Cuối tuần là tiết sinh hoạt lớp, Thẩm Quyền không phải giáo viên chủ nhiệm, sau khi dạy xong ca sáng của mình thì xách cặp đi về.
Thứ bảy cậu có tiết, mới tuần đầu chưa có gì mấy, hầu hết là báo cáo tình hình trong tuần rồi chờ chuông reo nhấc mông ra khỏi trường. Tuần trước, Phan Minh Khuê nói với cậu các bạn không muốn kêu ca trực tiếp, sợ bị kể với người khác nên nó đã lập một trang ẩn danh riêng cho lớp để nêu các vấn đề trong tuần này.
Lớp cậu chủ nhiệm là lớp ít nhất trong khối, chỉ có học sinh còn là lớp kém nhất ngoại trừ Phan Minh Khuê xin vào. Tuy là vậy, để vào được trường này cũng không hề dễ, đám học sinh trong lớp ít nhất phải đứng trong nhóm các học sinh giỏi hồi cấp . Lớp kém nhất thay đổi theo từng năm, hoàn toàn không cố định, kém nhất cũng có thể trở thành tốt nhất.
Sau khi sửa, cửa sổ trong trường bị đắp mất một nửa, nằm tít trên cao như nhà tù. Cửa số phía đối diện cửa ra vào thì dài ngoằng, nhà bên cạnh vừa ngủ dậy đã thấy toàn cảnh lớp học bên kia.
"Lớp trưởng, tuần này lớp mình có gì không?"
"Có ạ. Tổng cộng là vấn đề do các bạn viết và gửi thư ẩn danh ạ." Phan Minh Khuê đã in hết chúng ra, bắt đầu đọc: "Bạn số nói "Có rất nhiều người ăn vặt xong rơi vãi ra lớp, còn có cả một vết sữa ông thọ to tướng trên sàn nhà khiến các bạn trực nhật rất mệt."
Tạ Hưng gật gật đầu, đáp:
"Nhà trường đã có quy định học sinh không được mang đồ ăn vào lớp tuy nhiên chuyện ăn vụng thì không học sinh nào chưa từng làm hoặc từng nhìn thấy mà không báo. Vậy nên thầy mong các em sẽ vứt rác đúng nơi quy định, trong trường hợp xả rác ra lớp, thầy và cán bộ lớp sẽ xử lý theo quy định của nhà trường."
Có hai thứ học sinh rất thích nghe đó là tình cũ của giáo viên và nghe thầy cô mắng đứa khác, miễn là không phải học thì bọn nhóc này rất tỉnh táo.
"Số nói các thầy cô ra khỏi lớp nhanh quá không viết sổ đầu bài được nên lớp chắc chắn sẽ bị trừ điểm."
"Vậy em nên đưa sổ đặt lên trên bàn giáo viên ngay từ đầu tiết nhé."
Cảm giác cứ như đang ở trong phòng tâm lý tuổi hồng vậy!
Càng về sau, nội dung càng nhảm nhí, Tạ Hưng cũng không biết nên khuyên thế nào. Chắc hẳn trước khi đưa cho cậu, Phan Minh Khuê đã sắp xếp lại nội dung.
"Bạn số nói "Một tiết phút thì giáo viên Sinh kể chuyện hết phút mà ngày nào cô cũng lặp đi lặp lại một câu chuyện rồi làm lấn sang giờ ra chơi."
"Thầy sẽ nói chuyện với cô ấy."
"Bạn số nói: "Hình như thầy Hoá một tuần không tắm."
Tạ Hưng: "..."
Sao câu này nghe quen quá vậy?
"Không phải thầy Chương không thay quần áo đâu, do thầy có nhiều bộ quần áo giống nhau đó."
Phan Minh Khuê bỗng ngẩng đầu, buột miệng hỏi:
"Sao thầy biết ạ."
Tạ Hưng: "..."
Có cảm giác như mình vừa bị cuốn vào trò đùa của trẻ con vậy. May mắn thay, không ai để ý đến chuyện đó. Sau khi đọc xong số , Phan Minh Khuê lật tập giấy trên tay, đọc:
"Số nói: "Thiếu gì người tên chữ đâu mà giờ nào các thầy cô cũng gọi lên phát biểu tới - lần."
Không phải người duy nhất tên chữ trong lớp này chính là cái người đang đọc cho cả lớp nghe đấy hả? Dù sao Phan Minh Khuê cũng được cộng điểm vì rất thành thực.
Khoé miệng Tạ Hưng giật nhẹ một cái, đáp:
"Được gọi lên bảng nhiều là điều tốt không phải sao? Khả năng thuộc bài và học bài của các em cũng được cải thiện khi có tác động trực tiếp và đột ngột, thầy không nghĩ đó là một vấn đề."
Phan Minh Khuê không nói gì, chẳng biết là đang vui hay đang buồn. Nó cũng không có vấn đề gì với việc được gọi nhiều lần.
Hết tiết cũng đã gần giờ chiều. Sau khi thu dọn cặp sách, Tạ Hưng trở về nhà.
Cuối tháng, nhà trường sẽ tổ chức ngày hội ngôn ngữ. Thông thường, các trường khác sẽ tổ chức vào cuối tháng , trùng với ngày thành lập Đoàn và hội khỏe phù đổng nhưng trường này thì khác.
Các học sinh từ các lớp có ngoại ngữ sẽ dựng trại bán hàng, tổ chức các tiết mục văn nghệ, chỉ dùng nguyên một ngày đó để ăn chơi nhảy múa.
Một trong những điểm thu hút của trung học phổ thông Nguyễn Trạch Hồng chính là nơi này có rất nhiều lễ hội. Sang tháng , hội thi học sinh thanh lịch, hội khỏe phù đổng, ngày hội thanh niên và hoạt động ngoại khoá qua đêm sẽ mở cửa, cuối tháng còn có lễ giáng sinh và trước đó là trang trí Haloween. Đổi lại để vào được, học sinh phải là những người chăm chỉ từ cấp .
Gác lại các vấn đề trong lớp học, Tạ Hưng mở điện thoại. Quả nhiên Thẩm Quyền đã nhắn tin cho cậu. Hắn vẫn luôn là người chủ động đến gặp Tạ Hưng, lúc nào cũng vậy. Trước khi đi ngủ, Thẩm Quyền sẽ nhắn tin chúc ngủ ngon, tan làm cũng nhắn tin hỏi han còn rất biết ý, biết bao giờ cậu cảm thấy khó chịu thì sẽ không nhắn nữa. Thẩm Quyền còn thường xuyên rủ cậu đi chơi cuối tuần, giữa giờ nghỉ trưa nếu Tạ Hưng đã xong việc thì sẽ kéo nhau đi ăn, còn biết cậu rất thích ăn bánh trứng.
Điều đó khiến Tạ Hưng thấy áy náy.
Trước đây cậu rất nhát, bây giờ vẫn vậy, ngay cả việc từ chối người khác cũng thấy ngại. Tạ Hưng không thể chủ động mời hắn đi chơi bởi thể nào hắn cũng lên cơn đau tim như trước đây. Cậu coi người nọ là bạn còn người nọ...mãi vẫn không chịu bỏ cuộc.
Lúc Tạ Hưng tới quán thịt nướng, Thẩm Quyền đã ngồi sẵn ở đó. Hắn rất thích đi chơi nhưng tiếc tiền vậy nên ngày nào cũng ngồi săn mã giảm giá rồi chờ đến cuối tuần là bung xoã, có khi tiền trong mã còn nhiều hơn tiền trong ví hắn.
Quán thịt nướng nằm dưới chân một khu chung cư nằm ngay gần trung tâm thành phố. Hơn giờ tối, trong quán không ngớt tiếng thịt mỡ rán, mùi hương thơm phức tỏa ra từ các bàn ăn tự phục vụ, tiếng nói cười và cả làn khói trắng bốc lên nghi ngút mãi không dừng.
"Ở bên này."
Thẩm Quyền đã ngồi sẵn ở đó cùng vài ba đĩa thịt sống bày khắp mặt bàn. Tạ Hưng từng đi qua chỗ này, cậu có người quen sống ở tầng trên trong khu chung cư. Chen qua đám người, Tạ Hưng đặt cặp xuống, ngồi đối diện hắn.
"Cậu có dị ứng gì không?"
"Em không ạ."
"Vậy thì tốt."
Thẩm Quyền bật bếp, bắt đầu gắp mấy miếng thịt bò lên bàn nướng. Tạ Hưng muốn làm giúp hắn, hắn lại xua tay.
Khói trắng bốc lên, Thẳm Quyền chỉnh ống thông gió xuống gần bàn nướng để khói không bay vào mắt cậu. Thịt nướng là món tốn kém, nếu những miếng thịt thơm phức kia được luộc lên thì có lẽ mọi người chỉ ăn có - miếng là dừng nhưng nếu nướng lên thì có thể ăn cả mâm.
"Khoan đã, không phải anh không biết nấu ăn à?"
"Đâu có." Thẩm Quyền cười cười: "Ở nhà tôi mà làm cháy nồi thì không ai thay cho, ở đây thì có."
Tức là từ nãy đến giờ anh đang nướng bừa đấy à?
Cuối cùng Tạ Hưng cũng không để hắn nướng tiếp, tự mình gắp đồ ăn cho người kia.
Hầu hết người trong quán đều là các cặp đôi trẻ đang yêu đương, rủ nhau đi ăn tối. Quán nướng cũng rất biết ý mà xếp nhiều bàn đôi hơn mọi ngày, phục vụ tới rưỡi tối.
Một ngày nào đó hai người họ cũng sẽ giống như vậy.
Thẩm Quyền tự nghĩ tự cười như một thằng ngu.
"Gia đình anh có biết anh đang thích đàn ông không?" Tạ Hưng bỗng hỏi hắn: "Nếu anh cảm thấy không thoải mái thì có thể không trả lời cũng được."
"Họ không quan tâm." Thẩm Quyền hớp một ngụm bia, mỉm cười với cậu: "Bố mẹ rất yêu tôi, họ không quan tâm tôi thích ai cả miễn là tôi hạnh phúc."
Đó là câu nói mà đứa trẻ nào cũng mong muốn. Vào thời ấy, có một gia đình với tư tưởng thoáng như vậy không nhiều, Thẩm Quyền đã sinh ra trong một gia đình hạnh phúc.
"Thực ra hồi bé có ông mù đi qua phán "con bà là thiên tử, thần tiên chuyển kiếp, thiên tài giáng thế, trên thông thiên văn dưới tường địa lý giữa thấu nhân tâm, một lời nói là cành vàng lá ngọc, nhan sắc nghiêng nước nghiêng thành, trí khôn hơn người..."
Tạ Hưng: "..."
Anh có thể thôi một câu nói thật câu sau đã chém gió đi được không?
"Cứ thấy ai trông bí hiểm là mẹ tôi tin lắm, tin sái cổ luôn. Mà đúng là ông ta phán đúng thật, tôi cũng thấy mình rất đặc biệt!"
Tạ Hưng: "..."
Tên này không chỉ mặt dày mà còn rất tự luyến nữa.
"Tóm lại là bố mẹ tôi không để ý đâu, miễn là tôi thích con người là được." Thẩm Quyền gắp một miếng thịt lớn vào bát cậu, lại rót bia, hỏi: "Cậu từng thích ai chưa?"
"Có rồi nha, hồi lớp em thích lớp trưởng, vừa học giỏi còn này giàu, có đồ ăn bao giờ cũng chia cho em. Lên lớp em thích đứa cùng một lúc mà tối ngày không học chỉ nghĩ đến làm thế nào hai bạn kia chấp nhận chơi tay với mình."
Khoé miệng Thẩm Quyền giật nhẹ một cái:
"Cậu đúng là... rất táo bạo."
Tạ Hưng bật cười. Đột nhiên cậu rất muốn kể chuyện, rất muốn người khác lắng nghe mình. Kể chuyện thì dễ nhưng tìm được người thật sự chuyên tâm và đồng cảm với mình thì có khi cả đời cũng chẳng tìm thấy. Thẩm Quyền có phải người đó hay không, Tạ Hưng không biết nhưng cậu thích tính cách của người kia, rất phóng khoáng, hoà đồng nhưng có những lúc tâm lý vô cùng.
Thẩm Quyền cũng không hỏi người cậu thích là nam hay nữ, câu trả lời giữ trong lòng là được.
"Đôi lúc em còn không biết mình có thích thật hay không, một đám trẻ con vắt mũi chưa sạch thì biết sao được. Hồi cấp em cũng thích một bạn, nhà không giàu nhưng học rất giỏi, hát thì hay, dáng đẹp, da trắng muốt. Nhưng thứ tình cảm trẻ con đó hết nhanh lắm."
"Cậu đã bao giờ thích ai thật lòng chưa?"
"Có rồi, đó là..."
Nói đến đây, Tạ Hưng bỗng dừng lại, khuôn mặt tươi tỉnh bỗng chốc ỉu xìu như bánh đa nhúng nước. Thoáng cái, không khí hoà hợp ban nãy biến mất tiêu. Tạ Hưng thôi nói chuyện, giơ cốc lên uống một ngụm bia lạnh buốt.
Người kia không muốn nói thì hắn sẽ không ép.
Thành phố đã lên đèn. Trong khu chung cư rất vắng, không như cái cảnh xe cộ tấp nập ngoài đường lớn, khói bụi từ bô xe nóng ran cả cổ chân. Gió thu thổi hiu hiu qua khe cửa, trăng non treo đỉnh đầu. Trong quán đã vơi bớt người, trở lại cái vẻ lặng lẽ yêu thích.
Như nghĩ ra cái gì đó, Thẩm Quyền bỗng dừng đũa, khoé môi từ từ thu về, nhẹ giọng:
"Tôi nói này. Tôi thật sự không biết cậu đã từng trải qua chuyện gì, không biết trước đây cậu ra sao, gia đình cậu như thế nào nhưng tôi rất sẵn lòng nghe cậu kể chuyện. Trước đây cậu nói với tôi không kết hôn là vì mẹ, nếu mẹ cậu yêu cậu thật lòng, mẹ cậu biết bà ấy là nguyên nhân thì sẽ đau lòng lắm."
Biểu cảm trên khuôn mặt Tạ Hưng bỗng biến đổi, nhìn hắn ngạc nhiên.
Khi Thẩm Quyền đã chú ý tới ai, từng câu từng chữ về người đó, hắn đều nhớ rõ.
"Kể cả khi cậu khác người ra sao, cậu thích nam hay nữ, mẹ cậu không thích nhưng trên hết một người mẹ thật sự sẽ mong con mình hạnh phúc. Vậy nên Tạ Hưng đừng làm khổ mình nữa nhé."