Tố Anh Đức phát hiện ra nó không tài nào phản bác lại được. Có rất nhiều học sinh trong lớp tự mang chăn gối đến để dưới ngăn bàn, nếu chăn quá dày thì có thể cất vào tủ. Nhìn đống họa tiết hoa hoét trên cái chăn lông kia là biết Thẩm Quyền bị mẹ bắt mang đi, không đời nào một người đơn giản như tên này lại đắp cái chăn quê mùa đến thế được.
Nhưng Tố Anh Đức đã bị dọa thực sự, nó cảm nhận được tim mình vẫn chưa bình tĩnh lại sau tiếng la thất thanh và tâm lý thì đang ngày một yếu dần. Chỉ cần thấy thứ gì có đặc điểm liên quan tới con mèo kia là Tố Anh Đức sẽ chột dạ, sợ hãi không thôi.
Chuyện sẽ không kết thúc dễ dàng như thế đâu.
Tối hôm đó, con mèo kia vẫn tiếp tục kêu. Lần này, Tố Anh Đức không cuộn mình trong chăn nữa mà quyết định lôi đèn pin, chạy ra vườn kiểm tra. Nó biết mặc dù ngoài mặt bình tĩnh như vậy nhưng trong lòng sợ hãi không thôi, nhỡ gặp ma thật thì chẳng biết chạy đi đâu mới thoát được.
Bên ngoài tối đen như mực, không một ánh đèn đường, không một tia điện sáng. Vì bố mẹ nó không muốn bị làm phiền nên đã chọn một nơi vắng lặng cách xa đường lớn, xa cả ánh đèn chói mắt khiến họ không tài nào ngủ được.
Tiếng lá cây xào xạc che lấn áp cả tiếng ngái ngủ của bố mẹ nó, Tố Anh Đức khoác một chiếc áo khoác mỏng, đi quanh sân nhà trong trạng thái run cầm cập. Nếu có người nhìn thấy nó hiện tại chắc hẳn họ sẽ nghĩ nó bị thần kinh, có điên mới lang thang trong vườn nhà vào lúc đồng hồ điểm giờ.
Ánh đèn pin lạnh lẽo phủ lên phiến lá tối màu một lớp màng trắng dã, Tố Anh Đức tìm gần phút vẫn không thấy con mèo kia đâu.
Bỗng, sau lưng nó phát ra tiếng kêu.
Thanh âm ấy là thanh âm duy nhất nó nghe được chỉ sau nhịp tim đập bình bịch liên hồi của mình. Tố Anh Đức hoảng sợ xoay người lại, chiếu đèn pin vào nơi phát ra tiếng kêu. Vẫn như bao lần khác, nó không thấy gì cả. Ngoại trừ nơi ánh đèn chiếu vào ra, xung quanh tối đen như bị nhốt trong một cái hộp. Tố Anh Đức hoàn toàn không biết có ai đang đứng sau lưng mình không cũng chẳng biết có ai đang theo dõi mình hay không.
Trời se lạnh mà mồ hôi vẫn thấm đẫm lưng áo nó, bàn tay cầm đèn pin run lên cầm cập. Tố Anh Đức bỏ chạy về phòng, quyết định không tìm nữa.
Sáng hôm sau, Tố Anh Đức lại xuất hiện trên bàn ăn với quầng thâm đen và sắc mặt ngày một tiều tụy.
"Mẹ có nhìn thấy con mèo nào không ư? Làm gì có, quanh khu này có con mèo nào đâu."
Nghe bà nói vậy, Tố Anh Đức càng hoảng hốt. Nó là người duy nhất nhìn thấy con mèo sọc vàng ấy, con mèo ấy đã trở về tìm nó. Tố Anh Đức không tin vào chuyện quỷ quái trên đời, vậy nếu thứ đó không phải hồn ma thì chỉ có một khả năng là nó bị hoang tưởng. Nghĩ vậy, nó lại càng sợ hãi, nhỏ giọng bảo mẹ:
"Hay mẹ đưa con đi khám đi..."
"Đang yên đang lành bị cái gì mà khám?"
"Dạo này con mệt lắm, cả đêm không ngủ được, hay mẹ thử cho con đi khám đi."
Trong lòng người phụ nữ lạnh toát, gắt lên:
"Nói linh tinh, chắc lại thức đêm chơi điện tử chứ gì! Lần sau đi ngủ sớm cho mẹ."
Một số gia đình quan niệm rằng, bệnh tâm lý là cái gì đó rất bẩn thỉu, luôn tìm cách lấp liếm bao che cho bệnh của con mình. Giống như bao người khác, bà thương con, bà nghĩ nếu để bạn bè, họ hàng biết con bị bệnh tâm lý thì không ai dám lại gần Tố Anh Đức và danh dự của chồng mình sẽ bị tổn hại. Người ngoài vừa nhìn đã biết đứa nhỏ này có vấn đề về tâm thần, gia đình lại cố nói lệch sang rằng nó còn nhỏ, nó chỉ hơi hiếu động chút thôi. Bởi vậy, Thẩm Quyền là một trong số hiếm những đứa trẻ thời ấy được gia đình quan tâm đầy đủ mà vẫn sống thoải mái.
Tố Anh Đức biết mình không thuyết phục được mẹ bèn thôi, lủi thủi đi học.
Xuyên qua cánh đồng lúa bạt ngàn hai bên đê, lại men theo con đường bê tông nhẵn bóng mới xây được vài năm, ngôi trường cấp lấp ló sau biển hiệu giao thông cũ kĩ. Năm Thẩm Quyền học cấp cũng không khó khăn như lớp trẻ sau này vẫn tưởng, thời điểm ấy mạng xã hội, thang máy, thiết bị công nghệ đều đã có đủ cả, chỉ là chưa tiên tiến như bây giờ. Cũng bởi hai phần ruộng gần trường để trống không chịu quy hoạch, thoạt nhìn thị trấn này vẫn giống một vùng quê nghèo với những ngôi nhà thấp bé nằm san sát nhau.
Sáng sớm đến trường, điều đầu tiên Tố Anh Đức làm là gục đầu xuống bàn ngủ. Ngủ ở trường dễ hơn ở nhà, nó thích sự ồn ào không dứt để không có ảo giác nghe thấy tiếng mèo kêu, nó thích ánh mặt trời chói lọi xua tan bóng đen bao trùm lấy khu vườn nhà.
Một lần ngủ là ngủ hết tiết. Giữa chừng Tố Anh Đức có bị gọi dậy đi rửa mặt vài lần nhưng thấy cái quầng thâm đen dày như treo trên mặt, giáo viên cũng phải khiếp sợ, thấy nó ngủ cũng nhắm mắt làm ngơ. Trạng thái tinh thần của nó hiện tại không ổn chút nào, chỉ cần một tác động nhỏ cũng có thể khiến nó sụp đổ.
"Này, dậy đi mày."
Quá trưa, Tố Anh Đức bị một bàn tay đập vào sau gáy mình. Ngẩng đầu lên, nó thấy Thẩm Quyền đang nhìn nó, bảo:
"Mày cất sách vở đi, đến giờ ăn trưa rồi."
Tố Anh Đức rầu rĩ ngồi dậy, lại ngáp một tiếng. Bữa trưa được phục vụ ngay tại lớp vậy nên bọn nó không được để sách vở trên bàn. Nó vơ hết sách vở trên bàn nhét vào trong cặp. Bỗng, Tố Anh Đức sờ thấy thứ gì mềm mại như bông trong cặp mình, lôi liền thì thấy một nhúm lông cam trắng lẫn lộn còn dính máu khô.
"AAA!"
"Lại cái gì nữa?"
Bà giáo ngẩng đầu dậy, sau khi thấy người hét là Tố Anh Đức thì tỏ vẻ khó chịu, hỏi nó. Thẩm Quyền nhìn Tố Anh Đức bằng vẻ mặt khó hiểu.
"Sao đấy?"
"Có...có...trong cặp..."
Tố Anh Đức run bần bật như sắp mất mạng tới nơi, hai hàm răng va vào nhau liên hồi.
"Trong cặp có gì?"
"Có...có...có."
Thẩm Quyền cảm thấy nói chuyện với thằng nhóc này khiến hắn mất hết kiên nhẫn. Hắn vạch cặp Tố Anh Đức ra xem, đáp lại:
"Có cái gì trong này đâu? Toàn sách vở không."
Nghe vậy, trong lòng Tố Anh Đức càng hốt hoảng.
"Mày nhìn lại thử xem, có lông trong cặp tao thật đấy, ở dưới đáy cặp kia kìa."
Thẩm Quyền hơi mất kiên nhẫn, ngoảnh đầu lại nhìn nó:
"Mày bị điên à? Có cần tao lôi hết sách vở ra cho mày xem không?"
Có lẽ mình bị điên thật rồi.
Trong khoảnh khắc, Tố Anh Đức đã nghĩ vậy.
Nó lao lên giật lại cặp từ tay Thẩm Quyền, mở ra lục lọi một hồi. Nhúm lông cam trắng lúc nãy đã biến mất không một dấu vết, như thể đó chỉ là ảo giác sinh ra trong lúc hoảng loạn. Tố Anh Đức thẫn thờ, ngồi phịch xuống ghế. Nó vươn tay cào tóc mình, cào xong thì giật, rồi tự ôm đầu, nằm gục trên mặt bàn. Mái tóc đen nhánh rối tung rối mù, rụng ra vài sợi.
Thẩm Quyền nhìn nó một cái, xoay người đi lấy cơm.
Cứ cách vài ngày, Tố Anh Đức lại ảo giác ra nhúm lông trắng, trong giày, trong cặp, dính trên quần áo. Có lúc nó vô tình nhìn thấy con mèo đen mà hiệu trưởng nuôi có cũng hét ầm lên, ngày nào đi học cũng trong trạng thái phờ phạc, mới một tuần mà sút đi tận cân. Thấy trạng thái nó càng ngày càng kém, bố mẹ nó bắt đầu sốt ruột.
Ban đêm, nó không còn nghe thấy tiếng mèo kêu nữa nhưng đổi lại, lông mèo dính máu khô lại xuất hiện ngày càng nhiều, trong giỏ xe của nó cũng có. Có lẽ con mèo ấy đã chết rồi, lông nó bị vặt hết cả, rải quanh nhà nó.
Giống như một cuộn băng tua ngược.
Chắc hẳn bọn họ cũng lờ mờ nhận ra Tố Anh Đức mắc bệnh tâm lý nhưng họ quyết không chịu đưa con đi khám, chỉ dặn nó ngủ sớm và cố tỏ ra bình thường nhất có thể.
Điều đó khiến Tố Anh Đức càng ngày càng sợ sệt.
Từ một đứa nhóc tự tin có thừa, luôn đứng dưới ánh hào quang bỗng trở thành một thằng nhỏ tự ti, tìm cách nép mình trong bóng tối, nó không nói chuyện với ai, ngay cả khi thằng Vũ đã đi học lại cũng không. Bố nó cũng không còn đi khoe Tố Anh Đức với đồng nghiệp hay họ hàng nữa, cái mác "bệnh tâm lý" giống như vết ố cả đời lau không sạch, khiến gia đình nó xấu hổ không thôi. Mẹ nó không dám đưa Tố Anh Đức đi khám, có người nhìn thấy thì sẽ tìm cách tránh xa con mình rồi rêu rao cho người khác biết, đến lúc đó không chỉ thằng con trai mình không có bạn mà công việc của chồng cũng bị ảnh hưởng
Nhưng bà không biết Tố Anh Đức vốn không có bạn kể từ khi nó bắt đầu đua theo đám thằng Vũ.
Bệnh của nó không thể giữ kín cả đời.
Một khi Tố Anh Đức sụp đổ, tất cả mọi người sẽ nhận ra bố mẹ nó trọng mặt mũi tới mức nào.
Và ngày đó không xa vời
Ngày đó, lúc Tố Anh Đức mở cặp ra, nó đã thấy một chiếc hộp bằng thủy tinh bên trong đựng đầy thịt ôi thiu, được đậy kín mít. Nó thấy nhúm lông trắng cuối cùng dính chặt trên nắp hộp, máu tanh kết thành hỗn hợp nhày nhụa bên trong. Tố Anh Đức tuột tay, chiếc hộp nằm lại trong cặp nó.
"AAAA!"
Nó thét lên, lao thẳng ra khỏi lớp trước sự ngỡ ngàng của đám bạn. Tiếng khúc khích phát ra từ cuối lớp, ngay sau đó tất cả mọi người đều cười ầm lên. Hồi ấy, bọn nó hay gọi Tố Anh Đức là Đức Điên, bởi vì một tuần mà nó hét tới - lần, ai hỏi cũng chẳng thèm trả lời, đầu tóc rối tung rối mù, áo quần xộc xệch. Ngay cả thằng Vũ cũng đòi xin cô cho chuyển chỗ.
Không cần bố mẹ nó nói, mọi người đều biết Tố Anh Đức mắc bệnh tâm lý.
Ngay ngày hôm sau, bọn nó được thông báo rằng gia đình Tố Anh Đức đã chuyển nó sang trường tư lập trong thành phố.