Bóng dáng chạy vào phòng vệ sinh của Tống Ngọc quá mức thảm hại, sau khi Diệp Lạc Dao bật cười, những người có mặt cũng đều không nhịn được phì cười.
Chờ mọi người đều cười xong, mẹ Hoắc mới hắng giọng nói: "Nếu không để mẹ đi an ủi nhé?"
Diệp Lạc Dao lau nước mắt trên khóe mắt vì cười.
【 An ủi làm gì? Nói với tiểu thanh mai mặc dù "trứng bồ câu" có cuộc đời không mấy thuận lợi trải qua nhiều điều nhưng đó đều là quá khứ? 】
【 Hay là định kể tỉ mỉ cho tiểu thanh mai nghe nhật ký phiêu lưu của trứng bồ câu? 】
【 Không được, mình lại sắp không nhịn được cười nữa rồi ha ha ha. 】
Cả nhà đều cùng ngước mắt nhìn về hướng mẹ Hoắc.
Thật ra đi kể một chút về trải nghiệm của trứng bồ câu cũng được, bọn họ xác thực có chút mong chờ.
Cho nên phải đi sao?
Mẹ Hoắc bỗng đứng dậy, nếu mọi người đều mong chờ, vậy bà đương nhiên phải tỉ mỉ kể lại trải nghiệm của trứng bồ câu cho Tống Ngọc nghe, dù sao người ta đã đeo chiếc nhẫn trước mặt bà, sao mình có thể dễ dàng bỏ qua chuyện này được?
Nhưng mà mấy lời này mọi người biết rõ trong lòng là được, trên mặt mẹ Hoặc vẫn tươi cười: "Dù sao cũng là khách, mẹ vẫn nên đi xem thử."
Diệp Lạc Dao giỏi nhất là đoán ý qua lời nói và sắc mặt, không bỏ lỡ biểu cảm nào trên gương mặt của mẹ Hoắc, thấy vậy lập tức trở nên hưng phấn.
【 A, không hổ là mẹ Hoắc, vậy mà cũng nghĩ đến điều này! 】
Mẹ Hoắc mỉm cười.
Mặc dù bà thật sự nghĩ tới điểm này nhưng vẫn là Diệp Lạc Dao nghĩ toàn diện hơn!
Phòng vệ sinh dành cho khách cách phòng ăn không xa, nhưng may mắt tầng một biệt thự rất yên tĩnh, dù cách hơn 10 mét vẫn có thể nghe rõ âm thanh trong trẻo của mẹ Hoắc: "Tiểu Ngọc? Em làm sao vậy? Đang nôn sao? Chuyện gì vậy, chẳng lẽ do thức ăn hỏng rồi?"
Khóe miệng của Diệp Lạc Dao không tự chủ nhếch cao.
【 Chuyện này thì liên quan gì đến thức ăn! Hiển nhiên là trong lòng tiểu thanh mai không vượt qua được ám ảnh này! 】
Ba Hoắc gật đầu đồng ý.
Nhưng mà ông thật lòng cảm thấy Tống Ngọc đáng đời.
Vốn dĩ hai nhà bọn họ không có quan hệ huyết thống, sau khi hai người già qua đời, quan hệ của hai nhà bọn họ càng thêm xa cách, mà Tống Ngọc khi đó căn bản chưa từng nghĩ đến việc muốn duy trì quan hệ giữa bọn họ.
Cho dù thật sự là vì Tống Ngọc cô không còn cách nào khác, bây giờ muốn gắn lại tình nghĩa trước đó.
Vậy Tống Ngọc trở về tìm đến cậy nhờ thì nên thành thành thật thật giữ khuôn phép, nhưng cố tình Tống Ngọc lại muốn nảy sinh những tâm tư không nên có.
Vậy cũng đừng trách bọn họ không khách khí.
Trong phòng vệ sinh tựa hồ đã trả lời mẹ Hoắc, mẹ Hoắc có chút kinh ngạc: "Không phải do đồ ăn hỏng..... vậy là do chiếc nhẫn sao?"
"Chị cũng thật không ngờ chiếc nhẫn này sẽ rơi vào tay em, cũng tại chị, chị phải chú ý đến chiếc nhẫn của em sớm một chút mới phải......"
"Nhưng mà em cũng đừng lo, mặc dù người em gái kia của chị xác thật đã nuốt chiếc nhẫn vào bụng, nhưng sau đó chẳng phải bị chị phát hiện ra sao! Ai da —— sao càng nôn nhiều hơn thế?"
Mẹ Hoắc giọng điệu rất quan tâm: "Tiểu Ngọc, em thật sự không sao chứ?"
Cả nhà ngồi trước bàn ăn, cười đau cả bụng.
【 Đã nôn đến thế này rồi, nhìn thế nào cũng không giống như không có chuyện gì! Ha ha ha —— 】
Mẹ Hoắc nói: "Tiểu Ngọc, thật sự đừng quá lo lắng, chiếc nhẫn khẳng định đã được rửa sạch rồi, em....... thật sự không sao chứ? Nếu không chúng ta vẫn nên gọi bác sĩ gia đình tới xem thử xem? Em cứ nôn tiếp như vậy, chị có chút lo lắng."
"Không khám bác sĩ?" Mẹ Hoắc giọng điệu khó xử: "Vậy thì sao được, nói tới cũng tại chị, nếu không phải do chị mời em về nhà ăn cơm thì cũng sẽ không xảy ra loại chuyện này, sớm biết thế đã không mời em rồi."
Diệp Lạc Dao nghe đến đây cười càng lớn hơn.
【 Tiểu thanh mai nghìn dặm xa xôi mà trở về, chẳng phải vì muốn vào nhà chúng ta ăn vạ không đi sao, mẹ Hoắc vậy mà còn nói sớm biết vậy đã không mời cô ta ha ha ha ha, đây chẳng phải là giết người không dao sao! 】
【 Nhưng mà có lẽ khi đó tiểu thanh mai nghĩ, cùng mẹ Hoắc về nhà chúng ta ăn cơm là bước khởi đầu cho quá trình thượng vị của cô ta, có lẽ cô ta không bao giờ ngờ tới vậy mà sẽ trở thành khởi đầu cho quá trình tẩy dạ dày? 】
Hoắc Yến: "Phụt."
Hay cho câu tẩy dạ dày!
Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại đều là vì "Wei", sao lại không giống nhau được?!
(*) Thượng vị 上位 ( shàngwèi) — Tẩy dạ dày 洗胃 ( xǐ wèi) đều có pinyin chữ wei.
Mẹ Hoắc vẫn chưa quay lại, những người khác cũng ăn xong nên lần lượt rời khỏi bàn tới phòng khách ngồi xuống sofa.
Lại thêm 5 phút trôi qua, mẹ Hoắc mới chậm rãi quay lại phòng khách.
Ba Hoắc vội hỏi: "Sao rồi?"
"Anh rất quan tâm?" Mẹ Hoắc nhàn nhạt nói.
Ba Hoắc nghẹn họng: "Em đừng hiểu sai ý của anh!"
Ông chỉ muốn biết tình huống hiện tại thế nào rồi, đây gọi là hóng chuyện.
Mẹ Hoắc đương nhiên biết ba Hoắc không thật sự quan tâm tiểu thanh mai, bà mỉm cười mới mở miệng nói: "Vẫn đang nôn, em nói người đưa quần áo sạch cho cô ta rồi, để cô ta đi tắm trước rồi ra. Dù sao cũng là khách của nhà chúng ta, không thể thật sự đối xử tệ với cô ấy được?"
Diệp Lạc Dao gật đầu liên tục: "Vô cùng chu đáo!"
【 Nhưng mình cảm thấy không cần chu đáo như vậy! Vẫn là mẹ Hoắc tốt bụng. 】
Mẹ Hoắc buồn cười.
Cả nhà bọn họ ở phòng khách lặng lẽ chờ hơn 10 phút, Tống Ngọc mới từ phòng vệ sinh bước ra.
Cô ta tắm rửa thay quần áo, lớp trang điểm trên mặt cũng không còn tinh xảo như trước, nhưng có thể nhìn ra cô ta đã trang điểm lại, tuy có chút thảm hại nhưng sau khi đi ra nhìn thấy người Hoắc gia vẫn nở nụ cười có phần gượng ép với bọn họ.
Diệp Lạc Dao nhìn mà vô cùng kinh ngạc.
【 Không phải, trạng thái của tiểu thanh mai tốt như vậy sao? 】
【 Mình cho rằng khi cô ta đi ra sẽ bắt đầu khóc lóc nữa chứ! 】
Mẹ Hoắc cũng không ngờ Tống Ngọc vậy mà sẽ có phản ứng này, nhưng bà không đổi sắc mặt, thấy Tống Ngọc liền thân mật đứng dậy: "Tiểu Ngọc, bây giờ đã tốt hơn chưa?"
Tống Ngọc miễn cưỡng mỉm cười, gật đầu nói: "Hiện đã tốt hơn nhiều rồi, cảm ơn chị dâu quan tâm."
"Mau tới ngồi đi." Mẹ Hoắc kéo cô ta tới sofa ngồi, tầm mắt rơi trên tay trái của cô ta, nghi ngờ hỏi: "Chiếc nhẫn đâu? Em tháo xuống rồi à?"
Diệp Lạc Dao nhanh chóng ngẩng đầu nhìn Tống Ngọc.
Quả nhiên không bỏ lỡ sự ẩn nhẫn hiện thoáng qua trên gương mặt cô ta.
【 Phụt, quả nhiên vẫn còn rất tức giận ha ha ha ha. 】
Tống Ngọc sao có khả năng không tức giận được.
Nhưng cố tình Tống Ngọc hiện tại vẫn chưa thể hoàn toàn quay mặt với Hoắc gia.
Tống Ngọc hít sâu một hơi, tay buông hai bên nắm chặt, mấy giây sau, hai mắt cô ta đột nhiên đỏ lên, nhìn mẹ Hoắc trực tiếp mở miệng xin lỗi: "Chị dâu, xin lỗi...... em không biết chiếc nhẫn đó là nhẫn cưới của anh chị, em không nên đeo chiếc nhẫn này trước mặt chị và anh họ......"
Diệp Lạc Dao líu lưỡi.
【 Nói chứ, đẳng cấp của tiểu thanh mai thật sự có chút cao. 】
【 Thể hiện yếu ớt như vậy, chúng ta ngược lại không dễ tìm ra lỗi của cô ta. 】
Mẹ Hoắc cũng không ngờ Tống Ngọc lại có thể co được duỗi được như vậy, có chút kinh ngạc mà nhướng mày.
Liền nghe Tống Ngọc nói tiếp: "Chị dâu, chiếc nhẫn này em chắc chắn không thể lấy được, nếu không em trả lại cho nguyên chủ được không?"
Nói rồi, Tống Ngọc liền cầm chiếc nhẫn kia định đưa cho mẹ Hoắc.
Mẹ Hoắc sao có thể nhận được?
Bà mỉm cười lắc đầu, đồng thời vẫn không quên đâm Tống Ngọc cái nữa: "Không cần, chẳng phải chỉ là một chiếc nhẫn thôi sao? Anh họ em bình thường không có việc gì làm liền thích mua đồ trang sức cho chị, đồ trang sức trong nhà chị đã quá nhiều không có chỗ để nữa, nào cần em trả chiếc nhẫn này cho chị?"
Tống Ngọc nghe xong sắc mặt hơi thay đổi, nhưng cô ta vẫn đỏ mắt nói: "Nhưng chiếc nhẫn này không phải là nhẫn cưới của chị và anh họ sao?"
Mẹ Hoắc cười mà không nói.
Ba Hoắc từ bên cạnh thò qua, vòng tay qua vai mẹ Hoắc cười nói: "Hai người chúng ta đâu cần một chiếc nhẫn để chứng minh tình cảm của mình?"
Lời này của ba Hoắc nghe thì có vẻ khéo léo, nhưng thật ra là đang mỉa mai tâm tư nhỏ của Tống Ngọc.
Lời vừa dứt, nếu không phải do thời cơ chưa đến, Diệp Lạc Dao rất muốn vỗ tay!
【 Ba Hoắc quá tuyệt! Không hổ là ba Hoắc! 】
Ba Hoắc ở trong lòng hừ hừ hai tiếng, liếc nhìn Diệp Lạc Dao.
Ông vẫn chưa quên trước đó Diệp Lạc Dao còn nói ông đắm chìm trong hương ôn nhu đâu!
Tống Ngọc sắc mặt trắng bệch: "Anh họ, em không có ý này....."
"Không quản cô có ý này hay không, cô cho chúng tôi cái cảm giác chính là ý này." Ba Hoắc thật sự không muốn diễn với Tống Ngọc nữa, ông hận không thể ném Tống Ngọc ra ngoài ngay bây giờ.
"Em......" Tống Ngọc nghẹn họng, tầm mắt rơi trên mặt mẹ Hoắc, không bỏ sót một tia trào phúng trong mắt bà.
Cũng chính vào giờ khắc này, Tống Ngọc bỗng nhiên ý thức được ——
Không phải chứ?
Chẳng lẽ mọi chuyện vừa xảy ra đều không phải trùng hợp?
Kế hoạch của mình vừa hỏng lại bất ngờ biết được "sự thật" về chiếc nhẫn, Tống Ngọc vừa ghê tởm vừa tức giận.
Nhưng còn không đợi cô ta kịp suy nghĩ cẩn thận điểm mấu chốt trong đó, mẹ Hoắc đã chạy tới an ủi cô ta.
Khi đó Tống Ngọc còn đang nghĩ, lẽ nào do mình nghĩ sai?
Mẹ Hoắc không phát hiện ra ý định của cô ta, bà thật sự quan tâm cô ta?
Sau khi tắm rửa xong, Tống Ngọc rất nhanh sắp xếp lại biểu cảm của mình.
Cô ta còn muốn ở lại Hoắc gia, một số uất sức nhỏ có thể nhịn được thì cô ta sẽ nhịn.
Cho đến khi cô ta nghe được câu nói này của ba Hoắc, một ý nghĩ có chút đáng sợ đột nhiên hiện ra trong đầu ——
Bọn họ chẳng lẽ đã sớm nhìn ra mình đang nghĩ gì?
Ý nghĩ này một khi đã bén rễ thì sẽ nhanh chóng bắt đầu nảy mầm.
Tống Ngọc quá thông minh, trong đầu xuất hiện từng chuyện từng chuyện vừa xảy ra, cô ta liền hiểu rõ.
Chiếc nhẫn trên tay mình to như vậy, Lâm Quân Di ngồi bên cạnh mình, sao chị ta có khả năng không nhìn thấy?
Không chỉ Lâm Quân Di, còn có những người có mặt khác.
Đúng rồi, khi cô ta vào nhà vệ sinh, phải chăng có người cười?
Tầm mắt của Tống Ngọc rơi trên người Diệp Lạc Dao, khớp hàm nghiến chặt.
Bọn họ đã sớm biết!
Bọn họ chẳng những nhận ra còn cố ý không nhắc mình, một hai phải chờ đến khi Tống Ngọc ăn cơm xong mới nói.
Thậm chí sau khi Tống Ngọc biết được sự thật chạy vào nhà vệ sinh, còn không quên thêm dầu vào lửa.
Cả nhà bọn họ đang cố ý!
Vậy mình còn cần tiếp tục diễn kịch bọn họ làm gì?
Tống Ngọc chợt đổ mồ hôi lạnh toàn thân: "Các người —— đã sớm biết?"
Câu cuối cùng, cô ta tựa hồ nghiến răng nghiến lợi để nói.
Mẹ Hoắc gạt cánh tay của ba Hoắc, trên mặt treo nụ cười khéo léo: "Biết cái gì?"
Tống Ngọc không còn giả vờ khóc nữa, cô ta trừng mẹ Hoắc nghiến chặt hàm răng, nói như đinh đóng cột: "Các người cố ý!"
Diệp Lạc Dao thật không nhịn được mà phụt cười.
【 Cuối cùng tiểu thanh mãi cũng nhận ra! 】
Tống Ngọc chợt ngẩng đầu, hung thần ác liệt trừng Diệp Lạc Dao: "Nhóc thối vừa rồi chính là mày ———."
Diệp Lạc Dao bị ánh mắt của cô ta mà trở tay không kịp, chân mày cũng nhíu lại.
【 Chẳng phải chỉ mắng người thôi à? Tôi cũng biết! 】
Mẹ Hoắc không nhịn được nữa, lạnh giọng nói: "Tống Ngọc, cô gọi ai?"
Tống Ngọc lồng ngực kịch liệt phập phồng, quay đầu nhìn mẹ Hoắc, cũng không gọi chị dâu nữa mà tức giận nói: "Lâm Quân Di, nếu cô đã sớm nhìn ra tâm tư của tôi, cô hà tất gì phải giả vờ cùng tôi?"
Mẹ Hoắc chợt cười: "Đúng thật, cô nói không sai, tôi đã sớm nhìn ra tâm tư của cô, không cần giả vờ với cô nữa."
Nói xong, bà nhìn ba Hoắc.
Ba Hoắc trực tiếp mở miệng nói: "Quản gia, tiễn khách đi."
"Đợi đã!" Tống Ngọc không ngờ mẹ Hoắc thật sự sẽ thừa nhận, còn trực tiếp muốn đuổi mình đi, cô ta âm thầm nghiến răng, bản thân xác thật có chút mất bình tĩnh nhưng cô ta khẳng định không thể đi như vậy được, cô ta nắm chặt tay, hít sâu một hơi mới mở miệng nói: "Tôi có thể đi, nhưng các người phải cho tôi một ít bồi thường?"
Tống Ngọc đập mạnh chiếc nhẫn trong tay lên bàn, lạnh lùng quét mắt nhìn mấy người có mặt: "Hại tôi nôn trong nhà vệ sinh, chính là khoản đãi khách của Hoắc gia các người sao? Nếu không tôi sẽ đem chuyện này nói ra ngoài......"
"Này? Chẳng lẽ không phải cô đi vệ sinh để gây nôn sao?" Diệp Lạc Dao đột nhiên nói.
Nhắc tới chuyện này Tống Ngọc liền tức giận, nổi giận đùng đùng nói: "Tại sao tôi phải đi gây tôn như vậy? Đều là bởi vì các người, nếu như không phải tại các người cầm chiếc nhẫn này đi bán......."
"Cô nói lời này là không đúng rồi." Diệp Lạc Dao lắc đầu: "Mẹ Hoắc bán một chiếc nhẫn nhưng chiếc nhẫn này của cô không phải là của mẹ Hoắc nha."
Vừa dứt lời, mẹ Hoắc không khỏi cong môi.
Hoắc Cảnh và Hoắc Yến đều không nhịn được bật cười thành tiếng.
Tống Ngọc nhất thời sửng sốt, tầm mắt quét qua những người trong phòng, một lúc sau mới khàn giọng nói: "Mày có ý gì? Cái gì gọi là......"
Ba Hoắc lúc này mới nhàn nhạt mở miệng: "Chiếc nhẫn tôi chế tạo riêng cho Quân Di cả thế giới chỉ có một, hơn nữa trên chiếc nhẫn còn khắc đánh số độc nhất, mấy chuyện này chắc cô không biết phải không?"
"Chiếc nhẫn này của cô mặc dù nhìn qua rất giống nhưng không có nửa điểm liên quan đến chiếc nhẫn kia của Quân Di."
Ba Hoắc nói xong lại nhịn không được, trực tiếp đứng dậy: "Bỏ đi, tôi cũng lười nói nhảm với cô, nhà các người vốn dĩ không phải là họ hàng của Hoắc gia tôi, tôi vốn dĩ vẫn nhớ tình chị em giữa mẹ tôi và mẹ cô, nhưng hiện tại xem ra không cần thiết phải niệm tình cũ nữa. Quản gia, gọi vệ sĩ tới!"
Tống Ngọc lúc này mới hồi thần lại, cô ta nhanh chóng cầm chiếc nhẫn trên bàn trà lên, cẩn thận nhìn vào bên trong chiếc nhẫn.
Nhưng chiếc nhẫn được cô ta xoay hai vòng mà vẫn không nhìn thấy giãy số trong miệng miệng ba Hoắc.
Cả người Tống Ngọc tựa như bị sét đánh, cứng đờ đứng tại chỗ không nhúc nhích.
Vậy cô ta vừa ở phòng vệ sinh dùng các loại móc cổ họng gây nôn là vì cái gì?
Cô ta dường như đột nhiên phản ứng lại, hốc mắt như nổ tung nhìn ba Hoắc: "Cho nên các người ở bàn ăn...... không, biết rõ mục đích của tôi từ lâu......"
"Vậy thì sao?" Ba Hoắc giọng điệu lạnh nhạt, thậm chí không thèm nhìn Tống Ngọc.
Tống Ngọc khó tin đầy mặt: "Không có khả năng, không có khả năng......"
Bọn họ không có thuật đọc tâm, sao có khả năng biết được ý định của cô ta?
Tống Ngọc lắc đầu, đồng thời càng thêm hối hận.
Là cô ta quá tham lam, sau khi kết thúc một mối tình, thứ mà cô ta muốn càng nhiều hơn.
Ba Hoắc là mục tiêu được cô ta lựa chọn cẩn thận vào nửa năm trước, cô ta rõ ràng đã về nước, chạy tới trước mặt ông, sao có thể dễ dàng thất bại trong gang tấc như vậy?
Nội tâm Tống Ngọc lúc này vô cùng hối hận.
Sớm biết...... sớm biết thế cô ta đã không tham lam như vậy rồi!
"Anh họ, anh họ! Em sai rồi...... em cầu xin anh, anh đừng......"
"Đưa cô ta đi!"
Quản gia đã dẫn vệ sĩ vào, bất chấp sự giãy giụa khóc lóc của Tống Ngọc, trực tiếp kéo người ra ngoài.
"Anh họ! Chị dâu —— Em sai rồi, em thật sự sai rồi, anh chị đừng nhẫn tâm đuổi em đi....."
Diệp Lạc Dao nghe tiếng gào khóc của Tống Ngọc, lắc đầu.
【 Chuyện này sao mà không nhẫn tâm được chứ? 】
【 Rõ ràng là cô lòng dạ hiểm ác, chúng tôi chỉ đuổi cô ra khỏi nhà chúng tôi mà thôi. 】
【 Nếu như thật sự không nhẫn tâm, tại sao chúng tôi không trực tiếp tiết lộ tình huống của cô cho tình nhân cô luôn đi? 】
Ba Hoắc mẹ Hoắc nghe đến đây chợt quay sang nhìn.
Cái gì?
Tống Ngọc còn có tình nhân?
Đây là chuyện gì?
Ánh mắt hóng chuyện của cả nhà đều rơi trên người Diệp Lạc Dao.
Tiếng gào khóc của Tống Ngọc đã đi xa, mọi người bỗng nhiên lại có tâm trạng ăn dưa.
Cho nên Diệp Lạc Dao có thể nói nhanh chút được không!
Diệp Lạc Dao cũng là vì vừa lướt xem bản ghi nhớ mới nhìn thấy đoạn cốt truyện bị cậu bỏ soát trước đó.
【 Tiểu thanh mai này quá kiêu ngạo, không muốn chấp nhận chút thất bại nào của mình. 】
【 Sau cuộc hôn nhân thất bại đầu tiên, tiểu thanh mai nhanh chóng tìm được bến đỗ mới cho mình..... nhưng đáng tiếc, người đàn ông này tuy giàu có cũng có quyền lực nhưng hắn lại là một tên biến thái có tính kiểm soát mạnh mẽ. 】
【 Trong khoảng thời gian một năm tiểu thanh mai ở bên hắn, cuộc sống đó phải gọi một tiếng thê thảm. Tiểu thanh mai mỗi ngày đều nghĩ đến việc chạy trốn, đáng tiếc, mấy lần trước đó cô ta đều thất bại, bị bắt về...... sau nhiều lần chạy trốn, chỉ có lần này là thành công. 】
【 Nhưng thành công thì thành công, cô ta vì sao lại muốn đánh chủ ý lên người ba Hoắc? Mình thấy lẽ nào tiểu thanh mai ở chung với biến thái lâu nên cô ta cũng có tâm lý biến thái rồi không? 】
Người Hoắc gia nghe đến đây sắc mặt đều có chút kinh hãi.
Cho nên ba Hoắc là sự lựa chọn thứ hai của cô ta?
Nhà bọn họ giống dễ bị lợi dụng như vậy sao?
Ba Hoắc càng tức giận hơn.
Phàm là một người bình thường thì sẽ không đánh chủ ý lên người một đàn ông đã kết hôn đúng chứ?
Do vậy, Tống Ngọc có tâm lý biến thái.
May là có Diệp Lạc Dao, bọn họ mới không để kế hoạch của Tống Ngọc thành công.
Diệp Lạc Dao cũng cảm khái
【 May thay, ba Hoắc mẹ Hoắc đều rất tỉnh táo, không để tiểu thanh mai đạt được mục đích! 】
Đúng!
Nhưng mà nếu đã đuổi Tống Ngọc đi, có lẽ sau này cô ta cũng không đến mức vô liêm sỉ tìm đến cửa nhà mình nữa.
Nghĩ như vậy, vậy chẳng phải nguy cơ của nhà bọn họ đã được giải quyết hoàn toàn rồi hay sao?
Mọi người nhất thời đều thở phào nhẹ nhõm.
Sau khi thư giãn xong lại dễ dàng nghĩ tới chuyện khác, Hoắc Yến đột nhiên nói: "Danh tiếng của Diệp Lạc Dao bây giờ càng ngày càng lớn, qua khoảng thời gian nữa chắc hẳn cũng sẽ trở nên bận rộn, em còn phải đi học, nếu không mua căn hộ bên ngoài cho thằng bé đi?"
Ba Hoắc nói: "Trước đó ta và mẹ con đã giúp Tiểu Dao xem xét một căn biệt thự, đã mua rồi."
"Oa! Cảm ơn ba Hoắc mẹ Hoắc! Hai người thật tốt!" Diệp Lạc Dao hai mắt phát sáng, sau đó nghĩ đến cái gì nhìn về hướng Hoắc Yến: "Nhưng anh hai nói anh ấy sẽ tài trợ một nửa số tiền mua nhà cho con!"
Hoắc Yến mí mắt giật giật: "Không phải ba mẹ đã mua cho em rồi sao?"
"Không giống." Diệp Lạc Dao thò qua: "Ba mẹ là ba mẹ, anh hai là anh hai, đúng không ba mẹ?"
Ba Hoắc nói: "Đúng."
Mẹ Hoắc cười: "Có lý, nhà là mẹ và ba con tặng Tiểu Dao, nếu không con dựa vào giá phòng thị trường chuyển cho Tiểu Dao một nửa số tiền?"
Dù sao nếu không có Tiểu Dao, Hoắc Yến mất đi đâu phải chỉ chút tiền ít ỏi đó?
Diệp Lạc Dao trực tiếp làm động tác móc điện thoại ra mở mã QR: "Anh hai, anh muốn thanh toán thế nào?"
Hoắc Yến cười bất đắc dĩ: "Anh phải chuyển từng khoản cho em đến khi nào mới xong? Anh nói trợ lý của anh trực tiếp chuyển cho em."
Nói đến đây, Hoắc Yến đột nhiên nghĩ tới gì đó, ngẩng đầu nhìn Hoắc Cảnh ngồi một bên như không liên quan gì đến mình: "Gượm đã, Tiểu Dao em có phải còn quên một người nữa hay không?"
Diệp Lạc Dao nhìn theo tầm mắt của Hoắc Yến, nhìn thấy Hoắc Cảnh, cậu chớp chớp mắt: "Ừm!"
Hoắc Cảnh nghi hoặc ngẩng đầu.
Liền nghe Hoắc Yến cười tủm tỉm nói: "Em tài trợ một nửa cho Tiểu Dao, nửa còn lại có phải nên là đại ca cho không?"
Hoắc Cảnh: "......"
Hắn có thể nói được gì nữa?
Căn bản không có lý do từ chối!
"Được, anh sẽ nói trợ lý Phùng chuyển cho em." Hoắc Cảnh sảng khoái nói.
Diệp Lạc Dao vui sướng trực tiếp nhảy lên: "Dạ!"
【 Vẫn là anh cả hào phóng nhất! 】
Hoắc Yến: "......."
Anh ấy có thể không hào phóng sao?
Một nửa số tiền mà toàn bộ tập đoàn Hoắc thị kiếm được đều ở trong tay anh cả! Lãi xuất mỗi năm còn nhiều hơn cả hắn!
Mà Diệp Lạc Dao thật sự rất vui.
Phải biết căn biệt thự ba Hoắc mẹ Hoắc mua cho Diệp Lạc Dao theo giá thị trường khoảng 20 triệu.
Hiện tại không chỉ có anh hai chuyển 10 triệu cho Diệp Lạc Dao, thậm chí anh cả cũng chuyển 10 triệu cho Diệp Lạc Dao!
Điều này có nghĩa là gì?
Có nghĩa Diệp Lạc Dao sắp giàu rồi!
Có 2o triệu này, cộng thêm tiền tiết kiệm của mình.
Diệp Lạc Dao rất kích động.
【 Hình như....... số tiền này chắc đủ tiền dưỡng lão cho cả nhà chúng ta rồi! 】
【 Vậy chẳng phải mình có thể về hưu sớm? 】
Hoắc Yến uống nước suýt chút nữa bị nghẹn: "Khụ khụ khụ......"
Nghỉ hưu cái gì?
Trước đó chẳng phải em nói muốn nuôi cả nhà chúng ta sao?
20 vạn thì sao đủ?
Hắn tiêu tốn nhiều tiền lắm đấy!
Hoắc Yến vội vàng nhìn Hoắc Cảnh.
Hoắc Cảnh đã cầm máy tính bắt đầu xử lý văn kiện của công ty, nghe thấy lời này cũng ngẩng đầu: "Tiểu Dao, tiếp theo nhận quay một bộ phim chiếu mạng thì sao?"
Ba Hoắc mẹ Hoắc đến tuổi nghỉ hưu rồi, nhưng Diệp Lạc Dao vẫn chưa đâu!
Diệp Lạc Dao cũng đang ở trong lòng suy nghĩ, cậu đâu phải nghỉ hưu thật?
Tuy số tiền tiết kiệm hiện tại của cậu quả thật đủ nuôi sống cả nhà, nhưng thứ gọi là tiền này chỉ ra chứ không vào, một ngày nào đó sớm muộn cũng sẽ tiêu hết, cậu phải học cách tăng thu giảm chi!
"Bộ phim gì ạ?" Diệp Lạc Dao nghe vậy hỏi.
Hoắc Cảnh nói: "Vẫn đang trong quá trình khảo sát, đến khi đó nếu em hoàn thành học xong lớp diễn xuất thì đi thử vai đi."
Đối với kế hoạch phát triển trong ngành giải trí của Diệp Lạc Dao, Hoắc Cảnh rất cẩn thận.
Cái gọi là mạnh mẽ nâng đỡ sẽ nhanh chóng biết mất như tro tàn, tài nguyên thà thiếu còn hơn làm ẩu.
Diệp Lạc Dao gật đầu, cũng không bận tâm nữa.
Đêm nay hiếm khi ba anh em đều ở nhà, trong nhà đặc biệt náo nhiệt.
Ba Hoắc đột nhiên nhắc tới: "Đúng rồi, ngày mai là tiệc kết hôn của con trai Chung gia và con gái lớn Thôi gia, mấy đứa muốn đi không?"
Diệp Lạc Dao đang chơi game, nghe vậy không ngẩng đầu: "Không đi."
Ghi hình tống nghệ xong, ngày mai trống lịch là ngày nghỉ của Diệp Lạc Dao, ngày kia cậu phải đi học lớp diễn xuất, nào có thời gian đi tham gia tiệc kết hôn gì đó?
Hoắc Cảnh cũng nói: "Xem tình hình đã, ngày mai con có một cuộc họp quan trọng."
Hoắc Yến cũng lắc đầu.
Gần đây hắn khó lắm mới có khoảng thời gian nghỉ ngơi, chỉ muốn nghỉ ngơi.
Mẹ Hoắc và ba Hoắc nhìn nhau, vẻ mặt bất đắc dĩ: "Vậy xem ra chỉ có hai chúng ta đi."
Ba Hoắc cười: "Được rồi, vậy thì hai chúng ta đi."
"Nhưng mà nói đến, em nhớ trước đó con gái lớn Thôi gia chẳng phải từng làm ầm không muốn kết hôn với Chung gia hay sao? Sao gần đây lại không kiên trì nữa?" Mẹ Hoắc hỏi.
Ba Hoắc nói: "Cụ thể thì anh cũng không rõ lắm, nhưng hai nhà vốn dĩ chính là liên hôn, con gái Thôi gia không đồng ý cũng là chuyện bình thường."
Nói tới đây, ba Hoắc nhìn về phía ba đứa con trai: "Cũng may, nhà chúng ta đều khởi xướng yêu đương tự do."
Nhắc tới đây mẹ Hoắc liền thở dài: "Là tự do, tự do đến mức đến bây giờ vẫn chưa có đối tượng nào."
Ngón tay của Diệp Lạc Dao lướt trên màn hình như bay, cười: "Mẹ Hoắc, mẹ quên rồi à, trước đó anh hai cũng có một mà, thậm chí ngay cả con cũng suýt có luôn!"
Hoắc Yến: "...... Có thể đừng nhắc đến chuyện này nữa được không?"
Những người khác không chút lưu tình mà cười nhạo Hoắc Yến.
Chính vào lúc này, Diệp Lạc Dao đột nhiên:
【 Í —— vừa rồi ba Hoắc nói cái gì cơ, Thôi gia và Chung gia liên hôn, con gái của Thôi gia không đồng ý? 】
【 Hôm nay hình như mình lướt tới cốt truyện này đúng không nhỉ? 】
Radar của những người có mặt lập tức kêu lên.
Liền nghe Diệp Lạc Dao hỏi: "Ba Hoắc, con gái Thôi gia là Thôi Thục ạ?"
Ba Hoắc gật đầu liên tục: "Đúng, là cái tên này."
Không phải chứ?
Chẳng lẽ lại có dưa?
Bốn người lập tức có chút hưng phấn.
Hoắc Yến lại hối hận lần nữa, vừa rồi hắn không nên nói mình không đi!
Sau đó liền nghe Diệp Lạc Dao ở trong lòng kêu gào:
【 A a a a, vậy thật sự có khả năng là cùng một người! 】
"Vậy, vậy em trai của Thôi Thục thì sao? Có phải tên Thôi Phồn?" Diệp Lạc Dao lại hỏi.
Ba Hoắc không nhịn được: "Con quen?"
Diệp Lạc Dao gật đầu: "Thôi Phồn là bạn học tiểu học của con."
【 Đồng thời, cậu ấy cũng là người tàn nhẫn nhất thay chị kết hôn! 】
Những người khác: "?"
Đợi đã.
Diệp Lạc Dao vừa nói cái gì?
Cái gì gọi là thay chị kết hôn?
Ai cơ?
Thôi Phồn á?
A?!
- ----
Yêu cái nhà này ghê luôn, mà cũng tội anh ba Hoắc Trạch =))) Hơn 50 chương mà xuất hiện có một lần