Editor: Sasaswa
Người Tiểu Duệ giới thiệu cho Tô Thần là một người Mĩ tên George, hắn giới thiệu cho Tô Thần rất nhiều trường học.
Nhưng Tô Thần phát hiện các trường tốt đều yêu cầu rất cao, đối với người thi Tiếng Anh cấp bốn thôi đã khó, thi GRE/GMAT còn khó hơn.
GRE (Graduate Record Examination): Kỳ thi Sát hạch tuyển sinh Cao học.
Bài thi được yêu cầu với những sinh viên đang có ý định nộp hồ sơ theo học các chương trình đại học, sau đại học của các ngành nghiên cứu xã hội, nghiên cứu kỹ thuật và nhiều ngành khác.
GMAT: là bài thi dự tuyển chương trình Cao học về Quản lý.
Nếu bạn định học ở các trường kinh tế, chứng chỉ GMAT gần như là điều bắt buộc trong hồ sơ xin việc.
(Nguồn: Google)
Giả sử Tô Thần hết sức học hành đi chăng nữa thì thời gian mười năm lãng phí vẫn không thể bù lại trong vài tháng được, dù sao cậu cũng không phải là thiên tài ngôn ngữ.
Phần lớn các ngôi trường tại Mĩ đều yêu cầu điểm GRE hoặc GMAT.
Cũng có một số ít chỉ cần nhìn vào thành tích đã biết năng lực của người đó ra sao.
Tô Thần phát hiện cho dù George có giới thiệu mấy trường phổ thông đi chăng nữa thì đối với cậu yêu cầu vẫn rất cao.
Nhưng bây giờ nghĩ tới những chuyện này cũng vô dụng, cậu hiện tại phải cố gắng vượt qua bài thi tiếng anh, sau đó mới căn cứ theo kết quả để chọn trường.
Học phí ở Mĩ đều rất đắt nên nếu Tô Thần không thể lấy học bổng thì cậu căn bản không có cách nào để chi trả số tiền lớn như vậy được.
Tô Thần nghĩ cậu trước hết nên vượt qua kì thi lần này và bài thi cấp bốn, sau đó thì tập trung chuẩn bị cho kì thi GRE.
George thỉnh thoảng sẽ liên lạc cho Tô Thần, cậu cũng không phiền, tất cả là vì học tiếng anh.
Tô Thần không phải là loại người hay chủ động, bình thường sẽ rất yên tĩnh, tạo cho người khác cảm giác không dễ gần, cho nên bên cạnh cậu không có nhiều bạn bè, trong cuộc sống ngoài trừ học tập thì chính là Tần Tu Trạch.
George là người tốt, rất nhiệt tình, ấn tượng của cậu với hắn khá tốt, hai người nói chuyện vài lần liền trở thành bạn bè.
George là người yêu thích Ttrung Quốc, đối với văn hóa Trung Quốc rất có hứng thú.
Hắn yêu thích lịch sử Trung Quốc, các kiến trúc lâu đời nơi đây, các truyền thuyết xa xưa và đặc biệt là ẩm thực Trung Quốc.
George đã đến Trung Quốc mấy lần, biết một chút tiếng Trung.
Lúc nói chuyện với Tô Thần vô tình sẽ lộ ra một ít tiếng Trung sứt sẹo của mình, phát âm kì quái làm cậu lúc nào nghe thấy cũng buồn cười.
George nghe Tô Thần nói mình biết nấu ăn, phi thường hâm mộ, hắn nói sau này có đến Trung Quốc hoặc Tô Thần đến Mĩ nhất định phải nếm thử tay nghề của cậu.
Hai người trao đổi địa chỉ mail cho nhau, thỉnh thoảng sẽ gửi tin nhắn qua lại.
Tô Thần cảm nhận được sức sống tuổi trẻ trên người George nên tinh thần ngày càng tốt! Cảm thấy mình càng yêu đời hơn! Đây là những thứ bản thân Tô Thần không có cho nên mỗi lần cậu nói chuyện với Geogre đều cảm thấy rất vui vẻ!
Tô Thần cứ nghĩ George nhỏ hơn mình cho đến khi cậu biết George lớn hơn mình vài tuổi, cậu bỗng phát hiện thật ra mình vẫn còn rất trẻ.
Ở cái tuổi này của Tô Thần, nên cố gắng theo đuổi đam mê của mình chứ không phải hạn chế bản thân mình trong một khuôn khổ nào đó.
Truyện được đăng tại lloading.wp.com và Wattpad Sasaswa.
Tất nhiên mấy ngày nay Tần Tu Trạch luôn gọi điện cho Tô Thần, mỗi lần hắn đều sẽ hỏi vết thương đã lành chưa? Đang làm gì? Tô Thần đều qua loa trả lời hai câu.
Vết thương của Tô Thần đã đóng vảy nên cậu muốn đi thăm dì Tần.
Cậu muốn hỏi bà có muốn đi gặp cha Tô không.
Tô Thần sau khi gọi điện cho dì Tần xác nhận bà đang ở nhà thì lập tức đi qua.
Dì Tần biết Tô Thần tới lập tức vui vẻ, bà nấu một bữa cơm lớn cho cậu, sau khi ăn xong thì Tô Thần giúp bà dọn dẹp chén đũa.
Dì Tần rửa một ít trái cây, cùng Tô Thần ngồi trong phòng khách vừa xem tivi vừa nói chuyện.
Tô Thần hỏi thăm tình hình gần đây của bà, biết bà vẫn đang làm ở chỗ cũ.
Tô Thần nhíu mày lại, hỏi: "Dì Tần, dì có muốn đi Mĩ không?"
Dì Tần kinh ngạc nói: "Đi Mĩ làm gì?"
"Cha cháu đang trị bệnh bên đó, ông vừa kết hôn với dì Khương, không biết sau này ông có muốn trở về không.
Cháu cũng muốn qua bên đó học.
Cho nên cháu hi vọng dì..." Tô Thần còn chưa nói hết, dì Tần đã ngắt lời nói: "Thần Thần, cháu muốn đi đâu thì cứ đi, không cần để ý đến dì.
Dì lớn tuổi rồi, không muốn lăn lộn nữa, đến lúc không lao động được thì tìm cái viện dưỡng lão ở là xong."
Tô Thần muốn khuyên thêm vài câu nữa thì dì Tần lại nói: "Đi đến một đất nước xa lạ, bọn họ nói cái gì dì cũng không hiểu, rất kỳ quái, dì không quen, hơn nữa dì đến đó không làm gì sẽ tạo thêm gánh nặng cho mọi người."
Biết dì Tần không muốn đi, Tô Thần cũng không miễn cưỡng nữa.
Cậu suy nghĩ một chút nói: "Dì Tần, hay dì nghĩ việc đi."
Bà nói: "Công việc này làm rất thoải mái, một chút cũng không mệt, lương còn cao gấp đôi chỗ khác.
Vào ngày lễ còn được tặng thuốc bổ, đối với người lớn tuổi cực kỳ tốt, rất quý.
Có ngốc dì mới xin từ chức.
Sau này rất khó để tìm được công việc tốt như vậy." Nói xong bà còn muốn đi lấy thuốc bổ được tặng cho Tô Thần xem.
Tô Thần vội kéo tay bà lại, ngồi xuống nói: "Ở nhà hắn món đồ nào cũng quý, cháu sợ dì không cẩn thận làm vỡ, đến lúc đó không phải không bồi thường nổi sao?"
Dì Tần cười nói: "Chuyện này không sao cả, chủ nhà đã nói sau này dì có làm vỡ thứ gì thì không cần lo lắng, hắn không bắt dì bồi thường.
Hắn còn sợ dì không tin, đã kí cam kết rồi." Nói xong liền đi lấy giấy cam kết cho Tô Thần xem.
Tô Thần: "...".
Miệng lưỡi Tô Thần vốn đã không nhanh nhảu, mà Tần Tu Trạch còn cho dì Tần ưu đãi lớn như vậy, mãi đến khi rời đi Tô Thần vẫn không thuyết phục được bà nghỉ việc.
Tô Thần gọi cho trợ lí Trương, hai người hẹn nhau dùng cơm vào buổi tối.
Tô Thần định nếu mình không thuyết phục được dì Tần thì chờ sau khi cậu rời đi sẽ nhờ trợ lí Trương chăm sóc cho bà.
Trước đây dì Tần đã gặp trợ lí Trương tại nhà Tô Thần, hai người bọn họ đã quen biết, giao dì Tần cho trợ lí Trương cậu cũng yên tâm.
Hơn nữa trong thành phố này chỉ có trợ lí Trương là cậu có thể nhờ vả.
Lúc Tô Thần nói chuyện này cho trợ lí Trương, y rất nhanh đã đáp ứng, cậu rất cảm ơn trợ lí Trương, hai người cũng uống nhiều hơn mấy ly.
Khi hai người sắp ăn xong, trợ lí Trương bỗng nhiên nói: "Có việc này tôi muốn nói với cậu, tuy bây giờ nói ra cũng không có ý nghĩ gì, thế nhưng tôi cảm thấy cậu cần phải biết."
Thấy gương mặt trợ lí Trương trở nên nghiêm túc, Tô Thần tò mò hỏi: "Chuyện gì?"
Y nói: "Phó giám đốc Lưu lần trước từ chối cho chúng ta vay tiền cậu còn nhớ chứ?"
Tô Thần gật đầu, không biết tại sao trợ lí Trương lại nhắc đến người này.
Trợ lí Trương theo thói quen đẩy kính, nói: "Tôi sau đó có liên hệ với gã vài lần, lần trước gã uống say, có nói đến chuyện cho vay đợt trước."
Tô Thần nghi hoặc nhìn trợ lí Trường, chờ y nói tiếp.
Tuy trợ lí Trương biết có nói việc này cho Tô Thần thì cũng không giải quyết được gì, nhưng y biết mình cần phải nhắc nhở cậu, cho Tô Thần biết lòng người hiểm ác! Người từng đưa tay sưởi ấm cho cậu khả năng lại là người hiểm ác làm hại mình.
Trợ lý Trương ho nhẹ một tiếng nói: "Lúc đó tôi và phó giám đốc Lưu đang uống rượu, gã kêu tôi đừng trách gã việc cho vay lần trước.
Phó giám đốc Lưu nói lúc đầu gã đã thành công xin cho công ty vay tiền nhưng sau đó có người phía trên ngăn lại.
Tôi hỏi gã người ngăn cản là ai, lúc đầu gã không nói, sau đó chúng tôi uống thêm vài ly nữa gã mới buộc miệng nói ra, là Tần tổng."
Tô Thần dường như không phản ứng lại, cậu không chớp mắt nhìn trợ lí Trương, "Anh...anh nói ai?"
Trợ lí Trương biết quan hệ của hai người khá tốt, nhưng y vẫn phải nói.
Y biết Tô Thần không tin được chuyện này, dù sao y trước đây cũng nghĩ Tần Tu Trạch là người quan minh lỗi lạc, không ngờ hắn lại là người hèn hạ như vậy, "Tôi nói là Tần tổng - Tần Tu Trạch."
Hai gò má ửng đỏ bởi vì men rượu của Tô Thần bỗng nhiên trở nên tái nhợt, trợ lí Trương nói: "Cậu trước tiên đừng kích động, nghe tôi nói, mặc kệ tôi vừa nói gì, cậu đừng đi tìm Tần Tu Trạch nói chuyện rõ ràng, dù sao loại người như hắn chúng ta cũng không đắc tội nổi, cuối cùng chịu thiệt vẫn là chính mình, tôi nói việc này chỉ vì muốn cậu biết rõ hắn là hạng người gì! Sau này phải đề phòng hắn một chút!"
Tô Thần cứng ngắc gật đầu.
Trợ lí Trương tiếp tục nói: "Lúc đó tôi còn có chút không tin, dù sao công ty nhỏ như chúng ta không đáng để hắn nhúng tay vào.
Tôi lại nghĩ trước đó có mấy doanh nghiệp muốn thu mua công ty nhưng sau đó lại biệt vô âm tín.
Tôi đến mấy công ty đó âm thầm dò hỏi, câu trả lời của bọn họ giống như của phó giám đốc Lưu, chỉ nói là có người ngăn cản, thế nhưng không nói người đó là ai.
Tôi nghĩ người kia là người có năng lực mạnh, ngoài Tần tổng ra thì không còn ai khác.
Chỉ là có một điều tôi không hiểu, hắn làm những việc đó làm gì, công ty nhỏ chúng ta cũng không đắc tội hắn, còn không đủ để hắn nhét kẽ răng, hắn cần gì phải làm vậy!"
Tô Thần cảm giác đầu có chút đau, trước mắt tối sầm lại.
Trợ lí Trương thấy Tô Thần trống rỗng nhìn mình, y đứng dậy đến bên cạnh cậu, hỏi: "Tiểu Thần, cậu không sao chứ?"
Tô Thần mở miệng nhưng không nói được chữ nào, không phát ra được âm thanh, cảm thấy trái tim mình như đang ngâm trong nước sôi nóng hổi.
Tuy việc ở bên Tần Tu Trạch là do cậu tự nguyện, cậu cho rằng Tần Tu Trạch thu mua công ty nhà mình tại thời điểm đứng trên bờ vực phá sản, giúp mình trả món nợ lớn kia là cậu mang ơn với hắn; là hắn giới thiệu bác sĩ giỏi cho cha Tô, giúp sức khỏe ông ngày càng tốt hơn, là hắn tạo điều kiện sống thuận lợi cho ông,...!
Tô Thần rất cảm kích Tần Tu Trạch, là cậu nợ hắn! Cho dù không tình nguyện nhưng cậu vẫn xem đây là một cách để mình trả ơn cho hắn.
Nhưng sự thật quá tàn nhẫn, mọi thứ đều trở nên nực cười, Tô Thần cảm thấy mình từ đầu đến cuối chỉ là một thằng ngu! Cậu đem một tên khốn trở thành ân nhân của mình, lại nghĩ tới dì Tần lớn tuổi còn bị hắn đưa vào trại tạm giam hai ngày, bây giờ bà còn cảm thấy biết ơn với hắn.
Người này tại sao lại có thể hèn hạ, nham hiểm vô sỉ như vậy?!
Trợ lí Trương thấy sắc mặt Tô Thần tái nhợt, một chút hồng hào cũng không có, vành mắt đỏ chót, lo lắng hỏi: "Tiểu Thần, cậu không sao chứ?"
Tô Thần ngẩng đầu nhìn Trương trợ lý, mờ mịt lắc đầu một cái.
Y cau mày nói: "Nếu cậu không thoải mái thì để tôi đưa về nhà."
Tô Thần gật đầu.
Cậu như một cái xác không hồn, mơ mơ hồ hồ được trợ lí Trương đưa về đến nhà.
Tô Thần không mở đèn, một mình ngồi trong căn phòng đen kịt.
Mặc dù đang là mùa hè nóng bức nhưng Tô Thần lại cảm thấy rất lạnh, là sự lạnh giá từ tận đáy lòng, bao nhiêu ấm áp cũng không làm dịu được.
Ngoài phòng một mảnh đèn đuốc sáng rực, trong phòng một mảnh cô quạnh quạnh quẽ!
Tô Thần cảm thấy rất cô đơn và hoang mang, cậu oan ức và bất lực! Đầy ắp sự phẫn nộ! Lại chỉ có thể giấu ở trong lòng!
Lúc này điện thoại bỗng nhiên vang lên, Tô Thần liếc mắt nhìn, là tên thủ phạm khiến cậu đau lòng, Tô Thần không hề nghĩ ngợi cầm điện thoại lên, mạnh mẽ quăng ra ngoài.
Chiếc thoại còn lại cũng nhanh chóng đổ chuông, Tô Thần vừa định quăng tiếp thì nghĩ đến việc không có điện thoại dùng thì cậu liền dừng lại.
Tô Thần cúp máy, tháo sim ra đặt trên bàn, sau đó đứng dậy yên lặng thu dọn đồ đạc.
Đồ đạc của Tô Thần quả thật không nhiều, chỉ có sách vở là của cậu, quần áo trước đó đều bị Tần Tu Trạch ném đi.
Tuy rất không muốn đem theo quần áo Tần Tu Trạch mua cho nhưng cậu lại không thể trần truồng bỏ trốn, bây giờ lại không có tiền.
Cuối cùng Tô Thần thu dọn vài bộ quần áo, thu dọn sách vở rồi đặt chìa khóa phòng lên bàn trà.
Bởi vì tâm tình không tốt nên Tô Thần uống hơi nhiều, đầu óc không rõ ràng, trong lúc thu dọn đồ đạc lại không để ý từ trong cuốn sách rơi ra một cái thẻ nhỏ, dọn dẹp xong liền quay về trường.
Cậu không muốn ở đây thêm một khắc nào nữa, tên khốn kia cậu cũng không muốn gặp lại!.