Vân Nhất Hạc không hiểu nổi mình đã dùng lá gan nào mà gọi Hàn Tuấn Hi tới nhà anh.
Kể cả khi anh dùng luận điệu "đem con gái tới ngồi chơi chút", hay khi đối phương thật sự đem theo con gái mình tới chơi thật.
Hàn Tuấn Hi không hỏi anh tại sao anh lại xuất hiện, không hỏi một lời, mà chỉ hỏi anh bằng chất giọng thô trầm rằng anh có chuyện gì quan trọng không, nếu có thì cứ nói đi.
Khi phát hiện Vân Nhất Hạc chần chờ, né tránh, không muốn trả lời trực tiếp, hắn cười nhẹ bảo, khi nào rảnh tôi sẽ mang Trùng Trùng tới tìm cậu chơi nhé, lúc nào cậu rảnh cứ báo tôi.
"Em lúc nào cũng rảnh mà, anh Tuấn quên mất lịch trình của em có thể linh hoạt được à?" Cũng khẽ cười cười, Vân Nhất Hạc đợi đến khi đối phương bảo sẽ nhắn tin cho anh trước khi đến một ngày thì mới kết thúc điện thoại.
Sau đó là quãng thời gian bồn chồn chờ đợi, và cuối cùng cũng chờ được kết quả.
Khi người đàn ông ấy xuất hiện trước mặt anh, nhìn khuôn mặt rõ ràng đã được chăm chút cẩn thận, cách ăn mặc không giống trước, mà càng giống phong cách của một ông bố hơn, trong lòng Vân Nhất Hạc liền cảm thấy phức tạp.
Còn Hàn Tuấn Hi, nhìn căn phòng rõ ràng đã được lau dọn kỹ càng, cùng người đàn ông ăn mặc không thể xinh đẹp hơn, cũng không biết phải nói câu gì đầu tiên.
Có lẽ, mang theo con nhỏ cũng có điểm tốt.
"Nào, Trùng Trùng, chào chú đi con~" chỉ vào Vân Nhất Hạc ở trước mặt, Hàn Tuấn Hi nắn nắn cổ tay bé xíu đang ôm cổ mình của con gái.
Cô bé dường như loáng thoáng nhớ được người xa lạ này, nhìn xong thì lại ngượng ngùng vùi mặt vào sau tai ba, lí nhí chào "Chú...".
"Đáng yêu quá." Thấy cảm động trước câu chào ngọt ngào xen lẫn rụt rè của cô bé, Vân Nhất Hạc mỉm cười, ra hiệu hướng vào phòng khách, "Vào ngồi đi."
Hai người ngồi đối diện với nhau, Hàn Tuấn Hi nhìn chung quanh, trong lòng có chút cảm khái: "Giám đốc Vân à, chỗ cậu giờ vẫn khí thế thật đấy."
"Nào có." Hơi cúi đầu phủ nhận, Vân Nhất Hạc do dự khi nhận thấy đối phương đang nhìn vào cánh cửa trượt gắn kính mờ phía sau không xa, anh thoáng chần chừ một chút rồi mới giải thích, "Nơi đó vốn là phòng bi da."
"...!À." Đương nhiên nhớ đó từng là phòng bi da, trong lòng Hàn Tuấn Hi thoáng thắt lại, "Bây giờ đổi thành gì?"
"Phòng nghỉ cho khách." Vừa nói, Vân Nhất Hạc liền đứng dậy, đi tới trước cửa, nhẹ nhàng đẩy một cái, cách cửa êm ái trượt sang bên cạnh, lộ ra bài trí bên trong.
Bên trong đúng là cảm giác giống một phòng ngủ, có giường, tủ, bàn ghế, ghế sofa đơn, đầy đủ tiện nghi, đèn trần hình tròn trên trần nhà, thảm nhung sang trọng đặt cạnh chân giường, toàn bộ căn phòng không còn sót lại chút cảm giác nào của căn phòng đánh bi da lại đầy diễm tình ngày đó nữa.
Nghĩ thế nào, nhìn thế nào cũng đều thấy có cảm giác đau khổ của một câu chuyện kết thúc buồn, Hàn Tuấn Hi cảnh cáo bản thân không được đoán mò, hắn thu hồi ánh mắt, lùi lại một bước, sau đó quay người, bước đến chỗ cô nhóc nhà mình đang dán người lên cửa sổ sát đất bằng kính nhìn ra phía ban công.
"Nào, Trùng Trùng, đừng chạm lung tung." Kéo bàn tay đang đè lên cửa kính ra, thấy hình như không để lại dấu vết gì quá rõ ràng, Hàn Tuấn Hi quay đầu nhìn về phía Vân Nhất Hạc, "Con bé này chưa từng tới tầng nào cao như vậy, nên nhìn cái gì cũng thấy mới mẻ."
Nhìn cô bé không còn dán sát vào cửa kính nữa, quay người ngẩng đầu nhìn anh, sau đó túm lấy quần của Hàn Tuấn Hi, trốn sau chân hắn, Vân Nhất Hạc cong môi lắc đầu: "Con gái anh tên gọi ở nhà là Trùng Trùng à?"
"À, ừ."
"Sao gọi như thế? Vì đặc biệt à?"
"Cũng không phải, tên đầy đủ của con bé là Hàn Giai Huỳnh, Huỳnh có nghĩa là con đom đóm (Huỳnh Hỏa Trùng), sau đó mới kêu là Trùng Trùng." Nói đến chuyện con gái, người đàn ông dường như rất hào hứng, ngồi xuống lại ghế salon, ôm con gái lên đùi, dùng bàn tay có chút sần sùi chạm vào mái tóc bồng bềnh mềm mại của bé, "Với lúc gọi tôi sẽ nghĩ đến câu, con là con đom đóm xinh đẹp nhất chiếu sáng cuộc đời tăm tối của ba, với nghe cũng oách, nên đặt vậy luôn."
"À...!ra vậy." Gật đầu một cái, Vân Nhất Hạc gật đầu, bắt chéo chân, một tay chống lên tay vịn ghế, nhìn cô nhỏ, cô nhỏ dường như cũng đang nhìn anh, nhìn một lát, rồi dứt khoát trượt xuống khỏi đầu gối ba, chạy vòng qua bàn nước sang phía đối diện, dùng đôi tay nhỏ xíu của mình chạm vào đầu gối của Vân Nhất Hạc.
Bị chạm như vậy, sếp Vân vốn luôn khí phách lại cảm thấy mình xong rồi.
Vốn dĩ anh luôn nghĩ mình không thích trẻ con.
Nhưng ngay cả khi luôn xác định không yêu thích, thì một bé con nhỏ xíu như đến từ hành tinh khác lại chủ động tới gần anh, nghiêng đầu quan sát anh, mọi quan niệm của anh như bị phá vỡ trong nháy mắt.
Nhất là một bé con đáng yêu như vậy...
Bé con ấy có đôi mắt to tròn, khuôn mặt trắng như sứ, đang mặc một chiếc váy búp bê kẻ sọc xinh đẹp, quần thun gấu xám, và đi một đôi giày da đế mềm.
Anh sẽ không cảm thấy mình gặp được thiên sứ, nhưng cũng cảm thấy đây là sinh vật gần gũi với thiên sứ nhất.
"Trùng Trùng, con nhìn gì đấy." Hàn Tuấn Hi có chút bất ngờ, mà câu trả lời của con gái thì càng khiến hắn ngạc nhiên hơn.
"Chú chinh đẹp!" Cô bé quay đầu lại nói với ba một câu như vậy, sau đó như đột nhiên xấu hổ, chạy lại về bên cạnh Hàn Tuấn Hi, leo lên ghế salon, vùi vào lòng hắn.
"Giám đốc Vân, cậu được đó, nhanh như vậy đã chinh phục được con bé rồi." Kẻ làm ba quăng cho người ta một câu khiến đối phương chẳng biết làm sao để tiếp lời, rồi vỗ vào lưng con gái mình cái, "Trùng Trùng, vậy ba thì sao?"
Con bé dường như đang do dự, lại dường như cũng không phải là đang do dự, mặt cũng không ngẩng lên, chỉ rầu rầu nói "Ba xấu."
"Hả?" Người đàn ông bị chê lập tức "tức giận", giơ tay lên vỗ cái "bốp" vào mông con gái, "Hôm qua con còn mới khen ba đẹp trai nhất đấy! Đã nói thế mà sao mới qua một đêm liền thay đổi rồi?"
Cô bé bật cười khanh khách, làm nũng trên đùi ba, còn Hàn Tuấn Hi thì vẫn nhất quyết "không thuận theo thì không buông tha".
"Ba con sao mà xấu được, con giải thích cho ba xem nào!"
"Ba không rửa ghèn! "
"Ba lúc nào không rửa mặt hả? Con thấy ba lúc nào không rửa mặt hả? Ba đây là đen! Cho dù mỗi ngày có rửa mặt năm trăm lần, thì ba cũng không thể trắng bằng chú Vân của con được đâu nhá!" Một lần nữa cù lét con gái xem như trừng phạt, Hàn Tuấn Hi dùng vẻ mặt không biết làm sao nhìn về phía Vân Nhất Hạc, nhìn vẻ mặt muốn bó tay không kém của đối phương, cũng như nhìn nụ cười rạng rỡ xinh đẹp đã lâu không thấy được của người ấy.
Thật sự là hắn...!lâu lắm rồi mới được nhìn thấy nụ cười phát ra từ nội tâm của Vân Nhất Hạc, khi vẻ đẹp trai và dịu dàng đồng thời được thể hiện trên khuôn mặt tươi cười ấy, nó hoàn hảo đến mức khiến người ta phải xót xa.
Hắn không dám thừa nhận, điều mê hoặc hắn, dụ dỗ hắn, thậm chí còn khiến vẻ mặt hắn trở nên bối rối chính là sự thiếu tự tin ẩn dưới vẻ ngoài phong độ của Vân Nhất Hạc, suýt chút nữa đã lấy mạng hắn.
Dường như từng giây từng phút đều có thể chọc thủng được khuyết điểm lớn nhất của hắn, để hắn một tên trai thẳng không thuốc chữa nổi vốn chỉ quan tâm tới phụ nữ nào ngực to eo nhỏ, phụ nữ nào chân dài mặt đẹp, lần đầu tiên nhận ra, trên người đàn ông cũng có sự hấp dẫn có thể chết người.
Hắn bị thuyết phục bởi khí chất bên ngoài của anh, cũng càng khó kháng cự điều gì đó từ bên trong.
Cho dù...!như vậy là không đúng.
Phải...!là không đúng...
"Anh Tuấn, ăn cơm rồi hẵng về nhé." Vân Nhất Hạc đề nghị như vậy, sau đó trước khi Hàn Tuấn Hi mở miệng, anh đã nhìn về phía cô bé vẫn còn trong vòng tay của ba, cho đối phương một nụ cười bất khả chiến bại, "Trùng Trùng, con có muốn ăn cà ri không?"
Cô nhỏ chớp chớp mắt, không nói gì, mà chỉ ngẩng đầu nhìn về phía Hàn Tuấn Hi, người đàn ông không kiên trì được ba giây liền bị đánh bại.
"Sao cậu biết con bé thích món này?" Hàn Tuấn Hi nhìn Vân Nhất Hạc với vẻ mặt đầy bất lực.
"Cái này thì phải cảm ơn anh Kỳ, tên bạn phản bội của anh đấy." Nhướng mày, Vân Nhất Hạc đứng lên, cầm lấy ví tiền trên bàn nước, ra hiệu về phía cửa, "Đi thôi, em biết ở đây có một nhà hàng Ấn Độ rất ngon."
"...! Ài, rồi, đi nào." Ôm cô nhóc đang phấn khởi đến mắt lấp lánh đầy sao lên vai, Hàn Tuấn Hi bước đi ra ngoài, "Nói trước nhé, bữa này tôi trả tiền."
"Thôi mà, anh Tuấn, em đưa hai ba con đi thì để em trả.
Với lại, mời anh vào nhà nãy giờ, mà em quên chưa rót cho anh ly nước nào.
Giờ cứ phạt em vì đãi khách không chu toàn được không?" Nói với giọng điệu bình tĩnh dường như không thể chối cãi, Vân Nhất Hạc đi tới gần cửa, mặc áo khoác, đổi giày, quay mặt sang nhìn người đàn ông không biết lúc này đang là khó xử hay đang dạt dào cảm xúc, "Hay là...!anh cứ xem như em muốn để lại cái cớ để gặp lại anh đi, lần sau, anh mời em, được không?"
Nghe giọng nói không thể xóa khỏi trí nhớ của mình, người ta lại nói ngay từ đầu như thế, cho dù bản thân có nghĩ nhiều không muốn đi thì cũng không thể làm được nữa, Hàn Tuấn Hi buộc mình phải bình tĩnh lại, sau đó hắn chỉ nói "được" một cách xem như là ung dung, rồi không nói gì nữa.
Bữa ăn diễn ra khá thú vị, không có gì rắc rối như Vân Nhất Hạc tưởng.
Trùng Trùng rất yên tĩnh, mấy cảnh tượng thường sẽ xuất hiện như là đám trẻ cùng tuổi hoặc thậm chí là lớn hơn đang đi giày mà cứ dẫm lên ghế, hoặc la hét ầm ĩ chạy lung tung trong nhà hàng, hay khi không muốn ăn món gì thì cứ ném đầy xuống đất, thế nhưng cô bé trước mặt này, lại ngoan ngoãn ngồi trên ghế trẻ em, từ từ ăn hết đồ ăn trong chén.
Cho dù có là món không thích, thì Hàn Tuấn Hi chỉ cần nói một câu "Ăn hết đi con, lớn lên mới xinh được", cô bé Trùng Trùng xem ra lúc nào cũng muốn xinh đẹp, liền chỉ đành chu mỏ nhìn món đó, yên lặng một lát, rồi nhíu mày ăn nốt.
"Anh Tuấn, anh cũng biết bắt nhược điểm thật đấy." Vân Nhất Hạc có chút không nhịn được cười.
"Cũng phải mày mò mãi mới có kinh nghiệm, nói thật, quan to mà sinh con, cũng là...!luống cuống tay chân à, thôi đừng nói nữa."
"Quả không dễ dàng thật." Gật đầu, Vân Nhất Hạc hơi chần chờ, nhưng vẫn hỏi như không có chuyện gì, "Không cân nhắc...!tái hôn à?"
Hàn Tuấn Hi sững sờ một lúc rồi không lên tiếng, khi mở miệng lại, mặc dù cảm xúc bộc lộ trong lời nói rất phức tạp, sâu xa, nhưng giọng điệu của hắn đủ kiên định.
Тruyệ???? chí????h ở [ Т????Ù????Т????UY Ệ????.???????? ]
"Không, không muốn giày vò nhau nữa."
"...Anh chẳng qua chưa gặp được người tốt thôi."
"Tốt xấu thì cũng đều là tôi tự tìm, không nói nữa." Lại là một câu khá có ẩn ý, người đàn ông kia nói xong, cười một tiếng, nhìn con gái đang dùng thìa khảy cà rốt trong chén ra xung quanh, bao quanh cơm và cà ri gà ở giữa, giơ tay lên sờ gương mặt nhỏ mềm mại đó, "Tôi chỉ muốn cùng Trùng Trùng an ổn sống tiếp."
"Bé...!không muốn có mẹ à?" Ngay khi câu hỏi được thốt ra, Vân Nhất Hạc liền hối hận, vô cùng hối hận, anh chờ đối phương nổi giận, nhưng không ngờ là Hàn Tuấn Hi chỉ thở dài.
"Để tôi kể cho cậu chuyện này, có lần Trùng Trùng thức dậy vào nửa đêm, rồi khóc mãi.
Tôi sợ hết hồn, hỏi nó bị sao.
Lúc đó, con bé chưa nói sõi được, cứ lặp đi lặp lại, nghe mãi tôi mới hiểu đại khái ý nó là không muốn họ Hứa, nó muốn họ Hàn.
Cậu không biết hồi ấy tôi có cảm nhận như thế nào đâu...!Tôi có nói với con bé là, con họ Hàn, cả đời con đều là họ Hàn.
Có thể đối với con bé, khái niệm họ Hứa, họ Hàn đều rất mơ hồ, nhưng nó chỉ hiểu rằng họ Hàn có nghĩa nó có thể sống với tôi."
Nghe xong câu chuyện, Vân Nhất Hạc lặng đi một lúc lâu, thậm chí anh còn chưa nói lời xin lỗi về câu hỏi mà anh đã nêu ra trước đó, anh cảm thấy người đàn ông trước mặt mình thực sự đã thay đổi.
Trở nên chững chạc, dịu dàng hơn, có lẽ hắn không còn là dã thú giống đực hormone tuôn ào ạt như xưa nữa, nhưng thời gian và những trắc trở xoay vần khiến hẳn trở nên lắng đọng, sâu sắc hơn, cũng như khiến cho người khác muốn ngừng mà không được...
Nhưng, Vân Nhất Hạc anh có quyền muốn ngừng mà không được sao?
Đại khái, điều anh có thể làm, nhiều nhất cũng chỉ là ngồi đây ăn bữa cơm cùng hai ba con, trò chuyện, cảm thụ một chút cảm giác thân thiết không thể tham gia vào, cảm giác chỉ thuộc về người nhà, sau đó khuyên hai người ngủ lại một đêm, hôm sau thì tạm biệt.
Anh đầy bi quan lên kế hoạch trong đầu, rồi có chút sầu não lại vui mừng khi kế hoạch thành hiện thực.
Anh nhìn cô nhỏ đã tắm, lau khô tóc xong, đang quấn một chiếc khăn tắm quá khổ, giống như một chú cún nhỏ lông xù thơm mùi sữa vậy, bởi vì có thể ở nhà chú chinh đẹp mà phấn khích vô cùng, sau đó lúc Hàn Tuấn Hi cũng chuẩn bị tắm, anh dặn hắn đồ trong phòng ngủ hắn cứ dùng thoải mái, nói xong thì bước trước, vào phòng ngủ của mình.
Anh không thể tưởng tượng được dáng vẻ của chính mình sẽ như thế nào khi lại nhìn thấy dáng người cao lớn ấy bán khỏa thân, hay khi anh nhìn thấy đường viền món đồ giữa hai chân của người nọ khi hắn quấn khăn quanh eo.
Nên anh đã chạy trốn, trở lại phòng mình, đóng cửa lại, thở dài.
Đêm đó, anh không ngủ ngon lắm.
Anh cứ miên man nghĩ về cuộc điện thoại giữa mình và Hàn Tuấn Hi.
Nó không giống như một cuộc đối thoại tử tế, cả hai đều lúng túng, bất an, nhưng không biết có phải đều có cùng một mong muốn mãnh liệt nhìn thấy nhau hay không, nên dù lúng túng như vậy, bất an như vậy, gặp được nhau rồi, cả bốn mắt lại nhìn lẫn nhau.
Phải cảm ơn ai đây? Là "gián điệp hai mang" Kỳ Lâm? Hay là sự can đảm của chính hai người bọn họ?
Thế nhưng cuộc gặp mặt như thế này có thể làm gì được đây? Một người bố đơn thân chỉ muốn nuôi nấng con gái nhỏ thì sẽ sống như thế nào, người còn lại thì là người đàn ông vàng trong giới, ba năm liền chưa có mối quan hệ yêu đương chính thức nào, một người thuộc về ban ngày, một người thuộc về ban đêm, giữa bọn họ có quá nhiều khác biệt, thậm chí so với trước còn khác nhiều hơn, e rằng...!chẳng có cách nào để tiếp tục được, càng không có khả năng tạo ra được kết quả gì từ trong kỳ vọng phi thực tế và ảo tưởng kỳ lạ...
Cứ nghĩ mãi đến khi mí mắt nặng trĩu lại, Vân Nhất Hạc ngủ thiếp đi.
Nhưng đồng thời trong căn phòng nghỉ của khách đã được chuyển đổi từ phòng bi da cũ, Hàn Tuấn Hi nhìn con gái đang ngủ ngon bên cạnh rồi nhìn lên đèn trên trần nhà, cũng không cảm thấy buồn ngủ, cứ trằn trọc đến hơn nửa đêm.
Hắn đối với Vân Nhất Hạc, rốt cuộc là gì.
Ba năm rưỡi, hắn không quên được anh.
Hắn luôn miệng nói không muốn gặp, nhưng người đồng ý gặp mặt, lại chính là hắn.
Trên mặt lộ ra vẻ miễn cưỡng, nhưng trong lòng lại không giấu được sự mong đợi và căng thẳng, trước khi gặp mặt, hắn như một cậu học sinh cấp hai chờ đợi buổi hẹn hò đầu tiên, sau khi gặp mặt, hắn lại như một thằng ngốc lần đầu tới chơi nhà người yêu.
Rốt cuộc hắn đang làm cái quái gì vậy?
Hắn muốn làm gì?
Nhìn ánh mắt của Vân Nhất Hạc, nhìn vẻ mặt của Vân Nhất Hạc, nhìn khuôn mặt mà đứa con gái phản bội của mình yêu thích, hắn cảm thấy có gì đó đang cháy trong lòng.
Giống như khi còn bé nghịch kính lúp, ánh nắng ngưng tụ một chỗ khiến ở đó trở nên nóng rực.
Còn hắn đứng ngay dưới điểm hội tụ của ánh sáng, không thể né tránh, bị đốt cháy từng inch nhưng lại không hề cảm thấy đau đớn, nó cháy lan tới tận trái tim, gợi lên một số cảm xúc và cảm giác chân thật, đáng sợ mà hắn không thể phủ nhận.
Làm thế nào...
Làm thế nào đây...
Con người thực sự là loài sinh vật không đáng tin cậy nhất, biết rõ mình sai nhưng vẫn làm, còn viện cớ nói rằng đây là do cám dỗ quá lớn nên không thể từ chối.
Sau vài giờ mất ngủ, Hàn Tuấn Hi thực sự mệt mỏi rồi dần chìm vào giấc ngủ.
Hàn Tuấn Hi ngủ một mạch đến trời sáng rõ vẫn chưa tỉnh dậy, thì Vân Nhất Hạc, người đã thức dậy, vệ sinh cá nhân xong, nhìn thấy cô nhóc trắng trẻo xinh xắn bước ra khỏi phòng ngủ, đang đi về phía nhà vệ sinh dành cho khách.
Sợ đứa trẻ trượt té, nên anh nhanh đi theo vào, thì phát hiện bé con đang nhón chân ra sức rướn người với lấy cái bàn chải đánh răng trên lavabo.
"Trùng Trùng? Sao thế?"
Nghe có người gọi, Trùng Trùng quay đầu lại, đầu tiên chào chú, sau đó nói mình muốn đánh răng.
"Con muốn tự mình đánh à?" Vân Nhất Hạc có chút kinh ngạc, "Ba con đâu?"
"...Ngủ."
"Vậy con tự đánh à?"
"Dạ."
"Còn nhỏ như vậy mà con tự đánh răng à?" Cảm thấy hơi kinh ngạc, Vân Nhất Hạc lấy cái bàn chải đánh răng của trẻ em mà Hàn Tuấn Hi mua ở siêu thị dưới lầu hôm qua, đưa cho cô bé.
Một lời cảm ơn mềm mại đến mức khiến trái tim anh muốn tan chảy.
Sự quan tâm của anh cũng tăng lên một cách khó hiểu, anh mở chiếc ghế gấp, thứ chỉ khi sauna mới dùng, đặt Trùng Trùng ngồi lên, còn mình thì ngồi lên cái ghế hộp bên cạnh, nhìn bé con đánh răng.
Động tác rất chậm, cũng hơi vụng về, nhưng rất nghiêm túc, bé con im lặng cho đến khi đánh răng xong, Vân Nhất Hạc giúp Trùng Trùng, người có thể tự đánh răng, rửa tay, vặn tắt vòi nước, lau khô nước trên tay, rốt cuộc không nhịn được mà hỏi: "Đây đều là ba con dạy à?"
"Là bà nội." Bé con vẫn nhìn thẳng vào chú đẹp da trắng đứng ở đối diện.
"Vậy, là bà nội dạy con sau khi thức dậy phải đi đánh răng à?"
"Ba nói."
"Hả...!Tại sao vậy?"
"Không đánh răng, miệng sẽ có bổn, bổn rơi xuống bụng, đến tối mung không cháng."
"...! Cái gì?" Cho dù trí tưởng tượng có phong phú hơn nữa, vẫn không tài nào đoán được ý của câu đó, nhưng bé con dường như có cảm giác logic rất mạnh, lại giải thích với Vân Nhất Hạc một lần nữa, lúc phát hiện mình vẫn nghe không hiểu, anh đành giả bộ đã hiểu, gật đầu một cái, rồi đặt Trùng Trùng xuống, xếp lại ghế, kéo chỉnh lại chiếc váy giống như bé con tự mình cố gắng mặc vào nhưng không chỉnh tề được, sau đó nắm tay bé, dắt tới phòng bếp, "Qua đây nào, đánh răng xong rồi, chú làm điểm tâm cho con nhé."
"Dạ!" Đáp một tiếng, Trùng Trùng ngoan ngoãn đi theo.
Trong lúc Vân Nhất Hạc sử dụng "kỹ năng sinh tồn" duy nhất còn sót lại của mình để chiên trứng và nấu cháo yến mạch, người đàn ông có đôi mắt ngái ngủ bước ra từ phòng nghỉ của khách.
Cũng may là quần áo chỉnh tề, chẳng qua đầu tóc có hơi bù xù.
Người đàn ông vừa đi vào bếp vừa ngáp dài, thấy con gái mình được bế ngồi ở bàn ăn, đang đung đưa hai chân, cầm chai tương cà bóp vào chiếc đĩa nhỏ, cơn buồn ngủ trong nháy mắt liền tan thành mây khói.
Hắn cho là mình bị mù, nếu không phải thì là do hắn còn chưa tỉnh dậy, nếu không làm sao hắn có thể nhìn thấy cảnh Vân Nhất Hạc và Trùng Trùng chung sống hòa hợp với nhau được nhỉ?
"Không thể nào..." Hắn không nhịn được cười nhẹ, đi tới sờ đầu của con gái, "Hai chú cháu quen nhau nhanh như thế à?"
"Em tình cờ thấy bé đang định tự đánh răng..." Vốn muốn giải thích đôi câu, nhưng lại càng cảm thấy xấu hổ, Vân Nhất Hạc múc cháo yến mạch vào một cái chén nhỏ, dứt khoát dùng đề tài khác để chuyển hướng, xua đi bối rối trước mặt, "Nãy bé có nói, cái gì mà không đánh răng thì miệng sẽ có bổn, còn có mung không cháng, nghĩa là gì?"
"À cái đó à." Đột nhiên bật cười thành tiếng, Hàn Tuấn Hi vén tóc, cười một hồi, mới mở miệng giải thích, "Tại tôi nói với nó là nếu con bé không đánh răng, trong miệng sẽ có đồ bẩn, đồ bẩn sẽ rơi vào bụng, bụng bị hư, mông sẽ không sáng."
"...Tại sao mông phải sáng?" Vừa muốn cười lại không giải thích được, Vân Nhất Hạc không nhịn được hỏi đối phương.
"Bởi vì con bé là đom đóm mà, mà đêm tới thì mông đom đóm sẽ sáng á.
Nhưng khi nào con bé ngủ thì mới sáng được, nên nó sẽ không tự thấy."
"Nhưng bé lại cảm thấy mông mình có thể sáng lên, đúng không?"
"Tất nhiên."
"Chao ôi...!Thật là..." Rốt cục vẫn phì cười ra tiếng, Vân Nhất Hạc lắc đầu, nhìn khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông đang ôm con gái bên cạnh, hỏi bé có muốn đi xi xi hay không, anh im lặng rút lại ánh mắt, rồi lặng lẽ thở ra một hơi ngắn.
Bữa sáng hôm đó diễn ra rất yên bình, hài hòa, không có chủ đề gì đi quá sâu, thậm chí không có quá nhiều lời.
Sau khi ăn xong, Hàn Tuấn Hi nói rằng hắn nên đi về trước, không muốn quấy rầy anh quá lâu.
Việc Vân Nhất Hạc không quá tha thiết kêu hắn ở lại thêm khiến hắn có phần mất mác, nhưng hắn vẫn giữ nguyên vẻ bình tĩnh, phóng khoáng giả vờ, giúp đối phương thu dọn bát đũa, rửa chén, sau đó ôm lấy Trùng Trùng còn muốn vươn tay tóm lấy ống tay áo Vân Nhất Hạc, chuẩn bị rời đi.
Có lẽ, hắn nên đi về như thế này, về nhà để xoa dịu đi thứ gì đó đang nung nấu trong lòng, có lẽ, Vân Nhất Hạc cũng nên để hắn đi như vậy, để hạ nhiệt cảm xúc cũng đang cuộn trào trong lòng.
Nhưng đến khi tiễn người ấy đến thang máy, còn người rời đi thì thấy thang máy sắp lên đến tầng này, thật giống như không thể chịu đựng thêm được nữa, như muốn nắm lấy cơ hội cuối cùng này, cả hai quay lại nhìn nhau.
"Anh Tuấn, lần sau..."
"Lần sau, tôi sẽ đến câu lạc bộ tìm cậu.
Chỉ mình tôi thôi." Cắt ngang lời của đối phương, với một nụ cười mất tự nhiên, Hàn Tuấn Hi nói câu đó khiến Vân Nhất Hạc, và ngay cả bản thân hắn tim đập muốn nhảy lên khỏi họng, sau đó khi thang máy tới, hắn liền vội vàng như chạy trốn, bước vào thang máy đang mở cửa rộng..