Nút thắt bị gỡ ra, Lâm Lộc liền kéo vạt áo che lại.
Cậu cúi đầu, chôn hai đùi vào trong quần áo, nỗ lực làm cho mình thoạt nhìn không chật vật như vậy.
"Cái gì gọi là cậu và tôi không còn quan hệ?"
Ánh mắt Ninh Trí Viễn lạnh xuống
"Lâm Lộc, cậu thật sự rất có dã tâm.
Khách ở câu lạc bộ tốt như vậy, làm cậu vui đến quên trời quên đất, hửm? Một nơi múa thoát y hạ tiện, cậu không nên đạp vào đó nửa bước! Sao cậu dám?!"
"Em vì sao không nên bước vào, em lại có cái gì không dám?"
Lâm Lộc nhịn không được cười ra tiếng.
Cho đến hôm nay, Ninh Trí Viễn còn quản đông quản tây cậu.
Mình đi đâu múa, có liên quan gì đến hắn?
Nói đến hoang đường, cố ý chạy tới khoa tay múa chân khiến hắn càng thêm hoang đường.
"Trí Viễn ca, anh đã vứt bỏ em.
Em dù sao cũng phải sống sót, dù sao cũng phải tìm chút chuyện để làm.
Em hiện tại muốn kiếm tiền, muốn đi Thánh Y Ti.
Em biết anh khinh thường em, cũng khinh thường mộng tưởng của em.
Nhưng em thật sự muốn đi.
Khả năng Dạ Mị là nơi không cần mặt mũi, nhưng vốn dĩ em cũng chẳng phải người có mặt mũi.
Cũng may hiện tại chúng ta không liên quan đến nhau lắm, Trí Viễn ca, nếu thật sự là em đi múa thoát y, cũng không phải mất người của anh."
Nói tới đây, giọng nói Lâm Lộc nghẹn lại, đáy mắt hiện lên một tầng nước mắt chua xót.
Cậu chớp chớp mắt, mạnh mẽ nhịn trở về.
Cho đến khi miễn cưỡng nặn ra một gương mặt tươi cười, cậu mới ngẩng đầu, nỗ lực cười với Ninh Trí Viễn.
"Trí Viễn ca, cảm ơn anh hôm nay tới đây thăm em.
Em khá tốt, em sẽ nỗ lực sống sót.
Chỉ là Trí Viễn ca, hiện tại em thật sự phải đi làm công, nếu không sẽ đến muộn mất.
Thật xin lỗi, Trí Viễn ca, em phải đi trước."
Nói xong, cậu cúi người cúi chào Ninh Trí Viễn, xoay người ra cửa.
Ngoài dự kiến của cậu, Ninh Trí Viễn lại không ra tay ngăn trở cậu.
Vì thế cậu rẽ ra từ một đường hẻm nhỏ, ngồi trên xe buýt.
Áo gió không có nút thắt, chỉ có thể dựa vào sức của cậu túm chặt.
Màu máu giả trang trên cổ bị Ninh Trí Viễn chà sát đến nhòe ra, dính trên cổ áo, trêu chọc không ít ánh mắt chỉ chỉ trỏ trỏ.
Lâm Lộc rụt rụt mình vào trong áo gió.
Lúc này cậu mới kinh ngạc ý thức được, sau khi mình giáp mặt nói những lời đó với Ninh Trí Viễn, lại rời đi ngay trước mặt hắn.
Loại người như Ninh Trí Viễn, sao có thể để loại tình huống này xuất hiện?
Điều này có ý nghĩa là gì, Lâm Lộc nghĩ không ra.
Cậu cũng không dám nghĩ.
Trên vai cậu giờ đây như nặng trĩu.
Cho nên mới không thể quay đầu lại.
Mỗi một lần, đáy lòng lại bị đâm một đao.
Một lòng đã sớm vỡ nát, sao có thể tàn phá kinh khủng đến mực như vậy.
Cậu chỉ có thể cúi đầu, bọc lại bộ quấn áo rách rưới bất kham trong áo gió, vẫn luôn đi phía trước.
Chẳng sợ phía trước cũng là vực sâu, cậu cũng chỉ có thể tiếp tục đi phía trước, sẽ không có đường lui.
..............!
"Lâm ca?......Ai? Lâm ca sao anh lại chạy? Anh từ từ a!"
Vốn dĩ Tiểu Chu ở cửa nhà nghỉ chờ Ninh Trí Viễn đi ra.
Lại không nghĩ rằng, ông chủ không ra, Lâm Lộc lại lao ra lướt qua người mình.
Vừa thấy biểu tình kia, đã biết là có chuyện không tốt.
Tiểu Chu chạy nhanh muốn duỗi tay ngăn cậu lại.
Hắn sốt ruột, cất bước đuổi theo, lại nghe phía sau truyền đến giọng của Ninh Trí Viễn.
"Không cần lo cậu ta."
Quay đầu lại nhìn, thấy Ninh Trí Viễn đi ra từ hành lang.
Sắc mặt hắn rất khó xem, ánh mắt nặng nề, nhìn chằm chằm hướng Lâm Lộc rời đi.
"Kêu A Trình tới."
"A?"
Tiểu Chu lắp bắp kinh hãi.
"Ninh tổng, ngài muốn cho A Trình đối phó Lâm ca? Không được! Thủ đoạn của bọn họ quá độc ác, sẽ dọa đến Lâm ca!"
"Ai nói tôi đối phó cậu ta."
Ninh Trí Viễn đẩy cửa chính nhỏ hẹp của nhà nghỉ ra, đi đến ngoài phố.
Thời tiết hôm nay không được tốt lắm, ánh nắng xuyên thấu qua tầng tầng sương mù trắng bệch ánh lên thân người, lại không có độ ấm gì.
Hết thảy xung quanh đều là xám xịt, chiếc xe Bentley màu bạc của Ninh Trí Viễn không dính chút bụi nào, có vẻ không hợp nhau lắm.
Hắn ngồi vào trong xe, châm một điếu thuốc.
"Tiểu Chu, khẳng định cậu không thể tưởng tượng được, Lâm Lộc cư nhiên lại đi đến Dạ Mị làm việc."
"Dạ Mị?"
Tiểu Chu kinh ngạc.
"Đó không phải là câu lạc bộ múa thoát y sao?"
Đột nhiên ý thức được điều gì, Tiểu Chu cuống quít sửa miệng.
"A không phải, tôi khẳng định nhớ nhầm.....Nếu không chính là có hai cái Dạ Mị! Ninh tổng, Lâm ca sao có thể đến nơi đó làm việc...."
"Cậu nhớ không lầm! Chính là Dạ Mị kia."
Lạnh lùng cười một tiếng, Ninh Trí Viễn dựa vào phía sau.
Hắn nhắm mắt lại, âm thành càng thêm lạnh băng.
"Cậu ta còn nói, đã tách ra với tôi, cho nên không quản được chuyện của cậu ta.
Cũng không thể ngăn không cho cậu ta đi làm.
Được, rất có tiền đồ."
Nghe đến đó, Tiểu Chu hít hà một hơi, cũng không nói dám câu tiếp theo.
"Tôi không ngăn cản cậu ta.
Cậu ta muốn đi đâu thì đâu.
Cùng lắm, lòng tôi không thoải mái, muốn đi tìm một nơi phát tiết.
Tiểu Chu, cậu gọi cho A Trình đi, đi theo tôi đến Dạ Mị xem xem."
(???)
Tiểu Chu nhìn trộm sườn mặt Ninh Trí Viễn qua kính chiếu hậu.
Kỳ thật biểu tình của Ninh Trí Viễn cũng không có biến hóa gì lớn, đã có thể làm cho người khác lạnh hết sống lưng.
"Ninh tổng, đừng đi? Dạ Mị kia cũng đã mở rất nhiều năm rồi, nghe nói mời chào không ít khách hàng có bổi cảnh thâm hậu.
Ngài cũng biết, rất nhiều trong giới thượng lưu đam mê mấy thứ đó.
Ông chủ của Dạ Mị cũng có giao tình với không ít người có uy tín danh dự trong đó.
Nếu là đột nhiên bị đập....."
"Cho nên?"
"........."
"Bối cảnh của Dạ Mị rất phức tạp, cho nên? Tôi muốn đập nó, còn phải chọn ngày sao?"
"Không, đương nhiên không! Bối cảnh gì chứ, ở trước mặt Ninh tổng cũng là cái rắm a! Nói đập thì đập thôi! Chọn ngày mấy, chọn ngày không bằng nhằm ngày, hôm nay chính là ngày tốt nhất! Tôi liền gọi điện thoại cho A Trình đây!"
Tiểu Chu nhanh thu hồi ánh mắt, lau cái trán vừa toát đầy mồ hôi lạnh.
Nói giỡn, ánh mắt vừa rồi của Ninh tổng, giống như muốn ăn thịt người vậy! Cái gì mà bối cảnh phức tạp, thâm sâu, quan hệ rộng, ngưu bức kim chủ...Vậy thì thế nào? Đây chính là người nắm trong tay Ninh thị, người nói muốn đập thì đập, đương nhiên không cần chọn ngày!
Đập! Dùng sức đập! Cho hắn đập nát nhừ cũng được! Lâm ca muốn đến nơi đó làm việc, có một nhà thì tính một nhà, đều cho hắn đập! Đập đến khi Lâm ca trở lại bên người Ninh tổng mới thôi!
Quả thực.....!
Tiểu Chủ vừa gọi vừa ca thán trong lòng.
Ninh tổng a, ngài đi loằng ngoằng một vòng lớn chỉ để làm chút chuyện này thôi sao? Nếu ngài thật sự muốn đưa Lâm ca trở về, thì ngài cứ nói đi a? Đi đường vòng, liên lụy nhiều người như vậy, còn tự làm mình tức giận đến quá sức như vậy, ngài tính toán cái gì vậy?
Lại nói....Muốn đuổi theo người ta trở về, lại dựa vào việc đâp nơi làm việc của người ta? Ninh tổng, ngài xác định đây là phương thức chính xác để theo đuổi người sao?
Tuy rằng trong bụng đã suy nghĩ đến đầy như một cái sọt, nhưng Tiểu Chu cũng không dám giảng giải một câu với ông chủ nhà mình.
Thật sự là biểu tình của ông chủ quá dữ tợn, Tiểu Chu chỉ sợ lời mình còn nói chưa xong, trước đã bị đại ma vương phun lửa một hồi, phiền toái lấy thân hi sinh vì nhiệm vụ!
Rất nhanh, xe ngừng ở trên đường đối diện câu lạc bộ Dạ Mị.
Ninh Trí Viễn không xuống xe, vẫn dựa trên ghế ngồi, mắt lạnh lùng nhìn khách nhân ở cửa ra vào.
Dạ Mị là câu lạc bộ múa thoát y số một thành phố, trang hoàng đương nhiên là xa hoa đến hết khả năng.
Đèn neon hoa lệ tạo thành một bảng hiệu thật lớn, ở cửa lớn rêu rao lập lòe.
Thanh sắc khuyển mã (声色犬马): Thanh: thanh âm, tiếng ca, nhạc thanh, nói về ca múa; sắc: sắc đẹp, nữ sắc, cuộc sống xa xỉ; khuyển: kẻ giàu có ăn chơi, ngoạn cẩu, lấy nuôi cẩu làm vui vẻ; mã: kỵ mã, lấy ngoạn mã làm thú vui.
"Thanh sắc khuyển mã" ám chỉ cách sống thối nát dâm nhạc của giai cấp thống trị trước đây.
(Nguồn: /ai-phi-tuyet-sac-cua-vuong-gia-than-bi/chuong-_.html)
Tuy rằng vẫn là buổi chiều, ngoài cửa đã có không ít siêu xe đậu đỗ.
Có những phú thương bụng phệ từ trong xe đi xuống, lập tức liền có người giữ cửa bước đến chào đón, cười hì hì dẫn bọn họ vào cửa.
Có mấy mấy vũ nữ rất hiểu chuyện, đã sớm liên hệ tốt.
Khách nhân bên này mới lộ diện, bên kia đã có một nhóm người phụ nữ như sóng cuộn chân đi giày cao gót, lắc mông đi tới đón tiếp khách quen.
Nhìn qua, không khác gì chốn thanh lâu.
Mắt Ninh Trí Viễn đã thấy đủ loại trò hề, sắc mặt càng ngày càng lạnh.
Nhưng hắn vẫn luôn không có động, cho đến khi Lâm Lộc che lại áo gió đã bị hỏng cúc kia, cúi đầu đi lên bậc thang, sau đó biến mất ở phía sau cánh cửa thật lớn.
"Ninh tổng, Lâm ca đi vào!"
Tiểu Chu cũng chưa dám nói, giờ phút này lại nóng nảy.
"Ngài nói muốn đập Dạ Mị, nhưng Lâm ca cũng ở trong đó....Có thể liên lụy đến anh ấy hay không?"
"A Trình còn chưa tới?"
"Trình ca đang trên đường.
Anh ấy mang theo những người khác nữa, nói lập tức đến liền."
"Nói hắn ở cửa chờ tôi."
Ninh Trí Viễn đẩy cửa xe ra, ngẩng đầu đi ra ngoài.
"Tôi đi vào trước nhìn xem."
Ninh Trí Viễn áo mũ chỉnh tề, một thân mặc âu phục, vừa nhìn đã biết không phải kẻ đầu đường xó chợ.
Đặc biệt là giờ phút này tâm tình không tốt, khí chất thượng vị áp bức càng trở nên rõ ràng.
Mới vừa xuất hiện, lập tức hấp dẫn không ít ánh mắt tò mò.
Những người giữ cửa ở nơi như Dạ Mị này, cũng là có một đôi mắt phú quý danh lợi.
Bọn họ liếc mắt một cái liền nhận ra đây là nhân vật giàu có đỉnh cấp, gương mặt lập tức tươi cười chào đón, cung cung kính kính cúi mình chào Ninh Trí Viễn.
"Tiên sinh, ngài đã hẹn trước biểu diễn tự mật sao? Hay là vẫn muốn ngồi ở đại sảnh, đợi lát nữa quyết định?"
- - Biểu diễn tư mật?
Vừa nghe đến cái tên này, trên trán Ninh Trí Viễn đã nổi gân xanh.
Hắn đương nhiên hiểu được ý tứ sau lưng.
Cái gì gọi là "Biểu diễn tư mật?" "Phục vụ đặc biệt" cũng không kém bao nhiêu!
Một câu lạc bộ múa thoát y, làm cái "Biểu diễn tư mật", quả thật sau lưng là lòng Tư Mã Chiêu! Lâm Lộc hỗn đản kia lại dám đến gần nơi thế này, là ngại mạng mình quá dài, đưa tới cửa cho người ta ăn sạch sẽ sao?
Vẫn là nói, ý nghĩa của cậu ta ở chỗ này vốn là câu được tâm của một kim chủ!
Đúng vậy, bị mình ném ra ngoài cửa, không còn chỗ tốt để vớt nữa.
Dứt khoát đắm mình ở một nơi trụy lạc như vậy tìm cơ hội!
Cái gì mà thực hiện mộng tưởng đến Thánh Y Ti, cái gì mà bị buộc bất đắc dĩ....Đều là lấy cớ!
Càng nghĩ càng giận, Ninh Trí Viễn hừ lạnh một tiếng.
Thiếu niên giữ tuổi nhỏ tuổi chỉ cảm thấy không khí xung quanh đều lạnh xuống, trong lòng lộp bộp, giọng nói tự giác nhỏ lại.
"Tiên sinh?"
Ninh Trí Viễn hoàn hồn, lãnh đạm nói một câu.
"Nơi này của các ngươi, có người tên là Lâm Lộc sao?"
"Lâm Lộc?"
Người giữ cửa hơi do dự.
Xác thật hắn biết Lâm Lộc, nhưng người nọ lại không chịu nịnh bợ khách hàng cho tốt, nhiều khách hàng móc ra từ trong túi chút vàng thật rồi bạc trắng.
Chẳng những không bồi ngủ, ngay cả biểu diễn cũng không muốn.
Cùng lắm chỉ là sờ sờ, vuốt vuốt một cái, lại không có tổn thất gì! Người khác đều ước vớt thêm được một khoản thu nhập, cậu ta có cơ hội lại cố tình không quý trọng!
Phải biết rằng, khách tới nơi này, từ khi bước vào cửa đã có hạng mục phục vụ, sinh ra thêm một hàng mục tiêu tiền đều phải trích phần trăm.
Hắn thân là người giữ cửa, cũng có một phần.
Cho nên gặp được cái loại như Lâm Lộc không hiểu chuyện không biết xu nịnh như vậy, hắn có thể không chán ghét Lâm Lộc sao?
Nhưng Lâm Lộc lại rất xinh đẹp, người muốn chọn cậu cũng không ít.
Trong mặt thiếu niên giữ cửa luôn mắng những người này đui mù, trên mặt lại cười giả mù sa mưa.
"Ai nha tiên sinh, thật là không khéo.
Lâm Lộc một lát nữa phải biểu diễn rồi, cậu ấy đêm nay chỉ sợ là không có cách nào phục vụ ngài rồi."
Nói tới đây, vẫn sợ khách nhân này chưa từ bỏ ý định.
Nhìn người này ăn mặc xa hoa thế này, thứ đeo trên cổ tay cũng là giá trên trăm vạn.
Nếu là có thể lung lạc đến người biểu diễn có quan hệ mất thiết với hắn ở trong tay, ngày sau chẳng phải sẽ trích được phần trăm cuồn cuộn không ngừng sao?
Bởi vậy, cậu thiếu niên giữ cửa muốn cường điệu lên Lâm Lộc là người ngu xuẩn không hiểu phong tình, để nịnh nọt tâm tư của vị khách này vui vẻ.
Liền cố ý thêm mắm thêm muối nói.
"Tiên sinh, kỳ thật Lâm Lộc, mới tới đây không lâu, kỹ thuật cũng không quá tốt.
Cậu ấy múa...Ai nha, đều là đồng sự, tôi cũng không thể nói bậy sau lưng cậu ấy.
Nói như thế nào thì khả năng của cậu ấy cũng không thể nào đi múa được.
Tới hiện tại, ngay cả vũ đạo cơ bản cũng không múa thuần thục đâu! Đừng nói gì đến tương tác cùng khách nhân...."
Lời chưa nói, Ninh Trí Viễn ngừng bước chân lại.
Ánh mắt hắn quái dị không nói nên lời.
"Vừa rồi là ngươi nói với ta, Lâm Lộc không biết múa?
Tác giả: Ninh tổng, con dê nhỏ, tôi không thu thập được cậu, chẳng lẽ còn không thu thập được nơi cậu làm việc sao?
Tiểu Chu: Ông chủ, bộ dáng hiện tại của ngài cục kỳ giống đứa nhỏ ở nhà trẻ thích túm tóc của một cô gái nhỏ, còn dùng sâu hù dọa cô ấy, bá vương ấu trĩ.