Căn cứ thí nghiệm rất lớn, từng nhóm từng nhóm hạ cánh xuống, dưới sự chỉ dẫn của trí năng đi vào khu vực thí nghiệm.
Ban của Hứa Yến chia làm tiểu đội, theo lý thì nên chia ra để hành động.
Nếu vượt cấp được thì mọi người cũng đều được điểm, nhưng nếu một đội nữa cũng xuất hiện ở đây thì có khả năng phải cướp chiến tích.
Nhưng thứ nhất mọi người không quen thuộc địa hình ở nơi này, thứ hai là vì nỗi sợ hãi với cuộc thám hiểm bất ngờ này, vì thế bọn họ rất ăn ý không hành động đơn độc.
Vì thế một đám người khua chiêng gõ chống tiến vào bậc một của rừng rậm.
Khó có khi có được cơ hội gần gũi với thiên nhiên như vậy, đi được một đoạn đường rất nhiều người đều đã thả lỏng, lấy đồ ăn vặt ra, nói nói cười cười, có mùi vị đi dạo chơi ngoại ô thành phố.
Triệu Việt đi bên trái Hứa Yến, thấy hắn cầm trống ra, nhịn không được ghẹo một câu: “Hứa Yến, thiên phú nghệ thuật của cậu đều nằm hết ở chỗ âm nhạc”.
Hứa Yến gõ rất vui vẻ: “Đương nhiên phải có nghệ thuật, là nghệ thuật gia lớn, trống còn không gõ được thì sao được chứ?”
Bên kia Kim Trạch nghe vậy thì cười nhạo một tiếng: “Còn nghệ thuật gia nữa, không biết ngượng sao?”
Hứa Yến nhướng mày, sau một tiếng trống dồn dập, nũng nịu hô to: “Kim ca ca, vì sao cậu lại phóng điện với người ta, có phải thèm muốn thân thể của tôi phải không?”
Vẻ mặt Kim Trạch cứng đờ, lập tức nhận được ánh mắt khác thường của những người khác, thẹn quá thành giận: “Ai thèm coi trọng cậu chứ, tôi lại không mù!”
Hứa Yến chớp chớp mắt với hắn: “Phóng điện với tôi cũng vô dụng, hiện tại tôi là người đã có gia đình”.
Thấy những người khác nhìn bên này nhỏ giọng nói thầm, Kim Trạch hung ác trừng mắt với Hứa Yến: “ Cậu lại nói lung tung nữa xem?!”
Hứa Yến lùi về bên cạnh, dáng vẻ sợ hãi: “Nhưng trước kia cậu đẩy tôi vào góc tường, còn động tay động chân vấn tôi, tôi đã nói từ bỏ, cậu còn…”
Oh! Bạo quá đi?! Những người khác nháy mắt tưởng tượng ra hình ảnh Kim Trạch không yêu được, cưỡng đoạt người ta, Hứa Yến chịu nhiều ấm ức cuối cùng tìm được tình yêu đích thực.
Ánh mắt nhìn về phía Kim Trạch có thêm vài phần trách cứ, còn với Hứa Yến thì có thêm mấy phần thương hại.
Tuy rằng Hứa Yến này hơi ngốc, nhưng Kim Trạch làm những chuyện như vậy với omega thì thật quá đáng rồi.
Kim Trạch sắp bị tức điên, lúc ấy hắn tìm người đánh Hứa Yến, chỉ là muốn hù doạ Hứa Yến thôi, cũng không làm chuyện gì khác, nhưng hiện giờ bị Hứa Yến nửa thật nửa giả nói ra, những người khác khẳng định hiểu lầm.
Ngày đầu tiên khai giảng, hình tượng của hắn đã bị huỷ hoại, sao có thể nhịn được? Kiểu gì cũng không nhịn được!
Chưa từng uất ức như vậy Kim đại thiếu gia cũng không định để mình chịu uất ức, quyết định đánh cho Hứa Yến một trận, khi đối phương không chú ý liền đấm ra một đấm, nhưng trước mắt nhoáng lên một cái, nắm đấm đấm vào không khí.
“Haiz, Kim ca ca đừng đánh tôi nha, thân thể tôi yếu ớt, không đánh lại cậu nha~” Hứa Yến nhàn nhã nói, khi Kim Trạch lại đấm ra một đấm nữa, gậy trống trong tay Hứa Yến gõ chính xác vào huyệt trên cổ tay Kim Trạch.
Sức lực liền biến mất trong nháy mắt.
Tay Kim Trạch tê buốt, đổi tay khác đánh.
Những người khác sau khi lấy lại tinh thần bắt đầu ồn ào, chỉ có Triệu Việt là muốn hoà giải, nhưng Kim Trạch đã bị tức giận đến hoa mắt, nên không nghe khuyên bảo.
Thế công của Kim Trạch dữ dội, Hứa Yến liên tục lùi ra sau, dùng gậy trống ngăn cản nắm đấm của hắn, nhìn thì mềm mại, nhưng đều hoá giải chính xác.
Kim trạch càng đánh cành táo bạo, cảm thấy áp lực gấp đôi.
Rõ ràng mỗi lần đều đánh vào điểm yếu, vì sao đối phương chỉ cần gõ một cái là hắn đã giảm bớt lức?
Những học viên xem náo nhiệt rõ ràng không nhận ra điểm này, cho rằng Kim Trạch chỉ đánh chơi, nếu không một omega sao có thể chịu được một đấm của alpha, không cẩn thận sẽ bị đánh chấn động não?
Nhìn vẻ mặt đắc ý của Hứa Yến, ánh mắt Kim Trạch lạnh lùng, thu tay lại đổi thành đá, kết quả như trong dự kiện không xảy ra, thân thể còn chưa đứng vững, chân đột nhiên dẫm vào khoảng không.
Sắc mặt hắn thay đổi, theo bản năng muốn nắm vào cái gì đó, nhưng xung quanh đều là đất trống, căn bản không có thứ gì cho hắn nắm!
“Kim Trạch!” Triệu Việt vẫn luôn chú ý bên này hai mắt trợn to, nhanh chóng chạy tới.
Một đám người đang hi hi ha ha căn bản không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ thấy Hứa Yến vẫn lùi về phía sau đột nhiên bước lên phía trước một bước, duỗi tay nắm lấy sau cổ áo của Kim Trạch, nhấc người lên rồi tiện tay ném sang một bên.
Hả hả hả? Một tay mà nhấc được một alpha m sao?? Thân thể yếu ớt ở đâu chứ?
Kim Trạch bị té ngã trên đất, vẻ mặt còn chưa bình tĩnh, hắn quay đầu nhìn lại, nơi hắn đứng lúc trước đột nhiên bị sụp xuống, xuất hiện một cái hố thật lớn, hắn sợ tới mức mặt mũi trắng bệch.
“Ôi….
! Có chuyện gì vậy?”
“Mẹ ơi! Hù chết lão tử!”
Đám học sinh vội vàng lùi ra sau, chờ không còn tiếng động nào mới đi tới chỗ miệng hố nhìn xuống.
Hứa Yến đứng xa xa nhìn, túi đột nhiên giật giật, hắn cúi đầu nhìn, Hương Hương đã thò đầu nhỏ ra.
“Tỉnh ngủ?”
An Nhiên liếc mắt nhìn hắn, gõ trống rung vang trời, ai mà ngủ được?
“A a a a!!”
“Mẹ ơi mẹ ơi mẹ ơi! Sâu! Sâu bò lên rồi!”
“Sâu thật lớn, chạy mau!”
Hứa Yến nhìn qua, trong hố lớn loáng thoáng có tiếng động truyền tới, không bao lâu một cái chân toàn gai thò ra, múa may trong không trung, như đang muốn tìm kiếm mục tiêu.
Trước mắt đột nhiên hiện lên hình ảnh nhìn thấy Công Trùng ở khu S, tay Hứa Yến căng thẳng.
Trong tiếng thét chói tai khủng hoảng, từng chiếc chân lớn của sâu lớn vươn tới, sau đó là cái râu trên đầu, cho tới khi toàn bộ thân thể bò lên mặt đất.
Khi ngủ đông, phần lớn trùng tộc sẽ chui xuống đất, mà chỗ Kim Trạch vừa dẫm lên là cửa nhà của con sâu này.
Tiếng kêu hỗn loạn kích thích Công Trùng, đôi mắt to như cái chậu rửa mặt của nó xoay chuyển, xác định một phương hướng sau đó bò qua.
Học sinh đứng ở phương hướng đó sợ tới mức hồn sắp thoát ra khỏi xác.
Trước khi vào căn cứ Tạ Tốn đã nói qua, trùng tộc trong căn cứ đều là người máy mô phỏng.
Nhưng độ mô phỏng này cũng quá cao rồi! Thật là dọa người!
Học sinh che lại trái tim nhỏ đang đập thình thình, tay run run không rút được súng bên hông.
Nếu là Chân Trùng, hai người kia đã chết.
Hứa Yến lạnh mắt nhìn con sâu kia, trong lòng đánh giá con sâu kia một phen.
Những người khác rốt cuộc nghĩ tới vũ khí của bọn họ, có thể đối phó sâu, hơn nữa bắn chết sâu còn được điểm tích phân!
Vũ khí của bọn họ là loại chuyên môn đối phó với loại người máy mô phỏng này, có thể xác định vị trí công kích, bắt chước chiến đấu thật sự, nhưng sẽ không tạo thành ảnh hưởng thật cho người máy, nếu vũ khí đánh trúng nơi yếu hại, người máy sẽ ngừng di chuyển một giờ.
Một đám tân binh vừa trốn vừa bắn lung tung vào con sâu, nhưng sâu lại không hề bị ảnh hưởng gì.
“Tình huống như thế nào?! Vũ khí của chúng ta mất tác dụng rồi sao?”
Có thanh âm của người đã mang theo tiếng khóc nức nở.
Hứa Yến lắc đầu, vô dụng, xác ngoài của Công Trùng rất cứng, vũ khí không có tác dụng gì với chúng nó.
“Đánh vào mắt nó!” Không biết ai đã nói câu này.
Một đám người lại bắn vào đôi mắt của sâu.
Mục tiêu lớn như vậy, có một ít người vẫn ngắm không trúng.
Sâu bị đánh cho rối loạn, nhưng thực nhanh, trên mi mắt nó rớt xuống một thứ gì đó trong suốt, vũ khí lại mất đi hiệu lực với nó một lần nữa.
Có hai học sinh đang chạy trốn thì có một người bị té ngã, hắn còn chưa đứng lên thì sâu đã bò tới trước mặt hắn.
Toàn thân hắn run lên như cái sàng, hoảng sợ tới mức không nói nên lời.
Chỉ thấy con sâu kia giờ chân lên, trong tiếng hét của mọi người, gõ vào giữa mày của học sinh này, sau đó thanh âm của người máy vang lên.
[Bạn học số hiệu , Ngô Minh, bị Công Trùng đánh vào chỗ nguy hiểm, bị giảm điểm tích phân.
]
Rõ ràng chỉ trừ tích phân, nhưng hắn lại cảm thấy hồn của mình đã bị câu đi.
Thì ra bị Trùng Tộc làm bị thương sẽ bị trừ tích phân! Huấn luyện viên chưa nói việc này!
Đúng lúc này, trong cái hố kia chui ra một con giống như Công Trùng, nhanh chóng bò lại chỗ bọn họ.
Bọn học sinh càng luống cuống, một con còn không đối phó được chứ đừng nói là hai con, nếu công kích không có hiệu quả, vậy chỉ có thể chạy trốn.
Triệu Việt kéo Kim Trạch lên, sắc mặt khó nén hoảng loạn, quay qua kêu Hứa Yến: “Hứa Yến, chúng ta cùng chạy đi?”
Giương mắt vừa nhìn, Hứa Yến đã chạy đi thật xa, vừa chạy vừa nói thầm.
“Nếu đã là giả thì không thể làm đẹp lên một chút sao, thật là làm ảnh hưởng tới thẩm mỹ của tôi.
”
Triệu Việt: “….
” Trong lúc này, cậu còn để ý tới giá trị nhan sắc của sâu sao?
Công Trùng lướt qua học sinh bị trừ điểm học phần kia, tiếp tục bò qua chỗ đám học sinh, hai con Công Trùng chia làm hai hướng, tất cả học sinh đều nằm trong phạm vi công kích của bọn nó.
Những học sinh sợ tới mức chân mềm căn bản không chạy thoát được chúng nó, lại có thêm bốn học sinh bị trừ điểm học phần, trong đó có một con đặt mục tiêu lên người Kim Trạch.
Khi cảm giác tầm mắt của con sâu kia, lông tơ toàn thân Kim Trạch đều dựng lên.
Hắn liều mạng chạy về phía trước, nhưng tốc độ của sâu nhanh hơn hắn nhiều, thể lực cũng sắp dùng hết, sâu đã bò tới chân.
Triệu Việt không ngừng dùng vũ khí bắn vào khớp xương của nó, nhưng đều không có tác dụng gì.
Kim Trạch vốn đã nghẹn một bụng lửa, còn bị quỷ chán ghét Hứa Yến kia cứu, hiện giờ còn bị sâu đuổi theo, cũng đã nhịn tới cực hạn, khi sâu tới gần, hắn cắn răng một cái, rút súng ra xoay người khom lưng, tránh thoát công kích, chui vào dưới thân sâu,giơ tay đấm một đấm về phía bụng sâu.
Sâu hơi tạm dừng, khi hắn cho rằng mình đã thành công, con sâu kia lại thấp người xuống, hắn không kịp chạy, bị ép thở không nổi.
Triệu Việt quýnh lên, muốn đi lên kéo hắn ra.
Khi đầu Công Trùng dò tới chỗ Kim Trạch, đột nhiên một hồi tiếng trống vang lên, không xa không gần, khi thì nhẹ khi thì chậm, khi thì dồn dập, thành công khiến nó chú ý.
Nó nhìn qua phương hướng âm thanh, đứng dậy bò qua bên đó.
Hứa Yến vừa gõ vừa lùi xa đám người, ánh mắt ý bảo Triệu Việt mau mang Kim Trạch rời đi.
Tiếng trống càng thêm dồn dập, tốc độ bò của con sâu càng mau.
Hứa Yến cười khẽ: “Xấu thì vẫn là xấu, thế nhưng cảm nhận âm nhạc cũng không tồi nha.
”
“Cứu mạng a a a!”
“Tôi không chạy được! Huuuuuu!”
Một học sinh ở một phía khác gào khóc, Hứa Yến nhìn qua, con Công Trùng kia vừa lúc đưa lưng về phía hắn, có thể ra tay với học sinh kia bất cứ lúc nào.
Hắn nheo mắt lại, vung tay lên, trống gõ trên tay bay ra ngoài, vừa lúc đánh trúng vào sau cổ con Công Trùng kia.
Nhìn thấy móc câu đã giơ tới gần, học sinh bị tập kích gần như là khóc thành tiếng, nhưng móc câu lại đột nhiên dừng lại.
“Sao, sao vậy? Hết, hết điện rồi sao?”
“Không, không biết”.
Đầu của sâu lộc cộc lăn xuống, sau đó là âm thanh nhắc nhở của người máy.
[Học sinh mang số , Hứa Yến, đánh trúng nới yếu ớt của Công Trùng, điểm cá nhân tăng .
]
Nhóm học sinh: “….
!!” Có chuyện gì vừa xảy ra vậy?
Qua một phút, thấy con sâu kia thật sự không động đậy, bọn họ nhặt trống gõ nhìn con Công Trùng kia rồi lại nhìn Hứa Yến, sau một lúc lâu không kịp phản ứng.
Bọn họ đánh nửa ngày không có tác dụng gì, một cây trống gõ của Hứa Yến liền khiến sâu mất đi năng lực hành động? Không không không, đây nhất định là trùng hợp, đúng, là trùng hợp.
Một con đã được giải quyết, còn một con bị Hứa Yến dẫn đi, bọn học sinh mới nhẹ nhàng thở ra, thế nhưng vẫn không dám lơ là.
Không biết Hứa Yến muốn làm gì, lại dùng tiếng trống dẫn sâu đi, nhưng hắn đối phó được sao?!
Đánh nhau một lần với Công Trùng, Hứa Yến cũng nắm sơ sơ được cách công kích của Công Trùng, hơn nữa đây chỉ là bản mô phỏng nên sức chiến đấu đã bị giảm nhiều.
Hắn thoải mái né đi móc câu và gai ngược quơ tới đây, tìm cơ hội tiếp cận phần lưng của Công Trùng.
Tuy rằng không biết chuyện như thế nào, nhưng lần trước hắn nhìn qua, sau cổ Công Trùng có một khu vực màu xanh lục, đó chính là điểm trí mạng của nó, vừa rồi đúng đã xác minh được điều này.
“Hứa Yến! Cẩn Thận!” Nhìn thấy sâu vung móc câu qua, biết rõ không nguy hiểm tới tính mạng, nhưng cũng khiến Triệu Việt nhìn thấy mà căng thẳng trong lòng.
Sau khi cảm nhận qua tốc độ công kích nhanh, loại tốc độ chậm chạp này đối với Hứa Yến chỉ là một bữa ăn sáng, hắn thậm chí còn có thời gian trừng mắt nhìn Tiểu Hương Nhãi Con thò đầu ra xem nhét nó trở vào trong túi.
“Đừng thò ra, rơi xuống đất là rất đau đó nha”.
An Nhiên lại thò đầu ra, hai móng vuốt nhỏ nắm chặt túi hắn, nâng đôi mắt ướt đẫm lên: “Meooo….
.
”
Hứa Yến thiếu chút nữa bị vẻ mặt “tôi đã chuẩn bị tốt” của nó làm buồn cười.
Thấy cách cũng đủ xa, khi móc câu của sâu một lần nữa khua tới, hắn liền vỗ mạnh lên cái trống, thân thể của sâu bởi vì bị ảnh hương mà hơi dừng lại một chút, hắn mượn cơ hội này nhảy lên, dẫm lên chân lớn của con sâu kia, túm lấy cái cây mượn lực phía trên, lộn mấy vòng liền đứng trên lưng con sâu kia.
“Mẹ ơi, Hứa Yến nhảy lên trên người sâu, cậu ấy muốn làm gì?!”
“Oa! Động tác thật dứt khoát, thật đẹp trai!”
“Ôi! Hứa Yến cậu cẩn thận một chút!”
Eo thiếu chút nữa bị ngồi gãy, Kim Trạch được Triệu Việt đỡ qua một bên, giương mắt nhìn Hứa Yến chơi trội, tức giận không chịu được.
Hắn tuyệt đối không thừa nhận Hứa Yến lại cứu hắn một lần nữa, tuyệt đối không thừa nhận!
Con sâu kia đong đưa thân thể, ý đồ muốn hất Hứa Yến khỏi người nó, hắn ổn định thân thể một lát, một chân đạp lên phần cổ của con sâu kia, lấy súng ở sau eo ra, giơ tay nhắm ngay điểm yếu kia, khóe miệng nở một nụ cười xấu xa.
“Vì thẩm mĩ của tao nên tao không cho phép mày lắc lư trước mặt tao, vẫn là nên chui vào trong đất thì tốt hơn đấy.
”
Sau khi ánh sáng từ cây súng bắn ra, sâu lập tức mất đi hành động.
[Học sinh mang số thứ tự , Hứa Yến, đánh trúng điểm yếu của Công Trùng, điểm tích phân cá nhân tăng .
]
Nhóm học sinh: “…!!” Vừa rồi có thể là trùng hợp, nhưng lần này thì sao? Lần này thì sao?
Hứa Yến nhảy xuống khỏi người sâu, nhìn mọi người cười ha ha: “Vừa rồi ai nhặt được trống gõ của tôi, có thể trả lại cho tôi không?”
Bọn học sinh đột nhiên lấy lại tinh thần.
Ai nói đây là omega chưa phân hóa hoàn toàn? Ai nói hắn chỉ cần làm tốt nhiệm vụ hậu cần? Đây là đại lão ở đâu ra vậy?!.