Tác giả: Đào Từ Bằng Khắc Thiếu Niên
Editor: vylethuy
"Ninh tiên sinh, rốt cuộc ngài đang nói cái gì vậy?"
Lâm Lộc căn bản nghe không hiểu nguyên nhân hậu quả.
Nhưng cậu nhìn ra được, Ninh Trí Viễn đã bạo nộ rồi, hơn nữa còn uy hiếp trả thù mẹ cậu! Rốt cuộc là chuyện như thế nào? Hắn muốn vu hãm mẹ sao? Hay là trong tay hắn có nhược điểm của mẹ?
"Ngậm miệng lại.
Đi thay quần áo."
"Ninh tiên sinh rốt cuộc anh đang phát điên cái gì vậy! Cái này rốt cuộc là thế nào...."
"Đi thay quần áo! Hiện tại! Nói nhảm thêm một câu nữa, cậu và mẹ cậu đều ăn không hết gói đem đi! Nghe hiểu chưa? Đi thay quần áo!"
Lại là một trận bão tố rít gào, người trong phòng cũng không dám thở mạnh.
Giám đốc khu thương mại và nhân viên phục vụ đều nơm nớp lo sợ đứng canh giữ ở một bên, ánh mắt đều nhìn về phía Lâm lộc.
"Vị thiếu gia này, mời ngài đi với tôi?"
Cuối cùng vẫn là giám đốc khu thương mại căng da đầu mở miệng, gương mặt Lâm Lộc tái nhợt, cúi thấp đầu.
Cậu không nói chuyện nữa, ngoan ngoãn đến phòng thử đồ.
Rất nhanh, Lâm Lộc mặc một thân tây trang, xuất hiện ở trong phòng lần nữa.
Nhiều năm sống với vũ đạo, trên người Lâm Lộc không có một miếng thịt thừa, thân hình ưu nhã phảng phất như một con thiên nga.
Hơn nữa quần áo này đều là nhà thiết kế nổi tiếng làm ra, chất liệu may cắt cũng rất quan trọng, một bộ tây trang nhìn bình thường, lại gãi đúng chỗ ngứa phụ trợ khí chất của Lâm Lộc, có vẻ cả người cậu đều sặc sỡ lóa mắt.
Hơn nữa gương mặt của cậu lại thanh triệt thoát tục -- Nếu nói cậu là vị thần tượng nào đó xuất hiện, cũng tuyệt đối không ngoa.
Lâm Lộc xuất hiện, hô hấp của những người phục vụ ở đây đều cứng lại, trên mặt đều là kinh diễm.
Chính cậu lại không đắc ý nửa điểm.
Cậu rũ mắt, khuất nhục cắn môi.
Sắc mắt đã tới nhợt như trở nên trong suốt, tại đây dưới ánh đèn này, lông mi dài tạo thành một cái bóng nhàn nhạt dưới mắt.
Ninh Trí Viễn liếc mắt một cái, ánh mắt lại ngừng ở trên người Lâm Lộc, hồi lâu cũng chưa di chuyển đi.
Đôi mắt kia thâm trầm, lại nóng rực như vậy.
Trên mặt hắn vẫn không có biểu cảm gì như cũ, đáy mắt lại bừng lên ngọn lửa.
Giám đốc khu thương mại cũng cực kỳ đắc ý với khả năng phối đồ của mình.
Đầy mặt hắn là vẻ tươi cười.
"Ninh tổng, ngài thấy bộ này thế nào?"
".....Cũng được.
Lấy bộ này đi."
"Cảm ơn Ninh tổng.
Thành tiên là mười ba vạn năm ngàn nguyên, trực tiếp trừ vào tài khoản của ngài đúng không?"
"Mười ba vạn?"
Lâm Lộc nhịn không được kinh ngạc ra tiếng.
"Quần áo này quá đắt...."
"Đắt sao?"
Ninh Trí Viễn cười khẩy một tiếng.
"Cậu phí tâm tư lớn như vậy, trăm phương ngàn kế! Mới chỉ là bộ quần áo mười ba vạn, cậu lại cảm thấy đắt rồi?"
Hắn tùy tay kí chi phiếu, đưa cho giám đốc câu lạc bộ.
Lại giương mắt nhìn về phía Lâm Lộc, một vòng xanh nhạt trước mắt, ánh mắt sắc bén lại mệt mỏi.
"Còn muốn gì nữa, nói thẳng đi.
Sớm biết rằng tám mươi vạn cũng không đủ cậu ăn uống.
Nói thẳng chính là, đừng lại lạt mềm buộc chặt với tôi.
Tôi rất mệt, không rảnh đi loanh quanh với cậu."
"Ninh tổng, tôi nói lại lần nữa tôi không làm gì trăm phương ngàn kế, càng không có lạt mềm buộc chặt! Lời anh nói tôi nghe không hiểu một câu nào sao."
"Cậu nghe không hiểu? Cậu đều hiểu hơn so với người khác."
Khóe môi Ninh Trí Viễn cong lên, ngón tay dùng sức nhéo nhéo mi tâm.
Nhưng cho dù dùng lực như thế nào, cũng không ngăn được đầu đau nhức đến muốn nứt ra.
Ánh mắt hắn quét về phía mặt bàn -- Mới vừa rồi, người phục vụ đã gấp gọn quần áo cũ Lâm Lộc lại, đặt ở một bên.
Thấy bộ quần áo kia, hồi ức lại ập vào trước mắt.
Ninh Trí Viễn cảm thấy đầu càng ngày càng đau.
"Không phải trăm phương nghìn kế, vậy cậu giải thích một chút, vì sao lại mặc quần áo lúc trước, rồi lại cố ý xuất hiện trước mặt tôi?"
"Quần áo lúc trước? Quần áo gì cơ?"
"Còn giả bộ?"
Đầu ngón tay càng dùng sức hơn, móng tay véo ra một vết đỏ thật sâu ở giữa mày.
Ninh Trí Viễn ngẩng đầu lên, ánh mắt tức giận.
"Lâm Lộc, lá gan cậu càng lúc càng lớn! Lúc trước ở học viện để quốc, cậu lại mặc bộ quần áo này xuất hiện ở trước mặt tôi! Nâng một đóa hoa, đập vào người tôi -- Có phải bắt đầu từ khi đó, cậu đã tính kế kỹ càng rồi không? Từ lúc bắt đầu tiếp cận tôi, cậu cũng đã dụng tâm! Có phải hay không?"
Rống lên một tiếng như vậy, sắc mặt giám đốc thương mại và nhân viên bên cạnh đều thay đổi -- Đây chính là Ninh tổng sao! Đó là chuyện riêng tư của hắn, có thể tùy tiện nghe sao? Lỡ như tâm tình hắn không tốt, giận chó đánh mèo lên bọn họ....!
"Ninh tổng, ngài còn có yêu cầu gì không? Có cần chúng tôi chuẩn bị danh mục những sản phẩm khác không...."
"Cút!"
"Vâng, Ninh tổng!"
Câu giám đốc thương mại chờ chính là đây.
Nhanh chóng cúi đầu khom lưng, lạnh người nhanh "Cút" ra ngoài.
Trong phòng chỉ còn lại Lâm Lộc và Ninh Trí Viễn.
Ngoài cửa sổ đã là hoàng hôn, đèn trong phòng lại sáng trưng.
Chiếc đèn chùm bằng thủy tinh phát ra ánh sáng rực rỡ lấp lánh, chiếu Lâm Lộc một thân hoa phục, sắc mặt cậu lại nhợt nhạt.
Thì ra, trước đây lần đâu tiên mình gặp mặt hắn, là mặc bộ quần áo này sao? Lâm Lộc không nhớ rõ mình đã mặc cái gì, nói cái gì, hoặc là lộ ra biểu cảm gì.
Nhưng cậu nhớ rõ người đàn ông này.
Biểu tình có hơi lạnh lùng, có có hơi hung dữ.
Ánh mắt âm u bao phủ lấy hắn, như đóng băng ngàn dặm.
Lại nhìn lúc hắn nhướng mày, ánh mắt kia cứ đông lạnh từng chút một.
Cậu nhớ rõ hắn mặc bộ âu phục màu xám đậm và những đường viền mỏng kia.
Cậu nhớ rõ mùi hương trên người hắn, là mùi gỗ, làm hơi thở cậu lỡ một nhịp.
Làm cậu đột nhiên bị nắm lấy cánh tay, cũng nhịn không được đỏ tai lên.
Trong lòng Lâm Lộc ẩm ướt, lại vừa xót vừa đau.
Cậu không nhịn được giương mắt nhìn Ninh Trí viễn, lại phát hiện ánh mắt Ninh Trí Viễn vẫn luôn nhìn cậu.
Ninh Trí Viễn nhíu máy, vành mắt xanh xao.
Thoạt nhìn trạng thái rất kém.
Dường như sự tức giận của hắn đã vỡ ra thành từng mảnh, lại có vài phần mềm yếu.
Chưa từng thấy qua Ninh Trí Viễn như vậy.
Lâm Lộc quay đầu đi, không muốn nhìn nữa.
Bên ghế sofa lại truyền đến một tiếng nói nhỏ.
"Lại đây."
"Tôi....."
"Tôi muốn cậu lại đây."
Là "muốn" cậu lại dây, không phải là "ra lệnh" cậu lại đây.
Đáy lòng Lâm Lộc lại run lên, do dự một lát, vẫn là đi qua.
Cậu vẫn cúi gằm mặt như cũ.
Dưới tầm mắt, chỉ có thể nhìn thấy người đàn ông gác chân lên, đường biên quần thẳng tắp.
Không đợi cậu mở miệng, Ninh Trí Viễn đã vươn tay ra, dùng sức kéo cậu về phía mình.
"A!"
Lâm Lộc đột nhiên không kịp phòng bị, đầu đâm vào lồng ngực hắn.
Mặt cậu đụng vào ngực Ninh Trí Viễn, mũi cũng bị đâm cho đau điếng.
"Ô....."
Lâm Lộc che mũi lại, nước mắt trong hốc mắt đảo quanh.
Một bàn tay nắm cằm cậu, cưỡng bách cậu ngẩng đầu lên.
Ninh Trí Viễn nhìn từ trên cao xuống, ánh mắt thâm trầm.
Lúc này Lâm Lộc mới đột nhiên ý thức được, đầu gối cậu đè lên tấm thảm nhung dày, mà hai chân Ninh Trí Viễn lại tách ra, cúi người về phía trước nhìn cậu.
Cậu lại quỳ gối giữa hai chân người nọ.
Khoảng cách giữa hai chân Ninh Trí Viễn rất gần.
Cơ bắp căng chặt, cách một lớp quần tây, Lâm Lộc cũng có thể cảm giác hơi ấm phát ra từ thân thể người đàn ông.
Cả người Lâm Lộc cứng đờ.
Cậu muốn lui về phía sau, cánh tay người đàn ông lại mạnh mẽ trói buộc cậu ở trong vòng tay mình, không thể động đậy.
Lâm Lộc ngẩng đầu lên nhìn qua, Ninh Trí Viễn vẫn không có biểu cảm gì như cũ, đôi môi mỏng mím chặt, hầu kiết chậm rãi chuyển động lên xuống.
Không gian im lặng.
"Lâm Lộc."
"....."
"Mấy ngày nay, tôi vẫn luôn ngủ không ngon."
"....."
Lâm Lộc mờ mịt ngẩng đầu lên, cảm giác được đầu ngón tay Ninh Trí Viễn di chuyển dọc theo cằm cậu.
Cậu kinh ngạc phát hiện, Ninh Trí Viễn cúi người xuống, hai người cách nhau gần đến như vậy.
Hô hấp đan xen, hơi thở tương triền.
Mùi hương gỗ và nước hoa cologne nồng đậm, giống như là một cái ôm, lượn lờ quang người Lâm Lộc.
Đột nhiên người đàn ông cúi người xuống, hung hăng hôn lấy đôi môi Lâm Lộc.
"Không được! Ô ô.....A.....Ô ưm...."
Ninh Trí Viễn hôn cuồng loạn như dã thú.
Tựa hồ hắn đã mất đi lý trí, chỉ là bản năng đòi lấy -- Đầu hắn đau như muốn nứt ra, khát khô muốn điên.
Thứ duy nhất có thể cứu hắn là người trước mặt, sao có thể khắc chế được?
Lâm Lộc bắt đầu giãy giụa, lại không thể làm được gì.
Giống như Ninh Trí Viễn đoạt lấy dưỡng khí để sống, hung tợn hôn cậu.
Cho đến khi sự chống cự của Lâm Lộc càng ngày càng mỏng manh, cánh tay cũng bị người đàn ông kia nắm lại.
Cậu gắt gao bị ôm chặt trong lồng ngực nam nhân kia, bị nhấc lên toàn bộ, đè ở trên ghế sofa.
Tay chân giao triền một chỗ, môi lưỡi đan chéo.
Không biết là ai hung hăng, lại là cắn xé môi ai, mùi máu lượn lờ không thôi, tình triều tràn lan mãnh liệt.
Đều biết đã đi quá giới hạn, nhưng không ai chịu dừng lại.
Ý loạn tình mê.
Cuối cùng vẫn là Ninh Trí Viễn chủ động ngừng lại.
Lâm Lộc mê man mở hai mắt ra, nhìn thấy đôi mắt thâm thúy như đêm tối của người đàn ông.
Hai người đều thở hồng hộc, hơi thở mang theo mùi máu, lại mang theo lệ ý chua xót.
Giọng Ninh Trí Viễn khàn khàn, thấp giọng gọi tên cậu.
"Lâm Lộc."
"Cái gì...."
"Đừng tra tấn tôi nữa.
Rốt cuộc cậu muốn gì? Nói cho tôi biết đi."
Nói đến câu cuối cùng, đường viền hàm của Ninh Trí Viễn siết chặt, mí mắt hơi rũ xuống, ngay cả cánh tay nắm lấy Lâm Lộc cũng dùng sức thêm vài phần.
Lâm Lộc phải ngước mặt lên mới có thể hít lấy không khí, môi hai người cơ hồ lại đụng trúng nhau lần nữa.
Không khí ngưng lặng, hô hấp ái muội của hai ngươi phả ra chảy xuôi trong không khí.
Ngay cả cổ họng Ninh Trí Viễn khi nói chuyện cũng chấn động, đều có thể truyền tới làn da Lâm Lộc một cách rõ ràng.
"Công ty Lâm thị tôi có thể cho các người.
Lại muốn chút tiền, cũng có thể.
Cậu ngoan ngoãn ở lại bên cạnh tôi, đừng cứ trốn tránh nữa."
"....."
Ninh Trí Viễn có vẻ yếu ớt như vậy.
Trái tim Lâm Lộc cũng đang rung động.
Nếu không phải còn một tia lý trí tồn tại, tựa hồ cậu cái gì cũng có thể đáp ứng, chỉ cần người đàn ông trước mặt đừng lộ ra vẻ mặt này.
"Cậu là đồ vật của tôi....Bồi tôi....Đừng chạy trốn nữa.
Nói cho cùng, một tỷ bán cho tôi, tại sao có thể đổi ý? Lại cho cậu một tỷ nữa cũng không phải không thể, chỉ cần cậu ngoan...."
Đồng tử Lâm Lộc mở to, khó có thể tin được mà nhìn về phía Ninh Trí Viễn.
Nếu nói, không khí mới vừa rồi này làm tâm tư cậu mê man, thật sự có chút tình tố chảy xuôi với Ninh Trí Viễn....!
Nhưng một câu nói "Bán cho tôi", tất cả đều tan thành mây khói.
Chỉ còn lại nỗi đau khắc vào tim đến chảy máu.
"Nói chuyện đi.
Tôi cho cậu một cơ hội cuối cùng.
Cậu muốn cái gì, tôi có thể cho cậu.
Lúc trước cậu gạt tôi nợ tôi, tôi có thể xóa bỏ toàn bộ.
Lâm Lộc, cậu nên rõ ràng, ngày xưa cậu làm đủ mọi chuyện đối với tôi, tôi lại đối đãi với cậu không tệ."
Khẽ cười tự giễu một tiếng, Ninh Trí Viễn đột nhiên nắm chặt tóc Lâm Lộc, khiến cho cậu ngẩng mặt lên.
"Nhưng nếu là qua hôm nay, cậu còn dám trốn.
Lâm Lộc, tôi sẽ khóa cậu lại, cả đời sẽ không cho cậu ra ngoài."
"Ngày xưa tôi làm đủ mọi chuyện đối với anh....Lừa anh thiếu anh?"
Lâm Lộc vừa mở miệng, thế nhưng mang theo giọng nói nghẹn ngào nước mắt.
Cho dù Ninh Trí Viễn ghét bỏ cậu yếu đuối, không động đậy lại muốn khóc.
Lần này, cậu lại mạnh mẽ mở to hai mắt, cho dù đôi mắt ngậm nước mắt chua xót đau đớn cũng không di chuyển tầm mắt.
Cậu cứng rắn nhìn về phía người đàn ông mình yêu tha thiết suốt bao nhiêu năm, dùng ánh mắt nói cáo biệt đối với hắn.
Tôi chưa từng nợ anh, cũng tha thứ cho những gì anh nợ tôi.
Từ nay về sau, kiều quy kiều, lộ quy lộ.
Kiều quy kiều, lộ quy lộ (桥归桥, 路归路): diễn tả chuyện người không thể đi chung đường làm chung chuyện mà phải nghiêm ngặt phân chia ra.
Gần nghĩa với câu nước sông không phạm nước giếng
Anh và tôi thật sự không thiếu nợ lẫn nhau..