Thời gian trôi qua quá nhanh.
Ninh Trí Viễn nhìn thấy Lâm Lộc cũng đã là ngày thứ tư sau khi sân khấu hoàn thành.
Bởi vì Lâm Lộc nói cậu ấy muốn luyện tập một chút trước khi lên đài, không muốn có người khác tới quấy rầy -- Hai chữ người khác hiển nhiên đau đớn trái tim Ninh Trí Viễn.
Đáng tiếc, Lâm Lộc cũng không cho hắn cơ hội nói chuyện, lại đóng cửa phòng trước mặt hắn.
Lúc sau, cánh cửa này lại rất ít khi mở ra.
Mỗi ngày bác sĩ Fred sẽ mang theo dụng cụ chữa vào kiểm tra thân thể cho cậu.
Đôi khi Tiểu Chu cũng sẽ gõ cửa đi vào ngồi một chút, thời gian còn không ngắn.
Ninh Trí Viễn từ công trình trở về, lại ngồi ở ghế sofa trong phòng xép, im lặng nhìn cánh cửa kia.
Hắn cũng từng lấy hết can đảm gõ cửa, cửa cũng sẽ vì hắn mở ra.
Lâm Lộc cho hắn tiến vào, những bộ dáng cũng không muốn nói nhiều.
Cậu nhìn Ninh Trí Viễn, ánh mắt bình tĩnh đến quá mức.
Nhưng cũng không giống đối đãi với người xa lạ.
Ngược lại, ánh mắt của cậu nhìn Ninh Trí Viễn có một loại thương hại kỳ dị.
"Lâm Lộc, cậu đây là muốn đạp đất thành phật sao? Cậu xem ánh mắt của bạn trai cậu, khiến lòng tôi cũng cảm thấy nhút nhát đấy."
Vốn dĩ bác sĩ Fred không phải người có thể nghẹn đến mức không nói nên lời.
Vài lần nhìn hai người này trầm mặc nhìn nhau, rốt cuộc y nhịn không được.
"Còn làm sân khấu, tôi cảm giác hẳn là tìm điện thờ cung cậu lên."
"Anh không hiểu."
"Đuơng nhiên tôi không hiểu......"
Bác sĩ cầm lấy cánh tay Lâm Lộc, ốc tiêm thật lớn chui vào trong mạch máu cậu.
"Thời điểm tôi mới biết cậu, cậu còn chưa giống thành tiên, vẻ mặt không buồn không vui cao thâm khó đoán.
Khi đó cậu còn giống người.
Hiện tại cậu làm sao vậy?"
"Anh nên hỏi Ninh Trí Viễn.
Hỏi hắn một chút, rốt cuộc là làm sao vậy."
"Bạn trai cũ của cậu? Tôi cảm thấy bệnh của hắn cũng không nhẹ......"
Bác sĩ Fred dừng lại.
Y đột nhiên hiểu được ý tứ của Lâm Lộc.
Lâm Lộc là sống ở trong ánh mắt của Ninh Trí Viễn.
Từ đầu đến cuối.
Cái dạng này của cậu hiện tại, là bởi vì thái độ của Ninh Trí Viễn —— Hiện tại Ninh Trí Viễn đối đãi với cậu, tựa như ở cung phụng chiếm cứ toàn bộ tinh thần hắn.
Hắn nhìn ánh mắt của Lâm Lộc, quá mức thành kính quý trọng.
Sa vào quá sâu, ngược lại khiến người ta không rét mà run.
"Đúng là hắn có bệnh, còn không nhẹ."
Bác sĩ Fred lại mở miệng lần nữa.
Cùng một lời nói, lại không hài hước như vừa rồi.
"Đây cũng không phải là so sánh.
Bệnh của hắn rất nguy kịch, hơn nữa nguyên nhân bệnh là ở cậu."
"Ừ."
"Nhưng hắn không bình thường, chẳng lẽ cậu còn hồ nháo theo hắn?"
"Hắn không bình thường, chẳng lẽ tôi còn có thể bình thường.
Nhiều năm như vậy, chúng tôi đã sớm liên lụy không rõ, chia cũng chia không được."
Lâm Lộc cười khổ một tiếng, hoạt động chân cẳng.
Thuốc giảm đau đã bắt đầu có tác dụng.
Đau đớn ở đầu gối dần dần tiêu tán, đây là cơ hội thở dốc cậu khó có thể có được, cậu phải dùng một chút để luyện tập cơ bản.
Tới nông nỗi trước mắt, đã không còn hy vọng xa vời có thể hiện ra một sân khấu thật đẹp.
Cái gọi là múa một hồi cuối cùng, cũng chỉ là tâm nguyện.
Nhớ tới như vậy, cũng may mắn, không cần phải đến bán kết Thánh Y Ti mất mặt xấu hổ.
Bác sĩ Fred ngồi vào một bên, trầm tư nhìn cậu.
"Lại nói tiếp, hiệu suất của bạn trai cậu thật đúng là rất cao.
Sân khấu to như vậy, từ khi bán kết kết thúc đã bắt đầu chuẩn bị, hiện tại đã hoàn toàn thành hình."
"Cũng không nhất định là từ khi đó mới bắt đầu chuẩn bị."
"Hửm?"
"Chỉ sợ, hắn đã sớm nghĩ đến tôi không có cách nào đuổi kịp buổi diểu diễn cuối cùng.
Kỳ thật cũng không khó đoán, tôi phải dùng danh sách của đàn chị.
Cuối cùng trước khi lên đàu còn phải luyện tạp vài lần......Thầy cũng ở đó, bạn bè cùng trường cũng ở đó.
Chân tôi sao có thể giấu qua mắt họ chứ?"
Lâm Lộc chậm rãi hoạt động.
Mồ hôi tinh mịn dần dần toát ra từ trán, rồi lại bò đầy chóp mũi.
"Tổ chức đấu bán kết trước, sân khấu kia của hắn là có thể bắt đầu dựng trước mấy ngày."
"Cậu vẫn nghi ngờ là hắn thúc đẩy trận đấu bán kết lên trước, để cậu bỏ lỡ thi đấu, lại chuẩn bị tốt sân khấu vì cậu?"
"Không nghi ngờ.
Có phải hay không cũng không sao.
Tôi đoán có lẽ hắn có kế hoạch khác, làm tôi có thể thuận lý thành chương mà bỏ lỡ thi đấu, lại nói ra thực hiện giấc mơ giúp tôi.
Có lẽ phương thức của hắn càng xảo diệu, có thể khiến tôi không phát hiện ra sự khác thường —— Chuyện hắn thật sự muốn làm, lại có thể tích thủy bất lậu.
Nhiều năm như vậy, phong cách của hắn tôi vẫn có thể đoán được.
Tích thủy bất lậu: một giọt nước cũng không lọt
Chẳng qua người tính không bằng trời định.
Tôi hôn mê ba ngày, chỉ sợ hắn cũng không thể dự đoán được.
Nói thật, chuyện một đêm kia quá điên cuồng.
Đừng nói hắn, chính tôi cũng không nghĩ tới."
"Đúng vậy, chơi đến điên như vậy.
Để lại cho tôi cục diện rối rắm, toàn thân cũng không còn mấy chỗ tốt."
Bác sĩ Fred rét căm căm mà hừ một tiếng, biểu đạt bị nhét cẩu lương còn không thể không giúp đỡ Lâm Lộc xử lý vết bầm ứ hoan ái cả người.
Nhưng bất mãn thì bất mãn, hắn vẫn nhịn không được hỏi nghi hoặc trong lòng.
"Thoạt nhìn, cảm tình của các cậu khá tốt.
Tri kỷ biết điều, sinh hoạt tình dục cũng rất hài hòa.
Vậy tại sao cậu còn không thay đổi chủ ý? Thật sự phải luyến tiếc như vậy, cậu làm phẫu thuật đi."
"Không còn kịp rồi."
"Ai nói không kịp? Đừng nói hiện tại, cho dù cậu múa xong, lại đến tìm tôi cắt chân đều kịp.
Chỉ xem cậu có muốn đi hay không thôi."
Bác sĩ Fred rút kim tiêm ra, mang ra vài giọt máu đỏ thắm.
"Suy xét kỹ một chút đi, Lâm Lộc."
"Cảm giác này thật là kỳ quái.
Hắn không tới khuyên tôi sống sót, lại là một người ngoài như anh tới khuyên."
"Hắn? Ai? Bạn trai cậu sao?"
Bác sĩ Fred khịt mũi coi thường,
"Hắn quá yếu ớt, hơn nữa có khuyên hướng tự hủy hoại nghiêm trong.
Chỉ sợ giờ phút này hắn đang tính toán, thế nào cũng phải chết đi cùng cậu, mới không phải đối mặt với nhân gian trống rỗng.
Vốn dĩ tôi cảm thấy hắn có điểm giống tôi, nhìn hiện tại, tôi có thể bình thường hơn nhiều so với hắn."
"Cũng bình thường như vậy một chút đi.
Bác sĩ, đừng nói như anh rất bình thường vậy."
Bác sĩ nhướng mày.
"Lâm Lộc, hiện tại cậu đây là tự thả mình bay? Trước kia cũng không cảm thấy cậu nói chuyện sặc người như vậy."
Lâm Lộc cười, đôi mắt cong cong nhìn về phía bác sĩ.
"Bác sĩ, anh tức giận sao?"
"Tại sao tôi phải tức giận với cậu? Bệnh nhân phiền hơn cậu cũng không phải tôi chưa từng thấy qua.
Ví dụ như tên bạn trai thích bay loạn ở trong bệnh viện tôi......Nếu là cậu đổi ý, tính toán sống sót.
Cần phải nhớ rõ quản hắn, đừng quấy rầy thanh tịnh của người khác nữa."
"Được."
"......Cho nên, cậu đổi ý không?"
Lần này, Lâm Lộc chỉ là cười cười, lại không nói nữa.
.........!
Bác sĩ Fred mới đi ra vài phút, tiếng đập cửa lại vang lên.
Lâm Lộc còn đang luyện tập.
Nghe được cửa phòng mở, cậu thở phì phò đi đến cạnh cửa, ngữ điệu mang theo ý cười nhẹ nhàng.
"Bác sĩ, anh để quên đồ sao?"
Mở cửa, là Ninh Trí Viễn.
Bốn mắt nhìn nhau, Lâm Lộc hơi hơi sửng sốt.
"Anh......Không phải anh nên ở công trình sao?"
"Sân khấu xây dựng xong rồi.
Tôi chỉ muốn đến nói cho em một tiếng."
Giọng nói Ninh Trí Viễn rất thấp, đôi mắt dính ở trên mặt Lâm Lộc, chậm rãi vuốt ve.
"A."
Lâm Lộc gật gật đầu.
Cậu ra một thân mồ hôi, thở hổn hển, khuôn mặt mang theo đỏ ửng hồi lâu không thấy.
Nghe xong lời này, cậu đi đến bên cửa sổ, muốn nhìn sân khấu đã hoàn thành xong một chút.
Nhưng đột nhiên bị túm chặt cánh tay, kéo về phía ôm ấp của Ninh Trí Viễn.
Người đàn ông siết chặt cậu ở trong ngực, chóp mũi chống gương mặt.
"Tiểu Lộc, tôi rất nhớ em."
"Cái gì?"
"Tôi sai rồi.
Tôi biết là tôi sai.
Nhưng tôi thật sự thực hy vọng có thể trở lại lúc ban đầu......"
Hắn càng siết chặt hơn.
Dường như Lâm Lộc có thể nghe được tiếng xương cốt thanh thúy của mình.
Môi ẩm ướt, hô hấp kéo dài, Ninh Trí Viễn ôm cậu đứng yên thật lâu, mới chậm rãi giang hai tay.
Sau đó hắn cởi áo khoác của mình, đáp ở đầu vai Lâm Lộc.
"Mặc vào.
Bên ngoài lạnh."
Giờ phút này hoàng hôn như máu, tất cả đều tái hiện giống như hôm qua.
Chẳng qua bọn họ không đứng ở tầng cao nhất của tháp hoa giữa trời học viện đế quốc, mà là ở cửa Thánh Y Ti.
Lâm Lộc nhảy vọt qua, mồ hôi đầy người.
Ninh Trí Viễn phủ thêm áo khoác cho cậu, ôm lấy cậu đi ra cửa.
Khả năng bọn họ đi ăn một bữa cơm, cũng có thể xem phim.
Hoặc là đến thư viện tự học cùng nhau, chuẩn bị tiết học ngày mai.
Mặt trời chiều ngả về tây, cái bóng rất dài.
Thời gian tương lai vô cùng vô tận.
.........!
"Tới rồi, Tiểu Lộc."
Lâm Lộc cả kinh.
Cậu ngẩng đầu lên.
Sân khấu ở trước mắt, đó là hoàng hôn vẩy đầy ánh chiều tà.
Vật liệu gỗ cao cao, sàn nhà gô có chứa độ ấm tinh tế, dưới ánh mặt trời có thể nhìn thấy dấu vết mài mòn.
Màn che thật lớn cùng cửa sổ sát đất —— Cửa sổ kia tựa hồ là một bộ phận của bối cảnh, lại không có chút cẩu thả.
Hai bên là bức màn nhung thiên nga.
Đèn tròn treo ở giữa sân khấu, ngẩng đầu, có thể cảm nhận được ánh sáng ấm áp của nó.
"Tháp hoa giữa trời......"
"Tôi xin hiệu trưởng cho phép tôi đưa lễ đường này tới, Ninh thị phụ trách vì nhóm đàn em xây dựng một cái mới.
Tôi nghĩ, em sẽ thích nó."
Phía sau, Ninh Trí Viễn nhẹ nhàng kéo Lâm Lộc vào trong ngực.
"Lần đầu tiên tôi nhìn thấy em múa, chính là ở trên sân khấu này.
Nhiều năm như vậy, tôi vẫn muốn xem lại một lần......Có thể chứ?"
Lâm Lộc quay đầu lại.
Ánh mắt Ninh Trí Viễn thành khẩn, khuôn mặt trầm tĩnh.
"Tôi muốn nhìn em múa.
Nếu em cho phép, tôi muốn ở hậu đài, nghênh đón em từ trên sân khấu trở về."
"Tôi biết em muốn em múa cho toàn bộ khán giả.
Nhưng tôi không muốn làm một khán giả trong những khán giả của em.
Cho nên, tôi muốn ngồi ở phía sau màn che, vị trí chỉ thuộc về một mình tôi, chỉ có thể nhìn một mình em ở trên sân khấu.
Tiểu Lộc, mặc kệ em muốn đi đâu, có thể không đưa tôi đi.
Sân khấu của tôi chỉ có thể dành cho một mình em, trong mắt tôi chỉ cần nhìn em thôi là đủ rồi."
Lâm Lộc trầm mặc.
Ninh Trí Viễn lôi kéo tay cậu, đợi rất lâu.
Mãi cho đến hoàng hôn xán lạn cũng bắt đầu tắt bóng, không biết ai mở đèn.
Ngoài cửa sổ sát đất cao lớn cố ý thiết kế ánh đèn nhu hòa chiếu xạ vào, phía trên sân khấu lại thoáng hiện lên hoàng hôn như máu lần nữa.
Đây là là hoàng hôn duy nhất không biến mất.
Đây là hình ảnh thời gian dừng lại.
Vĩnh viễn dừng ở khi bọn họ mới quen biết, khoảng thời gian kinh diễm đẹp đẽ nhất.
Ninh Trí Viễn giữ chặt tay Lâm Lộc.
Mãi cho đến khi Lâm Lộc nhắm mắt lại, gật gật đầu.
Hắn thở phào nhẹ nhõm.
Rốt cuộc được cho phép.
Chỉ cần có thể ở bên Lâm Lộc.
Đi nơi nào, hắn đều vui vẻ chịu đựng.
Rõ ràng là đường chết vô vọng.
Trái tim hắn lại cảm nhận được âm thanh chưa từng im lặng..