Tiểu Đường từ sau khi bị mù thì có thêm một sở thích – ngủ. Nguyên nhân rất đơn giản, khi ngủ thì có thể nằm mơ, nằm mơ thì có thể thấy thứ này thứ nọ, bất quá những thứ cậu mơ thấy phần lớn đều là đồ vật hoặc người quen trước khi xảy ra chuyện không may kia, dù sao chỉ có những thứ từng nhìn qua thì mới có thể hiện ra cụ thể trong đầu được. Sau này ngẫu nhiên cũng có khi mơ thấy những người bạn trong chốn ăn chơi, bất quá hầu hết đều là diện mạo mơ hồ, chỉ có tên làm danh xưng cụ thể, đôi khi, cậu cũng mộng thấy Lâm Tẩm, tuy rằng khuôn mặt không phải đặc biệt rõ ràng, bất quá do tiềm thức mà vẫn đắp nặn thành một hình tượng thuận mắt, thậm chí còn được xem là anh tuấn, có thể thấy khoảnh khắc thoáng qua năm đó đã để lại trong lòng Tiểu Đường một ấn tượng vô cùng sâu sắc.
Về việc nằm mơ, Tiểu Đường có một tuyệt chiêu, chính là muốn mơ thấy cái gì thì ngay trước khi đi ngủ phải liều mạng nghĩ về cái ấy, không ngừng miêu tả trong đầu hết lần này đến lần khác cho đến khi ngủ mới thôi, như vậy thứ đó lập tức có thể xuất hiện trong giấc mơ.
Ngày mùng tháng sau khi trở về từ nhà Lâm Tẩm, bốn ngày liền Tiểu Đường mơ thấy ân công của mình, bất quá lúc này không phải là cậu cố ý nha, chỉ có thể cảm thán một câu, nhân duyên tế hội a!
nhân duyên tế hội: có duyên ắt sẽ gặp nhau
Buổi tối đầu tiên, rõ ràng bữa cơm Tiểu Đường đã ăn rất no, vậy mà mơ thấy cả một bàn đầy mĩ thực.
“Đến, uống thử một chén canh xem, canh phải uống trước thì mới ngon.” Một người thanh âm ôn nhu, diện mạo tuy mơ hồ nhưng bộ dáng cao ráo cân đối.
Tiểu Đường nhận chén canh xùm xụp húp một ngụm lớn, canh được hầm với độ lửa cực chuẩn, hương thơm nồng đậm nhưng không có cảm giác ngấy mỡ, tất cả tinh hoa trong nguyên liệu gần như được chuyển tải hoàn toàn vào nước canh, tuy không dùng bột ngọt nhưng vẫn như cũ ngon đến mức người khác nhịn không được phải nở một nụ cười hài lòng, đầu lưỡi trước nay rất ít được hưởng thụ loại đãi ngộ cao cấp lúc này hận không thể làm đầu lưỡi dài ra thêm mấy lần, hảo hảo nhớ rõ khoảnh khắc tuyệt vời này, thời khắc nuốt xuống cảm giác nhẹ nhàng trơn tru như loại tơ lụa mềm mại nhất, ôn nhuận dừng lại trong dạ dày, chỉ có một từ thôi – thoải mái!
lôi vị: đầu vị giác trên lưỡi
“Có ngon không?” Thanh âm kia hỏi.
Tiểu Đường trong cơn mơ ngủ làm hành động nuốt ực một cái, khóe miệng hơi nhếch lên.
“Đến nếm thử một ít sushi tôi làm đi, xem so với nhà hàng thì thế nào.”
Sushi, Tiểu Đường nghe qua không ít, bất quá bởi vì cái giai cấp tư bản chủ nghĩa bóc lột sức lao động của con người này mà đến giờ vẫn chưa có cơ hội ăn thử, thời điểm nghe thấy sushi, Tiểu Đường tựa như con chim non thèm khát thức ăn há to miệng, có lẽ thực dọa người, mà mặc kệ, dù sao đây là trong mơ của mình chứ đâu.
Cá hồi, Cream cheese, quả bơ. Tiểu Đường vẫn còn nhớ rõ ba cái tên này, mặc dù hai cái trước ngay cả nghe cũng chưa nghe qua, cái còn lại chỉ được nhìn qua một lần, bất quá hương vị của chúng nó vẫn khắc sâu trong tâm khảm, mềm mềm, thơm mát, cùng với vị chua chua ngọt ngọt của sushi, quả thật là ngon nhất a ~ Tiểu Đường chưa từng ăn sushi trong nhà hàng, bất quá cậu cảm thấy ngon thế này cũng đã đủ mở tiệm rồi.
“Lần sau để tôi làm món trứng cuộn cho cậu nếm thử.” Người đối diện nói, ân cần giúp cậu lau đi vết tương dính nơi khóe miệng.
Trứng cuộn là cái gì? Tiểu Đường đang mơ ngủ chẹp miệng một cái, lộ ra nụ cười chờ mong.
Thịt kho tàu gân bò hầm chung với cà rốt và khoai tây, ăn ngon không thua gì món rau câu được ăn khi còn bé, hương thơm nồng đậm.
Canh chua nấu gà, Tiểu Đường không biết ngoại trừ mẹ mình ra còn người khác có thể làm món ăn giữ được hương vị quê nhà đến thế này.
Đậu hủ rất tốt a! Đáng tiếc cậu không rõ cái món đậu hủ tên Bách Hoa Tửu có phải thật sự bên trong có hoa không, bất quá nhất định là ngon rồi, mềm mềm trơn trơn, vừa thơm vừa ngọt, ngay cả nhai cũng chưa kịp nhai, tọt một cái đã chui luôn vào bụng.
Ăn mắt cá thật ngon. Mấy ngày nay ăn không ít cá, đều là cá biển, không có xương, chất thịt lại non mềm, cho dù nhắm mắt ăn cũng sẽ không sợ bị hóc xương gây ra mấy tình huống đáng xấu hổ.
Tiểu Đường sung sướng trở mình, tiếp tục chép chép miệng.
“Tiểu Đường, lại đây, là sườn nướng, đã được ướp tương gần một ngày, ăn xem xem có ngon miệng không.”
Như thế nào có thể không ngon miệng, hương vị kia trong trí nhớ vẫn còn thực mới mẻ a ~ Tiểu Đường mở lớn miệng, a ô một ngụm.
Ba! Cúp điện, trước mắt một mảnh tối đen, cả bàn đầy mĩ thực xoạt cái biến mất, Tiểu Đường tỉnh dậy, phần thịt mềm bên quai hàm một trận đau xót cùng vị rỉ sắt nhè nhẹ
Thèm ăn cắn đầu lưỡi, đói bụng cắn quai hàm a!
Mộng đẹp không còn, Tiểu Đường bóp bóp miệng, trở mình kéo chăn lên tiếp tục ngủ, phần thịt mềm trong miệng rất đau, ngủ chẳng ngon nữa.
Buổi sáng ngày hôm sau.
“Tiểu Đường, đây, gà nướng ớt.” A Kiệt gắp một khối chân gà đưa cho Tiểu Đường.
“A Kiệt ca, tôi ăn không hết.”
“Làm sao vậy?”
“Trong miệng có mụn nóng, bị rách rồi.” Thật sự không có mặt mũi nào nói nằm mơ cắn trúng.
Buổi tối hôm sau.
Tiểu Đường ngủ rất sâu, lại rất bận rộn, nói cậu bận rộn, đó là bởi vì cậu đang bận bay a.
Tiểu Đường vẫn luôn muốn xem hết toàn bộ phim của Kim Dung, nhưng mà lúc còn làm cảnh sát rất bận a, hiện tại tuy không còn gì phải vội vã nữa, tiếc là cậu lại nhìn không thấy. Phi tuyết thiên liên xạ bạch lộc, tiếu thư thần hiệp ỷ bích uyên. Mười bốn chữ này, cậu chỉ mới xem hai chữ, còn chưa thấy qua đạo diễn Trương râu tóc xồm xoàng, thấy ổng chỉ sợ sẽ phá hư mắt thẩm mĩ của cậu.
Hôm mùng tháng ba ngày trước, Lâm Tẩm nói, dù sao cũng ở nhà nghỉ ngơi, tôi kể phim cho cậu nghe đi. Ba ngày, nghe hết hai bộ.
Trong mơ, Tiểu Đường ở giữa rừng cây bay a bay a ~ có khinh công thật là thích, có thể bay, bằng không sơn đạo vừa qua cơn mưa vô cùng bẩn a, dơ giầy Lâm đại ca sẽ không cho vào nhà a ~ Tiểu Đường vừa bay vừa nghĩ.
Mà mình đang muốn đi đâu nhỉ? Tiểu Đường phát hiện bản thân đang thiếu một cái đích đến, bất quá ai thèm quản nó chứ, dù sao bay cũng chẳng mệt gì. Nhún nhẹ một cái, Tiểu Đường lại bay lên mấy thước, tránh được mấy cái giếng kiểm tra ống nước ngầm vẫn chưa đậy nắp.
Dần dần, trước mắt hiện ra sơn cốc xinh đẹp, Tiểu Đường đáp xuống một thân cây, cái cây này ngó quen quen, dường như giống với cây đại thụ Magnolia trong cục cảnh sát.
Lúc này, có hai người từ xa đi tới.
A! Giang tham mưu, đội trưởng! Chờ đến khi thấy rõ người, Tiểu Đường kích động hai mắt sáng lên, tuy rằng người đang tiến đến tóc dài chấm vai, thân bội trường kiếm, tay áo phiêu phiêu, thế nhưng Tiểu Đường vẫn chỉ liếc mắt một cái liền nhận ra đây là đội trưởng thân yêu của cậu và tham mưu. Đại hiệp a, quả nhiên đội trưởng cùng tham mưu cho dù có xuyên không thì vẫn là đại hiệp một thân chính khí, tâm ưu thiên hạ a!
Tiểu Đường đang định đi ra chào hỏi một hai câu, lại thấy tham mưu ôm chầm lấy đội trưởng. Phi lễ vật nhiễu a, Tiểu Đường lùi lại, nhìn không chớp mắt, ‘tôi không phải muốn dòm ngó chuyện riêng tư của người khác, tôi chỉ là rất nhớ họ a, cứ xem nhiều thêm một tí, dù sao trước kia những thứ kịch liệt hơn cũng đã xem qua cả rồi’ Tiểu Đường tự biện minh cho bản thân, cái lỗ tai cũng không quên dựng đứng lên.
“Liên đệ”
“Giáo chủ”
chú thích: là Liên đệ theo hầu giáo chủ và giáo chủ - Đông Phương Bất Bại trong Tiếu ngạo giang hồ
Rầm! Tiểu Đường dưới chân mềm nhũn, trực tiếp rơi từ trên cây xuống, đau đớn như dự đoán còn chưa tới, phía dưới đã có người hảo tâm tiếp được cậu. Tuy rằng diện mạo ân nhân có chút mơ hồ, bất quá vẫn dễ dàng nhận thấy là một nam nhân anh tuấn, trực giác của Tiểu Đường nói với cậu, nhất định là Lâm Tẩm. Tiểu Đường muốn mở miệng, Lâm Tẩm đã giành lên tiếng trước.
“Tiểu sư muội, sư phụ bảo chúng ta trở về thành thân.”
Nghe vậy, Tiểu Đường cổ họng đợm ngọt, trước mắt tối sầm.
Tiểu Đường tỉnh lại, dùng áo gối lau lau mồ hôi.
Khỉ thật! Đúng là loạn thất bát tao, không nghe ‘Tiếu ngạo giang hồ’ nữa, chờ Lâm đại ca đi công tác về bảo anh ấy cho mình nghe ‘Thần điêu đại hiệp’, lão tử lần sau phải mộng được con đại xà nữ! Tham mưu, đội trưởng, tôi thật xin lỗi hai người, nhưng tôi hoàn toàn không cố ý nha, muốn trách thì trách Lâm gian thương ấy, mắc gì phải kể đoạn đó sinh động đến vậy chứ.
Tiểu Đường trở người, tiếp tục ngủ.
Buổi cơm chiều ngày thứ ba, Tiểu Miêu bọn họ mang theo phim đến xem, là phim cổ trang, ‘Tiếu ngạo giang hồ chi Đông Phương Bất Bại’. Tiểu Đường đánh hơi được món ngon, cậu thích nghe phim cổ trang, bởi vì phần lớn đều đã xem qua, có thể một bên xem một bên mường tượng lại hình ảnh, bù lại mất mát khi bị mù.
“Đông Phương Bất Bại cùng Lệnh Hồ Xung, rất có không khí để tưởng tưởng a” Đồng Diêu cảm thán.
“Nói bậy, tham mưu chỉ thích đội trưởng thôi!” Tiểu Đường kích động.
“Tiểu Đường?” Thanh âm A Kiệt tràn đầy nghi hoặc.
Tiểu Đường thật muốn cắt quách cái miệng mình đi
Buổi tối ngày thứ ba, trước khi đi ngủ Tiểu Đường nhận được điện thoại của Lâm Tẩm.
Lâm gian thương nói, Tiểu Đường a, nơi này không hổ là thủ phủ của gay Trung Quốc, lần sau tôi dẫn cậu đến đây chơi nha.
Chỗ đó và tôi thì có liên quan gì với nhau chứ! Tiểu Đường đầu đầy hắc tuyến.
Gian thương cười hắc hắc.
Lại hàn huyên hai câu, Lâm Tẩm nói với cậu ngày mới trở về, bởi vì còn phải đi một chuyến tới Miên Dương, hỏi cậu có nhớ hắn không?
Nói như vậy có Dương Bạch Lao nào lại đi tưởng nhớ Hoàng Thế Nhân sao. Tiểu Đường nói, khiến Lâm Tẩm cười ha hả.
Dương Bạch Lao – Hoàng Thế Nhân: Quan hệ tá điền - địa chủ. Người tá điền thì hiền lành bị áp bức, còn tên địa chủ thì ác độc, cưỡng bức nhi nữ của tá điền. Nói chung một đại diện cho hiền lành, một đại diện cho tâm độc.
Trích: moclinglang.wordpress.com
Kì thật, Tiểu Đường là có chút nhớ Lâm Tẩm, nhớ món bánh ngọt hắn làm, hương thơm nồng đậm hương vị chua chua.
Còn tới bảy ngày mới trở về a. Ngủ trước đã, Tiểu Đường nghĩ.
Trong mộng, Tiểu Đường đang giải một cái cửu liên hoàn. Mấy hôm trước, Lâm Tẩm tự tay dạy cậu, tốn hết một buổi chiều rốt cuộc làm cho Tiểu Đường dù không cần nhìn vẫn có thể thuận lợi hóa giải, Tiểu Đường rất là đắc ý, mấy ngày nay trên tay không lúc nào nhàn rỗi.
cửu liên hoàn: đây là trò chơi đỉnh cao của các trò giải móc khóa IQ, rèn luyện tính kiên nhẫn, quan sát và phân tích. Mục đích của trò chơi này là bạn phải giải thoát cho chiếc thanh dài ở giữa bị khóa lại bởi vòng tròn liên tiếp.
Hừm, cái cửu liên hoàn này sao lại khó giải như vậy? Tiểu Đường trong mộng mân mê hết kéo lại đẩy đến đầu đầy mồ hôi cũng không giải được. Đúng rồi, Lâm đại ca, kêu Lâm đại ca giúp mình!
Tiểu Đường ngẩng đầu tìm kiếm khắp nơi.
Quả nhiên, Lâm Tẩm đang ở cách đó không xa, bất quá lúc này hắn lại ngồi phía sau một nam hài, hai tay vòng qua vai của cậu ta, nắm lấy tay dạy cậu ta cách giải cửu liên hoàn, tuy không thấy rõ mặt, nhưng mà Tiểu Đường biết chắc hắn nhất định đang ôn nhu mỉm cười, giảng giải, tựa như khi dạy cậu.
Ngực đột nhiên trầm xuống, Tiểu Đường cảm thấy dường như không thở nổi.
Trước mắt lại tối sầm, Tiểu Đường đau khổ tỉnh lại, ngực vẫn như trước thực trầm, thực buồn.
“Tiểu Cẩu, tao đã nói bao nhiêu lần rồi, không được đè tao khi tao ngủ! Sẽ gặp ác mộng đó!” Tiểu Đường đem Tiểu Cẩu từ trên người mình đẩy xuống.
Tiểu Cẩu ăng ẳng kêu một tiếng, chuyển xuống nằm dưới chân giường. Tiểu Đường hít sâu mấy hơi, không còn tức ngực nữa, mới tiếp tục ngủ.
Sáng sớm, Tiểu Miêu lại tới.
“Tiểu Đường ca, tôi có mua một bộ kịch truyền thanh mới, cùng nhau nghe đi!” Tiểu Miêu phấn chấn nói.
“Được!” Tiểu Đường cũng cảm thấy rất hứng thú, dù sao hiện tại cũng không có khách.
Mỗi người một tai nghe, Tiểu Đường cùng Tiểu Miêu sắp sắp xếp xếp kiếm chỗ ngồi, nghe radio.
“Nhật Bản sao?” Nghe xong hai câu, Tiểu Đường hỏi.
“Ừm!”
“Cậu nghe hiểu à?”
“Không hiểu, bất quá lập tức sẽ hiểu thôi.” Tiểu Miêu nói
Tiểu Đường tạm thời bỏ qua nghi vấn này, kiên nhẫn nghe, có thể lúc sau chính là đối thoại tiếng Trung thì sao, cậu nghĩ.
“Tiểu Miêu, đây là cái gì … “ Chỉ chốc lát sau, âm thanh trúc trắc của Tiểu Đường truyền đến.
“Hả, anh nghe không hiểu sao? Không phải chứ, loại chuyện này thì cả thế giới cũng chỉ có một kiểu giọng thôi mà.” Tiểu Miêu nói với giọng tràn ngập ngây thơ vô tội.
“Tử Miêu!” Tiểu Đường ôm chầm lấy Tiểu Miêu, đè lên giường, dùng sức mà chỉnh đốn thằng bé, đầu nối của ống nghe điện thoại bị rôi ra khỏi máy MP, trong nháy mắt, ngâm thanh liêu nhân tràn ngập căn phòng mát xa nhỏ bé.
“Mau mau tắt đi.” Bất chấp Tiểu Miêu, Tiểu Đường luống cuống tay chân mặt đỏ tai hồng sờ soạng cái MP kia.
“Tiểu Đường ca, đừng nóng vội đừng nóng vội, để tôi tắt cái này!”
Thứ thanh âm khiến người ngượng ngùng kia rốt cuộc cũng tiêu thất, Tiểu Đường ngồi bên giường hồng hộc thở dốc.
“Aizz, anh như thế nào lại không thích chứ, đều là người trẻ tuổi như nhau mà a!” Tiểu Miêu tiếc nuối nói.
“Tôi vì cái khỉ gì phải thích!” Tiểu Đường phát điên.
“Chất giọng ưu nhã này không phải siêu siêu giống của Lâm gian thương sao.” Tiểu Miêu như trước chìm vào thế giới của riêng mình, làm như không hề thấy sự xấu hổ của Tiểu Đường.
Tiểu Đường lại đỏ mặt. Thanh âm kia quả thật giống Lâm đại ca a, vừa nãy chính mình cũng tưởng là Lâm đại ca cùng ai ghi băng, cho đến đoạn nam nam giường diễn “kịch liệt” kia, cậu mới biết bản thân bị lừa.
“Đường Đường, là tôi muốn tốt cho anh thôi, thanh niên a, phát tiết đúng lúc thì đối với cơ thể lẫn tinh thần đều có lợi.” Tiểu Miêu lên mặt làm ông cụ non mà nói.
“Vậy lần sau làm ơn mang tới Tiểu Trạch Mã Lợi Á đi” Tiểu Đường không chút lưu tình đem con mèo chết này đá ra khỏi nhà.
Tiểu Trạch Mã Lợi Á là một diễn viên nữ, rất sexy, chuyên đóng phim AV
Đáng tiếc, người có thể đuổi đi, nhưng trí nhớ là xóa không nổi. Cả ngày, trong đầu Tiểu Đường không ngừng tua đi tua lại đoạn âm thanh đứt quãng kia.
Có giỏi thì mày ám tao ba ngày thử xem! Buổi tối giờ, Tiều Đường hậm hực chui vào ổ chăn.
Đã bao lâu không làm loại mộng này rồi? Tiểu Đường gắt gao ôm người dưới thân, giống con ong chăm chỉ hút mật mà không ngừng hôn môi, tuy rằng không thấy rõ diện mạo, nhưng mà cảm giác vẫn tuyệt vời như thật, Tiểu Đường cùng người đó không làm chuyện gì khác, chỉ liên tiếp hôn nhau, người dưới thân cũng tận tình đáp lại cậu, đồng thời phát ra thanh âm liêu nhân, chất giọng trầm thấp uyển chuyển này tựa hồ đã nghe qua ở đâu thì phải, kích thích đến mức Tiểu Đường cảm xúc lan tràn mênh mang.
“Lâm đại ca … “ Đến khi tình ái chín nùng, Tiểu Đường đột nhiên nghe bản thân gọi như vậy.
Sau đó trong nháy mắt, diện mạo người dưới thân trở nên rõ ràng, lông mi dài rậm đôi mắt thâm thúy, chiếc mũi thẳng thắn cùng khóe môi hơi nhếch lên, có ba phần đầy đặn lại thêm bảy phần ngạo khí, còn không phải chính là khuôn mặt lúc trước cậu từng một lần nhìn thoáng qua đó sao.
A ~~~ theo tiếng thét chói tai, thế giới lại trở về hắc ám, không còn hình ảnh kiều diễm khi nãy nữa.
Tử Tiểu Miêu, lão tử tuyệt đối không tha cho ngươi!!! Tiểu Đường ngồi trên giường, đầu đầy mồ hôi, tim đập gia tốc.
Cổ nhân viết, nhật hữu sở tư, dạ hữu sở mộng.
Chú thích:
Tam văn ngư:
Nãi du khởi ti: một loại bánh ngọt làm từ bơ.
Ngưu du quả: trái bơ.
Ngọc tử thiêu:
Toan thang kê:
Tạc bài cốt:
Kim Dung viết tổng cộng truyện trong đó truyện ngắn và tiểu thuyết. Hầu hết các tiểu thuyết đều được xuất bản trên các nhật báo.
. Thư kiếm ân cừu lục () (書劍恩仇錄)
. Bích huyết kiếm () (碧血劍)
. Xạ điêu anh hùng truyện () (射雕英雄傳)- tại Việt Nam được dịch thành Anh hùng xạ điêu.
. Tuyết sơn phi hồ () (雪山飛狐)
. Thần điêu đại hiệp hay Thần điêu hiệp lữ () (神雕俠侶).
. Phi hồ ngoại truyện () (飛狐外傳)
. Bạch mã khiếu tây phong () (白馬嘯西風)
. Uyên ương đao () (鴛鴦刀)
. Ỷ Thiên Đồ Long ký () (倚天屠龍記)
. Liên thành quyết bản dịch của Vô Nại tiên sinh và của Hàn Giang Nhạn () (連城訣)
. Thiên long bát bộ bản cũ và bản mới () (天龍八部)
. Hiệp khách hành () (俠客行)
. Tiếu ngạo giang hồ bản cũ, năm () (笑傲江湖)
. Lộc Đỉnh ký bản cũ và bản mới (-) (鹿鼎記)
. Việt nữ kiếm (truyện ngắn, ) (越女劍)
truyện Anh hùng xạ điêu, Thần điêu đại hiệp, Ỷ thiên đồ long ký tạo thành Xạ điêu tam bộ khúc, đọc theo lần lượt. Thiên Long bát bộ cũng có thể coi là mở đầu của bộ ba cuốn truyện trên. Tuyết sơn phi hồ và Phi hồ ngoại truyện cũng đi đôi với nhau vì có cùng các nhân vật.
Sau khi Kim Dung hoàn thành các tác phẩm của mình, một người bạn của ông là Nghê Khuông phát hiện rằng chữ đầu tiên của tựa đề tiểu thuyết tạo thành hai câu thơ thất ngôn:
Phi tuyết liên thiên xạ bạch lộc
Tiếu thư thần hiệp ỷ bích uyên
Dịch nghĩa:
Tuyết bay đầy trời bắn hươu trắng
Truyện cười thần hiệp tựa uyên xanh
đạo diễn Trương: đạo diễn Trương Kỷ Trung, người Trung Quốc, đã thực hiện tác phẩm của Kim Dung
Cửu liên hoàn