Hương hoa linh lan ngay ngất khứu giác tràn vào mũi Thanh Phi Hưng, anh mơ màng mở mắt.
Cảm nhận xung quanh tối om, chỉ có sắc hồng từ đèn ngủ tỏa sáng mờ ảo.
"Anh tỉnh rồi à?".
Giọng nói ngọt ngào nhẹ nhàng mang nũng nịu của nữ nhân vang lên bên tai.
Chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, bỗng nhiên có một người phụ nữ trườn lên người.
Da thịt ấm nóng va chạm, Thanh Phi Hưng đen mặt bật dậy liền đẩy cô ta ngã xuống giường.
"Cô là ai? Làm cái quái gì vậy?!".
Bây giờ mới phát hiện trên người mình không một mảnh vải che thân, người phụ nữ kia cũng thế.
Trong đầu anh thoáng chốc như bị mất trí nhớ tạm thời, không nhớ chuyện gì xảy ra trước đó.
"Này, anh không biết thương hoa tiếc ngọc hay sao vậy? Đau chết tôi rồi".
Cô ta thân hình gợi cảm, để lộ nhũ hoa cùng nhấn điểm hồng hào phơi bày trước mặt một tên đàn ông như anh.
Thanh Phi Hưng thật kỳ quái thế mà không có lấy một chút đỏ mặt nào, anh lạnh lùng lườm cô ta.
Một sợi dây thắt qua đường khe bộ não, tựa hồ một chút hồi ức quay lại.
Giây sau cơ mặt anh giãn ra, đứng dậy đỡ cô ta lên giường.
Cô ta thời cơ đó đè anh xuống giường, ngồi lên hạ thân của anh mà ma sát.
Thân hình quyến rũ, đường cong ba đường rõ ràng sắc nét tựa như điêu khắc của cô ta làm bao gã đàn ông chết trong say đắm.
Nhưng Thanh Phi Hưng không có một tý phản ứng nào với người trước mặt.
Anh nhướng mày mỉm cười trào phúng: "Cô đây là muốn làm gì? Ha, tôi không có hứng thú với phụ nữ".
"Quả nhiên".
Thanh Phi Hưng: "?!".
Nụ cười của anh cứng đơ, giọng nói quen thuộc của Lung Nghi phát giác vang lên từ xa.
Thanh Phi Hưng xoay mặt thấy anh ta cùng Thanh Phi Huy đang ngồi trên ghế sofa uống trà xem phim của anh và con gà móng đỏ lẳng lơ này.
Cô ta trèo khỏi người anh, bước xuống giường khoác áo choàng tắm che đi thân thể mỹ miều đi đến trước mặt Lung Nghi.
Anh ta kéo cô ả vào lòng: "Vất vả cho em rồi Linh Lan à".
"Tại sao anh lại cho em làm với một tên liệt chứ? Hắn lại còn không biết điều một chút nào".
Cô ta làm nũng trong lòng Lung Nghi.
Thanh Phi Hưng ngồi dậy, nhìn quanh căn phòng rộng lớn trống trải chỉ có chiếc giường ngủ và bộ bàn ghế đằng xa.
Hai bên tường hoa văn đỏ thẳm được sắc hồng đèn ngủ phản chiếu càng thêm mộng mị, mơ hồ lôi cuốn con người đắm chìm trong sắc dục.
"Phi Hưng, em đừng có suy nghĩ gì nhiều nha, chỉ là bọn anh đang khám bệnh cho em theo phương pháp của bọn anh".
Lung Nghi nhâm nhi tách trà trong tay mà nói tiếp: "Giống đực như em đáng ra khi gặp nữ nhân lột sạch dâng lên trước miệng thì tức khắc sẽ điên cuồng bổ lấy, nhưng em hoàn toàn không.
Anh thấy em rất đặc biệt".
Thanh Phi Hưng không nói lời nào, âm thầm quan sát từng cử chỉ, hành động, cách nói chuyện của Lung Nghi.
Trong mắt anh phút chốc u ám tựa hồ tỏa ra sát khí muốn tàn sát hết ba kẻ trong căn phòng này.
Thanh Phi Hưng lia mắt đến Thanh Phi Huy im lặng nãy giờ, hắn từ đầu đến cuối dường như đang né tránh ánh mắt của anh.
Không thèm nhìn anh một cái, giống như hắn đang sợ hãi điều gì đó từ anh.
Thanh Phi Hưng nhếch mép, sau đó bắt đầu với bộ dạng ngốc nghếch nghiêng đầu.
Tỏ vẻ không hiểu chuyện gì đang xảy ra: "Em mắc bệnh gì sao mà phải khám bệnh với cô gái đó vậy?".
Lung Nghi mỉm cười đáp: "Em không mắc bệnh gì nghiêm trọng cả, chỉ là anh muốn khám xem cơ thể em có phát sinh ra thêm cái gì không thôi".
Sâu xa trong ý cười của Lung Nghi hiện lên vô cùng biến thái, một gã tiến sĩ bị nhấn chìm trong ý tưởng, kế hoạch thí nghiệm quỷ của anh ta.
Thanh Phi Hưng ngay từ đầu đã nhận ra hết mọi ý đồ của những tên khốn này, nhưng anh chờ thời đến sẽ lật tẩy và báo oán.
Lung Nghi nâng cằm Linh Lan tặng cho cô ta một nụ hôn dịu dàng, sau đó nói: "Được rồi, mang vào đi".
Cánh cửa mở, hai nhà khoa học dưới trướng Lung Nghi kéo một người đi vào phòng.
Dưới sắc hồng mờ ảo, đôi ngươi Thanh Phi Hưng bỗng co rút dữ dội phản chiếu hình ảnh của người đàn ông bị kéo trong tay hai nhà khoa học.
Tơ máu hằn đỏ chằn chịt trong tròng mắt, răng nghiến lại phát ra tiếng ken két, đôi tay siết chặt thành quyền không kiềm được mà run lên.
"Tần Nhĩ?!!".
Người mà anh tưởng chừng đã quên đi dung mạo, chỉ còn lại đống khói mơ hồ không ngờ vào đúng ngày hôm nay bất ngờ xuất hiện trở lại.
Những sợi dây thép sâu tận trong não bỗng trở nên mềm nhũng tựa hồ muốn tan chảy.
Trang giấy bị rách được dán lại như nguyên vẹn đang vẽ lên dáng vẻ của Tần Nhĩ khi xưa.
Đã hai năm quên lãng, Thanh Phi Hưng không kiềm lòng liền chạy đến giành lấy Tần Nhĩ trong tay hai tên nhà khoa học, ôm y vào lòng.
Ánh mắt sắc lạnh trừng hai gã, hai tên nhà khoa học xanh mặt nhanh chống lui ra ngoài.
Người trong lòng tiều tụy, y không được tỉnh táo, ánh mắt vô hồn mở to nhìn xa xăm một điểm.
Bộ dạng Tần Nhĩ hiện tại cứ như cái xác biết đi, linh hồn đã bị giam giữ ở nơi nào rồi.
"Tần Nhĩ..
Tiểu Lá Đa..
A Nhĩ! Anh mau nhìn em đi".
Giọng Thanh Phi Hưng run run tựa hồ có thứ gì ở cổ họng vỡ vụn.
Những cảm xúc đau khổ, buồn tủi vốn dĩ sớm đã bị chôn lấp bởi hưng phấn điên dại.
Đột nhiên bây giờ đầu óc quay cuồng, cuộn trào đau quặn sâu thẳm bên trong ruột gan.
Khóe mắt anh không tự chủ được lăn dài dòng lệ.
Thanh Phi Hưng nâng gương mặt vô cảm trắng bệch thiếu đi sức sống của Tần Nhĩ, áp môi xuống bờ môi khô cằn mặc kệ ba cặp mắt đang nhìn mình.
Cứ như anh đang hôn tử thi, lưỡi anh quấn lấy đầu lưỡi mang âm hàn lạnh lẽo của Tần Nhĩ không khỏi nghẹn lòng.
Nhanh chống tách đôi môi bởi không cảm nhận được hơi ấm.
"A Nhĩ à...!Anh mau nhìn em đi này".
Nhìn vào trong ánh mắt Tần Nhĩ, Thanh Phi Hưng không thấy hình ảnh phản chiếu của mình.
Thứ anh nhìn thấy chính là Tần Nhĩ bị giày vò tra tấn, bị gông xích trói buộc.
"Không...!A Nhĩ!".
Cơn hỏa trong bụng kiềm nén bao lâu nay đột nhiên trào lên đến não, môi trên giật giật.
Anh nhẹ nhàng đặt Tần Nhĩ lên giường, quay đầu hướng ánh mắt muốn giết Thanh Phi Huy ngay tức khắc hiện thị rõ ràng.
Hắn nãy giờ luôn cúi đầu, nhấp ngụm trà cho đỡ căng thẳng.
Bỗng cảm thấy như có khẩu súng chỉa thẳng trên đỉnh đầu sắp bắn, không khỏi rùng mình, âm thầm nuốt nước bọt.
Hắn cảm thấy có chút chột dạ nhưng không thể nói ra.
Rót hết tách trà này đến tách trà khác, sau một lúc muốn cạn bình trà mà vẫn tiếp tục rót.
Đến giọt cuối cùng, bỗng cảm thấy có cái bóng đen in trên mặt bàn, hắn vô thức ngẩng đầu.
Kẻ đứng ngược sáng trước mặt là Thanh Phi Hưng.
Thời gian tựa hồ ngưng động, không gian xung quanh hắn tựa hồ bị vết mực đen đổ xuống dần loang ra bao trùm lấy căn phòng.
Cả Lung Nghi bên cạnh đang ôm Linh Lan hay là Tần Nhĩ nằm trên giường tất cả đều biến mất.
Chỉ còn mình hắn và Thanh Phi Hưng mặt đối mặt giữa không gian đen xì.
Hàm răng Thanh Phi Huy va đập vào nhau vì cơn lạnh như ngàn tia băng đâm vào người.
Thanh Phi Hưng cứ đứng trừng xuống hắn mà im re, giống như một khi anh mà mở miệng thì hắn sẽ không thể sống nổi trong một giây quý báo nào.
Thanh Phi Huy sớm đã không ngày nào cũng đụng chạm vào da thịt của Tần Nhĩ bởi hắn có vợ rồi.
Nhưng thi thoảng vì muốn giải tỏa một cách thoải mái, thú vui hoan lạc nên mới tìm Tần Nhĩ để thỏa mãn.
Rõ ràng rất sung sướng, cớ gì hắn phải chột dạ chứ? Thanh Phi Hưng là cái thá gì mà hắn phải sợ hãi?
Suy nghĩ muốn bật dậy đánh cho Thanh Phi Hưng một trận đáng đời nhưng chung quy nỗi sợ tột cùng đi với hèn nhát vẫn hiện rõ mòn một.
Làm sao mà hắn dám động vào con quái vật này chứ?
Thanh Phi Huy lấy hết sức lực để bình tĩnh: "Phi Hưng à, Tần Nhĩ là đến giúp anh chữa bệnh đấ_".
Phập!
Lời chưa dứt, hắn đã bị Thanh Phi Hưng tay không đâm thủng ngực.
Rút tay ra, máu tức khắc văng tung tóe nhuộm đỏ người ác quỷ trước mắt.
"Phi Hưng..?!".
Trong tay Thanh Phi Hưng là quả tim vẫn còn đập thình thịch vướng đầy mạch máu.
Nửa gương mặt ác quỷ chìm trong bóng tối nhe hàm răng sắc nhọn trắng tươi cười khành khạch.
"AAA!!!".
"Phi Huy! Em làm sao vậy?".
Lung Nghi bên cạnh vỗ vai hắn.
Cứ như sợi dây cứu vớt, Thanh Phi Huy bừng tỉnh thoát khỏi ảo giác thở hồng hộc.
Mồ hôi lạnh nhễ nhại ướt đẫm trán nhỏ xuống bàn, cứ như hắn mới vừa nhúng đầu vào thao nước.
Hắn run rẩy sờ tay trước ngực mình, thấy không có lỗ thủng nào liền thở phào nhẹ nhõm nhưng tim đập không ngừng mạnh.
"Em, em không sao".
Hắn lấy khăn tay trong túi ra lau đi lớp mồ hôi lạnh.
Lung Nghi hơi nhíu mày đăm chiêu nhìn Thanh Phi Huy, hắn trông giống như vừa làm chuyện xấu ngay tức khắc gặp báo ứng mà bày ra bộ dạng hèn thế này.
Bỗng nhiên có một ý tưởng xẹt qua đầu, anh ta âm thầm nở một nụ cười đầy quỷ dị ngay sau đó lại thu hồi.
Thanh Phi Huy không nhận ra sự bất thường của bằng hữu mình, hắn chỉ quan tâm Thanh Phi Hưng sắp sửa giết hắn.
Suy nghĩ hắn không sai, Thanh Phi Hưng đứng dậy một mạch đi nhanh đến tóm cổ áo hắn: "Mịa mày! Mày xem!".
Ngón tay anh chỉ đến Tần Nhĩ nằm đơ người tội nghiệp trên giường, gằn giọng: "Anh ấy biến thành bộ dạng như thế kia đều là do thằng súc vật như mày làm! Mịa, hôm nay tao sẽ giết chết mày!!!".
Ảo giác hay sự thật đều khiến Thanh Phi Huy muốn chạy trốn khỏi Thanh Phi Hưng.
Không phải do hắn cảm thấy tội lỗi mà do hắn sợ Thanh Phi Hưng.
Là sợ chết!
"Không...! Em, em xin lỗi...".
Thanh Phi Huy không dám nhìn thẳng vào con mắt xanh thẳm đại dương chứa đầy thù hận của kẻ điên trước mặt.
"Mày tưởng xin lỗi là sẽ tao sẽ tha thứ những việc khốn nạn mày đối xử với bọn tao?!".
Nắm đấm siết chặt, một quyền giơ cao chuẩn bị đấm xuống.
Rầm!
Mười tên bảo an vạm vỡ xông vào đồng loạt lao đến tóm Thanh Phi Hưng, đè sát anh dưới sàn.
"Thả tao ra!! Hôm nay tao phải giết chết hết lũ chúng mày!!!".
Thật may mười tên bảo an đủ sức giữ chặt chó điên.
Thanh Phi Huy vừa thoát chết trong gan tất liền thở phì phò như con chuột mới vừa đụng độ mèo hoang, hắn âm thầm liếc Thanh Phi Hưng đang giãy giụa.
Đột nhiên Lung Nghi đứng lên tiến đến Thanh Phi Hưng, chớp mắt anh ta lấy ống tiêm cấm thẳng vào giữa gáy anh.
"AAA!!!".
Chất dung dịch màu sắc tựa máu đỏ thẳm lẫn màu tím lịm nhưng lại lấp lánh ánh kim tuyến giống như vũ trụ muôn vàn ánh sao khiến Thanh Phi Hưng đau đớn mà gào lên trong nước mắt, nước mũi.
Đôi mắt trợn trắng dã trong phút chốc cơ thể liền bất động, cứ như chết lâm sàng.
Thanh Phi Huy chứng kiến cảnh tượng này nỗi sợ hãi tận đáy lòng càng trào ngược ra cổ họng mạnh mẽ.
Hắn thừa biết rằng nếu Thanh Phi Hưng mà chết nhất định sẽ hóa quỷ dữ tiêu diệt gia tộc Thanh Phi trong một nốt nhạc.
Con chó điên này còn sống ít ra thì vẫn còn có thể khống chế, kiểm soát.
Thanh Phi Hưng sợ quá hóa giận tóm lấy tay Lung Nghi mà quát: "Anh làm cái mịa gì thế?! Lỡ anh ta chết thiệt là chúng ta sẽ chết hết đấy!".
Ống kiêm rơi ra, mấy tên bảo an nghe lời Thanh Phi Huy liền lui ra ngoài hết, hắn lạnh lùng liếc sang Linh Lan đang ngồi trên ghế trong bộ dạng lẳng lơ bất cần đời.
Hắn đuổi luôn cô ta: "Cô nữa, cút ra ngoài".
Linh Lan thở dài lật đật nhặt quần của mình rồi bước ra ngoài.
Trong phòng bây giờ chỉ còn lại những người trong cuộc.
Lung Nghi trầm mặt gỡ tay hắn ra khỏi tay mình: "Cậu ta không chết đâu em đừng lo, bây giờ chúng ta cần phải kiểm chứng một điều".
Anh ta khụy gối bên Thanh Phi Hưng, vuốt ve tấm lưng vững chãi cứng rắn của người đàn ông đang bất động, nở một nụ cười quái dị: "Xem cậu ta có khả năng sinh sản hay không".
Thật biến thái!
Thanh Phi Huy cảm thấy bằng hữu của hắn ngày càng quái gở.
Không lẽ vì công cuộc thí nghiệm quỷ mà anh ta trở nên bấn loạn thần kinh?
Gì mà sinh sản? Không lẽ Lung Nghi muốn Thanh Phi Hưng sinh ra quỷ à?
Quỷ đẻ ra quỷ chẳng phải càng có thêm nghiệp chướng sao?
Càng suy nghĩ càng lún sâu vào vũng dầu nhớt, Thanh Phi Huy nhíu mày: "Cho nên anh mới tìm người giao phối với anh ta à? Tại sao phải làm như vậy chứ? Nhưng mà Tần Nhĩ...".
Nói đến Tần Nhĩ hắn khẽ mím môi, dường như nơi lòng ngực có gì đó trổi lên hơi nhói.
Nhưng việc y sống chết hay bị đem đi làm thí nghiệm thì có liên quan gì đến hắn đâu chứ.
Thanh Phi Huy day huyệt giữa hai đầu lông mày, thở dài: "Tần Nhĩ cũng là đàn ông, làm sao có thể đẻ con được chứ?".
"Được! Chắc chắn được!".
Lung Nghi chạm đầu ngón tay lên môi Thanh Phi Hưng nhẹ nhàng vân vê.
"Hehe, em cứ xem quy trình tiếp theo đi".
Lung Nghi cho hai tên bảo an đi vào khiêng Thanh Phi Hưng lên giường đặt nằm bên cạnh Tần Nhĩ, cứ như hai cái tử thi vừa mới chết chuẩn bị đem đi liệm.
Tần Nhĩ vẫn còn một chút tiềm thức, y hiện tại đã bỏ mặc thể xác tồi tàn này rồi.
Ai muốn làm gì thì làm đi, đối với y thà chết đi cho rồi chứ sống làm gì để rồi phải đối mặt với địa ngục trần gian còn kinh hoàng hơn là đối mặt với tử thần.
Trong đôi mắt không còn sắc hồn của y nhìn vạn vật bên ngoài chỉ là những thứ tựa hồ bị những vết màu quẹt cho mờ ảo mơ hồ.
Những kẻ gọi là con người phản chiếu trong con ngươi đen hun hút của y là những sinh vật mang mình người, đầu thú.
Ban đầu có thấy đáng sợ nhưng lâu ngày suy ra thành chay.