Editor: Hạ Uyển
Beta: Diệp Song Nhi
Có câu nói này của Tư Kinh Mặc, sự nôn nóng của Giang Diệc dần bình tĩnh lại.
Đã sắp tới ngày thi, ngay khi Giang Diệc tưởng khoảng thời gian này sẽ yên bình trôi qua, thì xảy ra một sự kiện khiến cả cậu và Tư Kinh Mặc đều kinh hoảng -- Trương Dương biết Phương Phàm rời đi.
Chuyện này không phải là hai người họ để lộ mà là ba mẹ của Trương Dương.
Thương tổn từ sự kiện đó không chỉ ảnh hương đến Trương Dương và Phương Phàm mà còn có ba mẹ hai nhà.
Từ sau lần đó, Trương Dương đã về nhà làm ầm ĩ một trận, cũng chính vào lúc này, ba mẹ của Trương Dương mới biết, họ quá lơ là con của mình.
Do họ buông thả, thêm nữa là việc giáo dục thất bại.
Bọn họ dùng sai cách, cứ nghĩ tính cách của Trương Dương vốn vậy nên không cần phải quan tâm.
Nhưng trên thế giới này, có đứa con nào mà không cần ba mẹ yêu thương? Nhưng khi đó ba mẹ Trương Dương đã ngây thơ nghĩ rằng Trương Dương sẽ hiểu.
Một bước sai, từng bước sai.
Từ sự kiện của Phương Phàm, tất cả mâu thuẫn lúc trước chồng lên nhau, cuối cùng khiến Trương Dương không kìm được nữa mà bùng nổ.
Tất cả những lời trách móc nặng nề đều bị chặn trong cổ họng, cuối cùng bọn họ chẳng thể nói nên lời.
Chuyện này, là do bọn họ sai hoàn toàn
Từ đó về sau, lúc ở nhà Trương Dương rất ít khi cười với hai người, phần lớn thời gian là nhốt mình trong phòng, không chịu gặp ai, chỉ có lúc ăn cơm mới ra ngoài.
Ba mẹ Trương Dương không ngừng xin lỗi, chỉ nhận được câu "Con không giận, con tha thứ cho hai người."
Nhưng ba mẹ Trương Dương biết, Trương Dương không tha thứ cho ai cả, đồng thời cậu đang dùng cách của mình để bày tỏ sự khiển trách đối với những người xung quanh.
Không chỉ có Phương Phàm mà còn hai người họ nữa.
Lúc tuyết lở, không có bông tuyết nào vô tội
Tương tự, lần này bọn họ đều đã sai.
Ba mẹ Trương Dương cho rằng cậu ta chỉ làm vậy trong một thời gian ngắn, nhưng đã mấy tháng trôi qua mà Trương Dương vẫn giữ thái độ đó.
Mấy ngày trước khi biết cả nhà Phương Phàm chuyển ra nước ngoài, thế nhưng khi cả nhà họ đến nơi rồi tin tức mới được tiết lộ, ba mẹ Trương Dương rất khó chịu.
Cuối cùng thực sự không nhịn nổi nữa, hôm qua đã nói chuyện này cho Trương Dương, bao gồm chuyện Phương Phàm đã quay về lúc trước.
Trương Dương nghe xong thì im lặng thật lâu, sau đó cậu ta cười cười: "Các người đều giấu diếm tớ."
............!
Giang Diệc không biết phải nói gì, lúc đối mặt với lời chất vấn của Trương Dương, cậu chẳng giải thích nổi một câu nào.
Trong giọng của Trương Dương tràn đầy sự bất lực: "Nếu như cậu ấy không muốn gặp tớ, tớ chắc chắn sẽ không đến quấy rầy cậu ấy, tớ chắn chắn sẽ không đến.
Cậu ấy đã từng quay lại, tớ muốn biết có phải tất cả mọi người đều giấu tớ không?"
Giang Diệc im lặng thật lâu, ngước mắt nhìn vẻ đau khổ của Trương Dương, nhịn không được mà khàn giọng nói: "Chẳng phải Phương Phàm đã nói rõ là cậu ấy không muốn gặp cậu rồi sao?"
Cả người Trương Dương run lên.
Giang Diệc vừa nói xong câu này, mới phát hiện hình như trong lời nói của mình có phần tàn nhẫn, nhưng lời đã nói ra, giống như bát nước đã đổ đi, nước đổ thì khó hốt.
Mấp máy môi, Giang Diệc nhìn sang chỗ khác: "Trương Dương, cậu muốn gặp Phương Phàm như vậy, sao lại không đi tìm cậu ấy? Mà phải chờ đến khi cậu ấy về nước?
"Sắp tới kỳ nghỉ đông rồi không phải sao? Có lẽ cậu có thể ra nước ngoài gặp cậu ấy, chính miệng hỏi cậu ấy nguyên nhân.
Bọn tôi không nói cho cậu về chuyện của Phương Phàm cũng chỉ vì thỏa mãn tâm nguyện của cậu ấy mà thôi.
Trương Dương khẽ nhếch miệng, sửng sốt nửa ngày, rồi không nói gì nữa.
Giang Diệc nói không sai, nếu thật sự có chuyện, mình đi tìm cậu ấy không phải tốt hơn sao, nhưng vì sao mình lại không đi tìm Phương Phàm?
Vấn đề này cậu ta nghĩ cũng không dám nghĩ chứ đừng nói là nghĩ sâu xa.
"Xin lỗi." Bỏ lại câu nói này rồi Trương Dương rời đi trước.
Đợi đến khi người đi xa, Giang Diệc mới nhỏ giọng hỏi Tư Kinh Mặc: "Tư ca, có phải tớ đã nói gì quá đáng không?"
Tư Kinh Mặc lắc đầu: "Cậu ta nên sớm nghĩ thông."
Giang Diệc mấp máy môi, không nói gì thêm.
Chẳng mấy chốc đã đến tuần thi, nói là thi cuối kỳ, thật ra cũng không khác thi tháng là bao.
Thật may là bình thường Nhất Trung có rất nhiều kỳ thi, cho nên dù là thi cuối kỳ thì tâm trạng của mọi người cũng tạm gọi là ổn định.
Thời điểm mà mọi người không ổn định nhất chính là lúc thi xong.
"Đề lần này khó quá!"
"Quá biến thái luôn!"
"Không phải đã nói là cho chúng ta lòng tin vào đợt thi này hả? Tớ thấy đang đả kích lòng tin của chúng ta thì có!"
"Ai nói thi cuối kỳ cho chúng ta lòng tin? Đề này là để cho ba người đạt giải thành phố mới đúng."
"Dù gì thì tớ cũng suy sụp tinh thần rồi."
............!
Thi cuối kỳ xong, có không ít người suy sụp tinh thần, nhưng tiếp đó là những ngày nghỉ, thế là mọi người tạm thời vứt bài thi thấp điểm này ra sau đầu.
Bạn học ban một đã bắt đầu lên kế hoạch cho buổi tụ họp nhỏ cuối kỳ, khi Giang Diệc nghe tin tức này thì không muốn đi lắm.
Sau khi kỳ thi cuối kỳ kết thúc còn ngày thì sẽ có thành tích, sau đó sẽ là kỳ nghỉ đông chân chính.
Mặc dù Tư Kinh Mặc nói sẽ tới chơi cùng cậu, nhưng dù sao cũng là tết nhất, khoảng thời gian đó chắc gì Tư Kinh Mặc đã rảnh.
Dù sao thì có một ngày ở chung thì phải quý trọng một ngày, Giang Diệc không muốn trải qua cùng với những người khác.
Giang Diệc từ chối thì đương nhiên Tư Kinh Mặc cũng không đi, ủy viên lớp họ hậm hực rời đi.
Chỉ là Giang Diệc không ngờ tới, Trương Dương cũng từ chối lần tụ hội này.
"Không phải chứ? Trương Dương, sao cậu lại không đi?" Có người hỏi Trương Dương.
Trương Dương: "Tớ có chút chuyện cần làm, lúc nhận thành tích cũng sẽ không tới."
"Được."
Có Giang Diệc và Tư Kinh Mặc dẫn đầu, cộng thêm Trương Dương cũng không đi, nên cuối cùng người báo danh không nhiều.
Giang Diệc không nhịn được đưa mắt nhìn Trương Dương, nhẹ giọng hỏi Tư Kinh Mặc: "Trương Dương......"
Tư Kinh Mặc thu tầm mắt lại: "Có lẽ vậy."
Sự thật chứng minh điều Giang Diệc phỏng đoán là thật, ba ngày sau Phương Phàm gửi tin nhắn cho Giang Diệc, nói với cậu Trương Dương đến tìm cậu ta.
Sau đó xảy ra chuyện gì thì Giang Diệc không hỏi, chỉ biết là Phương Phàm vẫn chưa đi gặp Trương Dương.
Phương Phàm thật sự chuẩn bị buông xuống, cho nên một chút chờ mong cuối cùng cậu ta cũng không giữ cho mình, Trương Dương thì càng không.
Giang Diệc không tiện nói gì, cũng không nhắn lại quá nhiều, năm ngày trôi qua như chớp, cuối cùng đến ngày nhận thông báo.
Đi cùng với thành tích còn có bài tập cho học sinh làm vào kỳ nghỉ đông.
Năm bài kiểm tra cho mỗi môn học, cùng với các bài tập khác như nhật ký môn Văn, viết bài văn tiếng Anh.
Bạn học ban một vừa nhìn đống bài tập là muốn điên lên, bọn họ nghỉ chưa đến hai mươi ngày! Mà bài tập còn nhiều hơn so với bình thường!
Giang Diệc không quan tâm đến bài tập cho lắm, cái cậu để ý là thành tích.
Bài thi lần này đúng là khá khó, cho dù là Tư Kinh Mặc thì cũng chỉ thi được điểm.
Điểm của Giang Diệc thấp hơn Tư Kinh Mặc chỉ có điểm, cũng may là xếp hạng của bọn họ không bị tụt xuống, dù lão Từ có ý kiến nhưng cũng không nói quá nhiều.
Sau khi có được thành tích, Tống Nhân đã gọi điện tới, bảo Giang Diệc về nhà sớm một chút, bọn họ có chuyện rất quan trọng cần nói với cậu.
Kế hoạch ban đầu của Giang Diệc là ở lại đây thêm hai ngày, nhưng bất đắc dĩ đành về trước dự định.
Vốn là Tư Kinh Mặc muốn đi tiễn Giang Diệc, nhưng bị Giang Diệc dùng lời lẽ chính nghĩa từ chối.
"Nếu như cậu đến tiễn tớ thì tớ không muốn đi nữa đâu! Đến lúc tớ quay lại cậu đến đón là được rồi!"
Ánh mắt Tư Kinh Mặc rất dịu dàng: "Được."
Chỉ là hai ngưòi họ không ngờ, vốn tưởng sẽ không thể gặp nhau một thời gian dài, nhưng bọn họ lại gặp lại nhau rất nhanh.
Vừa rạng sáng ngày thứ hai, Tư Kinh Mặc lại nhận được tin nhắn của Giang Diệc, giọng của Giang Diệc ở đầu dây bên kia nghẹn ngào đứt quãng: "Tư ca, làm sao bây giờ......"
Lòng Tư Kinh Mặc bỗng siết chặt rồi ngồi bật dậy, giọng khàn khàn: "Sao thế?"
Hết chương .
Tác giả có lời muốn nói: Chuyện này lúc trước đã thông báo rồi~.