Thứ bảy, Thẩm Phán đề nghị mời cấp dưới của Vãn Hồi Chu tới nhà làm thịt nướng, Vãn Hồi Chu có chút ngạc nhiên.
"Em thích nướng thịt với bọn họ sao?"
Thẩm Phán dừng lại một chút, vô cùng tự nhiên nói "Cấp dưới của anh mà, dù sao thứ bảy cũng không có chuyện gì làm, nhóc mập cũng thích ăn thịt nướng.
" Nói xong còn thêm vào một câu "Chơi rất vui.
"
"Để anh hỏi thử ý bọn họ xem.
" Vãn Hồi Chu mặc dù không biết Thẩm Phán có ý gì, nhưng có thể nghe ra được không chỉ đơn thuần muốn cùng đồng nghiệp của anh ăn thịt nướng.
Trong đội gần đây nhàn rỗi, mỗi ngày đều làm đủ giờ hành chính không phải tăng ca, lúc Vãn Hồi Chu hỏi thì thấy mọi người muốn đi nhưng lại có chút do dự, anh thắc mắc "Sao vậy?"
"Đội trưởng, có thể dẫn theo người nhà không? Chúng ta có thể góp tiền mua thịt, em đã đồng ý cuối tuần dắt con đi chơi rồi.
"
"Đúng đúng, vợ em đòi kiểm tra, lần trước chúng ta đi tiệc nướng, cổ cảm thấy em ở ngoài—— khụ không có gì.
"
Mọi người ồn ào trêu ghẹo, nói vợ quản nghiêm chứ gì.
Vãn Hồi Chu không đồng ý liền mà nhắn tin hỏi Thẩm Phán có thể không, dù sao chỗ tiệc nướng cũng là sân biệt thự của Thẩm Phán.
Giây tiếp theo là tin nhắn trả lời bằng giọng nói.
【 Chu Chu, mọi thứ của em đều là của anh, nhà của em cũng là nhà của anh, anh quyết định em đều đồng ý hết.
】
"Có thể dẫn người nhà theo, mọi người chuẩn bị đi.
" Vãn Hồi Chu không trả lời tin nhắn trước mà nói với Mai Lỵ "Việc này cực khổ cho Mai Lỵ rồi, tôi chuyển tiền cho cô nha.
"
Mai Lỵ: "Đội trưởng không cần phải chuyển tiền đâu, tiền mấy lần trước đội trưởng chuyển cho em còn dư rất nhiều, hơn nữa bữa tiệc lần này mọi người đều góp tiền mà, cũng không đắt lắm.
"
"Đúng đó, cũng không thể lần nào cũng để ngài chi được, ngại lắm.
"
Vãn Hồi Chu cũng không từ chối gật đầu, trở lại phòng làm việc, điện thoại của Thẩm Phán liền tới.
Giờ phút này nếu có một cái gương, Vãn Hồi Chu sẽ phát hiện trên mặt mình vẻ mặt bất đắc dĩ nhưng thần sắc hồng hào ánh mắt sáng ngời.
Thứ sáu quay về biệt thự.
Vãn Hồi Chu phát hiện thấy biệt thự im ắng không có người nào khác, không khỏi nói "Thẩm Phán, có phải em đuổi hết nhân viên của em đi rồi đúng không? Nếu là vì anh với Giang Giang thì không cần thiết đâu, bọn anh có thể ở trong tiểu khu mà.
"
"Không có.
"
Vãn Hồi Chu lộ ra ánh mắt dò xét, Thẩm Phán lập tức giơ tay thề: "Thật đó Chu Chu, hai người đi công tác chưa có về, Phương Tình ở dưới bổ túc, còn Bách Thanh từ sau khi vụ án kết thúc vẫn không trở lại, chắc là chạy đi cua chú của hắn rồi.
Đúng là rất có phong thái của sếp hắn, ngoại trừ trong công việc.
" Nhân tiện thổi phồng chính mình.
"Bách Thanh trong trạng thái đó mà đi gặp chú hắn sao?" Vãn Hồi Chu vô cùng tò mò "Sẽ không có vấn đề gì chứ?"
Nói đến cái này thì Thẩm Phán rất đắc ý "Công ty bọn em rất chính quy, Bách Thanh đi trên đời này thủ tục chứng nhận nên có bọn em đều có, nếu như chú nhỏ của hắn không tin hoặc là tung tin ra ngoài, bọn em có thể dùng giấy chứng nhận nói cho y biết, Bách Thanh này mặc dù cũng gọi là Bách Thanh, dáng vẻ tương tự nhưng Bách Thanh này với cháu y là hai người khác nhau.
"
"Em không phải người bình thường——" Vãn Hồi Chu đang tìm từ để hình dung "Em không phải là con trai của một quan viên bình thường ở dưới sao?"
"Chu Chu, anh thật thông minh.
" Thẩm Phán tiến tới hôn một cái, cười hì hì nói "Em là con trai của lão đại ở dưới, là con ông cháu cha hàng thật giá thật, em có thể lừa cha em nha.
Chu Chu anh muốn lừa cha em thế nào em cũng có thể giúp anh, cha này không được thì em vẫn còn một cha khác nữa.
"
(Chính nhi bát kinh: cái gì đó vô cùng real, nhấn mạnh sự thật, sự nghiêm túc
Nhị thế tổ: là một thành ngữ phổ biến trong tiếng Quảng Đông lấy từ tích vua Tần Nhị Thế.
Thành ngữ chỉ con cháu những gia đình giàu có, chỉ biết ăn chơi phung phí tiền cha mẹ mà không biết lo lắng cho sự nghiệp)
Vãn Hồi Chu cười ra tiếng, cũng không để tâm, hôn một cái lên mặt Thẩm Phán, giọng điệu như dỗ Giang Giang nói "Không cần, anh biết mình muốn gì mà.
"
Ngược lại Thẩm Phán có chút tiếc nuối, hắn lớn như vậy còn chưa làm cha xấu hổ lần nào.
Khi nào hắn mới có thể trả thù cho những trận đánh mà hắn chịu khi còn nhỏ đây?
Buổi sáng thứ bảy.
Giang Giang mở mắt ra, thấy mình đang nằm ngủ ở giữa ba với chú xấu tính, cảm thấy mỹ mãn nhắm mắt lại.
Thẩm Phán bên cạnh tức muốn chết, lén lút nhéo má Giang Giang một cái, hai mắt Giang Giang cũng không mở ra, hậm hực nói "Con mà khóc ba sẽ mất hứng đó.
"
"Con ngủ giữa chú với Chu Chu, chú cũng rất tức giận.
" Thẩm Phán thả tay, đang xem xét đến khả năng ném Giang Giang cho hai cha.
Giang Giang mở mắt ra, đắc ý nói "Ba đồng ý mà.
Con nói ba thích con nhất đó.
"
Thật muốn đóng gói tiễn nhóc mập đi ghê! Cơ mà nhóc mập ranh mãnh lại còn phiền phức như vậy, đưa người khác đoán cũng không ai thèm.
Thẩm Phán trong lòng châm chọc.
Giang Giang làm mặt quỷ với Thẩm Phán, nhóc vô cùng cao hứng quay đầu ôm ba ngủ tiếp.
Thẩm Phán ở trên giường nhìn chằm chằm ót của Giang Giang mà trút giận.
Sau khi hắn cùng với Chu Chu xác lập quan hệ, hắn dây dưa đến cỡ nào thì trừ hôn hôn ra cũng không có bất cứ hành động thân mật nào khác, dù có tạo ra bao nhiêu cơ hội đi nữa thì đều bị tên tiểu quỷ này đá bay hết.
Thật ra vấn đề là, Thẩm Phán cũng nhận ra được Chu Chu giống như có chút né tránh chuyện giường chiếu, nếu không khi mập tối hôm qua đòi ngủ ở giữa thì Chu Chu hẳn nên từ chối.
Thằng nhóc con này.
Thẩm Phán trút hết lửa giận lên đầu nhãi con, nhìn chằm chằm vào ót nhóc vô tội nửa tiếng đồng hồ.
Cuối cùng hết sức tức giận bước xuống giường, đi vòng qua phía Vãn Hồi Chu, từ phía sau ôm dính lấy anh, hơn nữa còn cho Giang Giang một ánh mắt rất là khiêu khích đắc ý.
Vãn Hồi Chu có thể ngủ tiếp mới lạ.
Hơi thở nóng bỏng phả bên tai như mang theo một luồng điện.
Nhất là sáng sớm mới tỉnh lại, thân thể hiển nhiên có chút khó chịu, Vãn Hồi Chu lúc này hơi hối hận khi để cho Giang Giang ngủ cùng rồi.
"Anh đi nhà vệ sinh.
" Vãn Hồi Chu nhỏ giọng nói.
Thẩm Phán một tay ôm eo Vãn Hồi Chu, sớm đã biết chuyện gì xảy ra, lúc này rất ư là đắc ý nói "Chu Chu, em cũng đi với anh, em giúp anh một chút nha.
"
"Ba, con cũng muốn đi.
" Giang Giang ngồi dậy lớn tiếng nói.
Thẩm Phán vỗ đầu Giang Giang như vỗ đầu cún con, từ chối nói "Con đi nhà vệ sinh phòng con đi, con nít không được nhúng tay vào chuyện của người lớn——"
"Thẩm Phán! Không được nói những cái này với Giang Giang.
"
"Chu Chu anh nghĩ gì vậy? À nhúng tay, em không phải nói ý này, Chu Chu đầu anh suy nghĩ cái gì thế? Anh với em dĩ nhiên có thể nhúng tay, anh không cần phải đi nhanh như vậy đâu, em nhúng tay phụ anh mà.
"
Giang Giang chân ngắn, trượt xuống giường lạch bạch chạy theo cũng không đuổi kịp.
Nhưng mà Vãn Hồi Chu cũng nhốt Thẩm Phán ở ngoài cửa nhà tắm, vì vậy một lớn một nhỏ hừ nhau một tiếng.
Đoàn người Điền Quân đến lúc hơn ba giờ chiều.
Họ đem theo lỉnh kỉnh đồ ăn vặt, trái cây, thịt đã ướp, ngay cả than cũng mang theo.
Bởi vì hơn nửa số người đã lập gia đình và có con nhỏ nên lần này tụ tập thật sự là rất náo nhiệt, cũng may mà biệt thự của Thẩm Phán rất lớn.
Những người lớn vẫn còn khách sáo chào hỏi nhau, mấy người bạn nhỏ thì đã vây quanh Giang Giang.
"Có thể chơi ở lầu một.
" Thẩm Phán nói.
Lầu hay là khu vực riêng tư của nhân viên, lầu ba chính là của nhà bọn họ.
Giang Giang gật đầu không chờ nổi dẫn mấy bạn nhỏ đi chơi.
Địa điểm tổ chức tiệc nướng ở sân sau, bên cạnh là bể bơi, nam thì làm việc, nữ thì túm tụm vừa nhìn bọn trẻ vừa trò chuyện chuyện thường ngày.
Thẩm Phán là chủ toạ, hôm nay không có vẻ người sống chớ vào như thường ngày mà là hết sức hiếu khách, còn kéo tay Vãn Hồi Chu đi khắp nơi chiêu đãi.
"Mấy người cứ thoải mái, cần gì có thể kêu mấy dì giúp việc.
" Thẩm Phán cười híp mắt nói "Tôi là bạn trai của Chu Chu, khoảng thời gian trước phá án vất vả, đồng nghiệp cấp dưới của Chu Chu cũng là bạn của tôi, mọi người chơi vui vẻ.
"
Vãn Hồi Chu rốt cuộc cũng biết Thẩm Phán có chủ ý gì.