Nghe thấy Diệp Lạc Dao bật cười thành tiếng, các khách mời khác cũng không nhịn được.
Người che miệng thì che miệng, người quay đầu thì quay đầu, đương nhiên cũng có người không chút kiêng dè trực tiếp cười thành tiếng như Diệp Lạc Dao.
Ngoại trừ Hoắc Yến, cười to tiếng nhất chính là Lê Tư Viễn
Chờ Lê Tư Viễn cười xong, hắn còn không quên càng thêm thất đức mà hỏi lại vấn đề: "Trương Kỳ Nhiên, những gì Tống Triết Hàm nói là thật à? Nhân thiết của cậu cũng là giả vờ?"
Hỏi xong, Lê Tư Viễn liền vô cùng thích thú mà nhìn chằm chằm Trương Kỳ Nhiên, chờ câu trả lời của y.
Mà trong phòng phát sóng trực tiếp lúc này, tiếng cười càng ngày càng to hơn, màn hình đều là "ha ha ha ha ha" khoa trương.
"Tuyệt! Tôi nói lý do này quá tuyệt!"
"Tôi nghĩ ra các loại lý do, nhưng vẫn không thể ngờ tới lại là lý do này! Thật không hổ là Câu Sử lão sư!"
"Câu Sử lão sư: Nếu nhân thiết của tôi đều là giả, vậy tôi khuyên các cậu tốt nhất đừng giả vờ nữa."
"Đúng vậy! Thành thật đối đãi không tốt sao? Đúng không, Câu Sử lão sư?"
"Chịu không nổi, chuyện này đã đủ tưng bừng rồi, Lê Tư Viễn anh xem náo nhiệt thật không chê chuyện lớn, vậy mà còn lặp lại lần nữa! Được được được, tôi là kẻ hèn nhát sợ rắc rối, vậy nên tôi tạm thời thoát fandom trước nhé!"
Thấy vậy có cư dân mạng ăn dưa không nhịn được: "Fans Lê Tư Viễn các cô sao lại giống fans Câu Sử lão sư như vậy, thật không có trách nhiệm!"
Lúc này, các cư dân mạng vừa lanh trí "thoát fan" trả lời: "Đúng đúng, chúng tôi không có trách nhiệm, chắc chắn không như fans của Trương Kỳ Nhiên lão sư, đúng không nào?"
Hay cho một mánh khóe chuyển hướng!
Thật không hổ là fans của Câu Sử và Lê Tư Viễn, học chính chủ một cách rõ ràng.
Vì thế các dân mạng ăn dưa sôi nổi dừng bình luận mà đăng mưa đạn bàn tay.
Vừa rồi bọn họ thực sự quá hưng phấn, tốc độ đăng bình luận quá nhanh nên căn bản không nhìn thấy bình luận của fans Trương Kỳ Nhiên!
Fans Trương Kỳ Nhiên: "........."
Tức quá!
Kết hợp với nhau khiến bọn họ vừa làm việc vô ích đúng không?
Không đợi các fans của Trương Kỳ Nhiên tiếp tục đăng tin lại có cư dân mạng ăn dưa bước ra nói: "Được rồi được rồi, đừng ầm ĩ nữa, chúng ta xem trực tiếp tiếp đi, trán Trương Kỳ Nhiên toát mồ hôi lạnh rồi đúng không?"
Camera của tổ chương trình có độ phân giải cực cao nên khán giả có thể nhìn rõ.
Mà ở hiện trường Diệp Lạc Dao cũng nhìn thấy rõ ràng, bộ dáng kia của Trương Kỳ Nhiên không chỉ đổ mồ hôi lạnh, cả người y cũng đang toát mồ hôi, áo sơ mi trên người cũng có chút ướt.
Diệp Lạc Dao càng nhìn càng muốn cười:
【 Mình cuối cùng cũng nhận ra, khách mời thường trú của chương trình chúng ta thật sự chỉ lo thiên hạ chưa đủ loạn! 】
【 Vậy nên, sau khi kết thúc ghi hình số kỳ này, những nghệ sĩ khác còn dám tới tham gia chương trình chúng ta nữa không? 】
Nghe vậy Hoắc Yến cười nhẹ một tiếng.
Vạy chỉ có thể xem thử lòng can đảm của nghệ sĩ khác.
Dù sao chỉ cần trong lòng không có quỷ, sao còn phải sợ khi đến tham gia chương trình tạp kỹ của chúng ta?
Khách mời thường trú bọn họ lại không biết ăn thịt người!
Ý nghĩ của Tần Diệu và Hoắc Yến giống nhau.
Huống hồ trên thế giới này có rất nhiều người sở hữu tâm lý may mắn, luôn có một số người cho rằng bản thân chính là ngoại lệ.
Nghĩ rồi Tần Diệu lại quay đầu lần nữa, nhìn về hướng Trương Kỳ Nhiên và Tống Triết Hàm đang đứng phía trước.
Tống Triết Hàm đứng cạnh hắn, trên mặt treo nụ cười đặc trưng quen thuộc, vẫn đang kiên nhẫn chờ câu trả lời của Trương Kỳ Nhiên.
Trương Kỳ Nhiên lúc này như cưỡi trên lưng hổ.
Đồng thời y cũng bắt đầu thấy hối hận, rốt cuộc tại sao y phải tới tham gia chương trình này?
Rõ ràng trước khi ký hợp đồng người đại diện đã nhiều lần nhắc nhở, nói Tống Triết Hàm hiện tại không đi theo nhân thiết trước đó nữa, khẳng định sẽ không duy trì vẻ mặt hòa bình với y như trước.
Thậm chí rất có khả năng sẽ trực tiếp ngáng chân y ngay tại hiện trường, đồng thời khi tổ chương trình đưa ra lời mời cũng không tiết lộ cho bọn họ biết người mời Trương Kỳ Nhiên rốt cuộc là tổ chương trình hay là Tống Triết Hàm.
Nói cách khác, người mời Trương Kỳ Nhiên tham gia chương trình cũng có thể là Tống Triết Hàm người giành được quyền mời khách mời trong buổi ghi hình số trước.
Vậy thì Trương Kỳ Nhiên càng không thể dễ dàng tiếp nhận tham gia chương trình này.
Nhưng cho dù người đại diện đã giúp Trương Kỳ Nhiên phân tích đến mức độ này, Trương Kỳ Nhiên vẫn nhất quyết ký hợp đồng.
Không vì cái gì khác, chỉ bởi vì trước đó rõ ràng là Trương Kỳ Nhiên chèn ép Tống Triết Hàm khắp nơi. Nhưng ai mà ngờ, bởi vì Tống Triết Hàm tham gia chương trình này, đại ngôn, thương vụ thậm chí ngay cả nhiệt độ đề tài Weibo cũng trực tiếp vượt qua Trường Kỳ Nhiên.
Thời gian trước đó, vốn dĩ đã có hai thương vụ đã bắt đầu tiếp xúc với đoàn đội của Trương Kỳ Nhiên, nhưng cuối cùng hai thương vụ này đều không hẹn mà từ chối y, chọn Tống Triết Hàm.
Trước đây đều là Trương Kỳ Nhiên cướp thương vụ đại ngôn của Tống Triết Hàm, nhưng hiện tại mọi chuyện đảo ngược, bạn nói Trương Kỳ Nhiên phải nuốt trôi cục tức này thế nào?
(*) Nguyên văn — 截胡: thuật ngữ trong mạt chược, nghĩa rộng ra là làm chuyện gì đó nhưng bị người khác cướp mất thành quả của mình.
Cho nên khi tổ chương trình gửi lời mời, Trương Kỳ Nhiên trực tiếp đồng ý bất chấp sự khuyên nhủ của người đại diện.
Nhưng vào lúc này, Trương Kỳ Nhiên mới chợt nhận ra người đại diện nói không sai. Sở dĩ Tống Triết Hàm mời y chính là vì muốn xoi mói y, xem chuyện hay của y.
Ai bảo trước đó Trương Kỳ Nhiên không nghĩ cẩn thận?
Bây giờ Trương Kỳ Nhiên liền thấy hối hận, cực kỳ hối hận!
Nếu như không phải do camera vẫn đang quay y, nếu như không phải vì Trương Kỳ Nhiên đã ký hợp đồng không thể phá hủy, y khẳng định sẽ quay đầu bỏ đi.
Hai tầng trói buộc này khiến Trương Kỳ Nhiên lúc này không thể di chuyển được bước chân.
Thậm chí vì bảo trì nhân thiết của mình, không để Tống Triết Hàm vượt mặt, trên mặt y vẫn phải luôn giữ vững nụ cười lịch sự.
Trương Kỳ Nhiên đâu còn cười nổi nữa!
Mặt y sắp cười đến cứng đờ rồi!
Không biết qua bao lâu, Trương Kỳ Nhiên mới hít sâu một hơi, miễn cưỡng duy trì nụ cười trên mặt mình, y cười xoay đầu, dùng giọng điệu hòa hợp nói với Tống Triết Hàm: "Trò đùa này không buồn cười, lại nói, tính tôi vẫn luôn như vậy."
Tống Triết Hàm vẫn chưa lên tiếng liền nghe thấy Lê Tư Viễn dẫn đầu xùy một tiếng: "Nói gì thì nói, kỹ năng diễn xuất thật sự không bằng Tống Triết Hàm, trước đó Tống Triết Hàm ít nhiều cũng vẫn duy trì được biểu cảm không lộ ra vẻ khó chịu?"
"Đúng không?" Lê Tư Viễn quay đầu nhìn Lưu Nghiên và Chu Tử Kiện.
Âm thanh không lớn nhưng cả thùng xe đều có thể nghe thấy rõ ràng.
Lưu Nghiên và Chu Tử Kiện trước mắt tối đen.
Sao bỗng dưng lại quăng lên người bọn họ vậy!
Mặc dù bọn họ xác thực là người chứng kiến ở hai kỳ trước.
Cái đó thật sự......... không thể tiếp lời!
Lưu Nghiên vẫn nhớ lời người đại diện mình đã nói, chỉ hơi gật đầu rồi lập tức cúi đầu tiếp tục giả làm chim cút.
Ngược lại Chu Tử Kiện liếc nhìn Văn Tương Nguyệt, nhỏ giọng nói: "Trước đây A Nguyệt từng xem qua phim của Tiểu Tống, còn từng khen kỹ năng diễn xuất của cậu ấy, đúng không?"
Văn Tương Nguyệt gật đầu.
Khu làn đạn cư dân mạng ăn dưa thiếu chút nữa cười ngất, nhiệt tình bình luận:
"Lưu Nghiên giả chết nhưng không chết hoàn toàn ha ha ha ha ———."
"Chu Tử Kiện nói chuyện khéo léo, mặc dù có khả năng vẫn sẽ làm mất lòng người khác, nhưng khéo léo xúc phạm một chút thì làm sao có thể coi là xúc phạm người được?"
"Trương Kỳ Nhiên chắc sẽ không nhỏ mọn đến mức ngay cả kiểu nói chuyện kéo léo này cũng tức giận ghi thù đâu nhỉ!"
"Fans của Trương Kỳ Nhiên đâu? Các cô nói xem đúng không, tui nhớ bình thường anh trai nhà các cô là người rộng lượng nhất!"
Fans Trương Kỳ Nhiên: "........."
Mẹ nó, bọn họ thật sự rất tức giận!
Nhưng cư dân mạng lại cố tình khiến bọn họ không nói nên lời.
Phải nói Trương Kỳ Nhiên sẽ không tức giận.
Nhưng ai đã nói kỹ năng diễn xuất của Trương Kỳ Nhiên không tốt bằng Tống Triết Hàm?
Trong mắt bọn họ, kỹ năng diễn xuất của Trương Kỳ Nhiên là tốt nhất.
Nhưng nếu nói Trương Kỳ Nhiên sẽ tức giận.
Vậy cũng không đúng.
Bình thường tính cách Trương Kỳ Nhiên ôn hòa, y thật sự đặc biệt phật hệ rất ít khi tức giận!
(*) Phật hệ 佛系: Thế này cũng được, thế kia cũng xong, không cầu mong, không tranh cướp, xem nhẹ tất thảy, vạn sự tùy duyên.
Vì thế các fans chỉ có thể tức giận nói: "Trương Kỳ Nhiên không tức giận là bởi vì cậu ấy tốt tính, nhưng tính bọn tôi không tốt, bọn tôi tức giận!"
Cư dân mạng thất đức: "Ha ha ha ha ha ha ha ai quan tâm các cậu tức giận hay không đâu, các cậu tức giận thì liên quan gì đến tôi?"
Bọn họ chỉ là người ăn dưa thích xem náo nhiệt, bọn họ tự vui sướng là được.
Vì thế fans Trương Kỳ Nhiên lại bị chọc tức đến loạng choạng.
Khách mời thường trú, fans, khán giả cư dân mạng của chương trình này thật quá đáng!
Cũng may fans Trương Kỳ Nhiên không nghe thấy tiếng lòng của Diệp Lạc Dao, bằng không có lẽ cơn tức của bọn họ lại nâng cao hơn một tầng.
Diệp Lạc Dao cười xong liền bắt đầu ở trong lòng nghiêm túc bình luận:
【 Quả thật, kỹ năng diễn xuất của Trương Kỳ Nhiên không chỉ không ổn định bằng Tống Triết Hàm, ngay cả tính cách cũng không chín chắn bằng Tống Triết Hàm. Tống Triết Hàm là một người cực phúc hắc lại ghi thù, nhưng trước khi nhân thiết của anh ấy vẫn chưa sụp đổ, ít nhất anh ấy vẫn có thể che giấu được biểu tình của mình! 】
【 Lại nhìn Trương Kỳ Nhiên, từ khi lên xe đến bây giờ, hắn thay đổi sắc mặt mấy lần rồi, tâm trạng thế nào đều viết hết lên mặt. 】
【 Nói cách khách, những nghệ sĩ từng hợp tác với Trương Kỳ Nhiên trước đây dễ nói chuyện, không bóc trần hắn. 】
【 Đáng tiếc. 】
Diệp Lạc Dao cười lắc đầu:
【 Chương trình này của chúng ta không có mấy người dễ nói chuyện! 】
Nghĩ đến đây, Diệp Lạc Dao không nhịn được lại đưa mắt nhìn Tần Diệu ở phía trước.
【 Ừm, Tần tổng coi như là một người dễ nói chuyện. 】
Tần Diệu không khỏi đưa tay che miệng, giấu đi nụ cười trên môi, trong mắt có vài phần bất đắc dĩ.
Đột nhiên nụ cười trên môi Tần Diệu cứng đờ, đợi đã, được lắm, sao Diệp Lạc Dao lại ném vấn đề lên người mình rồi?
Chẳng lẽ Diệp Lạc Dao lại đang nhìn mình?
Tần Diệu khẽ cau mày, cố gắng kìm nén không quay đầu lại xác nhận.
Mà tầm mắt của Diệp Lạc Dao chỉ rơi trên người Tần Diệu một giây rồi nhanh chóng chuyển sang hai người bên cạnh.
Trương Kỳ Nhiên hiển nhiên bị câu nói vừa rồi của Lê Tư Viễn chọc tức, sắc mặt lúc này tuy đang cười nhưng người khác đều có thể nhìn ra, y đang nghiến chặt quay hàm!
Làn đạn lúc này:
"Ha ha ha ha ha ha ha, mau nhìn mau nhìn vẻ mặt bé nhỏ của Trương Kỳ Nhiên kìa."
"Rõ ràng là rất tức giận, đang cố nín thở đúng không?"
"Đệt, không phải chứ, Trương Kỳ Nhiên nhanh như vậy đã sụp đổ nhân thiết rồi à?"
"Không chắc lắm, chúng ta xem tiếp đi."
Tống Triết Hàm hiển nhiên rất hài lòng với phản ứng của Trương Kỳ Nhiên, thưởng thức vẻ mặt của Trương Kỳ Nhiên một lúc mới chậm rì rì nói: "Được rồi, dù sao vẫn còn thời gian để kiểm chứng, tôi cũng không vội, đi thôi, đi qua ngồi đi, cậu muốn ngồi cùng tôi không?"
Trương Kỳ Nhiên gần như sắp phun lửa khi nhìn vào mắt Tống Triết Hàm, sao y có thể ngồi cùng Tống Triết Hàm?
Mấy giây sau, Trương Kỳ Nhiên mới nở nụ cười: "Không cần, tôi thích vị trí cạnh cửa sổ, tôi ngồi một mình là được rồi."
Nói xong, Trương Kỳ Nhiên trực tiếp đi qua chỗ Tần Diệu, ngồi xuống hàng ghế thứ hai.
Tống Triết Hàm nhìn Trương Kỳ Nhiên, cười rồi quay lại vị trí của mình, vừa đi còn không quên nói một câu: "Xem ra Trương Kỳ Nhiên quả nhiên không thích mình, không muốn ngồi cùng mình, haizz, thật đau lòng."
Diệp Lạc Dao: "Phụt ———."
【 Anh có thể diễn giả tạo chút được không! 】
【 Trương Kỳ Nhiên hắn nào dám ngồi cùng anh! 】
【 Bị anh mắng đến mức tức giận luôn rồi, nếu ngồi cùng anh, vạn nhất nhân thiết sụp đổ thật phải làm sao? 】
【 Trương Kỳ Nhiên còn muốn ăn bát chén cơm này nhờ nhân thiết này đó! 】
Diệp Lạc Dao cố ý khiển trách mà nhìn Tống Triết Hàm, trùng hợp đối diện tầm mắt của Tống Triết Hàm đang nhìn sang.
Vì thế Tống Triết Hàm trực tiếp đứng ở hàng ghế bọn Diệp Lạc Dao, cúi đầu nhìn vẻ mặt vẫn lạnh lùng của Du Bạch, lịch sự mở miệng: "Có thể làm phiền tránh một chút không?"
Diệp Lạc Dao vẻ mặt nghi hoặc.
Du Bạch cả mặt đều viết không vui ngẩng đầu lên.
Một bụng tức vừa rồi hắn còn chưa tiêu hết, lại nghe thấy từng trận tiếng cười vang lên trong xe. Nghĩ tới Tống Triết Hàm vừa rồi cũng giúp Diệp Lạc Dao một tay khiến mình khó xử, sắc mặt Du Bạch bỗng lạnh hơn: "Cậu muốn làm gì?"
Mắt thấy bầu không khí giương cung bạt kiếm, cư dân mạng ăn dưa lại trở nên kích động:
"Không phải chứ! Câu Sử lão sư của tui chẳng lẽ định hoàn toàn khai đại?"
(*) Khai đại 开大: Làn sóng này chưa lắng xuống thì làn sóng khác đã nổi lên. Nó có nghĩa là mọi việc đang trải qua nhiều khúc mắc, một vấn đề chưa được giải quyết thì một vấn đề khác đã xảy ra.
"A a a a, em thật sự muốn bày tỏ yêu thương với Câu Sử lão sư, anh đẹp trai quá rồi!"
Tống Triết Hàm hơi nhướng mày, không hề để ý giọng điệu lạnh lùng của Du Bạch, trực tiếp đưa tay bắt lấy cánh tay của Diệp Lạc Dao bên cạnh hắn, giọng ôn hòa: "Đương nhiên là đưa Diệp Lạc Dao đi rồi, nếu không để em ấy ở lại đây làm anh khó xử tiếp sao?"
Diệp Lạc Dao: "Khụ khụ khụ........"
【 Thật sự không phải là mình khoa trương, nói đến mắng người, trong các khách mời ở đây thật sự không có mấy người là đối thủ của Câu Sử lão sư! 】
【 Câu Sử lão sư quá giỏi! 】
Diệp Lạc Dao bị Tống Triết Hàm từ trên ghế kéo dậy.
Lúc này hai người một phải một trái đứng hai bên Du Bạch, sắc mặt hắn lúc đỏ lúc trắng, giằng co mấy giây hắn mới lạnh mặt nói: "Cậu buông ta ra trước, nếu không tôi nhường kiểu gì?"
Vừa hay Du Bạch cũng không muốn ngồi cùng Diệp Lạc Dao, nhưng vừa rồi hắn chủ động đi qua, mặc dù Tống Triết Hàm nói chuyện không dễ nghe nhưng đã kệ bậc thang thì mình dứt khoát bước xuống thôi.
Tống Triết Hàm lúc này mới bừng tỉnh, buông tay ra cười nói: "Ồ, xin lỗi nhé, chủ yếu là vì Du Bạch lão sư anh có chút lùn nên tôi cho rằng với độ cao này sẽ không ảnh hưởng quá lớn đến anh."
Hoắc Yến ngồi hàng ghế trước: "Khụ khụ......."
Không được rồi, hắn thật sự nhịn không nổi nữa rồi.
Nhưng người cười to tiếng hơn Hoắc Yến là Lê Tư Viễn, Tống Triết Hàm vừa dứt lời hắn liền phì cười.
Ngay cả Văn Tương Nguyệt vốn từng thấy nhiều trường hợp lớn cũng không nhịn được trực tiếp cười thành tiếng.
Trong lúc nhất thời cả thùng xe tràn ngập tiếng cười tận lực kìm nén của các khách mời.
Diệp Lạc Dao đã cố gắng nghĩ đến rất nhiều chuyện buồn, nhưng giờ phút này khóe miệng của cậu vẫn không đ è xuống được.
Diệp Lạc Dao giơ ngón tay cái lên với Tống Triết Hàm.
【 Tống Triết Hàm! Anh hôm nay giết nghiện rồi! 】
【 Quá đẹp trai!
Cư dân mạng trong phòng trực tiếp cười đến vỡ vụn:
"Mức độ công kích này của Câu Sử lão sư khiến người ta không ngờ đến!"
"Mạnh, thật sự rất mạnh!"
"Chịu hông nổi, tui thật sự sắp cười liệt mặt rồi. Phát sóng trực tiếp mỗi kỳ của tổ chương trình thực đặc sắc!"
"Đúng vậy đúng vậy, đặc biệt là khi khách mời xuất hiện, mỗi lần đều có thể đưa ra bất ngờ cho tui."
"Xem hay, thích xem, tiếp tục duy trì!"
Mà Du Bạch bị khịa ngơ luôn.
Không phải, hắn đã chuẩn bị bước xuống bậc thang rồi, Tống Triết Hàm cậu có ý gì?
Du Bạch ngồi yên trừng Tống Triết Hàm, đứng dậy cũng không được, mà tiếp tục ngồi cũng không xong.
Vừa hay khoảng cách ghế trước và ghế sau trên xe bus khá rộng rãi, cho dù Du Bạch không đứng dậy thì Diệp Lạc Dao vẫn có thể bước ra được, chỉ cần cẩn thận chút không dẫm vào chân Du Bạch là được.
Sau khi bước ra khỏi vị trí ngồi, Diệp Lạc Dao chủ động kéo cánh tay Tống Triết Hàm: "Đi thôi đi thôi."
【 Có thể rồi có thể rồi, dù sao mình không còn tức giận từ lâu rồi ha ha ha ——— 】
Diệp Lạc Dao kéo cánh tay Tống Triết Hàm đi tới hàng ghế phía trước Lê Tư Viễn, cậu vừa ngồi xuống liền thấy Lê Tư Viễn từ khe hở giữa hai ghế ngồi duỗi tay lên giơ ngón tay cái với Tống Triết Hàm.
Diệp Lạc Dao cười, giơ hai ngón tay cái về phía Tống Triết Hàm: "Đẹp trai!"
Tống Triết Hàm hơi giương cằm lên: "Cần hai người phải nói sao?"
Diệp Lạc Dao lập tức cười càng vui vẻ hơn.
Mà trong phòng phát sóng trực tiếp, cư dân mạng cũng bị một màn này chọc cười:
"Hay hay hay, không hổ là Câu Sử lão sư của chúng ta! Rất có khí thế của bản thân!"
"Mặt tôi sắp cười hỏng rồi ———."
"Được được được, xem ra hiện tại có thể tạm thời hạ màn rồi, vậy tui, fan cứng của Tống Triết Hàm, tui lại quay lại rồi đây!"
Làn đạn lại là hàng loạt "ha ha ha" khoa trương lướt qua.
Diệp Lạc Dao và Tống Triết Hàm ngồi xuống không lâu, đạo diễn cũng bước lên xe.
Nhìn thấy bầu không khí có chút lúng túng lại có chút thoải mái buồn cười trong xe, đạo diễn cố gắng đè khóe miệng của mình xuống, làm mình mỉm cười trông không quá lộ liễu, mới mở miệng nói: "Ghi hình kỳ này chúng ta mời tổng cộng bốn vị khách mời phi hành, mọi người chắc hẳn sẽ rất tò mò tại sao hiện tại chỉ có hai khách mời tới đúng không nào?"
Nghe thấy còn có hai khách mời nữa, các khách mời còn chưa nói gì, làn đạn đã sục sôi:
"Còn hai người nữa?"
"Cứu, tui thật sự không muốn xem khách mời thường trú công kích khách mời phi hành nữa, cầu xin anh mau để hai khách mời phi hành tiếp theo xuất hiện đi!"
"Lầu trên, cho cô một cơ hội, cô nói lại hẳn hoi xem có muốn xem hay không?"
Cư dân mạng lầu trên lập thay đổi sắc mặt:
"He he he, tôi rất muốn xem, mau để hai khách mời tiếp theo xuất hiện!"
Nhưng hai khách mời tiếp theo sao có khả năng sẽ xuất hiện như ý nguyện của khán giả được?
Tổ chương trình cố ý không cho bọn họ xuất hiện vào thời điểm này, khẳng định là có sắp xếp của bọn họ.
Đạo diễn đơn giản nói cho mọi người về những sắp xếp tiếp theo.
Địa điểm du lịch lần này là một nông trại trên núi du lịch mới xây ở thành phố.
Bên trong sơn trang còn có một khu vui chơi rất lớn, mười khách mời có mặt cần phải đến khu vui chơi trước, dựa theo gợi ý mà tổ chương trình cho tìm hai vị khách mời khác trong khu vui chơi, sau đó hai khách mời phi hành mới này sẽ cùng tham gia rồi dẫn bọn họ tới nơi ở lần này.
Nghe đến đây, mọi người đều gật đầu.
Diệp Lạc Dao lại có chút tò mò.
【 Chương trình của chúng ta không phải luôn được quảng bá không có kịch bản, tổ chương trình cũng sẽ không can thiệp vào quyết định của khách mời sao? Sao ghi hình kỳ này còn thêm nhiệm vụ tìm khách mời nữa vậy? 】
Được Diệp Lạc Dao nhắc nhở, Hoắc Yến cũng nghi ngờ.
Đúng vậy.
Bọn họ là chương trình du lịch, mặc dù trước đó tổ chương trình cũng từng cho bọn họ làm nhiệm vụ nhưng mấy nhiệm vụ đó không phải bảo bọn họ cùng nhau làm cơm thì cũng là cùng nhau làm cơm thôi, căn bản không thể coi là nhiệm vụ.
Nhưng nhiệm vụ ngày hôm nay, làm khá chính thức.
Diệp Lạc Dao nghĩ một lúc, đột nhiên ngẩng đầu nhìn Tần Diệu ở phía trước.
Tống Triết Hàm thấy vậy, trực tiếp mở miệng hỏi: "Sao em lại nhìn Tần tổng?"
Âm thanh không nhỏ nên thu hút rất nhiều ánh mắt của mọi người, ngay cả Hoắc Yến và Tần Diệu ngồi đằng trước cũng quay đầu lại nhìn.
Hoắc Yến nhìn Diệp Lạc Dao xong lại nhìn sang Tần Diệu.
Số lần Diệp Lạc Dao nhìn Tần Diệu phải chăng có hơi nhiều rồi không?
Diệp Lạc Dao không cảm giác được nhận ánh mắt của Hoắc Yến và Tần Diệu, cậu cũng nghi hoặc hỏi Tống Triết Hàm: "Tại sao phải dùng từ lại?"
【 Nói tới hình như mình thường nhìn Tần tổng. 】
Hoắc Yến: "......."
Lẽ nào không phải sao?
Tần Diệu thịch một tiếng, không nhịn được nghĩ ngợi.
Diệp Lạc Dao thường xuyên nhìn mình?
Hình như....... thật sự là vậy.
Ý nghĩ này khiến Tần Diệu kinh ngạc, trong lòng đột nhiên có một tia cảm xúc khác lạ, một lúc lâu sau hắn cũng không hiểu loại cảm xúc kỳ lạ này là gì.
Tống Triết Hàm khẽ hừ một tiếng, không có ý định mở miệng nữa.
Diệp Lạc Dao cũng không hỏi nhiều mà bắt đầu suy nghĩ rốt cuộc tại sao tổ chương trình lại đột nhiên sắp xếp nhiệm vụ cho bọn họ.
Nhưng đáng tiếc, nghĩ được hai phút Diệp Lạc Dao đã mệt mỏi nhắm hai mắt.
Đến khi mở mắt, bọn họ đã đến đích đến công viên du lịch.
Các khách mời lần lượt xuống xe.
Sau khi Diệp Lạc Dao xuống xe đã thanh tỉnh hơn nhiều, cho nên cậu lập tức nhìn Du Bạch và Trương Kỳ Nhiên.
Sắc mặt lúc này của Du Bạch rõ ràng đã tốt hơn, hiển nhiên trên đường tới đây đã tự chỉnh đốn lại cảm xúc.
Trương Kỳ Nhiên cũng vậy, hồi phục nụ cười ôn hòa giống lên xe.
Diệp Lạc Dao cười đang định thu hồi tầm mắt, đột nhiên nhìn thấy Tần Diệu đi về phía đạo diễn, đang hạ giọng nói gì đó với bọn họ.
Nói chuyện một lúc, đạo diễn tựa hồ cũng đưa mắt nhìn về hướng Du Bạch và Trương Kỳ Nhiên.
Diệp Lạc Dao nhìn chằm chằm Tần Diệu mấy giây, bỗng nghĩ tới cái gì, hai mắt đột nhiên trừng to.
【 Theo kinh nghiệm ở chung cùng Tần tổng trong khoảng thời gian này, Tần tổng không giống loại người vô cớ thay đổi ý định nếu không có lý do, cho nên khi thay đổi diễn viên Du Bạch, chắc chắn đã phát hiện ra được gì đó! 】
【 Nếu đã phát hiện ra sự bất thường của Du Bạch, tại sao còn mời Du Bạch tới tham gia chương trình này của chúng ta? 】
【 Cho nên thật sự là Tần tổng cố ý! Định nhân cơ hội ghi hình kỳ này trực tiếp vạch trần bộ mặt thật của Du Bạch cho mọi người thấy? 】
Xe của nhóm người ba Hoắc mẹ Hoắc vừa dừng lại liền nghe thấy một loạt tiếng lòng của Diệp Lạc Dao.
Hai mắt mẹ Hoắc lập tức phát sáng: "Anh xem đi, em đã nói rồi mà! Đứa bé Tiểu Tần này rất đáng tin."
Hoắc Trạch bỗng nghĩ đến nhiệm vụ của tổ chương trình mà Diệp Lạc Dao vừa nhắc tới, lập tức kích động: "Chẳng lẽ có liên quan đến nhiệm vụ bất ngờ lần này của tổ chương trình?"
Ba Hoắc mẹ Hoắc và Hoắc Cảnh đồng thời nhìn sang.
Hoắc Trạch phân tích: "Con thấy, trước đây tổ chương trình chưa từng sắp xếp nhiệm vụ, tại sao hôm nay cố tình phải sắp xếp nhiệm vụ cho các khách mời? Khẳng định là có ý nghĩ sâu xa của bọn họ!"
Trùng hợp lúc này, tiếng lòng của Diệp Lạc Dao lại vang lên:
【 Hửm? Tần tổng vậy mà không chọn đội cùng mình! Mình tức giận rồi! 】
【 Bỏ đi, anh hai cũng rất được. 】
Diệp Lạc Dao vòng tay qua vai Hoắc Yến: "Đi, anh hai, chúng ta đi thôi!"
Hoắc Yến bất lực kéo cánh tay Diệp Lạc Dao xuống: "Đi đường cẩn thận!"
Diệp Lạc Dao: "Ò."
Tổ chương trình để các khách mời tự chia nhóm, năm người một nhóm, chia thành hai nhóm, đi vào bằng các lối đi khác nhau để tiến vào khu giải trí, dựa theo gợi ý mà tìm người.
Diệp Lạc Dao, Hoắc Yến, Lưu Nghiên và Chu Tử Kiện Tống Triết Hàm thành một nhóm, người còn lại thành một nhóm.
Nhiệm vụ lần này của tổ chương trình nói khó cũng không khó, manh mối trên người rất dễ tìm nên không tốn nhiều công sức, nhóm người liến đi đến trước cửa lớn của một pháo đài.
"Ở bên trong à?" Tống Triết Hàm hỏi.
Hoắc Yến nhìn manh mối trong tay: "Chính là ở đây, mở cửa đi."
Chu Tử Kiện đứng phía trước đẩy cánh cửa thành, còn không đợi hắn hỏi có người không liền nghe thấy một giọng nữ yêu kiều nói: "Có phải mọi người đến có chút muộn rồi không!"
Diệp Lạc Dao: 【 Giọng nói này, có chút quen tai là sao? 】
Hoắc Yến nhận ra thân phận của người kia, kinh ngạc nói: "Tiền Duyệt?"
Con ngươi của Diệp Lạc Dao lập tức chấn động.
【 Đợi đã, Tiền Duyệt chẳng phải là bạn gái đương nhiệm của Du Bạch hay sao?! 】
Hoắc Yến càng kinh ngạc hơn.
Diệp Lạc Dao vừa nói cái gì?
Bạn gái đương nhiệm của Du Bạch?
Từ khi nào mà mắt nhìn của Tiền Duyệt lại kém như vậy?
Không đợi Hoắc Yến kinh ngạc xong, Tiền Duyệt cười tủm tỉm đi tới, tự giới thiệu bản thân với những người có mặt.
Cô từng hợp tác mấy lần với Hoắc Yến, cho nên quan hệ vẫn khá tốt.
Thấy Hoắc Yến dùng một loại ánh mắt kỳ lạ nhìn mình, Tiền Duyệt ngay lập tức nhướng mày: "Cậu nhìn tôi như vậy làm gì? Chẳng lẽ đồ tôi mặc hôm nay không đẹp?"
Hoắc Yến: "....... Không phải."
Kinh ngạc vì mắt nhìn của cô sao kém như vậy.
Nhưng Hoắc Yến không thể nói lời này ra khỏi miệng, chỉ có thể tùy tiện tìm một lý do: "Tôi không ngờ cô cũng tới tham gia chương trình này của chúng tôi."
Nhắc đến chuyện này, nụ cười bên môi của Tiền Duyệt bỗng trở nên có chút ngọt ngào: "Tôi tới tham gia chương trình đương nhiên là có lý do của tôi."
Diệp Lạc Dao nhìn Tiền Duyệt, rồi lại nhìn Hoắc Yến.
Đột nhiên nghĩ tới gì đó, chợt quay đầu nhìn Tiền Duyệt: "Chị Tiền Duyệt, vậy khách mời còn lại cùng chị đến khu vui chơi, có phải là Hạ Dương không?"
Tiền Duyệt sửng sốt, sau đó lộ ra một nụ cười xán lạn: "Sao em đoán được? Em biết Hạ Dương?"
Diệp Lạc Dao: "......."
【 Không, tôi không quen. 】
【 Chỉ là chị và Hạ Dương, một người là bạn gái đương nhiệm của Du Bạch, một người là bạn trai đương nhiệm của Du Bạch mà thôi. 】
Âm thanh vừa dứt, Hoắc Yến cảm thấy não bộ mình nhất thời trở nên trống rỗng.
A?
- --------
Vốn dĩ truyện này ngay từ ban đầu đã không phải thuộc loại tình cảm chủ yếu:) ngay cả cái tên và văn án không chút liên quan nào đến Tần Diệu cả, nên chủ yếu thuộc tình cảm gia đình thôi. Muốn hai đứa yêu đương ấy à? =)))) Chương 96 mới nói "anh thích em" mà chương 100 thì em mới nói "em thích anh", trong khi chỉ có 100 chương chính truyện, đừng mong chờ gì với 2 bạn trẻ này
Bên cạnh đó, mọi người muốn biết tên các cặp đôi trong truyện không? Nếu muốn thì đến tối tui sẽ liệt kê CP phụ ở phần giới thiệu truyện