Tần Diệu không dám tưởng tượng mà lùi về sau một bước lớn.
Tuy vẫn chưa xác định mình đã bỏ lỡ dưa lớn đặc sắc nào nhưng Tần Diệu đại khái cũng hiểu được trên viên đá trứng bồ câu kia có lẽ dính dáng một chút "duyên phận" không mấy tốt đẹp.
Trang Lâm hiển nhiên cũng không ngờ Trịnh Tu lại đột nhiên hôn lên, vẻ thẹn thùng trên mặt lập tức chân thật vài phần, nhỏ giọng nói: "Nhiều người như vậy......"
Trịnh Tu cúi đầu lại hôn lên chiếc nhẫn của bà ta thêm cái nữa, không để tâm đến ánh mắt của người xung quanh: "Vậy thì sao? Em là bảo bối là vợ của anh, anh không thể hôn sao?"
【 A a a a a a a a ——— Ông còn hôn nữa à?! 】
【 Mình chịu hết nổi rồi! 】
Diệp Lạc Dao muốn điên rồi.
【 Không phải, bọn họ chẳng phải chỉ muốn khoe khoang trứng bồ câu trước mắt chúng ta thôi sao, bà khoe thì cứ khoe, đùng hôn nhẫn được không! 】
【 Cho dù đính hôn kết hôn thì chú rể cũng chỉ hôn lên mu bàn tay của cô dâu, mình chưa từng thấy ai hôn lên nhẫn bao giờ?! 】
【 Tại sao ông phải hôn nhẫn! 】
Không ai có thể giải đáp sự nghi hoặc của cậu giúp Diệp Lạc Dao, bởi vì Tần Diệu và mẹ Hoắc đều bị thao tác mê hoặc của Trịnh Tu làm cho khiếp sợ, hơn nữa thật sự vô cùng muốn cười.
Đừng hôn nữa đừng hôn nữa, còn hôn nữa bọn họ thật sự sắp không nhịn được cười nữa mất!
Cố tình Trang Lâm và Trịnh Tu ở phía trước không hề nhận thấy sắc mặt khác thường của bọn họ, còn đang không coi ai ra gì mà tiếp tục tú ân ái.
Trang Lâm chậm rãi thu tay mình lại, giống như trách cứ đánh nhẹ vào ngực Trịnh Tu: "Ông xã! Em sẽ xấu hổ đó!"
Trịnh Tu lúc này ra vẻ "thật hết cách với em", dung túng nói: "Được rồi, vậy lần sau anh sẽ tìm nơi không người rồi hôn thì sao?"
Trang Lâm xấu hổ cúi đầu, nhẹ giọng nói được.
Mẹ Hoắc: "......."
Tần Diệu: "......"
Không, ai có thể cứu bọn họ không?
Nếu không các người vẫn nên hôn nhẫn tiếp đi, đừng ở đây tỏ ra khó xử với chúng tôi!
Diệp Lạc Dao dùng ngón chân đào đất, hận không thể tự chọc mắt mình.
【 Mặc dù mình thích bá tổng văn, nhưng mình chỉ muốn xem trong 2D không muốn xem 3D a a a a ——— 】
【 Còn nữa, ánh mắt vừa rồi của Trịnh Tu ông không có chút cảm giác bá tổng nào! Lần đầu tiên tôi gặp các người, mọi người còn chưa quen nhau, các người có phải có chút vượt quá giới hạn rồi không? 】
Diệp Lạc Dao cảm thấy mình hiện tại rất cần rửa mắt.
Sau đó tầm mắt xoay chuyển liền rơi trên người thiếu niên đang đứng sau lưng hai người họ không xa.
Trang Lâm và Trịnh Tu vừa nãy không giới thiệu nam sinh này, nhưng có thể đoán ra bọn họ chắc là người một nhà.
Trọng điểm không phải cái này, mà là cách nam sinh này nhìn hai người ——
【 Sao mình cảm giác có gì không đúng? 】
Với tư cách là một người thích nhất là xem náo nhiệt hóng chuyện, Diệp Lạc Dao giỏi nhất chính là đoán ý qua lời nói và sắc mặt, thậm chí thông qua những thay đổi nhỏ trong biểu cảm của người khác, Diệp Lạc Dao cũng có thể nhìn ra hắn đang nghĩ gì.
【 Nam sinh này không phải con trai của Trang Lâm và Trịnh Tu sao? Tại sao cậu ta lại dùng vẻ mặt cười trên nỗi đau của người khác mà nhìn bọn họ? 】
Nghe được câu này của Diệp Lạc Dao, mẹ Hoắc và Tần Diệu cũng đưa mắt nhìn.
Quả nhiên, một biểu cảm thoáng hiện lên trong giây lát trên mặt nam sinh.
Nếu để Tần Diệu hình dung thì có lẽ là trong hưng phấn lại có chút thiếu kiên nhẫn?
Nhưng đúng như lời Diệp Lạc Dao nói, nam sinh này không phải là con trai của Trang Lâm và Trịnh Tu sao?
Cho dù thật sự có ý kiến với cha mẹ mình, nhưng không che giấu chút nào trước mặt người ngoài sao?
Lúc này.
Trang Lâm và Trịnh Tu dường như cũng nhận ra ba người trước mặt có chút quá an tĩnh, Trang Lâm hơi cau mày ngẩng đầu mới phát hiện ba người đều không nhìn bọn họ, bà ta có chút hơi bất mãn, nhưng nhanh chóng che đậy, đi theo tầm mắt của bọn họ nhìn lại mới nhận ra bọn họ đang nhìn Trịnh Duệ.
Thấy vậy, khóe miệng Trang Lâm lại chậm rãi cong lên: "Đúng rồi, thiếu chút nữa quên không giới thiệu, đây là con trai tôi, tên Trịnh Duệ."
"Tiểu Duệ." Trang Lâm ôn nhu gọi một tiếng: "Còn không qua chào hỏi mọi người?"
Trịnh Duệ lúc này mới chậm chạp bước lên, lộ ra một nụ cười trông cực kỳ lanh lợi mà chào hỏi mọi người: "Chào mọi người, tôi tên Trịnh Duệ,"
Diệp Lạc Dao chớp chớp mắt.
【 Trịnh Duệ? Cái tên này...... sao lại thấy quen quen vậy nhỉ? 】
Mẹ Hoắc và Tần Diệu đồng thời dấy lên tinh thần.
Cái tên có thể khiến Diệp Lạc Dao cảm thấy quen thuộc........
Vậy cũng có nghĩa, lại có dưa mới có thể ăn?
Mẹ Hoắc và Tần Diệu cùng quay đầu liếc nhìn Diệp Lạc Dao.
Đáng tiếc, Diệp Lạc Dao ở trong lòng nói câu này xong thì im lặng rất lâu.
Mẹ Hoắc chỉ có thể đè nén tâm trạng kích động trong lòng xuống, tiếp tục nói chuyện cùng Trang Lâm.
Trang Lâm nói: "Vốn dĩ tôi định cùng ông xã của tôi lên giới thiệu vật phẩm đấu giá tối nay, nhưng Tiểu Duệ nhà chúng tôi nói nó muốn đi, để chúng tôi ở dưới đài xem......"
Mẹ Hoắc ậm ừ hai tiếng, rất có lệ.
Diệp Lạc Dao nghe thấy hai chữ "giới thiệu" liền sửng sốt.
【 Giới thiệu vật phẩm đấu giá? 】
Thời điểm này, ba Hoắc cuối cùng cũng thoát khỏi đám người hợp tác, đi về phía mấy người: "Buổi đấu giá sắp bắt đầu rồi, vào trong rồi nói chuyện."
Mẹ Hoắc nói lời tạm biệt với Trang Lâm, dẫn Diệp Lạc Dao và Tần Diệu đi vào cùng ba Hoắc.
Bước vào sảnh đấu giá, Diệp Lạc Dao vẫn còn đang suy nghĩ.
Ba Hoắc nghi ngờ chọc cánh tay mẹ Hoắc, nhỏ giọng hỏi: "Chuyện gì vậy?"
Dù vừa rồi ông vẫn đang trò chuyện với đối tác nhưng sự chú ý vẫn luôn đặt ở bên này! Diệp Lạc Dao nói gì ba Hoắc đều nghe thấy.
Mẹ Hoắc quan sát Diệp Lạc Dao, xác định cậu không nhịn bọn họ mới hạ giọng đáp: "Em cũng không rõ nữa."
Sau khi nói xong một câu liền ngừng không nói gì nữa, chắc vẫn đang suy nghĩ?
Ba Hoắc gật đầu, không hỏi nữa.
Vị trí của Tần Diệu gần chỗ của nhà Diệp Lạc Dao.
Bốn người vừa ngồi xuống hàng ghế đầu, sau đó liền nghe thấy Diệp Lạc Dao đột nhiên nhỏ giọng hỏi Tần Diệu ở bên cạnh: "Tần tổng, buổi đấu giá tối nay có phải còn có diễn thuyết hay không?"
Tần Diệu ngẩng đầu nhìn vào mắt Diệp Lạc Dao, lúc này phát hiện hai con mắt phát sáng đến đáng sợ của cậu.
Lẽ nào nghĩ ra cái gì?
Tần Diệu gật đầu với Diệp Lạc Dao: "Đúng, tối nay là buổi đấu giá mang tính chất từ thiện, có rất nhiều vật phẩm đấu già được các khách mời cung cấp, khách mời cung cấp vật phẩm đấu giá có thể tự do lựa chọn cần diễn thuyết hay không......"
Lời còn chưa dứt liền nghe thấy Diệp Lạc Dao kích động nói trong lòng:
【 Không ngờ, thật không ngờ, lại là buổi đấu giá ngày hôm nay! 】
【 A a a a, may là mình cùng mẹ Hoắc tới đây, bằng không mình sẽ bỏ lỡ dưa lớn! 】
Âm thanh cực kỳ hưng phấn vang lên quá đột ngột khiến màng nhĩ của ba người có mặt lại chịu tội lần nữa.
Nhưng điều khiến bọn họ tò mò hơn là, lần này rốt cuộc là dưa lớn nào?
Thật lâu rồi chưa nghe thấy âm thanh hưng phấn như vậy của Diệp Lạc Dao, điều này khiến ba Hoắc mẹ Hoắc đều có chút kích động.
Ngoài ra, xét theo giọng điệu này của Diệp Lạc Dao, dưa lớn ngày hôm nay lẽ nào liên quan đến người nhà Trang Lâm?
"Được, em biết rồi, cảm ơn Tần tổng." Diệp Lạc Dao nhanh chóng kết thúc cuộc đối thoại với Tần Diệu, sau đó lấy điện thoại ra.
Tần Diệu rất hiểu chuyện không quấy rầy Diệp Lạc Dao mà yên lặng chờ Diệp Lạc Dao nhớ lại cốt truyện.
Diệp Lạc Dao cũng không làm mọi người thất vọng, rất nhanh cậu đã tìm ra cốt truyện mấu chốt.
Mới đọc được mấy dòng, Diệp Lạc Dao lại không nhịn được cười lớn.
【 Mình đã nói mà! Mình biết mình sẽ không nhìn lầm người, vừa rồi Trịnh Duệ quả nhiên đang cười trên đau của người khác ha ha ha ha ha ha ha ha ha —— 】
【 Nhưng mà tại sao cậu ta lại muốn đại nghĩa diệt thân? 】
(*) Đại nghĩa diệt thân 大义灭亲: Vì đại nghĩa thì người thân cũng giết.
Đại nghĩa diệt thân?
Diệt ai?
Chẳng lẽ là Trang Lâm và Trịnh Tu?
Ba Hoắc mẹ Hoắc vểnh tai lên, đồng thời không nhịn được suy nghĩ.
Sao lại diệt?
Cũng không thể chỉ vì loại phạm tội này mà diệt?
Ba Hoắc đang lo lắng thì nghe Diệp Lạc Dao tiếp tục nói:
【 Hóa ra Trang Lâm và Trịnh Tu đã kết hôn hiệp thương. 】
【 Hai người bọn họ kết hôn chỉ để ứng phó người trong nhà, sau khi kết hôn hai người không ai can thiệp ai, hơn nữa đều có tình nhân bên ngoài? 】
Ba Hoắc lập tức xoay đầu nhìn mẹ Hoắc.
Mẹ Hoắc còn kinh ngạc hơn ông.
Thật hay giả?
Đã hơn hai mươi năm, mỗi lần Trang Lâm đều ở trước mặt mà thể hiện tình cảm các loại, kết quả con nói với mẹ bọn họ kết hôn hiệp thương?
Còn đều có tình nhân bên ngoài?
Diệp Lạc Dao bỗng dưng hiểu rõ:
【 Khó trách vừa rồi Trịnh Tu chỉ kéo tay Trang Lâm hôn lên viên kim cương bồ câu kia....... 】
【 Cho nên Trịnh Tu căn bản không thích Trang Lâm, vì để tú ân ái mới miễn cưỡng hôn chiếc nhẫn hai cái? 】
Vậy tất cả những hành vi tú ân ái trước mặt mình của Trang Lâm và Trịnh Tu đều là giả?
Mẹ Hoắc cảm thấy dung lượng não của mình có chút không đủ dùng.
Bọn họ đã không thích nhau, vậy tại sao còn muốn nghiêm túc thể hiện tình cảm?
Mỗi lần gặp mặt cũng phải tìm đến trước mặt mình tìm cảm giác tồn tại!
Chẳng lẽ chỉ vì Trang Lâm muốn giữ thể diện?
Vì muốn cho bọn họ tin còn hôn lên trứng bồ câu hai cái.
Thật sự......... làm khó bọn họ rồi!
Mẹ Hoắc tâm tình cực kỳ phức tạp.
Diệp Lạc Dao đọc nhanh cốt truyện:
【 Trước khi kết hôn Trang Lâm và Trịnh Tu đã thỏa thuận, sau khi bọn họ kết hôn không ai can thiệp vào cuộc sống của đối phương, nhưng ở bên ngoài, bọn họ cần phải cùng nhau bảo trì, sắm vai một cặp vợ chồng ân ái, không thể để bất cứ người nào bao gồm cha mẹ của bọn họ nhìn ra được bất thường nào, thậm chí ngay cả Trịnh Duệ cũng là được tạo ra từ ống nghiệm....... 】
【 Nhưng như vậy không mệt à? Nếu bọn họ đã không có tình cảm, chẳng lẽ không thể ly hôn sao? Tại sao nhất định phải giày vò lẫn nhau? 】
Mẹ Hoắc cũng khó hiểu không kém.
Hoàn toàn có thể ly hôn nếu không có tình cảm, lẽ nào Trang Lâm cảm thấy mình ly hôn xong sẽ mất thể diện trước mặt những người khác nên mới không ly hôn đấy chứ?
Mặc dù rất có khả năng, nhưng vẫn có chút không hợp lý.
Liền nghe Diệp Lạc Dao nói tiếp:
【 Được rồi, thì ra hai người đều muốn giữ mặt mũi, không chỉ Trang Lâm muốn giữ thể diện, Trịnh Tu cũng rất hài lòng với nhân thiết người chồng ôn nhu chăm sóc của mình. 】
【 Còn có nguyên nhân là tài sản, hai người không ly hôn là bởi vì Trịnh lão gia tử để lại một khối tài sản thừa kế khổng lồ! 】
Nghe đến đây, ba Hoắc cũng nghĩ tới, vội hạ giọng nói với mẹ Hoắc: "10 năm sau khi Trịnh lão gia tử qua đời, hình như đúng thật đã để lại một khối tài sản lớn, điều kiện để thừa kế khối tài sản này rất......" Dừng một lát, ba Hoắc mới tìm được từ ngữ thích hợp để hình dung: "Rất kỳ lạ."
Cụ thể là kỳ lạ ở đâu?
Lúc đó tin tức lan truyền, trong di chúc của Trịnh lão gia tử đã nêu rõ, điều kiện để có được khối tài sản này Trang Lâm và Trịnh Tu cần phải duy trình hôn nhân hai bên, hai bên không được có bất cứ hành vi ngoại tình nào, còn phải chờ đến khi Trịnh Duệ tròn mười tám tuổi mới có tư cách thừa kế.
Nếu hai người ly hôn trước khi Trịnh Duệ thành niên, hoặc nếu như bị luật sư của Trịnh lão gia tử phát hiện một người trong số họ ngoại trình, Trịnh Tu và Trang Lâm đều sẽ trực tiếp mất đi tư cách kế thừa, không lấy được một phân tiền nào!
Sau khi được ba Hoắc nhắc lại, mẹ Hoắc cũng nhớ ra.
Nếu như là vì tài sản, vậy thì rất có khả năng.
Trịnh Duệ năm nay mười sáu tuổi, cách tuổi trưởng thành còn hai năm nữa.
Cho nên vì khối tài sản này mà Trịnh Duệ vì đại nghĩa diệt thân?
Tần Diệu có cùng suy nghĩ với ba Hoắc mẹ Hoắc.
Nhưng rốt cuộc tại sao Trịnh Duệ phải làm như vậy?
Mặc dù Trang Lâm và Trịnh Tu chỉ là vợ chồng giả nhưng thái độ vừa rồi của bọn họ đối với Trịnh Duệ hình như cũng không tệ lắm?
Chẳng lẽ ——
Hai vợ chồng này đối xử tốt với Trình Duệ cũng là diễn?
Thật sự rất có khả năng!
Hai vợ chồng bọn họ đều diễn, sau khi về đến nhà khẳng định đều sống cuộc sống của riêng mình, đâu ai còn sức quan tâm con cái nữa?
Tần Diệu đoán đúng.
Nhưng những lời tiếp theo của Diệp Lạc Dao vẫn khiến bọn họ cảm thấy sốc và không dám tin:
【 Cậu nói xem, vợ chồng bọn họ ở ngoài mặt diễn thì cũng thôi đi, tại sao còn muốn kéo theo một đứa trẻ diễn cùng bọn họ? 】
【 Ở trước mặt người ngoài gọi Trịnh Duệ có vẻ ân cần, nhưng vừa về đến nhà đóng cửa lại liền cởi bỏ toàn bộ ngụy trang, đối với Trịnh Duệ làm như không nghe thấy cũng không hỏi đến. 】
【 Thậm chí khi Trịnh Duệ mới được ba tuổi, hai vợ chồng đều ra ngoài ăn chơi đàng điếm, để một mình Trịnh Duệ ở lại trong nhà với cơn sốt cao........ nếu như không phải được bảo mẫu phát hiện sớm, phỏng chừng lúc đó Trịnh Duệ sẽ bị nóng chết. 】
【 Từ nhỏ ở nhà đã bị bố mẹ phớt lờ, ra ngoài lại phải phối hợp diễn kịch cùng bố mẹ, trong một khoảng thời gian rất dài Trịnh Duệ thậm chí còn nghi ngờ mình bị ảo giác! 】
Diệp Lạc Dao xem đến đây thì vô cùng tức giận:
【 Đổi thành người khác, ai mà không gặp vấn đề về tâm lý? Theo góc độ lúc nhỏ của Trịnh Duệ, hai vợ chồng này phỏng chừng cùng bị tâm phần phân liệt như nhau? 】
【 May tâm lý Trịnh Duệ đủ mạnh mẽ, lúc 10 tuổi cảm thấy trạng thái của mình không ổn liền tự mình lén đi gặp bác sĩ. 】
【 Cho nên thật sự không thể trách Trịnh Duệ đại nghĩ diệt thân, thật sự đã làm rất tốt! Nhưng Trịnh Duệ cũng có chút năng lực, cậu ta vậy mà có thể tìm ra rất nhiều ảnh ngoại tình của hai người, Trang Lâm thậm chí còn từng qua lại với anh họ của Trịnh Tu! 】
Mẹ Hoắc và Ba Hoắc nghe vậy thì tức giận.
Đứa trẻ mới 3 tuổi còn đang sốt cao, hai vợ chồng này vậy mà lại bỏ đứa trẻ trong nhà còn mình ra ngoài chơi!
Thật vô trách nhiệm!
Bọn họ nếu không muốn nuôi đứa trẻ thì sinh ra làm gì?
Nhưng mà đợi đã.........
Diệp Lạc Dao vừa nói cái gì?
Trang Lâm còn từng qua lại với anh họ của Trịnh Tu?
Ảnh ngoại tình?
Đồng tử của ba Hoắc mẹ Hoắc đều run lên.
Sẽ không phải là mấy loại ảnh ăn mặc mát mẻ kia đấy chứ?
Diệp Lạc Dao lại lần nữa xác nhận suy đoán của bọn họ:
【 Cũng may cũng may, Trịnh Duệ sợ làm bẩn mắt của tất cả mọi người, ảnh chụp đều được che mờ. 】
Ba Hoắc mẹ Hoắc càng sốc hơn.
Thật kìa!
Ba Hoắc mẹ Hoắc và cả Tần Diệu chìm trong kinh hoảng thật lâu cũng không lấy lại được tinh thần.
Buổi đấu giá chính thức bắt đầu.
Mẹ Hoắc không nhịn được liếc nhìn Trang Lâm và Trịnh Tu.
Sau khi hai người ngồi xuống cũng không quên duy trì nhân thiết vợ chồng ân ái của bọn họ, tay Trang Lâm thân mật ôm lấy cánh tay Trịnh Tu, hai người còn thường thường ghé sát lại thì thầm với nhau.
Nhìn vậy thật sự là một đôi vợ chồng vô cùng ân ái.
Điều kiện là mẹ Hoắc không nghe thấy tiếng lòng dài dòng vừa rồi của Diệp Lạc Dao
Xem ra tối nay có kịch hay để xem rồi.
Suy cho cùng buổi đấu giá từ thiện hôm nay, không chỉ có sự tham gia của những phú hào trong giới thương nghiệp, còn có rất nhiều phóng viên truyền thông.
Coi như bài diễn thuyết của Trịnh Duệ không thể kết thúc suôn sẻ, nhưng sẽ quét sạch thể diện của đôi vợ chồng này.
Nhưng đúng như Diệp Lạc Dao nói, bọn họ xác thật là tự làm tự chịu.
Chỉ cần bọn họ không sĩ diện như vậy, chỉ cần bọn họ đối xử với Trịnh Duệ thật tốt, thì Trịnh Duệ sẽ không làm bọn họ xấu hổ trước mặt nhiều người như vậy.
Giai đoạn đầu của buổi đấu giá diễn ra rất thuận lợi, vật phẩm đấu giá mà mẹ Hoắc và ba Hoắc cung cấp cho ban tổ chức cũng đã được đấu giá thành công.
Ba Hoắc cũng đấu giá được bộ sưu tập mà ông ấp ủ bấy lâu.
Cuối cùng đến lượt vật phẩm đấu giá do Trịnh gia cung cấp.
Diệp Lạc Dao lập tức trở nên hưng phấn.
【 Tới rồi tới rồi! 】
Ba Hoắc mẹ Hoắc vội vàng nhìn sang nhà Trịnh Tu.
Trịnh Duệ đã đứng dậy, Trang lâm cũng đứng dậy theo, còn giúp Trịnh Duệ chỉnh lại cà vạt cùng cổ áo, ôn nhu nói: "Đi thôi, Tiểu Duệ, cố lên."
Diệp Lạc Dao ánh mắt nóng bỏng, bắt gặp một tia khinh thường và hưng phấn trong mắt Trịnh Duệ, cậu cong khóe miệng lên:
【 Xem ra Trịnh Duệ cũng rất kích động. 】
Có thể không kích động sao?
Nghe Diệp Lạc Dao nói như vậy, Trịnh Duệ chuẩn bị rất lâu không phải là bởi vì ngày hôm nay sao?
Tần Diệu nhìn nét hưng phấn trong mắt Diệp Lạc Dao, khóe miệng cũng cong lên.
Dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, Trịnh Duệ chậm rãi lên đài.
Sau khi lên sân khấu, Trịnh Duệ nhận lấy micro, nhưng không bắt đầu phần diễn thuyết của mình ngay mà đưa một cái USB cho người phục vụ bên cạnh.
Nhìn thấy một màn này, Trang Lâm ở dưới sân khấu có chút kinh ngạc.
Chỗ ngồi của nhà bọn họ ở hàng thứ hai sau đám người Diệp Lạc Dao, cách cũng không xa cho nên Diệp Lạc Dao có thể thấy rõ có người bên cạnh khen: "Trang Lâm, Tiểu Duệ nhà các cô chuẩn bị khá đầy đủ đấy chứ, chẳng lẽ còn chuẩn bị diễn thuyết PPT?"
"Xem ra là đúng rồi, nếu không cậu ấy hiện tại đã bắt đầu diễn thuyết rồi." Có người xen vào, quay đầu vừa nhìn liền tình cờ nhìn thấy vẻ kinh ngạc trong mắt Trang Lâm: "Không phải chứ? Lẽ nào cho đến bây giờ các người cũng mới biết đứa trẻ làm bài diễn thuyết?"
Trang Lâm đang đợi người hỏi mình, nghe vậy vội gật đầu, vẻ mặt mong chờ: "Thằng bé này trước đó không nói với tôi, tôi cũng mới biết thôi!"
"Chỉ có thể chứng minh Tiểu Duệ nhà cô rất ưu tú!"
"Chuẩn bị chu đáo!"
"Thật ghen tị với Tiểu Duệ nhà các người vừa hiểu chuyện vừa xuất sắc, không giống thằng nhóc thối nhà tôi......."
Trang Lâm và Trịnh Tu đều không nhịn được cười, vô cùng hưởng thụ lời khen ngợi của mọi người.
Diệp Lạc Dao mím môi:
【 Cười đi, tranh thủ lúc này cười nhiều chút, bằng không đợi lát nữa các người thật sự cười không nổi nữa đâu! 】
Đèn dưới sân dấu tối dần, mọi thứ đã chuẩn bị sẵn sàng, Trịnh Duệ rốt cuộc cầm lấy micro bắt đầu giới thiệu bản thân với những người ở đây: "Xin chào mọi người, tôi tên Trịnh Duệ, cha tôi là Trịnh Tu, mẹ tôi là Trang Lâm."
Cậu ta vừa dứt lời, ánh đèn cũng chiếu xuống rơi trên người Trịnh Tu và Trang Lâm, hình ảnh của hai người xuất hiện trên màn hình lớn.
Diệp Lạc Dao nhìn đến đây quả thật không kìm được.
【 Mình nhớ lúc nãy vật phẩm đấu giá của nhà mình được đưa lên cũng không có hình ảnh của chúng ta! Cho nên cái này là do Trịnh Duệ cố ý yêu cầu? 】
【 Trịnh Duệ thật biết cách làm thế nào để khiến Trang Lâm và Trịnh Tu xấu hổ đến chết! 】
Khóe miệng mẹ Hoắc không ngừng nhếch lên, gật nhẹ đầu.
Đúng vậy, chỉ cần nói một câu với người tổ chức thì sẽ được cấp màn hình, nhưng bà và ba Hoắc thật sự không thích làm mấy cái này, liền tứ chối.
Trang Lâm và Trịnh Tu hiển nhiên cũng không ngờ rằng còn có màn ảnh của bọn họ, hai người vô cùng vui vẻ, từ trên ghế đứng dậy, còn ở trước ống kính trao một cái ôm thật lớn.
Hiện trường ngay lập tức vang lên từng trận reo hò.
Trịnh Duệ ở trên sân khấu cũng cười, có thể nhìn ra, nụ cười lần này của cậu ta phát ra từ trong nội tâm.
Mọi việc diễn ra theo đúng kịch bản của cậu ta, tâm tình của cậu ta cũng thoải mái hơn bao giờ hết, nói tiếp: "Hôm nay, nhà chúng tôi đã cung cấp 5 vật phẩm đấu giá, tiếp theo xin hãy cho tôi một chút thời gian để tôi giới thiệu từng món đồ đến mọi người."
【 Hú, đến rồi! 】
Âm thanh vừa dứt, trên màn hình lớn sau lưng cậu ta hiện lên một hình ảnh, đây là một đôi vòng tay ngọc lục bảo có chất lượng vô cùng hoàn mỹ.
Nếu chỉ nhìn hình ảnh thì không có vấn đề gì.
Nhưng vấn đề là, bên cạnh bức ảnh này còn có mấy chữ màu đỏ rất lớn ———
Vòng tay anh họ.
Tất cả khách khứa có mặt đều sửng sốt.
"Vòng tay anh họ?"
"Đây là tên gọi sao?"
"Chắc là ghi sai?"
Trang Lâm ở dưới sân khấu cũng rất khó hiểu, thậm chí chân mày hơi nhíu lại.
Nhỏ giọng oán trách một câu: "Tiểu Duệ đang làm gì vậy?"
Cái gì mà vòng tay anh họ?
Không biết chọn tên thì không thể không chọn sao?
Nếu như hôm nay Trịnh Duệ làm mình mất mặt.....
Trên mặt Trịnh Tu cũng có chút lo lắng nhưng vì có nhiều người ở đây nên hắn chỉ có thể tiếp tục làm bộ quan tâm an ủi nói: "Không sao, chúng ta phải tin tưởng Tiểu Duệ."
Đồng thời đưa tay dùng sức véo Trang Lâm một cái, nhắc nhở bà ta tiếp tục duy trì biểu cảm.
Trang Lâm định thần lại, nhanh chóng thả lỏng lông mày, lại lộ ra một nụ cười.
Diệp Lạc Dao ở trong lòng phát ra một tràng cười lớn:
【 Ha ha ha ha ha ha ha ha ha vậy chiếc vòng tay này chính là vật định tình mà anh họ Trịnh Tu tặng cho Trang Lâm sao? 】
Vòng tay anh họ Trịnh Tu tặng?
Ba Hoắc mẹ Hoắc không khỏi quay đầu lại, nhìn thấy nụ cười như thường trên mặt Trang Lâm.
Cho nên chính Trang Lâm cũng không nghĩ tới đôi vòng tay nay đến từ đâu mà trực tiếp tặng cho người tổ chức?
Mẹ Hoắc đưa tay che miệng.
Xin lỗi, thật sự không nhịn được cười.
Ở trên sân khấu Trịnh Duệ mở miệng giới thiệu: "Như mọi người đã thấy, chiếc vòng tay này là một cặp vòng tay ngọc lục bảo chất lượng cực tốt này, rộng 56, là món quà mà chú họ tôi tặng cho mẹ tôi Trang Lâm vào 5 năm trước."
【 Ha ha ha ha ha ha ha —— 】
【 Thật sự là đôi vòng tay này à ha ha ha ha ha ha. 】
Âm thanh vừa dứt, biểu cảm trên mặt Trang Lâm dưới sân khâu chợt thay đổi.
Bà ta thậm chí suýt không bảo trì được nụ cười trên mặt.
Lúc này bà ta rốt cuộc cũng nhớ ra nguồn gốc của đôi vòng tay này, bà ta không khỏi có chút hối hận, sao mình lại lấy cặp vòng tay này ra?
Còn có, tại sao Trịnh Duệ biết cặp vòng tay này là anh họ Trịnh Tu tặng?
Trịnh Tu quay đầu nhìn Trang Lâm.
Trong mắt cũng tràn đầy nghi hoặc.
Cặp vòng tay anh họ tặng?
Sao hắn không biết anh họ mình đã tặng vòng tay cho Trang Lâm từ khi nào?
Lời này của Trịnh Duệ nghe xong xác thật không có vấn đề gì, nhưng vấn đề là người có mặt ở đây đều là người thông minh, chỉ dựa vào câu này thôi, bọn họ vẫn có thể đoán ra được một ít manh mối.
Ánh mắt xung quanh đầu lần lượt nhìn sang, Trịnh Tu không dám hỏi nhiều, mà Trang Lâm chỉ có thể giả vờ bình tĩnh.
Chắc không có vấn đề gì đâu, 5 năm trước Trịnh Duệ mới bao nhiêu tuổi chứ? Có lẽ trước đó mình không cẩn thận lỡ miệng nói ra?
Trên sân khấu, trên màn hình sau lưng Trịnh Duệ lại xuất hiện bức ảnh thứ hai.
Bố cục giống với vật phẩm thứ nhất, thậm chí ngay cả cỡ chữ của hàng chữ nhỏ màu đỏ bên cạnh bức ảnh cũng giống nhau, chẳng qua chữ trên bức ảnh vật phẩm đấu giá lần này đổi thành —— đồng hồ dì nhỏ.
Lần này không cần Diệp Lạc Dao spoil, Tần Diệu ba Hoắc mẹ Hoắc ba người đều biết nguồn gốc của chiếc đồng hồ này ——
Đồng hồ của em gái Trang Lâm tặng!
【 Được lắm được lắm, hai vợ chồng xem ra đều có sở thích ăn cỏ gần hang, một người cặp kè với anh họ, một người lại yêu dì nhỏ. 】
【 Ha ha ha ha ha ha, Trịnh Duệ thật là thiên tài đặt tên! Đơn giản trực tiếp, vừa nhìn liền hiểu rõ! 】
【 Còn nữa còn nữa! Mình nhớ vật phẩm đấu giá của Trịnh gia lần này có 5 món mà! 】
Trịnh Duệ cũng nhanh chóng cho mọi người xem ba vật phẩm đấu giá tiếp theo, tên của chúng lần lượt là: nhẫn kim cương thanh mai trúc mã, lắc tay nam sinh đại học tuổi trẻ đầy sức sống và túi da ca sấu song nhân.
【 Nhẫn kim cương thanh mai trúc mã này chắc ám chỉ thanh mai của Trịnh Tu? 】
【 Lắc tay nam sinh đại học tuổi trẻ đầy sức sống...... rất rõ ràng là nam sinh đại học được Trang Lâm bao dưỡng! 】
【 Túi da cá sấu song nhân kia....... 】
Diệp Lạc Dao nghĩ ra nhưng biểu cảm bỗng trở nên rất ghét bỏ:
【 Trịnh Tu lớn lên đã xấu còn thích chơi đa dạng! 】
【 Người đàn ông không có trinh tiết chẳng khác gì dưa leo thối! 】
Tần Diệu ba Hoắc mẹ Hoắc ở bên cạnh đều bối rối.
Thế nào thế nào?
Sao lại thành dưa leo thối rồi?
Chẳng lẽ song nhân ám chỉ lượng người? Hai với một?
Một giây sau, vẻ mặt của cả ba cũng trở nên cực kỳ ghét bỏ.
Diệp Lạc Dao nói không sai, chính là dưa leo thối!!
———————
Mấy chương gần đây dài kinh khủng, toàn hơn 5000 chữ không à, mợt mỏi quá đi.:(
À, tiện thể tui giải thích luôn, nhiều người hỏi tại sao lại nhiều drama như vậy, nếu như ai tinh ý sẽ nhận ra bé Dao xuyên đến thế giới tiểu thuyết dung hợp, có nghĩa là thế giới dung hợp từ nhiều tiểu thuyết ấy. Bình thường mọi người đọc truyện sẽ thấy các bé xuyên đến thế giới của một bộ truyện nào đó, nhưng bé Dao lại xuyên vào thế giới tạo thành từ các bộ truyện khác nhau, cho nên việc nhiều drama là rất bình thường.