Bọn họ là người yêu thân mật nhất.
Cô rõ tất cả sở thích của hắn.
Mặc dù ở một mức độ nhất định đoán được rắn lớn trong kỳ lột xác sẽ có khả năng không nhớ ra cô, cũng có khả năng có hành vi khác thường nào đó, thậm chí có khả năng có tính tấn công.
Nhưng Sơ Niệm tin tưởng bản chất của rắn lớn là lương thiện, sẽ không tùy tiện làm hại người.
Điều này đã được nghiệm chứng trong hai truyền thuyết liên quan đến Xà thần của bộ lạc núi Xà Thần.
Đây càng là tín nhiệm cơ bản nhất giữa bọn họ.
Cô dám ở đây dụ dỗ lòng tin sâu sắc của rắn lớn.
Lúc rắn lớn sắp bò ra khỏi hang động, hương thơm đến từ đồ ăn xông vào mũi càng thêm đậm đà.
Sơ Niệm nhìn thấy đỉnh đầu rắn nhô ra khỏi cửa hang một chút, nhẹ giọng nói: “Ya, nướng nữa thì quá mất, ăn không ngon nữa. Thịt nướng này nướng đến vừa chín nóng hôi hổi thì ngon.”
Âm thanh phụ nữ dịu dàng mềm mại, nghe giống như lông vũ lướt nhẹ qua đáy lòng hắn, trêu hắn ngứa ngáy trong lòng.
Rõ ràng hắn không nhớ mình biết ngôn ngữ này.
Nhưng hắn lại nghe hiểu được.
Dường như lúc hắn ngủ say, cũng từng nghe được âm thanh quen thuộc này vô số lần.
Cuối cùng, hắn thò đôi mắt ra khỏi hang.
Lúc vừa nhìn thấy cô gái nhỏ nhắn ở bên ngoài kia, phản ứng đầu tiên trong nội tâm hắn là.
Cô thật xinh đẹp, thật đáng yêu.
Nhưng rất nhanh, hắn lại nghĩ đến một vấn đề khác.
Bây giờ hắn không có lớp vảy tươi sáng, da trên người đang từ từ hình thành.
Dáng vẻ xấu như vậy, chắc chắn sẽ dọa đến cô nhỉ.
Khi hắn nhìn thấy cô gái đi từng bước về phía hắn, thậm chí hắn còn quên mất trốn đi.
Cứ như vậy, trên đầu hắn rơi xuống một cảm giác nhẹ nhàng, ấm áp…
Nụ hôn?
“Trong loài người, ý nghĩa nụ hôn bày tỏ chính là thích, cũng là một kiểu khen thưởng.”
Trong lòng hắn thoáng qua âm thanh của người phụ nữ.
Nhịp tim hắn cũng trở nên nhanh hơn, thình thịch thình thịch, giống như muốn nhảy ra ngoài.
Tốc độ máu lưu thông của hắn rất chậm, điều này cũng làm cho nhịp tim hô hấp của hắn chậm hơn sinh vật người bình thường rất nhiều.
Giống như hôm nay, thật sự rất kỳ lạ.
“Tại sao ngươi lại muốn hôn ta?” Hắn muốn hỏi câu này, nhưng khi mở miệng lại phát ra âm thanh xì xì, không nói ra được bất kỳ lời gì.
Nhìn thấy biểu cảm xoắn xuýt trên gương mặt rắn không có vảy, Sơ Niệm biết mình đoán không sai.
Bây giờ con rắn này căn bản không nhận ra mình.
May mắn là, bản năng ngôn ngữ của hắn vẫn còn, biết lời cô nói là có ý gì.
Không cần giống như khi bọn họ mới quen, cô nhất định phải khoa tay múa chân biểu đạt ý của mình để tiến hành giao tiếp.
Hơn nữa cô vừa hôn hắn, hắn cũng không có tức giận, tạm thời cũng không biểu hiện ra tính tấn công mãnh liệt.
Nếu đã như vậy, vậy thì dễ xử lý rồi.
Vào lúc ánh mắt rắn lớn tràn ngập tìm tòi nghiên cứu trên người cô, Sơ Niệm giống như một tên trai đểu chấm mút xong rồi chạy, không chút lưu luyến xoay người rời khỏi, quay về trước giá nướng thịt đơn giản của mình, bắt đầu cầm dao đá nghiêm túc cắt một miếng thịt, híp mắt khen ngợi: “Phần da bên ngoài vàng giòn, cắn một miếng bên trong còn có nước thịt tươi ngon, thật là ngon.”
Vốn dĩ rắn lớn cho rằng cái chân bò lớn kia cũng là để bón cho mình ăn, nhưng không ngờ cô gái lại bắt đầu tự mình ăn say sưa, không thèm nhìn hắn.
Dường như nụ hôn mềm mại ấm áp vừa nãy, là ảo giác của hắn vậy.
Cuối cùng, sau khi nhìn bóng lưng người phụ nữ rất lâu, hắn không nhịn được bò ra khỏi cửa hang, không được tự nhiên lộ ra toàn bộ thân rắn dài ngoằng.
Tầm nhìn của Sơ Niệm dần dần rơi trên thân rắn của hắn.
Trước đây trên người hắn phủ đầy lớp vảy màu vàng kim đẹp đẽ, mỗi một miếng vảy đều sang bóng đẹp đẽ, thậm chí sẽ phát sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời.
Bây giờ thì, trên người hắn không còn một miếng vảy nào, có vài nơi còn trắng bệch như bị nấm, phía trên dính vết máu nhàn nhạt.
Dường như phát hiện ánh mắt của Sơ Niệm, hắn làm ra vẻ lại muốn bò xuống hang động.
Khó khăn lắm mới lừa được rắn lên trên, sao Sơ Niệm có thể để hắn chui xuống dưới được.
Cô quay đầu cười hỏi: “Chàng muốn cùng ta ăn chân bò nướng không, ta không ăn hết nhiều như vậy, thịt còn thừa thì lãng phí lắm.”
Hắn sẽ không từ chối lời mời của cô, mặc kệ nhớ hay không nhớ cô.
Hắn quay người lại, ở trước mặt Sơ Niệm dùng đuôi gắng sức đập mặt đất phủ đầy băng bên chân cô, khối băng theo đó vỡ ra, vết băng nứt lan đến khu vực dưới chân cô.
Một kích tràn đầy tính uy hiếp lại khiến Sơ Niệm bật cười.
Cô ngồi bên đống lửa, lại cho thêm mấy cành củi vào, cúi đầu mỉm cười nói: “Ta sợ quá, chàng đừng như vậy.”
Thực ra hành vi của nó chính là đang bày ra thực lực mạnh mẽ, cho thấy mình là một con hung thú rất lợi hại, dựng nên địa vị của bản thân.
Kỹ năng diễn xuất khoa trương của Sơ Niệm khiến hắn sững sờ, cảm thấy hình như mình đạt được mục đích rồi, lại giống như không phải.
Nhất thời hắn không biết nên tăng thêm chút sức lực hay không, thể hiện lại một lần nữa.
Nhưng hành động vừa nãy hắn đã dùng sức rất lớn, bây giờ chóp đuôi của hắn đang đau âm ỉ đây này.
Hơn nữa, thoạt nhìn người phụ nữ trước mặt này nhỏ nhắn, nói chuyện dịu dàng.
Hắn không nên dọa cô sợ.
Nếu dọa cô chạy mấy, có phải sau này hắn sẽ không có thịt nướng để mà ăn nữa?
Không phải hắn đau lòng cô đâu.
“Ta đã ăn no rồi, thịt còn lại chàng ăn đi.” Sơ Niệm thả con dao đá trong tay xuống xoay người đi.
Hai đầu lông mày của rắn lớn nhíu lại.
Hắn vẫn dọa đến cô rồi nhỉ.
Thoạt nhìn cô nhỏ nhắn đáng yêu như vậy.
Đều là lỗi của hắn.
Nhìn bóng lưng dần biến mất trong kho lạnh của phụ nữ, hắn bắt đầu luống cuống, nhanh chóng nuốt thịt nướng xuống, nhắm mắt theo đuôi đuổi theo.
Sơ Niệm nghe thấy động tĩnh trườn đi của con rắn nào đó ở sau lưng, cứ không nhanh không chậm đi rất chậm rãi.
Mà con rắn nào đó lại ngoan ngoãn đi theo sau cô.
Đường hầm hẹp dài cực kỳ chật chội, yên tĩnh đến nghe rõ cả tiếng hít thở của một người một rắn.
Lúc đến phòng ngủ dưới lòng đất Sơ Niệm ở, Sơ Niệm quay đầu hỏi: “Chàng đi theo ta làm gì? Chàng muốn ăn ta sao?”
Rắn lớn xuất phát từ bản năng hốt hoảng giải thích, âm thanh phát ra lại là tiếng xì xì.
Bây giờ hắn không có cách nào biến thành hình người, cũng không có cách nào biến thành hình dạng bán xà.
Chỉ có thể uốn éo cơ thể của mình để biểu đạt ý của mình.
Không phải hắn muốn ăn cô, hắn muốn….
Dường như hắn cũng không biết tại sao mình lại đi theo cô.
Chỉ đơn giản là không muốn rời khỏi cô.
Rắn lớn giải thích, đuôi rắn và đầu rắn cùng nhau múa may, nỗ lực biểu đạt ý của mình bằng ngôn ngữ thân thể.
Sơ Niệm nhìn dáng vẻ khôi hài của hắn, bật cười.
Vào lúc hắn sắp uốn éo bản thân thành cái bánh quai chèo, một thứ rơi xuống từ trên người hắn.
Đây là túi đựng đồ Sơ Niệm làm cho hai người lúc trước, sau khi mở ra bên trong là một chiếc điện thoại vệ tinh. Cô thử một chút, mở máy trong thời gian dài lại không phơi nắng nạp điện, điện thoại vệ tinh đã không còn một chút pin nào. Thảo nào cô đợi mãi không thấy điện thoại vệ tinh nhấp nháy lần nữa.
Nhìn thấy Sơ Niệm cầm cái túi duy nhất trên người mình, rắn lớn có chút sốt ruột. Mặc dù hắn không biết thứ này dùng để làm gì, nhưng trong lúc hắn ngủ cũng vẫn phải đeo thứ này trên người, như vậy nhất định là thứ rất quan trọng.
Nhưng ngay sau đó, hắn nhìn thấy phụ nữ lấy ra một túi như vậy, sau khi mở túi ra cũng là một thứ giống hệt bảo bối của hắn.
Phụ nữ cầm hai thứ màu đen này đặt dưới ánh nắng bên ngoài, màn hình của hai thứ màu đen lập tức sáng lên, hiển thị một chuỗi con số, một cái là một, một cái là năm mươi sáu.
Sao cô lại có đồ giống mình?
Đầu rắn lớn bắt đầu đau, bóng dáng phụ nữ trước mắt cũng dần dần trở nên mơ hồ.
Sơ Niệm vừa đi vào phòng ngủ dưới mặt đất, thì nghe thấy một tiếng một vật khổng lồ ầm ầm ngã xuống đất ở sau lưng.
Cô quay đầu, nhìn thấy rắn lớn đã nằm trên mặt đất, cơ thể dài ngoằng không cuộn mình thành hình nhang muỗi, điều này cho thấy không phải là hắn ngủ, mà là hôn mê.
Lúc hắn lột xác, vậy mà lại yếu như vậy sao?
Chẳng trách hắn phải chuyên tâm đào một cái hang sâu hoắm, giấu mình đi.
Cô sờ lên làn da trên người hắn, cảm nhận nhiệt độ phía trên còn lạnh buốt hơn trước kia, đáy lòng co rút đau đớn.
Sơ Niệm đến phòng ngủ cầm chăn da thú đắp lên người rắn lớn, lại đặt thêm mấy chậu than trong phòng ngủ.
Lúc rắn lớn tỉnh lại nhìn thấy người phụ nữ đang cúi đầu làm gì đó bên cạnh đống lửa.
Cô nghe thấy động tĩnh ngẩng đầu: “Đến đây thử xem có vừa không.”
Cô cầm thứ trong tay chuẩn bị đứng dậy, thời gian dài không đứng lên, cộng thêm vướng víu đồ dưới chân, cô lại ngã thẳng xuống mặt đất.
Rắn lớn dùng hết sức lực toàn thân đón lấy cô, bản thân cũng suy yếu cực kỳ, chỉ có thể làm đệm thịt, tránh cho cô ngã thẳng xuống đất.
Sơ Niệm ôm lấy cơ thể mềm nhũn của rắn lớn, lại nhận thấy mình được nhẹ nhàng thả xuống.
Lúc ngẩng đầu lên lần nữa, đã nhìn thấy bóng lưng nhanh chóng trườn ra ngoài của rắn.
Hắn làm sao vậy?