Ninh Trí Viễn nhướng mày, tựa như có hơi kinh ngạc.
Nhưng rất nhanh, gợi lên khóe môi, lộ ra vẻ tươi cười.
"Rất thú vị.
Tiếp tục nói."
"Tiếp tục nói cái gì? Tôi không có gì để nói với ngài hết!"
"A? Ngươi đi một vòng lớn với ta như vậy, lại muốn nói cho ta đối với chuyện của Lâm Lộc, ngươi không có gì để giải thích?"
"Vốn dĩ lại không có gì cần giải thích! Lâm Lộc bị thương, ăn đánh, là vì tôi sao? Tôi có tư cách gì mà nhiều lời? Không riêng gì tôi, những người ở chỗ này, toàn bộ đều không có tư cách nhiều lời!
Vị tiên sinh này, ngài muốn biết cái gì, tại sao ngài không tự hỏi Lâm Lộc? Không phải ngài nói anh ta không giống tôi sao? Không phải nói tôi hạ tiện, không xứng lui tới với anh ta sao? Như thế nào, hiện tại ngài lại tin lời của một tiện nhân, cũng không tin Lâm Lộc? Cho nên ngài cao quý bao nhiêu? Ngài cùng hắn...."
Nghiến răng nghiến lợi nhìn ông chủ Vương còn nằm liệt trên mặt đất, Tiểu Ngạo phát ra tiếng cười lạnh.
"Rốt cuộc các người cũng chẳng khác gì nhau! Hôm nay thời điểm hắn đến tìm Lâm Lộc, cũng cầm hoa! Cũng nói hắn thích Lâm Lộc! Nhưng vậy thì sao chứ? Khi hắn chuẩn bị động tay, có chút mềm lòng nào sao? Lúc hắn chỉ vào mũi Lâm Lộc mắng anh ta là kỹ nữ, có đau lòng cho anh ta chút nào sao? Ngài, mới vừa rồi kéo tay Lâm Lộc, nói anh ta không giống chúng tôi -- Thật sự không giống nhau chứ? Anh ta ở trong lòng ngài, không phải cũng chỉ là kỹ nữ bán mình sao? Nếu không, vì sao những người đó nói anh ta làm vài hành động hạ tiện, ngài liền tin rồi -- Nhưng ngài biết chúng tôi sao? Người xa lạ nói anh ta là tiện nhân, ngài ngay lập tức tin anh ta là tiện nhân? Nhưng ngài từ đầu đến cuối, cũng không nghe Lâm Lộc nói một lời!"
Ai cũng không nghĩ đến, thế nhưng Tiểu Ngạo lại nó ra những lời như vậy.
Đám người nhất thời im lặng, chỉ có giám đốc Trương là sắc mặt xanh mét, túm chặt Tiểu Ngạo một phen.
"Cậu điên rồi? Ở đây nói những lời vô nghĩa đó làm gì? Đã sớm tra ra manh mối chân tướng rồi -- Nhanh chóng trở về cho tôi!"
Nhưng Tiểu Ngạo lại không để ý tới hắn.
Hắn mím môi, ném tay giám đốc Trương ta, cứng cỏi nhìn về phía Ninh Trí Viễn.
Lâm Lộc càng thêm căng thẳng.
Cậu biết tính tình của Ninh Trí Viễn.
Trước nay là người đàn ông nói một là một hai là hai, giờ phút này trước mặt bao nhiêu người, bị một diễn viên múa thoát y chỉ thẳng vào mũi mắng như vậy.....Trí Viễn ca sẽ động thủ chăng?
Thậm chí càng nguy hiểm hơn.....A Trình hắn dưỡng bên người, chính là người tàn nhẫn giết người không chớp mắt!
Trong lúc nhất thời, Lâm Lộc cũng bất chấp cảnh ngộ của mình, vội vàng ôm lấy cánh tay Ninh Trí Viễn.
"Trí Viễn ca, chúng ta đi thôi! Tiểu Ngạo nói loạn, anh đừng tin! Trí Viễn ca anh ngàn vạn lần đừng nóng giận, cậu ấy không quen biết anh, không hiểu cậu ấy đang nói chuyện với ai!"
Ninh Trí Viễn quay đầu nhìn cậu một cái.
Ngoài dự kiến của Lâm Lộc, trong ánh mắt của Ninh Trí Viễn không có lửa giận, ngược lại mang theo ý cười.
"Vì sao tôi phải tức giận?"
"........"
"Thế mà không nghĩ tới, bạn mới này của cậu còn rất có nghĩa khí."
Ninh Trí Viễn móc hộp thuốc trong túi ra, rút một cây ngậm bên miệng.
Tiếng bật lửa nhỏ vang lên, Ninh Trí Viễn thuận tay ôm kéo Lâm Lộc lại, lại ngẩng đầu lên nhìn về phía Tiểu Ngạo.
"Ngươi nói có đạo lý.
Là nên hỏi Lâm Lộc.
Lâm Lộc, lại đây."
Ninh Trí Viễn duỗi tay ra, vòng Lâm Lộc lại trong ngực.
Gương mặt cậu áp vào cơ ngực rắn chắc của hắn, hương mộc điều lẫn với hơi thở thuốc lá, vờn quanh sườn mũi cậu.
"Cậu ở Dạ Mị không ngoan, có trộm thông đồng với tên nhà giàu mới nổi này?"
"Trí Viễn ca, anh...."
"Có hay không? Nói thật, nếu không...."
Nhẹ giọng cười, không để ý chút nào, còn mang theo trêu đùa.
Ninh Trí Viễn như vậy quá khác biệt so với với Ninh Trí Viễn tức giận ám trầm vừa rồi, làm Lâm Lộc không nghĩ được gì.
Lâm Lộc ngây dại.
Nhưng trước nay cậu đều rất ngoan, Ninh Trí Viễn không đứng đắn nghi ngờ cậu như vậy, cậu vẫn thành thật trả lời.
"Không có! Trí Viễn ca, em chỉ tới múa, tại sao phải thông đồng với người khác?"
"Ừ, tôi biết rồi."
Chưa đợi Lâm Lộc nói xong, Ninh Trí Viễn đã trực tiếp chặn lời.
"Xem ra, Dạ Mị bọn họ đổ oan cho cậu.
Ăn nói bừa bãi, người nên đánh gãy chân là bọn họ, không phải cậu."
"Vị khách nhân này, sao ngài dám mở miệng lại...."
Giám đốc Trương có hơi không phục, còn muốn cãi cọ.
Nhưng Ninh Trí Viễn lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn một cái, đột nhiên có cảm giác như một con mãnh thú nhìn chằm chằm bao phủ toàn thân hắn.
Là người dẫn đầu cũng coi như quen nhìn sóng gió, giờ phút này bất chợt run lập cập, không dám nói thêm nửa chữ.
Lạnh lùng thu hồi ánh mắt, Ninh Trí Viễn cúi đầu, nhìn Lâm Lộc trong ngực nhẹ giọng nói.
"Đi thôi."
Sự tình không náo loạn, Lâm Lộc thật thật sự nhẹ nhàng thở ra.
Cậu không nghĩ tới mượn tay Ninh Trí Viễn trừng phạt ông chủ Vương, càng không muốn cáo mượn oai hùm, xử lý những tên khinh thường người khác đó.
Trong lòng cậu chỉ nhớ đến vết thương của Tiểu Ngạo, còn có hắn bị mình liên lụy -- Hiện tại kẹp Tiểu Ngạo và Ninh Trí Viễn ở một chỗ trong Dạ Mị, lại đắc tội giám đốc Trương.
Nếu náo loạn quá lớn, ngày tháng về sau của hắn nhất định sẽ không tốt.
Lâm Lộc cảm thấy, hiện tại có thể nói Ninh Trí Viễn rời đi, đã là tốt nhất rồi.
Nhưng lỡ như cành mẹ đẻ cành con, trước tiên cứ làm hắn bớt giận rồi hãy nói.
Về nhau, cậu lại cầu xin cho Tiểu Ngạo, nhất định không thể để hắn vì mình mà bị liên lụy.
Quyết định chủ ý, Lâm Lộc thuận theo gật đầu, đi theo Ninh Trí Viễn về phía cửa.
Tới cửa rồi, A Trình đã đứng ở nơi đó.
Vẫn là một bộ quần áo đen như cũ, có thể thấy được vết sẹo trên mặt.
"Ninh ca, làm gì gấp như vậy?"
Nhìn thấy Ninh Trí Viễn, hắn lười biếng mở miệng.
"Vội vàng thúc giục em tới Dạ Mị, Ninh ca, anh sẽ không lại gạt em đến cửa hàng, hù em mang theo một đám huynh đệ đến, kết quả lại sai em đi mua hoa đưa quà gì đi? Loại chuyện ngu ngốc này, em không muốn làm lần thứ hai đâu Ninh ca.
Nếu anh tính làm vậy, anh đi tìm tên họ Chu đi, cậu ta thích hợp."
"Lần này không phải."
"Vừa rồi có mấy tên ngu xuẩn, chơi song hoàng ở trước mặt tôi.
Kẻ xướng người họa, thật đúng là cho rằng tôi sẽ tin bọn họ nói chuyện ma quỷ.
Tôi thấy lá gan bọn họ rất lớn, người của tôi cũng dám tính kế.
A Trình, tìm người ra, đánh gãy chân ném ở cửa, cho bọn hắn phát triển trí nhớ.
Song Hoàng(双簧): hai bè (hát đôi,một người biểu diễn động tác, người kia ở bên trong sân khấu hát hoặc nói | .
giật dây; điều khiển từ xa; nhiếp chính sau rèm
"Chỉ đánh gãy chân là đủ rồi?"
"Ai tham dự đánh gãy chân, chủ mưu thêm một cánh tay.
Còn có tên cẩu vật có chủ ý với Lâm Lộc.
Cậu đi thiến hắn."
Dăm ba câu, lại định thủ đoạn tàn nhẫn như vậy.
A Trình gật gật đầu liền đi, biểu tình bình tĩnh như thường, tựa như Ninh Trí Viễn chỉ kêu hắn đến góc đường như bao thuốc.
Rất nhanh, trong đại sảnh truyền đến tiếng kêu sợ hãi, ngay sau đó là kêu khóc quỷ gào sói hú, hiển nhiên, A Trình đã ra tay.
"Đi thôi, cần phải trở về."
Ninh Trí Viễn tùy tay ném một cái áo khoác lại đây, nện ở trên mặt Lâm Lộc.
Cậu ngơ ngác tiếp được, lộ ra một đôi mắt mờ mịt.
Trước mắt Ninh Trí Viễn, một chiếc áo sơ mi đơn giản, bị gió thổi đến bay phồng lên.
Hắn quay đầu lại, ánh mắt đạm mạc, khói thuốc lá trên môi bị gió cuốn đến bay mờ mịt kéo dài, vẽ một đường uốn lượn mờ mờ trong không trung.
"Mặc vào, bên ngoài lạnh.
Đi xuống bậc thang, ánh lửa nhỏ nhỏ ở đầu thuốc lá.
Cách đó không xa, chiếc xe Bentley màu bạc đã ngừng ở ven đường, chờ chủ nhân của nó.
Ninh Trí Viễn đã đi được vài bước, Lâm Lộc lại không động đậy.
Càng không mặc áo khoác trên người.
Trong gió đêm, cậu lẳng lặng nhìn người đàn ông trước mặt.
"Còn đang đợi cái gì?"
Ninh Trí Viễn quay đầu lại.
Bộ dáng như chim giương cánh, lộ ra đôi mắt chim ưng.
Lâm Lộc không di chuyển ánh mắt, càng không nói gì.
Cho đến khi Ninh Trí Viễn quay lại bên người cậu, duỗi tay xoa đỉnh đầu Lâm Lộc.
"Ngẩn người làm gì? Vừa rồi bị dọa sao?"
"Trí Viễn ca."
"Ừ."
"Từ lúc bắt đầu, anh đã biết là bọn họ lừa người sao?
Ninh Trí Viễn liếc nhìn Lâm Lộc.
"Đúng thì thế nào?"
"Cho nên anh vẫn luôn biết bọn họ bôi nhọ em? Căn bản là em không thông đồng, bọn họ hắt nước bẩn lên người em! Một đám người vây quanh ở một chỗ bôi nhọ em, bọn họ thấy không có một ai định giúp em, cho nên muốn ức hiếp như thế nào thì ức hiếp như thế!
"Đúng vậy.
Cậu nói không sai.
Cho nên thì sao?"
Hai tay Ninh Trí Viễn cắm vào túi quần, đánh giá sắc mặt Lâm Lộc.
"Cậu xối xả như vậy, rốt cuộc muốn nói cái gì?"
"Anh cũng nhìn ra....Anh nhìn ra không ai tới giúp em.
Cứ như vậy, anh cũng không muốn mở miệng nói một câu sao?"
Giọng nói Lâm Lộc phát run, khóe miệng rũ cuống, có ý tứ muốn khóc.
Nhưng cậu nhịn xuống, chỉ là dùng sức cắn miệng mình.
"Cậu muốn tôi nói cái gì?"
"...."
"Nói tôi tin tưởng cậu, biết cậu không phải loại người này? Hoặc là cho dù cậu là loại người này tôi cũng không để bụng, đồ vật người khác chơi chán tôi lại đồng ý nhặt về, còn phải xem như bảo bối?"
Khóe môi Ninh Trí Viễn gợi lên, mang theo trào phúng.
"Cậu biết rõ tôi không rộng lượng như vậy, tôi có thù tất báo, tuyệt đối không dung tha cho người chạm vào đồ vật của tôi, cho dù chỉ là một ngón tay.
Cho nên kêu tôi nói lời nói dối này làm gì? Nếu cậu thật sự ngủ cùng người khác, tôi sẽ thật sự đánh gãy chân cậu.
Đương nhiên, người dám ngủ cùng cậu, cũng không đơn giản chỉ là một cái chân."
Cười cười, Ninh Trí Viễn không chút để ý nâng cằm Lâm Lộc lên, ghé sát vào nói.
"Cho nên cậu phải cẩn thận.
Ngàn vạn lần đừng loạn thông với người khác.
Ngoan một chút, sẽ tốt cho tất cả mọi người."
"Nhưng rõ ràng anh biết em không có...."
"Đúng vậy, cậu không có.
Tên nằm trên mặt đất kia, nhà giàu mới nổi răng hô đầy mỡ, cái quan trọng nhất chỉnh là không có tiền lắm.
Sao cậu có thể nhìn trúng hắn?"
Trầm mặc một lát, Ninh Trí Viễn móc một vật nhỏ trong túi ra nhét vào tay Lâm Lộc.
"Đi thôi.
Nơi như Dạ Mị, sau này không cần đến nữa."
"Cho nên anh chưa từng tin tưởng em?"
"Đương nhiên tôi tin tưởng cậu.
Cậu không phản bội tôi, ít nhất là lần này không có."
Cười nhẹ một tiếng, Ninh Trí Viễn thở dài, nắm cánh tay Lâm Lộc.
"Đi thôi.
Chủ đề này dừng lại ở đây đi."
Nghiêng ngả lảo đảo, một đường không có ai nói chuyện.
Lâm Lộc đã bị lôi kéo đến bên chiếc xe Bentley màu xám bạc kia.
Cho đến khi mở cửa xe ra đựng vào cánh tay cậu, Lâm Lộc mới bừng tỉnh nhận ra, thứ nho nhỏ nắm trong lòng bàn tay.
Nâng tay lên nhìn vào, là một con husky nhỏ.
Biểu tình nghiêm túc, ánh mắt hung hăng.
Giống y hệt món đồ chơi cậu mua trong cửa tiệm kia, chỉ là nhỏ hơn rất nhiều.
Nước mắt rơi xuống.
Lâm Lộc đột nhiên có sức lực, hất tay Ninh Trí Viễn ra.
"Cậu làm gì?"
"Buông tôi ra.
Tôi không muốn đi với anh.".