Khi Vân Tiểu Trạch bị Hàn Tuấn Hi ôm đưa vào đại sảnh, chỉ có anh mới biết tim mình đập nhanh như thế nào.
Thậm chí lúc đó anh còn nghĩ, có nên lấy hết can đảm để nói ra không, chứ cứ chịu đựng che giấu thế này thật sự không phải biện pháp tốt, chưa kể phải giấu đến khi nào nữa đây? Anh cũng sợ rằng đến một ngày anh không thể nhịn được nữa.
Nhưng anh không nói gì, ít nhất là ngày đó, anh đã không nói gì cả.
Vân Nhất Hạc cũng không phải kiểu người sẽ bày tỏ hết ra, anh có nhiều thứ phải quan tâm đến, có nhiều thứ không thể buông bỏ được.
Anh không xấu hổ vì thân phận đồng chí của mình, anh chỉ cảm thấy không cần thiết phải đột nhiên thổ lộ điều gì đó với một người không hề phát hiện ra thân phận của mình.
Hàn Tuấn Hi khá thích anh, nhưng chỉ là thích giữa những người bạn, giống như thích nhóm người mà hắn gặp ở câu lạc bộ xe Haval vậy.
Những người bạn kia chắc hẳn cũng là kiểu người giống hắn, toàn nam nữ xì trây chạy mấy con xe to kềnh, nuôi chó lớn, tính cách vô tư, thích cười đùa, náo nhiệt.
Mặc dù không muốn bị xếp ngang hàng "được thích" giống những người kia, nhưng Vân Nhất Hạc vẫn bị rung động bởi sự yêu thích không che giấu đó, ôm trái tim phức tạp rối rắm của mình, anh chịu đựng giày vò thêm ba ngày nữa.
Vào ngày thứ tư kể từ khi Hàn Tuấn Hi rủ Vân Nhất Hạc đi chơi ở khu ngoại ô vào cuối tuần.
Hôm đó, sau khi rời công ty, hắn liền chạy về nhà họ Hàn ăn tối, ôm ấp Mông Bự một hồi, sau đó thì cùng xem TV, tán gẫu với chú, thím tới tận khuya, nhưng vẫn chưa thấy buồn ngủ, liền bảo với nhà là đi dạo một lát, sau đó thì cầm chìa khóa xe, chạy thẳng tới Sanlitun.
Hắn định qua đó làm hai ly, trò chuyện với mọi người một chút, hắn nhớ ban nhạc hẳn sẽ biểu diễn vào thời điểm này trong tuần, nên tính lên hỏi bản thân có thể hát thay ca sĩ chính được không, sau đó thì cùng Vân...gì Nhất Hạc xác nhận lại chuyến đi cuối tuần, cuối cùng là gọi người lái xe giúp chở về nhà.
Kế hoạch rất tốt, nhưng chẳng ai biết được, người tính không bằng trời tính, mà ông trời đã tính là, ngay lúc Hàn Tuấn Hi bước vào Cloud Pavilion liền thấy Vân Nhất Hạc đang đứng cùng một người đàn ông khác, kể từ thời điểm ấy, hướng đi của mọi chuyện đều trở nên khác đi, phát triển theo hướng mà bọn họ đều không mong đợi nhưng cũng không quá bất ngờ, thậm chí còn đi theo hướng tốt như một điều đương nhiên.
Từ xa Hàn Tuấn Hi đã nhìn thấy Vân Nhất Hạc đứng ở cạnh quầy bar, mà ở ngay cạnh bên Vân Nhất Hạc là một người đàn ông khác.
Kẻ này ăn mặc cực kỳ bảnh tỏn, y chang mấy hình ảnh thấy được trong tuần lễ Paris, mũ beret đội ngược, tóc uốn nhuộm buộc kiểu đuôi ngựa, sợi tóc thì nhất định là đã bôi đầy dầu dưỡng nên trông bóng loáng.
Hàn Tuấn Hi không thừa nhận bản thân đã nghĩ về điều đó trong chốc lát, mái tóc đen, dày và thẳng rõ ràng là tóc tự nhiên, tên đó chẳng qua chỉ là "quá màu mè" lại không biết xấu hổ mà cứ dính vào người Vân Nhất Hạc, còn lợi dụng bóng tối, tiếng ồn cùng thứ ánh sáng lập lòe để thò tay tới, luồn vào thắt lưng quần của Vân Nhất Hạc.
Trong nháy mắt, lửa giận bừng bừng bùng tới.
Thật ra thì nếu phân tích tâm lý của Hàn Tuấn Hi, lúc ấy hắn đã nghĩ gì?
Là ghét loại hành vi này? Hay là ghét loại loại hành vi này xảy ra với Vân Nhất Hạc? Trong quá trình hết hợp rồi tan, tan rồi hợp ấy, nhiều lần hắn tự hỏi bản thân, khi đó, rốt cuộc là hành vi đàn ông sờ mông đàn ông khiến hắn sụp đổ? Hay là tên đàn ông kia dám sờ mông Vân Nhất Hạc khiến hắn sụp đổ hơn?
Điều khiến hắn suy sụp, rốt cuộc là sờ, hay là Vân Nhất Hạc?
Có lẽ, cả hai?
Ai biết được...
Nhưng điều chắc chắn là sự suy sụp của hắn là có thật.
Mà biểu hiện của sự gục ngã đó là hắn sải bước tới, nắm lấy đuôi tóc xoăn bồng bềnh bảnh chọe của tên kia, kéo mạnh sang một bên, sau đó túm lấy bàn tay vừa chạm vào mông ai đó, hơi dùng sức vặn ngược, cuối cùng khi còn chưa biết chuyện gì đang xảy ra, kẻ kia chỉ biết kêu lên oai oái do đầu và tay đều đang đau kinh khủng, rồi gã bị lôi ngã ra sau, còn Hàn Tuấn Hi thì di chuyển vòng lên phía trước, giơ nắm đấm nhờ luyện Sanda nhiều năm, ra đòn liên tiếp.
Chính Vân Nhất Hạc đã ngăn hắn lại.
Cho dù bị giật mình, nhưng Vân Nhất Hạc vẫn phải cố gắng giữ bình tĩnh, anh nhanh chóng túm chặt lấy hắn, nắm lấy cánh tay rắn chắc, cứng cáp, đang gồng lên của hắn, lớn tiếng bảo hắn bình tĩnh, đừng đánh nữa, không được đánh nhau nữa, đi thôi, lên trên lầu rồi nói tiếp.
Sau khi ra hiệu cho quản lý, Vân Nhất Hạc kéo lấy Hàn Tuấn Hi lúc này vẫn đang hung dữ trừng mắt, khuyên can mãi, mới đưa hắn lên văn phòng của anh được.
"Anh Tuấn, nào, uống miếng nước đi." Tim anh lúc này vẫn đang đập thình thịch, nhưng lại có một niềm vui nho nhỏ không thể giải thích được, Vân Nhất Hạc cầm ra một lon soda, mở nắp, rót vào ly, sau đó khuyên nhủ đối phương, anh đừng tức giận như vậy, người ta không có ác ý, chỉ là đùa thôi.
Còn phản ứng của Hàn Tuấn Hi như thế nào?
"Đùa? Đùa cái quái gì hả? Mẹ kiếp có ai đùa vậy sao?" Hắn nóng giận đến mức không động vào ly nước đang sủi bọt, cau chặt mày, nhìn chằm chằm vào Vân Nhất Hạc, "Thằng đó sao dám sờ cậu? Hả? Tôi đang hỏi cậu sao thằng đó nó dám sờ cậu? Cái này là quấy rối! Cho dù ở hộp đêm thì vẫn tính là quấy rối! Sao thằng bê đê chết bầm đó dám quấy rối cậu? Nó là thằng nào?"
Hay lắm, Hàn Tuấn Hi...!Anh hay lắm, quá giỏi luôn, từ chửi một trò đùa quá đà, mà chửi sang cả Cloud Pavilion, Vân Nhất Hạc lẫn cộng đồng đồng tính nam, quá dữ!
Lúc đó Vân Nhất Hạc liền sững sờ trong giây lát, sau đó là cảm giác vô lực cùng một nỗi tức giận không biết nên khóc hay cười.
Đầu tiên là ngã xuống ghế, sau đó lấy hai tay vuốt mặt, rồi anh ngẩng đầu lên, nhìn Hàn Tuấn Hi với vẻ mặt cực kỳ phức tạp, lại nhìn người đàn ông vẫn còn đang tức giận, dù cố gắng dằn xuống, nhưng vẫn không ngăn được lửa giận, để nó phóng thích ra ngoài.
Sau khi cười khổ một tiếng, Vân Nhất Hạc mở miệng.
Anh nói, tại sao tên đó quấy rối em? Sao cậu ta dám quấy rối em? Bởi em cũng là một "tên bê đê chết bầm", và kẻ đó cũng biết em và hắn đều là "bê đê chết bầm"! Sao rồi anh Tuấn, sợ à? Không chịu nổi? Giờ thì anh biết chuyện gì đang xảy ra rồi đó, cũng thừa nhận bản thân kỳ thị đám "bê đê" tụi em rồi, được rồi, vậy anh về đi, khuất mắt trông coi, anh cứ đi thật xa, em rất vinh hạnh trả lại cuộc sống trong lành cho anh!!
Mấy lời này giống như gậy phang vô đầu hay gạch đập vào lưng, Hàn Tuấn Hi bị đánh đến mất cả hồn, hắn dường như cảm thấy những đả kích về tinh thần mà hắn cảm nhận vào lúc đó mạnh đến mức như là sự trả thù vì nỗi đau da thịt của tên đỏm dáng kia.
Và cuối cùng thì hắn cũng không thể biết được liệu việc Vân Nhất Hạc come out mới là thứ kích thích hắn nhất, hay là việc Vân Nhất Hạc căng thẳng với hắn kích thích hơn.
Nhưng tóm lại, ánh mắt hắn uể oải, sững sờ, miệng thì há hốc, y chang phản ứng của mọi người khi hay tin ngày mai sẽ có sao chổi rơi xuống trái đất, hắn đờ đẫn ra, đối mặt với sự tức giận của người kia.
Hắn sững sờ chừng mười giây, định nói gì đó mấy lần nhưng đều không thành câu, cuối cùng, khi Vân Nhất Hạc sắp mất kiên nhẫn, thì hắn mới lắp bắp nói ra một câu:
"Cậu...!cậu thật...!là? Nhưng, nhưng, nhưng tôi đâu thấy như vậy...?"
Giám đốc Vân luôn lịch lãm, hòa nhã, giám đốc Vân chưa bao giờ to tiếng với ai, cho đến tận bây giờ mới bị phá vỡ tác phong này, bị câu nói của người kia khiến bộc lộ ra sự nóng nảy, lỗ mãng đầy bản năng của giống đực.
Anh nóng nảy.
Vân Nhất Hạc bộp lại bảo đó là vì anh là tên xì trây chết tiệt! Là xì trây chết tiệt trong đám xì trây!! Chờ anh nhìn ra? Đến lúc anh mà nhìn ra được thì cột điện đã nở hoa!! Anh thì chỉ thấy vú chứ thấy gì chim! Dù đi đái cũng sẽ so chim người bên cạnh to hay nhỏ!! Thế mà đòi nhìn ra, anh hối hận rồi đúng không? Hối hận lúc trước nói chuyện bảo thích người như em đúng không? Được, không sao, ở nơi của Vân Nhất Hạc này có thể uống thuốc hối hận, anh vừa đi cái là mọi thứ đều sẽ tốt đẹp! Nếu chưa đủ quyết tâm, em sẽ cho anh thêm một cú nữa, nói thật thì điều anh nói thích và điều em nói thích là hai chuyện hoàn toàn khác nhau! Anh thích ăn, uống, cười đùa với em, còn em thì thích nhìn anh trần truồng, muốn lên giường cùng anh! Lúc anh nhìn em đều là lúc em mặc quần áo, còn lúc em nhìn anh trong đầu chỉ toàn hình ảnh anh cùng cái mông trần và con c bự! Được rồi, nói đến đây xem như là biết rõ rồi chứ? Không chịu nổi thì đi nhanh lên! Nếu không khó chịu, mình anh chịu thôi!...
Lúc này, sau khi bị ném bom oanh tạc xong, hai đầu gối của Hàn Tuấn Hi như bị đập vỡ, chỉ cảm thấy hồn lìa khỏi xác, cả người bốc khỏi, bị thủng lỗ chỗ, quỳ trước mặt chính mình, dưới chân người đang nằm trên nền gạch, như một liệt sĩ, không, giống như một tử tù vừa bị bắn thành cái sàng.
Hắn kinh sợ.
Chết lặng tại chỗ.
Còn trong đầu, mọi thứ ùa về quay vòng vòng, toàn là những vấn đề không thể tưởng tượng được.
Theo nhận thức ngu ngốc, cổ hủ và hẹp hòi của hắn, đàn ông thích đàn ông đều là đám ẻo lả, bên trong là đàn bà.
Về phần hắn, mặc dù hiếu kỳ làm thế nào một người đàn ông biết được bên trong thân xác mình là đàn bà, làm thế nào một cơ thể được thiết kế để làm điều đó với phụ nữ có thể làm chuyện ấy với một người đàn ông khác, nhưng cũng chưa đến mức kỳ thị, hắn chỉ là không hiểu được thôi.
Nói thật, thì hắn cũng hối hận vì mắng câu "bê đê chết bầm", bây giờ hắn kịp phản ứng ra điều hắn không thể chịu đựng được hơn là Vân Nhất Hạc bị sờ, về việc, nếu con công bảnh chọe kia là phụ nữ, hắn sẽ không ra tay đánh người, nhưng sẽ mắng thầm trong bụng là đồ lẳng lơ.
Nói như vậy, tức là hắn vốn có ham muốn độc chiếm Vân Nhất Hạc.
Người đàn ông phong độ, tính cách nhẹ nhàng lại xinh đẹp như vậy không nên chỉ đối xử tốt với hắn, dùng ánh mắt sùng bái nhìn hắn, chỉ nên để hắn ôm vai thôi sao?
Đương nhiên, hắn sẽ không sờ mông anh, nhưng Vân Nhất Hạc lại không thể chỉ chạy theo mình hắn, như đứa bé ngọt ngào gọi hắn là anh Tuấn được?
Sau một lúc náo loạn, trong khi hắn nghĩ như vậy, thì người ta đang nghĩ về...!những cái kia?
Trời ơi...
Chờ đã, những điều đó sẽ không quá kỳ quái sao?
Điều này chẳng khác nào cực N và cực N của nam châm bị hút với nhau sao? Nếu như Vân Nhất Hạc ở bên một kẻ ẻo lả nhu ngược thì về mặt trực quan cũng có thể chấp nhận được, bởi vì trông cũng giống một nam một nữ, chính là sự tồn tại theo hiểu biết ngu dốt của hắn.
Nhưng Vân Nhất Hạc rất nam tính mà, giám đốc Vân rất đàn ông sao lại muốn cùng với hắn...!gì đó? Chẳng lẽ xem hắn là phụ nữ? Chỉ vì hắn nuôi tóc dài?
Không, không đúng...!rõ ràng là không đúng.
Chờ một chút, hắn đang nghĩ cái quái gì thế, Kỳ Lâm là gay, bạn thân của cậu ta cũng là gay, mà người kia của Kỳ Lâm rõ ràng đâu có ẻo lả, người ta trước kia còn làm cảnh sát, cảnh sát hình sự ấy...
Tại sao hắn lại không nhận ra điều này sớm? Trong thế giới của đàn ông và phụ nữ, những người đàn ông và phụ nữ khác nhau họ sẽ thích mẫu đàn ông và phụ nữ khác nhau, vậy cũng không khó để lý giải trong thế giới đàn ông và đàn ông, mỗi người đàn ông lại thích kiểu đàn ông khác biệt?
Có trường hợp phụ nữ cá tính thích những người phụ nữ cá tính, cũng có trường hợp đàn ông tính như đàn bà thích những người đàn ông tính đàn bà vậy, hắn từng gặp qua tất rồi, tuy không xem đó là điều đúng đắn, nhưng cũng xem là có biết đến.
Vậy tại sao một người đàn ông không ẻo lả không thể thích một người đàn ông không ẻo lả khác chứ?
Giống Vân Nhất Hạc thích hắn...?
Con bà nó...!hóa ra là như vậy.
Giơ tay lên và giấu mặt đi, Hàn Tuấn Hi cảm thấy ngay khi muốn đứng dậy chạy trốn bây giờ, hắn cũng chẳng thể làm được.
Suy nghĩ của hắn về cơ bản đã được sáng tỏ một cách rất thô thiển, ngu ngốc, nhưng đồng thời dường như bản thân đã dùng cạn sức lực, cổ chân cũng mất sức đi.
"...!Này...!Cậu đừng giận, đừng giận, tôi xin lỗi nhé." Thở dài, cuối cùng cũng bình tĩnh lại một chút, hắn ra hiệu bảo Vân Nhất Hạc đừng giận nữa, "Tôi không có ý kỳ thị đâu, thật đấy, vừa rồi là giận quá mất khôn, cho nên...!Nhìn thấy có người quấy rối cậu, tôi không kiềm chế được, cứ thế nổ tung.
Nếu tôi kỳ thị...!các cậu, thì đâu thể làm bạn với Kỳ Lâm được đúng không, cậu, cậu đừng hiểu lầm tôi nhé..."
Lời nói chẳng có tí sức mạnh nào, mà người ngồi đối diện rõ ràng đã chiếm thế thượng phong từ mọi góc độ.
Vân Nhất Hạc dựa vào lưng ghế, chân trái bắt chéo sang chân phải, hai tay khoanh trước ngực, hơi cúi đầu, thở hổn hển, nhìn Hàn Tuấn Hi.
Bầu không khí im lặng giống như một cái nồi áp suất, gần như có thể ninh nhừ người thành cháo trong thời gian rất ngắn, cháo khoai từ táo đỏ, Vân Nhất Hạc chính là trái táo đỏ trông thì mềm ngọt nhưng vẫn chưa tách hạt, cắn phải một cái vẫn có thể mẻ cả răng cửa, còn Hàn Tuấn Hi, đã biến thành một củ khoai từ ninh mềm, bở bột.
Ngay cả sự nóng nảy cũng mất đi.
Tình huống lúng túng này kéo dài cả phút đồng hồ, cho đến khi Vân Nhất Hạc lùi một bước.
Sau một hồi dài thở dài, Vân Nhất Hạc mới lấy lại lý trí, cầm ly nước soda lên, nhấp một ngụm rồi chậm rãi đặt ly xuống, anh nhướng mi lên nhìn về phía Hàn Tuấn Hi, trong giọng nói vốn đầy sóng ngầm, nhưng cuối cùng cũng lắng xuống.
"Chính em mới phải xin lỗi trước." Vân Nhất Hạc nói, "Lời em nói cũng thật là quá đáng, anh Tuấn, là em không biết điều, mới vừa rồi...!cư xử quá vô văn hóa, mong anh tha lỗi, tha thứ cho em lần này."
"Xem cậu nói kìa..." Bối rối trước lời xin lỗi, Hàn Tuấn Hi cười hề hề mấy tiếng để trấn an, rồi ngập ngừng hỏi, "Vậy, hai ta vẫn còn có thể chung sống hòa bình, giữ vững tình bạn được không? Tôi thật...!thật thích có một người bạn như cậu vậy."
Nghe thấy câu nói đó, trên mặt Vân Nhất Hạc thoáng qua một chút chua xót, nhưng cuối cùng, anh vẫn mỉm cười.
Anh gật đầu nói: "Được rồi, không sao, chúng ta vẫn sống trong hòa bình và hữu nghị, chuyến đi cuối tuần anh rủ ấy, em cũng đi.
Không bàn cái khác, chỉ nói là dù thấy thân phận bạn bè đi chơi cùng anh, thì em quả thật...!nhưng vui vẻ..