Chương
“Vậy chúng ta không phải nên hành động sao? Tại sao ba lại bảo con yên tâm, đừng can thiệp vào chuyện của lão tổ tông nữa?”
“Nếu con nhúng tay vào, sẽ chỉ làm cho sự việc biến thành phức tạp hơn, kết quả là tính mạng của gia tộc chúng ta sẽ bị liên lụy theo. Trong tiên đoán của nhà họ Hạ, nói rõ là đây là chuyện mà Lão tổ tông bắt buộc phải trải qua. Bà ấy cũng dặn dò, nếu như có ngày bà ấy gặp phải bất trắc, gia tộc Công tôn không được ra tay vì bà ấy, càng không được trả thù cho bà ấy.”
Mặc dù Thời Văn Nghĩa không phải là người của gia tộc Công Tôn, nhưng những năm qua, ông cũng chăm sóc gia tộc Công Tôn thay cho người vợ đã mất Lương Thiện Cầm, cho nên bọn họ có mối quan hệ vô cùng mật thiết với toàn bộ người trong gia tộc.
Những lời mà Công Tôn Thanh dặn dò, khiến Thời Ngọc Diệp không thể chấp nhận và hiểu được.
Thời Văn Nghĩa thấy Thời Ngọc Diệp không đồng ý với cách làm giống như thế này, liền tiếp tục khuyên bảo.
“Ba nói việc này với con, không phải vì bảo con đi giải quyết vấn đề giúp bà ấy. Mà là để con có sự chuẩn bị trong lòng. Gia tộc bên đó đã cũng biết việc này rồi, chỉ còn lại con. Những ngày sắp tới, nếu con rảnh thì thường xuyên qua thăm lão tổ tông đi, đừng làm cái gì hết, biết chưa?”
Thời Ngọc Diệp không còn cách nào khác, đành phải buồn bực không vui mà gật đầu đồng ý.
Về đến nhà, cô nhanh chóng nói cho Phong Thần Nam nghe việc này.
Phong Thần Nam cũng không thể suy nghĩ ra được biện pháp nào hay cả.
“Đương nhiên lão tổ tông sẽ không hy vọng chúng ta gặp họa.”
“Anh đang nghĩ, hay là chúng ta đi tìm nhà họ Hạ đi.”
“Đến tìm nhà họ Hạ làm cái gì?”
“Hỏi thăm chuyện của Lão tổ tông, xem chúng ta có thể giúp được gì hay không. Đã là lời tiên đoán, nhất định phải có biện pháp giải quyết, là người một nhà, anh không thể ngồi chờ chết, để Lão tổ tông một mình đi đối mặt với tai họa.”
Phong Thần Nam gật đầu.
Anh biết tính cách của Thời Ngọc Diệp, thật sự không thể ngồi xem mà không quan tâm, cho nên dứt khoát đồng ý.
“Được rồi, anh sẽ cho người đi điều tra nhà họ Hạ, sau đó đưa em đi cùng.”
Vài ngày sau.
Thời Ngọc Diệp đi đến hòn đảo nhỏ như thường lệ, chẳng qua lúc này lão tổ tông trực tiếp đóng cửa, ai cũng không gặp, cũng không ăn không uống.
Đối với tình huống giống như thế này, Thời Ngọc Diệp cũng như Văn Nghĩa vô cùng quen thuộc.
“Lão tổ tông đóng cửa, không ăn không uống, đã chịu đựng suốt ba tháng. Lần này e là sẽ không tính xuất hiện rồi, tránh làm phiền tới sự thanh tịnh của bà ấy. Con suy nghĩ kỹ rồi, con đã rời khỏi nước Pháp một khoảng thời gian rất dài rồi, đã đến lúc nên quay lại xem công việc kinh doanh của gia tộc.”
“Ba, ba không định khuyên lão tổ tông sao?”
“Khuyên thì có tác dụng gì? Ba chỉ là cháu rể bên ngoài, tính theo vai vế, đến lượt ba nói chuyện sao?”
Thời Văn Nghĩa nói rất đúng.
Cùng lắm ông chỉ là một tay sai đắc lực nhỏ của Công Tôn Thanh mà thôi, không có bất kỳ quyền nói chuyện gì, càng đừng nói muốn đưa ra ý kiến khuyên ngủ bà ấy.
“Đừng nghĩ nữa, Ngọc Diệp. Bây giờ Cơ Đức Trọng chết rồi, sau này con với bọn trẻ đều có thể bình yên, đừng tìm phiền phức cho mình.”
Thời Văn Nghĩa vỗ vai cô, lại tiếp tục nói.