"Cậu ta ở nơi này?"
Ninh Trí Viễn vươn ngón tay ra, ảnh chụp đẩy đến trước mặt mình.
Cánh cửa thấp bé, đường phố cũ nát, xuyên thấu qua cửa kính xám xịt, có thể nhìn thấy bên trong cực kỳ đơn sơ.
Khớp xương bàn tay người đàn ông rõ ràng, cầm lấy ảnh chụp.
Hắn cẩn thận nhìn cảnh tượng trong ảnh, trầm tư hồi lâu.
"Cậu ta vì sao muốn ở loại địa phương quỷ quái này?"
"Cái này sao tôi biết? Nói không chừng là thiếu tiền?"
Tiểu Chu buột miệng thốt ra.
"Thiếu tiền? Sao có thể?"
"Tại sao không có khả năng Ninh tổng, rốt cuộc lúc trước Lâm ca cũng không có tiền thu vào.
Ninh tổng ngài cho anh ấy tiền tiêu vặt, phần lớn đều quyên vào quỹ tiền của Tiêu Doanh.
Chỉ sợ trong tay Lâm ca hết tiền, sau này sinh kế sẽ có vấn đề.
Ninh tổng, ngài cũng biết, gia cảnh Lâm ca không tốt, rất khổ.
Nếu là bên cạnh không có người tốt bụng quan tâm, anh ấy liền càng khổ.
Tôi tra xét, trong thẻ Lâm ca chỉ có mấy chục vạn, đều là tiền tiêu vặt trước kia ngài cho anh ấy.
Một chút để tích dư cũng không có......"
Tiểu Chu thật cẩn thận mà bán đáng thương giúp Lâm Lộc, trông cậy vào Ninh Trí Viễn nhả ra, đón Lâm ca trở về.
Quả nhiên, biểu tình của Ninh Trí Viễn có chút khác thường.
Hắn ấn ấn giữa mày, ngơ ngẩn suy nghĩ một lát, ánh mắt hướng về phía ngoài cửa sổ.
Nhưng trầm mặc một lát hắn, hắn lại lắc lắc đầu.
"Cậu biết cái gì.
Lâm Lộc thật sự có tiền."
"Lâm ca có tiền? Không đúng, những năm gần đây, tiền tiêu vặt của Lâm ca đều là tôi phụ trách......"
"Cậu cũng biết, đó chỉ là tiền tiêu vặt."
Cười trào phúng, Ninh Trí Viễn thu hồi ánh mắt.
"Lâm Lộc moi tiền từ chỗ tôi, còn hơn thế nữa.
Mỗi lần người ta thuê cậu ta liền có hoa hồng vạn.
Mấy năm nay, hắn vì xí nghiệp Lâm thị cầu xin bao nhiêu nhiêu? Không biết cầm được bao nhiêu chỗ tốt từ trong tay Lâm Kiếm Nghiệp.
Cậu còn ở đó lo lắng cậu ta, không cần thiết."
Cánh tay giơ lên, ảnh chụp kia bị rơi trên mặt đất.
Tiểu Chu giật mình ngẩng đầu, phát hiện thần sắc Ninh Trí Viễn mang theo chút lạnh lẽo.
"Ngày mai sau khi họp xong hội đồng quản trị, tôi muốn đến nhà nghỉ này.
Tôi muốn xem xem, cho cậu ta bó tiền lớn hắn lại không cần, lại muốn trốn ở cái nơi quỷ quái này làm gì, là muốn diễn kịch cho ai xem?"
...................!
Nhà nghỉ nhỏ, trời còn chưa sáng đã bật đèn lên.
Lâm Lộc ngồi dậy, đè đè huyệt thái dương đau đớn co rút.
Tối hôm qua, lại là ác mộng liên tục......!
Trong mộng, cậu lại bị nhốt lại trong quán bar kinh hoàng kia.
Bị người đè ở dưới thân, hung hăng xâm phạm......Vốn dĩ đã ngủ không sâu giấc, cũng không thể nghỉ ngơi cho tốt.
Mở mắt ra, phía sau lưng cậu đã là một tầng mồ hôi, dạ dày nổi lên ghê tởm.
Nhìn đồng hồ treo tường, thời gian còn sớm.
Nhưng Lâm Lộc vẫn ngồi dậy.
Hiện tại, mỗi ngày buổi chiều đều phải làm công đến đêm khuya, ngày hôm qua còn trực tiếp làm đến hai giờ sáng.
Nếu buổi sáng ngủ nướng, lại không có thời gian luyện tập kiến thức cơ bản.
Buổi sáng luyện tập mới được một nửa, Lâm Lộc liền lảo đảo một cái, thiếu chút nữa ngồi quỳ trên mặt đất.
Mồ hôi lạnh toát ra, đầu váng mắt hoa.
Là thật sự quá miễn cưỡng.
Liên tục thức đêm mấy ngày, thể lực bị tiêu hao quá mức.
Nhưng cậu không có biện pháp.
Bác sĩ đã nói rõ, đối gối của cậu có thể chống đỡ nhiều nhất không tới một năm, nhất định phải căn thiệp phẫu thuật.
Muốn tham gia vào Thánh Y Ti, cũng chỉ có cơ hội cuối cùng trong năm nay.
Cho nên có mệt, cậu cũng đã tích đủ tiền tham gia thi đấu.
Đến nỗi phí phẫu thuật và trị liệu kế tiếp, cậu cũng không rảnh bận tâm.
"Tiểu Lộc ca ca, sắc mặt anh rất khó coi.
Anh bị bệnh sao?"
Trong phòng bếp, con gái của bà chủ nhà nghỉ đang rửa chén đũa.
Nhìn thấy Lâm Lộc, cô bé như bị hoảng sợ.
"Không có gì.
Chỉ là ngày hôm qua thiếu ngủ."
Lâm Lộc miễn cưỡng cười cười, xoa xoa đôi mắt.
"Muốn tôi nói, cậu đây là muốn tiền không muốn mạng!"
Bình tỷ bưng hai ly sữa bò tiến vào, vừa lúc nghe được hai người nói chuyện.
"Lâm Lộc cậu nhìn xem sắc mặt của cậu kìa, khó coi thành cái dạng gì rồi? Cho dù cậu vay nặng lãi thì thế nào? Thiếu tiền đến như vậy sao? Hơn nữa loại địa phương như câu lạc bộ múa thoát y kia, là có thể tùy tiện đi sao?"
"Bình tỷ, tôi chỉ ở đó làm việc, không làm những việc không nên làm......"
"Tôi đương nhiên biết! Nhưng nơi đó toàn bọn ông chủ ăn thịt không nhả xương, tính cách giống như cậu, sao có thể đấu lại bọn họ?"
Vẻ mặt Bình tỷ lo lắng,
"Hơn nữa cậu cùng vị kia của cậu, tách ra cũng cùng lắm hơn một tháng.
Lần trước không phải cậu nói còn đi ăn lẩu với hắn sao? Vạn nhất hắn muốn tái hợp với cậu, lại phát hiện cậu ở nơi này làm công......"
Nghe cô nhắc tới Ninh Trí Viễn, Lâm Lộc sửng sốt.
Nhưng rất mau, trên mặt cậu lại hiện lên tia cười khổ, cúi đầu.
"Sẽ không, Bình tỷ.
Anh ta căn bản không để bụng tôi, không có khả năng tái hợp."
Nhớ tới lúc trước bị ném lại ở quán lẩu, trong ánh mắt Lâm Lộc hiện lên vài tia đau đớn.
Nhưng rất nhanh áp chế xuống, cười nói.
"Lại nói, tôi cùng anh ta đã sớm không có quan hệ.
Tôi muốn đi làm công ở chỗ nào, cũng chẳng liên quan gì đến anh ta?"
Có thể nhìn ra được, Lâm Lộc thật sự rất mệt.
Lúc ăn cơm, cậu cũng không có tinh thần, đôi mắt luôn luôn mỏi mệt bất kham, phía dưới mắt quầng thâm dày đặc.
"Tiểu Lộc, cậu xem bộ dáng này của cậu.
Thật sự có thể chống đỡ sao?"
Bình tỷ đau lòng nhìn cậu.
Do dự một lát, thấp giọng hỏi.
"Không thể hỏi vị vốn dĩ thân mật kia của cậu, mượn một chút? Hắn không phải rất có tiền sao?"
"Cái đó không được."
"Tại sao không được? Dù sao cũng đi theo hắn lâu như vậy, tóm lại cũng nên niệm chút tình cũ.
Giúp cậu một tí thì có làm sao, chẳng lẽ cứ nhìn cậu mệt mỏi đến chết?"
"Tôi......Tóm lại là không được.
Mở kiệng với hắn, chỉ làm hắn càng khinh thường tôi thôi."
Lâm Lộc cúi đầu.
Từ trước cậu vì mẹ làm đến rất tốt, bao nhiêu lần mở miệng với Ninh Trí Viễn.
Bất luận là một tỷ kia, hay chỉ là dìu dắt xí nghiệp Lâm thị, cũng không biết bao nhiêu lần rồi.
Sau khi mỗi một lần mở miệng, Ninh Trí Viễn lại cho một ánh mắt khinh bỉ.....!
Loại ánh mắt này quá đả thương người.
Hiện tại nhớ tới, Lâm Lộc cũng cảm thấy từng đợt trái tim băng giá.
Khi đó là vì mẹ, cậu không có cách nào.
Nhưng hiện tại, cậu tình nguyện ăn nhiều khổ cực, cũng không muốn lại đi tìm Ninh Trí Viễn nữa.
"Bình tỷ, tôi cũng biết là chị lo cho tôi, nếu là có chọn, tôi cũng muốn tìm một nơi đứng đắn để múa.
Tại sao sẽ nguyện ý đi đến nơi bán da thịt này để kiếm tiền? Nhưng đã sáu năm tôi không lên đài, bằng tốt nghiệp đại học cũng không có.
Nhưng nơi chính quy cũng không muốn tôi vào làm, nếu được nhận vào thì cũng không kiếm được bao nhiêu tiền.
Bình tỷ, tôi muốn tham gia vòng loại Thánh Y Ti, yêu cầu phải có số tiền lớn.
Chỉ có ở đây buổi tối mới có thù lao cao, đây là cơ hội cuối cùng của tôi."
Xoa xoa mặt, cậu miễn cưỡng cười.
"Còn tốt, ông chủ đáp ứng tôi tôi chỉ múa theo sự sắp xếp của hắn, không cần tiết mục thật sự thoát y.
Nhiều lắm chỉ là biểu diễn lộ liễu một chút, cũng không khác với biểu diễn chính quy là mất.
Bình tỷ, chị đừng lo lắng.
Chờ tôi tích góp đủ tiền tham gia thi đấu, ta nhất định sẽ nghỉ ngơi cho tốt.
Chỉ nửa năm, hơi chút vất vả một chút, như thế nào cũng có thể chịu đựng.
Chờ tôi kiếm đủ tiền sẽ không đi làm nữa, chị yên tâm đi."
"Thật sự không thể mở miệng nói với hắn?"
"Không thể."
Lâm Lộc lắc lắc đầu, mệt mỏi cười cười.
"Bình tỷ, tôi và anh vốn dĩ không phải người cùng thế giới.
Từ nay về sau, chỉ sợ cũng sẽ không gặp lại.
Anh ta sẽ không tới tìm tôi, tôi cũng không có khả năng tới tìm anh ta.
Cứ như vậy đi, tôi tự quản chuyện của mình, cũng khá tốt."
Nói xong, cậu cúi đầu, che giấu bưng chén cơm lùa vào trong miệng, tựa hồ lại không muốn nhiều lời một câu.
Bình tỷ ngồi ở đối diện, nhìn cậu thở dài.
Hai người ai cũng không có chú ý tới, ở phố đối diện, một chiếc xe xa hoa màu xám bạc dừng lại.
Một người trong xe đi xuống, âu phục kính râm, vai rộng chân dài, cả người đều khí thế thượng vị ngạo nghễ.
Đó là Ninh Trí Viễn.
Hắn đánh giá cảnh vật xung quanh, mày rõ ràng nhăn lại.
Nhưng hắn không nói gì, trực tiếp đi về hướng nhà nghỉ nhỏ.
...................!
Lâm Lộc ăn hai ba ngụm xong cơm, trở về phòng thay trang phục biểu diễn.
Hôm nay quần áo đặc biệt bó sát người.
Tạo hình thiết kế như gông xiềng sắt thép, quấn quanh từng tầng từ cổ cho xuống phía dưới Lâm Lộc, cuối cùng khóa lại giữa hai bắp đùi.
Sau lưng, còn mang theo một đôi cách rách nát.
Ttừ xa nhìn lại, giống như cánh chim thiên sứ bị bẻ gãy, bị Ma Vương dùng hình cụ giam cầm.
Giữa gông xiềng sắt thép còn mấy khoảng trống ở giữa, vải bị xé rách một chút cùng với màu máu xung quanh, trừ cái này ra, làn da đều lộ ở bên ngoài.
Khí chất Lâm Lộc thuần khiết như vậy, khi mặc trang phục này, như là thiên sứ thanh khiết sau khi bị ác ma vấy bẩn, lại bị tàn khốc cầm tù.
Xiềng xích quấn quanh phần trên.
Ngay cả một đôi chân cơ hồ đều lộ ra ngoài, cũng quấn thêm vài sợi xích nhỏ, trên đùi còn có dấu vết máu khô đi, càng có vẻ ái muội lại thê thảm.
Lâm Lộc nhìn chính mình trong gương, cũng nhịn không được nhíu mày.
......Không khỏi quá phong trần.
Nói là bán mình, ai mà không tin.
Còn may áo khoác đủ dài.
Che được đến xuống đầu gối, lại chạm đến chiếc ủng dài.
Nghĩ nghĩ, cậu đội thêm một chiếc mũ.
Vành nón kéo xuống thấy.
Như vậy, thời điểm bị người qua đường dòm ngó đánh giá kỳ quái, ít ra Lâm Lộc vẫn có cảm giác được bảo vệ đôi chút.
Kỳ thật, Lâm Lộc cũng có thể thay quần áo ở câu lạc bộ.
Nhưng mấy ngày hôm trước gặp chuyện dọa chết cậu.
Câu lạc bộ trang hoàng cực kỳ xa hoa lãng phí hoa lệ, hậu trường phòng thay quần áo lại rất hỗn loạn.
Rõ ràng là phòng thay đồ của người biểu diễn, kết quả quần áo Lâm Lộc mới cởi một nửa, lại có người xông vào!
Đó là một vị khách, ôm một người phụ nữ trong lồng ngực.
Lâm Lộc nhận ra được, đây là một người biểu diễn trong câu lạc bộ.
Hai người vào phòng liền dây dưa đến một chỗ, xem những người đang thay đồ ở trong phòng như không khí.
Lâm Lộc trợn mắt há hốc mồm, còn có mấy người diễn viên lại như không thấy gì, căn bản không nói gì, cái gì nên làm thì làm.
Ngược lại khách nhân kia chú ý tới Lâm Lộc, cư nhiên dừng lại lộ liễu mà đánh giá cậu.
Cuối cùng còn phát ra một lời mời.
"Người mới? Tại sao ta chưa thấy qua.
Đến đây, ba người chúng ta cùng nhau chơi một chút? Bảo đảm ngươi sẽ sướng chết."
Lâm Lộc mặc áo lên chạy ra cửa.
Phía sau, một mảnh cười vang.
Về sau, Lâm Lộc rốt cuộc không thay đồ ở đó nữa.
Cho dù không thuận tiện, cậu đều chuẩn bị ở nhà cho thật tốt rồi mới qua bên đó.
Bọc mình che chắn đến kín mít, Lâm Lộc đẩy cửa phòng ra.
Lại không nghĩ rằng, ngoài cửa truyền đến tiếng nói chuyện.
"Không có khả năng, tôi đã hỏi thăm qua, Lâm ca ở chỗ này.
Cô nói không biết là như thế nào?"
Phanh một tiếng, Lâm Lộc dùng sức chống lên cửa.
- - Là Tiểu Chu! Vì sao cậu ta lại ở chỗ này?
- - Không đúng, quan trọng hơn là, Tiểu Chu là trợ lý bên cạnh Ninh Trí Viễn! Cậu ở chỗ này, nghĩa là Ninh Trí Viễn cũng ở bên cạnh!
Từ từ! Lâm Lộc sợ hãi cả kinh.
Vừa rồi âm thanh đẩy cửa quá lớn! Người ngoài cửa chẳng phải đều sẽ nghe được!
Làm sao bây giờ?
Lâm Lộc luống cuống.
Mà ngoài cửa đã vang lên tiếng bước chân.
Âm thanh vội vàng đi thẳng về phía cậu, trên đầu Lâm Lộc toát ra mồ hôi lạnh.
Cậu dựa trên cửa, cầu nguyện chuyện này cùng lắm chỉ là trùng hợp, là Tiểu Chu tự mình tới tìm cậu nói chuyện......!
Tiếng bước chân ngừng ở phía sau cửa.
Lâm Lộc ngừng thở, cảm giác đầu ngón tay đều đang run rẩy.
Cậu không nhịn được cúi đầu, trên người mặc một thân y phục thoát y, ngay cả chính cậu cũng cảm thấy chói mắt!
Quần áo bại lộ như vậy, nếu bị Ninh Trí Viễn nhìn thấy......Lâm Lộc cũng có thể tưởng tượng ra phản ứng của hắn!
Đúng lúc này, cách một cánh cửa, một âm thanh quen thuộc vang lên.
"Lâm Lộc, là tôi."
Thân mình Lâm Lộc run lên.
Cậu cầu nguyện, không phải là thực hiện.
Là Ninh Trí Viễn từ trước đến nay.
Làm sao bây giờ? Làm sao có thể qua loa lấy lệ vượt qua chuyện này? Không có khả năng không mở cửa......Lâm Lộc quá hiểu Ninh Trí Viễn! Nếu hắn muốn bước vào, khóa cửa nho nhỏ này có ích lợi gì?
Không có nghe được tiếng đáp lại, người ngoài cửa tựa hồ không kiên nhẫn.
Âm thanh cũng trầm xuống mấy quãng.
"Tôi biết cậu ở bên trong.
Mở cửa, nhanh lên.".