Sau Khi Bị Tra

chương 24: chương 24

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Cô ấy thích cái gì?

Buổi tối hôm đó, pháo hoa ở phim trường bắn hơn hai tiếng đồng hồ.

Pháo hoa đầy trời hạ xuống, mọi người lôi kéo Tả Tĩnh U thân là đạo diễn đến chụp ảnh chung, cùng nhau ở chung một chỗ vui vui vẻ vẻ ăn bữa khuya.

Thừa dịp có nhiều người, Trương Ngọc cũng vội vàng kéo Doãn Bạch cùng Tả Tĩnh U đứng chung một chỗ, để hai người đưa lưng về phía pháo hoa rồi giơ camera hướng hai người nói: "Mau đến, Boss, cô Tả, tôi chụp cho hai người một tấm!"

Doãn Bạch đối với chuyện này không ý kiến liền chống gậy ở trên nền tuyết bay tán loạn mỉm cười nhìn về phía camera: "Vậy hãy chụp đẹp chút đó!"

Trương Ngọc đưa ngón tay OK: "Tôi chụp ảnh thì ngài yên tâm nha, rất chuyên nghiệp!" Xác thật kỹ thuật chụp ảnh của Trương Ngọc không tệ lắm, bằng không Doãn Bạch cũng không cả ngày mang theo cô ấy đi chơi khắp nơi.

Doãn Bạch ho nhẹ một tiếng, sửa sửa áo khoác của mình quay đầu lại nhìn Tả Tĩnh U: "Có thể không cô Tả?"

Tả Tĩnh U gật gật đầu một chút: "Đương nhiên có thể."

Hai người như vậy liền đứng chung một chỗ, giữa hai người chỉ cách vài centimet cùng nhau nhìn về phía máy ảnh.

Ở dưới bầu trời đầy pháo hoa cùng bông tuyết bay tán loạn làm nền, tay Tả Tĩnh U ôm bó hoa tươi dựa vào bên cạnh Doãn Bạch hướng về máy ảnh tươi cười.

Trương Ngọc lập tức chụp vài tấm, sau khi chụp xong liền đón Tả Tĩnh U cùng Doãn Bạch bước đến xem ảnh: "Thế nào, tôi chụp rất tốt ha!"

Doãn Bạch hừ lạnh một tiếng, miễn cưỡng nói: "Cũng được." Tuy rằng cô cũng cảm thấy Trương Ngọc chụp hai người rất đẹp nhưng cũng không muốn thừa nhận điều này.

Bởi vì một khi khen Trương Ngọc thì cái đuôi của người này lại vẫy còn nhiều hơn lúc này.

.

ngôn tình tổng tài

Tả Tĩnh U nhìn hai người trong ảnh đang tạo dáng, lại cho đánh giá đúng trọng tâm: "Rất đẹp, so với vài nhiếp ảnh gia của tạp chí chụp còn có cảm giác hơn."

Trương Ngọc thập phần đắc ý: "Đương nhiên, tôi cũng đã nói tôi chuyên nghiệp mà."

Tả Tĩnh U ngửa đầu nhìn về phía Doãn Bạch một bên cong mắt hỏi cô: "Đúng rồi, tôi có thể mang theo bó hoa này chụp không?"

Doãn Bạch gật đầu: "Đương nhiên có thể, hiện tại nó là của chị."

Tả Tĩnh U kêu Trương Ngọc tiếp tục giúp mình, một lần nữa đứng vào khung hình chụp một tấm một mình.

Sau khi chụp xong nàng lại cùng Trương Ngọc nói: "Phiền cô một hồi gửi ảnh cho trợ lý của tôi nha."

Trương Ngọc sảng khoái nói được.

Mọi người vô cùng náo nhiệt ăn mừng cả đêm.

Giữa trưa ngày hôm sau, Doãn Bạch tạm biệt Tả Tình U, cùng Trương Ngọc đi ra sân bay trước.

Trên đường đi Trương Ngọc ở bên cạnh Doãn Bạch lướt Weibo, vừa vặn nhìn đến ảnh hôm qua Tả Tĩnh U đăng lên.

Bài đăng này chỉ có một bức ảnh, là ảnh hôm qua Trương Ngọc chụp cho Tả Tĩnh U.

Trương Ngọc thập phần vui vẻ, duỗi tay thọc eo Doãn Bạch: "Boss.

boss, cô Tả đăng ảnh tôi chụp nè!"

"Phải không?" Doãn Bạch thăm dò nhìn về phía điện thoại của Trương Ngọc.

Chỉ thấy trên màn hình điện thoại là Tả Tĩnh U đứng đó ôm bó hoa tươi đứng ở dưới pháo hoa, bông tuyết mỉm cười.

Trong ảnh Tả Tĩnh U chỉ mặc một cái áo lông vũ màu đen, tóc cũng hơi hỗn độn, nhưng bộ dáng này lại một phen nhu nhược động lòng người.

Doãn Bạch nghiêm túc nhìn bức ảnh đăng lên không có thêm chữ nào thêm vài lần, hướng Trương Ngọc vẫy tay: "Đưa điện thoại của em đây."

Trương Ngọc không rõ nguyên do, đưa điện thoại mình qua: "Sao vậy Boss?"

Chỉ thấy Doãn Bạch nhận lấy điện thoại của mình nhấn vào khu bình luận rồi viết một hàng:

"Nếu gặp tuyết ngừng rơi, ánh trăng đầy trời

Đất bằng trải ra trắng xóa

Mặt đất trôi, chuyển thành ánh bạc

Còn người mỉm cười đi về phía tôi

Giữa ánh trăng và ánh tuyết

Thì người là tuyệt sắc thứ ba."

Sau khi viết xong bình luận, cô đưa điện thoại lại cho Trương Ngọc nói: "Gửi đi."

Trương Ngọc nhìn lướt qua bình luận rồi đưa ngón tay cái cho Doãn Bạch: "Lợi hại quá Boss, ngài làm việc rất văn nghệ nha." Trương Ngọc lập tức ấn nút gửi đi, còn tùy tiện nhìn Weibo Tả Tĩnh U.

Doãn Bạch thập phần kiêu ngạo: "Đương nhiên, ngày thường tôi đọc sách cũng không phải để chơi!" Sau khi nói xong, nghĩ nghĩ lại phân phó cho Trương Ngọc một câu: "Về rồi thì hãy đem ảnh mấy ngày nay chụp rửa ra hết, kích cỡ như cũ cũng treo ở chỗ cũ.

Đúng rồi, ảnh vừa rồi của Tả Tĩnh U cũng rửa cho tôi luôn."

Trương Ngọc lập tức nói: "Không thành vấn đề Boss."

Hai người nói thêm mấy câu thì Doãn Bạch lại thấy say xe, Trương Ngọc vội vàng kêu cô nghỉ ngơi, cũng không dám làm phiền cô nữa."

Khi máy bay đáp đến Hải thành cũng đã giờ chiều.

Trên đường ngồi xe về nhà, Trương Ngọc lại lấy điện thoại ra lướt Weibo mới phát hiện Tả Tĩnh U lại trả lời Weibo của mình, gửi đến một lời thăm hỏi: "Trương Ngọc?"

Như này lại làm Trương Ngọc kích động hỏng rồi, vội vàng trả lời: "Đúng vậy."

Có thể Tả Tĩnh U đang lướt điện thoại nên trả lời rất nhanh: "Đây là bình luận cô viết hả?"

Trương Ngọc cũng không dám mạo nhận vội vàng giải thích: "Không phải, là Boss á! Cô ấy mới là người làm việc văn nghệ vậy, không phải tôi!"

Nga....!Người làm việc văn nghệ.....

Bên đầu bên kia, Tả Tĩnh U lại cẩn thận đem đoạn thơ này nhìn qua, giơ ngón tay trỏ lên khẽ cắn cắn.

Cho nên....!ý tứ của Doãn Bạch là gì?

Tả Tĩnh U suy nghĩ một hồi lại không nghĩ nữa, liền mở Wechat ra nhắn tin Wechat cho Trương Ngọc: "Hai người đã về nhà rồi sao?"

Trương Ngọc nhanh trả lời: "Mới vừa xuống máy bay, đang về nhà.

Boss có chút say xe nên hiện tại đang híp mắt, cô Tả có chuyện gì muốn nói với cô ấy sao?"

Tả Tĩnh U dừng một chút, không nghĩ tới Trương Ngọc cơ linh như vậy.

Nàng suy nghĩ một hồi lâu mới nói với Trương Ngọc: "Không có gì, chỉ muốn cảm ơn cô ấy nên muốn tặng lại một món quà.

Đương nhiên, loại chuyện này cô có thể bảo mật giúp tôi hay không?"

Khi Trương Ngọc nhìn đến hai chữ "Bảo Mật" liền tức khắc vui vẻ ra mặt.

Hai tay đánh chữ nhanh trả lời: "Đương nhiên có thể! Trên nguyên tắc mà nói tôi không thể bán đứng sở thích của Boss, nhưng nói cô Tả nói như vậy thì không thành vấn đề."

Rốt cuộc dựa vào quan sát trong khoảng thời gian này, nhận thấy Doãn Bạch thật sự thích Tả Tĩnh U, ít nhất Doãn Bạch còn đã chia giới hạn Tả Tĩnh U thuộc về "Người một nhà."

Trương Ngọc trả lời lại: "Đồ ăn thì Boss không kiêng gì chỉ không thích hành tây hay hành thái.

Nga, đúng rồi, ngài ấy còn rất thích bánh kem cô Tả làm, lúc trước ăn khá nhiều đó."

"Ngày thường thì đọc sách, sách trên vàng dưới cám đều xem hết, trong nhà còn có thư viện.

Bất quá ngài ấy cũng thích người khác tặng sách cho mình cho dù sách đã có nhưng khi nhận được cũng sẽ rất cao hứng."

"Có thói quen sưu tập, thích mua đồng hồ đặc biệt là loại đồng hồ ánh vàng rực rỡ hoa lệ.

Còn rất thích sưu tầm hoàng kim đá quý, à cái này ngài ấy thích nhất.

Còn có thói quen sưu tầm kim cài áo cùng cà vạt, bởi vì quá cao nên cũng không rất thích mặc váy."

"Không thích mua xe hay mấy loại xa xỉ khác, màu sắc yêu thích thì...."

"Yêu thích nhất là màu lam, là màu giống bầu trời, mà máu màu nhạt cũng đều thích.

Lúc trước có lúc phi thường thích màu xanh lục nhưng mà năm nay không thích nữa."

"Mỗi tháng sẽ bay ra nước ngoài đi xem ca kịch nhạc kịch, lúc tâm tình không tốt thì sẽ đi xem, mà tâm tình tốt cũng vẫn đi xem."

Trương Ngọc nhắn nhắn một hồi cơ hồi đem Doãn Bạch nói đến trần trần trụi trụi.

Tả Tĩnh U nhìn một đống miêu tả dài ngoằn này, chỉ có thể phát ra một chuỗi: ".........."

Nàng nhấp môi, một hồi lâu mới hồi phục nói: "Cảm ơn."

Trương Ngọc hồi phục thật sự mau: "Không khách khí."

Trương Ngọc nói xong, quay đầu nhìn về phía Doãn Bạch một bên mang bịt mắt nhắm mắt nghỉ ngơi, lại nhanh chóng đánh một hàng chữ: "Bởi vì ngày thường Boss không quá thích mang điện thoại, cho nên ngẫu nhiên có chút thời điểm sẽ dùng điện thoại của tôi, vì tránh cho ngài ấy phát hiện tôi bán đứng ngài ấy, tôi sẽ xóa hết lịch sử trò chuyện hôm nay.

Cô Tả, tôi cũng kiến nghị cô xóa hết đi."

"Tôi hy vọng, đây là bí mật giữa chúng ta được không?"

Tả Tĩnh U không nhịn được mà bật cười: "Được, tốt." Sau khi trả lời Trương Ngọc thì cũng xóa hết lịch sử trò chuyện đi.

Trương Ngọc xóa sạch lịch sử trò chuyện, quay đầu nhìn về phía Doãn Bạch một bên dựa vào xe ghế, vô cùng thổn thức.

Ngoại trừ Tiêu Niệm, cuối cùng boss của họ cũng có người lo lắng! Tuy rằng loại nhớ mong này không giống với đối với Tiêu Niệm, đây là sự quan tâm đến từ mẹ của bạn nhỏ! Nhưng về sau, boss của họ đã không phải chỉ còn một người cô đơn mang theo các cô đi chơi!

Hy vọng sự quan tâm của cô Tả có thể càng thêm mãnh liệt một chút đi!

Một đường bôn ba cũng đã đến chạng vạng, Doãn Bạch cùng Trương Ngọc cuối cùng đã về tới nhà.

Lần này ra cửa, Doãn Bạch theo thường lệ đều mua một ít quà cho cấp dưới của mình.

Ngay cả Kim Tương Ngọc cùng đoàn đội ở công ty mệt chết mệt sống, Doãn Bạch cũng kêu Hướng Thu đưa qua cho họ một phần.

Trừ bỏ quà cho những người này Doãn Bạch còn có mua quà kỷ niệm cho hai người bạn nhỏ của mình.

Đồng Đồng cùng Văn Văn nghe nói Doãn Bạch đi xem tuyết, đều thập phần vui vẻ.

Lúc nhận được quà đã là giữa trưa hôm sau, hai người bạn nhỏ ở bên cạnh cô cứ ríu rít hỏi Doãn Bạch có đi trượt tuyết, có đắp người tuyết hay không.

Doãn Bạch nói không có, bởi vì cô sợ lạnh.

Văn Văn vỗ vỗ ngực, dõng dạc mà nói: "Vậy chị nên đi với em, em không sợ lạnh! Em có thể đắp người tuyết cho chị!"

Doãn Bạch tràn đầy đồng cảm: "Em nói rất đúng, vậy sang năm sau, nếu em có thời gian chúng ta sẽ cùng đi?"

Văn Văn cao hứng mà nhảy dựng lên: "Yeah được!"

Đồng Đồng cũng thật cao hứng, lôi kéo tay áo Doãn Bạch nói với cô: "Em đây cũng phải đi, em không đắp người tuyết, nhưng em sẽ làm ấm tay cho chị!"

"Oa!" Doãn Bạch ôm quanh ngực, thập phần cảm động mà nói: "Tiểu khả ái, tâm chị đều bị em sưởi ấm rồi."

Doãn Bạch đang cảm động, lập tức làm một quyết định thập phần tùy hứng.

Vào ban đêm, cô gửi đến Tả Tĩnh U một lời mời: "Bạn thân ái của tôi, Năm mới chị đã có kế hoạch gì chưa? Có phải sẽ ở Hải thành ăn tết với mẹ chị không?"

"Nếu không có kế hoạch vậy có thể cùng tôi dắt hai bạn nhỏ đi trượt tuyết hay không?"

"Tôi thập phần chân thành hy vọng, có thể cùng chị có một mùa đông tốt đẹp."

Khi Tả Tĩnh U nhận được email này của Doãn Bạch, bị tư thái long trọng của cô làm cho kinh ngạc.

Nàng trầm mặc hồi lâu, mới trả lời cô: "Bạn thân ái của tôi, chẳng lẽ cô không cần ăn tết với người nhà sao?"

Doãn Bạch lúc này nhìn thấy mail liền mở WeChat ra trực tiếp trả lời Tả Tĩnh U: "Tôi không có người nhà, ba mẹ nội đều qua đời, một ít thân thích cũng không quá thân quen, cho nên tôi là một người tự do."

"Nếu chị lo lắng đi đứng của người lớn tuổi không tiện vậy cũng không cần lo nữa.

Bởi vì chân cẳng của tôi cũng không tốt, cũng không thể trượt tuyết, nhưng ta chọn một sân trượt tuyết có nơi tắm suối nước nóng, nhất định sẽ để mọi người chơi đến tận hứng!"

Ngữ khí của cô bừng bừng hứng thú, thoạt nhìn đối với lần đi chơi này thập phần chờ mong.

Tả Tĩnh U suy nghĩ một hồi lâu, mới trả lời: "Tôi rất sẵn lòng khi nhận lời mời của cô nhưng cha Đồng Đồng trước đó còn hy vọng lúc nghỉ đông có thể mang con bé cùng đi bờ biển trải qua mùa đông.

Cho nên......"

Khi Doãn Bạch nhìn đến câu trả lời này, không khỏi có chút mất mát.

Cô suy nghĩ một chút, có chút tiếc nuối mà nói: "Vậy không còn cách nào, nếu là Đồng Đồng muốn cùng ba đoàn tụ thì sang năm tôi lại hẹn mọi người sau."

Cô lui trống quá nhanh, Tả Tĩnh U nhấp môi, suy nghĩ một hồi lâu mới trả lời: "Kỳ thật tôi cũng không quá muốn cho cha con họ gặp mặt, cho nên tôi nghĩ.......Tôi có thể thương lượng với Đồng Đồng một chút, xem xem con bé nguyện ý đi biển với ba, hay nguyện ý đi trượt tuyết với chung ta."

Hai mắt Doãn Bạch tức khắc sáng lên, cô hoan hô một tiếng: "Quá tốt!"

Khi Tả Tĩnh U nhìn đến chữ thời này trên màn hình, tựa hồ cảm thấy Doãn Bạch vui vẻ đến sắp nhảy dựng lên.

Biểu lộ cảm xúc như vậy, thật đúng là giống một đứa nhỏ.

Nhưng......!Đứa nhỏ hay người lớn, cũng vẫn thật đáng yêu.

So với chồng trước xuất quỷ của mình, Tả Tĩnh U cảm thấy nhận lời mời của Doãn Bạch càng là một lựa chọn sáng suốt hơn.

..............

-Doãn Bạch bình luận trích từ bài thơ Tuyệt Sắc (絕色) của tác giả Dư Quang Trung (余光中)

-Bài thơ này rất nổi tiếng, đã làm cảm hứng cho nhiều tác phẩm văn học khác, đặc biệt là đoạn trích phía trên.

-Nếu bạn có hứng thú thì bài thơ đầy đủ như sau:

Ánh trăng là cô đồng xinh đẹp hiền hoà giỏi biến hoá

Sở trường của cô nàng là tài phiên dịch

Dịch mất đi hình dáng của thế giới

Dịch ánh vàng mặt trời nóng chảy thành bạc chảy

Dịch lửa thiêu thành băng giá

Nhưng vẫn còn chút phong vị bạc hà

Những ai đã nếm trải qua đều nói:

Văn dịch hoàn toàn không đáng tin cậy

Nó càng thêm thần bí và đẹp hơn

Tuyết là một dịch giả đẹp duy nhất

Nó cố ý dịch sai thế giới

Mà dịch đúng, thì nhà thơ nói rằng:

Chỉ vì nguyên văn vốn có nhiều sai sót

Cho nên mỗi khi cô tuyết để lại chiếc ô hình sáu cánh

Buông xuống cuộn bay theo gió

Trong một đêm của thế giới này

Triệt để hơn

Và cuối cùng trở thành trắng trong như thế

Nếu gặp tuyết ngừng rơi, ánh trăng đầy trời

Đất bằng trải ra trắng xóa

Mặt đất trôi, chuyển thành ánh bạc

Còn bạn mỉm cười đi về phía tôi

Giữa ánh trăng và ánh tuyết

Bạn là tuyệt sắc thứ ba

Ánh trăng thêm vào ánh tuyết phản quang

Đó là bản sắc của bạn

Đã vô cùng xuất sắc

Tất cả, hợp dịch lại thành sắc đẹp càng thêm tuyệt sắc!.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio