Chương
Tuy rằng lời nói không mấy êm tai.
Nhưng mọi người đều có thể nghe ra, rốt cuộc bà ta cũng đã sẵn sàng chấp nhận Mẫn Tuyết Nguyệt.
Vinh Sở Lâm và Mẫn Tuyết Nguyệt mỉm cười nhìn nhau, không quên đáp lại lời dặn dò của hai vị trưởng bối.
Bữa cơm này, ăn uống vô cùng vui vẻ.
Vốn Mẫn Tuyết Nguyệt cho rằng bản thân cô ấy không thể qua ải trót lọt như thế được, nhưng không ngờ cuối cùng cũng được tiếp nhận, sức mạnh và lòng tin trong tích tắc lại bắt đầu dâng trào, khiến cô ấy cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều và cũng ăn được thêm hai bát cơm.
Chờ cho đến khi hai người trẻ trở về, cuối cùng mẹ Vinh cũng không thể giữ được bình tĩnh nữa.
“Tôi nói ông đấy, làm sao mà lại đột ngột chịu tiếp nhận đứa con gái của nhà họ Mẫn như thế chứ? Ông có nhớ rằng nhà họ Mẫn đã từng đối xử với xí Vinh Thị của chúng ta như thế nào hay không?”
Sắc mặt của ba Vinh không đổi, tiếp tục xem TV.
“Công tư phân minh.”
“Nói xằng nói bậy cái gì thế hả? Từ khi nhà họ Mẫn bắt đầu đối phó với Vinh Thị, tôi không bao giờ nghĩ đến cái gì gọi là công tư phân minh cả.” Mẹ Vinh hơi không phục, tiếp tục oán trách.
“Tôi vẫn còn không thể yên tâm, nếu như Sở Lâm ở nhà họ Mẫn bị oan ức thì làm thế nào? Chúng ta chỉ còn lại một đứa con trai này thôi, tôi không cam lòng nhìn nó sống mà lúc nào cũng phải nhìn sắc mặt của người khác.”
“Nó không yếu đuối như bà nghĩ đâu.”
Ba Vinh nói một câu khiến cho mẹ Vinh nghẹn họng.
Quả thực, giờ đây Vinh Sở Lâm đã tiếp quản sự nghiệp của gia đình, vô cùng thuận buồm xuôi gió, ngay cả việc nhà họ Tần ngấp nghé công ty, cũng có thể nhìn thấu.
Vinh Sở Lâm có thủ đoạn như thế, sao có thể dễ dàng để cho nhà họ Mẫn bắt nạt như vậy được, nhìn anh ta giống người dễ bị chịu uất ức lắm sao?
“Tôi biết chứ, con trai là đầu quả tim của bà. Nhưng nó sắp lớn già đầu rồi, việc hôn nhân của nó, hãy để cho nó tự quyết định. Bất luận là đúng hay sai, cứ để cho nó tự mình gánh vác tương lai, không đến phiên chúng ta phải lo lắng. Khi chúng ta già đi, thì cũng đã đến lúc cần phải học cách buông tay rồi, hãy để cho những người trẻ tự mình xông pha vào cuộc sống mà chúng thuộc về.”
Sau khi nghe những lời này, mẹ Vinh không khỏi sững người vài giây.
Một lúc sau, bà ta đưa tay ra để lau đi những giọt nước mắt nơi khóe mắt, không nói gì thêm, im lặng quay người lên tầng nghỉ ngơi.
… Vinh Sở Lâm lái xe đưa Mẫn Tuyết Nguyệt trở về, cô ấy hiếm khi vui vẻ ngâm nga trong xe như vậy.
“Vui vẻ đến vậy sao?”
“Ừm, anh sẽ không thể biết rằng trước khi đi em đã lo lắng như thế nào đâu.”
“Anh nói rồi ba mẹ anh không đáng sợ như thế đâu. Với lại có anh ở đây, sẽ không để cho em phải chịu oan ức đâu.”
Mẫn Tuyết Nguyệt ngay lập tức phản đối.
“Anh còn không biết xấu hổ mà nói vậy, tình cảnh vừa rồi, nếu anh còn tiếp tục nói như thế thì em sẽ thật sự trở thành một vị khách trong sổ đen của nhà họ Vinh anh đó.”
“Có sao?”
“Ôi trời, thẳng nam thì mãi là thẳng nam, nói chuyện mà không hề có tí EQ gì cả.”
“…”
Vinh Sở Lâm đăm chiêu suy nghĩ nhưng nghĩ mãi cũng không biết mình đã nói sai ở chỗ nào.