Ngày hôm sau, chuyện mất điện ở bữa tiệc từ thiện của Ngân hàng Minh Thần được lên báo.
Buổi trưa, khi lướt bảng tin, Từ Thanh Đào phát hiện ra rằng, hoá ra không chỉ có mỗi mình nơi này mất điện. Thì ra trận mưa dông tối qua quá lớn, mấy bốt điện của Vân Kinh đã bị hư hại ở nhiều mức độ khác nhau.
Vừa đến công ty, có không ít đồng nghiệp gửi lời an ủi.
Từ Thanh Đào phải ứng phó với những lời nói này tới nỗi nụ cười trên mặt cũng đã cứng đờ, nhưng cô vẫn phải giả vờ trưng ra dáng vẻ “cảm ơn mọi người đã quan tâm”.
Trời ơi! Bao giờ thị trường lao động mới huỷ bỏ loại văn hoá người nhà này thế?
Tăng ca từ chín giờ sáng đến chín giờ tối đã đủ suy sụp rồi, mà bây giờ cô còn phải giao tiếp với đồng nghiệp, đây rõ ràng là KPI ngoài định mức mà!
Sau khi tiễn đồng nghiệp đi hết thì Tạ Sênh gửi tin nhắn WeChat đến.
Có lẽ là cô ấy cũng vừa mới nhận được tin tức, sau khi an ủi Từ Thanh Đào thì cô ấy đột nhiên gửi cho cô một bức ảnh chụp màn hình.
Khi đó chia tay với Tống Gia Mộc, Từ Thanh Đào đã xóa hết mọi phương thức liên lạc với anh ta, ngay cả số điện thoại cũng không giữ lại.
Tạ Sênh đã làm một nhiệm vụ bất khả thi vào ngày hai người họ chia tay, bây giờ lại làm nội gián bảng tin của Tống Gia Mộc.
Thật ra Từ Thanh Đào vẫn thấy hơi lo lắng, lỡ may Tống Gia Mộc nghĩ lại rồi xóa Tạ Sênh thì phải làm sao đây? Nếu điều ấy thật sự xảy ra thì cô sẽ rất mất mặt, không phải sao?
Nhưng nghĩ lại thì, có khi WeChat của Tạ Sênh là gì Tống Gia Mộc cũng không biết ấy chứ.
Ban đầu, vì tiện tay nên gã đàn ông tồi tệ đó mới thêm WeChat của Tạ Sênh.
Anh ta không có thói quen ghi chú người khác, cũng chẳng để tâm liệu Từ Thanh Đào có bạn bè gì.
Anh ta chưa từng nghĩ đến việc tìm hiểu mọi thứ về Từ Thanh Đào, đổi sang cách nói khác, người ta gọi đó là “không quan tâm”.
Đúng là tồi đến nỗi chẳng còn gì để bàn cãi mà!
Ảnh chụp màn hình cho thấy, tối qua Tống Gia Mộc chia sẻ tin tức về bữa tiệc tối của Minh Thần lên bảng tin.
Lời mỉa mai của Tạ Sênh chẳng hẹn mà đến cùng một lúc với tấm ảnh chụp màn hình đó:
[Tớ nói rồi mà, bảo sao trước đó không cúp, sau đó cũng không cúp, hóa ra là đợi đến tối hôm qua mới cúp!]
[Thì ra là do gã đàn ông xấu xa Tống Gia Mộc này đã thề thốt trong bữa tiệc! (đậu nành mỉm cười)]
Từ Thanh Đào nhìn thấy lời mỉa mai sắc bén của cô ấy, cô không nói gì nhưng lại thấy lòng mình vui vẻ vô cùng.
Nhưng, Từ Thanh Đào không hề bất ngờ khi thấy Tống Gia Mộc xuất hiện ở bữa tiệc tối. Hai người họ đều là người của giới tài chính, ngẩng đầu không thấy thì cúi đầu sẽ thấy. Giới tài chính này lớn như vậy, sớm muộn gì thì họ cũng sẽ gặp nhau mà thôi.
Chỉ có điều, chuyện khiến cô cảm thấy bất ngờ đó chính là…
Trước đây, cho dù là ở bất cứ đâu, lúc nào cô cũng có thể cảm nhận được sự tồn tại của anh ta ngay tức thì, nhưng không ngờ rằng, tối hôm qua cô không hề có chút cảm giác gì.
Cô không hề chú ý đến anh ta ngay từ khi bắt đầu cho đến lúc kết thúc.
Thế mà, lúc mất điện hồi tối hôm qua, chỉ trong mấy phút ngắn ngủi cô đứng riêng với Trần Thời Dữ, ấn tượng trong cô về anh lại ngày một sâu đậm hơn.
Hơn nữa, cơn giận đến điên người của Trần Thời Dữ tối qua khiến đầu óc cô rối như tơ vò, thậm chí, cô còn quên mất đi rất nhiều chi tiết nhỏ.
Vừa tỉnh dậy là cô vội làm xong công việc, bấy giờ Từ Thanh Đào vô tình nhớ lại câu nói đó của anh.
Cái gì mà “chiêu ôm ấp yêu thương này dùng nhiều năm rồi mà chưa thấy chán”?
Không thể trách Từ Thanh Đào nghĩ nhiều được, câu nói của anh rất dễ khiến người ta suy nghĩ sai lệch!
Nói như thể trước đây cô từng dùng cách này với anh vậy.
…
Nghĩ đến đây, Từ Thanh Đào chợt rơi vào sự im lặng đến kỳ lạ.
Không thực tế chút nào cả! Lẽ nào người hồi cấp ba là Trần Thời Dữ thật à?
Từ Thanh Đào rối rắm, sắp to đầu đến nơi rồi này! Thật ra, nghĩ kỹ lại thì, hình như hồi cấp ba cô từng hơi nghi ngờ “không biết mình có nhìn nhầm người” hay không phải không? Dù sao thì, áo sơ mi của trường trung học phụ thuộc là kiểu phát đồng loạt, tất cả học sinh đều cùng một loại. Nhưng cô cũng không được nghi ngờ người đó là Trần Thời Dữ nếu không có chứng cứ mà, đúng chứ?
Hơn nữa, ví dụ năm đó Trần Thời Dữ là người dắt cô ra ngoài thật thì điều này có thể chứng minh được gì chứ?
Chỉ có thể chứng minh được rằng, dưới lớp vỏ bọc trùm trường bướng bỉnh của mình, Trần Thời Dữ lại là một người lấy giúp người làm niềm vui và có trái tim yêu thương, bảo vệ các bạn học mà thôi, xin cảm ơn!:)
Hơn nữa…
Tầm mắt của Từ Thanh Đào hơi ngây dại, đã qua bao nhiêu năm ròng rã, ai sẽ còn nhớ chuyện nhỏ nhặt này cơ chứ!
Mà, quan trọng hơn cả là!…
Cho dù bây giờ cô đi tìm Trần Thời Dữ để chứng thực, thì e rằng cô cũng chỉ nhận lại được một câu châm biếm đầy lạnh nhạt từ đối phương mà thôi! Thậm chí Từ Thanh Đào còn có thể tưởng tượng ra được biểu cảm trên mặt Trần Thời Dữ khi nghe thấy chuyện này, gần như anh sẽ bày ra dáng vẻ vừa biếng nhác vừa như ai mắc nợ anh, chỉ thiếu điều chưa viết dòng chữ “đừng tự luyến, đừng tự mình đa tình nữa được không?” lên trên mặt mà thôi.
Ha ha.
Chỉ mới nghĩ thôi mà bỗng dưng lại thấy hơi tức giận.
Nhưng mà, nói đi thì cũng phải nói lại.
Giả sử, cô chỉ giả sử thôi nhé, lỡ đâu chẳng may người đó là Trần Thời Dữ, thế thì chẳng phải anh đã giúp cô hai lần rồi ư?
…
Từ Thanh Đào vừa thấy chột dạ, lại vừa thấy hổ thẹn.
Sau đó, cô thấy mình không thể tiếp tục chủ đề này nữa, sau khi gạt bỏ hết mọi nguyên nhân và hậu quả ra phía sau, cô hung hăng bắt lấy WeChat của “quân sư quạt mo” Tạ Tiểu Sênh:
[Đúng vậy.]
[Cậu nói xem, tớ có cần phải mời anh ấy ăn cơm hay không?]
Dù sao thì anh cũng đã giúp cô nhiều như vậy rồi, hơn nữa, mời anh ăn một bữa rồi tiện thể vun vén tình cảm cũng được.
Kiểu vậy.
Nhìn thấy tin nhắn của bạn thân mình, Tạ Sênh khựng lại trong tích tắc.
Cô ấy ngây người, nuốt câu nói “tỉnh lại đi, cậu chỉ đang muốn tìm ra một cái cớ để ăn cơm với cậu ấy mà thôi.”
Sau đó, cô ấy trả lời: [Tớ cảm thấy được đấy chứ.]
Cô ấy mỉm cười: [Được người đẹp mời ăn cơm, đây là vinh hạnh của cậu ấy!]
Sau khi nhận được sự đồng tình của Tạ Sênh, Từ Thanh Đào như đã có một lý do vừa vừa kiên định lại vừa hợp tình hợp lý:
… Không phải là tôi mời anh ăn cơm mà là người khác đề nghị tôi mời anh ăn!
Mở bình luận của mọi người ra, Từ Thanh Đào lướt nhanh danh sách đồ ăn ngon trong giới kinh doanh của Vân Kinh.
Thân là thủ đô, nơi có các món ăn ngon mà giá cả lại bình dân trong bình luận của mọi người lên tới hàng trăm, hàng nghìn chỗ khác nhau. Khoa trương nhất là nhà hàng Michelin với giá trung bình năm nghìn tệ. Đối với người có mức lương ít ỏi một vạn hai như Từ Thanh Đào mà nói, những thứ này đều là sự tồn tại trong truyền thuyết đô thị.
Đã thế, theo như bình luận, khi đi ăn thì còn phải đặt trước nửa năm.
Đúng là không thể đụng vào người có tiền, đúng là đụng chạm không nổi mà!
Nhưng mà, hình như Trần Thời Dữ cũng là một trong những người giàu có đáng ghét này.
Từ Thanh Đào suy nghĩ một chút, sau đó cô nhấn mở tập hợp nhà hàng ngọc trai đen ra, hầu như giá cả đều rơi vào khoảng ba nghìn.
Nghĩ đến việc hôm nay mình sẽ được trả lương…
Cô vẫn có thể mời anh ăn bữa tối ba nghìn tệ!
Cô chọn liên tục mấy nhà hàng, vì không rõ khẩu vị của Trần Thời Dữ nên Từ Thanh Đào gửi cả món Tây và món Trung qua.
Bắn bida vào lỗ, điện thoại của Trần Thời Dữ bắt đầu rung không ngừng.
Là tin nhắn WeChat.
Gần như không cần mở ra thì anh cũng biết là ai.
WeChat của Trần Thời Dữ không dùng để trò chuyện, người duy nhất ngoài người nhà gửi tin nhắn cho anh chính là cô hồ ly nhỏ ríu ra ríu rít kia, không còn ai khác nữa.
Sau khi mở khóa ra, anh thấy sáu đến bảy link chia sẻ của nhà hàng Michelin xuất hiện trong WeChat.
Khung trò chuyện hiển thị đối phương đang soạn tin nhắn.
Từ Thanh Đào đắn đo gõ chữ: [Anh Thời Dữ ơi, anh cảm thấy những nhà hàng này thế nào? v]
Anh phát hiện cô rất thích dùng biểu cảm “v” này.
Do đó, anh đáp lại một câu không liên quan: [v là gì?]
Từ Thanh Đào không ngờ anh lại xảo trá như vậy: …
Cứu mạng! Trần Thời Dữ anh sinh sau năm chứ đâu phải sau năm đâu, đúng không??
Bị anh chuyển chủ để một cách đột ngột, Từ Thanh Đào đành phải thành thật trả lời: [Không có ý gì, chỉ là một meme bán manh [] mà thôi…]
[] Bán manh 卖萌 /mài méng/, nghĩa là tỏ vẻ dễ thương, thường được dùng nhiều nhất trong khi chụp ảnh. Từ “manh” - 萌 - này có nghĩa là cây cỏ nảy mầm, nhưng ngày nay nhiều người Trung Quốc dùng nó để chỉ độ đáng yêu của một người, một đồ vật hay con vật. Do đó, bán manh (卖萌) có nghĩa là tỏ vẻ dễ thương.
Chắc anh chưa đến mức không hiểu từ “bán manh” đâu nhỉ?
Chẳng lẽ, trong những năm qua, anh không dùng mạng xã hội ư?
Một giây sau, Trần Thời Dữ dùng hành động thực tế để chứng minh anh sử dụng mạng xã hội thành thạo tới mức nào.
Người đàn ông gửi một tấm ảnh chụp màn hình đến.
Là trang Baidu, trên khung tìm kiếm nhập dòng chữ “Bán manh là gì?”.
Baidu trả lời: Chỉ những người giả vờ tỏ ra dễ thương, nghiêng về làm nũng.
Ham học hỏi đấy chứ.
Đúng là lòng ham học hỏi rất mạnh mẽ mà!
Ngay sau đó, Trần Thời Dữ từ tốn phản hồi: [Em đang làm nũng giả vờ đáng yêu à?]
Từ Thanh Đào: …
Tên thẳng nam thối tha này! Anh có biết điều này sẽ khiến cuộc trò chuyện đi vào ngõ cụt hay không hả!
Hơn nữa, cái gì gọi là giả vờ đáng yêu cơ chứ?!
Cô quen dùng meme đó, được không hả!
Hồi lâu sau, Trần Thời Dữ lại gửi thêm một câu nữa, thản nhiên như không để ý: [Nói chuyện với người khác cũng dùng?]
Từ Thanh Đào cười ha ha một tiếng, không chú ý đến giọng điệu của anh, hung hăng đáp trả: [Tôi giả vờ đáng yêu khắp nơi làm gì?]
Cô có ăn no rửng mỡ đâu.
Chỉ vì muốn hẹn anh nên mới gửi những biểu cảm đó mà, không phải sao?
Khung trò chuyện rơi vào thinh lặng tầm hai giây.
Đối phương trả lời: [Cũng đúng.]
Từ Thanh Đào đang tích cơn tức, lửa giận thoát ra ngoài: [Anh Thời Dữ, anh có thấy anh độc thân nhiều năm như vậy không hẳn là không có nguyên nhân không…]
Gõ chữ được một nửa, khung trò chuyện lại nhảy ra một tin nhắn.
Trần Thời Dữ chậm rãi trả lời: [Không cần giả vờ cũng rất đáng yêu rồi.]
Từ Thanh Đào: …
Thần kỳ thật, bớt giận rồi, chuyện gì đang xảy ra vậy chứ?
Nhìn lịch sử trò chuyện, Từ Thanh Đào không nhịn được mà chụp ảnh màn hình lại rồi đăng lên vòng bạn bè.
Kèm theo dòng trạng thái đầy sang trọng và quyến rũ: [Ồ!]
…
Hoa Châu Quân Đình nằm ở phía Bắc khu trung tâm thương mại Vân Kinh, trong ồn ào có yên tĩnh. Năm xưa, nơi đây là phủ Thân Vương, đã trải qua thời quân phiệt từ trước cho đến sau khi lập nước. Những người nổi tiếng của giới chính trị đã bán đấu giá nhiều lần, cuối cùng, sản nghiệp này đã rơi vào tay nhà họ Trần.
Khoảng sân khách sạn thuộc kiểu Trung, trông nó sâu hun hút, có nhà thủy tạ bao quanh, rường cột chạm trổ giao thoa tinh xảo, cây thủy sam len lỏi trong các khe đá.
Trong phòng bao “Thính hà tiểu trúc” có một bữa tiệc gia đình đơn giản.
Bà cụ với thân thể già yếu, không muốn ra khỏi tứ hợp viện []. Những người đến đa số đều là họ hàng thân thích của nhà họ Trần và con cháu vai dưới.
[] “Tứ hợp viện” hay còn được gọi là “Tứ hợp phòng”, là một hình thức kiến trúc tổ hợp của nhà dân vùng Hoa Bắc Trung Quốc. Nhà Tứ hợp viện được xây bao quanh một sân vườn theo bốn hướng Đông Tây Nam Bắc. Thông thường gồm có nhà chính tọa Bắc hướng Nam, nhà ngang hai hướng Đông - Tây và nhà đối diện với nhà chính. Bốn nhà đều bao quanh sân vườn ở giữa, cho nên được gọi là Tứ hợp viện.
Sau khi trả lời Từ Thanh Đào, Trần Thời Dữ bỏ điện thoại xuống.
Cùng với đó, khi anh cử động, giọng nói xung quanh anh cũng nhẹ nhàng hơn hẳn.
Là người nắm quyền trẻ tuổi nhất nhà họ Trần, trong những năm diễn ra cuộc nội chiến với Trần Kiều, mọi người đều từng nghe qua những trận gió tanh mưa máu.
Hằng Gia khổ cực lầm than, mãi cho đến năm nay mới dần bình ổn trở lại. Một vài người lớn tuổi trong hội đồng quản trị trực tiếp bị cách chức. Ngày nay, cùng với việc quyền lực trong tay Trần Thời Dữ đang dần được khuếch đại, nhà họ Trần ngày một e ngại anh hơn.
Ba mẹ Trần Thời Dữ không may gặp tai nạn hàng không và đã qua đời khi anh mới học cấp ba.
Bấy giờ lại không còn đấng bề trên nào có thể áp chế được anh.
Không khí ăn uống trên bàn vô cùng nhạt nhẽo, cuối cùng, cô nhỏ của Trần Thời Dữ Trần Dạng không thể nhìn tình cảnh này thêm được nữa, khẽ lên tiếng khơi gợi chủ đề nói chuyện: “Thời Dữ à, nghe bà nội nói cháu vừa về nước đã đi nhận giấy kết hôn, khi nào thì cháu dẫn cháu dâu về nhà thăm hỏi đây? Cháu không còn nhỏ nữa, về chuyện kết hôn, nếu mọi người có thể giúp đỡ được gì thì sẽ giúp đỡ thôi.”
Trần Thời Dữ trả lời không mặn mà gì cho cam, chỉ lạnh nhạt gật đầu.
Lại chìm vào khoảng không thinh lặng, Trần Dạng đành chuyển hướng chủ đề sang con gái mình: “Con cũng không còn nhỏ nữa, anh họ con đã kết hôn rồi, thế mà con còn không hiểu chuyện nữa à.”
Con gái Trần Dạng đi du học bốn năm ở nước ngoài, năm nay mới về nước đã tìm được một công việc thực tập trong ngân hàng đầu tư, kết quả là, chưa đi làm được bao lâu mà đã có chút tâm tư với cấp trên của mình: “Con không hiểu chuyện chỗ nào chứ? Chẳng phải là do đối tượng con muốn kết hôn sắp đính hôn rồi hay sao?”
Cô gái nhỏ nói xong thì vẫn thấy không phục, gương mặt được trang điểm tinh tế hơi nhíu lại: “Con cũng không biết con thua kém vợ chưa cưới của anh ấy chỗ nào nữa. Đúng rồi, dáng người của cô ta không đẹp, chân cũng chẳng ra làm sao!”
Vừa nói vừa lấy ảnh trong điện thoại ra đưa cho Trần Dạng, tức đến nỗi chỉ liếc nhìn bà.
Bức ảnh được lưu từ bảng tin của Tống Gia Mộc, trong ảnh là bóng dáng anh ta và vợ chưa cưới, một đứng một ngồi.
Giống như đang kiếm tìm đồng loại, ở hiện trường chỉ có mỗi mình Trần Thời Dữ và cô ấy là cùng tuổi.
Cô gái nhỏ xoay đầu lại, tiện thể đưa điện thoại cho anh xem: “Anh họ, anh có nghĩ là mắt nhìn người của anh ấy có vấn đề hay không?”
Trần Dạng không ngờ con gái mình lại trẻ người non dạ, không biết sợ hãi đến nỗi này. Lá gan cũng lớn thật đấy, khiến trái tim bà căng thẳng không thôi.
Không khí trong phòng bao bỗng trở nên tĩnh lặng đến lạ, bà cho rằng Trần Thời Dữ sẽ trở mặt đứng dậy, kết quả là, anh chỉ hờ hững.
Lạnh lùng nói: “Mắt anh ta có vấn đề, mắt em kém hơn cả anh ta.”
Em họ:??
Công kích người ngoài thì cũng đành thôi đi, vì sao lại đột nhiên công kích mình cơ chứ?
…
Từ sau khi tham dự bữa tiệc tối của Minh Thần, tâm trạng của Tống Gia Mộc luôn trong trạng thái sa sút.
Thể hiện rất rõ ràng trong những lần tụ họp với bạn bè, gần như tất cả mọi người đều có thể nhìn ra.
Trong ván bài, bạn tốt Đường Tuyên vứt ra một đôi K, giống như vô ý mà hỏi: “Là người sắp kết hôn tới nơi rồi mà tâm trạng vẫn không tốt à?”
Chuyện nào không nên nói thì đừng nói đến làm gì, nghĩ đến tiệc đính hôn với Trình Gia Di, nghĩ đến những ồn ào cãi vã khiến cho việc gặp Từ Thanh Đào một lần cũng khó, lòng anh ta càng thấy phiền muộn hơn.
Điện thoại trên bàn đổ chuông, là Trình Gia Di gọi đến.
Tổng cộng đổ chuông ba cuộc, Tống Gia Mộc chỉ liếc nhìn, sau đó mệt mỏi dựa lên ghế sô pha.
Nhìn một vòng trong phòng bao, đều là những người bạn thân thiết với anh ta nhưng bây giờ chỉ biết mặt đối mặt nhìn nhau.
Cuối cùng, Đường Tuyên đành lên tiếng: “Điện thoại của chị dâu đấy, không nghe máy à?”
Tống Gia Mộc không nói gì.
Đường Tuyên nhíu mày: “Không phải chứ, Gia Mộc, dáng vẻ này của cậu là thế nào đây? Đừng nói với tôi là cậu đang thấy hối hận, hối hận vì vào cái ngày đi nhận đăng ký kết hôn với Từ Thanh Đào lại “gương vỡ lại lành” với chị của cô ấy, rồi lại thấy hối hận vì bây giờ phải đính hôn với chị cô ấy đấy nhé.”
Hồi lâu sau, Tống Gia Mộc mới buồn bã không vui mà lên tiếng, trả lời không đúng trọng tâm câu hỏi: “Từ Thanh Đào không chịu gặp tôi.”
Đường Tuyên đã quen biết Tống Gia Mộc nhiều năm rồi, chưa từng nhìn thấy anh ta đau khổ vì tình như thế này, quả thật là không hề giống tính cách lạnh lùng, tẻ nhạt của anh ta một chút nào.
Tống Gia Mộc có tính cách lạnh lùng, nói dễ nghe một chút thì anh ta là người theo chủ nghĩa vị kỷ, nói khó nghe một chút thì là ích kỷ.
Đường Tuyên cười cười, an ủi: “Đây cũng không phải là lần đầu tiên cô ấy làm như vậy mà, trước đây cũng cãi vã ồn ào như thế nhưng không phải là cô ấy vẫn ngoan ngoãn trở về bên cạnh cậu hay sao? Ồn ào chỉ để cho cậu xem mà thôi, điều đó chứng tỏ là cô ấy vẫn còn quan tâm đến cậu đấy. Vì ghen nên mới tức giận, phụ nữ là vậy mà.”
Anh ta biết nguyên do đằng sau chuyện đính hôn của Tống Gia Mộc, bạn gái cũ đang ở tình thế “ngàn cân treo sợi tóc”, tính mạng đang cận kề hiểm nguy, cùng lắm là chỉ cần ở bên và chăm sóc cô ta nốt ba tháng cuối cùng nữa mà thôi.
Cùng là đàn ông với nhau, anh ta có thể đồng cảm với những trách nhiệm và nỗi áy náy mà Tống Gia Mộc đang phải trải qua.
Tống Gia Mộc vẫn không nói năng gì, không biết đã trôi qua bao lâu.
Giống như nói cho chính anh ta nghe, cũng giống như đang nói cho mình nghe, lại giống như đang lẩm bẩm một mình: “Lần này khác.”
Nhưng, khác chỗ nào thì Tống Gia Mộc lại không sao nói ra cho được.
Có lẽ là khi nhìn thấy chiếc cà vạt tương tự ở bữa tiệc tối qua, hoặc có lẽ là thái độ dứt khoát trước nay chưa từng có của Từ Thanh Đào.
Uống mấy cốc rượu sầu, bạn bè cũng lần lượt kéo đến.
Có đồng nghiệp, cũng có đối tác trong kinh doanh.
Trong đó có vợ của khách hàng, cũng là người quen, vừa hỏi thì biết năm đó cô ấy cũng là học sinh của trường trung học phụ thuộc.
Chỉ có điều, cô ấy kém hơn Tống Gia Mộc một khóa. Khi nói chuyện, nghe cô ấy nhắc đến việc hồi cấp ba cô ấy học lớp A và còn là bạn học của Từ Thanh Đào.
Nói đến Từ Thanh Đào, vợ của khách hàng bỗng “à” một tiếng, tìm chủ đề nói chuyện với Tống Gia Mộc, anh ta trông thấy sự tò mò từ cô ấy: “Tôi nhớ hình như cô ấy theo đuổi anh Tống mấy năm, vậy là hai người sắp đính hôn rồi ư? Tôi có nên nói một tiếng chúc mừng không nhỉ? Không biết tôi có cơ may được uống một ly rượu mừng hay không?”
Ai ngờ, vừa dứt lời, không khí bỗng hơi ngượng ngùng, Đường Tuyên đành phải giảng hòa: “Chuyện đã qua lâu rồi, cô mới nghe tin tức thôi đúng không, Gia Mộc và Từ Thanh Đào đã chia tay từ lâu rồi.”
Định nịnh nọt nhưng lại không đúng lúc, vợ khách hàng lập tức ngượng ngùng tìm cớ: “Ồ, ồ, tôi nói rồi mà, bảo sao hôm nay lại không thấy cô ấy. Lần trước còn nói mấy câu trong nhóm bạn học cơ mà.”
Sau khi ngượng ngùng mấy giây, bầu không khí lại náo nhiệt hẳn lên.
Anh khách hàng bị dọa toát mồ hôi hột, trừng mắt nhìn vợ mình: “Sau này em bớt nói mấy chuyện không thực tế như thế này lại đi!”
Vợ anh ta cũng thấy tủi thân: “Em có biết đâu?”
Như thể là chợt nhớ ra điều gì đó, cô ấy lên tiếng: “Ban nãy em còn lướt thấy cô ấy đăng ảnh khoe tình cảm trên bảng tin đó.”
Thì ra không phải là thể hiện tình cảm với Tống Gia Mộc.
Cạn lời.
Giọng cô ấy không quá lớn nhưng cũng không hề nhỏ.
Họ còn ngồi cách Tống Gia Mộc không xa, ba chữ “khoe tình cảm” cứ thế mà rơi vào tai anh ta, không sót một chữ nào.
Không khí trong phòng bao chợt đông cứng lại.
Đôi mắt đào hoa đang khép lại nghỉ ngơi bỗng chậm rãi mở ra, giọng nói lạnh lẽo như băng, mang theo cả sự khó tin hiếm hoi: “Cô nói gì?”
————