"Đm!"
Tiểu Chu nghẹn lại, mắng một tiếng "Đm".
"Ninh tổng, không được! Ngài nhanh xuống đây đi, tiện nhân này từ đâu tới, miệng tiện như vậy! Không thể để ả ta nói thêm gì nữa, nếu không cho dù Lâm ca không tức giận thật cũng sẽ bị cô ta pha trò thành chia tay đó Ninh tổng!"
Tiểu Chu cảm giác mồ hôi lạnh đều đồ ra ở sau lưng mình.
Lúc này chơi lớn! Miệng của tiện nhân này quả thực rất chua ngoa, quá tổn hại! Một đao hai vết rách, đao không rơi mà! Lần này hạ xuống, lại thọc ở chỗ đau nhất trong quan hệ của Lâm ca và Ninh tổng, lại để cô ta ép hai câu, Ninh tổng nháo ly hôn với cô vợ nhỏ này, đã thật sự trở thành vợ cũ!
"Ninh tổng? Ninh tổng! Ngài nghe được tôi nói chuyện không? Nghe rõ ràng ả ta nói cái gì chưa vậy, thật sự cấp tốc....Alo, Ninh tổng? Ngài ở đâu?"
Di động lại là một trận im lặng.
Tiểu Chu hô vài tiếng, thế nhưng không có một chút hồi âm.
Thật giống như ai ném di động sang một bên, vội vã rời đi.
Đi quá vội vàng, ngay cả điện thoại cũng không tắt, đừng nói là nói nhiều thêm nửa lời.
.......!
Vốn dĩ trong đại sảnh còn có thể nghe được tiếng Lâm Lộc.
Hai người khắc khẩu lên có tới có lui, tuy rằng phụ nữ đanh đá chửi đổng chiếm ưu thế, Lâm Lộc không kiêu ngạo không siểm nịnh, nhưng cũng không hoàn toàn bị áp khí.
Một câu "Cậu không biết xấu hổ đến nhường nào, còn dám xuất hiện ở trước mặt Ninh tổng" vừa ra khỏi miệng, Lâm Lộc đã hoàn toàn không có tiếng động gì.
Cậu mở to mắt, lẳng lặng nhìn nữ chủ quản, không nói một lời.
Nữ chủ quản cho rằng mình nói đúng chỗ đau của cậu rồi, cười đến càng thêm ác độc.
"Như thế nào, sợ sao? Biết chính mình là ai thì cả cái rắm cũng không dám thả? Ha ha ha, muộn rồi!
Tôi nói cho cậu, cậu biết vì sao tôi dám tùy tiện xử lý cậu không? Là bởi vì từ đầu đến đuôi, cậu đều vừa ngu vừa tiện như vậy!"
Lúc trước tôi còn rất cung kính cậu, kết quả thì sao? Ngoại trừ liếc mắt tiếp đón một chút, cậu còn hiểu cái rắm gì? Người khác đi theo nhóm đại ông chủ này, ai mà không biết sắp xếp tâm phúc bên người, giúp cậu báo cáo tình huống bên kia, bên ngày cậu lại thổi gió giúp tâm phúc vớt được chỗ tốt, hai bên đều có lợi mới có thể ở bên nhau lâu dài! Nhưng cậu thì sao? Cậu còn ngu hơn heo, mỗi ngày nấu cơm cho Ninh tổng thì có lợi ích gì, ông chủ nhà người ta thèm cái này của cậu sao?
Những đồng nghiệp khác của tôi ở chung cư đã thăng chức từ lâu rồi, đều là làm như vậy! Chỉ có tôi bị cậu liên lụy, hiện tại còn phải làm chủ quản bất động sản khom lưng uốn gối với người khác! Trong một đống người ở đây nhìn thấy được ông chủ lớn như Ninh tổng, tôi phí nhiều tâm tư như vậy.....Tôi đã hận cậu từ lâu, nhưng cậu cũng bị Ninh tổng quăng đi.
Quả nhiên, đồ con lợn chính là đồ cơn lợn, ngay cả đường lui cũng không chừa cho mình.
Cậu biết không, ngày đó nhìn thấy video của cậu, tôi còn cố ý chờ cho bọn họ quay xong mới đến ngăn cản.
Theo lý thuyết thì tôi có quyền hạn, có thể kêu bảo an yêu cầu họ xóa video, nếu không sẽ báo cảnh sát, rốt cuộc nơi này của chúng tôi là chung cư xa hoa -- Nhưng tôi không làm.
Bởi vì cậu cản trở kiếp sống chức nghiệp của tôi nhiều năm như vậy, đương nhiên tôi cũng muốn làm cho cậu ăn chút đau khổ.
Cậu xem, bộ dáng cậu hạ tiện quỳ xuống, video truyền đi rất nhanh! Ai cũng biết đến cậu một kẻ đáng chê cười này! Có phải không tìm thấy nhà tiếp theo, rời khỏi Ninh tổng lại không tìm thấy ? Qua lâu như vậy rồi cón cố ý liếm mặt đến cầu xin Ninh tổng?
Cậu thật sự rất ngu xuẩn.
Thế nhưng còn không biết đây là hoàn cảnh nào sao?
Gia tài của Ninh tổng là bạc triệu, tùy tiện giơ một ngón tay ra cũng đủ để cậu ăn cả đời, có tiền như vậy, lúc trước người ta ngay cả nơi đặt chân cũng không cho cậu, cậu còn không biết cậu là cái thứ gì sao? Ha ha ha, đừng nói tiền, ngay cả lúc Ninh tổng đuổi cậu ra ngoài cũng không báo cho cậu một tiếng đúng không?
Thế nhưng còn chưa từ bỏ ý định, còn dám tới cửa? Ninh tổng là ai chứ, cậu lại là cái thá gì? Thật cho rằng từng ngủ với cậu vài lần thì người ta sẽ xem trọng cậu sao?
Nếu thật sự xem trọng cậu, lúc ấy sẽ không để mặc tôi trừng trị cậu, huống chi hiện tại!"
Người đàn bà đanh đá chửi đổng đến lời cuối cùng thì cũng thở hồng hộc.
Trong đại sảnh đột nhiên im lặng trở lại, hồi lâu không ai nói nữa.
Tiểu Chu ở phía sau bình phong gấp đến độ mồ hôi cũng rơi xuống.
Hắn muốn lao ra ngoài, lại nghe được Lâm Lộc bình tĩnh mở miệng.
"Nói xong rồi chứ?"
"Như thế nào, tôi nói còn chưa đủ hiểu? Cậu chính là....."
"Nếu là nói xong rồi, còn lại để tôi đi."
Chặn lời của nữ chủ quan, Lâm Lộc khom lưng nhặt chiếc khăn quàng cổ từ trên mặt đất lên.
Sắc mặt cậu bất biến, mở chiếc khăn ra ở trước mặt.
"Bình Sơn Quy Hạc, Tường Vân Cát Lộc, đúng không? Không quên con đường phía trước, bình an trở về.....Thì ra chính là ý này."
Một bộ văn thêu xa hoa lộng lẫy, con nai linh động chín màu ngẩng đầu bay nhanh, đạp lên những đám mây, xinh đẹp như vậy, lại tự do như vậy.
Lâm Lộc nhìn hồi lâu, hơi hơi mỉm cười.
.
Truyện Gia Đấu
"Khá đẹp, ngụ ý cũng không tồi.
Cho tôi cái này, cũng coi như hắn có tâm."
"Cậu nói khùng điên cái gì vậy! Thứ quý thế này, Ninh tổng sao có thể tặng cho cậu? Loại tiểu tình nhân bị đuổi ra ngoài giống cậu, đừng nói nhìn nhiều một chút, còn đưa đồ cho cậu? Cậu nằm mơ...."
"Loại giống như tôi? Tôi là loại nào? Không biết mượn cơ hội sắp xếp tâm phúc bên người, ngược lại chỉ biết nấu cơm cho hắn, một lòng một dạ hy vọng hắn không bị mệt, đừng quá vất vả, đừng đau dạ dày, chính mình lại bị định tội là đồ con lợn sao?"
Lâm Lộc lại cười.
Lúc này, vẻ tươi cười đó lại có thêm vài phần trào phúng.
"Các người cảm thấy tôi ngu, tôi còn cảm thấy các người ngu.
Mỗi ngày đều phục vụ người không thích mình ngủ, còn phải vắt óc tìm mưu kế lấy lòng người ta, mỗi ngày tính kế nên vớt tiền như thế nào, cuộc sống này là có ý nghĩa như thế nào chứ?
Nhưng tôi không giống như vậy.
Lúc ở bên hắn, tôi thật sự thích hắn.
Tôi không lấy tiền, cũng không có được cái gì tốt, thậm chí cuối cùng còn bị đuổi ra ngoài, sau đó ngay cả nơi để dừng chân cũng không có, còn phải bị mấy người các người nhục nhã....Nhưng mà lúc ở bên hắn, mỗi ngày tôi đều rất vui.
Hắn khinh thường tôi, lòng tôi khó chịu.
Nhưng khó chịu là hắn cho, ngay cả khó chịu cũng lộ ra vui vẻ.
Hắn không để ý tới tôi, lòng tôi lại sợ hãi.
Nhưng sợ hãi là hắn không để ý đến tôi, chờ đến khi hắn cười với tôi một chút, vật ngay cả sợ hãi cũng biến thành hạnh phúc.
Cô nghe không hiểu, phải không? Không sao.
Không hiểu thì thôi.
Nói thật, những lời này ngay cả chính hắn cũng không rõ....Nhưng tôi còn muốn hắn hiểu làm gì chứ? Chẳng lẽ tôi còn phải giải thích tâm tôi cho hắn nghe sao?
Trong lòng tôi hiểu là đủ rồi.
Cô nói tôi ngu? Có khả năng đi.
Nếu là hiện tại kêu tôi trở lại lúc ban đầu, tôi cũng sẽ không chọn hắn.
Nhưng nếu lúc trước đã chọn, tôi cũng không hối hận.
Đã từng hối hận, đây là lời nói thật.
Nếu là khi đó tôi chết thật, cả đời này của tôi đều quá mệt.
Nhưng hiện tại tôi không hối hận.
Lâm Lộc nói tới đây, lại là hơi hơi mỉm cười.
Lâm Lộc nói tới đây, lại hơi hơi mỉm cười.
"Tôi còn phải cảm ơn cô, hôm nay nhắc nhở tôi.
Thì ra tôi ngu như vậy, thì ra tôi không giống người khác.
Nói thật, trước kia tôi cũng cảm thấy mình không đúng tí nào, làm gì cũng không xứng với Ninh Trí Viễn -- A, chính là đại tổng tài Ninh tổng khó lường trong miệng cô đấy.
Nhưng hôm nay cô nói những lời này, tôi mới phát hiện, thì ra là hắn không xứng với tôi.
Cùng lắm là hắn có tiền, có thế, có địa vị.
Nhưng hắn không có trái tim.
Một người không có trái tim, dựa vào cái gì phải khiến tôi đợi hắn lâu như vậy chứ.
Nếu không phải lúc trước tôi thật tình thích hắn, là muốn ở bên người mình thích, bảy năm này tôi cũng đã thiệt chết rồi.
Nhưng hôm nay tôi biết cái khăn quàng cổ này, thì ra không phải là món hàng xa xỉ một nghìn ba trăm vạn, ra là nó còn có ngụ ý.
Thì ra hắn muốn nói với tôi Không quên con đường phía trước, bình an trở về --- Thì ra hắn không có tâm tư đâm sau lưng, không xem nó là thứ để bức tôi ở lại.
Thì ra là vừa rồi hắn cáo biệt với tôi, là thiệt tình nguyện ý thả tôi đi.
Thì ra, cũng không phải là hắn không có trái tim.
Nói xong, Lâm Lộc cẩn thật rũ khăn quàng cổ, cẩn thận vòng ở trên cổ mình, lại sửa sang một phen.
Lúc này mới ngẩng đầu nhìn thẳng nữ chủ quản.
"Một khi đã như vậy, tôi đổi ý.
Chiếc khăn quàng cổ này, tôi muốn giữ lại, không cho hắn nữa."
"Cậu."
Nữ chủ quan kia không thế không nghĩ tới, những lời nói cay nghiệt của mình lại đổi lấy phản ứng thế này? Cô ta tức giận đến mặt cũng vặn vẹo, oa oa kêu to.
"Lâm Lộc có phải cậu điên rồi không? Tôi nói cho cậu, đừng nghĩ rằng chơi xấu là có thể lừa qua chuyện này! Đây là đồ của Ninh tổng, đồ đáng giá như vậy, báo đội trị an đủ để nhốt cậu cả đời!"
"Vậy cô đi báo đi.
Thứ này là Ninh Trí Viễn -- A, chính là Ninh tổng người có tiền trong miệng cô đó, tự tay đeo lên cổ tôi.
Cho dù là đội trị an cũng không quản được cái này, phải quay về kêu hắn tự mình tới đây."
Tay Lâm Lộc đút túi, khí định thần nhàn.
Thế nhưng trên mặt biểu lộ vài phần ý cười.
"Nhưng mà tôi nói trước cho cô.
Cho dù là hắn tự mình tới muốn lấy, tôi cũng không tính để lại.
Đồ cho người rồi, sao còn có thể đòi về, anh nói đúng không?....Ninh Trí Viễn?"
Lâm Lộc đang nói lời này là nhìn nữ chủ quản, nói xong lời cuối cùng lại là mang theo ý cười liếc nghiêng nghiêng về phía sau cô ta.
Nữ chủ quản bừng tỉnh, nhìn theo tầm mắt Lâm Lộc, hai đầu gối tức khắc nhũn ra, thiếu chút nữa quỳ xuống mặt đất.
"Ninh tổng! Ngài tới rồi?"
Biểu cảm của Ninh Trí Viễn cực kỳ phức tạp.
Hắn căn bản cũng không liếc mắt nhìn nữ chủ quản một cái, chỉ là đi về phía trước.
Ánh mắt dừng ở trên chiếc khăn quàng trên cổ Lâm Lộc, lại chậm rãi di chuyển, cuối cùng dừng ở đổi mắt thanh triệt của cậu.
Bốn mắt nhìn nhau.
Trong trầm mặc, giữa hai người tựa như trao đổi thiên ngôn vạn ngữ, lại cách xa muôn sông nghìn núi như cũ.
Ninh Trí Viễn cảm thấy ánh mắt của Lâm Lộc giống như vẫn luôn có thể nhìn được lòng mình.
Nhưng trong lòng cậu lại phong bế rất nhiều bí mật, đó là núi băng thật lớn, bảy tám phần chìm xuống mặt nước.
"Tiểu Lộc......"
"A đúng rồi, còn có một việc."
Lâm Lộc thu hồi ánh mắt.
Cậu chuyển hướng nhìn nữ chủ quản lần nữa, móc ví tiền ra, hai ngón tay kẹp lấy tiền mặt ở bên trong.
"Cô nói giày cô rất đắt? Đúng không? Đắt bao nhiêu? Cái này bồi thường cho cô, có đủ hay không?"
Một câu nói xong, tay giơ lên.
Tiền mặt bay bay rơi xuống đầy đất, như là bụi dừng ở dưới chân.
Đương nhiên Ninh Trí Viễn không nhìn đến những tờ tiền mặt đó.
Nữ chủ quản cũng không -- Trong lòng cô ta run sợ mà nhìn Ninh Trí Viễn, sợ tới mức mặt như màu đất.
Mới vừa rồi nói láo việc riêng sau lưng Ninh tổng, làm sao bây giờ, có phải bị nghe được rồi không?
"Ninh......Ninh tổng! Không phải tôi cố ý đề cập tới chuyện riêng của ngài, tôi là vì bắt kẻ trộm -- Ninh tổng ngài không biết, Lâm Lộc cậu ta trộm khăn quàng cổ của ngài, cậu ta còn bôi nhọ ngài tự mình đưa cho cậu ta, làm sao có thể? Cậu ta điên rồi, thế nhưng nói ngài không xứng với cậu ta, cậu ta là cái thá gì! Đây là bại hoại thanh danh của ngài mà! Tôi nghe không lọt tai, tìm cậu ta tính sổ thay ngài......"
"Tìm cậu ấy tính sổ thay tôi?"
Ninh Trí Viễn cười lạnh một tiếng.
"Phải.
Đúng là tôi có nợ, muốn tìm cậu ấy từ từ tính toán."
Vốn dĩ nữ chủ quản sắp tuyệt vọng muốn chết.
Nghe một câu như cậy, mắt cô ta lại sáng lên, nhanh chóng nói tiếp.
"Đúng vậy, đúng vậy! Ngài nên giáo huấn cậu ta một chút! Cậu ta là loại tiên nhân không biết trời cao đất dày! Tôi lập tức kêu bảo an tới!"
Cô ta mới phất tay đi, đã bị Ninh Trí Viễn nắm lấy cánh tay một phen, kéo về phía sau, ngực và cổ của cô ta không thể không hướng lên, cứ như vậy cảm giác cánh tay sắp bị kéo đứt xuống.
"Đau a!"
Nữ chủ quản hét lên một tiếng như heo bị chọc tiết.
Lại thấy Ninh Trí Viễn hắn cao to, đứng ngược sáng, ánh mặt trời từ phía sau chiếu tới phác họa ra thân hình hắn, phảng phất tựa như một sát thần.
Nữ chủ quản chỉ cảm thấy nhiệt độ ấm quanh giảm đi vài độ.
Rên la gào đau, cô ta run run hô một tiếng.
"Ninh tổng, ngài làm gì vậy......"
Chát!
Một bạt tai hung hăng đáp ở trên mặt cô ta! Xuống tay tàn nhẫn, vừa nhanh lại giòn, tựa như gió bão đập xuống dưới, trực tiếp tát đến cô ta nghiêng mặt, thân mình cũng lảo đảo, trên mặt tức khắc hiện lên năm dấu tay đỏ tươi.
Hai hàng máu mũi chảy xuống cằm.
Nữ chủ quản run run môi, khóc tang, mặt dần dần sưng lên như cái đầu heo.
"Ninh......Ninh tổng? Ninh tổng ngài đánh sai người rồi......Đây là có hiểu lầm! Tiện nhân Lâm Lộc này mới là kẻ trộm, là tôi giáo huấn cậu ta!"
Không nói còn không sao.
Những lời này nói ra, Ninh Trí Viễn nhướng mày.
"Nói như vậy, tôi cũng không thể nào đánh phụ nữ.
Nhiều nhất chính là cho một cái bạt tai, khiến cô ta tỉnh lại một chút."
Một tay hắn cởi bỏ nút tay áo, sắn tay áo lên, lộ ra nửa cánh tay hơi gầy nhưng rắn chắc.
Dường như sợ không tiện hành động, hắn còn kéo kéo cổ áo.
"Đáng tiếc hôm nay chính là cô tìm chết.".