Khúc nhạc kết thúc, Dư Đình Đình nói: "A Thần, em đi vệ sinh chút, anh đến khu ẩm thực chờ em."
Tô Thần định nhảy xong một điệu thì rời đi, nhưng nhìn Dư Đình Đình đi đến nhà vệ sinh, cậu không thể làm gì hơn là chờ Dư Đình Đình trở lại rồi hẵng nói.
Tô Thần rất thích đồ ăn ngọt, mà điểm tâm ngọt ở đây làm cực kì ngon.
Tô Thần đi đến khu ẩm thực, gắp vài miếng điểm tâm, trái cây cùng một ly nước ép, đi đến ghế sôpha gần đó ngồi xuống.
Tô Thần đang chăm chú ăn thì đối diện bỗng nhiên có người ngồi xuống.
Tô Thần ngẩng đầu nhìn, là Đường Gia Dương.
Nhớ lại lần trước gã chuốc rượu mình, Tô Thần đối với người này ấn tượng quả thật không tốt.
(Editor: nhắc lại chút, Đường Gia Dương là người bỏ thuốc vào rượu của Tô Thần trong lần cậu đến tìm Tần Tu Trạch ở quán bar)
Tô Thần nhàn nhạt nhìn lướt qua Đường Gia Dương, cúi đầu tiếp tục ăn điểm tâm.
Đường Gia Dương ý tứ không rõ quan sát Tô Thần, Tô Thần bị gã nhìn không thoải mái, nhưng chỉ nhíu mày một cái.
Đường Gia Dương cười híp mắt nói: "Nhóc con can đảm, dám ôm ôm ấp ấp phụ nữ trước mặt anh tôi!"
Đường Gia Dương có vẻ ngoài tối tăm, cho dù lúc cười cũng khiến người ta cảm thấy gã có ý đồ.
Mà vẻ ngoài Tần Tu Trạch thuộc dạng ôn hòa, người khác nhìn vào cũng cảm thấy thoải mái, lúc cười lên liền gây thiện cảm với người đối diện.
Có điều, cả hai đều không phải người tốt, Tô Thần căm giận nghĩ.
Đường Gia Dương thấy Tô Thần không để ý tới mình, cũng xem là việc to tát, tiếp tục nói: "Đừng nghĩ là được anh tôi sủng là có thể được đà lấn tới, dám cắm sừng anh ấy, cậu không có kết quả tốt đâu!"
Tô Thần không nghe nổi nữa, cậu đứng lên đi ra ngoài, Đường Gia Dương không ngăn, chỉ hơi cất cao giọng nói: "Haiz, đến lúc anh tôi bỏ cậu, cậu có thể tìm đến tôi, lời đề nghị trước đó của tôi luôn hữu hiệu."
Tô Thần thấy gã cất cao giọng, chột dạ liếc nhìn bốn phía.
Chỗ bọn họ đang ngồi tương đối vắng vẻ hơn so với hội trường, điều này làm Tô Thần an tâm không ít.
Tô Thần không muốn ở lại đây nữa, cậu thật không nghĩ tới mình đến đây lại gặp nhiều người đáng ghét như vậy, nếu biết trước sẽ không đáp ứng Dư Đình Đình tới đây.
Tô Thần rời khỏi vũ hội, nhắn cho Dư Đình Đình là mình phải về trước.
Tô Thần ban đầu định gọi điện thoại, nhưng bây giờ Dư Đình Đình không tiện nhận điện thoại.
Tô Thần không lo Dư Đình Đình không nhận được tin nhắn, dù sao Dư Đình Đình không tìm được cậu sẽ chủ động gọi điện thoại, hơn nữa chị họ cô cũng ở đây, cho nên để Dư Đình Đình ở lại một mình vẫn sẽ an toàn.
Quả nhiên sau đó không lâu Tô Thần nhận được tin nhắn của Dư Đình Đình, chỉ trả lời ba chữ em biết rồi.
Tô Thần về sớm nên lúc về đến phòng chỉ gần tám giờ, cậu tắm rửa sạch sẽ, rửa trôi mùi rượu cùng thuốc lá ở vũ hội.
Tô Thần định mặc áo ba lồ cùng quần lót vì nhiệt độ trong phòng rất cao, hơn nữa trong phòng không có ai nên tối nào cậu cũng chỉ mặc áo ba lỗ đi ngủ.
Nhưng nghĩ lại bây giờ mới hơn tám giờ, cậu còn mấy dạng đề cần hỏi Vương Bân, vì thế Tô Thần chọn mặc áo sơ mi thay cho áo ba lỗ, cùng một chiếc quần thể thao.
Tô Thần trước đây sẽ không chú ý tới vấn đề này, mọi người đều là nam, chỉ mặc cái quần lót thôi thì có sao?! Nhưng gần đây cậu gặp toàn mấy tên biến thái, cho dù đều là nam nhân, Tô Thần bắt đầu chú ý tới việc này.
Tô Thần lau khô tóc rồi gọi cho Vương Bân, phòng của hai người cách nhau khá gần, Vương Bân rất nhanh đã cầm một đống tư liệu tới đây.
Phòng của Tô Thần là dạng bốn người ở, cậu ở giường dưới, một người luôn ở bên ngoài, hai người kia thì chưa quay lại cho nên cũng chỉ có giường Tô Thần là đầy đủ vật dụng, giường của những người kia chỉ có nệm mỏng.
Tô Thần chuyển một cái bàn học lên giường mình, cậu và Vương Bân liền ngồi trên giường cùng nhau học.
Vương Bân trước tiên giảng cho Tô Thần một vài bài tập, sau đó hai người bắt đầu làm bài.
Thường thì Vương Bân sẽ trở về lúc mười giờ, nhưng y hôm nay làm xong sớm một bộ đề, cũng không gấp đi.
Tô Thần rửa mặt xong thì trở lại, Vương Bân đi là cậu có thể trực tiếp đi ngủ, cho nên cũng không gấp.
Trong lúc Vương Bân chuẩn bị rời đi thì vang lên tiếng gõ cửa dồn dập.
Tô Thần ở trường không có nhiều bạn bè, bình thường ngoại trừ tìm Vương Bân thì sẽ không có ai khác tới đây.
Tô Thần không để ý, tiếp tục cúi đầu xem tư liệu của mình, còn Vương Bân rất tự giác đi mở cửa.
Nhìn người đàn ông lịch lãm đang ngậm điếu thuốc đứng trước cửa, Vương Bân lễ phép hỏi: "Xin hỏi anh tìm ai?"
Hôm nay lúc Chu Nhã Thiến nhắc đến Tô Thần, Tần Tu Trạch liền biết Chu Nhã Thiến có thể đã phát hiện ra mối quan hệ của hắn và Tô Thần.
Nhưng Tần Tu Trạch căn bản không sợ Chu Nhã Thiến biết chuyện này, nếu cô là người thông minh, sẽ không can dự đến cuộc sống riêng của hắn.
Mà Chu Nhã Thiến nói những câu nói kia, Tần Tu Trạch biết ý đồ của cô nhằm gây bất hòa cho mối quan hệ của hai người, cũng gián tiếp nói với hắn phải biết cân nhắc cảm thụ của cha mẹ.
Tần Tu Trạch ban đầu không quá để ý, hắn và Tô Thần quen biết gần nửa năm, tuy thời gian cùng nhau không nhiều, thế nhưng hắn hiểu rất rõ Tô Thần.
Tần Tu Trạch vô cùng chắc chắn Tô Thần không thích đàn ông, hơn nữa lá gan của cậu rất nhỏ, Tần Tu Trạch không tin Tô Thần dám qua lại mập mờ với người khác sau lưng mình!
Nhưng không ngờ Chu Nhã Thiến lại gửi đường link bài đăng đó cho Tần Tu Trạch, hắn tiện tay bấm vào.
Tô Thần cùng Vương Bân đi học, Vương Bân giảng bài cho Tô Thần, sợ ảnh hưởng những người khác học tập, hai người còn dựa vào nhau rất gần, đầu sát bên đầu; lúc hai người đến nhà ăn, bởi vì nhà ăn đông người nên Vương Bân lần nào cũng cầm hai hộp cơm xếp hàng, còn Tô Thần ngồi giữ chỗ; buổi trưa Tô Thần cùng Vương Bân trở về phòng kí túc xá, mùa đông phương bắc tuyết rơi nhiều, mặt đường rất trơn, Tô Thần có hai lần thiếu chút nữa trượt chân, đều là Vương Bân đúng lúc đỡ được; những việc tương tự đều bị mọi người đăng lên mạng.
Góc chụp của mỗi tấm hình đều cho thấy hai người rất thân mật, hơn nữa người chủ bài đăng miêu tả sinh động như thật, còn có người thuật lại lời nói của hai người với nhau mỗi ngày.
Ai nhìn thấy bài viết cũng tin rằng Tô Thần và Vương Bân là một cặp tình nhân yêu nhau thắm thiết.
Lúc nhìn thấy ảnh chụp, sắc mặt Tần Tu Trạch trong nháy mắt đen lại, không chờ vũ hội kết thúc đã mang theo một thân khí tức lạnh lẽo đến tìm Tô Thần.
Lúc Tần Tu Trạch thấy mở cửa cho mình là một người khác, sắc mặt vốn đã đen lại càng âm trầm hơn.
Tần Tu Trạch lạnh lùng quét mắt nhìn Vương Bân, rồi liếc mắt thấy Tô Thần ngồi bên trong.
Tô Thần lúc này vừa ngẩng đầu lên liền thấy Tần Tu Trạch đầy mắt lệ khí nhìn mình, ánh mắt của hắn làm cơ thể Tô Thần hoàn toàn cứng đờ.
Tô Thần không ngờ Tần Tu Trạch sẽ đến trường tìm mình, hơn nữa vào lúc này vũ hội chắc chắn là chưa kết thúc.
Vũ hội này tổ chức mỗi năm một lần nên được rất nhiều người coi trọng, căn bản sẽ không có người rời đi sớm bởi vì đây là cơ hội tốt để thiết lập mối quan hệ thương mại.
Tô Thần cảm giác Tần Tu Trạch đang tức giận, thậm chí so với trước kia còn giận hơn, tuy cậu không biết Tần Tu Trạch tại sao lại sinh khí, nhưng cậu hiện tại rất sợ, bởi vì Tần Tu Trạch nếu không cao hứng sẽ bại lộ bản tính ác liệt của hắn, Tô Thần sợ Tần Tu Trạch sẽ nói gì đó với Vương Bân làmc cậu khó xử.
Tô Thần đẩy bàn học trước người ra, căng thẳng đứng lên, "Tần ca, anh đến rồi." Nếu nghe kĩ sẽ phát hiện giọng nói của Tô Thần mang theo một chút run rẩy.
Tô Thần quay sang nhìn Vương Bân nói: "Vương Bân, đây là bạn tôi, cậu về trước đi." Cậu bây giờ chỉ muốn Vương Bân nhanh chóng rời đi, không muốn để y tiếp xúc với Tần Tu Trạch.
Vương Bân bị ánh mắt bạo ngược của Tần Tu Trạch làm kinh ngạc.
Ánh mắt của y nhìn qua lại giữ hai người, căn bản không nhìn ra người này là bạn của Tô Thần, bạn bè nào lại mang bộ mặt đáng sợ như vậy tới chặn cửa.
Tô Thần kêu y đi, y cũng không tiện can thiệp quá nhiều, vì vậy Vương Bân đối Tô Thần nói: "Vậy tôi về trước, có chuyện cứ gọi điện thoại."
Sau khi Vương Bân rời đi, Tô Thần kiên trì đứng đối diện với Tần Tu Trạch đang tức giận, sốt sắng hỏi: "Tần ca, anh...!Sao anh lại tới đây?"
Tần Tu Trạch không nói gì, trực tiếp đi vào phòng, cạch một tiếng, cửa bị đóng lại.
Tô Thần bị tiếng vang này dọa cho đứng không vững, ngồi trở lại trên giường.
Trên chiếc bàn nhỏ Tô Thần vừa dời đi đặt đồ dùng của hai người, vừa nhìn đã biết là hai người ngồi chung một chỗ.
Chiếc bàn chỉ rộng hơn vai một chút, hai người khẳng định không tránh khỏi tiếp xúc tay chân, nghĩ đến cảnh tượng đó, Tần Tu Trạch cảm giác lồng ngực của mình cuồn cuộn một cảm xúc không rõ!
Tô Thần khí chất thuần khiết, trong sáng, vẻ ngoài sạch sẽ ngon miệng, đôi mắt đẹp kinh người, trên người luôn có mùi thơm vị sữa, những điều này trong mắt Tần Tu Trạch giống như một món điểm tâm ngon miệng tỏa ra mùi thơm ngất ngây.
Hắn cảm thấy thèm thuồng, không trực tiếp nuốt vào bụng cũng không nỡ ăn, không phải chỉ vì Tô Thần không muốn, mà còn vì hắn nghĩ rằng món ngon phải để ăn cuối cùng mới cảm thấy khó quên, tuy nhẫn nhịn rất khổ cực, thế nhưng hắn tin tưởng, nhẫn nại càng lâu sẽ càng tốt, cho nên đối với sự dằn vặt khi phải chờ đợi, hắn cam tâm tình nguyện!
Nhưng bây giờ Tần Tu Trạch cảm thấy mình sai rồi, bởi vì những điều càng tốt đẹp thì càng có nhiều người thích.
Cho nên vào bất cứ lúc nào, món điểm tâm ngon miệng này sẽ bị người khác liếm hai cái, thậm chí là cắn một phát!
Tần Tu Trạch xưa nay không qua lại với xử nam xử nữa, thế nhưng nghĩ đến Tô Thần có thể sẽ cùng người khác phát sinh quan hệ thân mật, liền cảm giác trong ngực dấy lên một ngọn lửa hừng hực, thiêu đốt cả người!
Thứ tốt vẫn phải ăn vào trong miệng mới yên tâm được, nghĩ như vậy Tần Tu Trạch chậm rãi đi về phía Tô Thần..