Editor: Sasaswa
Nghe thấy giọng của Hàn Húc Đông, cả hai đều ngẩn người, Tần Tu Trạch và Tô Thần đồng thời nhìn về phía anh ta.
Tô Thần vội vàng nhả ngón tay Tần Tu Trạch ra, tránh khỏi cái ôm của hắn.
Tư thế hiện tại của hai người hết sức ám muội, Tô Thần lúng túng nói: "Húc Đông, anh làm đây có chuyện gì?"
Hàn Húc Đông chăm chú nhìn Tô Thần, hỏi: "A Thần, hắn là ai?"
Tần Tu Trạch nhàn nhạt quét mắt nhìn Hàn Húc Đông, ôm eo Tô Thần, cúi đầu nhìn cậu, ôn nhu nói: "Tiểu Thần, em không nói rõ quan hệ của hai chúng ta cho hắn sao?" Nói xong dường như nhắc nhở mà ngắt eo Tô Thần một cái.
Lúc Tần Tu Trạch quyết định đến phía nam phát triển đã tiến hành điều tra qua thế lực ở đây.
Chiều nay sau khi Tô Thần lên xe, Tần Tu Trạch liền ghi nhớ bảng số xe rồi kêu người đi thăm dò, người có thể lái được chiếc xe thể thao bản giới hạn như Hàn Húc Đông khẳng định không phải là người bình thường, hắn phải thận trọng hơn!
Quả nhiên, Hàn Húc Đông là con trai của bí thư Hàn, bí thư tỉnh ủy và thành ủy ở tỉnh X, gia thế rất vững chắc.
Không thể nói Hàn gia mạnh hơn Tần gia vì thế lực Tần gia ở phía Bắc, còn Hàn gia ở phía nam.
Tần Tu Trạch hiện tại đang ở địa bàn của người ta, hắn phải lo liệu mọi người, không thể xem thường! Nhưng nếu ai dám xúc phạm hắn, hắn sẽ không ngại ngần mà lưỡng bại câu thương!
Tô Thần thiếu kiên nhẫn đẩy tay Tần Tu Trạch ra, nói với Hàn Húc Đông: "Tôi không quen người này, Húc Đông, anh lên đưa máy tính cho tôi đúng không?" Tô Thần nhận ra Hàn Húc Đông đang cầm máy tính của mình.
Tần Tu Trạch cau mày nhìn Tô Thần, "Tiểu Thần, em ngủ với tôi một năm, sao bây giờ lại tỏ ra không quen biết chứ! Lẽ nào tôi làm chuyện vô ích rồi sao?"
Một tia xấu hổ lóe lên trong mắt Tô Thần, người này thật không biết giữ mồm giữ miệng gì cả! Trước bạn bè của cậu mà hắn lại nói lời quá đáng như thế, hắn không biết xấu hổ sao?
Hàn Húc Đông rất sốc khi nghe được những lời Tần Tu Trạch nói.
Tô Thần hung hăng trợn mắt nhìn Tần Tu Trạch, đi đến bên cạnh Hàn Húc Đông, cầm lấy laptop trong sự ngẩn ngơ của anh.
Sau đó cậu quay về nhặt lại chìa khóa, mở cửa, đóng cửa.
Tần Tu Trạch nhìn cửa phòng đóng sầm rồi quay người trở về căn hộ của mình, khi đi ngang qua Hàn Húc Đông, Tần Tu Trạch dừng lại một chút, cảnh cáo nói: "Cách xa Tiểu Thần cho tôi!"
Thật ra Tần Tu Trạch không cảm thấy Hàn Húc Đông là đối thủ của mình.
Trước tiên không nói tớ cái khác, chỉ nói Hàn Húc Đông là con trai một trong gia đình, gia đình anh sẽ không Hàn Húc Đông ở bên nhau.
Chỉ với điểm này, hắn đã có cơ hội giành chiến thắng.
Nhưng trong tiềm thức, Tần Tu Trạch vẫn cảm thấy không chắc chắn, là do Tô Thần quá mức kháng cự với hắn!
Dù ba năm không gặp Tô Thần, nhưng hắn vẫn biết rõ sinh hoạt mỗi ngày của cậu, thậm chí còn hiểu rõ hơn so với trước đây.
Thời gian không thể làm hắn quên đi cảm giác với cậu, trái lại còn làm Tần Tu Trạch càng thêm thêm kiên định muốn có được người này!
Còn Tô Thần bây giờ vẫn cự tuyệt hắn, không cho hắn lại gần, trái lại còn cười đùa với một người đàn ông khác, cùng nhau ăn cơm, rồi đưa về nhà.
Tuổi tác hai người họ xấp xỉ nhau, lúc ở bên nhau càng trở nên tự nhiên hài hòa.
Tần Tu Trạch nghĩ đi nghĩ lại liền cảm thấy tức giận, hắn biết hai người họ không có gì nhưng vẫn không nhịn được cảm thấy đố kị! Tần Tu Trạch không muốn nhìn thấy Tô Thần sánh bước cùng bất kì ai ngoại trừ hắn!
Truyện được đăng tại lloading.wp.com và wattpad Sasaswa.
Sau khi hai nhân vật chính rời đi, Hàn Húc Đông hồi lâu sau mới lấy lại tinh thần, anh định đi gõ cửa nhà Tô Thần, hỏi cậu đến tột cùng là có chuyện gì.
Nhưng tay vừa nâng lên đã lập tức hạ xuống, chuyện hôm nay rất khó để tiếp thu, Hàn Húc Đông nghĩ bây giờ mình nên về nhà để bình tĩnh lại, chờ khi suy nghĩ rõ ràng rồi lại đi hỏi Tô Thần.
Chủ nhiệm Khương nói Tô Thần vẫn còn độc thân, không có bạn gái, vậy là có bạn trai? Nhưng nhìn phản ứng của Tô Thần có chút không giống.
Bất quá chuyện xảy ra hôm nay không hoàn toàn là chuyện xấu, ít nhất đã nói rõ Tô Thần là đồng tính luyến, vậy thì con đường chinh phục phía trước của anh sẽ dễ dàng hơn.
Tô Thần sau khi trở về phòng thì buồn bực nắm tóc, ném laptop lên ghế salong rồi thả mình ngã xuống giường.
Suy nghĩa của cậu bây giờ rất loạn, không còn tâm trạng để làm việc nữa.
Mỗi lần Tần Tu Trạch xuất hiện đều làm cuộc sống của cậu rối tung lên, là khắc tinh kiếp này của Tô Thần! Kiếp trước không biết mình đã tạo cái nghiệp gì mà kiếp này ông trời lại muốn dằn vặt cậu như thế!
Tô Thần cứ thế nhìn trần nhà chằm chằm, cho đến khi bất tri bất giác ngủ tiếp đi.
Về phía Tần Tu Trạch, sau khi vào phòng hắn liền mở máy tính quan sát hành động của Tô Thần, thấy cậu một mình nằm trên giường, hắn dần bình tĩnh lại, hối hận với hành vi lúc nãy của mình, có chút thiếu suy nghĩ! Tần Tu Trạch cũng không muốn như vậy, nhưng hắn thật sự không thể kiềm chế được bản thân mình khi đụng tới chuyện liên quan tới Tô Thần! Hắn rất tự hào về sự kiên trì, tu dưỡng của mình, nhưng đụng tới chuyện của Tô Thần, toàn bộ đều là chó má!
Tần Tu Trạch một bên thì buồn rầu vì hành vi của mình, môt bên thì suy nghĩ làm sao để bù đắp sai lầm.
Hắn cảm thấy mình phải nhanh chóng theo đuổi được người kia, chỉ khi có cậu ở bên cạnh, hắn mới hoàn toàn yên tâm, chuyện này có liên quan tới hạnh phúc nửa đời sau của Tần Tu Trạch!
Nhìn lại ngón tay bị cắn rách da, Tần Tu Trạch bất đắc dĩ nở nụ cười, hắn làm sao lại quên tiểu tử kia rất thích cào cắn mình cơ chứ?! Nhưng quả thật Tô Thần có chút tàn nhẫn, cái miệng nhỏ đó không chút lưu tình nào với hắn cả!
Truyện được đăng tại lloading.wp.com và wattpad Sasaswa.
Buổi sáng khi tỉnh dậy Tô Thần nhanh chóng đánh răng rửa mặt, không ăn sáng mà cầm laptop lên chuẩn bị đi làm.
Công việc hôm qua cậu chưa hoàn thành xong nên định đến công ty sớm để làm bù lại.
Tô Thần vừa đẩy cửa ra liền thấy Tần Tu Trạch hai tay đút túi, nghiêng người dựa vào tường.
Tô Thần đóng kín cửa, đi thẳng tới trước thang máy, ấn nút đi xuống.
Tần Tu Trạch thấy cậu đi ra, vội vàng đi theo nói: "Tiểu Thần, để tôi cầm laptop phụ em." Nói xong thì vươn tay cầm lấy túi đựng của cậu.
Tô Thần tránh tay hắn, ôm laptop vào trong ngực, lạnh nhạt nói: "Không cần."
Thang máy vừa hẹp vừa kín, hai người đứng cách nhau rất gần, Tô Thần thậm chí còn có thể ngửi được hương vị nam tính nhẹ nhàng trên người Tần Tu Trạch, điều này làm cậu cực kỳ không thoải mái, may là thang máy rất nhanh đã xuống tới nơi.
Tô Thần bước nhanh khỏi thang máy, Tần Tu Trạch vội vàng kéo cậu lại, "Em đi làm sao? Để tôi đưa đi."
Tô Thần đột nhiên gạt bỏ tay Tần Tu Trạch, ngẩng đầu nghiêm túc nhìn hắn, cực kỳ thành khẩn, gằn từng chữ: "Tần tổng, chúng ta đã chấm dứt vào ba năm trước rồi! Coi như tôi xin anh! Đừng xuất hiện trước mặt tôi, đừng quấy rầy, đừng phá hoại cuộc sống của tôi nữa được không? Tôi không nợ anh cái gì hết! Nếu anh cảm thấy nhàn rỗi thì tìm người khác chơi đi! Tôi không có thời gian, không có sức lực và tâm tình để đối phó với anh đâu! Hai chúng ta là không thể! Anh đừng làm phiền tôi!"
Nhìn biểu tính chán ghét cùng lời nói cự tuyệt của Tô Thần, Tần Tu Trạch như bị hóa đá tại chỗ, trong lòng thậm chí còn rất đau đớn! Hắn chưa bị người khác ghét bỏ bao giờ.
Cho dù sống đến cuối đời, hắn cũng không chán nãn như vậy! Mặc kệ Tô Thần chán ghét hắn bao nhiêu, Tần Tu Trạch đều không từ bỏ! Bởi vì chỉ cần hắn hơi thả lỏng một chút, Tô Thần sẽ lập tức bị người khác ôm vào lòng! Kêu hắn nhường Tô Thần cho người khác là không thể nào! Cậu chỉ có thể thuộc về hắn!
Không phải nói phụ nữ tốt sợ bị người khác quấy rầy sao? Chỉ cần Tần Tu Trạch mỗi ngày quấn lấy cậu, Tô Thần sớm muộn gì cũng bị hắn làm cho động lòng, ngược lại hắn sẽ được ở bên cạnh cậu cả đời.
Nghĩ như thế Tần Tu Trạch hít một hơi thật sâu, đuổi theo Tô Thần
À, tui cũng không hiểu câu này lắm!
Tô Thần đi đến trạm xe buýt, thấy Tần Tu Trạch còn đuổi theo, cậu bất đắc dĩ nói: "Anh đi theo tôi làm gì?" Vừa nãy cậu nói khó nghe như vậy mà hắn còn đuổi theo, Tô Thần thật sự cạn lời rồi.
Không phải Tần Tu Trạch là dạng người rất kiêu ngạo sao? Hiện tại sao lại vứt hết mặt mũi thế kia?!
Tần Tu Trạch đi đến bên cạnh Tô Thần, "Tôi đưa em đi làm."
Lúc này xe buýt Tô Thần chờ đã tới, cậu không để ý tới hắn nữa, trực tiếp lên xe, quẹt thẻ giao thông rồi theo dòng người đi về phía cuối xe.
Tuy hôm nay cậu đi làm sớm hơn so với bình thường nhưng trên xe vẫn đứng đầy người, cậu bước một bước cũng cảm thấy gian nan.
Tô Thần đi chưa được mấy bước thì nghe tài xế nói, "Cậu thanh niên này, cậu chưa thanh toán tiền xe đó, cậu trả tiền đi rồi mới được bước lên."
Tô Thần nhìn về phía sau, phát hiện tất cả mọi người đều đang nhìn Tần Tu Trạch.
Còn Tần Tu Trạch thì vô tội nhìn về phía cậu, "Tiểu Thần, tôi không mang tiền, em thanh toán giúp tôi đi."
Tô Thần đột nhiên cảm thấy đầu mình đau nhói, lẽ nào hắn không biết đi xe buýt phải trả tiền sao? Không có tiền còn bày đặt đi xe.
Tô Thần đột nhiên nhìn thấy vẻ mặt đáng thương của hắn, cậu nghĩ mình hoa mắt rồi, người này lần nào xuất hiện cũng đáng ghét cả.
Tô Thần không thèm để ý Tần Tu Trạch, tiếp tục đi về phía sau, cậu còn lâu mới giúp hắn trả tiền, bị đuổi xuống cho rồi!.