Biệt thự Lâm gia.
Lâm Lộc cuộn mình ở trong phòng vệ sinh, một tay chống bồn cầu bên cạnh.
Cậu che dạ dày lại, muốn nôn nhưng lại nôn không được, lại chỉ có thể nôn ra dịch dạ dày.
Toàn bộ thực quản đều bị dịch dạ dày làm phỏng cháy, trên mặt đều là nước mắt.
Cậu thở hổn hển, trong cổ họng lại càng đau, dạ dày đau lại càng nặng hơn vài phần.
Nhưng những điều này đều không thắng nổi nỗi đau trong lòng cậu, đau như bị xé rách ra.
Vừa rồi, cậu lại xuất hiện ảo giác.
Tựa hồ Trí Viễn ca gọi điện thoại cho cậu, còn đang hỏi cậu ở nơi nào......Thậm chí, nghe tới còn có vài phần khẩn trương......!Như là lo lắng cho cậu......!
Nhưng cậu biết, những cái đó đều là ảo giác.
Lâm Lộc lảo đảo một bước, ngã ở trên mặt đất.
Bên tai mơ hồ còn truyền đến giọng nói của Ninh Trí Viễn, lại rầu rĩ, giống như đến từ một bên dưới khe hở bồn rửa mặt......!
Lúc trước gọi điện thoại cho Trí Viễn ca, bên kia cũng chưa tiếp một cái......Sau đó, thư ký của Ninh Trí Viễn nói, hắn mang theo Bạch Vụ đi rồi......!
Trong đâu Lâm Lộc một mảnh hỗn loạn.
Cậu sờ sờ quanh thân, cũng chưa sờ đến di động.
Kỳ quái, điện thoại cậu đâu?
Thân mình nhoáng lên, Lâm Lộc che miệng lại, lại bắt đầu ghê tởm.
Di động rơi xuống, cậu cũng không rảnh lo.
......Mẹ ở chỗ này, Trí Viễn ca......Trí Viễn ca không bao giờ sẽ nghe điện thoại của cậu.
Không có người yêu cầu cậu gọi điện thoại liên hệ......Cậu còn muốn di động, có ích lợi gì?
Cửa buồng vệ sinh đột nhiên bị người đạp vang lên, cùng với tiếng rít gào của Lâm Thành Hiên.
"Tiểu tạp chủng, mày mẹ nó muốn ở trốn ở bên trong bao lâu? Mau lăn ra đây cho tao! Không phải muốn bồi tội, hả? Còn có nửa chai chưa uống! Lăn ra đây cho tao! Đồ tạp chủng......"
Đúng vậy, cậu còn muốn đi ra ngoài uống rượu......Bởi vì......Bởi vì......!
"Ô" một tiếng, Lâm Lộc che miệng bổ nhào đến bên bồn cầu.
Lúc này đây nôn ra dịch dạ dày, hỗn loạn toàn là máu.
Lâm Lộc vô lực quỳ gối trên mặt đất.
Biết rõ mới vừa rồi chỉ là ảo giác, cậu lại nhịn không được nhẹ giọng mở miệng như cũ.
"Trí Viễn ca......Em rất nhớ anh......!Em......!Đau quá......"
.........................!
Âm thanh không lớn, mơ mơ màng màng, quanh quẩn ở trong xe Bentley vắng ngắt trong.
Ngực Ninh Trí Viễn phập phồng kịch liệt, nắm chặt di động.
Hiển nhiên, bên kia là đã xảy ra chuyện.....Bởi vì Lâm Lộc uống quá nhiều rượu, không thể nói rõ cậu ở nơi nào!
"Đi tra cuộc điện thoại này cho tôi, là từ đâu gọi tới! Mau lên!"
"Vâng, Ninh tổng!"
Lại không nghĩ rằng, giọng nói Tiểu Chu mới vang lên, đối diện rồi lại là một tiếng vang lớn!
Tựa như bên kia có người đá văng cửa, còn cùng với một chuỗi mắng.
"Tiểu tạp chủng, còn muốn trốn bao lâu! Lăn ra đây cho tao! Mày là cái thứ gì, hồ ly tinh mang đến món hàng gì! Bọn mày dựa vào cái gì mà ở lại phòng của mẹ tao, dùng dòng họ Lâm gia rêu rao! Nếu không phải mắt Ninh Trí Viễn bị mù, coi trọng món hàng như mày, tao đã sớm lộng chết mày!
Sáu năm nay, ông đây xem sắc mặt mày......Chờ mày trở về! Đứng lên cho tao!"
"Ô a!"
Lại là vài tiếng động nặng nề, hỗn loạn với tiếng rên rỉ của Lâm Lộc.
Trong âm thanh mang theo tiếng khóc, lại không có xin tha, mà là lẩm bẩm gọi cái tên kia......!
"Trí Viễn ca......"
"Thiếu mẹ nó lôi Ninh Trí Viễn làm tao sợ đi! Tạp chủng chính là tạp chủng, món hàng chính là món hàng! Mẹ nó này chính là một bãi bùn lầy dưới chân ông đây.
Mày cho rằng Ninh Trí Viễn có thể vì mày mà ra mặt? Hửm? Ông đây đùa chết mày, hắn lại không nhìn mày liếc mắt một cái!"
Lại là vài tiếng trầm đục, ngay sau đó là tiếng cửa mở ra đóng lại.
Trong điện thoại trừ bỏ từng tiếng nước, không còn có động tĩnh gì khác.
"......"
Sắc mặt Tiểu Chu xanh mét.
Còn chờ đến Ninh Trí Viễn hạ lệnh? Hắn trực tiếp rống lên một tiếng với tài xế.
"Chạy nhanh nhất cho tôi! Hiện tại đến Lâm gia cứu Lâm ca.
Mau!"
......................!
Biệt thự Lâm gia, Lâm Thành Hiên mạnh mẽ kéo Lâm Lộc từ buồng vệ sinh trở về phòng khách.
Ý thức Lâm Lộc đã không còn rõ ràng.
Lâm Thành Hiên ném cậu ở trên sofa, cậu ngay lập tức xiêu xiêu vẹo vẹo ngã ngồi xuống đất.
Sắc mặt kia trắng bệch, không có một tia huyết sắc.
Trên bàn bừa bãi mấy chai rượu.
Trong đó một lọ đã trống rỗng, nằm đổ một bên, miệng chai còn chảy ra vài giọt rượu.
Còn có một chai mới uống mấy hớp, một bình khác, còn chưa có mở ra.
"Tiểu Lộc!"
Từ Thu Quân nhào tới, ôm chặt Lâm Lộc.
"Thành Hiên, em con không thể uống nữa......Tốt xấu đều là người một nhà, nó lừa con là có sai, nhưng con cũng không thể......Chồng ơi, cầu anh nói một câu......Tiểu Lộc nó thật sự không thể uống nữa!"
Từ Thu Quân bi ai đau khổ nhìn về phía Lâm Kiến Nghiệp.
Nhưng Lâm Kiến Nghiệp kia bình thường mang theo một gương mặt cười cười giả tạo, giờ lại ngang ngược mà âm trầm.
"Đó là chuyện anh em bọn nó! Chúng ta làm trưởng bối, loạn xen tay vào? Huống chi, là chính Lâm Lộc nói mình sẽ uống rượu bồi tội.
Chẳng lẽ bồi tội, còn có thể miễn giảm sao?"
Đúng vậy, "Bồi tội".
Sau khi cắt đứt cuộc điện thoại lúc kia, Lâm Thành Hiên đã liền lập tức điên đến cực điểm.
Hắn tiến lên tát một cái thật mạnh trên mặt Lâm Lộc, làm Lâm Lộc bị đánh đến lùi lại một bước......Nhưng ánh mắt Lâm Lộc ánh mắt tĩnh mịch, thế nhưng giống như không cảm giác được đau đớn.
Có lẽ, là chuyện Ninh Trí Viễn muốn "Đuổi đi" đả kích quá lớn đối với cậu.
Trong lòng quá đau, chẳng sợ thân thể bị thương tổn như vậy, cậu cũng không có biện pháp phản ứng gì nữa.
Nhưng thời điểm Lâm Thành Hiên chỉ vào mặt Từ Thu Quân chửi ầm lên, cậu lại tỉnh táo lại, chắn ở giữa hai người.
"Anh không cần làm mẹ tôi khó xử."
"Anh muốn cái gì, đẩy về phía tôi là được."
"Lừa gạt anh là tôi, vô dụng chính là tôi, Trí Viễn ca chướng mắt cái kia......Cũng là tôi.
Chuyện này không liên quan đến mẹ tôi.
Anh muốn làm gì? Anh nói đi."
Lâm Thành Hiên đối diện nhìn chằm chằm mặt cậu, liếm kẽ răng, cười ác ý.
"Đúng vậy, đầu sỏ gây tội là cái thứ tạp chủng nhà mày.
Tốt nhất mày nên bồi tội cho Lâm gia.
Để tao ngẫm lại, nên sai mày làm cái gì mới tốt?"
Hắn quay đầu đi, nhìn góc phòng khách liếc mắt một cái.
Nơi đó nửa mặt tường là quầy trang trí rượu.
Từng hàng bình rượu được xếp chỉnh tề ở phía trên, ở dưới ánh đèn phản xạ ra ánh sáng pha lê.
Trong nháy mắt này, một bộ hình ảnh năm xưa, đồng thời hiện lên ở trong tâm trí hai người.
Một cậu thiếu niên tinh tế, bị mạnh mẽ ấn ở góc.
Cậu bị nắm cái mũi, mấy thiếu nam thiếu nữ khác độ tuổi cũng gần như vậy cười ha ha, liều mạng rót những chai rượu muốn sặc người kia vào trong miệng cậu......Khóc kêu, xin tha.....Tê tâm liệt phế sặc rượu cùng với thở dốc......Còn có lúc nửa đêm, mang theo khóc nức nở mà nôn ra.
Những người bạo hành và người bị hại, cách mấy năm thời gian, mặt đối mặt đứng chung một chỗ.
Người bạo hành cũng chưa từng bị phạt, thậm chí còn có thể hướng về phía người bị hại lộ ra nụ cười kiêu ngạo.
"......Tao nghĩ ra."
Hắn nghĩ tới cái gì, không cần nói cũng biết.
Con người kia giống như con sói, là điên cuồng kích động tàn nhẫn muốn đánh đập người khác.
Lâm Lộc lại gật gật đầu không lộ ra cảm xúc gì.
"......Tùy anh đi."
Vì thế, ba bình rượu mạnh đặt ở trên bàn trà.
Một ngụm lại một ngụm, mạnh mẽ rót vào.
Lâm Lộc cũng không nói câu nào, thậm chí chủ động phối hợp.
Có lẽ, cậu cũng muốn rượu này có thể làm cháy yết hầu cậu, trôi xuống dạ dày, bình ổn đáy lòng đau đớn.
Nhưng chung quy là quá mức miễn cưỡng.
Bình còn chưa thấy đáy, Lâm Lộc đã đi nôn ra một lần.
Lại lúc sau, chỉ biết là trạng thái càng ngày càng kém.
Lần này, đã là lần thứ ba cậu vọt tới buồng vệ sinh, nôn đến dịch dạ dày đều đổ máu.
Những bình rượu đó, lại còn có hơn phân nửa uống không xong.
Thật rõ ràng, cậu căng không đến cuối cùng.
.......................!
Trước sofa, Từ Thu Quân nhìn chính cốt nhục mình sinh ra, hai bàn nắm tay nắm chặt, lại buông ra.
Rất nhiều lần, bà tựa như đều phải khóc thành tiếng tới.
Cuối cùng, bà vẫn lại là đôi dịu dàng tươi cười, giống như bình thường.
"Chồng à, Ninh tổng bên kia, cũng không phải là không có cơ hội cứu vãn.
Nếu là thật sự làm Tiểu Lộc xảy ra chuyện......!Anh......Lâm gia chúng ta, ngày sau ai tới giúp đỡ? Không bằng cho nó nghỉ ngơi một chút......Chúng ta ngày sau cũng có thể từ từ mưu tính a."
"Cơ hội cứu vãn? Ngay cả thư ký của Ninh thị cũng dám dẫm nó một chân, cái loại ngu xuẩn như nó, thật sự thất bại thảm hại! Bà không nghe được sao? Ninh Trí Viễn mang theo tiểu kỹ nữ kia đi hải đảo! Tiểu kỹ nữ mới biết Ninh Trí Viễn mấy ngày? Đứa con trai ngu dốt này của bà, ngây người sáu năm, có được từng này đãi ngộ? Phế vật mãi mãi là phế vật! Trông cậy vào nó? Không bằng trông cậy vào một con chó! Chó đều còn làm Ninh Trí Viễn vui hơn so với nó!"
Khẩu khí kia, giống như Lâm Lộc không phải là một con người, mà là thứ rác rưởi.
Rõ ràng Lâm Lộc còn ở trước mặt hắn, hắn có thể tùy ý nhục mạ như vậy, không cho để lại một nửa tôn nghiêm!
Lâm Kiến Nghiệp khinh thường mà trừng mắt nhìn qua Từ Thu Quân.
"Thu Quân, bà nên nhớ rõ, hiện tại bà là người của Lâm gia chúng ta! Như thế nào, Lâm gia chúng ta cung cấp nuôi dưỡng mẹ con các người, đưa Lâm Lộc đi học, cho nó ăn mặc.
Hiện giờ nó làm sai chuyện, anh cả nó cho nó vài phần giáo huấn, cũng không được?"
"......"
Lời Lâm Kiến Nghiệp còn chưa dứt, Lâm Thành Hiên đã gân cổ lên rống lên.
"Không muốn uống? Được! Ông đây cũng không ép nó.
Lâm Lộc, mang theo bà mẹ hồ ly tinh kia của mày, cút ra xa Lâm gia cho ta! Mày là thứ gì, mày cũng xứng họ Lâm?"
"Anh!"
Từ Thu Quân thất thanh kêu lên sợ hãi.
Bà nghe rõ ràng, đây là cháy nhà ra mặt chuột! Lâm Thành Hiên ép sát từng buốc, rốt cuộc lộ ra ranh nanh hiểm ác của hắn.
Hắn đã sớm nhìn chướng mắt Lâm Lộc! Rốt cuộc hiện tại có được cơ hội, muốn mang Từ Thu Quân và cả Lâm Lộc, cùng nhau đuổi ra khỏi Lâm gia!
Đúng rồi! Ở trong mắt hắn, mẹ con Từ Thu Quân ở lại Lâm gia một ngày, chính là một tai hoạ ngầm.
Ai biết cha hắn có bị người đàn bà này mê hoặc tâm trí hay không, chia gia sản cũng phân cho các người một phần?
Giờ phút này thừa dịp Lâm Lộc thất sủng, cha tức giận, không bằng đuổi đi cùng nhau, mới tính diệt hậu hoạn!
"Tại sao không uống? A? Tiểu tạp chủng, mày uống hay không? Có phải không dám uống không? Còn có bà, hồ ly tinh! Bà không phải đau lòng vì món hàng bà sinh ra sao? Vậy thì bà nhanh chóng cút đi......"
"Không cần làm khó mẹ tôi."
Ai cũng không nghĩ tới, Lâm Lộc còn có sức lực mở miệng.
Thế mà cậu còn có thể lung lay, ngồi dậy một lần nữa.
Một tay cậu chống trên ghế sofa, cánh tay đều ở run, một khuôn mặt trắng bệch, ánh mắt lại thuần triệt sạch sẽ, lẳng lặng nhìn Lâm Thành Hiên.
Một giọt mồ hôi lạnh, từ thái dương cậu một đường rơi xuống phía dưới, trượt xuống theo cằm.
Cậu không nhìn Từ Thu Quân, cũng không có nhìn Lâm Thành Hiên.
Cậu vươn tay, cầm bình rượu mạnh kia.
Cánh tay hơi hơi rung động, cậu nâng mắt lên, nơi trán lại là vài giọt mồ hôi lạnh chảy xuống.
Cậu đã là nỏ mạnh hết đà.
Ngay cả môi, cũng đã mất huyết sắc.
"Tôi cũng không nói tôi không uống.
Lâm Thành Hiên, tôi nói chuyện tính toán, anh nói chuyện cũng muốn tính toán.
Nói tốt nhất tôi uống hết ba bình rượu, chuyện đêm nay là chuyện cũ bỏ qua.
Từ nay về sau, không được nhắc tới một chữ.
Càng không được, làm khó mẹ tôi."
"Tiểu Lộc!"
Cuối cùng là nhịn không được, Từ Thu Quân thất thanh hô lên, trong tiếng nói mang theo run rẩy khóc nức nở.
Lâm Lộc lại hơi hơi nhắm mắt, giơ bình rượu kia lên, ngẩng đầu uống cạn!
"Phốc" một tiếng, rượu mạnh uống đến giọt cuối cùng, Lâm Lộc nôn ra tới.
Cậu che lại trên bụng, phun ra rượu mát lạnh, dần dần hỗn tạp từng đợt từng đợt màu màu đỏ nhè nhẹ......!
"Đinh linh linh linh!"
Đúng lúc này, đồng hồ báo thời gian rạng sáng vang lên, điện thoại bàn của Lâm gia đột nhiên lại vang lên!
Lâm Kiến Nghiệp tiếp điện thoại, mới nghe xong một câu, lại nháy mắt thay đổi sắc mặt.
"Chu tiên sinh? Vâng vâng......!Ngài có gì phân phó? Cái gì?!"
Hắn bỗng nhiên quay đầu, gắt gao nhìn thẳng cửa lớn, trong mắt tất cả đều là khiếp sợ cùng kinh hãi!
"Ninh tổng tự mình đến đây? Tới đón......!đón Lâm Lộc trở về?!"
Tác giả: Chào buổi sáng! Dậy sớm chim chóc có sâu ăn, dậy sớm bảo bảo có đổi mới xem, dậy sớm Thiếu niên tương có phiếu! Đúng hay không a?
(Nếu chê Lâm Lộc làm không tốt, mời hai cha con Lâm gia chổng mông về phía Ninh Trí Viễn mà làm, tks).