Câu “anh đồng ý” của Trần Thời Dữ đến một cách đột ngột, đánh thẳng vào tâm tình ngổn ngang chưa kịp chuẩn bị kỹ lưỡng của Từ Thanh Đào.
Câu tỏ tình đã suy nghĩ được một nửa bỗng chốc mắc kẹt lại, lời nói ra lại trở thành một ý khác: “… Anh có trả lời nhanh quá không đấy.”
Có ai tự hỏi tự đáp đồng ý với lời tỏ tình của người ta như anh đâu?!
“Nhanh à?” Dường như Trần Thời Dữ không nhận ra mình đã “nhanh” cỡ nào, thoáng khựng lại: “Sao anh cảm thấy cũng được mà?”
Anh còn rất hùng hồn: “Không phải anh đã nghĩ ba giây à?”
Ừ.
Ba giây.
Chẳng lẽ anh cảm thấy ba giây chậm lắm hả?!
Nhưng hình như tâm trạng cô bỗng trở nên tốt lên theo câu này của anh.
Từ Thanh Đào lầm bầm: “Thế cũng nhanh lắm đấy.”
Nhiều lúc sự dịu dàng của Trần Thời Dữ xuất hiện không quá ba giây, nghe câu này của Từ Thanh Đào, anh bèn thuận miệng đáp: “Từ Thanh Đào, có ai nói với em là không thể dùng từ “nhanh” để miêu tả về đàn ông chưa?”
Từ Thanh Đào: “… ”
Chợt nhận ra hàm nghĩa khác trong câu nói của chính mình.
Gương mặt vốn cực kỳ nhợt nhạt của cô bắt đầu đỏ lên.
Lắp bắp giải thích: “Em không có ý đó.”
“Cũng đúng. Dù sao thì nói gì cũng phải có chứng cứ.” Trần Thời Dữ như có ý khác: “Em chưa từng thử nữa mà, hiểu lầm anh cũng là chuyện bình thường.”
Từ Thanh Đào: …
Đừng có nói bậy nói bạ sau khi mới tỏ tình xong nữa được không!!!
Nhưng mà, nhớ đến việc tỏ tình, thoáng chốc, tâm trạng Từ Thanh Đào bình tĩnh lại.
Trần Thời Dữ đồng ý nhanh không có nghĩa là cô sẽ cứ thế mà qua quýt cho xong.
Những năm bỏ lỡ nhau, cô muốn bù đắp cho anh từng chút, từng chút một.
Trong chốc lát, bầu không khí chợt thinh lặng.
Từ Thanh Đào ngẩng đầu, không biết từ khi nào, nước mắt trên gương mặt đã cạn khô, chỉ còn lại đôi mắt hồ ly rực rỡ ngó quanh, giờ phút này đây, đôi mắt ấy đang kiên định và nghiêm túc nhìn ngắm anh.
“Trần Thời Dữ, mặc dù anh đã đồng ý với em, nhưng em vẫn muốn nghiêm túc nói với anh thêm lần nữa.”
Cô hít một hơi thật sâu: “Em thật sự rất thích anh, không phải kiểu tùy tiện chơi với anh, cũng không phải vì muốn chọc tức bạn trai cũ.”
Lúc mới vừa nói ra câu “thích anh” này nghe vẫn hơi ngượng miệng, hình như càng về sau thì cô càng nói một cách lưu loát, có một loại tình yêu không cần thầy dạy cũng tự biết, cứ thế nó chầm chậm lấp đầy lồng ngực.
“Em thật sự rất thích anh, yêu anh, kiểu muốn cùng anh đi hết một đời ấy, dù sau này Hằng Gia có phá sản thì em cũng sẽ trộm xe điện để nuôi anh.” Nói đến đây, dường như Từ Thanh Đào đã hoàn hồn lại, đi tìm túi của mình.
Nhưng hôm nay cô mặc một chiếc váy dài rất mỏng đến tham gia tiệc tối, trời bên ngoài lạnh, Trần Thời Dữ đã cởi áo khoác khoác lên cho cô từ lâu rồi. Sờ vào chỉ sờ được túi áo vest của người đàn ông, lúc lục đến túi xách mini, bên trong cũng chỉ có điện thoại và căn cước công dân.
Trông Từ Thanh Đào trịnh trọng đến lạ, cô đặt điện thoại vào tay Trần Thời Dữ, đối phương nhướn mày nhìn cô.
Cô lặng lẽ mở lời, nhưng giọng nói vô cùng kiên định: “Trong Alipay và WeChat của em cộng lại được mười nghìn tệ, mật khẩu là sinh nhật em, thẻ ngân hàng không mang theo để ở nhà, chờ chút nữa về nhà đưa cho anh.”
Như muốn chứng minh mình không cần trộm xe điện cũng nuôi nổi anh.
Ngẫm nghĩ hồi, cô vẫn quyết định nhấn mạnh ưu điểm của mình: “À thì, công việc hiện tại của em đang rất ổn định, lương mỗi tháng cũng mười hai nghìn tệ, còn có thưởng mỗi quý và thưởng cuối năm, phúc lợi của công ty cũng rất tốt, sếp của em bảo, chỉ cần em nỗ lực chút nữa, vài năm nữa sẽ có thể làm phó chủ biên, em…”
Không hiểu sao cô lại nói ra những điều này.
Nhưng Trần Thời Dữ vẫn im lặng lắng nghe.
“Thật ra em cũng cố gắng làm việc lắm, cũng tính là rất có tiền đồ.” Từ Thanh Đào nói đến đây, lại cảm thấy so với công việc của Trần Thời Dữ thì công việc của cô chẳng đáng nhắc tới, thế là chủ đề cũng dần dần rẽ ngang: “Sau đó tính tình cũng khá tốt, cũng không ăn nhiều, sẽ không làm phiền người khác lắm…”
Nhưng nói đến đây, giọng nói Từ Thanh Đào ngưng bặt lại.
Thật ra tính cô cũng không tốt lắm, cứ thích nũng nịu dính người, thỉnh thoảng còn thích thảo mai một tí. Mấy tháng ngắn ngủi sau khi kết hôn, đã gây thêm vô số phiền phức cho Trần Thời Dữ, vậy nên càng nói giọng càng nhỏ, càng không có khí thế.
Nói đến cuối cùng, giọng nói cũng nghẹn ngào.
Nước mắt bất ngờ tràn đầy hốc mắt.
Sự bất an khi ở nhờ nhà người thân thời niên thiếu bỗng chốc cuồn cuộn kéo về, cô biết, chỉ có không gây phiền hà cho người khác mới là tốt nhất mà thôi.
Càng sợ bị vứt bỏ thì càng muốn chứng minh giá trị của bản thân, làm bản thân trông có vẻ không tồi tệ đến thế.
Người ta nói, không thể vứt bỏ một chú chó hai lần, vào lần thứ ba, nó sẽ lựa chọn cái chết.
Từ Thanh Đào bị nhà họ Trình vứt bỏ một lần, cũng bị Tống Gia Mộc vứt bỏ một lần.
Hình như trong mấy chục năm cuộc đời ngắn ngủi này, cô chưa từng được ai đó kiên định chọn lựa.
Cho nên mỗi lần nhìn thấy một tia hy vọng là lại sống chết bám chặt lấy khúc gỗ nổi, không chịu lỏng tay, như thể người bị đuối nước.
“Em muốn nói với anh rằng.” Dùng sức hít mũi vào: “Em sẽ trở nên tốt hơn, thế nên anh có thể yên tâm kết hôn cùng em.”
Cô nói xong, một hồi lâu sau Trần Thời Dữ không nói gì.
Cô gái mặc áo khoác của anh, bởi vì cơ thể nhỏ nhắn nên được bao bọc trong áo của người đàn ông, tự dưng trông cô có vẻ nhỏ đi vài tuổi.
Có lẽ do đã khóc một lần nên sắc mặt cô vẫn hơi trắng, hốc mắt đỏ ửng, mái tóc dày công làm cũng hơi lộn xộn, yếu ớt như thể một cơn gió cũng có thể thổi bay đi mất.
Dường như lúc mặt trời mọc.
Cô sẽ biến thành bọt biển rồi biến mất.
Đây là cô gái của anh.
Cô gái mà anh đã cất giấu trong lòng nhiều năm.
Cứ thế cẩn thận dè dặt dâng lên mọi thứ của mình, như sợ anh vì nổi lên hứng thú nhất thời mà đồng ý cô, rồi sau đó lại vứt bỏ cô.
Trong tim như bị chiếc gai vừa mềm mại vừa sắc bén đâm vào.
Khiến anh thở thôi cũng thấy nhói đau.
Gió thổi qua mặt biển, sau đó cô nghe được giọng anh.
“Từ Thanh Đào, em có nhớ hồi cấp ba anh từng nói muốn đến xem em biểu diễn không?”
Thoắt cái đã đổi chủ đề, quá nhanh chóng, Từ Thanh Đào không bắt kịp nhịp điệu này cho lắm.
Trong ấn tượng của cô, đúng là có chuyện này thật.
Nhưng vì khi ấy cô bị Trình Gia Di nhốt trong nhà, cộng thêm lúc sau đã xảy ra quá nhiều chuyện.
Một chuỗi sự việc như thiên thạch khổng lồ đập vỡ nát hết cuộc sống vốn đã “họa vô đơn chí” [] của cô.
[] Hoạ vô đơn chí: nghĩa là tai hoạ, những điều xui xẻo thường không đến một lần mà nó sẽ xảy ra liên tiếp.
Dù cho thuở thiếu thời, trong lòng hằng chôn giấu một tình cảm khó lòng giải thích với anh.
Cũng bị guồng quay của cuộc sống và vận mệnh nghiền ép thành những hạt bụi nơi sâu thẳm.
Ngay cả bản thân cô cũng sống không tốt.
Sao dám đi yêu người khác đây?
Hôm ấy,vì sự vắng mặt của cô, để thuận lợi hoàn thành buổi biểu diễn, Hồ Tiểu Xuân không thể không chọn An Hạ làm nữ diễn chính.
Cũng bắt đầu từ ngày ấy, lời nguyền cô hại Trình Gia Di bị tàn tật đôi chân cứ như xiềng xích khổng lồ xích chặt cô lại.
Cô phát hiện cô không thể múa được nữa.
Như nàng tiên cá bé nhỏ dùng đuôi cá xinh đẹp để đổi lấy đôi chân thẳng tắp.
Mỗi bước nhảy đều đau khổ như thể đang đạp trên lưỡi dao.
Lời nguyền rủa của dì út, sự khinh thường của bạn bè, những lời đồn đại ngập trời.
Dường như tất cả mọi người đều đang trách mắng cô, là do cô đã hại Trình Gia Di mất đi đôi chân.
Cô ta đã vì mày mà cả đời này không đứng dậy được nữa.
Mày còn tư cách gì để múa? Mày còn mặt mũi để múa nữa à?
Mày còn múa nữa thì có nghĩa là mày đang giẫm đạp trên sự bất hạnh của chị mày.
Như con dao vô hình cứa vào xương vào thịt.
Lồng ngực khó chịu.
Từ Thanh Đào cố gắng đá những ký tức nặng nề này ra, đối diện với ánh mắt Trần Thời Dữ, cô gật đầu.
“Em nhớ chứ.” Giọng Từ Thanh Đào vì mới khóc xong nên mang theo âm mũi mềm mại: “Nhưng hôm ấy em…”
Quá khứ nặng nề không chịu nổi ấy là những giây phút thảm hại nhất cuộc đời này của cô.
Không muốn để anh biết.
“Em bận việc nên không thể tham gia buổi diễn.”
Thế nên, nếu Trần Thời Dữ đã mua vé đi xem.
Có lẽ cũng là xem buổi diễn của An Hạ.
“Anh biết.” Trần Thời Dữ dời mắt, anh nhìn vào cô: “Nhưng anh đã đến xem em nhảy.”
Ký ức bỗng chốc bất ngờ tuôn ra từ trong trí nhớ của hai người.
Cô nhớ, vào hôm sốt cao không hạ ấy, cô đè nén giọng điệu đau khổ tột cùng của mình, cực kì tủi thân chất vấn.
… Anh không đến xem em múa.
Như nhận ra điều gì đó, Từ Thanh Đào chợt ngẩng đầu lên.
Chạm mắt với anh, không khí nặng nề như biển cả.
Giọng anh rất đỗi dịu dàng: “Điệu múa chỉ múa cho mình anh xem.”
Ánh chiều tà hôm ấy dường như cứ thế mà rọi vào làn váy tung bay gợn sóng của thiếu nữ.
Cô nắm chặt lấy khuyên tai ngọc trai, đứng trên con đê không ai để ý mà khóc sướt mướt.
Anh đứng nơi bóng râm đằng xa không nói lời nào, trong tay là vé vào cổng vẫn chưa được duyệt.
Cô đã khóc bao lâu thì anh đứng phía sau bấy lâu.
Vẻ mặt của thiếu niên bị bóng mờ che khuất.
Chỉ có đôi tay cuộn chặt lại thành nắm đấm đang khẽ run rẩy.
Nước mắt của cô như rơi vào lòng anh.
Biến thành thanh kiếm sắc bén, trở thành vũ khí giết chết anh hết lần này đến lần khác.
Mãi cho đến khi ánh chiều tà le lói, vở diễn đầu tiên của sân khấu kịch Bình Hải thành công tốt đẹp.
Kiếm tìm khắp cả sân khấu kịch cũng chẳng có tràng vỗ tay nào là thuộc về cô.
Khi ấy anh không có tư cách để có thể quang minh chính đại ôm cô vào lòng.
Thế nên anh mới chạy khắp các con hẻm đường lớn ở Bình Hải, mua hết tất cả số pháo hoa mà mình có thể mua được.
Tối hôm ấy trên Bình Hải không có một ngôi sao nào.
Nhưng sau đó pháo hoa rực rỡ được đốt lên, thắp sáng cả bầu trời đêm.
Có thứ gì đó đã thay thế ngôi sao, tình cảm nồng nhiệt thời niên thiếu, một ánh nhìn thôi đã yêu cả đời.
Tiếng pháo nổ đinh tai nhức óc như đang hoan hô cho điệu múa không người biết đến, thắp sáng sự rung động thuần khiết mà long trọng đến tận cùng.
Anh từng hứa sẽ đến xem cô múa.
Từ đầu đến cuối, không hề thất hứa.
Nhịp tim Từ Thanh Đào bất ngờ đập nhanh hơn.
Như muốn kiểm tra suy đoán khó có thể tin trong lòng cô.
Trần Thời Dữ nói tiếp, giọng điệu hơi tuỳ ý lười nhác: “Giờ em có thể đếm ngược từ ba rồi.”
Giọng cô nghẹn lại nơi cổ họng, nhìn anh.
Thế là Trần Thời Dữ đếm giúp cô: “Ba.”
Nhìn vào đồng hồ đeo tay, là chiếc mà cô đã mua.
“Hai.”
“Một.”
Vừa dứt lời.
Trước mắt thình lình lóe lên một tia sáng, tiếp đó, một đóa pháo hoa cực lớn nở rộ trên bầu trời đêm, rơi xuống như mưa sao.
Ngay sau đó, càng ngày càng nhiều và liên tiếp không dứt, thắp sáng bầu trời đêm, thay cho bao ngôi sao.
Từ Thanh Đào mới nghe thấy giọng mình: “Pháo hoa hôm đó là do anh bắn à?”
Câu hỏi này, hình như cô không cần đợi đến đáp án của anh.
Hình như cô lại cảm thấy mất mặt nên khóc òa lên, nhưng lần này không phải gào khóc một mình nữa.
Như con thuyền phiêu bạt bấy lâu mà nay đã tìm được bến cảng cho riêng mình.
Cô vùi vào lòng anh, nắm lấy quà tặng duy nhất mà vận mệnh chuẩn bị cho cô.
“Từ Thanh Đào. Dù lúc trước cảm giác bị em xem như lốp dự phòng đáng ghét lắm.” Trần Thời Dữ thoáng dừng lại: “Nhưng đã nhiều năm trôi qua như thế rồi, anh chưa từng yêu ai khác.”
Vậy nên, em không cần cảm thấy sợ hãi, không cần thấy tự ti.
Vì trong mối tình này, anh cũng chưa từng chiếm được ưu thế.
Dẫu đã từng thấy bộ dạng chật vật nhất của cô.
Nhưng vẫn lao đầu vào lửa để yêu cô.
…
Đến khi ngồi vào xe, đầu óc Từ Thanh Đào vẫn còn mơ màng.
Tối nay đã có quá nhiều chuyện xảy ra, nhiều đến nỗi cô không kịp sắp xếp lại tâm trạng của mình.
Cộng thêm tối ở Bình Hải quá lạnh, vốn đã vào thu, Trần Thời Dữ không để cô đứng bên ngoài quá lâu nên dắt cô về thẳng nhà.
Chiếc Bentley chậm rãi chạy về Bách Nguyên Nhất Hào, vừa nãy mới tỏ tình với Trần Thời Dữ xong, Từ Thanh Đào cũng ngại nhắc lại chuyện nhỏ nhặt kia của mình.
Đợi đến về nhà tắm nước nóng xong, nhiệt độ ấm áp dần quay về cơ thể.
Đầu óc cô mới bắt đầu hoạt động trở lại.
Hình như lúc nãy Trần Thời Dữ bảo.
Đã nhiều năm trôi qua như thế rồi, anh chưa từng yêu ai khác.
Ý gì đây?
Từ Thanh Đào cứng đầu không chịu thừa nhận thật ra lòng mình đã hiểu ra ý nghĩa của câu nói đó.
Nhưng cũng không kìm được vô số pháo hoa đang nở rộ trong đầu cô.
Còn tung nổ mạnh mẽ hơn cả màn pháo hoa ban nãy Trần Thời Dữ dành cho mình.
Dù đó chỉ là lời ngon ngọt để dỗ cô thôi.
Thì cô cũng rất rất vui.
Dù sao, cô biết đây là hiện thực, không phải tiểu thuyết, chỉ cần hiện tại anh thích cô.
Là đủ rồi.
Nhưng vẫn không nhịn được mà ôm gối ôm chó bắp cải lăn lộn mãi trên giường.
Lăn mệt rồi, mới chầm chậm nhận ra một việc.
Vậy có lẽ bây giờ cô và Trần Thời Dữ chính thức ở bên nhau rồi nhỉ?
Hôn nhân giả tạo đã tăng lên một cấp, không còn quá giả tạo nữa?
Bấy giờ Từ Thanh Đào mới có cảm giác mình thực sự đang yêu.
Nhưng trong quá khứ, tình cảm giữa cô và Trần Thời Dữ phát triển ngoằn ngoèo ly kỳ, thế nên, bây giờ cô chỉ muốn vào tường nhà lấy loa tuyên bố sự thật rằng, cô và Trần Thời Dữ đã ở bên nhau thật rồi.
Mở tường nhà mình ra, phát hiện mấy tháng trước đã từng đăng ảnh kết hôn cùng Trần Thời Dữ.
:)
Mệt rồi.
Hơn nữa, không biết phải là ảo giác của cô không, rõ ràng đã đồng ý lời tỏ tình của cô.
Nhưng trên đường lái xe về, trông Trần Thời Dữ vẫn rất bình tĩnh.
Làm vậy thành ra chỉ có mỗi mình mình cực kỳ kích động.
Nhưng mà, nghĩ lại thì cũng đúng.
Thật ra họ đã kết hôn từ lâu, sau khi xác nhận tình cảm cũng sẽ không có quá nhiều thay đổi.
Thậm chí anh không hề mời mình sang phòng ngủ của anh.
Thời Tiểu Dữ đáng ghét, rõ ràng đã ở bên nhau rồi còn muốn chia phòng ngủ với cô vợ nhỏ của mình sao?!
Tâm trạng phấn khích suốt như này Từ Thanh Đào không hề ngủ nổi.
Mở tường nhà ra đăng trạng thái chỉ mình mình thấy.
“A a a a a a a a a a a a!! Mình thích Trần Thời Dữ quá đi mất a a a a!!! Được anh thích đúng là tốt quá luôn, làm ơn làm ơn anh hãy cứ thế thích em mãi nhé hu hu hu hu T.T!!!”
Tim vẫn đang đập mạnh.
Từ Thanh Đào cảm thấy tay chân mình cứng đơ không biết để đâu.
Nghĩ hồi lâu, cuối cùng vẫn không nhịn được, bèn dè dặt gọi điện cho Tạ Sênh.
Nửa đêm gọi điện thoại, chắc chắn có chuyện gì gấp gáp.
Kết quả là, Tạ Sênh vừa nhấc máy, Từ Thanh Đào đã nói: “Tớ với Trần Thời Dữ đã ở bên nhau rồi!”
Tạ Sênh vẫn còn ngái ngủ chợt tỉnh táo: “Nhanh vậy hả? Hồi nào vậy.”
Từ Thanh Đào: “Mới nãy đấy!”
“?”
Cảm thấy bên kia hơi thắc mắc, Từ Thanh Đào: “Sao không nói gì thế?”
“Mà này.” Tạ Sênh: “Chị hai của tôi ơi, cậu mới xác nhận quan hệ với cậu ta, còn là vợ chồng hợp pháp, giờ này không lo đời sống vợ chồng mà nửa đêm nửa hôm gọi điện làm phiền chó độc thân tớ đây làm gì?”
Từ Thanh Đào: “.”
Nghe đến bốn chữ “đời sống vợ chồng”.
Mặt cô không nhịn được mà đỏ lên.
Lúc trước, khi còn là vợ chồng giả với Trần Thời Dữ, đúng thật là chưa từng nghĩ đến vụ này.
Tạ Sênh tiếp tục: “Nhưng sao hôm nay bỗng nhiên cậu ở bên cậu ta vậy?”
Chuyện này kể ra rất dài, Từ Thanh Đào nói với Tạ Sênh tận mười phút.
Bao gồm cả vụ xảy ra mâu thuẫn với Trình Gia Di trong Đêm hội Weibo.
Nghe kể cô đã “trao tặng” cho Trình Gia Di một bạt tai, Tạ Sênh lập tức bảo đánh hay lắm.
Sau khi kể xong, đầu kia mới nói: “Nhưng tớ đâu có thấy hai người lên hot search đâu?”
Trình Gia Di cũng có chút danh tiếng trong giới giải trí.
Mọi người nhìn thấy bị ăn tát trong Đêm hội Weibo mà không lên hot search?
Từ Thanh Đào nhớ lại lúc ấy.
Mặc dù mâu thuẫn ở hiện trường khá là ầm ĩ, nhưng người phụ trách kịp thời khống chế, nghe họ nói cũng đã xóa ảnh ở hiện trường.
Chắc là đè xuống rồi, không gây ra sóng gió gì đâu.
Từ Thanh Đào cũng không nghĩ gì nhiều.
Sau khi cúp máy với Tạ Sênh, đối phương lại gửi một xấp tài liệu dạy học vào WeChat cho cô.
Đúng thế, lại là những bộ truyện tổng tài cưới trước yêu sau thiểu năng của lúc trước.
Vả lại, hình như lần này còn là phiên bản cao cấp hơn lần trước.
Tình tiết cưới trước yêu sau lần trước Tạ Sênh gửi cô khá trong sáng.
Theo sự thay đổi mối quan hệ của cô và Trần Thời Dữ, tài liệu dạy học Tạ Sênh gửi qua cũng càng ngày càng AI.
Ma xui quỷ khiến mở ra xem sơ qua, đập vào mắt là “Anh cười tà mị, sau đó nắm lấy cằm cô, thô bạo xé toạc áo cô ra, xxxxx, tiếp đó xxx…”
…
Hài hòa đến nỗi không thể đăng tải lên được luôn!
Vốn dĩ cô không nên tin tưởng Tạ Sênh lần nữa:)
Nhưng trong lòng hơi thất vọng.
Hình như sau khi xác nhận tâm ý với Trần Thời Dữ, cách hai người chung sống với nhau không thay đổi gì mấy.
Hình như cô lại tham lam hơn một chút rồi.
Lúc trước chỉ hy vọng anh thích mình, giờ đây lại mong anh thích mình rõ hơn chút nữa.
Từ Thanh Đào dứt khoát đẩy cửa phòng ngủ, đi ra phòng khách rót cốc nước.
Kết quả là, cô bất ngờ phát hiện Trần Thời Dữ cũng không về phòng ngủ.
Bình thường anh không ở phòng ngủ thì là ở phòng sách.
Cũng rất ít khi thấy ngồi trong phòng khách vào buổi tối.
Nhận ra quan hệ vi diệu hiện giờ của hai người họ.
Bước chân Từ Thanh Đào thoáng khựng lại, sau đó vờ như không có việc gì mà rót cốc nước.
Sau khi về phòng ngủ của mình, như nhớ ra gì đó.
Từ Thanh Đào lại lục thẻ ngân hàng từ túi xách mình hay đeo ra, sau đó ra lại ra phòng khách.
Lần này, cô ngồi thẳng xuống sô pha, đối diện với Trần Thời Dữ đang nhướn mày.
Cô đặt thẻ ngân hàng vào tay anh: “Lúc trước đồng ý đưa anh thẻ ngân hàng đấy. Mật khẩu là sinh nhật em, nói chung là có hơn hai mươi nghìn tệ tiền tiết kiệm.”
Trần Thời Dữ chậm rãi nhìn cô: “Ý gì đây?”
Mặt Từ Thanh Đào hơi đỏ: “Không phải hôm nay em đã tỏ tình với anh đấy sao, sau đó anh cũng đồng ý rồi, em cảm thấy có lẽ giờ chúng mình là…”
Định nói “người yêu”.
Nhưng hình như sau khi kết hôn mà nói ra câu này thì không đúng cho lắm.
Thế là đổi cách nói khác: “Đã thật sự là người nhà.”
Cô dùng cách nói “người nhà” mà rất ít người sử dụng.
Chứ không phải “bạn đời”.
Có lẽ cũng liên quan đôi chút đến tính cách của cô.
Từ Thanh Đào tiếp tục: “Vậy nên em cảm thấy em nên đưa tiền cho anh giữ.”
Trần Thời Dữ: “Thế nên em đưa anh tiền để ăn vặt à?”
Tiền ăn vặt?
Từ Thanh Đào mơ màng gật đầu, anh muốn nghĩ thế cũng được.
Dù sao cô cũng quyết định sẽ tốn tiền nuôi anh.
Một lúc lâu sau vẫn không có ai nói chuyện.
Mãi đến khi tự dưng Trần Thời Dữ thấy dễ thương nên bật cười.
Từ Thanh Đào còn tưởng là chê tiền ít, “phúc chí tâm linh” mà nhớ đến một chuyện lớn hơn: “Ngoại trừ những thứ này ra thì còn có tiền thưởng năm trăm nghìn tệ dám làm việc nghĩa của em nữa, đến lúc đó, chờ em lấy được tiền thì em đưa anh hết.”
“Trong chốc lát mà cho anh nhiều như thế này.” Trần Thời Dữ ung dung thong thả mà bảo, anh khôi phục lại bản tính mà trêu chọc cô: “Sẽ khiến anh hiểu lầm là em đang muốn, ngủ với anh.”
Ngủ với anh?
Sau một thoáng mờ mịt, Từ Thanh Đào đã nhớ đến Trần Thời Dữ còn có thiết lập nhân vật “bán thân” với giá tám trăm nghìn nữa.
Bình thường anh bắt được cơ hội thì sẽ thích trêu ghẹo Từ Thanh Đào, nhiều lần rồi nên Từ Thanh Đào cũng đã quen.
Nhưng không biết vì sao, lần này cô lại nhớ đến một việc, rõ ràng là họ đã ở bên nhau, nhưng vẫn không thay đổi cách thức chung sống gì, trong lòng đột nhiên nảy ra dũng khí.
Anh trêu chọc cô à?
Cô không thể chọc ngược lại anh ư?
Đã lưỡng tình tương duyệt.
Cô vẫn không thể muốn ngủ với anh à?
Thế là, nhìn vào đôi mắt anh, Từ Thanh Đào thốt ra một câu: “Cũng có khả năng là, anh không hiểu lầm.”
Thoáng khựng lại: “Em muốn ngủ với anh đấy.”
Phòng khách bất chợt yên lặng hẳn đi.
Hình như Trần Thời Dữ hơi kinh ngạc, khẽ nhướn mày nhìn cô.
Ánh mắt như có điều suy nghĩ, còn che giấu niềm vui.
Khác hoàn toàn với Từ Thanh Đào.
Biết ngay mà, kiểu mặt dày vô đối như Thời Tiểu Dữ dù có bị trêu ghẹo thì cũng sẽ không có phản ứng gì mà T.T!!
Nhưng Từ Thanh Đào lại có hơi ngượng ngùng.
Ngồi thêm lúc nữa, cuối cùng không ngồi nổi nữa, cô vội vã đứng dậy muốn về phòng ngủ.
Kết quả là, túi của áo ngủ nông nên lúc đứng dậy, điện thoại đang để bên trong bị rơi xuống sô pha.
Không biết cảm ứng đụng vào đâu, màn hình cứ thế mà sáng lên, thời gian khóa màn hình của Từ Thanh Đào cũng rất dài, từ nãy đến giờ vẫn chưa tự động tắt màn hình, thế là giao diện vẫn dừng trên tài liệu dạy học cưới trước yêu sau mà Tạ Sênh gửi cho cô, dòng đầu tiên là câu: “Anh cười tà mị, sau đó nắm lấy cằm cô, thô bạo xé toạc áo cô ra!”
Nội dung muốn đen tối cỡ nào thì đen tối cỡ đó.
Ánh mắt Trần Thời Dữ dừng trên màn hình, sau đó khựng lại.
So với sự im lặng thoạt đầu của phòng khách.
Giờ có thể gọi là lặng im như chết.
Đặc biệt là Trần Thời Dữ còn rất hứng thú mà cầm điện thoại lên trước mặt Từ Thanh Đào.
Tiện tay thoát khỏi giao diện tiểu thuyết, vừa hay dừng trên lịch sử trò chuyện với Tạ Sênh.
Tạ Sênh: [Tài liệu dạy học cưới trước yêu sau, cầm đi, không cần cảm ơn]
Tạ Sênh: [Sau khi học xong đảm bảo làm chồng cậu thần hồn điên đảo, sung sướng ngất ngây!]
Trong nháy mắt, không chỉ mỗi phòng khách là yên lặng.
Ngay cả thế giới cũng lặng im theo.
Nửa buổi sau, nghe thấy giọng Trần Thời Dữ, cười một tiếng, hơi có ý xấu: “Thần hồn điên đảo? Sung sướng ngất ngây?”
Còn rất nhấn mạnh bốn chữ “sung sướng ngất ngây” nữa chứ.
Từ Thanh Đào: …
Để cô chết đi, ngay bây giờ.
Trần Thời Dữ nhướn mày: “Em lén lút học sau lưng anh như thế đấy à?”
Từ Thanh Đào: “…”
Từ lỗ tai đến gò má đã đỏ bừng như gấc rồi.
Từ Thanh Đào mới nặn ra một câu, nhỏ xíu như tiếng muỗi vo ve: “… Có lén lút đâu.”
“Đúng là không cần phải lén lút.”
Trần Thời Dữ nhìn cô, trong mắt ánh lên vẻ nặng nề.
Từ Thanh Đào vẫn chưa kịp phản ứng đã cảm thấy trọng tâm mình không vững.
Như trời đất quay cuồng, trực tiếp bị Trần Thời Dữ túm lấy cánh tay, ngã vào trong lòng anh.
Sức lực của nam nữ chênh lệch rất lớn, anh chỉ kéo cánh tay mà đã có thể khống chế cả người cô.
Trần Thời Dữ ngồi trên ghế sô pha, tách đôi chân ra.
Vì để giữ vững cơ thể, Từ Thanh Đào chỉ đành vô thức chống tay vào ngực anh, đột ngột chưa kịp chuẩn bị đã ngồi vào lòng anh.
Tự dưng tư thế thân mật thế này hơi vượt qua giới hạn.
Hương thơm ngọt ngào của hoa Freesia uyển chuyển hòa vào cùng với hương lành lạnh của tùng tuyết.
Khơi dậy bầu không khí mập mờ, ngọt ngào quá mức.
Ngay giây sau, cô nghe được giọng Trần Thời Dữ, thờ ơ như đang che giấu niềm vui: “Về sau, chuyện thế này không cần lên mạng học, để chồng dạy cho em.”
Môi kề môi, cô mới cảm nhận được nhịp tim của anh cũng đập mạnh dữ dội biết chừng.
Không hề bình tĩnh như trong tưởng tượng của cô.
Giây cuối cùng trước khi anh chặn đôi môi cô, mang theo vẻ sắc dục, giọng nói hơi khàn vang lên: “Làm thế nào khiến anh sung sướng ngất ngây.”