Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cơn mưa đầu đông ập đến sau bửa cơm chiều, gió se lạnh, gió và mưa chính diện thổi đến giống như kim nhọn đâm vào làn da.
Chu Điệt ngồi trong phòng Giang Vân Biên, yên lặng quan sát bố cục bên trong.
Bức màn phía sau cửa sổ sát đất, tấm thảm màu nâu nhạt trải trên sàn nhà, còn có cây đàn guitar đặt ở tầng cao nhất trên giá sách.
Tất cả đều tương ứng với những thứ xuất hiện trong video của Thập Tự Tinh.
Cốc cốc——
Tiếng gõ cửa truyền đến, Chu Điệt thoáng lui về sau một chút, nhìn thấy Giang Vân Dĩ nhẹ nhàng mở ra một khe cửa nhỏ.
Cô bưng nước trà và điểm tâm vào: "Em mang điểm tâm cho anh nè, thừa dịp anh hai và mẹ đang nói chuyện, anh có muốn xem album ảnh không!"
Lông mày Chu Điệt hơi nhướng lên, lộ ra vẻ hứng thú.
Giang Vân Dĩ lén nhìn thoáng qua ngoài cửa, đi đến kệ sách rút ra một quyển album: "Anh hai và em khi còn nhỏ đấy."
Trên bàn trà nhỏ, Giang Vân Dĩ lật ra trang đầu tiên.
Chu Điệt nhìn thấy hai đứa bé khoảng sáu, bảy tuổi, mặc váy hoa giống nhau, ngồi trên xích đu trong sân vườn nhỏ.
Giang Vân Dĩ có chút tự hào: "Anh đoán xem đâu là anh hai em?"
Chu Điệt: "Người bên phải."
"Tuy rằng em với anh hai không quá giống nhau," Giang Vân Dĩ còn đang sờ bím tóc của anh trai trên ảnh chụp, "Nhưng anh cũng nhìn quá chuẩn rồi đó."
Chu Điệt nhìn đứa bé trong ảnh chụp là thấy lòng bàn tay hơi ngứa.
Có lẽ là vì dỗ cho em gái vui vẻ, Giang Vân Biên không chỉ mặc váy mà còn cột hai cái bím tóc nhỏ, ảnh chụp là kiểu chụp lấy liền, trong đôi mắt xinh đẹp của cậu còn ẩn giấu một chút ngoài ý muốn.
Thật đáng yêu, giống như kem viên vị sữa ngọt ngào.
Giang Vân Dĩ lật ảnh chụp, hơi hạ mắt mang theo hoài niệm: "Anh hai em đã lâu rồi không có dẫn bạn bè về nhà."
Chu Điệt yên lặng lắng nghe.
"Lúc trước em rất lo lắng cho anh ấy, em sợ anh hai sẽ tự nhốt mình ở một chỗ." Giọng Giang Vân Dĩ càng nói càng nhẹ, nhưng cuối cùng hình như đã có tinh thần trở lại: "Nhưng bây giờ anh ấy dẫn anh đến, thì em yên tâm rồi."
Đầu ngón tay Chu Điệt hơi dừng lại.
Giang Vân Dĩ vừa định lật album tiếp, Giang Vân Biên đã trở lại: "Đang làm gì đấy?"
Vẻ mặt Giang Vân Dĩ hiện lên chữ "thôi xong rồi", muốn giấu album đi nhưng không kịp.
"Lá gan lớn rồi." Giang Vân Biên đi đến gõ đầu cô, "Dám lấy đồ riêng tư của anh hai em ra cho người khác xem?"
Giang Vân Dĩ ôm đầu, nhỏ giọng lầm bầm: "Anh đáng yêu như vậy, có cái gì không thể để cho người ta xem chứ?"
Giang Vân Biên vừa mới ngồi xuống, thì nghe thấy Chu Điệt đã lên cùng một chiếc thuyền với em gái, cười đồng ý: "Đúng vậy, đáng yêu như vậy mà."
Giang Vân Biên thở dài, không so đo với Chu Điệt.
Kỷ Mặc vừa mới xác nhận với cậu Chu Điệt này chính là vị thiếu gia cùng lớp kia.
Lần đầu tiên Giang Vân Biên thấy mẹ mình hút xong nguyên điếu thuốc, sau khi ấn đầu thuốc vào gạt tàn, mới bảo Giang Vân Biên chiếu cố người ta cho tốt, chờ mưa nhỏ lại thì đưa hắn về.
Chu thiếu gia quý giá, không thể để dính mưa được.
Nhà cậu không có nhiều đồ thú vị để chơi, nhưng xem album thì quá ngượng ngùng, cậu đành phải cùng Giang Vân Dĩ xem phim kinh dị.
Giang Vân Biên chọn hai bộ điện ảnh, trước khi phát thì quay đầu lại hỏi Chu Điệt: "Cậu có muốn xem cái gì không?"
Chu Điệt: "Cái gì cũng xem được."
Giang Vân Biên bèn chọn bộ em gái luôn muốn xem, phát trên máy chiếu.
Sau khi bộ phim bắt đầu, trong phòng cũng chỉ còn tiếng mưa rơi và âm thanh từ máy chiếu phát ra.
Lực chú ý của Chu Điệt không đặt vào bộ phim, mà là yên lặng không tiếng động, dùng ánh mắt từng chút, từng chút quan sát phòng Giang Vân Biên.
Những quyển sách trên kệ, ảnh chụp lúc nhỏ trên mặt bàn, đàn guitar trong góc phòng, hắn như đang lặng lẽ trộm nhìn về quá khứ của người trong lòng.
Bộ phim đang chiếu là một bộ kinh dị rất nổi tiếng, nhưng thật ra Giang Vân Biên không thích kiểu hù dọa bất ngờ này, phim chiếu được hai phần ba rồi mà cậu vẫn xem không vào, ngược lại là tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ như có tác dụng thôi miên, mí mắt đánh nhau chưa được bao lâu, cậu đã dựa sang bên cạnh ngủ thiếp đi.
Chu Điệt đang nhìn giá sách bỗng cảm thấy đầu vai hơi trầm xuống, theo sau đó là mùi bạc hà nhàn nhạt thoang thoảng bay lên.
Giang Vân Dĩ vừa mới bị hình ảnh ma xuất hiện trong phim làm cho giật mình, muốn quay lại tìm anh trai thì thấy Giang Vân Biên đã dựa vào vai Chu Điệt ngủ rồi.
Hình ảnh này còn bất ngờ hơn so với thứ trong bộ phim, Giang Vân Dĩ muốn duỗi tay đỡ cậu dậy, nhưng sau khi nhìn ánh mắt Chu Điệt thì lại không động nữa.
Chu Điệt nhẹ giọng giải thích: "Hôm nay ở trường học cậu ấy đã bận cả một ngày."
"Vất vả rồi." Giang Vân Dĩ nhỏ giọng nói với anh trai đang ngủ say, sau đó lại nhìn về phía Chu Điệt: "Có lẽ anh hai em rất phiền phức, nhưng anh ấy có thể mang anh về nhà, chứng minh anh là người mà anh ấy rất coi trọng."
Chu Điệt nghiêm túc lắng nghe.
Còn từ trong những lời nói này suy ra một tin tức khác—— Giang Vân Biên không thường xuyên dẫn người về nhà.
Giang Vân Dĩ nhẹ giọng nói: "Anh hai em lúc gặp chuyện rất dễ dàng tự chui đầu vào góc chết không đi ra được. Nếu có một ngày anh cãi nhau với anh ấy, thì hãy đợi anh ấy một chút, có được không?"
"Được."
"Nói cái gì đó." Giọng nói hơi khàn của Giang Vân Biên cắt ngang hai người.
Cậu nhẹ nhàng ấn vào huyệt Thái Dương, nhìn thoáng qua bộ phim, đã sắp hết rồi.
Mưa cũng sắp ngừng lại.
Cậu quay đầu lại, lúc này mới nhận ra khoảng cách giữa mình và hắn quá mức gần gũi.
"Làm sao vậy?" Người bên cạnh dường như không có phát hiện, ánh mắt sâu thẳm nhìn cậu.
"Hết mưa rồi, để tôi đưa cậu về."
Giang Vân Biên vừa tỉnh ngủ, đầu óc còn chưa được tỉnh táo, trong đầu đều là muốn nhân lúc còn sớm đưa cậu ấm này về nhà, sau đó về ký túc xá ngủ một giấc cho sảng khoái.
Giang Vân Dĩ nhẹ nhàng vẫy tay, nói trên đường cẩn thận.
Cậu mang theo hai cây dù, đi ra cửa mới phát hiện bên ngoài rất lạnh.
Trên người Chu Điệt chỉ có cái áo lông và áo khoác, nhìn có vẻ không được ấm cho lắm.
Đại thiếu gia chắc sẽ không cảm lạnh đâu đúng không?
"Đợi một chút." Cậu cởϊ áσ khoác lông vũ trên người mình xuống đưa cho hắn, "Bên ngoài lạnh quá, cậu mặc cái này đi, tôi đi tìm cái áo khác."
Chu Điệt định nói không cần đâu, nhưng đầu ngón tay lại cảm nhận được nhiệt độ còn dư lại trên chiếc áo.
Sau đó, hắn bẻ gãy hai chữ kia đút cho lòng tham của mình.
Giang Vân Biên mặc một chiếc áo jean khác, lúc xuống lầu còn lấy dù đưa cho Chu Điệt.
Cậu và Chu Điệt cùng đi đến nhà ga, hắn hơi nghiêng đầu: "Cậu không về nhà à?"
"Ngày mai mẹ tôi không đi làm, tôi không ở lại làm chướng mắt bà đâu." Quần áo Giang Vân Biên mặc không quá ấm, cậu đổi tay cầm dù, thả lỏng các đầu ngón tay đã lạnh băng.
Chu Điệt lấy bao tay Từ Chiêu Nhược tặng hắn đưa cho cậu.
"Đây không phải là quà người khác tặng cậu à?" Giang Vân Biên không nhận, "Tôi không có lạnh lắm."
"Cậu đưa áo khoác cho tôi, tôi cho cậu mượn mang một lát." Chu Điệt nói.
"Cậu cũng tính toán thật rõ ràng." Giang Vân Biên lấy ra mới phát hiện, "Này, đây không phải là cùng một cặp với của tôi à?"
Bao tay chó Shiba màu đen, là Giang Vân Biên.
Cậu nói: "Vậy tôi cứ mang nó là được rồi, ngày mai lại trả cho cậu..."
"Không được." Chu Điệt nhẹ giọng cắt ngang, "Tôi lạnh, đêm nay tôi muốn mang nó về nhà."
Giang Vân Biên lại đưa cho hắn: "Vậy cậu mang trước đi?"
Chu Điệt: "Bây giờ nó không ấm."
"..." Giang Vân Biên cười, "Còn xem tôi là máy làm ấm bao tay à?"
Chu Điệt cười nhẹ: "Ừm."
Xe đến, lúc Giang Vân Biên lên xe mới nhớ đến gì đó, đầu ngón tay chạm vào cửa kính xe.
"Lần đầu tiên tôi đến nhà dì hình như cũng là một ngày mưa."
Chu Điệt gấp chiếc dù lại: "Ừm, mưa to tầm tã."
Giang Vân Biên nhớ tới là buồn cười: "Quan hệ của chúng ta khi ấy thật kém."
Nhớ đến ngày mình ngủ lại nhà dì, Giang Vân Biên nhìn ra cửa sổ: "Ngại quá, bầu không khí ở nhà tôi hình như vẫn luôn không tốt như vậy."
Thật ra cậu vẫn luôn nghĩ mình mang Chu Điệt về nhà ăn cơm là chuyện đúng đắn hay sai lầm.
Giang Vân Biên có tâm tư khác, cậu muốn mang Chu Điệt về nhà, là để cho em gái yên tâm, cũng cho mẹ biết mình có thể kết bạn được với bạn bè đáng tin cậy.
Nhưng lại giống như xem nhẹ cảm xúc của Chu Điệt rồi, cả một đêm hình như hắn chưa cười lần nào.
"Không sao." Chu Điệt nhìn cậu, đèn neon ngoài cửa sổ bị đêm mưa hòa tan thành từng khối màu, phản chiếu trong con ngươi đen láy của hắn.
Giây phút đó Giang Vân Biên nhìn đến ngẩn người.
"Tối hôm nay tôi rất vui vẻ, cảm ơn cậu đã dẫn tôi đến nhà cậu ăn cơm."
Độ ấm bên trong xe cao hơn nhiều so với bên ngoài, Giang Vân Biên chỉ cảm thấy mặt mình có chút nóng lên.
Cậu quay mặt đi: "Không, không có gì phải cảm ơn."
Nét đỏ ửng trên mặt được giấu đi, Chu Điệt lại nhìn thấy vành tai hơi hơi phiếm hồng của cậu.
Đêm nay đến đây là được rồi, hắn dời ánh mắt đi, khóe môi khẽ nhếch lên.
Chu Điệt về nhà Ôn Nguyệt, lúc xuống xe hỏi Giang Vân Biên có muốn đi chung hay không, cậu từ chối.
Dù sao đến chỗ đó của người ta ngủ lại cũng không tốt lắm, đặc biệt là vào mùa đông.
Cậu không muốn giành chăn với Chu Điệt đâu.
Đến trạm, cậu gỡ bao tay xuống đưa cho Chu Điệt: "Về đến nhà thì nhắn tin cho tôi."
Chu Điệt đồng ý, sau khi xuống xe thì đứng lại nhìn xe bus đi xa.
Chờ khoảng cách đủ xa rồi, hắn hạ mắt xuống, nhẹ nhàng đưa bao tay nhích lại gần chóp mũi.
Vị bạc hà, rất thơm.
...
Một tuần trôi qua rất nhanh trong những lời chúc của kỳ nghỉ Tết Nguyên Đán.
Giờ dạy học trong tiết cuối cùng của ngày thứ sáu, tâm tư mọi người đều không còn đặt vào sách vở, chủ nhiệm lớp cũng hiểu rõ suy nghĩ trong lòng bọn họ, thở dài: "Chỉ còn một phút nữa là được tự do ngay ấy mà, được rồi, cũng sắp đến giờ rồi."
"Không ạ, còn có mười giây thôi!" Cao Tử Ninh nhìn đồng hồ và đếm ngược, "Mười, chín..."
Đến khi chuông tan học vừa vang lên, mọi người liền reo hò ngay sau đó.
"Buổi trưa ăn uống xong thì quay lại điểm danh, sau đó nên tập luyện cho buổi diễn tập, nhanh chóng làm quen một chút, có biết không?" Giáo viên cười nhắc nhở
Khi giải tán, mọi người tổ chức thành từng tốp chuẩn bị đi mua đồ ăn vặt cho buổi tối, Hứa Trạm hưng phấn quay đầu lại: "Vân Biên, cậu có muốn đi siêu thị chung với chúng tôi không?"
Giang Vân Biên nhìn thời gian: "Được, nhưng sau khi mua xong tôi muốn đi đón em gái tôi một chút."
Cao Tử Ninh vừa gọi luôn cả Chu Điệt đến, đoàn người cùng nhau chen lên xe bus ở cổng trường.
"Wow, toàn là học sinh." Dương Hữu đi đến bên cạnh Giang Vân Biên, bày ra bộ dáng mảnh mai, "Này, giáo bá, vận dụng khí phách của cậu để chăm sóc tôi một chút đi."
Mấy học sinh nữ nghe được thì trộm cười, ánh mắt vô tình hay cố ý chính xác dừng trên người Giang Vân Biên cùng với Chu Điệt.
Giang Vân Biên đứng nhích vào trong một chút, mới chợt nhớ ra Chu Điệt chắc là không quá dễ chịu.
Sau đó cậu lui về bên cạnh một bước nhỏ, nhường ra cho Chu Điệt chút khoảng cách: "Cậu có ổn không?"
Chiếc khăn choàng màu xám che đi gần nửa khuôn mặt Chu Điệt, dường như thấy được sự quan tâm đặc biệt của Giang Vân Biên đối với hắn, thoáng dịch đến gần cậu một chút, thu hẹp lại khoảng cách vừa rồi.
Giang Vân Biên nghe được Chu Điệt nhỏ giọng nói bên tai cậu: "Cảm ơn đã chiếu cố."
Các cô gái trong xe vẫn luôn quan sát hai người chợt phát hiện giáo bá quay đầu đi một cách không được tự nhiên, còn nhẹ nhàng sờ sờ vành tai mình.
Lúc đến siêu thị, tám người chia thành từng nhóm nhỏ đi mua đồ ăn vặt, nước uống, trò chơi giải trí.
"Đồ ăn vặt chắc là mua rất nhiều, lúc về thì gọi xe đi, hai tiếng sau tập hợp ở chỗ này được không?"
"Vậy tôi làm gì đây?" Giang Vân Biên hỏi.
Lớp trưởng nhìn cậu một cái, ánh mắt lại rơi vào Chu Điệt đang đứng phía sau cậu: "Không phải là em gái cậu muốn đến đây à? Cậu đi đón cô ấy là được."
Giang Vân Biên đáp ứng, lúc sau mới quay đầu lại: "Có muốn đi ăn gì đó không?"
Chu Điệt gật đầu.
Hai người chọn một nhà hàng, vừa mới ngồi xuống, điện thoại của Giang Vân Biên đã vang lên, cậu hơi nhíu mày nhìn tên người gọi.
Ba.
"Cậu chọn trước đi, tôi ra ngoài nghe điện thoại đã." Giang Vân Biên tiện tay chỉ vài món, sau đó đi ra cửa.
Chu Điệt gọi món xong, ánh mắt nhìn sang Giang Vân Biên đang gọi điện thoại bên ngoài cửa sổ.
Dường như cậu không sợ lạnh, chỉ mặc một chiếc áo lông màu nâu cùng một cái áo khoác trắng, ánh đèn dừng trên người cậu vô cùng lóa mắt.
"À ừm, xin chào bạn học..." Giọng nữ ngọt ngào, mềm mại vang lên bên tai, Chu Điệt quay sang, nhìn hai nữ sinh đang ngượng ngùng đứng bên cạnh bàn.
Đồng phục không giống với Tam Trung, hắn nhìn một lát mới cảm thấy quen thuộc.
Là học sinh trường Ninh Hạ.
"Anh là Chu Điệt đúng không?" Nữ sinh nhìn sườn mặt đẹp trai của Chu Điệt thì càng căng thẳng hơn, "À, em là học sinh khối lớp Omega trường Ninh Hạ..."
Chu Điệt nhìn logo trường mới nhớ tới nam sinh đến gây chuyện lúc bọn họ đi ăn.
Cho đến khi nữ sinh vẻ mặt mong đợi nói: "Anh có thể trao đổi phương thức liên lạc với em không?" Hắn mới chậm chạp phản ứng lại mình nãy giờ không nghe nữ sinh đó nói cái gì.
Chu Điệt thu lại ánh nhìn, âm thanh lãnh đạm xa cách: "Xin lỗi."
Nữ sinh tái mặt xua tay: "Không sao đâu, ừm, em sẽ còn tiếp tục thích anh."
Câu cuối cùng được nói rất nhỏ, Chu Điệt nhàn nhạt chuyển ánh mắt đi, rất thân sĩ không làm cho cô gái mất mặt, nhưng hai người họ cũng chưa có rời đi.
Dường như nhận ra có hơi không ổn, nữ sinh đứng bên cạnh nhẹ nhàng kéo cô gái vừa tỏ tình thất bại lại: "Xin lỗi, em ở chỗ này đợi Giang Vân Biên một chút."
Chu Điệt nhìn thấy Giang Vân Biên tắt điện thoại chuẩn bị quay lại, lười biếng nâng mắt: "Tìm cậu ấy?"
Nữ sinh này còn to gan hơn một chút so với bạn của mình, nhìn thẳng Chu Điệt nói: "Vâng, em thích anh ấy."
Chu Điệt đã từng sơ lược qua các loại hình mà Giang Vân Biên có thể thích.
Dựa theo tính cách của Giang Vân Biên, cậu có khả năng sẽ không quá thích tiếp xúc với kiểu Omega yếu đuối, mềm mại, nũng nịu này. Cậu đối với Omega làm nũng sẽ phản ứng chậm nửa nhịp, nói là thích, còn không bằng nói rằng cậu dễ dàng quan tâm, chăm sóc kiểu người này như là em gái mình.
Ngược lại là kiểu Omega đánh bóng thẳng, thẳng thắng nói thích như thế này, có thể sẽ làm cho Giang Vân Biên trở tay không kịp.
Tuy rằng cậu chậm chạp, nhưng lại rất dịu dàng, cậu không thể nhận không sự đơn phương trả giá của người khác, cho nên mới sẽ ngẩn ngơ bị người ta theo đuổi được.
Nữ sinh biết Giang Vân Biên sắp quay lại, giấu đi tất cả căng thẳng và do dự, chuẩn bị sẵn sàng bày tỏ lòng mình.
Còn chưa chờ cô mở miệng, đã nghe thấy nam sinh ngồi ở bên cạnh nhẹ nhàng cười một tiếng.
Đầu ngón tay Chu Điệt đặt lên đồ uống vừa mới mang ra, dùng muỗng bạc nhẹ nhàng khuấy.
Ý cười cực nhẹ, không hề mang theo chút ác ý nào: "Thật trùng hợp, tôi cũng đang theo đuổi cậu ấy."
Lúc Giang Vân Biên quay lại, thấy hai nữ sinh bộ dạng giống như chạy trối chết cúi đầu đi ngang qua cậu.
Cậu nghiêng người tránh đường, đợi hai người đi qua mới quay về chỗ ngồi, Chu Điệt đang ngẩn người nhìn ra cửa sổ.
"Hai cô gái vừa nãy tìm cậu à?"
Chu Điệt dùng tay trái chống cằm, đáy mắt lộ ra ý cười, nhưng cảm xúc trên mặt hắn lại không đậm, nhìn có vẻ lười biếng.
"Ừm, đến tỏ tình, còn nói muốn trao đổi phương thức liên hệ."
Giang Vân Biên không nhìn rõ mặt hai cô gái kia, cũng không nhớ được gì đặc biệt, nhưng vẫn cổ vũ: "Nhìn rất xinh đẹp."
Âm thanh Chu Điệt không nặng không nhẹ: "Cậu còn quan sát rất cẩn thận."
Không hiểu sao Giang Vân Biên cảm thấy cảm xúc của người này không đúng lắm, nhưng lại thấy hình như mình đoán sai cái gì rồi, thuận theo đề tài chế nhạo một câu: "Đào hoa không tệ nha, thiếu gia."
Chu Điệt cười như không cười: "Ngại quá, không thêm."
Giang Vân Biên: "..."
Nếu đổi lại là trước kia Chu Điệt dùng vẻ mặt này nhìn cậu, Giang Vân Biên chắc chắn sẽ cho rằng hắn là đang chọc tức cậu.
"Cậu thì sao?" Chu Điệt nhanh chóng chuyển đề tài, "Em gái cậu gọi à?"
"Không phải, là ba tôi." Giang Vân Biên nhăn mi lại, "Ông ta bảo tôi hôm nay về ăn cơm tối, ông ta quên mất hôm nay tôi có tiệc tối Nguyên Đán."
Đêm giao thừa năm trước Giang Mộ cũng gọi điện thoại cho cậu, Tết năm nay lại kêu cậu về ăn cơm, còn nói là cô Bạch yêu cầu.
Giang Vân Biên theo bản năng cảm thấy có gì đó không đúng lắm.
Tay đang bưng đồ uống của Chu Điệt hơi khựng lại: "Cậu phải về à?"
"Không về đâu. Buổi tối còn phải lên sân khấu, sau khi kết thúc bọn Hứa Trạm nhất định còn muốn đi ăn khuya, em gái tôi cũng muốn đến đây nữa." Nếu không có chuyện gì Giang Vân Biên cũng không muốn về cái nhà kia rước lấy khó chịu.
Chu Điệt không chút để ý lên tiếng đáp lời.
Giang Vân Dĩ ăn cơm trưa xong thì đến, lúc Kỷ Mặc đưa cô đến quảng trường, Chu Điệt và Giang Vân Biên đã đợi được một lúc.
Trên người em gái mặc một chiếc áo lông màu vàng cam có mũ, lúc xuống xe, lông tơ trên mũ bị gió thổi bay loạn lên.
Cô mang khẩu trang, ngoan ngoãn chào tạm biệt mẹ, sau đó vui vẻ nhảy nhót chạy đến bên cạnh Giang Vân Biên.
Giang Vân Biên nhận được tin nhắn của Hứa Trạm, nói bọn họ mua rất nhiều đồ, nên muốn đi về trước.
Giang Vân Biên trả lời, xác định địa điểm xong thì gọi xe.
"Có khát không?"
Trước khi xe tới, cậu đi đến quán trà sữa gần đó, gọi trà sữa nho vô cùng ngọt mà Giang Vân Dĩ thích nhất.
•Trà sữa nho:
Chu Điệt nhìn khoảng cách của hai anh em bọn họ, đứng tại chỗ nghịch điện thoại, trong mắt không có cảm xúc gì.
Nhưng chưa xem được năm phút, một ly trà sữa xuất hiện trong tầm mắt hắn.
"Em gái tôi biết chọn trà sữa, cái này không tệ, cậu thử xem." Tư thế Giang Vân Biên giống như là dỗ bạn học nhỏ, "Loại ngọt mà cậu muốn đấy."
Chu Điệt khẽ chớp mắt, nhận lấy: "Cảm ơn."
Giang Vân Dĩ đi theo phía sau, cười cụng ly với hắn.
Chuyện em gái Giang Vân Biên muốn đến trường đã được truyền khắp lớp , mọi người đều vô cùng hào hứng đến hóng xem.
"Fuck, em gái của giáo bá tại sao lại đẹp như vậy, đại mỹ nhân nha!"
"Tôi còn tưởng là em gái sáu, bảy tuổi, không ngờ tuổi cũng không chênh lệch lắm so với Giang Vân Biên? Chắc là Omega đúng không, thật xinh đẹp!"
"... Không biết có phải ảo giác của tôi không, mà lúc vừa mới đi xem, tôi cũng cảm thấy Giang Vân Biên rất xinh đẹp."
Trong toilet, mấy nam sinh còn đang thảo luận đột nhiên im bặt.
"Không phải sao, Giang Vân Biên lúc trước vốn dĩ là giáo thảo Alpha mà, cậu mù à?"
"Không, không, không." Người kia từ ngữ thiếu thốn, nghẹn nửa ngày mới phun ra được cậu giải thích, "Chính là cái kiểu xinh đẹp đó đó, tôi cảm thấy dáng vẻ cậu ấy như thay đổi chút gì đó vậy? Nếu cậu ấy là Omega, có khả năng tôi sẽ động lòng đấy."
Cánh cửa phía sau mở ra, lúc Chu Điệt bước ra, âm thanh của vài người nháy mắt biến mất.
Hắn vẻ mặt lạnh nhạt rửa tay, đi khỏi toilet.
"... Đó là Chu Điệt đúng không? Sao vẻ mặt cậu ấy giống như là tôi đoạt bạn gái cậu ấy vậy, làm tôi sợ chết khiếp?"
Hai người bên cạnh nửa ngày cũng không tìm được lý do, gãi tóc: "Hay là do cậu khen Giang Vân Biên đẹp? Cậu ấy không hài lòng?"
Đoán không ra được.
Lúc Chu Điệt trở về lớp học, mọi người đều đang vây quanh góc trái cuối lớp để nói chuyện, nhân vật trung tâm là em gái Giang Vân Biên.
Đều là nữ sinh vây xung quanh nói chuyện, nam sinh muốn chen vào đều bị đuổi sang một bên, Giang Vân Dĩ tươi cười đáp lời, tay lại đặt trên bàn Giang Vân Biên, đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt qua mấy quyển sách trên mặt bàn.
"Em gái nhìn có vẻ không nhỏ hơn Giang ca bao nhiêu nhỉ?"
"Lớp mười hai, tớ chỉ nhỏ hơn anh tớ khoảng nửa tiếng đồng hồ."
Lớp trưởng sửng sốt: "Hai người là sinh đôi à?"
"Ừm. Là sinh đôi khác trứng."
Lúc Chu Điệt quay lại chỗ ngồi, Giang Vân Dĩ hơi hơi nghiêng về trước một chút, dường như không quá thích ứng khoảng cách gần.
Lớp phó thấy được, cười nói: "Không sao đâu, Chu ca một chút cũng không có hung dữ."
Chu Điệt lấy sách giáo khoa ra, tùy ý lật xem: "Ừm, đừng sợ."
Giang Vân Dĩ cười nhẹ: "Em không sợ, có anh hai che chở em rồi."
Khi Giang Vân Biên quay về, tay còn cầm một chồng danh sách tiết mục: "Các cậu tự phân chia đi."
Sau đó mới đến cạnh Giang Vân Dĩ, nhìn áo khoác trên ghế của mình: "Có lạnh không?"
Giang Vân Dĩ lắc đầu.
Hứa Trạm đã quay lại, nhìn thấy Giang Vân Dĩ liền mở tay ra: "Em gái, em gái của tôi——"
Giang Vân Biên hùng hổ đá văng cậu ta: "Bớt lôi kéo làm quen đi."
Hứa Trạm khóc lóc cả buổi: "Nhìn xem, đồ cuồng em gái."
Mọi người mở những thứ mua lúc trưa ra, lớp phó nóng lòng muốn thử nhìn hộp trò chơi sự thật hay mạo hiểm: "Muốn chơi không! Đã lâu rồi không chơi cái này!"
Âm thanh đồng ý liên tiếp vang lên, chẳng mấy chốc người đã đầy cái bàn, Giang Vân Biên không có hứng thú gì với trò này.
Nhưng Giang Vân Dĩ lại rất mong chờ, cậu gõ gõ lên ghế dựa của cô: "Cùng đến chơi đi."
Giang Vân Biên cầm ghế dựa của Hứa Trạm ngồi giữa Chu Điệt và em gái mình, giúp bọn họ khui đồ uống, chuẩn bị bài.
Trò chơi cơ bản nhất là đánh trống chuyền hoa, lớp trưởng chọn một đoạn âm thanh dài ba mươi giây, sau đó bắt đầu chuyền cái nơ con bướm.
Cao Tử Ninh bắt được cái nơ trước, lại thiếu đòn mà giương nanh múa vuốt với lớp phó: "Tới đi tới đi, dù sao cũng có ba mươi giây, tôi giữ hai mươi lăm giây thì chuyền nó cho cậu nè~"
Lớp phó bị cậu ta chọc tức: "Đừng chơi kíƈɦ ŧɦíƈɦ như vậy chứ! Mau đưa nó cho tôi!"
Cao Tử Ninh dựa vào ưu thế chiều cao của mình đứng lên, vẻ mặt khoe khoang: "Tới đây nha, tự mình đoạt lấy nha."
Giang Vân Biên nhìn toàn bộ quá trình, tỏ vẻ cạn lời: "Cậu ta độc thân không phải không có lý do."
Hứa Trạm, lớp trưởng, Dương Hữu, Hà Như đều tỏ vẻ tán đồng.
Cuối cùng lớp phó vẫn cướp được, ngay lập tức chuyền cho người tiếp theo, sau khi trải qua năm giây sinh tử, nơ con bướm dừng ở trong tay lớp trưởng.
Cô chọn lời thật lòng, bị bắt nói ra đối tượng thầm mến hồi tiểu học của mình.
Nơ con bướm lại tiếp tục chuyền đi, lần này ngôi sao xui xẻo chiếu xuống Cao Tử Ninh, lớp phó không chút nghĩ ngợi thay cậu ta chọn đại mạo hiểm.
"Đi ra ngoài sủa ba tiếng chó vang tận trời xanh, GO!"
Cao Tử Ninh giữa đường quay xe: "Không được, cái này không phải tôi chọn, các cậu..."
Hứa Trạm: "Ài, sao lại có người ngay cả sự thật hay mạo hiểm cũng không chơi nổi."
Hà Như: "Ài, vừa nãy khi dễ con gái nhà người ta thì sảng khoái, bây giờ lại sợ rồi."
Hai người nói xong thì điên cuồng nháy mắt ra hiệu cho Giang Vân Biên, cậu cười một cái, thuận theo: "Ài."
Cao Tử Ninh: "..."
Cao Tử Ninh chỉnh áo khoác, vẻ mặt "Hôm nay ông đây chơi tới cùng với mấy người" đi tới cửa, hào khí mười phần: "Gâu, gâu, gâu."
Lần thứ ba nơ con bướm dừng lại trong tay Chu Điệt, hắn chọn lời thật lòng.
Lớp trưởng chọn một tấm bài, nghiêm túc thì thầm: "Nếu muốn cùng một người ở đây chia sẻ pheromone, cậu chọn ai?"
Đề cập đến pheromone, như vậy vấn đề này có ý tứ rất sâu xa.
Nếu người được chọn để trả lời vấn đề này là Omega, thì tương đương với gián tiếp thổ lộ.
°°°
Đánh trống chuyền hoa [击鼓传花] là một trò chơi dân gian của Trung Quốc, một nhóm người ngồi lại thành vòng tròn, một người quay lưng lại với bọn họ (hoặc bịt mắt) để đánh trống, tiếng trống vang lên thì bắt đầu chuyền bông hoa (hoặc một vật nhỏ gì đó) đến khi tiếng trống dừng thì ngừng lại.