Sau Khi Âm Thanh Nội Tâm Của Người Qua Đường Giáp Bị Lộ Được Cả Nhà Sủng Ái

chương 8: c8: thật k1ch thích

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Lâm Tuyết Tình ghen ghét mình mẹ Hoắc đều biết.

Nhưng trộm đồ?

Lâm Tuyết Tình đã ăn trộm thứ gì của bà?

Không đợi mẹ Hoắc nghĩ ra, Diệp Lạc Dao đã thay giày đi vào ngồi xuống bên cạnh mẹ Hoắc, còn vui vẻ nói với mẹ Hoắc: "Mẹ Hoắc, con về rồi!"

Mẹ Hoắc lộ ra một nụ cười, còn chưa kịp nói chuyện, dì hai Lâm Tuyết Tình ngồi bên cạnh đã khinh thường quét mắt nhìn Diệp Lạc Dao, cười nhạt một tiếng mở miệng nói: "Quả nhiên, không phải con ruột liền không được nuôi dưỡng cẩn thận."

Mẹ Hoắc nghe vậy sắc mặt hơi thay đổi, lập tức cảnh cáo liếc nhìn Lâm Tuyết Tình.

Lâm Tuyết Tình căn bản không chú ý đến ánh mắt cảnh cáo của mẹ Hoắc, vẫn tiếp tục nói: "Em nói này, trẻ con thì phải nghiêm khắc dạy bảo, không thể chiều chuộng bằng không ai tốt với nó cũng không biết đâu! Thằng nhóc thối nhà em trước đó cũng có chút phản nghịch, còn nói không cần người mẹ như em. Kết quả em ôm nó lên đánh một trận, như này còn không ngoan? Nhưng em vẫn tức giận, thật sự không muốn nghĩ đến nó nữa!"

Lâm Tuyết Tình đang mỉa mai Diệp Lạc Dao cho đến nay vẫn gọi bà là mẹ Hoắc, không gọi bà là mẹ!

Ba mẹ của Diệp Lạc Dao qua đời trong một vụ tai nạn khi Tiểu Lạc Dao mới mới được 5 tuổi, Tiểu Lạc Dao khi đó đã có ký ức rồi.

Mẹ Hoắc và mẹ Tiểu Lạc Dao là bạn thân, sau khi đứa trẻ chào đời đã nhận mẹ Hoắc làm mẹ nuôi, sau đó Tiểu Lạc Dao học nói luôn miệng gọi bà là mẹ Hoắc.

Cho nên, cho dù sau này mẹ Hoắc nhận nuôi Diệp Lạc Dao, bà cũng không để đứa bé sửa miệng.

Bà luôn lo lắng Diệp Lạc Dao sẽ đau buồn thương tâm cho nên yêu cầu cả nhà không được nhắc đến chuyện này trước mặt Diệp Lạc Dao.

Cho dù Diệp Lạc Dao hiện tại đã lớn nhưng nhà bọn họ cũng hiếm khi nói đến chuyện này trước mặt Diệp Lạc Dao, chứ đừng nói đến việc để Diệp Lạc Dao sửa miệng!

Cả Hoắc gia bọn họ đều không có ý kiến, còn cần Lâm Tuyết Tình bất mãn thay bà sao?

Trên mặt mẹ Hoắc đã mang theo chút tức giận, nhưng vì Diệp Lạc Dao còn ở đây nên không thể nổi giận. Truyện Bách Hợp

Chỉ có thể quay đầu sang nhìn Diệp Lạc Dao, thấy sắc mặt cậu vẫn như thường mới thở phào nhẹ nhõm, mẹ Hoắc đang định chuyển chủ đề thì đột nhiên nghe thấy giọng nói nghi ngờ của Diệp Lạc Dao —

【 A, nghe dì hai nói vậy, liệu có biết đứa con nuôi mà dì ấy nhận nuôi thật ra là đứa con riêng do chồng dì ấy ngoại tình ở bên ngoài sinh ra không ta? 】

Biểu cảm trên mặt mẹ Hoắc khẽ đổi.

Cái gì?

【 Khi dượng hai ôm đứa bé về, dì hai chẳng phải không thích đứa bé kia hay sao, chỉ là dì hai...... thân thể không được tốt lắm, bác sĩ kiến nghị không nên mang thai, nhưng dì hai cực kỳ trọng nam khinh nữ, cho rằng trong nhà không có con trai thì không thể nối dõi tông đường. Đại Thanh không biết đã sụp đổ bao nhiêu năm rồi, dì hai vẫn còn bọc não nhỏ(*). 】

(*) Bọc não nhỏ 裹小脚: Tựa như quấn chặt bàn chân biến nhỏ trong thời đại xưa ở Trung Quốc.

【 Chính bởi vì nguyên nhân này dì hai liền đồng ý nhận nuôi đứa bé, nhưng đứa bé này đâu phải là đứa nhỏ của viện phúc lợi gì đó đâu! Là đứa con riêng của tình nhân bên ngoài của dượng hai sinh ra! 】

【 Nếu như mình nhớ không lầm, hình như tiểu tam kia còn ở chung một tiểu khu với dì hai? 】

Hai mắt mẹ Hoắc lập tức mở to, cơn tức giận dịu đi vài phần.

Thật hay giả vậy?

Diệp Lạc Dao vẫn đang cố gắng nhớ lại cốt truyện, thuận tiện mở bản ghi nhớ trên điện thoại ra.

【 Đúng đúng đúng, mình không nhớ nhầm, dượng hai thật sự mua một căn hộ cùng tiểu khu cho tiểu tam, mỗi ngày nói là mang đứa con nuôi ra ngoài học nhưng thực chất dượng hai mang đứa con nuôi đi chơi với người mẹ ruột kia. 】

【 Con nuôi ồn ào không muốn người mẹ như dì ấy...... chắc là biết dì hai không phải mẹ ruột của nó? Dù sao thì bình thường dì hai rất nghiêm khắc với con nuôi, mà mỗi lần gặp mặt tiểu tam đều dùng đạn bọc đường dỗ dành nó, sao con nuôi có thể thích dì hai được? 】

【 Cho nên hiện tại lòng dì hai đã nguội lạnh rồi? 】

【 Dì ấy nguội lạnh thì cứ nguội lạnh, nhưng chuyện trộm trang sức của mẹ Hoắc thì vẫn không thể tha thứ được! 】

【 Tận 200 vạn lận! 】

Diệp Lạc Dao cau mày, 200 vạn này còn nhiều hơn số tiền tiết kiệm trước kia của cậu nữa!

【 Không được, khi nào đó mình phải tìm cơ hội nói với mẹ Hoắc một tiếng mới được...... số tiền này nhất định phải lấy lại! 】

Ánh mắt mẹ Hoắc nhìn về phía Lâm Tuyết Tình vốn mang theo thương cảm, nhưng sau khi nghe thấy lời này, bà lập tức kinh ngạc mà trừng lớn hai mắt.

Bao nhiêu?

Con nói bao nhiêu?

200 vạn?!

Rốt cuộc Lâm Tuyết Tình đã trộm bao nhiêu đồ trang sức của mình vậy?!!

Mẹ Hoắc tức đến mức ngực đau nhức.

Lâm Tuyết Tình thật ra không phải em gái ruột của mẹ Hoắc, mà chỉ là em họ của mẹ Hoắc.

Khi chú bà còn trẻ bận rộn với việc kinh doanh nên Lâm Tuyết Tình thường được gửi đến nhà bọn họ.

Từ nhỏ Lâm Tuyết Tình đã có tính cạnh tranh, thích so bì với mẹ Hoắc.

So hình dáng, so dung mạo, so thành tích, thậm chí cả hôn nhân đều phải so bì.

Ngay cả khi mẹ Hoắc kết hôn với ba Hoắc, Lâm Tuyết Tình còn ghét bỏ cảm thấy Hoắc gia chỉ là một gia tộc nhỏ, không muốn tham dự đám cưới của mẹ Hoắc, cắt đứt liên lạc với bà.

Sau đó mẹ Hoắc và ba Hoắc cùng nhau phấn đậu, tập đoàn Hoắc thị thành công bước ra thị trường, trở thành một trong những công ty hàng đầu trong ngành sản xuất. Trái lại Lâm Tuyết Tình lựa chọn Trần gia một cách kỹ lưỡng lại dần dần suy thoái, công ty từng đứng trên bờ vực phá sản, Lâm Tuyết Tình lại tiếp cận.

Mẹ Hoắc tự nhủ rốt cuộc cũng dựa trên phần cảm tình cùng nhau lớn lên với mình, giúp Lâm Tuyết Tình và Trần gia không ít.

Kết quả bà nuôi thành bạch nhãn lang(*)!

(*) Bạch nhãn lang 白眼狼: Thường dùng để chỉ những người vô ơn, qua cầu rút ván, lấy oán báo ơn.

Chẳng trách trước kia mẹ Hoắc có một chiếc vòng cổ làm thế nào cũng không tìm thấy, bà còn cho rằng mình cẩu thả ném ở góc nào đó, thì ra là bị Lâm Tuyết Tình trộm mất!

Mẹ Hoắc tức đến ngứa răng, nổi giận như muốn móc mắt Lâm Tuyết Tình.

Lâm Tuyết Tình nói xong đang đợi phản ứng của mẹ Hoắc, kết quả không đợi được lời tán đồng của mẹ Hoắc, còn bị bà trừng mắt.

Cô ta đột nhiên cảm thấy hoảng loạn vô cớ.

Mẹ Hoắc trừng cô ta làm gì?

Không lẽ bị bà phát hiện ra chuyện gì đó rồi?

Không thể nào.

Mỗi lần cô ta làm việc đều rất cẩn thận, hơn nữa nếu như thật sự bị phát hiện, cô ta cũng không thể ngồi yên ở chỗ này được.

Lẽ nào không hài lòng chuyện mình nói về Diệp Lạc Dao?

Điều này rất có khả năng.

Ở trong lòng mẹ Hoắc, đứa con nuôi không có quan hệ huyết thống này còn quan trọng hơn cháu gái ruột của bà!

Nghĩ lại Lâm Tuyết Tình lại tức, trước đây sau khi cô ta sinh con gái lớn thân thể liền không tốt, khi đó thấy mẹ Hoắc nhận nuôi Diệp Lạc Dao, cô ta cũng muốn đưa con gái qua nhờ mẹ Hoắc nuôi nấng.

Kết quả không nghĩ tới mẹ Hoắc lại từ chối không chút do dự!

Vì lý do này mà Lâm Tuyết Tình đã hận bà trong khoảng thời gian rất dài, đồng thời cũng hận luôn Diệp Lạc Dao.

Người này không có bất cứ quan hệ huyết thống nào với Hoắc gia, dựa vào cái gì có thể được phân chia tài sản của Hoắc gia?

Hiện tại mình chỉ nói một câu sự thật, mẹ Hoắc cư nhiên còn dùng ánh mắt chán ghét này nhìn mình, Lâm Tuyết Tình trong lòng càng thêm tức giận, trên mặt cũng mang theo chút bất ngờ, liếc mắt nhìn Diệp Lạc Dao, chuẩn bị thay mẹ Hoắc dạy dỗ lại cậu: "Nhạc Dao, con thấy thế nào?"

Diệp Lạc Dao vẫn đang nhớ lại cốt truyện, nghe vậy sửng sốt một lát mới nói: "Vậy liền vứt đi."

Lâm Tuyết Tình sững sờ: "Ai vứt ai cơ?"

Diệp Lạc Dao nghi hoặc: "Chẳng phải dì nói không cần Gia Vượng nữa sao?"

Gia Vượng chính là con trai nuôi bảo bối của Lâm Tuyết Tình.

【 Dù sao cũng không phải là con ruột, còn là một con bạch nhãn lang, tốt nhất không nên giúp người khác nuôi. 】

Diệp Lạc Dao chân thành đề nghị.

Lâm Tuyết Tình nghẹn họng trước lời này của cậu.

Mẹ Hoắc thiếu chút nữa không nhịn được cười ra tiếng.

Một chút tật xấu cũng không có!

Nhưng Lâm Tuyết Tình làm sao có thể bằng lòng vứt bỏ con trai bảo bối của cô ta?

Đừng thấy Lâm Tuyết Tình thường xuyên quản giáo con trai nghiêm khắc, nhưng ở trong nhà bọn họ, người có địa vị cao nhất chính là đứa con nuôi kia của cô ta.

Khi đó sau khi đưa con nuôi về, cô ta thậm chí không cần con gái ruột nữa, định giao cho mẹ Hoắc nuôi dưỡng.

Sau khi mẹ Hoắc hết lời khuyên giải cô ta một phen, cô ta mới không tình nguyện đưa con gái về nhà.

Hiện tại thì hay rồi.

Đứa con cưng chiều nhiều năm như vậy hóa ra lại là đứa con riêng bên ngoài của chồng.

Cũng không biết nếu như Lâm Tuyết Tùng biết được sự thật sẽ có biểu tình thế nào.

Diệp Lạc Dao vừa nói xong, lại cảm thấy không đúng, vứt con chính là phạm pháp, vì thế cậu sửa miệng nói: "Hay là dì hai dì ly hôn xong đừng nhận quyền nuôi con nữa?"

【 Nhưng trước khi ly hôn phải lấy lại tiền từ chỗ dì hai. 】

【 Mình mơ hồ nhớ rõ hình như dì hai còn trộm một món trang sức đặt biệt quan trọng, dẫn đến về sau ba Hoắc mẹ Hoắc....... rốt cuộc là cái gì nhỉ? 】

Lâm Tuyết Tình tức đến biểu tình vặn vẹo.

Kết hợp với mấy lời âm dương quái khí cô ta vừa nói, Diệp Lạc Dao còn thật sự cho rằng cô ta đang nói bảo bối của cô ta Gia Vượng sao?!

Diệp Lạc Dao rốt cuộc cũng lướt đến ghi chép trên bản ghi nhớ, tiếng lòng đột nhiên đề cao:

【 Nhớ ra rồi! Nhẫn cầu hôn! Dì hai trộm nhẫn cầu hôn trước kia ba Hoắc tặng cho mẹ Hoắc đem đi bán! Sau đó chiếc nhẫn rơi vào trong tay người phụ nữ mơ tưởng ba Hoắc, mẹ Hoắc còn cho rằng ba Hoắc lén lút đưa cho cô ta, cũng chính vì vậy mà hai người trực tiếp ly hôn! 】

Ba Hoắc vừa bước vào cửa nhà đã nghe được một câu giác ngộ như vậy, lượng tin tức quá lớn, động tác của ông đột nhiên dừng lại ngước mắt lên nhìn mẹ Hoắc.

Nhẫn cầu hôn bị Lâm Tuyết Tình bán đi rồi?

Bọn họ còn vì chuyện này mà ly hôn?

Rốt cuộc chuyện là thế nào?!

Mẹ Hoắc càng khiếp sợ hơn, nhẫn đính hôn của bà chính bà cũng không nỡ đeo, sợ không cẩn thận làm mất nó, thế nhưng lại bị Lâm Tuyết Tình trộm mất rồi bán đi?!!

Lâm Tuyết Tình sắc mặt khó coi, không chú ý đến biểu tình thay đổi của mẹ Hoắc, càng không chú ý đến ba Hoắc ở cửa nhà, cô ta còn đang tức giận vì lời nói ban nãy của Diệp Lạc Dao.

Nghe Diệp Lạc Dao đang nói cái gì kìa!

Cô ta bất quá chỉ muốn dạy dỗ nó một chút, nó lại khuyên mình ly hôn!

Không được, hôm nay cô ta nhất định phải cho tên nhóc thối không biết trời cao đất dày này nhận ra mình chỉ là một đứa dã loại(*), dựa vào đâu được ở lại Hoắc gia?

(*) Dã loại 野种: từng được gọi là những đứa trẻ được sinh ra từ các chủng tộc khác nhau hoặc các mối quan hệ ngoài hôn nhân. Không đứng đắn và xúc phạm.

Lâm Tuyết Tình lạnh giọng nói: "Diệp Lạc Dao, mày một người ngoài —."

"Lâm Tuyết Tình!" Mẹ Hoắc không nhịn được nữa, nghiêm giọng cắt ngang cô ta.

Lâm Tuyết Tình bị giọng nói này dọa cho giật mình, nửa lời còn lại cũng nuốt vào trong, quay sang nhìn mẹ Hoắc, lúc này mới phát hiện sắc mặt bà vô cùng khó coi.

Cô ta cái gì cũng chưa nói, tại sao chị họ lại bảo vệ Diệp Lạc Dao như vậy?

Lâm Tuyết Tình từ thâm tâm càng không vui: "Chị họ, em cũng không nói......."

"Tiểu Dao là con trai tôi, mà cô..." Mẹ Hoắc dừng lại một lát mới mở miệng nói: "Chỉ là khách thôi."

Khuôn mặt của Lâm Tuyết Tình lập tức đỏ bừng, trong lòng càng thêm phẫn nộ ngập trời.

Thấy cô ta vẫn muốn mở miệng nói gì đó, mẹ Hoắc lại lên tiếng: "Đúng rồi, thời gian trước tôi đột nhiên phát hiện ra mình thiếu đi không ít món trang sức."

Giọng nói của mẹ Hoắc không có một chút độ ấm nào, khi nói chuyện đồng tử không thèm chớp một cái mà nhìn chằm chằm Lâm Tuyết Tình.

Mí mắt Lâm Tuyết Tình đột nhiên giật giật, tựa như bị một chậu nước đá dội từ đầu đến chân, cơn tức giận trong nháy mắt biến mất, máu nóng trong người đều lạnh toát.

Trên mặt cô ta hiện lên vẻ hoảng loạn không thể che giấu, rũ mắt không dám nhìn thẳng vào mẹ Hoắc.

Thật sự bị bà phát hiện ra?

Không thể nào?!

Lâm Tuyết Tình kéo khóe miệng, lộ ra một nụ cười khó coi: "Vậy, vậy sao...... em nhớ chị họ thường xuyên vứt đồ lung tung, phải chăng chị nhớ nhầm chỗ rồi không?"

Lúc này ba Hoắc cũng đi vào, đưa mắt nhìn quản gia đứng bên cạnh: "Xem thử camera theo dõi chẳng phải sẽ biết hay sao?"

Sắc mặt Lâm Tuyết Tình càng khó coi hơn, trên chóp mũi toát ra một tầng mồ hôi mỏng, đứng ngồi không yên nương theo phụ họa hai tiếng, dứt khoát cầm túi xách đứng dậy: "Anh, anh rể đã về rồi, vậy em....."

"Đừng vội." Mẹ Hoắc cười nhạt: "Sắp đến giờ cơm rồi, sao có thể không giữ khách ở lại ăn cơm chứ? Đúng không?"

Câu cuối cùng là mẹ Hoắc nói với Diệp Lạc Dao.

Diệp Lạc Dao lập tức gật đầu như bổ tỏi: "Đúng!"

【 Vừa nãy mình còn đang nghĩ nên nói cho mẹ Hoắc biết chuyện dì hai ăn trộm trang sức của mẹ Hoắc thế nào, không nghĩ tới mẹ Hoắc đã biết từ lâu! Không hổ là mẹ Hoắc! 】

【 Chờ lát nữa chẳng lẽ sẽ có một màn truy tố? 】

【 Oa, thật k1ch thích!!! 】

Ba Hoắc mẹ Hoắc lặng lẽ đưa tay chặn lại cái tai đang bị giọng nói cao độ bắt nạt.

Không cần phải phấn khích đến vậy được chứ.

- ---

Bản raw mới ra 38 chương thôi, lúc chiều lướt web thấy có nhà đăng QT của bộ này tận năm mấy chương.... Tui hoảng ngang.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio