Ninh Trí Viễn nhướng mày, bình tĩnh nhìn bà.
Từ Thu Quân tựa hồ mới phản ứng lại đây là chính mình hướng đến vị chủ nhân Ninh thị này rống cái gì, sắc mặt nháy mắt xanh lên.
"Không không, Ninh tổng, ngài nghe tôi giải thích......!Tôi không phải có ý này!"
"Có cái gì phải giải thích?"
Ninh Trí Viễn lấy ra một điếu thuốc, tách một tiếng bậc lửa.
"Bà nói lại không sai."
"Ninh tổng, tôi......"
"Tôi và bà không giống nhau.
Bà là mẹ cậu ấy, bà đương nhiên muốn làm bộ quan tâm cậu ấy.
Bất luận là thật hay giả, bộ dáng này đều phải làm một lần."
"......"
"Mà tôi, cùng lắm chỉ là kim chủ của cậu ấy."
"......"
"Lâm Lộc, là tôi dùng một tỷ nguyên mua về một món đồ chơi.
Xoa tròn bóp dẹp, đều dựa vào tôi tâm tình như thế nào.
Tôi lại vì cái gì phải quan tâm cậu ấy? Hả?"
"Không, Ninh tổng, tôi nói sai rồi......Tôi không phải ý đó......"
"Bà không nói sai.
Tôi chính là ý tứ này."
Âm thanh Ninh Trí Viễn nhàn nhạt, chậm rãi phun ra một ngụm thuốc lá.
Sương khói lượn lờ, làm vẻ mặt của hắn mơ hồ không rõ, biến mất ở trong đó.
"Tôi không quan tâm cậu ấy, cũng không để bụng cậu ấy nghĩ như thế nào.
Cho nên tôi có gì tất yếu giống bà, làm bộ để ý đến sống chết của cậu ấy?"
________________________________________
Sau khi đuổi Từ Thu Quân đi, Ninh Trí Viễn lại ở cửa trì hoãn một hồi.
Đã là chạng vạng, trên cửa sổ to rộng cuối hành lang, đèn đường từng hàng sáng lên.
Đèn rực rỡ mới lên, đèn ô tô chạy trên đường lóe qua.
Chiếu vào vẻ mặt trầm mặc của Ninh Trí Viễn, phác họa ra bộ dáng lạnh lùng của hắn.
Chỉ tiếc, thành thị đèn đuộc rực rỡ lung linh như vậy, chiếu sáng mặt hắn, lại không chiếu được những cảm xúc khó hiểu ở đáy lòng như cũ.
Không biết qua bao lâu, bên hành lang cửa thang máy mở ra.
Tiểu Chu từ bên trong đi ra, còn cầm theo mấy hộp đồ ăn tinh xảo.
"Ninh tổng! Ngài tại sao lại ở chỗ này?"
Tiểu Chu nhìn thấy hắn, bước chân càng nhanh thêm.
"Ninh tổng, tôi gọi đồ ăn Trung Quốc, ngài mau tới ăn chút đi.
Từ lúc Lâm ca vào phòng bệnh, ngài còn chưa ăn gì.
Chờ một lát còn muốn chạy đến chỗ phóng viên, tuyên bố chiến lược hợp tác thương nghiệp.
Đám phóng viên này khó khăn bắt được đến ngài, không có được một hai giờ khẳng định không chịu để ngài đi......"
"Phóng viên sẽ phải dùng tài liệu đều in tốt rồi sao?"
"Đã sớm làm thỏa đáng, Ninh tổng ngài yên tâm."
"Gọi điện thoại cho xưởng in, gọi bọn họ in lại.
Có chỗ cần sửa đổi."
"A? Hiện tại sửa?"
Tiểu Chu sững sờ ở tại chỗ, còn tưởng rằng mình ảo giác.
"Ninh tổng, ngài không nói giỡn đi? Phóng viên lập tức liền bắt đầu rồi....."
"Cho cậu một giờ, đem tài liệu ấn tốt nhất phát đến trong tay mọi người."
Trọng giọng nói của Ninh Trí Viễn, lại không có một chút ý tứ vui đùa.
"Đem xí nghiệp Lâm thị kia đặt trong danh sách hiệp nghị cho tôi.
Đặt ở nơi đầu tiên, vị trí dễ thấy được nhất."
"Nhưng mà, hội đồng quản trị không phải bỏ......"
"Nói cho nhóm Đổng sự, đây là quyết định của tôi.
Có bất luận vấn đề gì, tôi sẽ chịu trách nhiệm."
"Vâng, Ninh tổng."
"Cậu truyền ra một chút tin tức, nói rằng Ninh thị đối với xí nghiệp Lâm thị thập phần xem trọng, có ý hợp tác lâu dài.
Chỉ cần có đủ dòng tiền, có thể chịu đựng được lượng tài chính hợp tác......"
Ninh Trí Viễn quay đầu, ánh mắt nhìn phía ngoài cửa sổ.
"Thay bọn họ tạo tạo quyền thế, muốn cho bọn họ cảm thấy, cột lên Ninh thị tập đoàn tôi thời cơ liền ở trước mắt đều rất tốt.
Nhưng nếu là bọn họ gan không đủ gan, liền phải bỏ mất cơ hội tốt! Gọi bọn hắn tự mình nghĩ cách đi kiếm tài chính......"
"Kiếm tài chính không có gì ngoài hai con đường.
Mượn tiền và tăng cổ phiếu.
Ninh tổng, ngài là muốn mượn cơ hội này, pha loãng cổ phần của bọn họ, đem công ty Lâm thị thu vào trong túi?"
Tiểu Chu bừng tỉnh đại ngộ.
Nhưng hắn còn có chút nghi hoặc.
"Nhưng mà, giữ lại công ty hạng hai nhue gậy, đáng giá ngài phí tâm tư sao?"
Ninh Trí Viễn liếc mắt một cái Lâm Lộc đang ngủ say trong phòng bệnh ngủ.
"Tôi đã sớm đã nói với bọn họ, muốn tỷ nguyên kia, liền lấy bọn họ cổ phần Lâm thị tới đổi.
Đã cho bọn hắn tiêu dao năm.
Cũng nên thu lại, toàn bộ nhổ ra cho tôi."
__________________________________________
Khi Lâm Lộc mở to mắt, trong phòng bệnh không có một bóng người.
Bốn phía chỉ có dụng cụ chữa bệnh kêu tích tích rất nhỏ, cùng với không biết từ nơi nào truyền đến tiếng nước chảy xôn xao, ở bên tai lượn lờ.
Lâm Lộc ngồi dậy, hướng bốn phía nhìn nhìn.
Trong phòng có một bức màn, có chút bị đè nén.
"Trí Viễn ca......!Không ở đây sao."
Lâm Lộc cúi đầu, cắn môi.
Đêm đó ở Lâm gia, cậu chẳng sợ ý thức đã có chút mơ hồ, lại vẫn nhớ rõ mẹ nói với cậu "Trí Viễn ca của cậu tới đón cậu".
Bây giờ hôn mê qua đi, hoảng hốt ở trong mộng, cậu đều nghe được như là giọng nói Trí Viễn.
Cảnh trong mơ, tựa hồ Trí Viễn ca ôm cậu gắt gao vào trong ngực, một tay đặt ở trán cậu, chỉ mang theo một chút hơi thở của cây thuốc lá.
Thậm chí, môi hơi lạnh của Trí Viễn áp lên mặt mình, xúc cảm đều rõ ràng như vậy.
Phảng phất hết thảy những này đều là thực, mà không chỉ là cái tốt đẹp trong mơ.
Thậm chí, trước khi tỉnh lại, cậu còn mơ thấy Trí Viễn ca ở bên tai mình nỉ non.
"Cậu cái này......Đồ vật......Thi ra ở trong lòng cậu, tôi cùng lắm...... vạn......"
Chỉ là cảnh trong mơ, trong giọng nói kia nếu không cam lòng cùng khổ sở, cũng làm trong lòng cậu phát đau.
Nhưng tỉnh lại, cậu lại chỉ cảm thấy chính mình buồn cười.
Ninh Trí Viễn cường đại lại bình tĩnh như vậy, vĩnh viễn khống chế được hết thảy.
Hắn sao lại có thể vì chính mình, lộ ra những cảm xúc ảm đạm đau thương như vậy?
Hết thảy, đều chỉ là một giấc mộng thôi.
Lâm Lộc khe khẽ thở dài, muốn xuống đất.
Nhưng cậu quá hư nhược rồi, hai chân mới rơi xuống đất, đã giống một đoạn mì sợi mềm đi xuống.
"A!"
Lâm Lộc ngã trên mặt đất, một tiếng hô đau.
Tiếng nước chảy xôn xao đột nhiên ngừng lại.
Một tiếng cửa phòng mở ra, có người vội vã đi tới, tiếng bước chân vọng len ở trong phòng an tĩnh.
Lâm Lộc ngẩng đầu, chóp mũi trực tiếp đụng vào nơi đùi thon dài rắn chắc của Ninh Trí Viễn.
"Làm cái quỷ gì?"
Ninh Trí Viễn quát lớn một tiếng, cúi người xuống.
Ở bên hông hắn chỉ tùy ý quấn một cái khăn tắm, lộ ra một thân lưu loát đường cong cơ bắp, tuyến nhân ngư ở dưới khăn tắm như ẩn như hiện.
Cả người vết nước đầm đìa, dọc theo đường cong thân thể chậm rãi nhỏ giọt.
"Trí Viễn ca......?"
"Hửm."
Ninh Trí Viễn thần sắc cực kỳ bất mãn.
Tắm rửa mới được một nửa, liền nghe được Lâm Lộc hô đau.
Hắn cùng lắm chỉ mới rời đi mười phút, người này như thế nào cứ không cho người khác bớt lo như vậy?
Càng nghĩ càng giận, Ninh Trí Viễn lạnh mặt vươn đôi tay, vòng qua dưới nách Lâm Lộc, ôm cậu tiến vào trong lòng ngực.
Lâm Lộc mặc bệnh phục đơn bạc dán gắt gao trước ngực hắn, nháy mắt đã bị ướt bởi vết nước ướt sũng chưa được lau khô.
Lâm Lộc nhịn không được cúi đầu, thần sắc có chút hoảng loạn.
Một cánh tay hữu lực ôm lấy vòng eo cậu, một cái tay khác năm ngón mở rộng, nắm lấy đùi thịt mượt mà phía dưới cẳng chân cậu vòng qua.
Môi Lâm Lộc liền dựa vào đầu vai Ninh Trí Viễ, ngọn tóc nam nhân mờ mịt hơi nước bay lên, làm hô hấp của cậu có chút rối loạn.
"Trí Viễn ca......"
"Ôm chặt tôi."
Giọng mũi trầm thấp vang lên.
Lâm Lộc ngoan ngoãn gật đầu, gắt gao ôm cổ Ninh Trí Viễn.
"Sao lại thế này?"
Lại không ngờ, Ninh Trí Viễn lại nói.
"Hơi thở của cậu sao lại nóng như vậy? Phát sốt?"
"Em......"
Lâm Lộc không dám nói, cậu không có phát sốt, cậu chỉ là không nghĩ tới thế nhưng còn có cơ hội rúc vào lòng ngực Ninh Trí Viễn, cảm thụ hắn ban cho một chút ấm áp ôn tồn.
Cậu cho rằng, Ninh Trí Viễn đã không cần cậu.
Sẽ ném cậu ở sau người, đều không nhìn nhiều lấy một cái.
Nếu là có thể, cậu thật muốn cứ gối lên vai Ninh Trí Viễn như vậy, vĩnh viễn không cần buông tay.
Nhưng trong nháy mắt tiếp theo, Ninh Trí Viễn đã đặt cậu lên giường bệnh, ngồi dậy tới.
Điều này làm Lâm Lộc lưu luyến không thôi một cái ôm, chỉ giằng co ngắn ngủn một cái chớp mắt.
"Không cần......"
Lâm Lộc theo bản năng vươn tay đi.
Ninh Trí Viễn nhăn lại mi.
"Không cần?"
"Không......!Không, không có việc gì."
Lâm Lộc lại đem tay thu trở về.
Trí Viễn ca đã không cần cậu.
Tuy rằng không biết vì sao hắn lại ở chỗ này......!Chỉ sợ, cũng chỉ là đáng thương cho mình đi.
Mới vừa rồi, cũng cùng lắm chỉ là nghe được mình té ngã, liền đỡ một phen.
Nếu là lòng tham không đáy, còn dám đòi lấy thêm một cái ôm......!Sẽ bị Trí Viễn ca, càng thêm chán ghét.
Nhưng cho dù nghĩ như vậy, nhìn Ninh Trí Viễn đầu không quay lại mà đi ra cửa, Lâm Lộc vẫn là nhịn không được một trận mất mát.
Cậu quay đầu đi, nhắm hai mắt lại.
Lại không nghĩ rằng, không bao lâu, một đôi tay hơi lạnh mềm nhẹ mà cởi cúc áo trước ngực cậu, thay cậu cởi bệnh phục ra.
Lâm Lộc giật mình mở mắt ra, Ninh Trí Viễn liền ngồi ở mép giường.
Lông mi buông xuống, biểu tình chuyên chú.
Trên người cậu mặc một kiện áo sơ mi.
Mới vừa rồi hắn rời đi, chính là đi lấy quần áo.
"Nhìn tôi như vậy làm gì?"
"Trí Viễn ca, anh không đi......"
"Bộ dáng tôi thế này, có thể đi nơi nào?"
Lâm Lộc nhất thời nghẹn lời.
Lúc này cậu mới trì độn mà ý thức được, Trí Viễn ca không có mặc quần áo......!Cho nên hắn tạm thời, sẽ không rời đi?
Mất mát mới vừa rồi nháy mắt không thấy nữa.
Lâm Lộc nhịn không được âm thầm vui vẻ lên.
"Đừng chỉ lo ngây ngô cười.
Nâng thân thể lên một chút."
"......"
Lâm Lộc còn có chút mê mang.
Ninh Trí Viễn không kiên nhẫn mà liếc nhìn cậu một cái.
"Cậu trên quần áo tất cả đều là nước, chính cậu không phát hiện sao? Đè gắt gao ở trên giường như vậy, tôi làm sao giúp cậu thay đồ?"
"A......"
Lâm Lộc cuống quít cúi đầu, mới phát hiện mới vừa rồi khi Ninh Trí Viễn ôm cậu lên, đã làm bệnh phục trên người cậu bị ướt một mảng lớn.
Nhưng trên người cậu còn mang theo vết bầm tím từ vụ đâm xe lần trước......!Nếu là Trí Viễn ca đã biết, có thể trách cậu quá ngu ngốc hay không, cái xe cũng tránh không khỏi?
Mắt thấy Ninh Trí Viễn mở đi nút áo, Lâm Lộc cuống quít duỗi tay.
"Trí Viễn ca, không cần đổi.
Không ướt......Nếu mà ướt cũng không sao! Em không cảm thấy khó chịu, như vậy là tốt rồi......"
Ninh Trí Viễn ngẩng đầu, lông mày hơi hơi nhăn lại.
"Lâm Lộc, cậu đang sợ cái gì?"
"Em không có......Em không sợ, Trí Viễn ca......em chỉ là......!Trí Viễn ca, anh cũng không có mặc quần áo, trên người đều là nước......Anh không khó chịu sao? Hay là, anh đi thay quần áo đi.
Em tự mình làm......!Vừa rồi lúc ôm anh, trên người của anh rất lạnh."
"......"
Ninh Trí Viễn lại đánh giá cậu một phen, gật gật đầu.
"Được."
Thật mau, Ninh Trí Viễn rời khỏi phòng bệnh.
Lâm Lộc nhanh chóng cởi bệnh phục, tròng lên kia áo sơmi kia.
Tốc độ quá nhanh, cậu thế nhưng không phát giác quần áo này so với cậu lớn hơn rất nhiều, cổ áo hướng một bên bả vai chảy xuống, lộ ra hơn phân nửa xương quai xanh.
Ninh Trí Viễn lại lần nữa đến gần.
Hắn đã thay quần áo, áo mũ chỉnh tề như cũ, không dính bụi trần.
Đầu tóc ướt át vuốt ngược về phía sau, cổ áo tuyết trắng phẳng phiu.
Mới nhìn về phía Lâm Lộc, Ninh Trí Viễn ánh mắt đột nhiên tối sầm lại.
Tầm mắt hắn nhìn từ cằm Lâm Lộc đi xuống, ngừng ở nơi cậu lộ ra xương quai xanh.
"Tôi từ trước đến giờ không phát hiện, cậu mặc áo sơ mi của tôi, thế nhưng là cái dạng này."
"Cái gì......"
Lâm Lộc mê mang mà ngẩng đầu, cũng đã bị Ninh Trí Viễn ấn ở trên giường bệnh.
Người nọ cường thế hôn xuống dưới, môi lưỡi cường ngạnh cực nóng.
"Trí Viễn ca......Ô......!Không muốn.....Ưm!"
Bàn tay nam nhân đè ở trước ngực, vết bầm truyền đến một trận đau.
Lâm Lộc nhịn không được "A" một tiếng, Ninh Trí Viễn lập tức ngừng lại động tác.
"Làm sao vậy?"
Hắn ngồi dậy, ánh mắt nhìn quét một lát, ngón tay câu lấy cổ áo Lâm Lộc, sau đó lại nhẹ nhàng kéo xuống.
Áo sơmi to rộng bị ngón tay câu mở ra, nội bộ phong cảnh bên trong liền nhìn thấy không sót thứ gì..