Tuy xã hội bây giờ không tồn tại kì thị giống loài và giai cấp nhưng với nửa loại mà nói, loài tiến hóa đầy đủ trời sinh đã có tính uy hiếp.
Bóng dáng còn chưa thấy được nhưng mỗi một tế bào của mèo trắng đen đã phát ra cảnh báo nguy hiểm, cảm giác đe dọa mạnh mẽ như thế chắc chắn không chỉ đơn thuần là loại hoàn toàn, rất có khả năng trên cấp một, thậm chí đạt đến cấp hai.
Tiến hóa cấp hai… Đáng sợ, trời sắp sáng, hắn không muốn gây chuyện.
Không bận tâm nhân loại quỵt tiền trước mắt, mèo trắng đen quyết đoán nhảy phắt vào bóng đêm.
Bỏ trốn mất dạng.
Con mèo kia nói đi là đi, Khang Tinh Lạc lẻ loi ở lại tại chỗ, không hiểu ra sao.
Mờ mịt câu “loài tiến hóa hoàn toàn”, lại không hiểu sao vừa nãy đối phương còn tức giận “đòi nợ” đã vội vàng rời đi, nhưng người đều có trực giác, mắt thấy mèo trắng đen chạy trối chết, trong lòng Khang Tinh Lạc cũng có dự cảm không ổn.
Có cái gì sắp tới.
Sau lưng như bị nhìn trộm, Khang Tinh Lạc kinh hãi quay đầu lại, chỉ thấy vị trí tối mờ sau đèn hình như có một thân ảnh mơ hồ.
Không biết bóng dáng đó đã xuất hiện lúc nào, cơ thể cao lớn, im lặng đến gần.
Đại não Khang Tinh Lạc đã không bình tĩnh nổi, chẳng sợ trí thông minh có cao đi nữa vẫn không dằn hết xao động khi mọi chuyện biến hóa nhanh đến như vậy.
Tìm được vị trí của Khang Tinh Lạc không khó, khi chạy như bay trên đường Khang Lai Nhân đã biết vị trí. Lúc trước hắn đã trang bị hệ thống định vị trong điện thoại người này, chẳng sợ lúc này bệnh viện rối loạn, thân làm mèo nhà – Khang Lai Nhân vẫn là người ổn nhất.
Tuy biết rõ vị trí nhưng Khang Lai Nhân vẫn không giảm bớt lo lắng.
Hắn rất sợ khi bỏ Khang Tinh Lạc một mình.
Tốc độ xã hội thay đổi quá nhanh, mọi chuyện cần có thời gian thích ứng, hắn muốn cùng Khang Tinh Lạc từng chút từng chút làm quen tất cả.
Phát hiện vị trí của Khang Tinh Lạc đi về hướng chung cư Tấn Giang, trong lòng Khang Lai Nhân cực kì chấn động, dù Khang Tinh Lạc ngủ say hai năm nhưng chuyện đầu tiên sau khi tỉnh lại là chống cả cơ thể gian nan về nhà, trở lại nơi bọn họ đã từng sống cùng nhau.
Nghĩ như thế, chờ đợi cả ngày lẫn đêm bỗng được an ủi.
Nhanh lên, hắn muốn nhanh chóng gặp được Tinh Lạc, tránh đi chuyện tận mắt Tinh Lạc nhìn thấy để rồi cảm thấy chỉ còn lẻ loi cô độc.
Nóng vội như lửa, tốc độ chạy gần như đạt đến cực hạn, nhưng hoàn toàn không ngờ vừa đến công viên gần nhà lại nghe được một mùi hương quấn quanh Tinh Lạc, dây dưa không rõ.
Mùi hương này Khang Lai Nhân cực kì quen thuộc, trước kia trong ngôi nhà của hắn và Khang Tinh Lạc cũng có tận mấy mùi…
Mùi mèo thúi!
Sao lại có thể…
Mới tỉnh lại không bao lâu… Sao nhanh như vậy, nhanh như vậy!
Khang Lai Nhân tức điên, đủ loại cảm xúc cảm động trong lòng lập tức bị lo lắng và uất ức thay thế, một bụng nói gì mà “Em tới đón anh”, “Anh đừng sợ”, “Anh có nhận ra em không?”… toàn bộ đều rút khỏi đầu, hắn không đè lửa giận được nữa, cuối cùng phẫn nộ nói: ——- “Anh lại sờ mèo nữa đúng không!”
Âm thanh kia cực kì trầm thấp, nghe lên rất có uy nghiêm, mười phần áp bách, nghiêm túc đáng sợ. Khang Tinh Lạc sửng sốt, tâm tư thay đổi cực nhanh, hiểu ra tại sao con mèo trắng đen vừa nãy lại chạy.
Người này…
Sợ là cảnh sát tuần tra!
Y bị bắt rồi!
Tuy trong đầu vẫn còn mông lung, nhưng nghĩ tới cái tên của con mèo [Kỹ sư số công viên Tấn Giang] cho sờ xong quay đầu đòi tiền lúc nãy, rất có thể đây là hành vi trái pháp luật!
Sợ là nghề nghiệp sắc – tình!
…
Trong khoảng thời gian ngắn Khang Tinh Lạc không kịp nghĩ rõ nguyên do, trong lòng sốt ruột, mắt thấy thân ảnh cao lớn kia càng lúc càng gần, Khang Tinh Lạc đứng khỏi ghế dài, quay đầu bỏ chạy.
Tứ chi vô lực, nghiêng nghiêng ngả ngả, Khang Tinh Lạc chỉ lo đi về phía trước hoàn toàn không phát hiện Khang Lai Nhân phía sau đã biến sắc, há mồm lộ ra một miệng răng nanh.
“Em chỉ nói một lần thôi, anh đứng lại đó cho em!”
… Không thể đứng!
Trong một đêm phải trải qua nhiều chuyện như vậy, Khang Tinh Lạc nửa ngốc nửa nghếch đã không phân rõ chuyện gì đúng chuyện gì sai, tiếp tục đi về phía trước, chợt nghe bên tai có tiếng gió, trên lưng nặng nề, tầm mắt đảo ngược, trong giây phút đã bị đè nặng lên mặt đất.
Trên người không hề thấy đau, trước khi ngã xuống đất Khang Tinh Lạc đã được người đàn ông cao lớn nâng lên.
Hai người dựa vào rất gần, trên người đối phương có loại cường thế khác với người thường, Khang Tinh Lạc không nghĩ nhiều, múa may hai tay theo phản xạ, người đàn ông muốn ngăn lại động tác của y không ngờ vừa vặn bị hai tay đẩy vào, chọt thẳng vào mũi.
Khang Lai Nhân: “…”
Khang Lai Nhân cảm thấy mình thật sự hít thở không thông!
Vội vàng đè tay Khang Tinh Lạc lại, Khang Lai Nhân tức muốn hộc máu: “Mùi nồng như vậy… Rốt cuộc anh đã sờ bao lâu!”
Khang Tinh Lạc chưa từng thấy qua tình cảnh như thế, run run rẩy rẩy: “Tôi, tôi thật sự, không biết, không, thể sờ, tôi, không cố ý.”
Nửa chữ Khang Lai Nhân cũng không tin, hắn là mèo của Khang Tinh Lạc, xếp hạng thứ ba, đằng trước ba con sau lưng ba con, Khang Tinh Lạc gặp được mèo có đức hạnh thế nào hắn còn không biết sao! Khang Lai Nhân tức phai màu make up, phẫn nộ nói: “Anh sờ tới chỗ nào rồi?”
Khang Tinh Lạc: “Tôi, tôi, chỉ sờ, cằm, bụng, đầu, sau lưng, với… mông nữa.”
Khang Lai Nhân: “Thì nói là sờ hết rồi đi!”
Khang Tinh Lạc co thành một cục: “Xin, xin lỗi!”
Xin lỗi có ích gì, sờ cũng sờ rồi!
Khang Lai Nhân tức nói không nên lời, hắn dừng lại một chút: “Anh lợi hại!”
Nói xong Khang Lai Nhân buông tay ra, muốn ngồi dậy nhưng áo khoác bị Khang Tinh Lạc đè, chỉ có thể ngồi đó hờn dỗi, tức muốn hụt hơi, Khang Tinh Lạc cẩn thận đứng lên, hỏi: “Đồng chí, cảnh sát, anh xem, tôi, bị phán, mấy năm?”
Khang Lai Nhân: “…”
Phán anh chung thân.
Đời này không cho anh sờ thêm con mèo nào khác!
Khang Tinh Lạc run rẩy nói: “Anh, anh, nói chuyện, đi chứ…”
Âm thanh vội vàng, nước mắt sắp sửa tuôn ra, Khang Lai Nhân nhìn y chăm chú hai giây, tức giận cấp tốc biến mất chỉ còn lại mệt mỏi và bất đắc dĩ.
“Anh đúng là…”
“… Cái gì?”
Khang Tinh Lạc không nghe rõ, có vô số lời muốn hỏi, tầm mắt chạm đến thân ảnh của người đàn ông bỗng y dừng lại, vừa nãy vì quá gấp nên hoàn toàn không chú ý đến, tuy hình thể người này cao lớn khôi ngô, nhưng nhìn kĩ, từ cánh tay đến bả vai đều đang run rẩy.
Ban đêm đúng là rất lạnh, nhưng lạnh đến mức đó sao?
Khang Tinh Lạc hỏi: “Anh có lạnh không?”
Khang Lai Nhân nói: “Không.”
Khang Tinh Lạc nghĩ nghĩ, cởi áo khoác của mình ra khoác lên thân người đàn ông, trong nháy mắt tiếp xúc, cơ thể người đàn ông cứng đờ, hắn bắt lấy tay Khang Tinh Lạc.
Tình huống khác thường, ngược sáng, Khang Tinh Lạc hoàn toàn không thấy rõ mặt người đàn ông, nhưng chẳng biết tại sao y luôn cảm thấy người này có lời muốn nói với mình, bỗng dưng cảm thấy khẩn trương.
Đột nhiên trong chiếc bụng kêu lên lộc cộc.
Khang Lai Nhân khựng lại, hỏi: “Anh đói à?”
Khang Tinh Lạc mông lung, hơn nửa ngày mới nhận ra cảm giác đói khát: “Vâng.”
Khang Lai Nhân nói: “Bên kia có một cửa hàng tiện lợi.”
Khang Tinh Lạc gật gật đầu, đương nhiên y biết, vì vừa nãy mới từ đó đi qua, hai người đứng lên, một trước một sau đi dọc theo ven đường.
Đi gần, thoạt nhìn bóng dáng của người đàn ông còn cao hơn, Khang Tinh Lạc thân hơn một mét bảy, so ra người đàn ông hẳn hơn một mét chín.
Có lẽ vì chiếu cố Khang Tinh Lạc, tốc độ đi đường của người kia rất thong thả, loại quan tâm lặng lẽ này khiến trong lòng Khang Tinh Lạc mềm nhũn.
Lại nói, đến tận bây giờ Khang Tinh Lạc vẫn hoàn toàn không biết gì với thế giới, bây giờ chỉ có thể lẳng lặng đi theo phía sau người đàn ông, chẳng sợ lựa chọn này có khả năng phải vào cục cảnh sát, nhưng đi cùng một người vẫn tốt hơn một thân một mình.
“Đến rồi, tìm thứ gì ăn trước đi.”
Khang Tinh Lạc gật gật đầu: “Ừm.”
Hơi nghiêng đầu, chạm vào tầm mắt người kia, hắn nhìn y thật sâu, đôi mắt như giếng nước xưa.
Khang Tinh Lạc kinh ngạc: “Anh…”
“Làm sao vậy?”
Khang Tinh Lạc không biết nói gì, lúc nãy không thấy diện mạo của người đàn ông, bây giờ đến cửa hàng có đèn đóm sáng choang, hoàn toàn không ngờ bề ngoài người này lại xuất chúng như thế.
Phần trầm mặc này khiến Khang Lai Nhân xem thành ý khác, hắn nói: “Mặt em rất hung dữ, khiến anh sợ hãi sao?”
Khang Tinh Lạc: “Có chút, hung, dữ nhưng, đẹp trai hơn.”
Đây là lời thật, tuy ánh mắt người đàn ông nhíu chặt vừa thấy đã hung thần ác sát, nhưng bảnh tỏn lại là trời sinh, có loại cảm giác uy hiếp xâm lược.
Ấn đường Khang Lai Nhân nhảy dựng, quay đầu đi.
“Mì ăn liền, anh, muốn, vị gì?”
Khang Lai Nhân lắc đầu: “Em không ăn.”
Khang Tinh Lạc: “Ăn, chút đi, một mình tôi ăn, không tốt lắm.”
Khang Lai Nhân lấy hai hộp bỏ vào ngực Khang Tinh Lạc, Khang Tinh Lạc lấy thêm một quả trứng trên kệ hàng.
Khang Lai Nhân: “Sao chỉ lấy một quả?”
Khang Tinh Lạc: “Cho anh.”
Thứ tốt luôn dành cho người khác, điểm này vẫn không thay đổi,vẻ mặt Khang Lai Nhân khựng lại, hồi lâu không nói chuyện.
Chọn đồ xong, Khang Tinh Lạc giành đi đến quầy trả tiền trước.
“Bao nhiêu ạ?”
Ông lão nói: “Mười ba.”
Khang Tinh Lạc gật gật đầu, bỗng động tác lấy tiền ra khẽ dừng lại, trong lòng sợ hãi, vừa nãy, số dư trong tài khoản của y đã không còn một mảnh, chỉ còn lại một tấm thẻ.
Mà cái thẻ này nếu y nhớ không lầm, chắc chỉ còn năm đồng sáu.
…
Xong đời.
Người đàn ông bên cạnh lẳng lặng nhìn, Khang Tinh Lạc vô cùng quẫn bách.
Khang Lai Nhân rũ mắt: “Để em trả cho.”
Mình không có tiền là thật, tuy ngại ngùng nhưng cũng không còn cách nào, Khang Tinh Lạc cúi đầu lẳng lặng chờ người đàn ông trả tiền, lại không ngờ người đàn ông thò tay vào trong áo sờ sờ, bỗng nhiên khựng lại, sau đó lộ ra thần sắc vi diệu.
Lại nói…
Khang Lai Nhân… Chưa bao giờ mang tiền.
—