"Tôi nghĩ thử rồi, mấy cuốn kỷ yếu trước của cậu, nói thế nào nhỉ, kiểu chụp hơi bảo thủ ấy." Trong điện thoại truyền tới giọng nói trầm thấp có chút xù xì của Hàn Tuấn Hi.
"Bảo thủ?" Ba giờ rưỡi chiều, Vân Nhất Hạc vừa tỉnh lại, ngồi dậy ở trên giường, cố hết sức để bản thân nhanh chóng tỉnh táo lại.
"Đúng vậy, đừng nói đến chủ đề quý ông biến tấu từ phong cách của Anh năm ngoái, năm trước nữa thì là phong cách dân quốc, đủ bảo thủ luôn.
Năm nay cậu có muốn táo bạo thử một lần không?"
"..." Nghe giọng điệu đầy háo hức muốn thử đó, Vân Nhất Hạc dụi mắt, "Táo bạo cỡ nào?"
"Cậu đoán thử đi."
"Anh sẽ không bắt tôi cởi trần ra trận chứ." Vân Nhất Hạc cười nhẹ, giống như tự gây cười chính mình khi đưa ra chủ đề khó suy đoán ra nhất vậy, mà anh thật không ngờ tới, vậy mà ý tưởng trong đầu Hàn Tuấn Hi không chỉ gồm những thứ này.
"Cậu đoán đúng một nửa rồi." Sau khi cười ha ha mấy tiếng, người đàn ông bắt đầu nói thẳng ra ý tưởng của mình, "Chỉ cần cậu dám, chúng ta liền chơi một trận lớn đi.
Muốn cởi thì cởi luôn.
Tôi thấy vóc người cậu chuẩn, chân dài eo thon, vai rộng, điều kiện quá chuẩn để chụp ảnh khỏa thân.
Đương nhiên, tôi sẽ không chụp lộ liễu, chúng ta sẽ chụp theo hướng tạo cảm giác mơ hồ, lựa góc với dùng một số món đồ bài trí để che những chỗ cần che.
Nếu cậu thấy ngại thì hôm chụp hình có thể cho mọi người ra ngoài hết, chỉ còn hai ta thôi.
Sau đó, mình sẽ chụp thêm ở các vị trí như quầy bar này, ghế salon này hay bên bếp này.
Cậu yên tâm, tôi chắc chắn sẽ giúp cậu khoe ra sự hấp dẫn mà vẫn thanh lịch.
Thế nào? Cân nhắc thử không?"
Nói xong, Hàn Tuấn Hi chờ Vân Nhất Hạc lên tiếng.
Lúc đó Vân Nhất Hạc tay cầm điện thoại di động, tim đập thình thịch, mặt thì nóng bừng bừng, cả người đơ ra.
Có một loại người, năng lực hành động rất siêu việt.
Hàn Tuấn Hi chắc chắn là một người trong số đó.
Vào ngày thứ ba sau cuộc điện thoại, hắn tới gặp Vân Nhất Hạc, còn mang theo bản phác thảo ý tưởng của mình.
Nói thật, điểm này khiến Vân Nhất Hạc phải thay đổi ấn tượng của bản thân về hắn, bởi anh phát hiện ra người đàn ông này không chỉ ngoại hình đúng gu thẩm mỹ của anh, mà ngay cả phong cách vẽ cũng hợp rơ nữa.
Trước kia, khi Kỳ Lâm thiết kế phong cách và sắp xếp bố cục thường sẽ dùng bản vẽ phác thảo người diêm.
Thật ra thì anh cũng đã quen với điều đó, chưa kể bản thân cũng có chút trí tưởng tượng phong phú với tin tưởng người bạn này của mình.
Còn lần này, Hàn Tuấn Hi cầm tới bản vẽ sơ bộ, nên nói thế nào đây...!Anh không nghĩ đó vậy mà lại bản vẽ sơ bộ.
Bối cảnh trong tranh có mức độ tái hiện rất cao, chắc là trong ngày đầu tiên gặp nhau, Hàn Tuấn Hi đã dùng diện thoại chụp lại cảnh xung quanh, mà nhân vật chính trong bức vẽ chính là bản thân Vân Nhất Hạc, điều này càng khiến anh choáng váng.
Mặc dù đường nét của cảnh và người không quá tinh xảo, nhưng đường nét khắc họa thô ráp cùng các gam màu như vẩy mực lên, tổng thể là phong cách tự do tái hiện bởi những đường nét hoàn thiện với cách tiếp cận đầy táo bạo, hơn nữa lối vẽ cũng thật xinh đẹp, anh không thể không thừa nhận, trước mặt mình là một nhà chơi nghệ thuật thực thụ.
Không phải nghệ thuật gia, nhưng lại có niềm đam mê nghệ thuật gần như điên cuồng, những điều này có thể thấy rõ được từ những bức phác họa sơ thảo.
Chẳng qua là...
"Mà, thầy Hàn." Vân Nhất Hạc có chút ngượng ngùng nói.
"Đừng khách sáo vậy chứ." Hàn Tuấn Hi cười to, "Cậu kêu tôi là lão Hàn được rồi."
"Anh không phải hơn tôi có một tuổi thôi sao."
"Ngoại hình tôi ăn sương ăn gió quá mà~ "
"Không đâu."
"Vậy gọi tôi là Đại Tuấn, mẹ tôi gọi tôi vậy."
"Vậy kêu anh là anh Tuấn được không, nói chung những người lớn tuổi hơn hay những người em kính nể, em đều thích gọi là anh."
"Vậy cũng được." Nghe được hai chữ kính nể, người đàn ông có chút tự phụ mà gật đầu, sau đó chỉ vào xấp hình vẽ của mình mà nói, "Như thế nào, phong cách này được không?"
"Vừa rồi em định nói với anh về cái này." Mặt Vân Nhất Hạc đỏ lên, anh sờ vào tóc sau gáy mình, "Thật...!phải cởi hết như vầy à?"
"Ha ha ha không ngờ cậu lại bảo thủ thế đấy." Hàn Tuấn Hi cong môi lên cười, "Yên tâm, nguyên tắc của chúng ta là cố gắng không để hở, với lúc chụp thì cũng sẽ để đèn tối mờ chút, chỉ để lộ những chỗ cần lộ, còn để dành không gian cho người khác tưởng tượng nữa."
"Hả, khoan đã." Vân Nhất Hạc có chút áy náy cắt ngang lời của hắn, "Anh nói cố gắng không để hở là sao cơ..."
"Thì tức là cái gì cần hở vẫn phải hở, ví dụ như trong bức vẽ này, mình sẽ quấn tấm da màu đen ngang hông hoặc là đắp lên hai chân, cách này có hiệu ứng thị giác rất mạnh.
Nhất định phải che giữa hai chân đúng không? Vậy thì mình cứ che hết giữa hai chân đi, để lộ chút ở phần háng, làm nổi bật hình dạng khu đó này, hay lộ lông cũng được..."
Phía Vân Nhất Hạc cười nhẹ, có phần bất lực.
"Xin lỗi, anh Tuấn, chuyện này thực sự là..."
"Không được hả?"
"Nếu anh đã hỏi thì em đành nói thật vậy, em đã từng xem người khác chụp kiểu ảnh tả thật này rồi, có điều...!nhìn người khác chụp, với tự mình xách kiếm ra trận là hai việc khác nhau...!chưa kể...!lông..."
Vân Nhất Hạc nghẹn lời, chẳng thể nói tiếp được, thế nhưng lúc này ánh mắt của Hàn Tuấn Hi lại công khai ánh lên vẻ thô bỉ.
"Làm sao vậy, thế lông của cậu nhiều hay ít?"
"Vẫn như ban nãy, nếu anh đã hỏi tới cùng, thì, chắc là ít đi."
"Ơ, thế không phải càng tốt sao."
"Hả?"
"Trông ngoại hình cậu khí khái có đủ, nhưng hơi thiếu vẻ ngang ngược, lông nhiều để làm gì, lại chẳng hợp ấy.
Chứ nếu cậu mà bảo cởi ra lộ nguyên con rồng xanh thì chắc tôi phải cân nhắc đổi phong cách khác cho cậu rồi ấy."
"...!Rồng xanh?" Vân Nhất Hạc mãi mới phản ứng kịp, "À, em nhớ rồi, là con rồng có lông ngực phải không."
"Không chỉ vậy đâu, mà phải từ râu quai nón, lông ngực kéo dài đến giữa hai chân, màu còn phải đậm nữa."
"Caveman à."
"Hả?"
"Người thượng cổ, người sống trong hang ấy."
"Cũng gần vậy á.
Dù sao thì ở châu Á cũng không thường bắt gặp, nơi chúng ta ở tiến hóa khá hoàn thiện rồi." Lại cười lên một cái, sau đó, Hàn Tuấn Hi trở lại chuyện chính, "Nếu cậu thấy bị hở nhiều quá thì lúc chụp tôi sẽ điều chỉnh lại theo tình hình thực tế, đạo cụ thiết lập là vật chết, người mới là vật sống.
Đúng không nào."
Đúng không?
Đúng.
Hoàn toàn chính xác.
Hàn Tuấn Hi đã nói như vậy, thực tế thì cũng sẽ thực hiện như thế.
Thế là ma xui quỷ khiến Vân Nhất Hạc đồng ý với đề nghị của hắn, chấp nhận phương án chụp ảnh hắn đề ra, và cũng chẳng hiểu tại sao Hàn Tuấn Hi lại muốn đổi thời gian chụp ảnh, từ mùa thu chuyển lên sớm, tiến hành chụp vào cuối tháng , đầu tháng .
Bí ẩn này mãi tới ngày chụp ảnh mới được giải đáp.
Hôm đó, Vân Nhất Hạc cho tất cả nhân viên được nghỉ, chỉ còn mỗi anh và Hàn Tuấn Hi dành cả ngày ở trong Cloud Pavilion.
Nói là hai người ở chung một chỗ thì dễ rồi nhưng đến lúc chụp hình thật, đối với Vân Nhất Hạc lại như bị tra tấn.
Cả linh hồn lẫn thân thể đều bị thay phiên hành hạ.
Đầu tiên là phải khỏa thân, cái này thì không cần phải nói, việc lên tư tưởng về việc này của Vân Nhất Hạc đến tận khi bắt đầu chụp vẫn chưa xong, căn bản là tự ép mình thực hiện.
Khi Vân Nhất Hạc quấn khăn tắm đứng trước Hàn Tuấn Hi, tên trai thẳng chết tiệt kia còn quét mắt nhìn anh từ trên xuống dưới, vừa cười vừa mở miệng ra bình luận! Cậu nhìn mình xem đẹp thế nào kìa, chân dài lại thon, vai lại rộng, eo hẹp, mông thì vểnh...
Vân Nhất Hạc bắt đầu cảm thấy nóng ran.
Sau đó, Hàn Tuấn Hi mở nắp ống kính ra, bảo anh ngồi vào vị trí ghế salon được kê sẵn, sau đó nói "Tắt cả máy lạnh đi."
Hả?!
Trong mấy ngày nóng nhất ở Bắc Kinh, trong hộp đêm không có cửa sổ thông gió bản lớn, phải hoàn toàn dựa vào các thiết bị điện để làm mát và thông khí, giờ anh bảo tắt máy điều hòa?! Cho dù trần nhà có cao, không gian đủ rộng thì vẫn sẽ rất nóng ấy!!
"Cậu chịu xíu nhé, tôi muốn chụp mồ hôi tự nhiên, chứ mấy cái máy phun hơi thì không đạt hiệu quả đó được, với hiệu ứng ánh sáng cũng không chuẩn nữa."
"Không phải, anh Tuấn..."
"Cậu yên tâm, tôi sẽ không để cậu chịu nóng suốt đâu, không phải chúng ta còn có mấy cảnh cầm ly rượu, cầm đá cục còn gì, đến lúc đó là mát ngay thôi." Hàn Tuấn Hi điều chỉnh khẩu độ, hắn lầm bầm nói tiếp y như tên đàn ông đang ép uổng người khác, còn cười tươi bảo, "À đúng rồi, phải trang điểm cho cậu trước đã."
Gì?!!!
"Anh Tuấn, không được đâu..."
"Đừng sợ đừng sợ, chỉ cần kẻ viền mắt thôi."
"Anh còn biết kẻ viền mắt hả?!"
"Học từ em gái, vẽ thôi." Hàn Tuấn Hi lấy một cây bút kẻ mắt màu đen từ trong túi quần jeans ra, hắn đi tới bên cạnh Vân Nhất Hạc, không chút do dự, mà cũng chẳng hỏi lại ý kiến đối phương, cứ thế dùng miệng mở nắp bút, tay giữ cằm người ta, hời hợt ra lệnh "Nhắm mắt lại", rồi trực tiếp vẽ lên.
Giống y như không trâu bắt chó đi cày vậy.
Khỏa thân, nóng nực, lại còn trang điểm.
Vân Nhất Hạc đạt đến giới hạn của mình.
Tuy nhiên, Vân Nhất Hạc cố gắng kiềm chế lại, đến khi người đàn ông kia bằng động tác nhẹ nhàng bất ngờ vẽ xong viền mắt cho anh, lại mở ra camera điện thoại đưa cho anh "xem qua" thành quả, sếp Vân liền ngây người ra.
Vân Nhất Hạc chưa từng nghĩ đến, bản thân lại có vẻ ngoài như thế này.
Trước giờ, Vân Nhất Hạc luôn thể hiện là một ông chủ hộp đêm đàng hoàng, bảnh bao, xinh đẹp, thủy chung, thơm tho, lại hào phóng, dễ chịu, đối xử tốt với mọi người.
Mà trong camera hiện ra một người đàn ông với mái tóc cố ý đánh rối, đôi mắt mơ màng gợi cảm, những giọt mồ hơi ướt rượt trượt trên làn da căng bóng, từng dấu vết trên thân thể mang đầy cám dỗ, khêu gợi.
Không, là hơi thở của giống đực.
Vân Nhất Hạc cảm thấy mình không còn là một con người nữa, mà là giống loài lúc nào cũng có thể hóa thú.
Nếu như phong cách bảo thủ trước đây của Kỳ Lâm mang đến sự sang trọng và độc đáo cho cậu lạc bộ, thì bây giờ Hàn Tuấn Hi đã tạo ra một hình ảnh rất mới, một câu lạc bộ thấm đẫm hai đặc điểm cần phải có, dược tính mạnh và độc tính cao.
Khiến khách hàng không thể không đến được.
Sau đó, Vân Nhất Hạc không còn chút hoài nghi nào hay chùn chân với sự bố trí của Hàn Tuấn Hi nữa.
Anh bị thuyết phục bởi thực tế.
Thực tế, chính là những bức ảnh mới được chụp ra.
Trong bức ảnh đó, Vân Nhất Hạc giống như vị vua, ngồi trên chiếc ghế salon lớn màu đen, cùng với tấm da phủ giữa hai chân.
Ở những tấm ảnh khác, Vân Nhất Hạc giống như một thành viên của bộ lạc nào đó trong rừng, đứng trước tấm màn nhung vừa dầy vừa lớn, một chiếc khăn da báo quấn quanh vai.
Còn trong bức ảnh khác, Vân Nhất Hạc giống như phù thủy đang làm phép, hơi cúi người xuống quầy bar, miệng ngậm khuyên tai kim cương, phía trước mặt bày ra sáu loại rượu cơ bản được rót vào những chiếc ly pha lê tinh xảo.
Còn trong bức ảnh khác nữa, Vân Nhất Hạc tựa một thằng nhóc tinh quái đang đánh bài không theo luật, cầm cục đá trên tay, từ dưới ngước nhìn lên ống kính, thè lưỡi ra liếm những giọt nước đọng lại, sau đó để mặc nước đá chảy ra, lăn theo đường cong cánh tay xinh đẹp rơi xuống.
Trong những bức ảnh trên, anh hoàn toàn xé bỏ, ném đi con người cũ của mình, không còn là bản thân vốn luôn được bọc chặt trong vẻ lịch thiệp, điển trai nữa, mà lần này đã trở nên hoang dã, buông thả không chút e dè.
Vân Nhất Hạc cảm thấy mình gần như lạc vào bầu không khí oi bức, nóng ran này, mà kẻ dẫn anh đi lạc chính là người đàn ông cầm máy ảnh, không ngừng ghi lại hình ảnh của anh vào trong ống kính.
Người đàn ông đó buộc tóc đuôi ngựa, cởi trần, đi chân đất, đang đứng trên ghế salon, chân bước qua hai bên người anh, nhìn từ trên xuống dưới, chỉ đạo cách tạo dáng cho anh, rồi chỉ anh cách liếm những cục đá đó, hướng dẫn anh cách ngước nhìn lên về phía ống sao cho thật tự nhiên.
Vân Nhất Hạc cảm thấy mình như sắp nổ tung.
Anh cũng không phải người dễ đổ mồ hôi, nhưng bởi phương thức chụp ảnh lạ kỳ, chưa kể cũng chẳng thể hiểu nổi ý đồ của người đàn ông này với thái độ...!"vua chúa" như vậy, anh như sinh ra ảo giác sự liều mạng của mình đã bốc hơi lên.
Anh đã liếm cục đá à?
Ừ, có lẽ là liếm rồi, ít nhất anh cũng cảm thấy lạnh, nên đầu lưỡi mới không chạm vào cái nóng hầm hập.
Ôi trời ơi...
Đến cuối cùng, khi Vân Nhất Hạc nghe được câu "Đại công cáo thành!" thì cả người mệt lả đi, vứt cục đá lăn long lóc rồi xụi lơ trên ghế salon, thở dài một hơi, cảm giác mệt mỏi ùa về sau một thời gian dài hưng phấn cực độ, trong tiếng thở dài còn có mấy phần than thở nữa.
Mà kẻ đầu têu lúc này đang tháo máy ảnh nặng nề xuống, đặt trên bàn kế bên rồi đưa tay lên tháo dây chun màu đen, tóc xõa tung ra.
Hắn chống hai tay bên hông, cười lớn.
"Vất vả rồi, vất vả rồi, giám đốc Vân nghỉ ngơi nhé, giờ tôi mở điều hòa lên cho cậu ha."
Hàn Tuấn Hi vừa nói, cứ thế để chân đất đi tới cạnh quầy bar, vặn điều khiển điều hòa lên mức lớn nhất, sau đó hắn cầm ly Tequila Slammer ban nãy dùng làm đạo cụ chụp ảnh lên, ngửa cổ dùng một hơi uống sạch.
Sau đó, như thường lệ, không nhìn thấy bảng cấm hút thuốc trên tường, Hàn Tuấn Hi cứ thế là rút điếu thuốc lá ra châm, giống như vừa mới làm tình xong, cả người tràn trề niềm vui, rít liền mấy hơi thuốc, sau đó xuyên qua làn khói nhìn về phía Vân Nhất Hạc đã đứng dậy quấn kỹ khăn tắm lên người.
"Khỏe hơn chút rồi nhỉ, cậu qua đây đi, ở đây chỗ quạt máy lạnh, mát lắm."
Sau vài giây trầm mặc, Vân Nhất Hạc lắc đầu.
"Em phải đi tắm trước đây, nóng quá." Đành phải mỉm cười, anh chỉ vào cái cầu thang xoắn ốc bằng sắt đen dẫn lên phòng làm việc thông tầng, "Phiền anh Tuấn chờ chút nhé, xong ngay đây."
"À, được, không vội đâu, đúng rồi, viền kẻ mắt cậu đừng dùng sữa tắm nhé, đầu tiên thì dùng khăn thấm ướt lau trước đi, tôi vẽ không dày lắm đâu nên dùng nước không là sạch rồi." Chuyển mông ngồi xuống băng ghế trên quầy bar xong, Hàn Tuấn Hi dùng ngón tay cầm điếu thuốc chỉ vào viền mắt của mình.
"À phải rồi, anh mà không nói là em quên mất." Vân Nhất Hạc sửng sốt một chút, gật đầu, rồi bảo người kia đừng uống mấy ly rượu kia nữa, đá tan ra hết rồi, kêu hắn tự rót rượu mới, thùng đá thì trong tủ lạnh xong rồi đi lên lầu.
Anh chỉ muốn nhanh chóng gột sạch mồ hôi trên người, sau đó thay quần áo khác, thoát khỏi cảm giác dã thú rồi trở lại về làm người, trở lại với hoàn cảnh máy điều hòa thôi.
Khi vừa chạm tay tới cửa phòng làm việc, thì có tiếng bước chân và giọng nói từ đằng sau truyền tới.
Quay đầu nhìn lại, người đàn ông đã đi theo sau, hai tay còn kẹp điếu thuốc lá, vẻ mặt tươi cười hớn hở.
Đi thẳng về phía anh, Hàn Tuấn Hi mở miệng bằng chất giọng trầm thấp và có hơi xù xì của hắn:
"Giám đốc Vân ơi, tôi cũng thấy nóng quá, nói ra không sợ cậu chê cười chứ giờ ngay cả trứng cũng ướt mem rồi.
Hay là, nếu cậu không ngại thì chúng ta cùng vô tắm chung nhé~~".