Thám tử suy đoán không sai, Tiêu Điền Điền chính là cố ý để cho bọn họ tìm được.
Bởi vì Tiêu Điền Điền biết, trong khoảng thời gian mình mất tích, Thẩm Thần sẽ bất lực cỡ nào.
Tình yêu biến mất, sự nghiệp không thuận, thêm hệ thống của công ty bị phá, tư liệu cơ mật sắp bị phơi ra ngoài —— tất cả, đều khiến kẻ từng là con cưng của trời rơi vào hố sâu tuyệt vọng.
Tuy nói việc X làm là cọng rơm cuối cùng đè chết con lạc đà, nhưng Tiêu Điền Điền cũng không giận X đâu.
Bởi vì trong khoảng thời gian bị cầm tù kia, có X làm bạn, cậu mới có thể duy trì được tâm trạng tốt đẹp.
Mà X cũng vì thấy mình bị cầm tù, do xuất phát từ phẫn nộ và ghen ghét mới lựa chọn ra tay với Thẩm Thần.
Đương nhiên đây là hai người đàn ông cậu yêu nhất.
Cậu không thể trơ mắt nhìn hai bên giết hại lẫn nhau, rốt cuộc cuối cùng thì hai người kia cũng hợp thành một thể mà.
Lúc trước có thể ở trước mặt mọi người biến mất, là do có sự trợ giúp của hệ thống.
Bây giờ cậu đã gỡ chức năng che chắn và di chuyển vị trí của hệ thống chủ, xuất hiện ở trước tầm mắt của mọi người, để Thẩm Thần phát hiện.
Đến lúc đó, Thẩm Thần nhất định sẽ không màng tất cả mà tới tìm cậu.
Và khi cậu nhìn thấy sự mỏi mệt và say đắm trên khuôn mặt của Thẩm Thần, cậu sẽ mềm lòng mà quyết định tha thứ cho tất cả những gì Thẩm Thần làm trước đây.
Thuyết phục X đừng tiếp tục hack hệ thống công ty nữa, cứu vớt Thẩm Thần từ trong nước sôi lửa bỏng.
Mà sau chuyện này, Thẩm Thần không chỉ hoàn toàn chịu thua, một lòng một dạ với mình, còn có thể tiến thêm một bước trở nên gay gắt với X, trở thành một người có bệnh chiếm hữu.
Có thể nói là một hòn đá trúng hai con chim bự.
Cậu đã chuẩn bị sẵn sàng, nghênh đón mối tình tay ba khiến lòng người rung động này.
Vì để có một diện mạo rực rỡ xuất sắc trước mặt Thẩm Thần, sáng sớm Tiêu Điền Điền đã thức dậy, sửa soạn chải chuốt.
Chờ một lát thì đến quán cà phê làm công.
Cậu vì bản thân mà chuẩn bị sẵn sàng cốt truyện tiếp theo, muốn ở nơi đó "Ngẫu nhiên" gặp Thẩm Thần.
Đỗ Hữu nói trợ lý Tiêu đưa mình đến khu vực gần quán cà phê, sau đó một mình xuống xe.
Trong lúc ngồi xe, thám tử đã đi trước kiểm tra hoàn cảnh xung quanh.
Quán này nằm cách xa trung tâm thành thị, lượng người không lớn.
Quán cà phê tọa lạc ở ngã tư đường, trên cửa treo bảng hiệu màu chocolate.
Bên cạnh có một cải bảng dựng nhỏ, thực đơn được ghi bằng phấn màu.
Hiện tại khách vào không nhiều lắm, đi vào sợ là sẽ thu hút sự chú ý của Tiêu Điền Điền.
Chẳng qua trong tiệm đều có gắn camera theo dõi.
Muốn bắt người thì cần phải dụ Tiêu Điền Điền ra, đổi nơi khác mới ra tay được.
Bây giờ là hai giờ chiều.
Đỗ Hữu nhìn thoáng qua đồng hồ, đi đến quán cà phê.
Đường lớn bỗng nhiên xuất hiện một chiếc xe phóng như bay, cuốn lên bụi bặm dưới đất, vẽ ra mấy vệt khói nâu đằng sau xe.
Lúc sau xe đó chậm rãi dừng lại ở ven đường.
Tiếp theo cửa xe mở ra, một người đàn ông mặc áo gió bước từ trên xe xuống.
Là Thẩm Thần.
Cùng lắm thì mới không gặp nhau bốn ngày từ cái hôm ở bệnh viện, vậy mà bộ dạng hắn giờ thay đổi quá lớn.
Mái tóc thường được chải vuốt cẩn thận, nay lại rũ xuống trước trán, dưới mắt là quầng thâm đen xì, còn có râu nhỏ mọc lún phún dưới cằm.
Hoàn toàn không giống tinh thần phấn chấn trước kia, thậm chí cà vạt cũng không thắt, nhìn hắn phong trần mệt mỏi.
Thẩm Thần thậm chí không chú ý tới Đỗ Hữu.
Sau khi xuống xe, chân dài rải bước đến quán cà phê.
Nửa giờ trước Thẩm Thần nhận một tin tức.
Thám tử nói đã tìm được tung tích của Tiêu Điền Điền, vì thế Thẩm Thần lập tức bỏ công việc ở công ty xuống.
Trước mắt công ty đang loạn thành một đống.
Lúc hắn đi, trợ lý Đổng bày ra trăm phương nghìn kế muốn ngăn lại hắn.
Nhưng hắn không thể bỏ lỡ cơ hội này được.
Nếu Tiêu Điền Điền lại biến mất ngay trước mắt lần nữa, hắn cũng không biết tìm người ở đâu.
Thời điểm rời công ty, thanh tiến độ trên màn hình đã qua một nửa.
Thời gian không đến giờ.
Mau chóng gặp lại Tiêu Điền Điền, có lẽ còn kịp về công ty một chuyến.
Hắn bước nhanh chân, tầm mắt vẫn luôn dừng ở cửa quán cà phê.
Nhưng đi chưa được mấy bước, lại đột nhiên bị người giữ chặt.
Thẩm Thần quay đầu lại.
Khi thấy rõ người tới, không khỏi nhướng mày, "Tại sao cậu lại ở đây?"
Đỗ Hữu không trả lời.
Nhìn lướt qua bả vai Thẩm Thần, thấy Tiêu Điền Điền mặc một áo sơ mi trắng thêm tạp dề đen, ôm một lọ hoa tươi đi đến bên cửa sổ.
Lâu lâu còn ngẩng đầu nhìn bên ngoài một cái.
Tuy rằng không biết tại sao lại đứng ở kia tưới hoa, nhưng trực giác của Đỗ Hữu đã nói cho chủ nó biết Tiêu Điền Điền đang đợi ai.
Tóm lại, không thể cho hai người kia gặp nhau được.
Thẩm Thần thấy tầm mắt của Đỗ Hữu chếch sang bên bả vai mình, muốn quay đầu lại nhìn.
Nhưng mà còn chưa kịp hành động, cằm đã bị người nắm lại.
Tổng tài bá đạo Hữu nắm cằm Thẩm Thần.
Nhưng râu lún phún làm Đỗ Hữu cảm thấy không tốt lắm.
Đỗ Hữu: "Đừng nhìn."
Thẩm Thần: "…… Cậu làm gì vậy?"
Có lẽ là do quá mệt, hắn không phản kháng.
Mà cũng có thể là do trải qua chuyện trước kia, hắn đối Đỗ Hữu đã không còn cảm xúc mâu thuẫn nữa.
Đỗ Hữu lại nhìn thoáng qua quán cà phê.
Tiêu Điền Điền đã đi khỏi chỗ cũ, không biết đi nơi nào rồi.
Liền buông tay ra, đỡ lấy vai Thẩm Thần, đẩy người vào trong xe.
"Đi lên, tôi có chuyện muốn nói với anh."
Tay Thẩm Thần chống ở cửa xe, nhíu mày, "Tôi có việc gấp.
Muốn nói gì thì nói ở đây đi."
"Không thể cho người khác nghe được."
Trên thực tế, ở đây không có mấy người đi đường.
Nếu không hai người đàn ông lôi lôi kéo kéo giữa ban ngày ban mặt, nhất định sẽ bị người khác chú ý.
Chuyện gì mà không muốn cho người khác nghe?
Thẩm Thần suy đoán trong lòng.
Rõ ràng lần trước hắn đã nói trắng ra luôn rồi, người này còn không buông tay được sao.
Hắn thở nhẹ một hơi, nhìn về phía quán cà phê.
Nhưng mới vừa nhìn thoáng qua, đầu lại bị cưỡng chế quay lại.
Cổ còn bị vặn theo.
Thẩm Thần: "……"
Thẩm Thần: "Tôi biết rồi, lên xe trước đã."
Đỗ Hữu như ý muốn theo Thẩm Thần lên xe.
Bởi vì trên cửa gắn kính mờ, nên bên ngoài cũng không thể thấy người trong xe.
Một cặp đôi đi vào quán cà phê, Tiêu Điền Điền đi tới cửa tiếp họ, vì vậy lúc bọn họ lên xe không bị phát hiện.
"Năm phút."
Lúc này, Đỗ Hữu nghe thấy Thẩm Thần nói: "Tôi cho cậu năm phút, cậu muốn nói gì cũng được." Hắn dừng một chút, "Sau đó tôi sẽ quên hết."
Đỗ Hữu cũng không muốn nói gì cả.
Anh chỉ không muốn Thẩm Thần gây trở ngại cho mình.
Hơn nữa rõ ràng là miệng lưỡi của anh không đủ để khuyên người ta.
Trong xe im lặng một phút, không ai mở miệng.
Ngẫu nhiên nghe thấy tiếng ting ting, có người chạy xe đạp ngang qua.
Thẩm Thần nhìn thoáng qua thời gian, "Đã qua một phút, cậu không muốn nói gì sao?"
"……"
Đúng vậy, không thể lãng phí thời gian thêm nữa.
Đỗ Hữu quay đầu nhìn về phía Thẩm Thần: "Dù tôi có làm cái gì, anh đều quên hết đúng không?"
"Đương nhiên." Thẩm Thần nói, nhưng sau đó cảm thấy động từ trong câu nói hơi sai sai.
Hắn bảo là "Nói", chứ không phải "Làm".
Bốn phút còn dư này cậu ta muốn làm gì mình? Hắn nhíu mày nhìn Đỗ Hữu, thấy người nọ thò tay qua, tay trái kiềm bả vai của mình.
"Từ từ." Thẩm Thần duỗi tay ngăn Đỗ Hữu, "Cậu muốn làm gì?"
Bởi vì chạy quá gấp, nên trong xe không mở máy sưởi nên khá lạnh, ngay cả ghế dựa cũng muốn đông lại tới nơi.
Nhưng giờ này khắc này, khoảng cách của hai người rất gần, họ cảm nhận được hơi thở của nhau, không khí trở nên nóng rực.
Đỗ Hữu khó hiểu, "Không phải anh đã đồng ý rồi sao?"
Thẩm Thần cứng họng.
Vừa rồi thuận miệng đồng ý làm hắn vô cùng hối hận, "Cậu nghe lộn rồi."
Đỗ Hữu mắt điếc tai ngơ, "Không đau đâu mà."
Không đau?
Cái gì không đau?!
Thẩm Thần sắc mặt trắng bệch.
Suy đoán chẳng lành trong lòng càng được chứng thực.
Quả nhiên người này…… Không chiếm được trái tim, nên muốn có được cơ thể của hắn.
Hắn muốn đẩy Đỗ Hữu ra.
Nhưng sức của đối phương rất mạnh, còn kiềm từ trên xuống, có lợi thế và kỹ thuật.
Căn bản là không cự lại được.
"Thả ra." Thẩm Thần trừng Đỗ Hữu, "Nếu cậu dám làm, tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho cậu!"
"Đau thì nói, đi bệnh viện xem một chút là được."
Đi bệnh viện? Chẳng lẽ còn bị thương?
Người này hình như không muốn buông tha hắn.
Mặt Thẩm Thần càng trắng, ngay cả môi cũng không còn một giọt máu nào, nhìn hơi đáng thương.
"Cậu bình tĩnh một chút! Ít nhất……" Hắn có chút nói không thành lời, "Đổi chỗ cho tôi."
"Không còn thời gian nữa."
Giọng của Đỗ Hữu từ trước đến nay vẫn vậy, nhưng lúc này ở trong tai Thẩm Thần là âm thanh ma quỷ vẫy gọi mình.
"Tôi nói ——!"
Thẩm Thần tăng lớn âm lượng, muốn khiến cho qua đường người chú ý.
Tuy rằng có chút mất mặt, nhưng so với việc bị người chiếm tiện nghi và bị ú ù thì chẳng có nghĩa lý gì cả.
Nhưng mà mới vừa gào lên câu thứ nhất đã bị che miệng lại.
Đỗ Hữu: "Đừng cho người ta nghe được."
Thẩm Thần muốn nói cái gì đó, nhưng miệng bị che, chỉ có thể phát ra tiếng nức nở không thành lời.
"Nhìn mắt tôi này."
Bên tai Thẩm Thần vang lên câu nói của Đỗ Hữu.
Cặp mắt đen như mực của Đỗ Hữu chăm chú nhìn Thẩm Thần, mang theo chút lạnh lẽo như thường ngày.
Mà một giây sau đó, màu đen trong mắt tản đi, nháy mắt biến thành màu trắng nhạt.
Hắn kinh ngạc mở to hai mắt, trong cổ họng phát ra âm thanh không rõ.
Tiếp theo, Thẩm Thần cảm giác như cổ mình bị một chiếc lông vũ nhẹ nhàng phất qua.
Ư.
Đỗ Hữu nhìn phía tay mình.
Anh khống chế sức lực không tốt lắm, sợ làm hắn bị thương.
Nhưng vừa rồi hình như không bị gì.
Mạnh hơn chút nữa vậy.
"Rốt cuộc cậu là ai?" Thẩm Thần hoàn hồn lại.
Tròng mắt Đỗ Hữu lại đen như cũ.
Cơ hội chỉ có một lần.
Cứ cho là đôi mắt lại biến đổi, cũng không thể tiếp tục dọa Thẩm Thần được nữa.
"Đừng lộn xộn." Đỗ Hữu nói, "Tôi đang nghiên cứu."
Câu này nghe có mùi nguy hiểm.
Thẩm Thần không rõ Đỗ Hữu muốn nghiên cứu cái gì, chỉ biết hiện tại là cơ hội để phản kháng.
Còn chưa hành động, thì nghe chuông điện thoại vang lên.
Âm thanh đơn giản làm bầu không khí sống lại, nó quanh quẩn khắp chiếc xe, động tác hai người đồng thời cứng lại, ai cũng không nhúc nhích.
Đỗ Hữu cảm thấy túi mình đang rung lên.
Thẩm Thần: "Nghe đi."
Chỉ cần chờ gông cùm này buông lỏng, thì có thể xoay chuyển cục diện.
Đỗ Hữu liếc mắt nhìn hắn một cái, lấy điện thoại ra.
Là một dãy số lạ.
Anh ấn nghe, đưa điện thoại lên tai.
Sau đó, điện thoại truyền đến một giọng nam lạ.
Nói giọng nam cũng không đúng, giọng nói đã qua máy biến âm, nghe rõ cả tiếng động cơ máy móc, khiến người nghe hơi sợ hãi.
"Xin chào." Giọng máy móc, "Anh đang tìm tôi?"
Không gian bên trong xe không lớn, hai người lại cách khá gần.
Bởi vậy Thẩm Thần cũng nghe thấy giọng nói trong điện thoại.
Giọng nói quái dị và khả nghi đó làm Thẩm Thần cứng người, không phản kháng nữa, nín thở lắng nghe.
"Nói nghe, đây là lời cảnh cáo.
Đừng tiếp tục lại gần Tiêu Điền Điền.
Nếu không thì tiếp theo sẽ đến lượt anh."
Người này quả nhiên là X.
Hơn nữa không ở chỗ này, vậy mà thấy được anh.
Đỗ Hữu: "Cậu ở đâu?"
Nghe thấy giọng nói, bên kia im lặng không trả lời.
Đương nhiên, Đỗ Hữu cũng không cho rằng đối phương sẽ nói cho mình biết.
Chỉ là muốn kéo dài thời gian, người của anh sẽ nhanh chóng mò được thông tin.
【 tìm được rồi, tìm được rồi! 】
Âm thanh ồn ào của hệ thống vang lên trong đầu.
【 tìm được danh tính của X rồi.
Ký chủ, trong giờ tui đã hoàn thành nhiệm vụ rồi đó, mau khen tui! 】 nó đắc ý dạt dào.
【 giỏi quá.
】 Đỗ Hữu khích lệ, 【 thông tin đâu? 】
Hệ thống cảm thấy lời khen chả có thành ý gì cả.
Nhưng vẫn báo tin tức mình tuần tra được.
X đến từ một thế giới tên《 Sống lại nơi tận thế tôi đạp tra nam đánh bay ánh trăng sáng, trở thành người trên đầu quả tim của lão đại 》.
Cái tên vẫn quen thuộc như vậy.
Mà tên thật của X cũng rõ ràng.
Là Tần Qua.
Không biết vì sao, Đỗ Hữu cảm thấy tên này có hơi quen tai.
Nhưng hiện tại cũng không tiện nghĩ nhiều, chuẩn bị một lát liền đem tình báo này đưa cho thám tử.
Điện thoại vẫn không bị ngắt.
Đỗ Hữu nhìn thoáng qua màn hình, xác nhận còn đang ở chế độ nói chuyện.
Bên kia không ngắt, cũng không nói lời nào.
"Cậu còn đó không?" Anh hỏi.
Thật lâu sau, bên kia vang lên âm thanh điện tử.
"Bây giờ xuống xe."
"Tại sao?"
Đối phương im lặng một chút: "Làm trao đổi, tôi có thể không truyền tư liệu ra ngoài."
Đỗ Hữu giương mắt nhìn Thẩm Thần ngồi đối diện.
Thẩm Thần nghe thấy những lời này, cũng ngẩn ra, nhìn lại đây.
Đỗ Hữu: "Tập đoàn Thẩm thị?"
"Đúng."
"Tôi hiểu rồi."
Tuy nói không biết hành vi này có ý nghĩa gì, nhưng anh vẫn làm theo.
Mà khi vừa đẩy cửa xe ra, cánh tay lại bị túm chặt.
Quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Thẩm Thần thần sắc phức tạp, kiểu muốn nói lại thôi.
Cuối cùng mới nói: "Có khả năng là lừa."
Đúng là có chút kỳ quặc, nhưng Đỗ Hữu không muốn bỏ lỡ cơ hội này.
Nếu đối phương có thể chủ động ngừng công kích, vậy thì không cần xuống tay từ chỗ Tiêu Điền Điền.
"Yên tâm." Anh rút tay ra.
Thẩm Thần chỉ thấy tay mình man mát, người nọ liền đi xuống xe, cửa xe trước mắt khép lại.
Trong xe chỉ còn lại một mình Thẩm Thần, độ ấm như giảm xuống.
Vừa rồi nghe đầu bên kia điện thoại nói, hắn mới phản ứng lại —— lần này X hành động, là vì Tiêu Điền Điền.
Cho nên từ phương diện nào đó mà nói, nếu có thể dụ Tiêu Điền Điền ra, thì X cũng sẽ ngừng công kích.
Nhìn phản ứng của Đỗ Hữu, hẳn là đã sớm biết tình hình công ty bên mình.
Hắn đã đoán sai một bước.
Đỗ Hữu tới nơi này, có lẽ không phải vì tìm hắn, mà là muốn thông qua Tiêu Điền Điền ngăn lại hành vi của X, cho nên mới thành cái đinh trong mắt người nọ.
Đỗ Hữu vì giúp mình, làm tập đoàn Đỗ thị rơi vào hoàn cảnh nguy hiểm.
Nếu không phải vô tình nghe thấy những lời nói vừa nãy, có khả năng vĩnh viễn hắn sẽ không thể biết được chuyện này.
Sau khi Đỗ Hữu xuống xe, gió lạnh ập vào mặt.
Anh theo bản năng nhìn bốn phía xung quanh.
Nhưng người qua đường không nhiều lắm, phần lớn là đi theo cặp.
Mà người duy nhất đi một mình là một người đàn ông trung niên bụng phệ, đang đứng bên cạnh thùng rác hút thuốc.
Đỗ Hữu không nhìn nữa.
Lấy con mắt của Tiêu Điền Điền, khẳng định không phải người này.
"Đừng nhìn, tôi không ở đó đâu." Đầu kia điện thoại truyền đến yêu cầu mới, "Bây giờ đi lên trước ba bước, ngẩng đầu lên."
Đỗ Hữu theo lời đi lên trước.
Khi ngẩng đầu, vừa lúc thấy camera của cửa tiệm nhắm ngay mặt của mình.
Đó là một camera theo dõi vô cùng bình thường.
Khung máy móc thuần moy màu trắng, mà có lẽ không được vệ sinh kỹ, trên màn hình có một lớp bụi.
Đôi mắt Đỗ Hữu nhìn chăm chú vào màn hình, giống như xuyên qua màn hình mà nhìn đến người bên kia.
"Thấy tôi không?"
Đầu bên kia không trả lời, im lặng một hồi lâu.
Đột nhiên liền ngắt điện thoại, truyền đến mấy tiếng lao xao.
Nghe bên kia điện thoại truyền đến âm thanh tút tút, Đỗ Hữu không hiểu ra sao mà bỏ điện thoại xuống.
Như vậy là được?
Anh còn cho rằng X sẽ bắt mình làm mấy việc phiền phức gì đó.
Trở lại trên xe, Thẩm Thần vội hỏi: "Người kia bắt cậu làm cái gì?"
"Kêu tôi nhìn camera một chút." Đỗ Hữu trả lời.
Camera?
Thẩm Thần nhíu mày: "Là muốn chụp mặt cậu?"
Đỗ Hữu ôm ngực, tỏ vẻ chính mình cũng không hiểu hành vi đó có ý nghĩa gì.
Bỗng nhiên điện thoại vang lên, là trợ lý Đổng gọi tới.
Cuộc gọi này tới rất đúng lúc, khiến người hoài nghi liệu đây và cuộc gọi của Đỗ Hữu có liên quan gì không.
Thẩm Thần ấn nghe, còn chưa nói gì, liền nghe đầu kia truyền đến giọng nói hưng phấn: "Thẩm tổng, tin tốt! Giải quyết được virus rồi!"
Nghe vậy, hai người liếc nhau.
Thật ra thanh tiến độ đã vượt qua %.
Tất cả mọi người đã bó tay không biện pháp, chỉ có thể trơ mắt nhìn nó dâng lên từng chút một.
Nhưng ở một phút trước, hoạt động của virus đột nhiên ngừng lại.
Máy tính khôi phục như lúc ban đầu, dấu hiệu bị xâm nhập cũng biến mất hoàn toàn.
Giống như hết thảy đều chưa từng xảy ra.
X tuân thủ lời hẹn.
Trợ lý Đổng còn nói tiếp: "Tất cả mọi người đang xử lý phần kết.
Còn chủ tịch muốn tôi chuyển lời tới anh, nói mau chóng về công ty……"
Trợ lý Đổng còn chưa nói xong, thì bị một người khác cướp điện thoại.
Một giọng nói quen thuộc truyền tới:
"Đang là thời điểm mấu chốt mày còn chạy đi đâu!? Tiểu đổng nói mày lại đi tìm người yêu bé nhỏ của mày, phải không?!"
"Từ từ chủ tịch, đừng nói tên của tôi mà!"
Công ty bên kia gà bay chó sủa.
Thẩm Thần ngắt điện thoại.
Lúc đầu hắn nghĩ hacker này muốn đùa giỡn bọn họ, không nghĩ tới thật sự ngừng.
Nhưng mà, đây vẫn là một quả bom hẹn giờ, không biết khi nào sẽ nổ.
Hacker kia tấn công công ty bọn họ, người cũng đã nắm được tư liệu trong tay.
Dù tạm thời không công bố, nhưng chuyện này giống như kề sẵn một lưỡi dao sắc bén ở trên cổ bọn họ.
Này hiển nhiên không phải một kết quả lạc quan.
Nhưng dù như thế nào, chuyện cũng đã được giải quyết, tập đoàn còn có nhiều thời gian đi điều tra hung thủ sau màn.
Một tảng đá lớn đã rơi xuống đất.
Nhưng hiện tại đối với Thẩm Thần, còn có một chuyện còn gấp hơn.
Ngẩng đầu, vừa định mở miệng hỏi, vừa lúc thấy Tiêu Điền Điền đi ra cửa.
Người con trai mặc áo sơ mi trắng thêm tạp dề đen phía ngoài, tóc gọn gàng, khuôn mặt nhỏ như bàn tay người lớn.
Đôi mắt chớp chớp, đứng bên cạnh cửa.
Ráng chiều nhẹ nhàng rọi lên mặt cậu, lông mi dài khẽ run, chúng như một cây dù đen che khuất bóng đôi mắt.
Trong phút chốc, đại não Thẩm Thần như nước sông chảy xiết.
Sự bình tĩnh lúc đầu nay bắt được tính hiệu tên "Tiêu Điền Điền" thì đột nhiên rực cháy như ánh lửa pháo hoa.
Có tiếng gào thét —— tìm được rồi! Mau qua ôm em ấy, khẩn cầu em, nói cho chính em biết mình không thể không có em bên đời, làm em một lần nữa bước vào thế giới của mình.
Đại não, trái tim, mỗi một sợi tóc, mỗi một mạch máu, đều đang liều mạng hò hét những lời này.
Mỗi một giây do dự, đầu càng đau không chịu được.
Thẩm Thần gần như không thể khống chế được muốn xuống xe.
Mà hắn cũng làm theo, tay đặt ở chốt cửa, run rẩy muốn mở.
Lúc này, trước mắt lại tối sầm, ánh sáng bị ngăn cách.
Một sự ấm áp phủ lên đôi mắt, như là vuốt phẳng nội tâm đang xao động.
Đỗ Hữu không chú ý ngoài cửa sổ, bởi vậy không nhìn thấy Tiêu Điền Điền đi ra cửa.
Cho đến khi phát hiện ánh mắt Thẩm Thần trở nên nóng lên, mới phát hiện điều lạ.
Vì thế theo bản năng liền che lại đôi mắt của người nọ.
Đồng thời quan sát cổ của Thẩm Thần, xem từ vị trí nào xuống tay mới coi là ổn.
Anh không tin tưởng người đàn ông đã bị tình yêu bắt lấy, chỉ có thể trước đánh người ngất xỉu rồi nói tiếp.
Chợt tay bị nắm lấy.
Đỗ Hữu cho rằng Thẩm Thần muốn ra tay, thì nghe thấy người nọ nói: "Đánh ngất tôi đi."
Đỗ Hữu hơi sửng sốt.
"Tôi biết, gần đây mình rất kỳ lạ." Thẩm Thần dùng lực rất mạnh giữ cơ thể mình lại, như vậy hắn mới không nhảy ra từ cửa sổ xe.
Trán Thẩm Thần chảy mồ hôi lạnh như suối, "Lúc trước cậu nói gì đó, có thể nói lại cho tôi nghe được không?"
Dừng một chút, giọng điệu mang theo tự giễu, "Nếu ở cùng với Tiêu Điền Điền, tôi sẽ chết."
Hệ thống kinh hãi: 【 trời đất thần phật ký chủ ơi, Thẩm Thần có ý thức của chính hắn rồi! 】
Đồng thời, Đỗ Hữu cảm giác được Thẩm Thần giãy dụa càng lúc càng kịch liệt.
Anh nâng tay lên, tay như đao, chém xuống.
Lần này không quá nhẹ, cũng không quá nặng.
Cơ thể Thẩm Thần mềm đi, lảo đảo ngã về phía trước.
Đỗ Hữu tiếp được, làm người ngồi ngay ngắn xong còn cột đai an toàn cho hắn.
Tiêu Điền Điền phơi mình ở ánh nắng bên ngoài một chút, sau đó lại trở về trong tiệm.
Thẩm Thần nửa nằm ở trên ghế, giống như đang ngủ.
Nhưng mà cho dù trong lúc ngủ mơ, vẫn cứ nhíu mày lại, tóc đen rũ xuống.
Căn cứ vào lực độ của mình, đại khái mất hai ba tiếng đồng hồ mới có thể tỉnh.
Cũng không thể để người ngủ ở đây được.
Đỗ Hữu suy nghĩ, gọi cho trợ lý Tiêu.
Một giờ sau, ở nhà họ Thẩm.
Trợ lý chậm rãi dừng xe, tầm mắt lại dính chặt lên kính chiếu hậu.
Vừa rồi Đỗ tổng đột nhiên gọi điện thoại đến, kêu cô lại đây lái xe.
Cô còn tưởng xảy ra chuyện gì, kết quả liếc mắt một cái liền nhìn thấy Thẩm tổng và Đỗ tổng ngồi hai mình ở trong xe, Thẩm tổng giống như là ngủ rồi.
Cô lập tức đỡ mắt kính, để tránh mình kích động làm vỡ.
Cuốn truyện dừng đã lâu 《 chuyện về tổng tài nhà tôi và tổng tài nhà bên 》, xem ra có thể tiếp tục có tin mới rồi.
Đỗ Hữu tất nhiên không biết cấp dưới suy nghĩ gì.
Thấy đã tới nơi, liền gỡ đai an toàn giúp Thẩm Thần, đỡ người xuống xe, ấn chuông cửa.
Mở cửa là một cô giúp việc trẻ.
Thấy cậu chủ đang ghé vào người Đỗ Hữu, không khỏi kinh ngạc hô lên: "Cậu chủ làm sao vậy?" Nói liền muốn lại đây đỡ.
"Nặng lắm." Đỗ Hữu nhắc nhở.
"Không sao đâu, sức tôi mạnh lắm……" Nói còn chưa dứt lời, giúp việc thiếu chút nữa bị đè té xuống đất.
Người bị ngất ấy mà, cân nặng thì vẫn thế, nhưng so với lúc tỉnh thì nặng hơn nhiều.
Đỗ Hữu kịp thời đỡ lấy Thẩm Thần, "Có được không?"
"Còn, còn được." Giúp việc đỡ lưng, miễn cưỡng xả ra một nụ cười.
Nghe thấy tiếng động, mẹ Thẩm cũng đi ra, thấy con trai ngất, bà bước nhanh tới, "Thần Thần sao vậy?"
Ngẩng đầu, mới thấy rõ mặt Đỗ Hữu, "Ui chao, cậu khách?"
Bà vẫn luôn nghe ba Thần Thần nhắc tới Đỗ Hữu, bởi vậy cũng bị nhiễm cách gọi luôn.
"Anh ấy..." Đỗ Hữu dừng một chút, "Không sao đâu, chỉ là ngủ thôi."
Nghe vậy, mẹ Thẩm thở dài nhẹ nhõm một hơi, nghiêng người, "Tóm lại mang nó lên phòng đã."
Đưa Thẩm Thần lên phòng ngủ trên lầu ba xong.
Mẹ Thẩm đắp chăn bông cho con trai, nhìn khuôn mặt thon gầy của con mình, bà đau lòng, "Thần Thần gầy quá rồi, nhất định là gần đây chịu áp lực rất lớn."
Lại quay đầu: "Cảm ơn con đưa nó về."
Đỗ Hữu tỏ vẻ không cần cảm ơn, thấy người cũng đã đưa về rồi, chuẩn bị rời đi.
Mẹ Thẩm vội nói: "Khó có dịp đến đây, ở lại ăn bữa cơm đi đã."
Đỗ Hữu lắc đầu, "Con còn có việc……"
"Tay nghề của bà chủ tốt lắm." Giúp việc cười hì hì nói, "Hoàn toàn không thua đầu bếp nổi tiếng Michelin đâu."
Mẹ Thẩm khiêm tốn: "Bậy nào, không khoa trương vậy đâu."
"……"
Đỗ Hữu ở lại.
Nước A nằm bên kia đại dương.
Phòng được trang trí theo tông màu lạnh.
Ở giữa bày bốn năm máy tính, một người đàn ông ngồi trên ghế mềm, chậm rãi tháo tai nghe xuống.
Tiếp theo, đôi tay nắm lại, che miệng mình.
Thân mình người nọ run nhè nhẹ, muốn kìm nén lại cơn vui sướng bất tận
"…… Thì ra ở chỗ này."
Làn da tái nhợt của người nọ để lên màn hình, chính giữa màn hình lớn là mặt Đỗ Hữu —— vừa lúc anh cầm điện thoại, ngẩng đầu nhìn về phía camera theo dõi.
Con ngươi đen nhánh như lông quạ, bộ dạng này vẫn như trong trí nhớ.
Không, so với trước kia còn quyến rũ hơn.
Thân mình thanh niên nghiêng về phía trước, vươn tay ra.
Năm ngón tay thon dài trắng nõn, khớp xương rõ ràng, lòng bàn tay nhẹ nhàng đụng vào màn hình, dọc theo dáng tóc của Đỗ Hữu, nhẹ nhàng vuốt ve lên xuống.
Tuy không phải vật thật, màn hình truyền tới xúc cảm lạnh băng.
Nhưng người nọ giống như đang vuốt ve sợi tóc thật.
Đôi mắt màu nâu giương lên, rực rỡ lung linh.
"Anh à, em sắp đến với anh rồi."
- -------------
Edit: chương này dài khiếp ゚( ゚இ‸இ゚)゚.