Tạ Hưng ở trên tầng không biết ai đó vừa đánh bóng hình tượng mình thêm một lớp nữa trước mặt học sinh, lúi húi cất máy ảnh giúp hắn.
Dù sao đây cũng không phải lần đầu Thẩm Quyền chèn cho cậu thêm mấy lớp filter.
Hầu hết học sinh đều xuống bãi biển, không bơi thì cũng là ngồi trên bờ nghịch cát, ở lại quán cà phê chỉ có các vị phụ huynh già nhưng lúc Tạ Hưng lên tới nơi lại thấy một nhóm học sinh nữ ngồi đó chơi ipad. Thẩm Quyền đặt đồ ngay gần đó, Tạ Hưng biết vậy bèn đi lấy, tiện thể hỏi thăm nhóm nữ sinh lớp mình.
"Các em không xuống sao?"
Thấy cậu, nhóm nữ sinh giật mình một cái, lúng túng đáp:
"Dưới biển lạnh lắm, bọn em cũng không biết bơi."
"Các em có thể xuống đắp cát cùng các bạn mà."
"Tại vì..." cô nữ sinh xoa xoa gáy tự trấn an bản thân, ngay cả lời nói cũng trở nên luống cuống. Trên mặt Tạ Hưng không để lộ cảm xúc gì, hiển nhiên là không hiểu lời bọn nó muốn nói. Ít phút sau, một đứa nhóc ngồi ở hàng ghế kế bên mới đánh bạo nói, mặt hơi đỏ lên: "Tại vì...ừm...bà dì..."
Tạ Hưng lập tức hiểu ngay.
"Các em đã gọi đồ uống trong quán chưa?
"Chuẩn bị ạ."
"Vậy đừng gọi nữa, những lúc này chỉ nên uống nước ấm thôi."
Du khách tới đây chủ yếu là vào mùa hè vậy nên quán cà phê này cũng chỉ bán những loại thức uống phục vụ cho thời tiết nóng nực ấy. Tạ Hưng lôi từ trong túi đồ chung của lớp ra một cái ấm siêu tốc, sau khi cắm điện đun nước giúp bọn nó xong mới chống tay đứng dậy, nói:
" tiếng nữa hãy xuống dưới bãi biển để chụp ảnh kỉ niệm chung với lớp, nếu muốn uống nước thì rót từ ấm ra, nếu các em cảm thấy khó chịu hãy gọi điện cho thầy hoặc mẹ bạn Khoa, thầy sẽ để các em về sớm."
Nhóm học sinh gật đầu lia lịa, lúc này Tạ Hưng mới yên tâm, ôm khăn tắm xuống lầu.
Đây là lần đầu tiên bọn nó được quan tâm vì cái chuyện bất cứ phụ nữ nào đều phải trải qua. Bởi vì ai cũng trải qua nên mọi người đều coi nó là điều hiển nhiên và không đáng bận tâm. Tuy nhiên mỗi người đều có phản ứng khác nhau, có người khỏe như vâm, có người lại đau đến mức muốn chặt bớt phần cơ thể mình đi, cả người tê dại.
Ban đầu các vị phụ huynh còn không tin tưởng cậu cho lắm, giáo viên chủ nhiệm thường là nữ, hơn thế cậu còn là giáo viên mới. Tạ Hưng vẫn tốt gấp vạn lần các giáo viên khác! Vừa hiền vừa quan tâm bọn nó.
Thẩm Quyền cũng không biết mình không cần nhét cho Tạ Hưng thêm mấy lớp filter nữa, bản thân cậu ta đã đẹp sẵn rồi.
Lúc Tạ Hưng xuống tới nơi, Thẩm Quyền đã kịp bơi một vòng quanh khu vực cho phép.
"Tao có múi này! Tao có múi này!"
"Bố mày nghe thấy rồi bố mày đâu có điếc!"
Lưu Trường An không nhịn được chửi đổng. Thông thường cậu sẽ ngồi cạnh Châu Đăng Khoa nhưng lần này có mẹ Khoa đi cùng, Châu Đăng Khoa bèn tự giác biến thành một con chim cút lẽo đẽo sau lưng mẹ. Cũng bởi vì mẹ cậu ta tuy không ghét Nguyễn Anh Tú như mẹ Khuê nhưng suy cho cùng thì bà vẫn không ưa, hơn nhức lâu lắm rồi bọn họ không đi du lịch cùng nhau, bà muốn Châu Đăng Khoa ở gần mình thêm một chút.
Cuối cùng chẳng biết lòi đâu ra một Lê Chim Công xum xoe bên cạnh cậu. Từ sáng tới giờ Lưu Trường An nghe muốn thủng màng nhĩ.
Hiện tại, Châu Đăng Khoa đang được vây quanh bởi một đám cả trai lẫn gái không biết từ đâu chui ra. Dáng dấp hắn vốn đẹp, chỉ thấp hơn Nguyễn Anh Tú một chút, từ đầu đến chân đều thở ra mùi tiền, chưa kể ông trời còn ưu ái cho cậu ta thêm một khuôn mặt đẹp và bộ óc thiên tài.
Nói là thiên tài thì cũng hơi quá, chỉ biết là hắn giỏi cũng trong top đầu, còn rất được lòng thầy cô, hai đứa đàn em đi sau không dám ho he nửa tiếng.
Lưu Trường An mà nghe được câu này chắc chắn cậu sẽ chửi nguyên phút không trùng chữ nào.
Một lí do nữa Lưu Trường An không thích Lê Văn Long là do cậu cảm thấy người này không thật lòng. Lê Văn Long là kiểu người hoà đồng, chơi được với tất cả thành viên trong lớp nhưng chính sự hoà đồng ấy lại khiến mọi người cảm thấy hắn không chú tâm. Kiểu người như Phan Minh Khuê và Châu Đăng Khoa chính là dù có kết thân với ai thì vẫn quý đám bạn mình nhất nhưng Lê Văn Long thì ngược lại. Cậu ta kết thân với rất nhiều người và tất cả những người đó đều được coi là bạn, không ai hơn ai, nếu bắt cậu ta phải chọn cậu ta sẽ ở nhóm nào thì cậu ta sẽ không chọn.
Lê Văn Long sẽ dùng dằng giữa "những người bạn" của mình và giải quyết bằng một nụ cười trừ, hơn nữa nó còn chơi với cả những người nói xấu cậu và Phan Mình Khuê.
Là con người ai cũng có mặt ích kỉ, Lưu Trường An chỉ có thể thân với những người có suy nghĩ giống mình.
Nguyễn Anh Tú lại không giống cả nhóm trên, trong đầu cậu ta chỉ có gia đình và người cậu ta thích, sau khi nhập bọn với nhóm cậu thì mới có bạn bè thật sự. Mức độ thân thiết của Nguyễn Anh Tú với những người khác chỉ dừng lại ở "bạn cùng lớp", thái độ của cậu đối với bọn họ ngoài nhóm Lưu Trường An ra thì có hơi lạnh nhạt, thậm chí còn bị coi là thằng lập dị nhưng cậu ta học giỏi nên không ai để ý mấy.
Đừng nhìn Nguyễn Anh Tú là loại hiền lành, bộ mặt thật của cậu ta chỉ được thể hiện khi cậu đấm nhau trong lớp Taekwondo.
Tuy khác quan niệm nhưng Lưu Trường An vẫn chấp nhận được, dù sao cậu ta cũng là một trong số ít người không có thành kiến với nhóm bọn họ.
"Tao có múi này."
Phan Mình Khuê đáp "hờ" một tiếng, không thèm nhìn con chim công vẫn đang vẫy đuôi này nữa mà chuyển sang cái bụng mỡ của người đối diện.
Nguyễn Anh Tú khóc không ra nước mắt.
Đừng nhìn như thế nữa, cậu sẽ giảm cân mà! Chắc chắn sẽ giảm cân! Không thể để mất mặt trước người mình thích thế được. Bởi vì mặt cậu trông cân đối lại toàn mặc áo đồng phục che hết cái bụng nên không ai phát hiện ra Nguyễn Anh Tú còn có một ít mỡ lòi ra khỏi cạp quần.
Nhìn xung quanh, cơ thể đám Lưu Trường An đều đẹp hơn cậu, cậu lại thấy lòng đau như cắt.
Thực ra Phan Minh Khuê muốn nói là có mỡ một chút mới đẹp, cứng nhắc như Lê Văn Long lúc ôm chẳng êm tí nào. Nếu được chọn giữa một người sáu múi và một người có ít ngấn, Phan Minh Khuê sẽ chọn cái thứ hai.
Thấy hai người kia không chịu để ý tới mình, Lê Văn Long dẩu môi, chuyển sang khoe khoang với Châu Đăng Khoa. Hắn không bị con chim công này làm phiền suốt dọc đường nên hiển nhiên không biết, thấy nó khoe cũng chỉ há miệng ngạc nhiên.
"Tao cũng có múi này."
"Mày làm sao nhiều bằng tao được, tao có múi lận đấy."
"Tao cũng có mà." Châu Đăng Khoa ngây thơ vạch áo lên cho nó xem.
"Đây là ngực mày, không phải múi của mày."
"Nó cũng cứng mà, ít ra còn to hơn mày nên tính, không tin thì sờ thử xem."
Đám đông xung quanh chết lặng.
Đù má, bộ bố không cảm thấy câu này có vấn đề vãi chưởng à?!
Lưu Trường An đứng một bên gào thét trong lòng nhưng cuối cùng vẫn không nói ra, khoé mắt giật giật mấy cái.
"Công tử à, những chỗ như thế chỉ nên cho người yêu đụng vào thôi, chẳng lẽ chú bị gay à?"
Châu Đăng Khoa ngớ người, đáp thành thật:
"Tao là trai thẳng."
"Biết rồi, có ai bảo chú không phải nam đâu, chú đừng cho nó chạm vào."
( Không phải tôi không biết gay là xu hướng tính dục chứ không phải giới tính. Một số người không tìm hiểu hay có thái độ kì thị thường nghĩ gay là giới tính thứ vậy nên tôi sẽ để như thế này cho hợp với tính cách nhân vật. Nhóm Châu Đăng Khoa đều được Thẩm Quyền bổ não trong đợt giáo dục giới tính nên sẽ không có ý nghĩ như thế này.)
Bên kia, Thẩm Quyền đã vòng ngược trở về, đứng đối diện với cậu. Hắn chỉ mặc độc cái quần bơi, kính bơi còn đang vắt ngang cổ, mái tóc đen nhánh ướt sũng ôm lấy gò má trắng ngần. Mặc dù Thẩm Quyền ngày qua ngày ăn bánh bao và rau sống, tốt xấu gì hắn cũng là giáo viên thể dục, cơ thể đẹp hơn người khác là chuyện bình thường.
Thẩm Quyền nhận lấy khăn tắm từ tay cậu, lau lau tóc mình. Không hiểu sao động tác này vào mắt Tạ Hưng lại biến thành hắn đang cố thể hiện mình đẹp hơn cái tên cứu hộ ban nãy.
Tạ Hưng cười cười, không đáp lại hắn.
Đúng là đẹp hơn thật.
"Anh bơi trước không sợ đuối sức, lát nữa sẽ thua em sao?"
"Cậu nghĩ cậu thắng được tôi?"
Thẩm Quyền híp mắt cười, trong lời nói còn mang theo vẻ ngạo mạn.
Chờ Tạ Hưng khởi động xong, hai người họ mới di chuyển tới chỗ nước quá rốn một chút. Cơ thể cậu vốn chưa quen với làn nước lạnh như băng phía dưới, không nhịn được nổi da gà. Đợi người kia làm quen xong xuôi, Thẩm Quyền đeo kính bơi, quay sang nhìn cậu.
"Tôi đến từ một tới ba."
Tạ Hưng gật gật đầu.
"Một... Hai..."
Ùm!
Chưa kịp đếm đến ba, Thẩm Quyền đã vắt chân lên cổ mà bơi đi mất. Hắn cũng không nói là đếm đến ba mới được bơi, đáng nhẽ ra Tạ Hưng nên nhận thấy điều đó từ đầu.
Cậu cười bất đắc dĩ, vừa đuổi theo vừa mắng thầm trong lòng.
Đồ ăn gian.
Sau cơn sóng dữ, biển lại trở về vẻ lặng yên vốn có, chỉ khi đi ra khỏi vùng an toàn mới sợ.
Hiển nhiên người chạm tới dây chắn an toàn trước là Thẩm Quyền. Không lâu sau đó, Tạ Hưng đuổi kịp hắn, vừa cởi kính vừa cười mắng:
"Tự tin như vậy mà lại chơi ban thì không xứng với người suýt nhất toàn tỉnh nha."
"Vậy lần sau nhường cậu đi trước giây."
Tạ Hưng biết hắn thừa sức đuổi kịp bèn đồng ý sảng khoái.
"Em muốn bơi về hay đi đâu nữa?"
Dạo gần đây, tần suất đổi xưng hô của Thẩm Quyền càng lúc càng nhiều, những người khác không để ý nên mới không nhận ra chuyện xưng "anh-em" này có gì sai. Mỗi lần hắn đổi xưng hô, Tạ Hưng lại cảm giác mình hơi khó thở, may mắn thay nghe riết cũng quen tai.
Khoảng thời gian đầu, Thẩm Quyền đau tim suốt, chắc hẳn là sống cũng không tốt mấy. Cậu bỗng thông cảm cho hắn.
"Thi bơi ra mỏm đá phía Tây đi."
"Nghe em hết."