Buổi sáng.
Ninh An cố gắng mở đôi mắt nhập nhèm, đầu nặng trịch và ong ong, cả thân thể như rã rời ra từng khúc vậy.
Trước mặt cô là trần nhà trắng tinh, không khí khác với căn phòng nhỏ của cô.
Nhìn xuống kim truyền biển trên tay, cô biết mình đang ở bệnh viện.
Đúng lúc này, cánh cửa phòng đẩy ra, Khâu Ảnh bước vào mang trên tay một hộp cơm và một cạp lồng cháo.
Vừa nhìn thấy Ninh An đã tỉnh, cô ấy vội vàng đặt đồ xuống chạy tới bên cô.
"An An tỉnh rồi.
Cậu thấy trong người thế nào? Còn mệt hay đau ở đâu không?"
Ninh An dù còn nhức mỏi nhưng vẫn khẽ cười mà lắc đầu.
Sau khi ý tá vào rút kim truyền, Khâu Ảnh bèn ngồi bên cạnh cô, nắm lấy bàn tay của cô mà huyên thuyên:
"Trời ơi, có biết đêm qua cậu làm tớ sợ thế nào không? Lý Tử Đằng nói không gọi được cho cậu nên nhờ tớ sang xem cậu thế nào.
Lúc tớ sang cả người cậu nóng như lửa đốt, gọi thế nào cũng không tỉnh lại, làm tớ sợ muốn chết luôn."
Nghe cô ấy nhắc tới Lý Tử Đằng, Ninh An chợt đau lòng.
Cả đêm qua, cô biết anh gọi cho mình nhưng cố tình không nghe máy.
Cô cảm thấy có lỗi với anh, hơn nữa sau khi biết Lewis vẫn còn sống, cô không biết nên đối diện với anh như thế nào.
Cô biết mình vẫn còn khúc mắc tình cảm với người cũ, còn với anh, ít nhất là lúc này, cô không muốn rời xa anh.
Cô không biết vì mình thích anh, hay là vì bị cảm giác tội lỗi gò bó lấy.
Một người có thể cùng lúc rung động với hai người được sao?
Cô cũng không biết nữa, nhưng điều quan trọng là bây giờ phải xử lý tình huống này như thế nào, quyết định ra sao.
Cho dù bản thân thực sự đang thích hai người, cũng không thể nào cùng lúc hẹn hò yêu đương với hai người.
Tình yêu và bên nhau trọn đời là hai khái niệm không giống nhau.
Tình yêu có thể chỉ dùng trái tim để cảm nhận, nhưng để ở bên nhau trọn đời còn cần thêm cái gọi là lý trí và trách nhiệm.
Dù suy đi nghĩ lại, cô cũng không có cách nào giải quyết được tình trạng quan hệ rối rắm lúc này của mình, vậy nên chỉ còn cách duy nhất là trốn tránh.
Nhưng trốn tránh mãi rồi cũng đến lúc phải đối diện với hiện thực.
Lý Tử Đằng xuất hiện ngay cửa phòng bệnh.
Anh đã trở về rồi, vì lo lắng cho cô.
Khâu Ảnh nhìn thấy anh, lại thấy Ninh An ngồi im lặng trên giường liền rất biết ý, đứng dậy ra ngoài để lại không gian riêng cho hai người.
Anh ngồi xuống bên cạnh cô, cụng lên trán cô mà đo nhiệt độ, đôi mắt đỏ ngầu bởi tơ máu, giọng nói khàn khàn, có vẻ như đi suốt đêm về đây và lo lắng cho cô đến không ngủ được.
"Cũng may là hết sốt rồi.
Em còn thấy đau mỏi ở đâu không?"
Anh dùng ngữ điệu cùng cử chỉ nhẹ nhàng nhất, nâng đôi má trắng bệch vì ốm của cô lên, khẽ nhìn thẳng vào đôi mắt mệt mỏi ấy.
Ninh An lúc này rất muốn khóc, bèn ôm chầm lấy cổ anh, bờ vai nhỏ run lên nức nở.
Làm sao đây? Người xấu xa như cô, tại sao anh lại đối xử tốt với cô như vậy? Cô cũng không biết giờ phút này mình đang rơi lệ vì điều gì, là vì anh hay vì người ấy.
Cô chỉ biết rằng, vì có anh ở đây, cô có một nơi để nương tựa, một chốn yên tâm bộc lộ cảm xúc của mình.
Cuối cùng, cô vẫn chưa thành thật với anh.
Sau khi ăn sáng rồi làm thủ tục ra viện, Lý Tử Đằng đưa Ninh An về nhà.
Anh bế cô trên tay, cả người cô đều nhũn như nước không có chút sức lực nào.
Nếu hiểu theo hướng tích cực thì chính là cô tin tưởng dựa dẫm vào anh nên tình nguyện thả lỏng bản thân mình, còn nếu tiêu cực thì chính là giống như lần ở bể bơi, cô từng quyết định buông xuôi vì mệt mỏi.
Nhìn thấy cô không có sức sống như vậy, lòng anh đau như có dao cứa, nhưng cũng chẳng thể cất lời hỏi han, bởi những câu hỏi ấy biết đâu sẽ phá nát mối quan hệ yên bình của hai người.
Cả một ngày anh đều quanh quẩn trong nhà chăm sóc cô, còn cô cũng dành cả một ngày bám lấy anh như một bé gấu.
Lúc anh nấu cháo cho cô, cô bám phía sau ôm lấy eo anh.
Lúc anh rửa bát đũa, cô lại lân la đến trộm ôm anh, tựa đầu lên bờ lưng vững chắc.
Sau mãi mới dỗ được cô đi nghỉ trưa, thì hơn một tiếng sau, khi anh đang làm việc ngoài phòng khách, cô nhóc dụi mắt bước ra khỏi phòng chạy tới dính lấy anh.
Cô gái này hôm nay quá bám người.
Anh sợ cô nằm trên sô pha khó chịu, cuối cùng đành mang laptop lên phòng ngủ, để cô gối đầu đến gần mình mà nghỉ ngơi.
Ninh An nhắm hờ mắt, bên tai lạch tạch tiếng gõ máy tính anh cố gắng nhẹ nhàng để không làm phiền cô.
Cả ngày cô bám theo anh, dựa dẫm vào anh.
Cô muốn chắc chắn về cảm giác của mình, muốn kiểm soát cảm xúc của bản thân, cố gắng để chung thủy với mối quan hệ của hai người.
Nhưng bởi vì anh quá tốt, cô càng cảm thấy có lỗi hơn.
"Rầm! Két!"
"Không!"
Ninh An giật mình tỉnh giấc, miệng hét lên trong vô thức khiến người đàn ông bên cạnh vội vàng quay sang ôm lấy cô.
"Ninh Ninh, sao thế?"
Nhìn thấy Lý Tử Đằng, nước mắt lại lần nữa tuôn trào, cô ôm lấy anh thật chặt.
Đã rất lâu rồi cô mới lại mơ về khung cảnh tang thương năm đó, cái ngày mà cô mất đi mối tình đầu.
Nhưng điều khiến cô sợ hãi hơn là trong cơn ác mộng ấy, cô thấp thoáng thấy hình bóng của anh trước mũi xe.
Khi cô chạy tới, khuôn mặt ấy lại biến thành Lewis.
Cô sợ mất anh, một lần nữa mất anh.