Tôi rất cần em!
Giải thưởng Bụi hoa gai qua đi, Tả Tĩnh U lại lần nữa chui đầu vào công tác bận rộn.
Không gặp được Tả Tĩnh U, gọi điện thoại video giờ tối cố định mỗi ngày đã trở thành một trong hai nguồn suối vui vẻ của Doãn Bạch—— nga, một cái khác nguồn suối vui vẻ khác là cùng các bạn nhỏ chơi đùa.
Tả Tĩnh U trong cuộc sống bận rộn của mình phân ra một phần thời gian cho Doãn Bạch, dùng để bồi dưỡng tình bạn giữa hai người.
Từ khi Tả Tĩnh U định ra thời gian bắt đầu, Doãn Bạch liền thành 《 Hoàng Tử Bé 》 chờ đợi bạn cáo nhỏ thuần hóa.
Mỗi ngày, g tối tắm rồi làm xong hết công đoạn chăm sóc da, tới g sẽ mở sách ra đọc, một bên đọc một bên chờ giờ trôi đến.
Thông thường khi đến g thì Doãn Bạch liền sẽ cảm thấy đứng ngồi không yên.
Thời gian càng tiếp cận đến giờ thì loại bất an này sẽ bị hạnh phúc cùng vui vẻ vốn có lấp đầy.
Tả Tĩnh U là người tuân thủ thật sự, từ khi định ra ước định bắt đầu vô luận là ở trường hợp gì, đều sẽ gọi điện thoại video cố định cho Doãn Bạch.
Duy nhất có một lần, khi xã giao uống đến có chút nhiều, không có nghe được đồng hồ báo thức của điện thoại nên đã bỏ lỡ thời gian gọi điện thoại cho Doãn Bạch.
Chờ đến khi nàng nhớ tới thời gian, vội vàng đi hỏi trợ lý muốn lấy điện thoại thì đã là giờ rưỡi.
Tả Tĩnh U thấy thế vội vàng tìm một cái cớ, trốn đi WC gọi điện video cho Doãn Bạch.
Trên cơ bản là trong giây đã nhận cuộc gọi, màn hình liền chiếu ra gương mặt xinh đẹp của Doãn Bạch, cô nhăn chặt mày có chút sốt ruột nói: "Làm sao vậy làm sao vậy, sao mặt đỏ như thế, có phải chị xảy ra chuyện gì hay không?"
Tuy rằng Doãn Bạch cho Tả Tĩnh U mượn Trương Ngọc, nhưng vì bảo trì khoảng cách giữa hai người, Doãn Bạch cũng không có giống như trước, sẽ thông qua trợ lý hỏi thăm lịch trình của Tả Tĩnh U.
Tả Tĩnh U dựa vào bên bồn rửa tay, khuôn mặt hơi hơi có chút phiếm hồng.
Nàng ngước mắt, nhợt nhạt lộ ra một cái tươi cười, nhìn Doãn Bạch trên màn hình dùng ánh mắt mê ly mà nói: "Tôi còn tưởng rằng, em sẽ nói mấy câu như thoại trong phim kia, sẽ chất vấn sao buổi tối hôm nay tôi thất hẹn nha?"
Doãn Bạch tức khắc gục hạ khóe miệng xuống, có chút không cao hứng nói: "Tôi là người không nói đạo lý như vậy sao? Nhìn đến bộ dáng bạn mình chật vật lại như rơi vào hiểm cảnh như vậy, sao có thể còn nghĩ đến tức giận vì chuyện này chứ?"
Tả Tĩnh U từ trong lời nói của cô tìm ra chút mùi che giấu, quả nhiên Doãn Bạch vẫn tức giận bởi vì nàng thất hẹn.
Tả Tĩnh U giơ tay vỗ vỗ mặt, chấn chỉnh tinh thần nói: "Tôi không có việc gì, tôi chỉ là lo lắng em sẽ bởi vì tôi thất hẹn mà tức giận.
Đến lúc đó, tôi lại không biết hống em như thế nào."
Khóe môi Tả Tĩnh U hơi câu, có chút trêu chọc lại giống như là làm nũng nói: "Doãn Bạch, em thật đúng là quá khó hống."
Doãn Bạch nhìn khuôn mặt nàng phiếm hồng, ánh mắt mê ly là một bộ dáng bị rượu ảnh hưởng liền chau mày: "Tôi có vậy sao? Chị thất hẹn là có lý do, đương nhiên tôi sẽ không tức giận."
Cô méo miệng, nhìn Tả Tĩnh U trong video là bộ dáng không thắng được rượu, cuối cùng vẫn thở dài nói: "Tả Tĩnh U, chị uống nhiều, một hồi phải kêu Trương Ngọc dắt chị đi đó.
Chị đã uống quá nhiều, đi một mình vẫn không quá an toàn."
Tả Tĩnh U gật gật đầu, cười một chút: "Vốn dĩ đang định rời đi." Nói tới đây, Tả Tĩnh U nhếch khóe miệng lên, bộ dáng không cao hứng lắm: "Ai, hôm nay thấy người bên trong, có một người rất phiền......"
Doãn Bạch khó hiểu: "Nói như thế nào?"
Tả Tĩnh U thở dài, thập phần bất đắc dĩ mà nhìn Doãn Bạch: "Cô ấy đang theo đuổi tôi nha......!Lời trong lời ngoài đều là không ngại tôi có con, còn cô ấy thì có tiền......"
Tả Tĩnh U khẽ cắn cánh môi, ánh mắt sâu kín mà nhìn Doãn Bạch: "Tôi cảm thấy, rất phiền, tôi cũng không có dự định tái hôn."
Doãn Bạch từ trong giọng nói Tả Tĩnh U, có thể cảm giác đến đến tột cùng nàng có bao nhiêu phiền.
Cô suy nghĩ một lát, nói cùng Tả Tĩnh U: "Đây không tránh được, chỉ cần là xã giao thì sẽ không tránh gặp mấy người kỳ quái này nọ."
Tả Tĩnh U nghiêng đầu, ánh mắt sâu thẳm nhìn cô, cũng không có nói nữa.
Doãn Bạch nhấp môi, một hồi lâu mới do dự nói: "Kỳ thật, chị không cần tự thân đi xã giao.
Để phát hành phim cũng được mà kéo đầu tư cũng tốt, đàm phán bên ngoài hay công chiếu cũng vậy......!Chị đều có thể giao cho những người khác."
Tả Tĩnh U khẽ mở cánh môi, từ từ hỏi: "Ví như ai?"
Doãn Bạch thẳng thắn eo bối, đôi mắt không chớp mắt mà nhìn Tả Tĩnh U nói: "Chẳng hạn như tôi.
Trên tay tôi có một nhóm rạp công chiếu phim điện ảnh chuyên nghiệp, chỉ cần chị nguyện ý, tôi có thể giúp chị đi xử lý bất cứ chuyện gì."
Tả Tĩnh U cong môi cười một chút, nhẹ nhàng nói: "Nhưng mà như vậy thì quá phiền toái em nha." Nàng rất rõ ràng Doãn Bạch người sợ phiền toái đến cỡ nào, cho nên mới ở nhà ăn không ngồi rồi làm phú tam đại.
Doãn Bạch nhấp chặt cánh môi, một hồi lâu mới nói: "Nhưng mà giữa bạn bè, đôi khi cần phải phiền toái nhau.
Nếu tôi có thể giúp chị trên phương diện làm ăn, thì cũng nguyện ý làm lưỡi dao sắc bén trên tay chị, vì sao chị lại không vui vui vẻ vẻ tiếp nhận chứ?" Chỉ cần tiếp nhận trợ giúp của cô, đã có thể không cần thường xuyên vất vả đi ra ngoài xã giao như vậy.
Tả Tĩnh U giơ tay, xoa xoa thái dương trướng đau, bất đắc dĩ nói: "Doãn Bạch, em nguyện ý trợ giúp tôi thì tôi rất vui vẻ, nhưng tôi không biết bản thân có thể mang đến cái gì cho em."
"Còn có thể có cái gì, trả trên mặt thương nghiệp không phải đủ rồi sao."
Tả Tĩnh U thở dài, nhìn về phía Doãn Bạch cực kỳ bất đắc dĩ mà nói: "Nhưng chính là coi trọng tình bạn với em, cho nên thương nghiệp không là không đủ.
Tôi sẽ không tự giác cảm thấy thua thiệt em quá nhiều, quá nhiều......!Do đó tâm lý không ổn thì sẽ phá hư quan hệ giữa chúng ta.
Như vậy có vẻ cũng làm cho tình cảm giữa chúng ta không còn thuần túy như vậy nữa."
"Doãn Bạch, có em trợ giúp thì tôi sẽ rất nhẹ nhàng.
Nhưng cho dù không có em hỗ trợ, tôi cũng có thể xử lý tốt những việc này."
Doãn Bạch bĩu môi, cảm xúc hạ xuống rất thấp: "Tôi đã biết, chị cũng không cần tôi."
Tả Tĩnh U bất đắc dĩ cười một chút, thả chậm ngữ khí, nhẹ giọng hống cô: "Nào có, tôi rõ ràng rất cần em.
Rõ ràng công tác rất vất vả, nhưng mỗi ngày nghĩ đến có người bạn đợi đến giờ để có thể cùng nhau gặp mặt thì tôi liền thập phần vui vẻ."
"Sau g mỗi tối, công suất làm việc của tôi luôn ở mức tối cao, bởi vì tôi muốn xử lý hết chuyện trước giờ để có thể gặp em."
Tả Tĩnh U dựa vào trên bồn rửa tay, ánh mắt nhu nhu nhìn Doãn Bạch nói: "Giữa bạn bè, có thể từ trên người đối phương cảm nhận hấp thu thật nhiều ấm áp, đã là trợ giúp lớn nhất."
Không phải ở phương diện tiền tài, cũng không phải ở phương diện ích lợi, mà là ở phương diện tình cảm thì nàng rất rõ ràng chính xác nàng cần Doãn Bạch.
Doãn Bạch nghe minh bạch nàng lời nói, một bàn tay nắm thành quyền cổ vũ cho nàng: "Được lắm, nếu là như thế này, bạn của tôi, mỗi ngày tôi đều sẽ ủng hộ chị tiến lên."
"Mỗi buổi tối giờ, đúng giờ gặp mặt.
Tôi nhất định sẽ cho chị tràn đầy động lực, được không?"
Tả Tĩnh U gật gật đầu, cong mặt mày cười với Doãn Bạch: "Được, sau này, tuyệt đối tôi sẽ không muộn nữa."
Tả Tĩnh U nói được thì làm được, kế tiếp không còn thất hẹn.
Vô luận là gió to hay mưa lớn, bất kể là ở nhà hay là ở trên đường, mỗi khi giờ mỗi ngày, Doãn Bạch ngồi ở trên giường đều có thể nhận được gọi video từ Tả Tĩnh U.
Có chút thời điểm Tả Tĩnh U chuẩn bị tốt, cũng sẽ mặc áo ngủ ở trên giường gọi điện thoại video cho cô.
Có đôi khi không có chuẩn bị tốt, Tả Tĩnh U dựa vào cửa sổ xe ghế sau, trang dung moit mệt cầm điện thoại nhu nhu nhìn cô.
Đại đa số thời điểm, khi điện thoại cũng chỉ kéo dài có vài phút, bởi vì Doãn Bạch bắt chuyện nhanh, còn Tả Tĩnh U thật sự là bận quá.
Nhưng chỉ cần là khi Tả Tĩnh U rất nhàn rỗi, Doãn Bạch cũng có thể cùng đối phương nói cho tới giờ, thẳng đến thật sự là kiên trì không được nữa mới cầm điện thoại nặng nề ngủ mất.
Bằng cách gặp nhau qua video nhiều như vậy, Doãn Bạch thấy qua rất rất nhiều bộ dáng của Tả Tĩnh U.
Mỏi mệt, mệt mỏi, nét mặt toả sáng, tinh thần sáng láng......!Nhưng mặc kệ là Tả Tĩnh U nào, đều làm cô tràn ngập chờ mong với ngày mai.
Thời gian chớp mắt tới cuối tháng , sau khi Doãn Bạch dắt bọn nhỏ cùng đi bờ biển nghỉ phép, sau khi từ từ đưa Đồng Đồng vào tiểu học năm nhất, thì rốt cuộc đã đón bộ phim Tả Tĩnh U làm đạo diễn lần đầu.
Ngày tháng , Doãn Bạch khó có khi cho Kim Tương Ngọc nghỉ phép, mang theo nhân viên quen thuộc của mình, cùng với mẹ Tôn Ngọc Lan của Tả Tĩnh U, tham gia điện ảnh lần đầu của Tả Tĩnh U.
Trong lễ đường tối tâm, Doãn Bạch ngồi ở trên ghế khách mời, cầm gậy trong tay, ngửa đầu nhìn mấy diễn viên chính và những người liên quan ở hàng phía trước cùng Tả Tĩnh U.
Lúc này đây, Tả Tĩnh U mặc vào một thân sườn xám màu trắng trúc tú mặc, ưu nhã thanh lệ cùng yểu điệu động lòng người.
Ánh sáng giữa sân tụ lên trên người Tả Tĩnh U, dưới ánh sáng mông lung bao phủ người phụ nữ mặc sườn xám như mỹ nhân tuyệt thế đi ra từ truyện cổ tích, vô cùng rung động lòng người.
Doãn Bạch ngóng nhìn Tả Tĩnh U trên sân khấu, nhìn nàng thong dong đối diện với các loại sắc bén của người chủ trì, trêu chọc hỏi đáp, tâm thần lay động.
Chị ấy thật sự là quá đẹp, Tả Tĩnh U mặc sườn xám, đẹp đến làm người không dời mắt được.
Doãn Bạch nghĩ như vậy, chống gậy vẫn luôn ngửa đầu, đem tầm mắt bản thân chặt chẽ dừng ở trên người Tả Tĩnh U.
Đúng lúc này, màn chào hỏi phim đi đến kết thúc, Tả Tĩnh U cầm microphone quay đầu nhìn về phía dưới sân khấu, nhìn vô số người trong vòng đang ngồi, cười ngâm ngâm mà nói: "Hy vọng bộ điện ảnh này, có thể làm mọi người thích, những người bạn của tôi."
Giọng nói rơi xuống, dưới sân khấu vang lên một trận vỗ tay.
Trong trận vỗ tay náo nhiệt này, Tả Tĩnh U nghiêng đầu, như có như không nhìn thoáng qua hướng Doãn Bạch.
Khi chuyên chú đón nhận ánh mắt Doãn Bạch, Tả Tĩnh U không khỏi cong môi, nhợt nhạt cười một chút.
Cô nhìn đến rất nghiêm túc, là đang nhìn chính mình, hay là đang xem thân sườn xám này đây?
Tả Tĩnh U nghĩ như vậy, giao microphone cho người chủ trì, mang theo những người liên quan đi xuống sân khấu, đi tới chỗ xem phim.
Rất nhanh, tất cả đèn của lễ đường đã tắt hết, màu trắng to như vậy từ nơi sân khấu chiếu xuống, một trản hình chiếu tựa như vượt qua năm tháng xa xôi mà đến, dừng ở màn hình chiếu màu trắng phía trên sân khấu, trên đó mê mang bức tranh cuộn tròn.
Hình ảnh trên màn chiếu lập loè chợt lóe, dần dần lộ ra một hình ảnh thanh mạt cũ: Trường nhai náo nhiệt, một người mặc tây trang nam sĩ, cô gái làm tóc trưởng thành mang mũ, mang theo một cái rương hành lý, cùng vô số cạo đầu bím tóc, cả trai lẫn gái bọc chân nhỏ gặp thoáng qua.
Cô ấy mang theo rương hành lý, vòng qua nhìn đường phố như phồn hoa náo nhiệt, xuyên qua hẻm nhỏ, khi đi vào trước cửa một tòa phủ đệ có hai con sư tử bằng đá, dùng tay mảnh khảnh của chính mình kéo mở đồng hoàn, gõ vang của lớn lên.
Theo một tiếng kẽo kẹt, cửa lớn chậm rãi mở ra.
Cô gái thanh niên tuấn tú ngẩng đầu, thong dong bình tĩnh mà nhìn về phía người làm trước mặt, lễ phép chào hỏi: "Ngài khỏe, tôi là tiên sinh mới đến, mong ngài phiền toái thông báo một tiếng giúp tôi......"
Theo giọng nói rơi xuống, cửa lớn dày nặng lại loang lổ màu son chậm rãi mở ra.
Mấy chữ to từ cửa lớn cuối cùng dần dần ngưng thật, khắc vào trên màn hình, hình thành ba chữ to: Nữ tiên sinh
Theo phiến danh xuất hiện, cái này là truyền bá nghệ thuật dân sơ, ý thức nữ giới được đánh thức, ý thức quốc gia dân tộc thức tỉnh cũng theo đó triển khai..