Đường Uông chợt nhận ra một điều, dường như hễ nhìn thấy xe lăn là cậu lại liên tưởng đến Châu Giang Hành như một phản xạ, đây chẳng phải thói quen tốt gì cho cam, cần thiết phải sửa đổi.
Phần lớn người có mặt trong phòng đều là sinh viên năm hai như cậu, họ không mang trong mình cảm giác lạ lẫm như tân sinh viên, cũng chẳng bận trước bận sau như các anh chị năm ba, năm tư.
“Em!” Từ Văn xách một túi nước ngọt, vỗ lấy vai cậu từ phía sau, “Thích uống gì nè?”
“Anh Từ, bọn em cũng muốn!” Tốp sinh viên nữ đứng quanh xe lăn nói hò với hắn.
“Anh tới ngay.”
Đường Uông chọn trà Ô Long, Từ Văn lại dúi thêm cho cậu một chai Coca nữa.
“Anh ơi, chiếc xe lăn đó dùng để làm gì thế?” Đường Uông không kiểm soát được bản thân, lúc nào cũng tò mò ngó mắt nhìn sang.
“Đêm Đoan Ngọ đóng tiểu phẩm nên lấy tới ấy mà, lúc nào cũng đặt ở chỗ này hết.” Từ Văn vừa dứt lời lại bị các cô gái í ới gọi tên.
“Cậu với anh Từ quan hệ tốt ghê nhỉ.” Liêu Nguyên Tân nhàn nhã nhâm nhi lon cafe của mình, tầm mắt vẫn dính chặt lấy cô gái mình thầm thương.
“Do nhân duyên anh ấy tốt thôi.” Đường Uông đăm chiêu nhìn Từ Văn trong đám người, cất tiếng trả lời Liêu Nguyên Tân.
Sau khi chia nước xong xuôi, mọi người cùng tham gia họp sơ bộ, thành phố của bọn họ sắp tổ chức cuộc thi Marathon, Hội sinh viên của các khoa và Hiệp hội Thanh niên đều sẽ đi làm tình nguyện viên, nhưng ngặt nỗi khoa bọn họ lại thiếu nhân lực, do vậy mới phải tìm thêm người từ trong tốp sinh viên.
“Hôm qua tôi đã thấy Xue Hongbo đi cùng một chàng trai lạ trong thư viện.” Chủ tịch hội sinh viên trên sân khấu đang nói chuyện, và Liao Yuanbin thì thầm với Tang Wang.
“Người có mái tóc màu hạt dẻ và hoa tai?” Tang Wang luôn có thể nhìn thấy Xue Hongbo ở trường với những nam sinh và nữ sinh khác nhau trong siêu thị sau ngày hôm đó.
Anh tự hỏi liệu Xue Zhanan có cố ý làm vậy không.
"Đúng vậy, chính là hắn! Ngươi cũng nhìn thấy?" Liêu Nguyên Bân hiện tại cùng Đường Vương có quan hệ tốt, biết hắn nói chuyện này cũng không ngại.
Đường Vương thở dài đếm số người đã gặp trong mấy ngày của Liêu Nguyên Bân.
Sau đó, Đường Vương cũng nói xong, Liêu Nguyên Bân kinh ngạc mở miệng, nhất thời không biết bắt đầu mắng từ đâu.
"Anh Đường."
Đường Vương thấy Từ Văn đứng ở cửa ra hiệu, nghi ngờ đi tới.
"Chị ơi, em nghe thấy gì đó..."
Đường Vương không biết bao nhiêu lần nghe được cái loại này bắt đầu trực tiếp ngắt lời bên kia.
"Tiền bối, anh có muốn nói về Xue Hongbo không? Cứ trực tiếp nói đi, đối với tôi không thành vấn đề."
Hứa Ôn Noãn sửng sốt một hồi, sau đó nhìn quanh, chắc chắn không có ai ở đó mới trầm giọng nói.
"Đêm qua tôi thấy anh ta và một cậu bé vào khách sạn.
Sau đó, cảnh sát đã bắt họ đi.
Tôi hỏi về việc ai đó báo cáo rằng họ có giao dịch bất chính."
Nghe thấy nhẹ nhõm một chút, khóe miệng Đường Vương bất giác nhếch lên trở lại vòng cung bình thường.
"Nghe tiền bối nói không cần luyến tiếc một người như vậy, chia tay là lựa chọn đúng đắn."
“Tiền bối nói đúng, ta đã đặt xuống từ lâu.” Đường Vương đồng ý với lời nói của Từ Văn, cảm ơn sự quan tâm của tiền bối.
“Nương nương, tiền bối nên che chở cho sư huynh.
Đừng lo lắng, tương lai tiền bối sẽ che chở cho ngươi.” Thấy Đường Vương không có vẻ gì là buồn bực, Từ Văn không khỏi vui mừng.
Đường Vương thầm lùi lại một bước, hắn không thích mùi nước hoa trên người khi tiền bối ở quá gần.
Đột nhiên Đường Vương nhớ tới hôm đó bị Chu Giang Hưng bế, mùi thơm thoang thoảng và đắng ngắt của thuốc bắc trong nhà ăn tràn ngập các loại mùi rau củ ngửi thấy rất an ủi.
"Thiếu Đường, đi thôi."
×|/| fμ|_|_ tj //¶
“Hả?” Đường Vương hoảng sợ chớp chớp mắt.
“Đường Vương, nhanh lên.” Liêu Nguyên Bân cách đó không xa cũng thúc giục.
"Chuyện gì vậy?"
“Chủ tịch Anh ấy mời chúng ta đi ăn tối hôm nay vào ngày sinh nhật của anh ấy, anh không nghe thấy sao?” Liêu Nguyên Bân không ngờ rằng hôm nay anh ấy sẽ rất vui vẻ.
Tại sao không nghe thấy cuộc họp và đào ngũ đồng thời, Đường Vương đáp ứng rồi cùng Từ Văn đi tới.
Địa điểm ăn cơm là một khách sạn năm sao nổi tiếng trong thành phố, nhiều người còn chưa đặt chân đến đây lần nào, Đường Uông từng theo ba nhỏ đến khách sạn này một lần, cậu nhớ mang máng hình như đồ ăn ở nơi đây làm khá thanh đạm.
“Hội trưởng mời nhiều người thế này, không biết có táng gia bại sản không nhỉ?” Có nam sinh viên nhìn cửa sảnh đầy khí thế của khách sạn, lặng lẽ lo lắng cho ví tiền của Hội trưởng.
“Mọi người yên tâm mà ăn, có thấy con Bentley anh lái hôm nay không, Hội trưởng của mấy đứa mới tậu đấy.
Đừng lo ha, anh ấy nhiều tiền lắm.” Nhà Từ Văn dư dả là chuyện mà ai ai cũng biết, hôm nay thấy hắn không lái chiếc xe thể thao mọi thường hay đi, ai nấy cũng tưởng Từ Văn mới đổi xe, ai dè vừa nghe hắn nói thế, cả bọn đồng loạt đưa mắt nhìn dồn sang Hội trưởng Hà với phong cách ăn mặc vô cùng tối giản.
“Không cần tiết kiệm tiền cho anh đâu.” Hội trưởng Hà bẽn lẽn nhìn họ cười.
Bên trong khách sạn hội tụ đủ thành phần phú quý, trước cửa sảnh, siêu xe sang trọng qua lại nườm nượp, mà bọn họ chỉ là dân thường, khó tránh sẽ cảm thấy gò bó lúng túng, đến tận khi vào được phòng tiệc riêng rồi, mọi người mới thật sự thả lỏng tinh thần.
“Cậu sao thế?” Đường Uông và Liêu Nguyên Tân ngồi chung với nhau, cả hai còn chưa kịp ngồi ấm chỗ, Liêu Nguyên Tân đã nhấp nhổm không yên.
“Mình muốn đi WC quá…” Cậu ta nhìn chằm chằm vào toilet riêng trong phòng tiệc, ban nãy có hai cô gái đi vào mà mãi chẳng thấy ra, bụng cậu ta thì đau như thắt, Liêu Nguyên Tân có cảm giác mình sắp nhịn hết nổi rồi.
“Để mình đi với cậu.”
Đường Uông dẫn Liêu Nguyên Tân đi ra ngoài, hai người dễ dàng tìm được phòng WC ở phía cuối hành lang.
Trong lúc chờ bạn mình “giải quyết”, Đường Uông đứng bên ngoài nhà vệ sinh, thong dong thưởng thức những bức tranh sơn dầu kỳ công tuyệt đẹp treo hai bên tường hành lang.
Trong số đó có một bức vẽ cảnh mặt trời mọc khiến cậu thích đến độ chụp lại để làm kỉ niệm.
“Xin lỗi anh, mình không được dừng chân ở đây ạ.”
Đường Uông nghe vậy liền lùi bước, cậu nhìn cánh cửa cạnh bên bức tranh, đoán chừng là nhân vật tai to mặt lớn nào đó đang thương thảo chuyện cơ mật ở bên trong.
Nhân lúc nhân viên phục vụ đi vào dọn món, Đường Uông không nén được tò mò, trông mắt nhìn vào bên trong thông qua khe cửa mở.
Người ngồi quanh bàn tròn đều là những nhân vật thành đạt ăn bận âu phục đầy nghiêm túc, Đường Uông đổi góc độ liếc mắt vào sâu hơn, sau đó nhìn thấy được người ngồi ở ghế chủ tọa.
Người nọ mặc áo gile sắc xám, thần thái thong dong thản nhiên, chẳng khó để nhận ra thân phận tôn quý của anh khi so sánh với dáng ngồi gò bó cẩn trọng của những kẻ khác.
Thế nhưng điều khác với những người xung quanh là, người đàn ông này không hề an tọa trên ghế dựa xa hoa của khách sạn, mà là một chiếc xe lăn có cấu tạo bằng kim loại ánh đen sắc lạnh.
Trong đầu Đường Uông chợt nảy ra cảnh tượng cậu ngồi lên đùi Châu Giang Hành, lúc ấy bàn tay mình có chống lên tay vịn xe lăn trong chốc lát.
Người có mặt trong phòng đều ngồi cách đều với nhau, duy chỉ có chiếc ghế bên phải Châu Giang Hành lại cực kỳ gần với anh, người ngồi trên chiếc ghế đó là một chàng trai xinh đẹp trong bộ đồ sơ mi trắng.
Chẳng biết cậu trai kia nói cái gì, nửa người trên của cậu ta ngả về phía Châu Giang Hành, đôi bàn tay xinh đẹp sờ lên cà vạt trên cổ anh.
Lúc này phục vụ cũng đã dọn xong món và đi ra cửa, Đường Uông tức tốc bước về phía nhà vệ sinh, không dám đứng nán lại quá lâu.
Quả nhiên quý ngài họ Châu đây kinh nghiệm dày dặn, không chỉ là tình một đêm, đến xã giao mà cũng thích dẫn tình nhân theo bên mình.
Đường Uông tự biết thân biết phận, cậu sao mà bằng chàng trai đẹp nghiêng nước nghiêng thành kia được, có lẽ Châu Giang Hành ăn “sang” quen rồi, thỉnh thoảng thấy món mới như cậu nên lạ miệng, dẫn đến việc phát sinh một đêm kia với mình mà thôi.
Nghĩ đến gương mặt tuyệt sắc cùng với thân hình dưới lớp quần áo kia, Đường Uông có cảm giác mình đúng là kiếm được của hời.
“Mình xong rồi Đường Uông ới, hai đứa mau đi thôi, chắc cũng dọn món rồi đó.” Liêu Nguyên Tân rửa tay xong bèn kéo Đường Uông vội vã đi về phòng tiệc.
Khi hai cậu đi ngang căn phòng tiệc của Châu Giang Hành thì bỗng nghe tiếng mở cửa “lạch cạch”.
Chàng thanh niên xinh đẹp vừa bước ra khỏi cửa, lập tức giáp mặt với Đường Uông.
Liêu Nguyên Tân thì đứng chết sững, hai mắt đăm đắm nhìn cậu chàng, trông mặt như bị người ta hớp hồn đi mất rồi vậy.
Cậu thanh niên cong môi cười với Liêu Nguyên Tân, cất bước đi về phía nhà vệ sinh.
Cho đến khi về lại phòng tiệc, Liêu Nguyên Tân vẫn chưa thể tỉnh hồn.
“Đường Uông, cái cậu kia đẹp ngất ngây con gà tây luôn á!!!”
“Tưởng Nghi đang nhìn cậu kìa.”
Tưởng Nghi là cô gái Liêu Nguyên Tân thương say đắm, nghe Đường Uông nói vậy, cậu ta lập tức quay phắt sang nhìn cô nàng, may mà Tưởng Nghi đang nói chuyện với bạn, không có nghe thấy cậu ta nói gì, lỡ cô nàng hiểu lầm mình thích đàn ông thì Liêu Nguyên Tân có mà khóc cạn nước mắt.
Đường Uông hồi tưởng lại từng đường nét của chàng thanh niên xinh đẹp kia, tấm tắc đồng ý với Liêu Nguyên Tân: “Đúng là đẹp thật, cậu ấy mà là minh tinh thì mình nguyện làm fanboy ngay và luôn.”
“Đừng để Tưởng Nghi nghe thấy bọn mình bàn chuyện đàn ông, điện thoại cậu có thông báo kìa, mau trả lời tin nhắn người ta đi.” Liêu Nguyên Tân vội ngắt lời Đường Uông.
Cậu bĩu môi, không tiếp tục nói gì nữa, chuyên tâm cúi đầu xem điện thoại.
[Châu Giang Hành: Tôi nhìn thấy cậu rồi.].