Sau Khi Bị Xà Xà Chăn Nuôi

chương 122

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Về cái khái niệm hôn nhân này, Sơ Niệm chưa từng đề cập tới.

Xã hội nguyên thủy không hề có nhận thức về hôn nhân, bất kể là nam hay nữ cũng là thích thì ở chung một chỗ, không thích thì có thể tách ra.

Dù sao đứa trẻ sinh ra cũng là mọi người trong bộ lạc cùng nhau nuôi lớn, bất kể như thế nào cũng có thể lớn lên.

Tình huống như vậy tạo thành một thực trạng chính là đứa trẻ đều gần gũi với người mẹ nuôi lớn nó hơn, lớn lên một chút thì thân với các anh chị em của nó hơn.

Như Miêu Phát với thủ lĩnh là quan hệ cha con, nhưng khi hai người gặp nhau cũng không nhìn ra mối quan hệ thân thiết giữa cha con.

Nếu không phải lúc nói chuyện trên trời dưới đất với Giang Nhu cô ấy có nhắc đến, cô cũng không biết được hai người đó lại có quan hệ cha con.

Lại ví dụ như, Mộc Vân với Mộc Lâm là cùng một mẹ, Mộc Vân cũng là con gái của thủ lĩnh.

Quan hệ cha con giữa Mộc Vân với thủ lĩnh thì rất xa cách, nhưng với người anh cùng một mẹ sinh ra là Mộc Lâm lại gần gũi hơn nhiều, quan hệ với Miêu Phát cũng khá thân thiết.

Quan hệ nam nữ tự do như vậy, ở đây được gọi là bạn lữ.

Chứ không phải là vợ chồng.

Lúc là bạn lữ thì cần trung thành, khi mối quan hệ này kết thúc, hai người đều tự do.

Sơ Niệm ở cùng một chỗ với rắn lớn, chỉ nói với hắn quan hệ trai gái không khác gì quan hệ bạn lữ cả.

Nhưng cho tới nay chưa bao giờ đề cập gì đến quan hệ hôn nhân.

Bây giờ rắn lớn nhắc tới chuyện này, trong đầu Sơ Niệm quay mòng mòng không biết nên giải thích cái khái niệm phức tạp này thế nào.

Giang Nhu nhìn một cái, tựa như biết gì đó, cười nói: “Loại chuyện này làm sao có thể hỏi người trong cuộc chứ. Để tôi giải thích cho, tân hôn chính là hai người thích nhau, quyết định ở chung với nhau mãi mãi, cho nên tiến hành nghi thức cầu hôn, kết hôn, trở thành vợ chồng.”

Rắn lớn hỏi tiếp, Giang Nhu lại nói: “Loại chuyện này, ngươi có thể đi hỏi Tần Thăng, các ngươi đều là đàn ông, có thể thảo luận sâu hơn một chút.”

Sau khi người đàn ông đã đi rồi, Sơ Niệm cúi đầu nhìn bàn tay nắm chặt tay mình.

Vửa nãy Giang Nhu nói chuyện với rắn lớn, có thể nói là ngữ khí hết sức hùng hồn mà quyết đoán.

Chỉ có Sơ Niệm vẫn luôn nắm chặt tay Giang Nhu mới biết, thật ra tay Giang Nhu cứ run rẩy không ngừng, hơn nữa mấy lần lúc cô muốn lên tiếng đều ngăn cô lại, không cho phép cô chen vào.

Vóc dáng rắn lớn ở trong đám đàn ông cũng là cao lớn, loài người trong xã hội nguyên thủy vốn không cao, một số người đàn ông ở trước mặt rắn lớn đều là gà con lít nhít cả.

Chiều cao như vậy mang cho người ta áp lực rất lớn.

Nhất là rắn lớn còn có bộ mặt lạnh lùng nhìn không ra cảm xúc, trên người cũng mang sát khí mà mãnh thú vốn có, cho dù hắn đã giấu đi, nhưng vẫn hết sức kinh khủng.

Giang Nhu rất sợ người đàn ông thần bí này.

Sau khi hắn đi, cái tay run lẩy bẩy của cô ấy mới dần bình thường lại, hít sâu một hơi, cô ất quay sang mắng đùa Sơ Niệm: “Cô định nghiêm túc giải thích với hắn cái gì là cầu hôn, cái gì là kết hôn à.”

“Thì chàng hỏi mà.”

Sơ Niệm đương nhiên là định giải thích.

Giang Nhu hận sắt không thể rèn thành thép nói: “Tôi biết, người đàn ông nhà cô là một tên thẳng nam sắt thép, nhưng chuyện cầu hôn này không thể là cô làm được.”

“Ai định cầu hôn?”

Mặc dù ngoài miệng nói như vậy, nhưng trong lòng cô gái nào không có một kỳ vọng tốt đẹp về hôn nhân, cô mím môi không tiếp tục cứng miệng phản bác nữa.

Sơ Niệm kể lại một lượt quá trình chung sống của hai người trừ sự thật rắn lớn là một con rắn. Bao gồm cả cô đã dạy một tên đầu gỗ biết thế nào là vui vẻ, biết làm sao biểu đạt sự yêu thích.

Cho nên Giang Nhu biết rắn lớn là một tên vô cùng đầu gỗ, hơn nữa còn không biết thể hiện tình cảm.

“Chắc chắn không thể là cô cầu hôn.”

Giang Nhu ngừng lại một lúc, tay cũng không còn run rẩy, nụ cười cũng từ cứng ngắc trở nên dịu dàng: “Nhìn Mộc Vân kìa, ánh mắt thộn cả ra rồi.”

Đối với quan niệm hôn nhân mà Giang Nhu nói, rắn lớn nghe cái hiểu cái không, đây là bởi vì rắn lớn ở gần Sơ Niệm dần dần học được rất nhiều tư tưởng hiện đại.

Cô bé rất háo hức với cái gọi là quan niệm hôn nhân, cuối cùng phát hiện mình hoàn toàn nghe không hiểu gì, cũng hết cả hứng thú.

Bây giờ trong mắt cô đều là đống da thú Sơ Niệm cho, rút ra một tấm da thú màu vàng nâu trong đó, nhảy cẫng lên nói: “Da thú thật dày, cái này nhất định da của thú săn vào mùa đông.”

Vừa nói cô bé vừa quay đầu lại, đầy sùng bái: “Tỷ tỷ, cái này là thú ngươi săn sao?”

Tấm da thú cô bé cầm là da của trâu rừng có vào mùa đông, tấm da rất lớn, cũng rất dày dặn.

Sơ Niệm lắc đầu: “Cái này ta cũng không biết. Vào mùa đông, ta và Cửu Di đều từng săn được trâu rừng.”

Mắt Mộc Vân sáng lên: “Tỷ tỷ, ngươi nói cho ta làm thế nào để săn được thú vào mùa đông đi.”

Giang Nhu liếc nhìn bên ngoài, trời đã tối rồi. cô cười nói: “Hai người nói chuyện đi, ta về xem Mị Mị thế nào. Để cho đàn ông chăm con quả thực là không thể nào yên tâm được.”

Giang Nhu về rồi, trong phòng chỉ còn lại Sơ Niệm và Mộc Vân.

Sơ Niệm nói với cô bé một số kỹ xảo săn thú vào mùa đông, Mộc Vân nghe đến mê say, ngay cả da thú trong tay cũng mặc kệ, chuyên tâm nghe Sơ Niệm nói làm sao để săn thú vào mùa đông.

Mãi đến khi bên ngoài truyền đến tiếng gọi: “Mộc Vân?”

Mộc Vân gãi đầu: “Tỷ tỷ, người đàn ông của ta đến tìm ta rồi.”

Một đứa nhỏ như vậy đã phải lập gia đình, Sơ Niệm vẫn cảm thấy đau lòng rất. cô chỉ đống da thú nói: “Nhớ đem quà tân hôn của em về đấy.”

Đôi mắt Mộc Vân trừng lớn, đầy khiếp sợ, kinh ngạc hỏi: “Toàn bộ chỗ này cho ta hết?”

Sơ Niệm gật đầu: “Còn nhớ lần trước lúc đi ta đã nói gì không? Lần này tới sẽ mang quà tân hôn cho em.”

Sơ Niệm không cho Mộc Vân cơ hội từ chối, cô bọc đống da thú lại, trực tiếp mang theo da thú tiễn cô bé ra cổng.

Sắc trời đã tối mà người phụ nữ của mình vẫn chưa buồn về, Hà Nguyên bèn đến tìm, vừa đến nhà thần nữ thì nhìn thấy một người đàn ông hùng hổ khí thế xông ra ngoài.

Không lâu sau, người phụ nữ của mình cũng mang một bọc đồ lớn đi ra.

“Vân, nàng cầm cái gì vậy?”

Hà Nguyên hỏi.

Mộc Vân cười toe: “Đây là thần nữ tỷ tỷ cho chúng ta, bên trong toàn là da thú!”

Hà Nguyên nghe vậy thì khiếp sợ hỏi: “Thần nữ cho chúng ta da thú? Tại sao vậy?”

Mộc Vân nói: “Quà tân hôn. Tỷ tỷ và Giang Nhu tỷ nói, ý nghĩa của món quà này là chúc phúc chúng ta sẽ không bao giờ lìa xa.”

Hà Nguyên nhìn cô gái nhỏ của mình, cười nói: “Vân, nàng yên tâm. Ta chỉ cần một người phụ nữ là nàng, cả đời chỉ cần một mình nàng.”

Hai người nắm tay, dần dần đi xa.

Sau khi bạn thân và em gái nhỏ đều đã về rồi, Sơ Niêm tìm khắp nơi cũng không thấy bóng dáng rắn lớn đâu, đoán là hắn thật sự đi tìm Tần Thăng rồi thì bắt đầu chuẩn bị cơm tối cho cả hai.

Ban ngày còn vội đi đường, cả hai chỉ ăn lạp xưởng với bánh mì linh tinh. Vất vả lắm mới đến nơi, Sơ Niệm ra bờ sông múc một ít nước sạch, nấu trước một ít cháo ngô, rồi đi đào một ít khoai tây.

Một gốc khoai tây có cả thảy bảy củ, củ rất to nhưng đã có hai củ bị già quá, mọc cả mầm rồi.

Sơ Niệm đem hai củ khoai đã mọc mầm thái sợi, ngâm trong nước, chuẩn bị làm món mì khoai tây.

Còn lại thì đem xào chua cay.

Lúc xào khoai tây thì chị hàng xóm mang đồ tới, nhiệt tình cười nói: “Đây là rau nhà ta phơi khô, để đến mùa đông cũng không hỏng.”

Bởi vì được Sơ Niệm cho đồ, chị hàng xóm cũng đưa lại chút tâm ý của mình.

Sơ Niệm cười nhận lấy: “Ta thích nhất là rau khô.”

Rau khô chưng thịt đúng là tuyệt cú mèo, là món Sơ Niệm thường xuyên ăn vào mùa đông.

Đồ của mình được người ta vui vẻ nhận lấy, nụ cười trên mặt chị hàng xóm càng rạng rỡ, hỏi thăm: “Đây là món gì vậy, sao lại có thể thơm như vậy.”

Sơ Niệm lấy cái chén gắp một ít, cầm đũa đưa cho chị hàng xóm: “Khoai tây sợi chua cay, ngươi nếm thử xem?”

“Chua? Dùng quả chua sao?”

Chị ta vừa nếm thử một miếng, sau đó chân mày lập tức nhíu chặt, mặt nhăn lại: “Chua quá, còn cay nữa.”

Vị chua là Sơ Niệm lấy từ giấm gạo, người nơi này chỉ biết quả chua thì chua. Vị chua của giấm chua hơn trái cây chua rất nhiều, hơn nữa khoai tây sợi chua cay Sơ Niệm làm là rất chua rất cay, người bình thường ngay cả vị muối cũng rất ít ăn đến thì rất khó để lập tức tiếp nhận khẩu vị nặng như vậy.

Sơ Niệm vội vàng đưa tới một ly nước ấm, chị ta lại xua xua tay, nếm thêm một miếng, vừa cau mày vừa nói: “Mặc dù vừa chua vừa cay, nhưng mà hình như ta cảm giác như mình không thể dừng lại được.”

Đây chính là mị lực của chua cay!

Toàn khiến cho người ta muốn ngừng cũng không được.

Sơ Niệm cười nói: “Ta lấy thêm cho ngươi một chút nữa.”

Vừa nói cô vừa xúc thêm cho chị ta một muỗng lớn, chứa đầy cái chén.

Được cho khoai tây sợi, chị ta hoan hỉ nói: “Lần trước thần nữ…”

Nhớ đến lời của thủ lãnh và Đại vu, chị ta lại sửa lời: “Lần trước Niệm Niệm làm khoai tây chiên quả thực là quá ngon, lần đầu tiên chúng ta biết được khoai tây ngoài cho vào đống lửa nướng chín còn có thể rán lên ăn. Không ngờ khoai tây còn có thể làm thành chua cay, cũng vô cùng ngon, ta phải đem cho mọi người nếm thử một chút.”

Một chén khoai tây cỏn con thế này thì được bao nhiêu, chia ra cho mọi người thì mỗi người được mấy sợi chứ.

Nhưng Sơ Niệm chưa kịp nói gì, chị ta đã hấp tấp chạy đi.

Chị ta vừa đi không bao lâu thì rắn lớn trở về.

Không biết có phải là Sơ Niệm ảo giác hay không, rắn lớn trở về thì thần thần bí bí, lúc nhìn sang chỗ cô ánh mắt còn tránh né, nhất định là đang giấu giếm cái gì.

“Chàng đi đâu vậy?”

Sơ Niệm hỏi.

Rắn lớn đáp: “Ta vừa đi tìm Tần Thăng.”

Sơ Niệm thầm nghĩ quả nhiên. Tìm Tần Thăng để làm gì, dĩ nhiên là để hỏi chuyện hôn nhân.

Đang định nói gì, lời sắp ra đến miệng lại bị cô nuốt xuống.

Thịt trong nồi hơi có mùi thơm rồi, Sơ Niệm vội vàng múc thịt sấy ra, sau đó đổ vào nồi một gáo nước lạnh.

Đáy nồi cháy gặp phải nước lạnh, xèo xèo bốc lên khói trắng.

Nhất là lúc xào rau, Sơ Niệm thả tiêu vào, khói dày đặc mang theo mùi hạt tiêu cay làm cho Sơ Niệm phải lùi về phía sau. Lùi vài bước thì được rắn lớn đỡ lấy, rắn lớn đưa cô đến chỗ khói mù chưa tới, lại dập tắt lửa dưới đáy nồi, miệng thì nói: “Niệm Niệm, cẩn thận một chút.”

Lúc người đàn ông xoay người lại, Sơ Niệm phì cười ra tiếng.

Rắn lớn nghi ngờ hỏi: “Cười cái gì?”

Sơ Niệm đi đến tủ đồ lấy ra cái gương có thể so với gương đồng mình tự chế ra, che miệng cười: “Chàng tự nhìn đi.”

Mặc dù gương có hơi mờ, nhưng vẫn có thể thấy được tàn tro trên mặt rắn lớn, giống như cục than vừa vớt từ trong bếp lò ra.

Hẳn là vừa mới bị hơi nước trong nồi xông lên ướt mặt, lúc dập tắt lửa, bụi bặm bám lên, nhìn lấm lem đen nhẻm.

“Nhanh đi rửa mặt đi.”

Sơ Niệm cười nói.

Trước khi tới, rắn lớn đã xử lý một con mồi, cho nên khi Sơ Niệm làm cơm tối thì không làm quá nhiều, rắn lớn chỉ là ăn chơi chơi, chủ yếu là nhìn cô ăn.

Ăn cơm xong, rắn lớn mang thẳng bát đũa ra thượng nguồn bờ sông rửa.

Nước dùng ở chỗ này phải tự mình đi ra bờ sông xách về, Sơ Niệm rửa rau nấu cơm tới tới lui lui phải xách đến hai lần nước.

Phiên chợ ngày mai, nhất định phải đi tìm người đàn ông làm đồ gốm lần trước mới được, đặt hắn một cái lu thật to để đựng nước, như vậy chỉ cần đi lấy nước một lần là có thể dùng rất lâu.

Rắn lớn rửa ráy xong xuôi chén đũa trở lại, Sơ Niệm cũng đang thu dọn đồ đạc.

Thấy rắn lớn, cô nói: “Ta ra bờ sông tắm đây.”

Rắn lớn nghe vậy cũng nói: “Ta cũng đi.”

Cho dù mùa đông rất lạnh, Sơ Niệm vẫn duy trì thói quen tắm mỗi ngày, nếu không là sẽ rất khó ngủ.

Ban đêm bờ sông rất náo nhiệt, có không ít người ở trong bụi cỏ hoặc là tắm ở dưới sông.

Sơ Niệm mỗi lần tắm đều cố gắng đi ra xa một chút, đến một chỗ không có ai.

Ban đêm tối đen, Sơ Niệm có cầm theo đá dạ quang nhưng lại không muốn lấy ra, nói không chừng sâu trong bụi cỏ lại có hai người đang đánh dã chiến, vẫn là mắt không thấy thì tốt hơn.

Rắn lớn là bán thú, mặc dù không lạ gì loại chuyện này trong bộ lạc. Nhưng mà hắn có dục vọng chiếm hữu, không muốn người phụ nữ của mình bị người khác thấy, cũng không muốn để cho người phụ nữ của mình nhìn người khác.

Vào buổi tối, người trong bộ lạc sẽ ở gần đây tẩy rửa thân thể, nhưng cũng sẽ không chạy quá xa. Không ngờ hôm nay bọn họ đến chỗ thượng du bình thường hay tắm rửa, nơi này lại có người rồi.

Rắn lớn thấp giọng nói: “Chúng ta đi chỗ khác xa hơn đi.”

Sơ Niệm gật đầu, rắn lớn chậm rãi biến thành hình rắn, luồn vào trong nước, cuốn Sơ Niệm vào người, theo dòng nước sông nhanh chóng bơi đến phương xa.

Nơi này thật sự cách bộ lạc rất xa, không nghe được bất kỳ âm thanh kỳ quái nào, Sơ Niệm hỏi: “Nơi này có phải quá xa rồi không?”

“Sợ cái gì, không có chuyện gì đâu, nàng cứ tắm đi.”

Quả thật, có rắn lớn bên cạnh, cô sợ cái gì chứ.

Sơ Niệm lấy đá dạ quang trên người ra, ánh trăng cộng thêm ánh sáng từ đá dạ quang có thể thấy khá rõ ràng khung cảnh xung quanh. Chỗ bọn họ đứng ở chỗ nước sâu đến đầu gối cô, tốc độ dòng chảy cũng rất chậm chạp.

Sơ Niệm bỏ đá dạ quang lên tảng đá bên cạnh, an tâm cởi quần áo bước vào trong nước.

Nơi này hoàn toàn không có ai, rắn lớn cũng rất hài lòng, nói xong thì lần nữa biến thành hình thái rắn, nằm trong nước giống như là một dải lụa vàng.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio