"Hiệu trưởng là cô ruột của cậu ta, bố cậu ta là anh trai cô ấy."
Giữa trưa, mặt trời cao tận đỉnh đầu. Hết tiết buổi sáng, Thẩm Quyền kéo cậu ra khỏi trường, tới một quán ăn gần đó dùng bữa. Môn thể dục chủ yếu vào buổi sáng, lớp buổi chiều rất ít, một tuần chỉ có hai ngày. Hết đại hội công nhân viên chức, các câu lạc bộ thể thao trong trường sẽ hoạt động mà thời gian hoạt động là sau tiết , tới giờ tối. Khi đó, Thẩm Quyền phải ở lại muộn.
Trong trường cũng có căng tin nhưng hiện đang trong quá trình sửa chữa. Mấy hôm trước xảy ra bão lớn, tốc bay cả mái, suýt chút nữa đã hỏng luôn cây sắt cố định hai bên. Hiện nhà trường đang gọi thợ tu sửa, sang ngày mai là hoạt động trở lại.
Thẩm Quyền dẫn cậu tới một quán bánh mì áp chảo đối diện cổng trường, lại gọi hai phần. Khói trắng bốc lên nghi ngút từ miếng bít tết thơm lừng và cả miếng trứng vàng óng bên cạnh. Nước thịt sôi lục bục, toả ra mùi hương ngào ngạt.
"Anh và thầy Chương là bạn phải không?"
"Ừm, bạn cùng phòng trọ đại học, cũng cùng trường luôn. Chúng tôi đều tốt nghiệp cùng một lúc nhưng tên khốn đó có cô ruột lúc đó là hiệu phó trong trường."
Đó là lí do Triêu Thiên Chương bảo anh cay cú đó hả?
Sau khi tốt nghiệp, suốt năm đó, hắn đi dạy thêm, làm lụng, học ngoại ngữ, thử đủ mọi nghề trên đời còn thằng bạn đã có một chỗ ngon nghẻ tại một ngôi trường có tiếng. Tất nhiên Triêu Thiên Chương không quên hắn, năm tuổi hắn được nhận vào cũng là do quan hệ.
Tạ Hưng cắt miếng bít tết ra thành từng miếng nhỏ, lại chấm bánh mì với nước thịt xung quanh, cắn một miếng to.
"Buổi dạy đầu tiên thế nào?"
"Em thấy khá ổn, bọn nhóc rất ngoan, quản lý lớp cũng tốt, chưa thấy ai phàn nàn gì nhiều."
Ngoại trừ không mặc đúng đồng phục và không còn tí gốc hoá nào thì rất ngoan.
"Cậu cảm thấy những đứa trẻ cậu đã giao trách nhiệm cho chúng có đáng tin không?"
Đó là câu giáo viên nào cũng tự hỏi mình.
Những đứa trẻ giữ các chức vụ khác nhau sau này lớn lên cũng sẽ trở thành các kiểu người khác nhau.
"Đa số các học sinh em lựa chọn đều đã vào Đoàn và giữ chức vụ cán bộ lớp từ lớp phó trở lên vào cấp . Còn một tiêu chí nữa là điểm số, cân bằng được lực học và công việc lớp rất khó vậy nên chỉ có thể dựa vào điểm thi cấp ."
Thẩm Quyền gật gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.
"Vậy là, cô công chúa đó là người học giỏi nhất trong gần đứa đó sao?"
"Anh không xem đoạn video trong lễ khai giảng sao?"
Tạ Hưng ngạc nhiên.
Lúc đó mình bận làm gì ấy nhỉ?
"Em ấy là thủ khoa năm nay."
"Ai?"
"Em Khuê, Công Tằng Tôn Nữ Phan Minh Khuê, cao nhất trong toàn bộ học sinh thi vào năm nay."
"Lớp cậu dạy là lớp chọn?"
Nếu đúng là thế thì bà cô Triệu Thị Kim kia cũng buông thả quá rồi.
Các học sinh có điểm số xấp xỉ nhau sẽ được xếp vào cùng một lớp, thường là các lớp đầu như A, A. Một khối có lớp chọn, hai lớp khối A, hai lớp khối D. Hầu hết các học sinh giỏi đều vào lớp đầu, là hạt giống của trường, chiếm hầu hết vị trí trong đội tuyển.
"Không phải." Tạ Hưng lúng túng: "Lớp em giỏi nhất khối cũng có mà kém nhất khối cũng có. Học sinh giỏi có thể lựa chọn không vào lớp chuyên mà."
Từ sau khi Triệu Thị Kim lên làm hiệu trưởng, cách xếp lớp cũng có sự thay đổi. Khối D thường ít nam nhiều nữ trong khi khối A thì ngược lại. Triệu Thị Kim đặt ra chỉ tiêu khối A và khối D riêng, không như năm ngoái chỉ lấy chỉ tiêu chung còn xếp lớp sau. Trong vài năm gần đây, số nam nữ trong từng lớp đã được cân bằng phần nào.
Và cả sự đa dạng về các thành phần trong lớp cũng thay đổi.
Ăn xong, Tạ Hưng trở lại trường còn Thẩm Quyền thì về nhà.
Hầm để xe vắng tanh không một bóng người, đèn điện lù mù, tạo cảm giác lạnh lẽo hiu quạnh. Mỗi bước chân đều tạo ra tiếng vang, người đứng sâu bên trong hầm để xe cũng nghe thấy.
Khu để xe được chia làm phần, một phần để xe đạp cho học sinh, một bên là xe điện và xe máy. khu còn lại dành cho giáo viên và ô tô trong trường. Khác với trước kia, toàn bộ tiền rửa xe hiện tài đều miễn phí. Chỉ trừ khi làm mất vé xe, học sinh và giáo viên mới phải nộp tiền phạt.
"Sao thế?"
Thẩm Quyền nhận điện thoại, tay kia vừa lấy vé xe ra khỏi ba lô.
"Có, tôi có rảnh,...tôi đi được, vậy nhé."
————————-
Đại hội công nhân viên chức diễn ra vào thứ bảy, học sinh toàn trường đều được nghỉ.
Đại hội công nhân viên chức là hình thức thực hiện dân chủ trực tiếp để công nhân viên chức, lao động tham gia quản lý, sử dụng vốn Nhà nước tại công ty. Đại hội công nhân viên chức được tiến hành từ cấp tổ, đội, phòng, ban, phân xưởng, đơn vị trực thuộc đến công ty.
Lằng nhằng là vậy cuối cùng Thẩm Quyền cũng chỉ có một mục đích là dùng ngày này để dẫn Tạ Hưng đi chơi.
Buổi lễ được tổ chức trong phòng hội đồng. Bàn ghế được xếp làm hàng dọc, trải dài từ sân khấu tới cửa ra vào phía sau. Phòng hội đồng có cửa, hai cửa đối diện với sân khấu và một cửa nằm phía cánh trái, chiếm nguyên một khu trên tầng .
Thẩm Quyền ngồi xuống cạnh Vương Minh Ngọc, hé mắt một cái là có thể thấy Tạ Hưng gần cửa sổ bên phải.
Thấy hắn nhìn mình, Tạ Hưng nhoẻn miệng cười, khoé mắt cong lên thành hình lưỡi liềm.
Cười như vậy có nghĩa là cũng đang nhớ mình đúng không?
Nếu da mặt Thẩm Quyền không dày thì phỏng chừng bây giờ cái bản mặt hắn trông như vừa trúng số vậy.
Tiếc là Vương Minh Ngọc ngồi cạnh không thoải mái được như thế.
Đại hội kéo dài từ khoảng giờ sáng tới chiều. giờ, Tạ Hưng xách cặp, rời khỏi phòng hội đồng.
"Đi đâu vậy?"
"Anh." Tạ Hưng cười: "Em về nhà thay quần áo đã rồi chúng ta đi."
"Không cần. Từ trường tới bờ hồ chỉ mất phút đi bộ, gửi xe ở trường còn đỡ được tiền gửi đắt cắt cổ từ những quán cà phê."
Để tránh bị nhìn thấy, Thẩm Quyền kéo cậu xuống nhà vệ sinh dành cho học sinh nam ở tầng . Hắn tựa lên bồn rửa tay, đặt ba lô sang bên cạnh.
"Mặc thế này không sao chứ?"
"Không sao." Thẩm Quyền cười ngu, lấy ra từ trong ba lô một cái áo hoodie đen mỏng tanh, choàng qua người cậu.
"Đó, trông năng động hơn hẳn."
Loại quần cậu mặc vốn không phải quần bò tôn dáng như bình thường, kết hợp với cái áo rộng thùng thình cùng khuôn mặt của tuổi , trông Tạ Hưng không giống một giáo viên mà là một sinh viên còn đang đi học.
"Đây là..."
"Tôi mua nó khoảng tháng trước, lúc đó trời đột nhiên lạnh rụt cổ. Đến lúc chuyển về thì trời nắng to. Hai tháng nay có mở ra lần nào đâu." Thẩm Quyền cười, vuốt phẳng tay áo cậu: "Nhưng cậu mặc đẹp lắm."
Anh không cảm thấy hai thằng đàn ông trưởng thành khen nhau trong nhà vệ sinh có vấn đề à?
Tấm gương phản chiếu hai bóng hình cao lớn. Cổ áo rộng, kéo ngược về đằng sau để lộ lớp áo sơ mi trắng bên trong. Kính đen vương trên sống mũi, che lấp hàng mi dài.
Hai người họ đứng trong nhà vệ sinh tầng , chuẩn bị thay quần áo. Thẩm Quyền bỗng cởi áo sơ mi ngay trước mặt cậu, trước khi Tạ Hưng kịp lấy tay che mắt, cái áo phông đen có biểu tượng Adidas đã chắn ngang tầm nhìn.
Tạ Hưng: "..."
Nãy giờ tâm trí tên điên này đã văng ra khỏi phòng hội đồng để nghĩ ngợi chiều nay ăn gì phải không?
Hắn mặc áo phông bên trong áo sơ mi, loáng cái đã thay xong. Thẩm Quyền đội mũ lưỡi chai, không nhìn rõ mặt mũi già trẻ ra sao. Hơn nữa, tuổi không phải là già, khuôn mặt Thẩm Quyền thuộc dạng điển trai, ưa nhìn, không có vẻ gì bất thường.
"Cậu đói không? Có cần thiết phải ăn trưa ngay bây giờ không?"
"Không đến mức đó ạ."
"Vậy thì tốt." Thẩm Quyền hớn hở. Hắn chống tay lên thành bệ, đưa điện thoại ra trước mặt cậu.
"Cậu chọn phim đi."
Hai người họ định đi xem phim trước rồi đi ăn nhẹ cái gì đó, cuối cùng là mua thêm quần áo, chuẩn bị cho mùa đông. Ăn trưa rồi sẽ không nuốt nổi bỏng ngô trong rạp. Có lẽ là do Tạ Hưng chưa thực sự hẹn hò với ai bao giờ mà cũng chẳng xem phim tình cảm nên không nhận ra.
Mấy việc này chỉ có đôi bạn thân và mấy cặp yêu nhau mới làm thôi.
Tạ Hưng cầm điện thoại, hỏi hắn:
"Anh có kị cái gì không? Ví dụ như phim tình cảm."
"Tôi nghĩ là cậu cũng không muốn lần đi chơi đầu tiên là ngồi khóc sướt mướt trong rạp chiếu phim."
"Phim kinh dị?"
"Tôi sợ ma."
Ừm, cậu cũng sợ phát khiếp.
"Vậy phim hành động thì sao?"
Thẩm Quyền cười: "Tôi được khuyến cáo tránh xa các nội dung bạo lực."
Tạ Hưng tưởng hắn đùa nhưng vẫn kiên nhẫn chọn lựa. Cuối cùng, hai người họ quyết định xem phim tâm lý, kể về một gia đình sống trên đồi, sống bằng nghề trồng trọt.
Cuối tuần có đợt giảm giá, hai người đứng trong nhà vệ sinh một hồi, lại nghĩ xem trưa nay ăn gì, giống như hai người bạn, giống như hai cậu học sinh thân thiết.