[Tin nóng hôm nay]: Tả lão gia đã qua đời vào mười giờ tối nay tại bệnh viện Trung ương vì bệnh tim tái phát.
Tình thế nhà họ Tả biến động, các phe phái đấu tranh không ngừng.
Sao các bạn không đoán thử, Tả lão gia qua đời đột ngột, Tư Phù Khuynh nhờ vào tài nguyên nhà họ Tả mới có thể tiến vào giới giải trí, liệu có thể tồn tại trong tương lai?
"Ầm" một tiếng, chiếc điện thoại di động nặng nề ném tới trước mặt Tư Phù Khuynh.
Phía trên là tin tức hôm nay, chỉ trong hai phút được đăng lên, cuộc thảo luận đã bắt đầu sôi nổi.
"Tư Phù Khuynh! Cô nên biết rằng cô không phải người nhà họ Tả, cô cũng không phải họ Tả" Người lên tiếng là Tả phu nhân, giọng bà lạnh lùng "Bây giờ lão gia cũng không còn, đã đến lúc cô cũng nên rời khỏi nhà họ Tả? Cô còn muốn đi vào nhìn di thể của lão gia? Hôm nay tôi nói cho cô biết, cô không có tư cách!"
Trong đại sảnh, mọi người trong nhà họ Tả đang tập trung lại với nhau.
Họ không chú ý đến động tĩnh bên này, vấn đề phân chia tài sản đang được thảo luận rất nghiêm túc.
Lúc này, di thể của Tả lão gia đã được đưa đến nhà xác.
"Cô xem những gì mọi người trên mạng nói về cô đi." Tả phu nhân cười khẩy, "Nhà họ Tả đã nuôi cô mười ba năm, cô định trả ơn như thế nào? Suốt ngày chỉ biết làm mất uy tín."
Tư Phù Khuynh cuối đầu, những ký ức kỳ lạ quay cuồng trong tâm trí, cơn đau lan khắp cơ thể.
Cô dùng răng cắn vào lưỡi, cố nén vị ngọt tanh trong cổ họng.
Cô nhặt miếng gạt bên cạnh quấn quanh cổ tay đang chảy máu, sau đó liếc nhìn màn hình điện thoại.
Có hơn một nghìn bình luận dưới bản tin, tất cả đều là những lời chửi mắng.
[Mặc dù có những lời không tử tế, nhưng tôi vẫn phải nói, Tả lão gia nay đã không còn, để tôi xem Tư Phù Khuynh tung hoành trong giới giải trí.]
[Được rồi, được rồi, tin tốt, Tư Phù Khuynh cuối cùng cũng có thể cút ra khỏi , một người không biết hát không biết nhảy làm sao có thể trở thành huấn luyện viên vũ đạo cho buổi thử giọng cho nhóm nhạc nam?]
[Gương mặt ngày nào cũng trang điểm đậm, không biết khi cô ta không trang điểm sẽ xấu như thế nào.
Khi nào cô ta mới cút khỏi giới giải trí?]
Thấy cô phớt lờ mình, Tả phu nhân cao giọng "Điếc à?"
Lúc này Tư Phù Khuynh mới ngẩng đầu lên, bên môi còn dính vết máu, thanh âm có chút khàn khàn: "Hả?".
Hôm nay cô không trang điểm, gương mặt thuần khiết.
Làn da của cô gái và tướng mạo đều tuyệt mỹ.
Làn da trắng như sứ, mái tóc dài mềm mại.
Mơ hồ như một bức tranh cổ, tráng lệ và rực rỡ.
Không ngờ cô ấy còn có đôi mắt hồ ly hút hồn, mày rậm nhíu lại, cô không nói lời nào lại làm tăng thêm một phần xinh đẹp.
Quả thực là nhìn độ cũng không thể tìm ra khuyết điểm.
Tả phu nhân ghét nhất là khuôn mặt này.
Suốt những năm qua, bà luôn lo lắng, sợ rằng Tư Phù Khuynh sẽ dụ dỗ con trai mình.
Nhưng không biết đầu óc có vấn đề gì hay không, từ khi Tư Phù Khuynh gia nhập giới giải trí vẫn luôn trang điểm đậm, người không ra người, ma không ra ma.
||||| Truyện đề cử: Chọc Ghẹo Người Yêu Ngây Thơ |||||
Điều này khiến bà Tả bớt lo lắng hơn.
Bà nhìn gương mặt xinh đẹp này và nhớ lại một việc đã xảy ra từ rất lâu.
Mười ba năm trước, Tả lão gia đi công tác ở Tứ Cửu thành, lúc trở về, bên cạnh đã có thêm một bé gái năm tuổi.
Không thể phủ nhận, từ nhỏ Tư Phù Khuynh đã là một mỹ nhân, không một tiểu thư nào trong Tả gia có thể so sánh được với cô.
Tả lão gia đã chống lại mọi ý kiến và ký vào thoả thuận nhận con nuôi, đưa cô vào Tả gia.
Dưới sự chăm sóc của ông ấy, ông đối xử với Tư Phù Khuynh không khác gì đối xử với hậu duệ dòng chính nhà họ Tả, thậm chí còn tốt hơn.
Ba năm trước, không biết vì sao Tư Phù Khuynh lại muốn gia nhập giới giải trí, Tả lão gia cũng đồng ý còn đặc biệt cử cô đi du học.
Nhưng năng lực của Tư Phù Khuynh kém cỏi, trang điểm cũng khó coi.
Mặc dù đã ra mắt thành công ở nước ngoài, và trở về Trung Quốc để phát triển, nhưng cô vẫn là thành viên của nhóm nhạc nữ nổi tiếng Starry Sky Girls, nhưng trên mạng toàn là những lời bôi đen của Anti-fan, thậm chí cả Tả gia cũng nhiều lần bị chế giễu.
Tả phu nhân đi tụ họp cùng các quý bà, thường xuyên bị hỏi đến chuyện này, trong lòng bà rất tức giận.
Nếu không phải có Tả lão gia thì làm sao bà có thể chấp nhận Tư Phù Khuynh ở lại Tả gia?
Tư Phù Khuynh dựa vào ghế sofa, hai tay đỡ đầu, cơn đau buốt ở đầu từ từ giảm bớt.
Vài giây sau, cô cuối cùng cũng thừa nhận mình đã mắc sai lầm trong thí nghiệm, gây ra vụ nổ, không may qua đời và cô đã trở thành một nữ minh tinh đầy rẫy những tin tức tiêu cực.
Sự cố này đã nói với cô rằng khi chế tạo áo giáp chống trọng lực, đừng bao giờ uống Cocacola.
Nữ minh tinh này trùng trên với cô, ký ức trước năm năm tuổi rất mơ hồ, từ khi bắt đầu có ký ức, cô đã sống trong nhà họ Tả.
Người duy nhất trong nhà họ Tả quan tâm cô chỉ có Tả lão gia, người đã đưa cô về, ông nói cả cha mẹ cô đều đã qua đời nên để ông chăm sóc cho cô.
Nhưng công việc của Tả lão gia rất bận rộn, ông thường không về nhà.
Cô đã bị một số anh chị em trong nhà họ Tả bắt nạt, lần này, cô đã bị cháu trai nhà họ Tả cắt cổ tay khi tranh chấp với anh ta, cô đã suýt chết vì điều đó.
Hàng mi dài của Tư Phù Khuynh cụp xuống, đáy mắt hiện lên chút ác ý.
Kiếp trước cô cũng là cô nhi, may mắn được chị gái nhặt về, được chăm sóc tận tình.
Sau này làm giáo viên, và có được một đám anh chị tâm địa đen tối.
Kết quả, còn chưa kịp tận hưởng cuộc sống thì Bùm cô đã bị nổ chết.
Loại thành tích này ước chừng toàn bộ giáo viên không ai sánh kịp, cô cũng xứng với danh hiệu ma khóc nhè của mình.
Được rồi, không nói nữa.
Tả Thiên Phong ngăn lại, Giải quyết chuyện thừa kế trước đã.
Tả phu nhân phẫn nộ: "Nhìn cô ta kìa, chỉ sợ cô ta sẽ dựa vào chúng ta." Tả lão gia là người đã ký bản thoả thuận nhận con nuôi, bất cứ ai cũng không có quyền phá huỷ nó.
Hiện tại Tư Phù Khuynh đã trưởng thành, nếu cô ta không đồng ý, thoả thuận nhận con nuôi không thể nào chấm dứt.
Tư Phù Khuynh đứng dậy, ánh mắt cô rơi trên người Tả phu nhân.
Cổ tay cô còn đang quấn băng gạc, máu vẫn đang rỉ ra từng chút.
Người khác nhìn thấy cũng giật mình, nhưng cô dường như không cảm thấy đau đớn, đôi mắt hồ ly cong cong, quay người lại trông tràn đầy sức sống.
Tư Phù Khuynh cong môi lên, chậm rãi cười nói "Cút".
"......"
Trong đại sảnh nhất thời yên tĩnh.
Hàng chục người trong Tả gia cũng lần lượt dừng nói chuyện, kinh ngạc nhìn sang.
Họ đều biết trong Tả gia, Tư Phù Khuynh là người như thế nào.
Cô luôn phục tùng, không bso giờ dám ngẩng đầu lên chứ đừng nói đến việc dám nặng lời với Tả phu nhân.
Tả phu nhân tức đến mức mắt đỏ hoe, tiến lên hai bước, vừa định nắm tay cô "Tư Phù Khuynh, cô muốn tạo phản!"
Tư Phù Khuynh nghiêng đầu, nụ cười trên môi lạnh lùng, từ trên cao nhìn xuống, vẫn là chữ kia "Cút".
Tả phu nhân nhất thời không cẩn thận, giẫm phải đôi giày cao gót ngã ra sau mấy bước.
Tả Thiên Phong đã kịp thời đỡ bà, nói với giọng gay gắt "Tư Phù Khuynh!".
Tư Phù Khuynh mặc áo khoác, đi thẳng xuống lầu cũng không quay đầu lại.
"Cô ta còn dám nóng nảy sao?" Ngực Tả phu nhân phập phồng, rõ ràng đang rất tức giận.
"Khi cô ta rời khỏi nhà họ Tả, để ta xem cô ta còn có thể cười nữa không, ta sẽ nhớ rõ ngày hôm nay!"
Tả Thiên Phong quay đầu nhìn lần nữa, cau mày.
Tư Phù Khuynh hôm nay có gì đó rất không đúng, chẳng lẽ bị kích động đến phát điên rồi? Nhưng điều đó không liên quan gì đến anh ta, Tư Phù Khuynh sắp rời khỏi nhà họ Tả, anh ta không có tâm trạng cũng như thời gian để dạy dỗ một người ngoài.
Tầng ba, khoa cấp cứu.
Người trực là một nữ bác sĩ ngoài năm mươi, bà nhíu mày "Đưa tay ra."
Tư Phù Khuynh nheo mắt, đưa tay ra, trông rất nghe lời.
"Tại sao lại bị thương như vậy?" Nữ bác sĩ tháo băng gạc, hít sâu một hơi "Có chuyện gì không thể cùng người nhà thương lượng mà nhất định phải tự làm chính mình bị thương? Cô gái nhỏ có làn da đẹp như vậy, sao lại không biết quý trọng?"
Tư Phù Khuynh chớp chớp đôi mắt hồ ly, biết sai liền sửa "Chị, em sai rồi."
Cô gái có đôi mắt đen láy, trong veo và sáng ngời, hàng mi dài và dày, giống như canh bướm mỏng nhẹ lướt qua gò má.
Vài sợi tóc xoã xuống, tôn lên làn da trắng sứ của cô, giống như một tác phẩm điêu khắc bằng ngọc bích.
Không ai có thể từ chối gương mặt này của Tư Phù Khuynh.
Trái tim nữ bác sĩ chợt mềm lại "Thứ tư, thứ sáu hàng tuần tôi đều ở khoa cấp cứu, sau này nếu gặp chuyện gì khó khăn không tìm được ai thì cứ đến tìm tôi."
Ánh mắt Tư Phù Khuynh khẽ động, ngọt ngào nói "Cảm ơn chị."
Nữ bác sĩ cúi đầu khâu vết thương cho cô, tức giận nói: "Đừng gọi tôi là chị, tôi cũng đáng tuổi mẹ cô, ngồi xuống đi, đừng đi lung tung."
Tư Phù Khuynh: "........"
"Tâng bốc trên chân ngựa."
Mình tra google thì thấy nghĩa của câu này là tâng bốc một người nhưng sai cách, từ đó sẽ tự làm mình xấu hổ.
Nếu bạn nào biết sát nghĩa của câu này thì comment góp ý giúp mình nha.
"Dì ơi, dì có kim không? Châm vào đây cho tôi đi." Tư Phù Khuynh chỉ vào một huyệt đạo, cười nói "Mau cầm máu đi." Nữ bác sĩ ngạc nhiên: "Cô bé cũng là bác sĩ sao?"
Có thể dễ dàng chỉ ra các huyệt cầm máu, dù sao, tôi đã từng làm một số nghiên cứu về y học Trung Quốc.
Tư Phù Khuynh không khiêm tốn chút nào, giễu cợt: "Cũng bình thường thôi, đứng thứ ba trên thế giới."
Nữ bác sĩ: "........"
Thật giống với con gái cô, có bệnh.
Bác sĩ khâu vết thương cho Tư Phù Khuynh, khử trùng và dặn dò "Không được chạm vào nước, tay trái không được vận động mạnh, tuần sau đến thay băng thì trực tiếp đến chỗ tôi.
Đây là một số thuốc uống."
Tư Phù Khuynh gật đầu cảm ơn, nhận lấy đơn thuốc rồi xuống lầu lấy.
Cô từ từ mở ví Wechat của mình, nhìn xuống.
Số dư còn lại .
"........"
Tốt lắm, ngay cả con số cũng đang cười nhạo cô, tên ngốc đã tự nổ tung mình.
Tư Phù Khuynh cất điện thoại và đi đến hiệu thuốc với vẻ mặt vô cảm.
Từ khi nào cô lại nghèo như vậy.
Đầu xuân trời vẫn hơi se lạnh, về đêm gió càng nhiều hơn.
Tư Phù Khuynh quấn lấy áo khoác bên người, đi đến cửa sau của bệnh viện.
Có một chiếc oto màu đen đang đậu ở đó, chiếc xe cũ kĩ với những vết xước, ít nhất cũng phải được mười năm rồi.
Cô nhớ chiếc xe này.
Khi cô đến tuổi trưởng thành vào năm ngoái, Tả lão gia đã cho cô chiếc xe như một món quà nhưng sau đó nó đã bị Tam tiểu thư Tả gia cướp đi, đưa cho nàng một chiếc xe cũ.
Tư Phù Khuynh thờ ơ đẩy cửa xe, ngồi vào ghế lái.
Có một tờ lịch nhỏ phí trước xe, ngày trên đó được đánh dấu rõ ràng.
Âm lịch năm .
Cô tầm tờ lịch tặc lưỡi: "Năm ..."
Cô đã chết được ba năm rồi, việc cô mượn xác hoàn hồn thì cũng thôi đi, nhưng cô lại xuyên đến ba năm sau.
Những gì xảy ra trong ba năm này đối với cô là một khoảng trống, nói dài không dài nói ngắn không ngắn, nhưng cũng đủ để mọi thứ thay đổi.
Hiện tại cô đang ở Đại Hạ đế quốc, cách sư môn quá xa, muốn cũng không về được.
Cho dù cô có quay lại, liệu có ai tin rằng cô chưa chết?
Câu gốc là "离师门太远" nên mình dịch theo nghĩa Hán việt luôn.
Tư Phù Khuynh vặn nắp chai Coca vừa mua ở máy bán hàng tự động, nụ cười cô sâu hơn: "Chết cũng uống mày, sống cũng uống mày.
Ta thật sự yêu mày quá sâu sắc."
Hai giờ sáng, xung quanh yên ắng, trên bầu trời đen không một ánh sao.
Có cơn gió thổi qua cửa sổ, mắt Tư Phù Khuynh chợt động.
Mùi máu tươi rất nhẹ, được che đậy bởi một mùi hương nhàn nhạt.
Nhưng cô quanh năm chém chém giết giết, đối với mùi này rất nhạy cảm.
Tư Phù Khuynh nhấp thêm một ngụm Coca rồi vặn nắp lại.
Bây giờ cô là một con ma nghèo khổ, cô không muốn lãng phí chút Coca này.
Mà một tay khác cô đã chạm đến một chiếc tua-vít trong xe, chỉ trong tích tắc, cửa xe đã được mở ra mà không phát ra một tiếng động nào.
Một hơi thở lành lạnh truyền đến kèm theo mùi máu tanh nồng.
Đây là một người đàn ông, anh ta cao lớn rắn rỏi, bờ vai rộng, đường eo cong hoàn hảo, đôi chân chắc khoẻ thon thả.
Tựa như một bức tượng thần tạc vàng, không thể khinh thường cũng không thể chạm tới.
Trong đêm tối, cơ thể này vẫn chưa được huấn luyện nhìn ban đêm, Tư Phù Khuynh không thể nhìn rõ được diện mạo của anh ta.
Trong đáy mắt cô hiện lên chút ý cười, chỉ ngẩng đầu nhìn anh, một tay cô ném chai Coca xuống.
Vẻ mặt không sợ hãi của cô khiến người đàn ông dừng lại, nhưng hắn cũng không quên chuyện quan trọng, tấm lưng dài hơi cuối xuống.
"Suỵt", ngón tay mảnh khảnh của anh nhẹ nhàng áp lên môi cô.
Đồng thời, một tay khác đóng cửa xe lại..