Chương :
Dịch: MM.
__
Sau khi cầm được phiếu trong tay, Đường Uông bèn đi gặp Liêu Nguyên Tân, các cậu tìm thêm hai bạn học nữa tiện chen chung xe rồi xuất phát đến bệnh viện kiểm tra.
“Lát nữa khám xong bọn mình đi ăn sáng nha, nghe anh chị trường mình nói có một quán Thang bao bên cạnh bệnh viện ngon lắm.”
“Ừ ừ ừ, mình sắp đói chết rồi đây này.”
Sau khi bàn bạc địa điểm ăn cơm xong, cả bọn chia ra thành từng nhóm rồi đi xếp hàng khám bệnh cho từng hạng mục.
Đường Uông đứng ở khu kiểm tra cân nặng và chiều cao, dù người xếp hàng đứng thành từng dãy dài nhưng tốc độ rút ngắn lại khá nhanh, bạn nữ đằng trước còn là người quen của cậu, hai người tranh thủ châu đầu nói chuyện với nhau trong lúc chờ đợi nên cũng không thấy nhàm chán cho lắm.
Tầng này của bệnh viện đã được trường bọn họ bao trọn gần hết, phóng mắt nhìn ra đâu đâu cũng là người quen, mọi người đứng xếp hàng bắt đầu dậy chuyện nói cười rôm rả.
“Không thấy trên đây viết cấm làm ồn à? Mấy anh chị im lặng hết cho tôi!”
Hành lang đương ngập tiếng rì rầm thoáng chốc lặng ngắt như tờ, tất cả mọi người lập tức nín thinh, đồng loạt đưa mắt nhìn thầy Phó hiệu trưởng vừa bước chân ra khỏi phòng khám.
Phó hiệu trưởng vẫn chưa được yên tâm, cố ý canh chừng sinh viên xếp hàng thêm một lúc rồi mới bằng lòng di chuyển đến phòng khám khác.
Đám sinh viên dần dần ríu rít trở lại, chỉ có điều đã khẽ khàng hơn ban nãy rất nhiều.
“Không ngờ giảng viên lại khám sức khỏe chung với bọn mình.” Cô bạn đứng trước Đường Uông cất lời.
“Mình nhớ giảng viên thường khám riêng, sao lần này lại khám chung với chúng ta vậy?” Đường Uông không hay để ý đến tình hình trong trường, vì vậy thông tin mà cậu nắm bắt được rất chi là ít ỏi.
“Nghe bảo có cô mang thai, dạy mệt quá suýt thì sẩy thai; cô thì mang thai nhưng lại không biết, cũng suýt nữa bị sẩy luôn.
Cũng vì vậy mà trường chúng ta mới tổ chức khám sớm cho giảng viên á.”
Chẳng mấy chốc, Đường Uông đã nhìn thấy giảng viên khoa bọn họ cùng các thầy cô khoa khác hoà nhập vào đội ngũ.
Bị giày vò suốt hơn một giờ đồng hồ, Đường Uông vẫn còn ba mục chưa khám xong, nhưng may mà lượng người xếp hàng không quá đông, đoán chừng chỉ tầm mười mấy phút nữa thôi là có thể kết thúc.
Điện thoại trong túi bỗng chốc rung lên, là Liêu Nguyên Tân gọi điện tới.
“Đường Uông ới, cậu xong chưa đó? Bọn mình ngồi trong quán hết rồi đây này!”
“Còn nửa tiếng nữa lận.” Đường Uông thầm nhẩm tính, hình như đã qua hơi lâu rồi thì phải, “Các cậu cứ ăn trước đi, không cần đợi mình.”
“À được, nhưng sao cậu chậm thế?”
“Chắc do lúc nãy mình đi vệ sinh nên bị lỡ thời gian.” Chính bản thân Đường Uông cũng không ngờ đội ngũ y bác sĩ lại có tác phong nhanh nhẹn như thế, cậu cố chịu đựng cơn đói cồn cào, tiếp tục đi xếp hàng cho từng mục khám tiếp theo.
Đến khi kiểm tra xong hết cả, Đường Uông đã đói đến mức rã rời tay chân.
Cậu nhớ cân nặng lúc mình chưa ăn sáng còn nhiều hơn kg so với ngày trước, Đường Uông không dám ăn quá nhiều, chỉ đành lót dạ bằng một cái bánh kếp và sữa đậu nành ba lớn cho lúc sáng, đến chừng lưng lửng bụng là lập tức dừng lại ngay.
Buổi chiều cậu kín lịch học, cho nên sau khi học xong, Đường Uông không về nhà mà xách đồ đi thẳng đến phòng tập thể hình luôn.
Huấn luyện viên của cậu lúc hướng dẫn trông đẹp thì đẹp thật, nhưng đồng thời cũng là ma quỷ đội lốt người.
Chỉ mới tập được nửa chừng mà Đường Uông đã mệt bở hơi tai, nằm liệt ra sàn không nhúc nhích nổi.
“Huấn luyện viên ơi, em đau bụng quá.” Đầu cậu ướt đẫm như xối, từng giọt mồ hôi rơi vào trong mắt, cay đến độ Đường Uông phải nheo mắt hít sâu mấy lần.
“Đi WC đi.” Huấn luyện viên không hề xao động, nói.
“Không phải đau muốn đi vệ sinh.” Đường Uông khổ sở xoa bụng, cậu không hình dung được cảm giác lúc này của mình là gì.
“Chẳng lẽ cậu định bảo mình tới tháng à?” Anh ta ném khăn lên mặt Đường Uông, “Về đi, lần sau tập bù đấy.”
“Vâng.” Đường Uông đáp với giọng rầu rĩ, cậu nằm nghỉ một lát, chờ cho bụng bớt đau mới đi tắm nước nóng rồi lững thững về lại ký túc xá.
Vùng bụng cứ nhói lên từng cơn, Đường Uông không bị tiêu chảy nên chỉ đành uống nhiều nước ấm, cứ lặp đi lặp lại như vậy rồi bất giác ngủ quên lúc nào không hay.
Thứ Bảy là ngày mà các bạn cùng phòng về trường, nhưng vừa đặt chân tới nơi lại phải chạy đến bệnh viện để khám sức khỏe, lúc cả bọn vác tấm thân đầy mỏi mệt trở lại ký túc xá thì nhác thấy Đường Uông đã ngủ say tự khi nào.
“Mặt Đường Đường lên nọng rồi phải không?” Hạ Miểu Miểu ngồi trước giường, lấy tay chọt nhẹ lớp thịt mềm dưới cằm cậu.
“Bọn mình suốt ngày dầm mưa dãi nắng, ăn không ngon ngủ không yên, Đường Đường thì ăn chơi trắng trẻo mập mạp, mình không chịu đâu, mau gọi cậu ấy dậy bao chầu cơm đi.” Chung Thân cầm một túi khô bò trong tay, vừa nhai nhồm nhoàm vừa bất mãn nói.
Hạ Miểu Miểu lập tức giật mạnh chăn của Đường Uông, la một hơi thật to: “Dậy đi heo lười! Mau dẫn ba anh chàng đẹp trai bọn mình đi ăn cơm!”
Giọng cậu ta hơi thé, gào lên một cái còn hữu dụng hơn cả chuông báo thức trong điện thoại.
Đường Uông đang yên giấc thình lình bị gọi dậy, cậu mở to hai mắt, trái tim co bóp liên hồi vô cùng rõ ràng trong ngực ngỡ như một giây sau sẽ vọt hẳn ra ngoài.
Mặt Đường Uông cắt không còn giọt máu, bờ môi trắng phớt khô khốc, cậu đưa tay che ngực, cảm nhận nhịp đập mạnh mẽ dưới lòng bàn tay.
“Đường Đường, cậu làm sao vậy, mình không cố ý.” Hạ Miểu Miểu thấy cậu phản ứng thái quá cũng giật mình lây, vội vội vàng vàng lao tới giúp Đường Uông vuốt lưng.
Chung Thân đang nhấm nháp khô bò cũng ngừng lại, phân công công việc với Tiêu Kỳ Vọng, người đi lấy ly, người thì rót nước giúp cậu.
Đường Uông vội xua tay với họ, phải hít thở sâu vài lần mới từ từ bình ổn được nhịp đập mãnh liệt.
“Đường ơi, có khi nào cậu bị bệnh không?” Trước kia Hạ Miểu Miểu vẫn thường gọi Đường Uông rời giường bằng cách hô to, không biết tại sao lần này cậu lại phản ứng mạnh đến thế.
“Chắc tại hôm qua mình tập mệt quá.” Đường Uông nhấp một ngụm nước, trả lời với chất giọng khàn đặc.
Sau khi xác nhận cậu không bị làm sao, đám bạn cùng phòng mới yên tâm thở phào, chờ cho Đường Uông dậy hẳn rồi kéo nhau đến càn quét quán lẩu gần trường.
Hơn nửa tháng trời làm “người tối cổ”, hiển nhiên ba người họ vẫn chưa đọc được mấy bài viết trên forum, chẳng biết ai gợi chuyện trước mà sau khi kể về sự tích đào đất của cả ba xong, bỗng có người chợt thắc mắc rằng tại sao hôm nay Tiết Hoằng Bác không đến.
“Chia tay rồi.” Đường Uông trấn tĩnh đáp, vừa thả đồ ăn mình thích vào khay nước lẩu vừa trần thuật lại chuyện lùm xùm giữa cả hai cho các bạn cùng nghe.
Ba người ai nấy cũng đều kinh hãi tột độ, miệng há to hơn quả trứng gà, sau đó lập tức chửi mắng sỉ vả tên khốn kia bằng đủ mọi hình thức.
“Mình có mang cục đất về làm kỷ niệm đây, để hôm khác mình gửi tặng hắn, bảo là đất đào trong mộ ra, hù chết hắn cho biết mặt!”
Ba người bạn mồm mép liến thoắng chen nhau nghĩ cách giúp Đường Uông, nhưng sau đó đề tài lại chợt thay đổi, cả bọn bắt đầu nói đến chuyện cậu ra nước ngoài chơi mà không mua quà lưu niệm về cho họ.
Kế hoạch ban đầu của Đường Uông là sẽ đi mua vào ngày cuối cùng, ngờ đâu hôm đó cậu vừa hoảng vừa đau mông, cũng vì vậy nên chẳng nhớ được chuyện gì nữa cả.
Lần nào lơ đãng Đường Uông cũng nghĩ đến Châu Giang Hành, rồi nhớ thương lây thùng sầu riêng sấy mà mình đã từ chối.
“Thôi thôi thôi, để mình mời các cậu ăn sầu riêng nhé.”
Cả đám ăn lẩu xong thì lũ lượt kéo nhau đi dạo siêu thị để mua một đống đồ ăn vặt và quả sầu riêng nặng cân, cuối cùng mới toại nguyện về lại ký túc xá.
Đánh chén no nê suốt một buổi chiều rồi, tối đến Chung Thân còn nằng nặc đòi ăn xiên nướng.
Đường Uông nhận được tin nhắn từ huấn luyện viên, hỏi rằng tối nay cậu có đến phòng tập không, Đường Uông chột dạ ngó mắt nhìn vỏ sầu riêng trong sọt rác và đống khoai tây chiên trước mặt còn chưa ăn xong, cuối cùng vẫn kiên quyết đáp có.
Cố chống lại sự cám dỗ của xiên nướng, Đường Uông quyết định hủy kèo ăn tối để đến với phòng tập thể hình.
Buổi tối cuối tuần người không mấy mống, lúc Đường Uông đến cũng chỉ mới lác đác vài bóng người.
“Hôm nay còn thấy đau bụng không?” Huấn luyện viên vừa gặp cậu là cất tiếng đùa cợt.
“Anh đừng cho em mấy bài tập địa ngục kia nữa thì sẽ không đau.” Đường Uông nhận lấy nước ấm, thầm nghĩ hôm nay mình vừa nuốt đống đồ ăn vặt kia, có đau bụng hay không vẫn chưa chắc.
“Chút nữa ông chủ mới của phòng tập bọn anh đến thị sát, chắc là sẽ vào kiểm tra phòng thay đồ trước đấy, anh nhắc trước cho cậu biết.”
“Nam hay nữ vậy anh?”
“Nam nhá, đẹp trai lắm, chỉ là kém anh mày thôi.” Huấn luyện viên dáo dác nhìn quanh, lúc nói câu này mặt mày ra chiều vô cùng đắc ý.
“Lát nữa chỉ em ngắm với nhá.” Mắt Đường Uông tức khắc sáng rỡ, nói xong thì cầm cốc nước đi vào phòng thay đồ.
Phòng thay đồ ở đây được thiết kế theo hình chữ L, trên các ngăn tủ chứa đồ cá nhân đều in rõ chữ số, đến góc rẽ còn có thêm năm hàng tủ nữa, và phải vào sâu bên trong mới là nhà vệ sinh và phòng tắm.
Tủ của cậu rất gần phòng tắm, lúc Đường Uông chuẩn bị cởi đồ bỗng có người ở gian trong quên lấy dầu gội, mà ngăn tủ lại quá xa nên chỉ còn cách í ới gọi trợ giúp.
Đi qua đi lại lại tốn thêm một khoảng thời gian, Đường Uông nhanh tay nhanh chân cởi quần áo của mình rồi mặc đồ tập lên người.
Anh chàng nọ còn mau lẹ hơn cả cậu, đương lúc Đường Uông còn đang bận cởi áo trên thì người ta đã bắt đầu sấy tóc, máy sấy phát ra âm thanh “vù vù vù” vọng thẳng vào tai.
Một tay Đường Uông cởi quần, tay còn lại lần mò trong túi để tìm tai nghe.
Chả biết hôm nay bị làm sao, nhưng khi nghe thấy tiếng động ồn ào của máy sấy, lòng Đường Uông lại có cảm giác bồn chồn, tim tăng nhịp đập, nói chung là rất không thoải mái.
Cởi quần xong, tiếng máy sấy đồng thời im bặt, trong không gian yên tĩnh bất chợt vang lên giọng một người đang mải liến thoắng về tính an toàn của tủ quần áo của phòng thay đồ.
Ắt hẳn là ông chủ bảnh bao trong miệng huấn luyện viên đến thị sát, Đường Uông cầm chiếc quần tập chưa kịp mặc vào rồi xoay ngoái lại xem, và cậu lập tức sững sờ ngay sau đó.
Áo Đường Uông đang mặc có hơi ngắn, không đủ che hết trọn phần mông, trong tiếng giới thiệu văng vẳng, nửa cái mông sau lớp quần lót tứ giác đập hẳn vào mắt ông chủ siêu cấp đẹp trai Châu Giang Hành.
__
Châu Giang Hành: Cong..
Chương :
"Cảm ơn nhóc nhá." Anh trai mới tắm xong không cảm nhận được bầu không khí ngưng đọng giữa bọn họ, lúc đi đến tủ đồ còn tiện tay vỗ lên vai Đường Uông xem như biết ơn. Mãi khi lách qua người cậu và chạm mặt với Châu Giang Hành mới nghi hoặc ngoái nhìn thêm mấy lần.
Đường Uông lúc này mới giật mình xoay mông, nhanh tay lấy chiếc quần tập chưa kịp mặc ra che cơ thể.
"Chúng ta ra ngoài xem đi." Châu Giang Hành chủ động lên tiếng, sau đó rời khỏi phòng thay đồ cùng với người dẫn đường.
Đường Uông ngồi phịch xuống, lặng lẽ nuốt ngược cơn tức xuống bụng, mặc dù đều là đàn ông, nhưng cậu không có cách nào cởi quần áo một cách điềm nhiên trước mặt Châu Giang Hành cho được.
"Lúc nãy anh ấy nhìn mông mình à?" Đường Uông lầm bầm tự hỏi rồi nhanh chóng mặc quần tập vào.
Đường Uông sợ chạm mặt Châu Giang Hành lần nữa nên đứng mãi trong đó một lúc mới cầm theo tai nghe và cốc nước xuất hiện. Bên ngoài phòng thay đồ chính là võ đài quyền anh, ngước mắt lên sẽ thấy được Châu Giang Hành đang chăm chú xem huấn luyện viên thể hình làm mẫu.
Đây là con đường duy nhất mà cậu buộc phải đi ngang qua anh, Đường Uông hít sâu một hơi, bình tĩnh cất bước đến đó.
"Nghe PT nói hôm qua cậu bị đau bụng trong lúc tập, sao không nghỉ ngơi thêm vài ngày nữa?" Châu Giang Hành mở lời trước khi Đường Uông kịp chào hỏi.
"Không sao."
Đường Uông cố ý đứng sau xe lăn của Châu Giang Hành một quãng vì không muốn mông của mình xuất hiện trong tầm ngắm của anh. Nhưng lùi bước xong cậu lại thấy bản thân có phần vô lý quá, thế là tiến thêm một bước đứng sánh vai với Châu Giang Hành.
"Anh đi công tác về nhanh thế à?" Cậu khẽ liếc mắt với huấn luyện viên, thầm cầu mong mình mau chóng bị lôi đi tập, ngặt nỗi người được cậu mệnh danh là ma quỷ kia bấy giờ đang trò chuyện với học viên khác, hoàn toàn quẳng luôn chuyện này ra sau đầu.
"Có việc đột xuất nên tranh thủ trở về."
Đường Uông nhìn chằm chằm xoáy tóc trên đỉnh đầu Châu Giang Hành, đột nhiên nhớ tới câu "Lần sau cùng đi" trước đây anh từng nói, hóa ra ý của ngài Châu lúc đó không phải là đến để tập luyện, mà là tới thị sát với thân phận của một ông chủ.
"Cậu thường đến đây thay quần áo lắm à?" Ánh mắt Châu Giang Hành vẫn nhìn thẳng lên đài quyền anh, nhưng trên đài người đi kẻ lại nườm nượp mà anh chẳng hề lia mắt nhìn theo dù chỉ một lần.
"Ừm, tan học xong đến đây quen rồi, lên lớp mà mặc đồ này thì không được hay cho lắm." Đồ tập của cậu là loại bó sát tôn dáng người mặc, kỳ thực lúc đầu Đường Uông mua là quần áo form rộng, mặc đến trường cũng sẽ thoải mái hơn, học xong thì có thể đến thẳng đây luôn, nhưng khi nhận hàng thì mới biết shop gửi nhầm mẫu, Đường Uông lười đổi nên mặc luôn đến tận bây giờ.
"Xấu." Châu Giang Hành quay mặt lại soi mói cậu từng li từng tí, tầm mắt lướt tới vòng eo săn chắc thì chợt khựng lại trong giây lát.
"..." Đường Uông lặng lẽ cúi xuống nhìn quần áo thể thao màu xám trên người, đó giờ cậu mặc đâu thấy mống nào chê xấu đâu nhỉ.
Đường Uông thầm nhủ bụng, thôi thì không nghe không thấy không nhìn, cho tâm thanh tịnh, cho lòng bình an ().
() Gốc là 不听不听,王八念经: Mình hiểu sơ là "ứ nghe đấy, im mồm đi", nhưng đặt vào đoạn này hơi sai sai nên mạn phép sửa thành câu trên.
"Lần sau mặc đồ khác đi." Châu Giang Hành nói rồi khẽ ngập ngừng, lại chêm thêm một câu, "Không là không cho vào đâu."
Quý ngài đây có vấn đề gì không đấy? Đường Uông không nhịn được trợn mắt.
Cậu sợ anh lại xài xể gì mình, cho nên chủ động đi tìm huấn luyện viên luôn.
"Nhanh thế?" Anh ta lúc này đang bàn bạc về thực đơn giảm cân với học viên, nghe Đường Uông gọi mình thì thoáng tỏ ra ngạc nhiên.
Đường Uông trễ nải cả một lúc nên không thể gọi là nhanh được, nhưng cậu hiểu ý đối phương nói là gì.
Huấn luyện viên biết mình nói lỡ nên vội lấy cớ đổi chủ đề, đến khi anh ta dẫn cậu đi tập luyện, Đường Uông phải lấy làm lạ lẫm vì huấn luyện viên hôm nay phải gọi là thiên thần. Không những giảm hai phần ba mức độ luyện tập xuống cho cậu, mà mỗi lần làm động tác, anh ta luôn hỏi han bằng giọng điệu hết sức nhẹ nhàng, hỏi cậu có đau bụng không, trên người có chỗ nào thấy khó chịu không.
"Em ổn lắm anh, ngược lại là anh đấy, hôm nay có uống lộn thuốc nào không vậy?" Đường Uông bước xuống máy tập thể hình, cậu quệt mồ hôi trên cổ, đưa ánh mắt khó hiểu nhìn huấn luyện viên.
Anh ta chỉ cười khan rồi lấp liếm cho qua chuyện, tiếp tục để cậu hoàn thành nốt một phần ba số bài tập so với ngày thường.
Chẳng mấy chốc đã hoàn thành xong lượng bài tập ngày hôm nay, Đường Uông đứng trên máy chạy bộ ép giãn cơ chân như thường lệ. Một chân cậu gác lên tay cầm, nửa người trên ngả dần về phía mũi chân, nhưng đến lúc eo sắp sửa đạt đến độ cong độ, cậu bất chợt đứng thẳng người rồi ngoảnh lại nhìn xung quanh.
Phòng tập dần đông đúc hơn, mọi người đều đang vã mồ hôi tập luyện, sẽ chẳng có ai rảnh rang đi quan sát người khác cả, Đường Uông hồ nghi quay người lại tiếp tục ép chân, nhưng chẳng mấy chốc lại cảm thấy không đúng.
Có người đang nhìn mình!
Đường Uông không tìm được cụ thể người nào, nhưng cậu vẫn cảm nhận được ánh nhìn lúc có lúc không đó.
"Thôi, ứ ép nữa." Cậu vắt khăn lông lên vai, cầm cốc nước rỗng bước thẳng đến phòng thay đồ, lúc đi ngang qua võ đài cố ý ngó mắt vào rồi mới hay Châu Giang Hành đã không thấy tăm hơi.
Phòng tập đông nên phòng thay đồ cũng nhiều người theo, Đường Uông đi tới tủ chứa đồ của mình, dùng đồng hồ đeo tay quét mở cửa tủ, lấy từng món đồ trong túi ra chuẩn bị đi tắm.
"Xong rồi à?"
Đường Uông chợt run tay, xui rủi kiểu gì lại lôi ra chiếc quần lót mới.
"Sao... Sao anh ở đây?" Đường Uông lập tức nhét nó vào lại trong túi, cậu xoay người, dùng tấm lưng che khuất tủ quần áo, sau đó trừng trừng nhìn Châu Giang Hành mới từ đâu xuất hiện.
"Tôi xem thử phòng tắm còn dùng được không, đang tính cải tạo lại ấy mà." Vệ sĩ đứng sau lưng anh lập tức phụ hoạ nâng cái chậu đựng dầu gội và vài món đồ khác lên cho cậu xem.
Khóe mắt Đường Uông thoáng liếc nhìn phòng tắm, cậu không thể nào tự nhiên cởi quần áo trước mặt Châu Giang Hành rồi đi vào trong đó được.
"Vậy anh cứ xem đi, tôi đi trước..."
"Mới tập xong mà, cậu không tắm sao?"
"Ký túc xá của tôi gần đây... về rồi tắm cũng được..." Đường Uông ngước mắt nhìn anh đi vào phòng tắm, sau khi tận mắt thấy người vào hẳn gian trong mới cuống quýt thu dọn đồ đạc, lấy ra kiểu gì là nhồi nhét vào như thế nấy, cuối cùng bất lực lê tấm thân đẫm mồ hôi xách balo về lại trường học.
[Châu Giang Hành: Nhớ phải đổi đồ tập khác đấy, lấy mẫu này làm chuẩn.]
[Châu Giang Hành: Quần áo thể thao rộng ]
Đường Uông về tới ký túc xá là đi tẩy rửa ngay, tắm táp xong xuôi mới móc điện thoại ra xem và nhìn thấy hai tin nhắn mới.
[Nước đường: À.]
[Châu Giang Hành: Hội viên nào mặc đúng đồ tập sẽ được thưởng một túi sầu riêng sấy.]
Muốn ăn!
Đường Uông tức khắc lên mạng mua lại đồ tập, cậu chọn kiểu dáng có thể mặc luôn đến lớp, nếu như vậy thì tan học có thể đến thẳng phòng tập, xách balo cũng sẽ nhẹ nhàng hơn.
[Tiệm chè: Ảnh chụp đã chốt / Ông chủ chừa sầu riêng sấy cho tôi với nhé!]
Đường Uông nằm lên giường xoa bụng ước chừng, hình như có hơi xẹp lại một chút, coi như mình đã gầy xuống rồi đi.
Đám bạn cùng phòng ra ngoài ăn xiên nướng vẫn chưa thấy về, cậu bèn lên forum xem một lát, lướt đến đâu cũng thấy bài viết hóng chuyện Tiết Hoằng Bác bị bắt, Đường Uông xem đến độ khoái chí không thôi.
Trong số đó có một bài post chửi Tiết Hoằng Bác vô cùng khủng khiếp, Đường Uông thuận tay gửi link bài viết đó cho Liêu Nguyên Tân và group ký túc xá, khổ nỗi tin nhắn của nhóm này nằm trên tên Châu Giang Hành, Đường Uông trượt tay gửi nhầm sang cho anh.
Lúc này cậu vẫn mải mê đọc bài viết, chưa hề hay biết mình gửi nhầm người, Đường Uông tiếp tục xem thêm một bài nữa mới quay sang trả lời tin nhắn của Liêu Nguyên Tân.
"Sao mình lại gửi cho Châu Giang Hành rồi?" Đường Uông nhìn group ký túc xá trống huơ trống hoác chẳng có tin nhắn nào của cậu và cuộc trò chuyện với Châu Giang Hành vừa trồi lên, cậu thử nhấn thu hồi liên kết, đã quá hai phút, thao tác không thành công.
[Tiệm chè: Xin lỗi! Tôi gửi nhầm!]
Đường Uông vội vàng giải thích, chỉ mong sao người bận bịu như anh không nhấn vào đường link bậy bạ.
Đợi mãi không thấy người nọ phản hồi, Đường Uông thấp thỏm nghĩ ra đối sách, cậu quyết định nhắn thêm vài tin nữa để làm trôi đường link đó đi, làm như thế có lẽ Châu Giang Hành sẽ không lướt lên xem nữa.
Cậu ngẫm nghĩ trong chốc lát, cố tìm ra vài chủ đề để hỏi.
[Tiệm chè: Anh xem phòng tắm thế nào rồi? Tôi thấy các gian hơi ít, hay là làm thêm vài gian nữa đi.]
[Tiệm chè: Nhìn lại thì tôi mới thấy đồ tập của mình xấu thật, mua mới có lẽ sẽ tốt hơn.]
[Tiệm chè: Cho tôi nhiều chuyện chút nhé, mua lại phòng gym này đắt lắm không?]
Chỉ cần một tin nhắn nữa thôi là đường link sẽ lập tức trôi đi, Đường Uông đột nhiên nhắn bừa một câu mà không thèm nghĩ ngợi.
[Tiệm chè: Vệ sĩ của anh nhìn săn chắc quá, lúc kỳ cọ ắt hẳn thoải mái lắm nhỉ!]
Đường Uông chờ mãi không nhận được hồi âm, nhưng nhìn màn hình toàn là tin nhắn của mình thì cũng thấy yên tâm hơn phần nào, cứ đợi không như thế, mệt mỏi dần bủa vây khắp toàn thân, cậu bất giác ngủ quên lúc nào không hay.
Màn đêm buông xuống, ký túc xá hãy còn le lói vài tia nắng độ ngả chiều cũng dần trở nên ảm đạm.
Lúc Đường Uông đang say giấc nồng, điện thoại đặt trên gối đột nhiên sáng lên, có thông báo tin nhắn tới.
[Châu Giang Hành: Tôi vẫn tự tắm được, không nhớ hôm đó xong việc ai rửa sạch cho cậu sao?]
__
Châu Giang Hành: Có người vẫn âm thầm theo dõi tin tức của người yêu cũ.
Châu Giang Hành: Giận.
chương :
Sáng hôm sau, tiếng ngáy ngủ khò khò lúc trầm lúc bổng trong phòng ký túc bỗng nhiên thiếu mất một tiếng, trong lúc mơ màng, Hạ Miểu Miểu nghe thấy âm thanh giống như ai đó đang nện vào tường.
"Đùng đùng đùng".
Cậu ta nhắm mắt nghệch đầu ngủ tiếp, thầm nghĩ chắc hẳn là Chung Thân ngáy to quá mà thôi.
Một lát sau, tiếng đập tường im bặt, Đường Uông rón rén ngồi dậy nhìn chằm chằm dòng tin nhắn trong điện thoại mà Châu Giang Hành đã gửi đến cho mình.
Được anh nhắc đến như thế, cậu mới sực nhớ ra một chuyện, hôm đó lúc cậu ngủ thiếp đi, Châu Giang Hành ôm Đường Uông vào phòng tắm kỳ cọ, lúc nằm trong bồn tắm để Châu Giang Hành rửa sạch cho mình, chẳng hiểu vì sao cậu lại ngồi lên đùi người ta, sau đó làm tiếp đến khi bất tỉnh mới thôi.
Đường Uông bưng mặt, hai vành tai đỏ nhừ, cuối cùng trốn vào lại trong chăn, vờ như chưa hề có chuyện gì xảy ra.
Ngày Chủ nhật, ba người bạn còn lại vô cùng ăn ý đánh thẳng một giấc đến tận trưa.
"Trưa nay ăn gì đây? Thịt quay được không?" Chung Thân ngáp ngắn ngáp dài, rề rà ngồi trên giường thay quần áo.
"Suỵt, Đường Đường đang ngủ." Tiêu Kỳ Vọng đưa mắt ra hiệu với cậu ta, Chung Thân lập tức giảm âm lượng lại.
"Tên nhóc này ngủ khiếp thế nhờ, hôm qua bọn mình về nó cũng ngủ, bây giờ bọn mình tỉnh cả rồi mà vẫn ngủ, đúng là Đường Đường heo." Chung Thân khẽ lầu bầu.
"Cái Thùng kia! Mình nghe thấy đấy nhé!" Đường Uông tung chăn bật dậy, tiện tay ném gói cơm cháy nhỏ lên cái người đang đứng chéo ở phía đối diện cậu.
"Ui, có vị bò không?" Chung Thân duỗi tay bắt lấy, soi kỹ vị trên bao bì xong lập tức xé ra ăn luôn.
Đường Uông vỗ mặt mình, cậu lục ra một túi cơm cháy vị bò, lúc đứng dậy đi rửa mặt tiện thể ném sang cho cậu ta.
"Đường Đường, mặt cậu đỏ quá." Hạ Miểu Miểu bắt lấy cánh tay Đường Uông, nhét cho cậu một chai kem chống nắng.
Trước lúc rửa mặt, Đường Uông nhìn chằm chằm bản thân trong gương, hai bên má cậu đỏ au, chẳng hiểu vì sao trong lúc ngủ cậu lại mơ về cái đêm hôm ấy, tỉnh dậy còn đọc trúng tin nhắn kia của Châu Giang Hành, cho nên bây giờ mới thành ra nông nỗi này.
Cậu vốc nước lạnh vỗ lên mặt mấy lần, vết đỏ trên mặt mới dần tan đi.
Kem chống nắng của Hạ Miểu Miểu có mùi sữa dừa, Đường Uông bôi lên mặt xong có cảm giác bầu không khí chung quanh phảng phất mỗi mùi hương này. Nhưng Đường Uông vẫn bất chấp vác cái mặt toàn mùi sữa dừa ra ngoài ăn trưa với bạn cùng phòng.
"Đường Đường, cậu có thẻ của ngân hàng X phải không, thanh toán được giảm giá đó!"
"Cậu cầm lấy tính tiền đi, mình đi vệ sinh đã." Đường Uông đưa điện thoại cho Hạ Miểu Miểu rồi đi đến WC một mình.
Mới được chừng nửa đường, Đường Uông chợt nhớ ra điều gì đó, thế là hớt hải quay gót chạy về.
"Miểu Miểu!"
"Sao đó?"
Khi Đường Uông về lại tới nơi, Hạ Miểu Miểu đã thanh toán xong xuôi cả rồi, màn hình còn đang hiển thị giao diện WeChat, rất dễ thấy được dòng tin nhắn mới nhất mà Châu Giang Hành gửi tới.
"Yên tâm đi, mình miệng kín lắm." Hạ Miểu Miểu cười trộm, đoạn cầm điện thoại trả lại cho Đường Uông.
"..." Ngại quá đi mất.
Tiêu Kỳ Vọng với Chung Thân đang tạo đội đánh game hăng say, hoàn toàn không chú ý đến hai người bọn cậu.
Trên đường về, Hạ Miểu Miểu vẫn không kìm được tính tò mò, bắt đầu nổi máu buôn dưa lê.
"Người đó trông thế nào?"
"Đẹp trai choáng ngợp siêu cấp vô địch!" Đường Uông đáp ngay chẳng mảy may do dự.
"Woa! Chúc mừng chúc mừng!" Hạ Miểu Miểu ngoái lại để mắt hai kẻ đang mải mê chơi game kia, sau đó tiếp tục tra hỏi.
"Hàng ngon không?"
"..." Đường Uông lại thấy hàng của cậu cũng được.
"Không à? Thôi không sao đâu, phối hợp vài lần là tự ăn ý ngay ấy mà." Thấy Đường Uông im lặng chẳng nói chẳng rằng, cậu ta tự suy diễn rồi khuyên luôn.
Đường Uông ho nhẹ mấy cái, nghe thấy câu đó của Hạ Miểu Miểu, mặt cậu phút chốc đỏ lựng hết lên.
"Có ảnh không?"
"Không có..." Đường Uông cũng muốn có ảnh lâu lắm rồi.
"Lần sau lén chụp một tấm cho mình ngắm ké với nha." Hạ Miểu Miểu nhướng mày nhìn Đường Uông, hai người đều có chung sở thích, đó là đều thích phái nam và mê trai số một.
"OK, vậy mình đi nhé, chừng nào về sẽ mang đồ ăn ngon cho các cậu." Buổi chiều Đường Uông phải về nhà, vừa hay gần chỗ cả bọn ăn cơm cũng có một trạm xe buýt, cậu có thể tiện đường bắt xe về luôn.
Sau khi chào tạm biệt các bạn xong, Đường Uông cất bước băng qua con phố ăn vặt để đi đến trạm dừng xe.
Dự tính ban đầu của cậu là sẽ đến phòng tập vào chiều hôm nay, nhưng vì quần áo đặt mua còn chưa kịp giao đến, thế là Đường Uông cũng chỉ có nước về nhà của mình.
Trên đường đi, cậu ngửi thấy mùi thơm của cánh gà nhồi cơm chiên, thế là bèn mua một phần vừa đi vừa ăn, lúc đi ngang một con ngõ trong phố ăn vặt, chợt có giọng nói vang lên thu hút sự chú ý của cậu.
"Đem hết đồ giá trị ra đây thằng tật nguyền."
Đường Uông ngó mắt nhìn vào trong ngõ, vài tên thanh niên trẻ giả dạng thành côn đồ bặm trợn đang vây lấy một người không tiện đi lại, toàn thân người đó bị bọn chúng che khuất, cho nên cậu cũng chỉ nhìn thấy được mỗi góc xe lăn.
Lúc nhìn thấy chiếc xe lăn đó, Đường Uông vô thức nghĩ đến Châu Giang Hành, nhưng mỗi lần sếp lớn ra ngoài đều có vệ sĩ lưng hùm vai gấu đi theo sát sao, cho nên không đời nào là anh được.
Khi Đường Uông còn bé, chuyện kết hôn đồng giới còn chưa được hợp pháp hóa, chỉ vì có hai người cha mà cậu thường xuyên bị chúng bạn chế nhạo cười cợt, từ lúc đó Đường Uông đã bắt đầu đánh nhau không ít lần.
Thấy đám du côn này ức hiếp người khác như vậy, Đường Uông sao có thể ngoảnh mặt làm ngơ, cậu nhét cánh gà nhồi cơm đang ăn lỡ dở vào lại túi đựng, sau đó lao đến đạp thật mạnh lên lưng một gã côn đồ của đám đó.
"Xã hội bây giờ theo chế độ pháp trị hết rồi nhé, chúng mày muốn ăn cơm tù đến thế à!"
Đường Uông thình lình nhảy vào phá vòng vây của đám du côn, cậu chạy đến trước xe lăn để che chở người nọ, sau đó thò một tay vào trong balo và lấy ra được một quyển từ điển dày cộm để làm vũ khí.
"???" Đường Uông đã thủ thế sẵn, nhưng đến khi cậu ngoái lại nhìn, người ngồi trên xe lăn mặc âu phục thượng hạng kia chẳng phải sếp Châu thì là ai, "Vệ sĩ của anh đâu?!"
"Quên mang theo." Châu Giang Hành nhúc nhích cánh mũi, anh ngửi thấy được vị sữa dừa bị hương thì là át mất trên người cậu.
Vệ sĩ mà cũng quên mang được nữa hả? Trong đầu Đường Uông xuất hiện đầy dấu chấm hỏi, nhưng cậu không có thời gian nghĩ nhiều, vì bọn du côn kia đã bắt đầu mở mồm chửi mắng.
"Bọn tao còn tưởng con thằng nào, hóa ra cũng chỉ là thằng yếu đuối."
"Ê! Thằng ẻo lả kia, đem tiền của mày ra đây, giao xong thì quỳ xuống xin lỗi ông Háo của mày, không thì bọn tao..."
Đường Uông đó giờ không thích nhiều lời, cậu lui ra sau vài bước, đến khi gót giày chạm đến xe lăn mới quay sang dặn dò: "Anh cẩn thận chút nhé."
Dứt lời, Đường Uông lập tức xách quyển từ điển nhào đến đánh gã đầu tím vừa mở mồm chê bai cậu là đồ ẻo lả.
Đám côn đồ này tên nào tên nấy lùn tè mà còi nhom, trông cứ như bị suy dinh dưỡng, lúc đầu Đường Uông còn không nắm chắc phần thắng, nhưng sau khi hạ đo ván gã đầu tím xong, cậu chẳng sợ sệt gì nữa cả.
Mấy tên có mặt ở đây đều là rác rưởi, trừ Châu Giang Hành.
Đánh xong hai tên khác, Đường Uông theo chiến thuật lùi đến bên cạnh anh, phải nói rằng sếp tổng đúng là tâm lý kiên định, lúc này rồi mà vẫn giữ được thái độ ngạo mạn khinh thường chúng sinh.
"Sếp Châu à, nếu tôi không xuất hiện thì anh biết làm sao đây?" Đường Uông vung balo đập lên người kẻ đánh úp bất ngờ, tranh thủ chút thì giờ hỏi anh.
Ánh mắt Châu Giang Hành khẽ xao động, bàn tay len lén túm lấy vạt áo cậu.
"Tốn tài trừ tai."
"..." Cũng có lý.
Đường Uông chỉ mới sơ sẩy trong giây lát liền bị một tên côn đồ túm được cánh tay, cậu giãy giụa tránh thoát, sau đó vung nắm đấm nhắm thẳng vào người đối phương.
"Shhh." Gầy quá, đánh cộm hết cả tay.
Đường Uông còn chưa đánh tiếp thì cảnh sát cũng đã ập tới nơi, ồ ạt lao đến khống chế đám côn đồ này.
"Chú cảnh sát vất vả rồi ạ." Đường Uông thử cử động nhẹ cánh tay hơi nhức nhối.
"Ai báo cảnh sát đấy?" Một viên cảnh sát hỏi.
"Cháu!" Đường Uông vội giơ tay, thời điểm xông vào vòng vây, Đường Uông thuận thuận tiện gọi luôn cảnh sát đến, phòng khi một mình cậu đánh không lại bọn côn đồ này.
"Có bị thương ở đâu không?" Viên cảnh sát đang định hỏi Châu Giang Hành, Đường Uông đã nhanh nhảu giành lời trước.
"Vẫn ổn ạ, đâu như đám côn đồ yếu đuối kia." Đường – nhớ dai – Uông khai thật.
Mặc dù không chịu chút thương tổn nào, nhưng cậu vẫn phải về đồn Cảnh sát để lấy lời khai, Châu Giang Hành thân là nạn nhân cũng phải đi theo.
"Tôi đẩy anh nhé?" Đường trong ngõ nhỏ không mấy bằng phẳng, Đường Uông bèn chủ động xáp lại giúp anh đẩy xe lăn.
"Cảm ơn cậu."
"Không sao, không sao." Cậu đẩy Châu Giang Hành đến trước xe cảnh sát, nhưng đến khi cảnh sát định bụng tiến lên giúp anh, Châu Giang Hành lại quay sang cầu cứu cậu.
Đường Uông tiến sát lại, cậu để anh vịn tay lên vai mình rồi từ từ nhích vào ghế ngồi trong xe, nhìn điệu bộ ắt hẳn đã tập luyện qua rất nhiều lần.
Sếp lớn đúng thật là độc lập.
Đường Uông ngồi dựa sát anh, vì ghế ngồi hơi chật, cho nên Đường Uông sơ ý đụng chân vào người Châu Giang Hành, cậu liền cúi xuống nhìn theo phải xạ.
Nhìn từ hướng này, Đường Uông phát hiện ống quần sạch sẽ của Châu Giang Hành có dính vết bụi, cậu nhớ mang máng lúc mình xông lên cứu người thì quần của anh hãy còn sạch sẽ cơ mà.
"Đường Đường."
Tiếng gọi của Châu Giang Hành cắt đứt mạch suy nghĩ của Đường Uông, cậu nghĩ bụng, sao anh ấy lại gọi tên mụ của mình nữa rồi?
Đường Uông còn chưa kịp mở miệng hỏi, chỉ bằng một câu nói, Châu Giang Hành đã khiến cậu đau hết cả đầu.
"Sao không trả lời tin nhắn WeChat của tôi?"