Sau Khi Bỏ Rơi Mười Vị Nam Chính, Tôi Chạy Trốn Thất Bại

chương 11

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Edit by Lune

Beta by Tô

______________________________

Khoảnh khắc nhìn thấy đôi ủng màu đen này, Kỷ Ninh lập tức cảm thấy một luồng hơi thở âm u lạnh lẽo mà uy nghiêm đáng sợ giống như vực thẳm ập đến. Nó khiến cậu run rẩy theo bản năng, thân thể không khống chế được co lại thành một quả cầu lông, ôm lấy cái đuôi run bần bật.

Là Ứng Thiên Thu đến sao…

Cậu căn bản không dám ngẩng đầu nhìn người đứng trước mặt mình nên không cách nào biết được người đến có phải là Ứng Thiên Thu hay không. Bởi vì Ứng Thiên Thu hiện tại đã thay đổi quá nhiều, không còn là thiếu niên mà cậu quen thuộc trước kia nữa.

“Ồ, ở đây vẫn còn có thứ sống sót?”

Đột nhiên trong hang động vang lên một giọng nữ ngọt ngào, sau đó Kỷ Ninh cảm thấy cơ thể mình nhẹ bẫng, bị người ta túm lông gáy xách lên, một khuôn mặt xinh đẹp hiện ra trước mắt cậu.

Người xách Kỷ Ninh lên là một thiếu nữ vô cùng xinh đẹp, trên đỉnh đầu có một đôi tai thú lông xù, thân hình quyến rũ được bao trong tà váy lụa màu đen, để lộ vòng eo nhỏ trắng như tuyết. Hai chân nàng để trần, không hề chạm mặt đất mà hơi cách xa, cả người lơ lửng trên không trung.

Cái đuôi lông xù phía sau nàng lắc lư qua lại, có vẻ tâm trạng đang rất rốt. Nàng xách Kỷ Ninh biến thành thú con trong tay, tò mò đánh giá cậu, chiếc chuông bạc trên cổ theo động tác của nàng phát ra âm thanh lanh lảnh.

Chiếc chuông bạc và đôi tai thú kia… Chẳng lẽ nàng là Vân Đóa?

Nhìn thấy chiếc chuông bạc hơi cũ kỹ này, Kỷ Ninh vô thức trợn tròn mắt, kêu “Ô ô” một tiếng, nhưng trong mắt thiếu nữ lại là hình ảnh con thú nhỏ bị dọa cho hoảng sợ, đến cả lông trên đuôi cũng dựng thẳng lên.

“Trải qua trận huyết tế mà vẫn chưa bị hút khô sinh mệnh, tên nhóc nhà ngươi may mắn thật đấy.”

Thiếu nữ chạm nhẹ vào chóp mũi của con thú nhỏ, dùng hai tay nâng cậu đến trước mặt nam nhân tóc bạc, cười nói: “Thiên Thu, nếu con thú trắng này chưa chết, hơn nữa còn gần chủng tộc với ta, để cho ta nuôi nó nhé, ngươi nói sao?”

Nam nhân tóc bạc mặc y phục màu đen đứng cạnh nàng, ánh mắt lạnh lùng giống như băng tuyết ngàn năm. Nghe vậy sắc mặt của hắn vẫn không mảy may thay đổi, xoay người đi sâu vào trong hang động, lạnh lẽo nói: “Tùy ngươi.”

“Tốt quá!”

Thiếu nữ cười rộ lên, tai thú trên đỉnh đầu cô rung rung, vui sướng ném con thú nhỏ lên không trung rồi lại bắt vào trong tay, doạ cho con thú nhỏ sợ không nhẹ. Một lúc sau mới cười hì hì, dùng ngôn ngữ động vật nói:

“Thiên Thu đồng ý để ta nuôi ngươi rồi. Sau này ngươi phải nghe lời tỷ tỷ, tỷ tỷ sẽ cho ngươi ăn Hoá Hình Đan, sau đó ngươi cũng có thể trở nên giống với tỷ tỷ, biết không hả?”

Vật nhỏ Vân Đoá này, dù có hoá thành người tính cách vẫn giày vò người khác như vậy….

Kỷ Ninh vốn là linh hồn yếu ớt, hơn nữa sau khi nhập vào cơ thể thú nhỏ lại bị khí tức của Ứng Thiên Thu làm cho kinh hãi, hoàn toàn là bộ dáng bất mãn không có tinh thần. Nghe vậy cũng không có sức lực đáp lại, chỉ ỉu xìu lắc lắc đuôi.

Không được nhiệt tình đáp lại, thiếu nữ không vui bĩu môi, chọc đầu con thú nhỏ nói: “Ta tên là Vân Đoá, ngươi tên gì? Nếu không có tên, vậy tỷ tỷ đặt cho ngươi một cái nha, giống như năm đó A Ninh cũng đặt tên cho ta vậy….”

Giọng nói của nàng bỗng nhỏ đi, Kỷ Ninh ngẩng đầu lên nhìn thì liền thấy vẻ mặt cô đơn của nàng, trong lòng nhất thời không đành lòng, nâng móng vuốt nhỏ vỗ lên mu bàn tay nàng an ủi.

Thời điểm cậu còn ở thế giới này, Vân Đóa là yêu thú được cậu cùng Ứng Thiên Thu nuôi dưỡng. Lúc đó Vân Đoá vẫn là một con nhóc con, giống như cậu bây giờ vậy, cậu và Ứng Thiên Thu giống như cha mẹ của nàng vậy.

Năm đó sau khi cậu bị nghiền thành tro bụi, không biết cô nhóc này khổ sở ra sao…

“Được rồi, không nói nữa, để ta dẫn người đi gặp A Ninh.”

Thiếu nữ cười cười, ôm con thú nhỏ vào trong ngực, chân bước nhẹ nhàng đuổi theo Ứng Thiên Thu phía trước, đi đến tế đàn sâu bên trong hang động.

Thân thể thiếu niên được tạo thành bởi đủ loại bảo vật quý giá của trời đất nằm yên lặng ở chính giữa. Thiếu nữ ôm thú nhỏ rập khuôn bước theo sau lưng Ứng Thiên Thu, khi nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc, chóp mũi nàng lập tức chua xót.

Bất kể đã bao năm trôi qua, chỉ cần mỗi lần nàng nghĩ thiếu niên này sẽ không bao giờ cười với nàng, cũng sẽ không dịu dàng xoa đầu nàng nữa thì trái tim nàng lại đau đớn giống như bị xé nát.

Nàng còn như thế thì càng không cần nhắc tới Thiên Thu — Từ sau khi A Ninh chết, chính nàng tận mắt nhìn thấy Thiên Thu rơi vào ma đạo. Từ một thiếu niên trầm ổn nội liễm biến thành Ma quân đáng sợ chấn động cả đại lục, ngay đến cả người trong ma đạo cũng cực kỳ sợ hãi hắn.

Người trong thế gian đều biết Ứng Thiên Thu lạnh lùng tàn nhẫn thế nào, chỉ cần hắn xuất hiện ở đâu thì sẽ gây ra một trận mưa máu ngập trời ớ đó. Mười hai thế gia vọng tộc hưng thịnh huy hoàng đã bị hắn tiêu diệt mất chín tộc, mười mấy vạn người trong tộc bị giết toàn bộ không chừa một mống, nhiều như huyết tế. Liên tục mấy ngày như vậy, tiếng than khóc kêu gào thảm thiết quanh quẩn vang vọng không thôi, xương máu nhuộm đỏ tươi cả thành trì.

Nhưng chỉ có nàng biết, Thiên Thu làm như vậy đều là vì báo thù, sau đó giúp A Ninh sống lại— Năm đó chính mười hai gia tộc này vì muốn tăng cường sức mạnh của mình nên đã liên thủ tàn sát toàn tộc của A Ninh. A Ninh bị nghiền nát xương cốt thành tro bụi, ngay cả thi thể cũng không giữ được.

Cũng chỉ nàng mới biết, sâu trong trái tim của Thiên Thu vẫn còn cất giấu tình cảm chưa bao giờ dập tắt.

Ứng Thiên Thu bước lên tế đàn, huyền y phất phới, ngồi ngay ngắn trước cơ thể thiếu niên, sau đó cắt cổ tay mình, rót máu vào cánh môi khẽ hé của thiếu niên.

Thiếu nữ yêu mị đứng một bên, ôm thú nhỏ trong ngực. Nàng nhìn máu Thiên Thu chảy ào ạt vào trong đó, nhưng cơ thể thiếu niên lại giống như một cái động không đáy, dù có hấp thụ bao nhiêu máu tươi cũng chẳng có chút phản ứng nào.

Cho đến khi máu bắt đầu chảy nhỏ dần, thiếu nữ nhìn không nổi nữa mới xông tới đè tay Ứng Thiên Thu lại, khổ sở nói: “Đừng thử nữa, Thiên Thu, lần này…Chúng ta lại thất bại rồi.”

Ứng Thiên Thu im lặng không nói, ngón tay không còn màu máu giống như được pho tượng điêu khắc từ băng tuyết, giọt máu theo đầu ngón tay nhỏ xuống hỉ phục của thiếu niên, thấm ra một vết đen sẫm.

“Không sao… Mười hai tộc còn ba tộc, chúng ta vẫn còn cơ hội.”

Thiếu nữ kéo ống tay áo Ứng Thiên Thu, hít hít mũi, vành mắt ửng đỏ bảo: “A Ninh nhất định sẽ trở về… Hắn sẽ không bỏ chúng ta lại.”

“……”

Kỷ Ninh ôm đuôi, co cả cơ thể thành một quả bóng nhỏ, cố gắng giảm cảm giác tồn tại của mình, nội tâm giống như sắp bị cảm giác tội lỗi mãnh liệt nuốt chửng.

Cậu quả thật bị làm cho cảm động, muốn nói cho họ biết mình đang ở đây, thế nhưng… Sau khi thế giới được sửa chữa hồi phục xong, cậu vẫn phải tiếp tục đi đến thế giới tiếp theo, tiếp tục nhiệm vụ vô tận của mình, không có cách nào gặp bọn họ nữa, giờ mà cho họ hy vọng thì đến lúc đó chỉ còn lại tuyệt vọng tàn nhẫn nhất mà thôi.

Cho nên cậu không thể lên tiếng, càng không thể để cho bọn họ nhận ra mình.

Ngón tay tái nhợt của Ứng Thiên Thu lau qua vết cắt trên cổ tay, vết thương ngay tập tức khép lại, chỉ lưu lại vết đỏ mờ nhạt nhưng vẫn có cảm giác nhìn mà giật mình.

Vẻ mặt của hắn lạnh lẽo giống như một bóng ma, đôi mắt nhìn thân thể thiếu niên. Một lúc lâu sau, đôi môi nhạt màu của hắn hơi mở ra, giọng nói rất nhẹ, giống như đang trong mộng, thấp giọng khẽ gọi:

“Tiểu Tiểu…”

Tiểu Tiểu.

Năm đó những người thân nhất của Kỷ Ninh đều gọi cậu như vậy, vì cậu là đứa trẻ nhỏ nhất trong thế hệ này, mọi người đều yêu thương cậu, đặt cho cậu cái tên thân mật như vậy.

Lúc đầu, Ứng Thiên Thu không dám gọi Kỷ Ninh như vậy, vì gia tộc của hắn đã suy bại từ lâu. Mặc dù hôn ước vẫn còn nhưng đã sớm hữu danh vô thực. Hắn bước vào Kỷ gia, tuy là người đính hôn với Kỷ Ninh, nhưng lại không có chút địa vị tiếng nói nào.

Hữu danh vô thực: chỉ tồn tại trên danh nghĩa

Hắn tự biết thân phận của mình nên chưa bao giờ yêu cầu gì xa vời, càng không dám vượt quá quy tắc. Bất đồng với tinh thần sa sút như hắn, Kỷ Ninh là kiêu ngạo của cả tộc, rực rỡ như mặt trời ban trưa. Ban đầu khi nhìn thấy Kỷ Ninh, Ứng Thiên Thu thậm chí còn không dám ngẩng đầu lên nhìn mặt cậu.

“Tại sao ngươi không ngẩng đầu lên? Sợ ta đến thế à?”

Khi đó hắn đang yên lặng cúi đầu, bỗng nghe thấy thiếu niên bất mãn trách móc, sau đó cằm liền bị nhếch lên, trong mắt hắn phản chiếu một mảng đỏ rực lửa.

Thiếu niên áo đỏ tươi cả người thần thái phấn khởi, bộ dáng tuỳ ý tự do phóng khoáng, khoa trương lại kiêu ngạo, dung mạo xinh đẹp rực rỡ. Chỉ với một cái liếc mắt, dung mạo xinh đẹp trần ấy tràn đầy vẻ ngạo mạn, nhưng không hiểu sao lại làm cho người khác cảm thấy cậu trời sinh vốn đã chói mắt như vậy.

Ứng Thiên Thu khi đó vẫn còn là thiếu niên, đối mặt với người có tư chất xuất chúng được đính hôn với mình, trong lòng hắn thoáng loạn nhịp rối loạn hết lên, khó tránh khỏi có thêm mấy phần xấu hổ, nhưng ngoài mặt hắn vẫn tuân thủ lễ tiết nghiêm ngặt, cúi đầu cung kính hành lễ một cái, đáp.

“… Không dám.”

“Ngươi nói ngươi không dám, không dám cái gì? Là không dám nhìn ta, hay là không dám sợ ta?”

Đối mặt với sự cẩn thận dè dặt của hắn, thiếu niên lại càng tức giận hơn, hất tay hắn ra: “Ta đáng sợ như vậy sao? Những con cháu dòng thứ cũng không dám thân cận với ta, chỉ lo sợ đắc tội ta, giờ đến cả ngươi cũng đối xử với ta như vậy…”

“Không phải…”

Thiếu niên xoay người rời đi làm Ứng Thiên Thu hoảng hốt trong lòng, hắn không kịp nghĩ ngợi kéo ống tay áo của thiếu niên lại, nhưng sau đó lại kinh ngạc trong lòng bởi vì hắn lại làm ra hành động thất lễ như vậy.

Nhưng ai nào ngờ thiếu niên không những không tức giận mà còn mỉm cười, cậu quay đầu nhìn về phía Ứng Thiên Thu, mi mắt cong cong bảo:

“Này mới đúng chứ, ngươi ở trước mặt ta không cần phải gò bó, cũng không cần lo lắng bị người ta ức hiếp, ta sẽ bảo vệ ngươi.”

Ứng Thiên Thu ngẩn ra, lại nghe thấy thiếu niên nói: “Người bên ngoài đều kêu ta là ‘Ninh lang quân’, chỉ có người nhà ta kêu ta là ‘Tiểu Tiểu’, ngươi gọi ta Tiểu Tiểu là được.”

……

Chỉ là bây giờ, người mà hắn gọi là Tiểu Tiểu đã không còn nữa.

Ánh mắt người đàn ông tóc bạc lóe ánh sáng lạnh lẽo cô quạnh, vươn hai tay ra ôm lấy cơ thể thiếu niên từ trên tế đàn xuống, thiếu nữ ôm con thú nhỏ đi theo hắn, chỉ một lát sau đã ra khỏi hang động.

Kỷ Ninh đang nằm trong vòng tay của thiếu nữ, từ trong động u ám lại được nhìn thấy ánh mặt trời, cậu vốn vì sợ mắt mình sẽ bị ánh mặt trời thích không thích kịp, đang chuẩn bị nhắm mắt lại thì phát hiện bầu trời bên ngoài hang động vô cùng u tối, bốn phía bao phủ màn sương máu nhàn nhạt.

Kỷ Ninh mở to hai mắt, hoàn toàn không ngờ cậu lại nhìn thấy cảnh tượng kinh hoàng như vậy— Bọn họ đứng trên vách núi cao nhìn xuống toà thành ở phía dưới, Khung cảnh sầm uất trong thành đã bị thay thế bằng bầu không khí hoang vu, chết chóc nồng đậm mùi tử khí. Đến cả tường thành cũng nhuộm một màu đỏ như máu.

Số hài cốt có trong hang động kia cũng chỉ là số ít. Ngoài ra còn có xương thú, xương người và những phần thi thể không còn nguyên vẹn khác nằm rải rác trên khắp ngọn núi. Cây cỏ cũng héo khô, sinh mệnh cạn kiệt. Sinh vật sống trên cả ngọn núi này đều đã bị mang đi huyết tế.

Thỉnh thoảng có vài con thú vẫn còn sống giãy dụa bò ra ngoài từ đống thi thể, hoảng sợ chạy trốn, Ứng Thiên Thu và thiếu nữ cũng không ngăn cản, để chúng bỏ đi.

“Nên đi tìm người tiếp theo thôi…”

Thiếu nữ nhìn cảnh tượng hoang tàn trước mắt, khẽ thì thào.

Lúc này Kỷ Ninh đột nhiên cảm thấy yếu ớt, cậu co người lại, không thể nào kháng cự được mà rơi vào hôn mê. Đến khi mở mắt ra lần nữa, cậu đã thấy mình ở trong phòng khách sạn của mình— Cậu đã trở lại thế giới của Cố Sâm.

“Tỉnh rồi?”

Herinos ngồi bên cạnh cười cười với cậu, Kỷ Ninh hơi sững sờ một chút, bởi vì trí nhớ của cậu vẫn dừng lại lúc cậu say rượu trong hội trường, giọng có khàn khàn hỏi: “Tôi đây là…?”

“Tối hôm qua em bị say rượu, làm gì cũng không tỉnh nên ta đưa em về. Ai lại nghĩ tới em ngủ đến tận bây giờ, giờ là trưa ngày hôm sau rồi.”

Herinos đi tới sờ sờ tóc Kỷ Ninh, dịu dàng nói: “Xem ra mấy ngày nay em vất vả quá rồi, may mà giờ cũng được nghỉ ngơi. Ta sẽ gọi bữa trưa cho em, em muốn ăn gì?”

“…Gì cũng được.”

Kỷ Ninh vừa mới trở về từ một thế giới khác, còn chưa định hình được tình huống bây giờ, phản ứng có hơi chậm, chậm rãi mò xuống giường, vừa nói: “Tôi đi rửa mặt trước.”

“Được.”

Kỷ Ninh lảo đảo đi vào phòng tắm, có bài học lần trước của Hoắc Vô Linh, lần này cậu không dám đóng cửa nữa, cứ thế mở cửa đi vào.

Cậu cẩn thận quan sát chiếc gương, chắc chắn không thấy gì bất thường liền vội vàng rửa mặt. Đến khi lau khô mặt, chợt nghe thấy tiếng ‘bíp’ nhỏ, đại biểu có người gửi tin nhắn đến thiết bị kết nối của cậu.

Kỷ Ninh giơ tay liếc mắt qua thiết bị kết nối, phát hiện là một quảng cáo trò chơi, bình thường loại tin nhắn này đều sẽ bị lọc ra một cách thông minh, nhưng có lẽ là hậu trường phía sau của công ty này khá cứng nên quảng cáo không bị chặn.

Nhưng Kỷ Ninh chẳng muốn chơi trò chơi gì, tiện tay bấm vào xóa đi, nhưng kỳ quái là quảng cáo này không những không bị xóa, ngược lại còn tự động mở ra hiện thông tin bên trong.

Thiết bị kết nối tạo một hình ảnh ba chiều trên không trung, tên trò chơi được viết theo thể chữ hoa rất xinh đẹp liền hiện ra—

“Kỷ Nguyên Thiên Đường Hắc Ám.”

Cái tên này… Không phải là tên của tiểu thuyết viễn tưởng phương Tây cậu đã từng xuyên vào à?

Trong lòng Kỷ Ninh nhảy dựng lên, lập tức bấm liên tục vào nút đóng trên thiết bị kết nối, thậm chí còn tháo thiết bị kết nối xuống cưỡng ép tắt máy, nhưng làm thế nào cũng không có tác dụng, hình ảnh vẫn phát giữa không trung.

“Đây là một lục địa vô cùng phồn thịnh và giàu có…”

“Vô số sinh mệnh đang sinh sôi nảy nở trên lục địa…”

「Ma tộc, Thiên tộc, Tinh Linh tộc, tộc Người lùn, tộc Người thú, Long tộc, cùng với Nhân tộc.」

「Bảy chủng tộc lớn đều có lãnh thổ và vương quốc riêng của mình, chung sống hoà bình không quấy rầy lẫn nhau. Thẳng cho đến một ngày, vị vua tràn đầy dã tâm của Ma tộc dấy lên một cuộc chiến tranh đẫm máu chưa từng có trong lịch sử, lúc này cả lục địa rơi vào trong ngọn lửa chiến tranh vô tận.」

「Vô số sinh mạng chết đi làm sản sinh ra vô số vong linh, ma pháp vong linh nhất thời thịnh vượng, một người học việc có thiên phú kinh người đã lựa chọn trở thành pháp sư vong linh trong chiến tranh, sau nhiều năm tung hoành trên lục địa, tạo dựng được hung danh hiển hách.」

「Nhưng chém giết liên tục khiến bạn cảm thấy bất an, mặc dù thực lực của bạn cường đại nhưng cũng không biết khi nào mình sẽ chết đi. Vì vậy bạn sinh ra ý tưởng thu nhận học trò, muốn tìm đệ tử kế thừa y bát của bạn.」

Y bát (衣钵): áo cà sa và bát khất thực mà thầy tu truyền lại cho đệ tử của mình. Có thể hiểu hiểu theo nghĩa truyền lại thứ gì đó cho đời sau, thường là kỹ năng, học vấn, món nghề

「Thế là bạn đã nhìn trúng hắn, kỵ sĩ trẻ tuổi đến từ Điện Thần Ánh Sáng, Leigh.」

Những dòng chữ lướt nhanh trên không trung, cuối cùng bóng dáng của một thiếu niên xuất hiện.

Thiếu niên mặc một bộ trang phục kỵ sĩ màu trắng, tư thái hiên ngang, mái tóc ngắn màu vàng sạch sẽ gọn gàng, đôi mắt xanh sâu thẳm như viên đá quý xinh đẹp, mặt mũi tuấn tú, dáng người thẳng tắp, mắt nhìn thẳng về phía trước nở nụ cười dịu dàng.

「Hắn là người có thiên phú ma pháp nhất mà bạn từng gặp, thậm chí còn xuất sắc hơn cả bạn.」

「Bạn thầm hạ quyết tâm, nhất định phải cướp hắn lại từ Điện Thần, cho dù phải trả bất cứ giá nào.」

「Lần này, bạn sẽ chọn làm gì?」

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio