Sau Khi Bị Đuổi Ra Khỏi Nhà Tra Công Quỳ Xin Tôi Quay Đầu Lại

chương 294: thiếu nợ một ngày nào đó phải trả

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Vùng bệnh thê thảm như vậy, không biết chịu bao nhiêu tra tấn? Ngón tay Ninh Trí Viễn run rẩy, trước mắt biến thành màu đen.

Đây là lần đầu tiên nhìn thấy thân thể Lâm Lộc sau khi bị bệnh.

Không có Lâm Lộc liều chết kháng cự, cũng không có cậu trong cơn mơ và hôn cũng sợ hãi, lảnhlg tránh giãy giụa không ngừng.

Không còn có bất kỳ trở ngại gì, trần trụi đâm tiến vào trong mắt hắn.

Vốn dĩ Ninh Trí Viễn là vì bảo vệ Lâm Lộc mới không bức bách cậu lỏa lồ thân thể.

Nhưng lần này, Lâm Lộc lựa chọn bằng phẳng mà rộng mở thân thể, không hề giữ lại.

Lúc này Ninh Trí Viễn mới phát hiện, kỳ thật người chân chính chịu không nổi là chính mình.

Hắn cảm thấy đau.

Chỉ là nhìn hắn cũng đau đến không thở nổi.

Ngũ tạng đều bị đốt cháy, đao nhọn đâm thủng trái tim, còn quấy loạn không ngừng.

Một búng máu nảy lên yết hầu.

Mặt hắn vừa trắng vừa xanh.

—— Trí Viễn ca, anh nhìn em.

Đây là yêu cầu của Lâm Lộc.

Vì thế Ninh Trí Viễn cho dù ngũ tạng đều bị đốt cháy, cũng không thể nhắm mắt.

Nhưng cuối cùng là nhịn không được, trong cổ họng tanh ngọt, trước mắt cũng mờ mịt.

Một đôi tay mềm nhẹ che ở trên mắt hắn.

Lâm Lộc mở hai tay ra, ôm đầu của hắn vào trong ngực.

"Trí Viễn ca, em yêu anh.

Nhưng mà em sắp chết rồi.

Trước khi hết, em muốn múa một trận."

Giọng nói của Lâm Lộc rất bình tĩnh.

Cậu chỉ là đang tự thuật một sự kiện có thật mà thôi.

"Ở trên sân khấu chân chính, ở trước mặt khán giả chân chính.

Tận tình mà múa một hồi, chỉ cần như vậy là đủ rồi."

"Không được......Không thể! Thân thể của em căn bản không chịu nổi!"

"Chịu được.

Chỉ cần chịu một đoạn thời gian ở trên sân khấu là được."

Lời này vừa nói ra, kích đến mắt Ninh Trí Viễn cũng hồng thấu.

Hắn nghẹn ngào lắc đầu.

"Không được......Em không thể lấy mạng đi......"

Lâm Lộc tiến lên, dùng cái hôn ngăn chặn môi hắn.

Thật sâu mà chống lại, vẫn không ngăn được Ninh Trí Viễn đau khổ nức nở.

Nhưng chung quy là hắn đã không nói nên lời, chỉ còn có nước mắt chảy xuống không ngừng.

Lâm Lộc buông môi ra, nâng mặt Ninh Trí Viễn lên, nhìn hắn chăm chú thật sâu.

Bộ dáng của Ninh Trí Viễn thật giống một con chó bị giẫm lưng.

"Thật sự không được! Tiểu Lộc, chính mắt tôi đã nhìn thấy lần trước em múa là bộ dáng gì!"

"Đừng nói nữa."

"Cầu xin em, vì tôi suy nghĩ một chút, tôi thật sự chịu không nổi trông mắt thấy em đau khổ như vậy! Tôi......"

"Đừng, nói, nữa!"

Gằn từng chữ một, bả vai Lâm Lộc cũng bắt đầu phát run.

Bọt nước ướt đẫm từ trên tóc lăn xuống.

Cậu lắc đầu, cắn môi.

Mái nồng đậm tràn ra.

Nước mắt từ hốc mắt cậu rươi xuống.

Cánh tay càng run đến lơi hại, đột nhiên, cầu đè hai vai Ninh Trí Viễn lại, duỗi người dán môi vào.

Hàm răng va chạm môi thịt, huyết tinh lan tràn trong khoang miệng.

Nói là hôn, không bằng nói là gặm cắn.

Rất nhanh môi Ninh Trí Viễn đã bị cắn đầy dấu răng.

Máu cùng nước mắt xen lẫn cùng nhau, miệng đầy chua xót tanh mặn.

Hai người đều cắn xé, bọt máu từ khóe môi tràn ra.

Cho đến khi Lâm Lộc đột nhiên đẩy Ninh Trí Viễn lên sàn nhà.

Nửa người trên của Ninh Trí Viễn ngửa về phía sau, khuỷu tay chống trên thảm.

Thiếu chút nữa đã bị Lâm Lộc đẩy cả người ngã vào tấm thảm lông nhung dài.

Máu cùng nước mắt đều xen lẫn trong cùng nhau, miệng đầy chua xót tanh mặn.

Hai người đều mạnh bạo, huyết bọt theo khóe môi tràn ra tới.

Mà cánh tay Lâm Lộc Ninh vẫn đè ở trên đầu vai Ninh Trí Viễn như cũ.

Cậu ngồi khóa ở trên eo Ninh Trí Viễn, hai chân tách ra, cả người trần trụi giống như một con sơn dương trắng tuyết.

Cậu rũ đầu, nước mắt tựa như chuỗi hạt bị cắt đứt, nhịn không được chảy xuống theo gò mà, tích ở trên áo sơ mi của Ninh Trí Viễn.

Lâm Lộc đè tay Ninh Trí Viễn lại ổn định như vậy.

Lần đầu tiên Ninh Trí Viễn cảm giác được sống chết của mình bị người khác nắm giữ ở trong tay.

Hắn từ dưới nhìn lên trên Lâm Lộc, cả người run rẩy.

Thế nhưng sắc trời đã đen đặc.

Nhưng trong phòng chỉ có một chiếc đèn ngủ.

Thảm nhung lông dài hỗn độn, khiến thể xác Ninh Trí Viễn chôn thật sâu vào.

Nếu là hắn xả hết sức lực của mình, tựa như sẽ rơi vào hư không vô tận.

Nước mắt của Lâm Lộc hỗn đột với máu trong miệng tích ở trên người hắn.

trong ánh mắt là thần thể trần trụi trắng như tuyết của Lâm Lộc.

Trong lòng là tình yêu tuyệt vọng nửa đời dây dưa không rõ.

Thảm nhung lông dài, phòng đen nhánh.

Tựa như một hồi ác mộng tái hiện.

Là Kim Tiêu Túy.

Là đêm rơi xuống hồ.

Ninh Trí Viễn đã từng trong gian phòng xa lạ ở Kim Tiêu Túy, tự tay giết chết người hắn yêu thương.

Hắn tàn nhẫn mà xé nát cậu, lại mấy giờ sau, giết cậu lần thứ hai, lời nói như đao, tựa như tích độc, sống sờ sờ xé nát Lâm Lộc....Trận khổ hình lăng trì kia, sự nhục nhã trước mặt mọi người, cuối cùng đẩy cậu đến đáy hồ vừa tối vừa lạnh....Đột nhiên Ninh Trí Viễn run lên.

Sau lưng đã là mồ hôi lạnh đầm đìa.

Hồi ức quá lạnh, ai dám lại nghĩ nhiều?

"Tiểu Lộc......"

Một bàn tay che miệng hắn lại.

Bàn tay kia lạnh lẽo.

Trắng bệch đến bất thường.

Lâm Lộc mở miệng, ngay cả khi nói cũng mang theo âm rung.

Lại không phải sợ, mà là hận ý đặc đến không thể hòa tan được, dung nham đặc sệt.

"Rốt cuộc em muốn tôi nhân nhượng em bao nhiêu lần mới vừa lòng......"

Chuyện khai nhận, lại vẫn không giải hận như cũ.

Lâm Lộc cắn một ngụm ở trên mặt Ninh Trí Viễn.

Cắn ra máu cũng không có nhả ra, Ninh Trí Viễn trở tay ôm lấy mặt cậu, khiến răng cậu thấu tiến vào da mặt hắn.

Nhắm mắt lại, trán chống trán.

Một tiếng Ninh Trí Viễn cũng không thoát ra khỏi cổ họng.

"Rõ ràng anh biết tôi luyến tiếc anh, rõ ràng biết tôi yêu anh! Tại sao anh phải đối với tôi như vậy? Ninh Trí Viễn! Anh biết rõ cho dù như thế nào tôi cũng nhất định phải múa một trận này, nếu không tôi sẽ chết không nhắm mắt! Nhưng anh khiến cho tôi ở trên sân khấu, trong lòng lại nhớ đến cái dạng này của anh, nhớ anh khổ sở cỡ này?

Một lần múa cuối cùng của tôi......Ninh Trí Viễn, tôi sắp chết rồi! Thời khắc cuối cùng của cuốc sống, anh muốn cho tôi nhớ rõ cái gì? Khiến tôi không an tâm, khiến tôi trước khi chết cũng nhớ đến đôi mắt đỏ bừng của anh!

Trước nay đều là như thế này, vẫn luôn là như vậy! Có phải anh cho rằng tôi thật sự không có trái tim? Hay là sẽ không đau, hay là tôi ý chí sắt đá, có thể bỏ xuống anh, thật giống như lúc trước anh ném tôi xuống vậy?

Anh thật sự cho rằng tôi sẽ không đau lòng anh sao, rốt cuộc tôi yêu anh bao nhiêu, có phải anh thật sự không biết không?

Tôi hận anh....Ninh Trí Viễn, tôi hận anh! Đời này tôi hận nhất chính là anh, anh biết không!"

Ninh Trí Viễn đột nhiên đứng dậy, giống như một con hùng báo, nhào lên đè Lâm Lộc ở dưới thân.

Phía sau lưng Lâm Lộc đâm vào thảm nhung mềm mại, kinh ngạc mở to hai mắt, còn có nước mắt treo ở trên mi chưa lăn xuống, Ninh Trí Viên cũng đã vòng hai tay của cậu ấn ở trên đỉnh đầu, cuồng loạn hôn lấy môi cậu.

Dấu răng thật sâu, vị máu chưa tan.

Giam cầm dần dần bị thả lòng, tay Lâm Lộc từ trên đỉnh đầu dần dần hạ xuống, siết chặt lấy vòng eo hắn, như là muốn khiến hắn tiến vào trong máu thịt của mình.

Tim hai người cùng đập một nhịp, thở dốc đan xen hỗn độn.

Ninh Trí Viễn đột nhiên khom người, đồng tử cửa Lâm Lộc chớp mắt tan rã, sau lưng là một tầng mờ hôi.

Ngoài cửa sổ đột nhiên có pháo hoa bay lên, từng cái từng cái nở rộ.

Đó là pháo hoa Ninh Trí Viễn chuẩn bị vì Lâm Lộc.

Nó tới đúng hạn, lại vô nghĩa.

Nhưng đồ vật đã từng tồn tại, ai có thể nói nói không có ý nghĩa?

Yêu cùng sinh mệnh không phải cũng là như thế sao?

Cho dù xán lạn chỉ có thể là một cái chớp mắt, ít nhất giờ này khắc này, vẫn là em cùng anh như cũ.

Cho nên vì sao không thể tùy ý yêu một hồi, chỉ lo giờ này khắc này, cho dù toàn bộ thế giới đều đang đình trệ?

Em yêu anh.

Không người nào biết, yêu hơn so với chết lạnh.

Cho nên khát cầu nhiệt độ cơ thể anh sưởi ấm em một lát, cũng chỉ là bản năng.

Một hồi quả cầu pháo hoa sáng chói, tiếng hoan hô vang lên ngoài cửa sổ.

Dường như cả tòa thành Thánh Y Ti đều sôi trào, cười vui hết đợt này đến đợt khác.

Nhưng mà tất cả đều không liên quan đến cậu và hắn.

Một gian phòng, hai người, liều chết triền miên.

[Lược]

"Không thể lại cái gì?"

Ngón tay mướt mồ hôi nắm hàm dưới của Ninh Trí Viễn, thế nhưng không để hắn cúi đầu.

Lâm Lộc mạnh mẽ ngồi dậy, cắn một ngụm ở môi dưới hắn.

Anh cũng biết tôi hận anh?

Hận không thể giết anh.

Hận đến muốn cắn từng ngụm xuống da thịt anh.

Hận không thể tháo trái tim anh xuống, để vào trong miệng tinh tế nhai nát.

Hận không thể cắn phá mạch máu trong cổ họng anh, uống thể thể dịch sền sệt nóng bỏng của anh, khiến thân thể hợp lại làm một với anh.....Anh cũng biết tôi hận anh đến mức đầu óc đều là anh, không thể đẩy anh ra khỏi suy nghĩ?

Hận ý sôi trào, Lâm Lộc phun hai chữ từ kẽ răng.

"Tiếp tục."

"Tiểu Lộc!"

"Tiếp tục."

Ninh Trí Viễn lắc đầu không động, ánh mắt đều là đau lòng.

Lâm Lộc đơn giản trở nên tàn nhẫn, [Lược].

Hai mắt Ninh Trí Viễn đỏ bừng, sống lưng căng chặt.

Cánh tay hắn ôm Lâm Lộc chợt siết chặt.

"Tiểu Lộc, em đừng như vậy......"

"Tôi thế nào? Tôi đối với mình thế nào cũng kém hơn anh đối tôi một phần vạn sao!

Tôi rất khó chịu, Ninh Trí Viễn, tôi đem cả đời cho anh, lại không có được tình yêu chân chính.

Anh không cho tôi cũng không sao, tôi còn nhớ rõ anh có thể nhẫn tâm đối với tôi bao nhiêu.

Cho nên tôi tự mình tới, anh lại có ý kiến gì? Người không cho được là chính anh, không phải sao?"

[Lược]

"Tiểu Lộc!"

"Tôi còn chưa từng gặp qua.

Hôm nay, thử một lần là được rồi."

Lâm Lộc cắn môi, thế nhưng cậu đang cười.

Cậu cũng cảm thấy mình điên rồi, nhưng cảm giác điên cuồng chẳng lẽ không tốt? Lời nói thật sự như dao, một dao thọc vào tim Ninh Trí Viễn, chỉ cần hắn bỏ được, có cái gì không thể làm? Nếu Ninh Trí Viễn bỏ được ép buộc cậu như vậy, cậu cũng có thể bỏ được hắn!

Có cái gì không thể......Giết người tru tâm, một đao hai mệnh.

Là yêu là ngốc hay là anh thật sự không hiểu?

Ninh Trí Viễn......Tôi hận anh......!

[Lược]

Quả nhiên, anh có thể hiểu.

Không sao.

Chỉ cần anh hiểu, là đủ rồi.

Một cánh tay mướt mồ hôi câu lấy cổ Ninh Trí Viễn.

Kéo mặt hắn đến gần.

Đôi mắt tối đen như mực ở trên gương mặt trắng bệch.

Trên môi còn nhiễm chút huyết sắc, lúc đóng lúc mở.

"Ninh Trí Viễn, chúng ta tiếp tục."

Đáp lại cậu chính là một đôi mắt đỏ bừng.

[Lược]

Cho đến khi Lâm Lộc cũng không nói ra lời.

Sau đó trong phòng không có một tiếng động nào nữa.

[Lược]

Cánh tay Lâm Lộc bám lấy cổ Ninh Trí Viễn mất hết sức lực.

Đầu cũng nghiêng qua một bên.

Mềm như bông nằm trên mặt đất, hàng nước mắt đan xen trên mặt.

"Tiểu Lộc......"

[Lược]

Đầy đất hỗn độn, sắc mặt người trong ngực trắng bệch, hoàn toàn ngất đi.

Ninh Trí Viễn ôm chặt lấy Lâm Lộc, ngẩng đầu nhìn ánh trắng vừa tròn vừa sáng kia.

Tựa như kia một ngày ở Kim Tiêu Túy.

Ánh mặt lạnh lùng lướt trên mặt cậu.

Một ngày trong căn phòng tôi kia, một ngày tấm thảm nhung lông dài kia.

Nhìn thấy tội nợ ghê người, hắn vẫn còn một nửa.

Giờ phút này Ninh Trí Viễn đã hoàn toàn rõ ràng —— Cuối cùng hắn lại trơ mắt nhìn Tiểu Lộc của hắn trầm vào bóng tối vô biên lần nữa.

Nhưng hắn không có chỗ trốn.

Bởi vì đây là hắn thiếu nợ.

Hắn cần phải trả lại..

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio