Chương : Hôn lễ này, ai muốn cưới thì cưới
Khu Lạc Uyển là biệt thự có cảnh biển sang trọng nhất ở thành phố Hải Phòng.
Xe dừng trước một biệt thự cổ điện theo phong cách Châu Âu, Tô Cẩm Tú và Phong Thần Nam xuống xe, ngoài cửa đã có người làm đứng tiếp đón.
“Cậu chủ, cô Tô, trong nhà đang chuẩn bị bữa tối, nhanh vào thôi.”
“Cảm ơn dì Thẩm”
Tô Cẩm Tú và Phong Thần Nam cùng tiến vào biệt thự, gương mặt cô ta tươi rói, tâm trạng đặc biệt tốt.
“Lâu rồi chưa đến nhà chính, hôm nay còn đặc biệt gọi ba mẹ em đến, không biết là có chuyện gì quan trọng muốn tuyên bố nữa. Anh Thần Nam, anh cảm thấy sẽ nói cái gì?”
Phong Thần Nam không nói gì, cũng tránh khỏi động tác khoác tay của Tô Cẩm Tú, giọng điệu lạnh nhạt.
“Không biết.”
Động tác này khiến Tô Cẩm Tú cứng lại, nhưng rất nhanh đã hồi phục nụ cười.
Trên bàn ăn, người của hai nhà đã ngồi kín.
Người lớn tuổi đang nói chuyện vui vẻ, thấy Phong Thần Nam và Tô Cẩm Tú trở về thì càng vui vẻ hơn.
“Cảnh Thành về rồi, mau dẫn Cẩm Tú đến đây ngồi đi, chúng ta đang thảo luận về hôn lễ của hai đứa đấy”
Tô Cẩm Tú lộ ra vẻ mặt ngượng ngùng.
“Thật ra cháu và anh Cảnh Thành không phải có quan hệ như mọi người nghĩ đâu.”
“Ai, không phải trước kia hai đứa đã từng yêu nhau rồi sao? Bác nhớ lúc đó suýt chút nữa đã bàn đến chuyện kết hôn rồi đúng không?”
Mẹ Phong vừa nói xong, mẹ Tô đã tiếp lời.
“Đúng vậy, đã bao nhiêu năm rồi. Trì hoãn, là cố ý không cho người khác bế cháu sao? Thật sự làm mấy người già chúng ta nóng lòng muốn chết”
“Anh họ anh mau kết hôn đi; nếu không mẹ em không đồng ý cho em lấy đối tượng đã gắn bó ba năm về nhà đâu”
“Từ lúc hai người vừa bắt đầu yêu đương bác đã đợi ngày hai đứa kết hôn rồi. Cẩm Tú người ta cũng đã hai mươi sáu, còn không nắm bắt thời gian mà cưới người ta về nhà đi?”
Người trên bàn ăn mồi người nói một câu, vô cùng vui vẻ.
Sắc mặt Phong Thần Nam càng ngày càng am u.
Một lúc lâu sau, chỉ thấy toàn thân anh phát ra khí lạnh, đôi môi mỏng mín lại, giọng nói tức giận dần dần rơi xuống.
“Mọi người ngồi đây muốn đẩy tôi vào tù vì tội trùng hôn sao?”
Vừa nói xong, sắc mặt mọi người cũng cứng lại.
“Anh Thần Nam”
Tô Cẩm Tú rất ít khi thấy giọng nói của anh lạnh lùng như vậy, khó tránh khỏi sợ hãi.
“Xin lỗi anh Thân Nam, anh đứng trách các bác ấy, là em không tốt, không nói rõ quan hệ của chúng ta, mới khiến bọn họ hiểu nhầm như vậy”
“Em biết trong lòng anh vẫn không thể buông bỏ Hoắc Băng Tâm. Xin lỗi, đều là lỗi của em, em không nên ôm tình cảm với anh”
Tô Cẩm Tú càng nói càng hoảng sợ, nước mắt †o như hạt đậu chảy dài trên gương mặt nhỏ như trứng ngỗng của cô ta.
Mọi người đều lộ ra vẻ không vui nhìn Phong Thần Nam.
Ba Phong nghe thấy lời Tô Cẩm Tú nói, cảm thấy mình không còn thể diện nữa, càng nghiêm khắc trách mắng con trai mình.
“Người đã chết lâu như vậy rồi, trong lòng con vẫn còn nhớ nhung cái gì nữa”
Mẹ Phong cũng không yếu thế dạy dõ.
“Bây giờ trên pháp luật con đã là người độc thân rồi, lẽ nào còn phải vì người phụ nữ kia mà ở góa sao? Con đừng quên người nhà họ Hoäc đã tấn công công ty của chúng ta như thế nào, con với bọn họ đã xong hết rồi”
Phong Thần Nam cười lạnh một tiếng.
Xong hết rồi?
Thứ anh nợ cô ấy chỉ nói hai ba câu là có thể thanh toán hết sao?
“Hôn lễ này ai muốn cưới thì cưới, đứng đổ lên người Phong Thần Nam nói xong liền quay người rời đi, không cho ai chút mặt mũi nào.
Tô Cẩm Tú muốn giữ lại, nhưng bị ánh mắt lạnh lùng của anh nhìn, quay người lại, cô ta khóc lóc thảm thiết.
Ba mẹ Tô không ngờ, hôm nay vốn dĩ là một ngày vui, nhưng lại biến thành mất mặt thế này.
“Ông Phong, nếu như nhà các người đã không có thành ý này, thì đứng có lãng phí thanh xuân của con gái chúng tôi nữa.”
“Cái này, ông Tô ông nghe tôi nói, đứa con phản nghịch đó của tôi chỉ là…”
“Được rồi, cho dù thế nào người chịu khổ vẫn là con gái cục cưng của chúng tôi. Tôi không thể để con gái duy nhất của chúng tôi phải chịu thiệt thòi như vậy được. Coi như Cẩm Tú nhà chúng tôi không có phúc làm vợ của con trai nhà các người.
Hôm nay đến đây thôi”
“Ai, Ông Tô ông đừng vội đi chứ. Ai”
Nhìn thấy bữa ăn kết thúc không vui vẻ, ba Phong tức giận ném đũa.
“Hỗn láo. Không được dạy dỗ. Cả ngày chỉ muốn tôi tức chết”