Edit by Lune
Beta by Tô
______________________________
Sao cậu lại nhào vào lòng của Ứng Thiên Thu rồi…
Trong khoảnh khắc chạm mắt với người đàn ông tóc bạc này, Kỷ Ninh không khỏi cảm thấy vô cùng căng thẳng, khí tức cả người Thiên Thu âm u khó lường giống hệt như vực thẳm, cho dù đã thu liễm lại rất nhiều nhưng vẫn làm cho người bên cạnh sinh ra cảm giác kinh hãi. Đôi mắt kia lạnh lùng thâm thuý tựa như một ngọn đuốc có thể nhìn thấu tâm hồn con người.
Ứng Thiên Thu hai mắt không chớp cứ vậy mà cúi đầu xuống nhìn Kỷ Ninh trong lòng mình, vẻ mặt vô cảm, hoàn toàn không nhìn ra được bất kỳ cảm xúc nào.
Sẽ không phải bị Ứng Thiên Thu nhận ra rồi đấy chứ…
Đầu đuôi của Kỷ Ninh khẽ run lên, nhịn không được mà dời tầm mắt, vùi đầu vào cái đuôi lông tơ của mình, nhìn qua có vẻ giống như động vật nhỏ đang sợ hãi theo bản năng, nhưng trên thực tế cậu đang lo lắng Ứng Thiên Thu sẽ nhận ra mình.
Mặc dù khả năng này gần như không tồn tại—— Bởi vì trong cuốn tiểu thuyết huyền huyễn《 Ma Thánh 》này có một giả thiết quan trọng đó chính là người đã chết rồi sẽ không thể sống lại.
Tu vi của người tu hành càng cao thì tuổi thọ càng dài, đến cảnh giới cao nhất thì họ gần như bất tử. Ngoài ra còn có thể sử dụng nhiều thủ đoạn khác để kéo dài sinh mệnh của mình, nhưng chỉ cần chết đi thì thần chí sẽ bị mai một, không còn tồn tại trên thế giới này nữa. Đầu thai, hoàn hồn, đoạt xá, đều không có khả năng thành công.
Chính vì thế những người tu luyện trên thế giới này đều không tập trung vào việc luân hồi sau khi chết mà điên cuồng theo đuổi con đường trường sinh. Trong nguyên tác, sư môn của Ứng Thiên Thu bị tàn sát mới rơi vào ma đạo, nhiều năm sau hắn đẩy ngã mười hai gia tộc cũng chỉ đơn thuần vì báo thù chứ không có hành động chiêu hồn, càng không nghĩ tới chuyện làm người khác sống lại.
Ngay cả bây giờ Ứng Thiên Thu tàn sát các thế tộc dùng huyết tế để chiêu hồn cậu thì tận sâu đáy lòng hắn có mấy phần nắm chắc khó mà nói được…
Trong lòng Kỷ Ninh tư vị tạp trần, sau khi rời khỏi thế giới này cậu chưa bao giờ nghĩ tới Ứng Thiên Thu sẽ chiêu hồn cho mình. Chỉ là một tia hy vọng mờ mịt, trong nguyên tác cũng không có chi tiết sau này Ứng Thiên Thu bạc trắng cả đầu, Kỷ Ninh cũng không chắc hiện giờ sự thay đổi hiện giờ liệu có liên quan đến chuyện Ứng Thiên Thu chiêu hồn cho mình hay không.
Chẳng qua khả năng chiêu hồn thành công thực sự quá thấp cho nên Kỷ Ninh mới hơi yên tâm việc mình sẽ không bị nhận ra. Hơn nữa, lúc huyết tế vẫn còn một ít yêu thú may mắn sống sót, vì thế lúc cậu xuất hiện trong hang động cũng không bị nghi ngờ.
Cho nên bây giờ cậu không cần phải lo bò trắng răng tự hù chính mình. Đợi đến khi cậu quay về thì chắc cũng sẽ không đến thế giới này nữa…
Kỷ Ninh tự củng cố tâm lý cho mình, đồng thời chui ra khỏi ngực Ứng Thiên Thu định nhảy lại lên bàn. Dù sao Ứng Thiên Thu bây giờ đã không còn là thiếu niên trầm tĩnh dịu dàng ngày xưa nữa, mà đã là Ma Quân vui buồn thất thường. Ai biết lỡ mè nheo một hồi Ứng Thiên Thu có trực tiếp bóp cậu luôn không.
Nhưng ai ngờ thiếu nữ có khuôn mặt quyến rũ lại có hành động chẳng hề quyến rũ chút nào. Nàng đẩy hết sách trên bàn xuống, nhẹ nhàng nhảy lên trên mặt bàn, nửa quỳ xuống, ánh mắt nhìn chằm chằm con thú nhỏ trong ngực Ứng Thiên Thu, vừa cười vừa ép đến gần nói:
“Xem lần này ngươi còn muốn trốn đi đâu.”
Hỏng bét, cậu bị chặn rồi!
Kỷ Ninh vừa mới thò nửa người ra ngoài đã bị thiếu nữ dọa cho sợ lùi ngược trở về, víu chặt lấy vạt áo của Ứng Thiên Thu, nói gì cũng không chịu ra.
Tương Lai đã đảm bảo với cậu, nếu cậu chết sẽ giúp cậu sống lại. Vì vậy cậu thà bị Ứng Thiên Thu bóp , cũng tuyệt đối không thể chịu được sỉ nhục giống như việc bị vạch lông ra được. Nếu vậy thì còn đau đớn hơn cả cái chết.
Con thú nhỏ lông trắng muốt nằm sấp trong ngực Ứng Thiên Thu run rẩy, thiếu nữ cho dù không kiêng nể gì cũng không dám trực tiếp thò tay qua bắt lấy nó. Nếu làm cho Thiên Thu tức giận, kiểu gì nàng cũng bị nhốt lại cấm túc cho tự ngẫm vài ngày mất.
“Thiên Thu…”
Thiếu nữ kéo dài giọng ra, nở nụ cười có mấy phần lấy lòng nói: “Ngươi bắt nó đưa cho ta có được không?”
Ứng Thiên Thu không nói gì, chỉ giơ tay lên, nhẹ nhàng nắm lấy lông sau gáy con thú nhỏ, xách cậu mang ra ngoài.
Mắt thấy mình sắp rơi vào ma chưởng thiếu nữ, Kỷ Ninh không thể chịu nổi nữa, lập tức vứt bỏ tất cả tôn nghiêm, cơ thể hơi dùng sức treo ngược xuống, bốn cái móng vuốt nhỏ của mình bấu vào cổ tay Ứng Thiên Thu, trong mắt mang theo sự khẩn cầu kêu ‘Ô ô’ mấy tiếng, cầu xin hắn đừng đưa mình cho thiếu nữ.
Ánh mắt con thú nhỏ đen láy, vừa to vừa tròn giống như hai viên đá mã não đen, thân thể nho nhỏ run rẩy không ngừng, cái đuôi mềm mại lắc qua lắc lại quét qua mu bàn tay của Ứng Thiên Thu, dáng vẻ vừa sợ hãi lại thân mật, im lặng làm nũng với hắn.
Đá mã não đen (Black Agate) là một trong những loại đá quý thiên nhiên có giá trị được con người sử dụng làm trang sức, vật phẩm phong thủy. Tuy nhiên, mã não đen là một biến thể của thạch anh nhưng cấu trúc vi hạt nhiều nên đá mã não bóng mịn và có nhiều vân gỗ rất đẹp.
“……”
Động tác của nam nhân tóc bạc khựng lại trong chớp mắt.
Không biết vì sao, hắn lại chợt nhớ tới thiếu niên trong ký ức kia, thiếu niên hăng hái phong quang vô hạn, ở trước mặt mọi người thì luôn tùy ý mà kiêu ngạo, nhưng duy chỉ khi ở trước mặt hắn sẽ lộ ra một mặt mềm mại.
“Nhưng ngươi chính là hôn phu của ta…”
Thiếu niên đứng đầu bảng trong đợt thi đấu giữa các đại gia tộc, cùng người thân bạn bè ăn mừng say sưa đến tận đêm khuya. Sau đó mang theo một thân đầy men rượu xông vào phòng Ứng Thiên Thu, túm lấy cổ áo lót của hắn đè hắn lên giường, không cho hắn đứng dậy.
Thiếu niên say khướt, gương mặt đỏ bừng, đôi mắt sắc bén ngấn nước, khuôn mặt xinh đẹp động lòng người giờ lại càng toả ra mấy phần mê hoặc dụ người. Cậu vẫn muốn dùng khí khái tự cao tự đại như thường ngày dạy dỗ hôn phu của mình, nhưng lại không biết giọng nói của mình bây giờ đã sớm trở nên mềm mại rồi, không chỉ không có bất kỳ uy hiếp nào, ngược lại làm ánh mắt Ứng Thiên Thu nhìn cậu lại sâu thêm vài phần.
Y ngồi bên cửa sổ, nhưng bởi vì rượu quá mạnh nên nửa thân trên hơi mất sức nằm nhoài xuống, dựa vào trên người Ứng Thiên Thu, đôi mắt xinh đẹp khép hờ, thì thầm bên tai vị hôn phu của mình.
“Ngươi cho là ta không nhìn thấy ư? Hôm nay ngươi nói chuyện rất lâu với tiểu nha đầu nhà người khác, đã thế còn cười vui vẻ như vậy.”
“Đó là con gái độc nhất của đường huynh ta, là cháu ruột của ta, từ nhỏ đã rất thân thiết.” Ứng Thiên Thu vuốt tóc thiếu niên, bật cười nói nhỏ: “Hơn nữa năm nay nàng mới có năm tuổi…”
“Ta mặc kệ.”
Thiếu niên mấy lần cố gắng ngồi thẳng dậy nhưng vẫn không nổi nên đành phải tiếp tục duy trì tư thế này. Cho dù có cố gắng biểu hiện vẻ uy nghiêm đi nữa thì cũng chẳng giấu được ngại ngùng trong lòng, y không được tự nhiên nói:
“Nếu đã có hôn ước với ta, trong lòng ngươi chỉ được có một mình ta, không được có người khác nữa…”
Ngày thường y luôn vênh váo hung hăng, lúc dạy dỗ người khác lại vô cùng có khí thế, nhưng giờ phút này ở trên giường nhỏ, trong tư thế thân mật với vị hôn phu của mình như vậy, ngược lại giống như đang nhõng nhẽo hơn.
Ứng Thiên Thu nghe vậy khẽ cười, thiếu niên nghe thấy tiếng cười của hắn thì không khỏi tức giận, trừng mắt nhìn qua thì một giây sau đôi môi bị hôn nhẹ lên.
“Đương nhiên trong lòng ta chỉ có một mình ngươi…”
Ứng Thiên Thu ngồi dậy, ôm thiếu niên vào lòng, nỉ non bên tai y.
“Trừ ngươi ra, Tiểu Tiểu, không một ai có thể lọt vào mắt ta được nữa.”
☼☼☼
Nam nhân tóc bạc cụp mắt xuống, tay đang đưa ra hạ xuống, nói: “Đừng nghịch.”
Thiếu nữ nghe xong lời này, dứt khoát ngồi xếp bằng ở trên bàn, đôi chân trắng như tuyết như ẩn như hiện dưới váy lụa đen, dáng vẻ nếu không đưa con thú nhỏ cho nàng thì nàng sẽ không chịu đi.
“Thiên Thu, ta không phải đang đùa mà, nếu ngươi không đưa nó cho ta xem là đực hay cái thì làm sao ta đặt tên được.”
Chẳng qua nói thì nói vậy, nhưng thật ra nàng cơ bản đã xác định được con thú nhỏ này là đực rồi, nếu không sao lại sống chết chạy trốn khỏi nàng chứ, nàng thật đúng là quá thông minh.
“Ánh Tuyết.” Ứng Thiên Thu đặt con thú nhỏ sang bên cạnh, ngón tay mảnh khảnh đặt trên đầu thú nhỏ, xoa nhẹ: “Cứ gọi nó là Ánh Tuyết.”
“Ánh Tuyết…”
Thiếu nữ nhíu mày, tai thú trên đỉnh đầu run run.
Nàng không thích cái tên này lắm, nhưng nếu Thiên Thu đã lên tiếng thì nàng cũng không tiện phản bác, cùng lắm thì nàng cho vật nhỏ này thêm một cái biệt danh…
Thiếu nữ đang suy nghĩ nên đặt tên gì, bỗng nhiên cảm thấy cơ thể mình nhẹ bẫng, đến khi hồi phục tinh thần đã thấy mình lơ lửng giữa không trung, bị huyền khí của Ứng Thiên Thu quét một cái đẩy ra ngoài xe, rèm lụa rũ xuống, cảnh tượng bên trong xe hoàn toàn bị ngăn cách.
Thiếu nữ cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, nếu nàng ở lại quá lâu đều sẽ bị Thiên Thu đưa ra ngoài, nàng cũng hiểu đây là vì Thiên Thu còn rất nhiều chuyện, đã sớm quen rồi, chỉ là…
“Ấy…”
Nàng ở ngoài xe liếc nhìn xung quanh nhưng không thấy bóng dáng con thú nhỏ đâu cả, chắc là bị Thiên Thu để lại trong xe rồi.
Thiên Thu tự mình đặt tên cho tiểu tử kia, còn đuổi nàng ra ngoài, nhưng lại không đuổi tiểu tử kia đi….
Thiếu nữ sững sờ đứng tại chỗ.
Nàng-nàng sẽ không phải là sắp bị thất sủng rồi chứ?!
☼☼☼
Bởi vì chữa trị linh hồn còn chưa hoàn tất nên Kỷ Ninh không thể không ở lại thế giới Huyền Huyễn vài ngày. Mỗi ngày cậu đều vô cùng nhàn rỗi không có việc gì để làm, thu hoạch lớn nhất chắc là càng ngày cậu càng quen thuộc với thân thể của Tuyết thú còn nhỏ này, thân thủ cũng ngày càng linh hoạt nhạy bén.
Chưa kể, loại cảm giác này thật đúng là làm cho người ta có chút hoài niệm…
Kỷ Ninh vô cùng tự nhiên mà lông trên người mình, giống như một con thú nhỏ thật sự.
Thực ra đây không phải là lần đầu tiên cậu biến thành động vật. Trước kia, khi còn ở thế giới Võ Hiệp, gần như mọi lúc cậu đều là một con hồ ly nhỏ, ở thế giới Mạt Thế cậu còn là một người cá. Thậm chí đến thế giới tiếp theo, cậu suýt chút nữa quên mất làm sao để dùng hai chân đi bộ, lúc nào cũng có cảm giác thôi thúc muốn nằm sấp ra đất để bò đi.
lông của mình xong, cậu yên tâm thoải mái đến cạnh Ứng Thiên Thu, được sờ đầu một cái rồi nằm sấp bên chân hắn, gối đầu lên vạt áo hắn ngủ.
Trong mấy ngày nay, Kỷ Ninh nhanh chóng chiếm cứ một vị trí trong chiếc xe của Ứng Thiên Thu, ban đầu là vì thiếu nữ luôn muốn bắt được cậu nên cậu mới bị ép đến chỗ Ứng Thiên Thu tị nạn. Chẳng qua sau nhiều lần, cậu phát hiện Ứng Thiên Thu có vẻ như không bài xích mình cho lắm. Mỗi lần cậu ở bên ngoài cào rèm cửa, Ứng Thiên Thu đều sẽ cho cậu vào.
Điều này làm cho Kỷ Ninh tìm lại được cảm giác quen thuộc và an tâm. Mặc dù hiện tại Ứng Thiên Thu đã trở thành Ma Quân khiến mọi người sợ hãi, trên tay dính vô số máu tươi nhưng vẫn còn chút bóng dáng trước đây, Vân Đoá khi xưa cũng là do Ứng Thiên Thu nhặt về, được hai người bọn họ cùng nhau nuôi lớn.
Mà mùi vị mát lạnh lạnh lẽo trên người Ứng Thiên Thu cũng là hương vị cậu quen thuộc, điều đó hoàn toàn xoá đi chút ngăn cách của Kỷ Ninh. Sau mấy ngày cậu đã thuần thục vào xe của Ứng Thiên Thu, an ổn đánh một giấc ngủ trưa.
Kỷ Ninh nằm sấp trên vạt áo Ứng Thiên Thu, co lại thành một nắm nhỏ màu trắng, nhắm hai mắt lại mơ màng chuẩn bị ngủ thì tai bỗng run lên một cái, nghe thấy tiếng nói quen thuộc ngoài xe.
“Thiên Thu, ta đến nè, mau cho ta vào đi.”
Tiểu nha đầu Vân Đóa này sao lại tới đây nữa!
Nghe được giọng nói của thiếu nữ, Kỷ Ninh lập tức chui xuống dưới vạt áo Ứng Thiên Thu, tạo thành một ngọn núi nhỏ, chóp đuôi màu trắng vẫn còn ở bên ngoài.
Đương nhiên cậu biết trốn kiểu này cũng vô dụng, chẳng qua mỗi lần chỉ cần cậu chui vào người Ứng Thiên Thu thì hắn sẽ không để Vân Đóa mang cậu đi nữa.
Lần này Ứng Thiên Thu cũng vậy, lúc đầu hắn không cho thiếu nữ vào, nhưng lần này nàng lại cực kỳ kiên trì còn nhấn mạnh là có chuyện muốn thương lượng với Ứng Thiên Thu, cuối cùng cũng cho người vào.
“Có chuyện gì?” Hắn hỏi.
“Hôm nay chúng ta sẽ đến phụ cận Thiên Đô thành đúng không?”
Thiếu nữ hưng phấn nói: “Đến lúc đó ta muốn dẫn Ánh Tuyết ra ngoài một chuyến tìm Hóa Hình Đan cho hắn, ta cam đoan sẽ giấu kỹ thân phận của mình, cũng tuyệt đối sẽ không gây rắc rối cho ngươi, để cho ta ra ngoài nha?”
Thiên Đô thành là một trong năm thành lớn nổi tiếng nhất trên đại lục, nằm ở vùng trọng yếu của lục địa, phồn hoa hưng thịnh, có thị trường đấu giá cùng với phòng đấu giá lớn nhất, muốn tìm một viên Hóa Hình Đan chẳng có gì khó khăn.
Tuy rằng tính cách thiếu nữ nghịch ngợm, nhưng cũng không phải không biết nghĩ đến toàn cục, ngược lại còn rất thông minh. Mặc dù thỉnh thoảng có hay gây ra một vài chuyện nhỏ nhưng chưa bao giờ dẫn đến nguy hiểm trí mạng, huống chi thực lực bản thân cũng không yếu, lại có được rất nhiều pháp bảo Ứng Thiên Thu cho nàng nữa.
Vì thế sau khi im lặng một lúc, Ứng Thiên Thu mới khẽ gật đầu, nói: “Hành sự cẩn thận.”
“Ngươi yên tâm, ta có chừng mực.”
Thiếu nữ chớp chớp mắt, nàng đã sớm nghe nói qua Thiên Đô thành trật tự nghiêm ngặt, thế lực khổng lồ có thể so với một cường quốc. Hơn nữa thực lực thành chủ Thiên Đô thành còn sâu không lường được, là một cường giả tiếng tăm lừng lẫy trên đại lục.
Vô luận là bọn họ hay mười hai đại gia tộc đều muốn quan hệ tốt với Thiên Đô thành, nhưng thành Thiên Đô lại không hề thiên vị, hai bên không giúp bên nào cả. Dưới tình huống như vậy là vạn lần không thể đắc tội, điều này nàng vẫn hiểu rất rõ ràng.
“Đi thôi, Ánh Tuyết, đi với ta, tỷ tỷ dẫn ngươi đi mua Hoá Hình Đan.”
Thiếu nữ phóng huyền khí làm vạt áo Ứng Thiên Thu bay lên, để lộ một quả cầu nhỏ bên trong, khiến cậu không còn chỗ ẩn nấp nữa.
Kỷ Ninh tiếp tục giả chết, tất nhiên cậu cực kỳ không muốn biến hình, bởi vì cậu rất sợ dáng vẻ sau khi biến hình sẽ giống với dáng vẻ vốn có của chính mình, nếu bọn họ nhận ra sẽ vô cùng phiền phức.
Con thú nhỏ không nhúc nhích, ánh mắt lạnh lùng của Ứng Thiên Thu quét qua người cậu, bỗng vươn hai tay trắng thuần ra bế thú nhỏ lên, khẽ ve bộ lông trắng muốt, thẳng đến khi con thú nhỏ thoải mái ngửa cả bụng lên, tâm trạng tươi tỉnh mới đưa cho thiếu nữ.
“Ta có phải sắp bị thất sủng rồi không…”
Thiếu nữ có chút thương cảm lẩm bẩm, nhưng mà nàng cũng không thật sự để trong lòng, dù sao ngay cả nàng cũng rất cưng chiều thú nhỏ, còn muốn dẫn đi mua Hoá Hình Đan.
Nàng ra ngoài chiếc xe, lắc người biến hình, giấu đi tai thú cùng đuôi của mình, cũng không mặc quần áo diêm dúa lẳng lơ nữa mà đổi thành một bộ y phục võ đạo xinh đẹp. Mặc bộ đồ lên người toát ra hơi thở hiên ngang, ít đi mấy phần nhìn quyến rũ, qua giống như đại tiểu thư của một gia tộc võ đạo.
Nàng chọn một con yêu thú ngoan ngoãn làm tọa kỵ của mình, ôm thú nhỏ từ trên cao bay xuống bên ngoài Thiên Đô thành, sau đó cưỡi yêu thú đi qua cửa thành, tìm một nhà đấu giá để mua Hoá Hình Đan.
Tiêu hóa Hóa Hình Đan cần thời gian nhất định, hơn nữa quá trình lại chút thống khổ, cho nên thiếu nữ không lập tức đút đan dược cho thú nhỏ, định khi nào quay về xe mới cho cậu ăn.
Chuyến đi này rất thuận lợi, thiếu nữ cũng không gây ra chuyện gì, chỉ là trên đường về lại gặp một chuyện không mấy vui vẻ–– Lúc đi ngang qua mấy người thiếu niên, bọn họ cười đùa đưa cho nàng một cành hoa, tuy không phải là hành động quá đáng gì nhưng lại hàm chứa mấy phần ngả ngớn khinh bạc bên trong.
Nàng lạnh lùng ném hoa xuống, đang định xoay người rời đi thì đột nhiên dừng lại, như có điều suy nghĩ gì đó nhìn bóng lưng của mấy thiếu niên kia, ánh mắt lóe lên tia sáng yêu dị.
“Thú vị đấy…”
Thiếu nữ sờ lông của thú nhỏ, nhẹ giọng lẩm bẩm. Kỷ Ninh không biết nàng đang ám chỉ điều gì, nhưng hiện tại cậu đang là yêu thú nên khứu giác vô cùng nhạy bén, cũng mơ hồ cảm thấy có gì đó khác thường.
Trên người mấy thiếu niên này có một mùi tanh nhàn nhạt, hơn nữa còn có cả mùi xác chết.
Thiếu nữ tùy tiện gửi tọa kỵ vào một cửa tiệm, dùng thú ngữ dặn Kỷ Ninh không được lên tiếng, sau đó lặng lẽ theo đuôi mấy thiếu niên kia.
“Bọn chúng là con cháu của ba gia tộc còn sót lại.”
Ỷ vào tu vi của mình cao hơn nên nàng không sợ bị phát hiện. Thiếu nữ cứ thể lẩm bẩm với thú nhỏ, không cần biết thú nhỏ nghe có hiểu hay không.
“Mười hai gia tộc cũng không phải đồng tâm cùng đức, bọn họ đều có bè phái riêng của mình. Ví dụ như quan hệ ba gia tộc này rất thân thiết bởi vì công pháp của bọn họ đều xuất phát từ tà công, bị chín tộc khác bài xích, ngày thường chỉ có thể qua lại với hai nhà còn lại.”
“Trong này có một tiểu tử là con cháu Tiếu gia, thuộc phái Luyện Thi, có lịch sử lâu đời ở Thiên Đô thành, phụ cận có rất nhiều ngôi mộ, mấy tiểu tử này tụ tập ở đây không chừng là tới tìm thi thể…”
Thi ở đây là thi thể, xác chết. Luyện Thi là tu luyện xác chết
Khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của nàng nhất thời lộ ra nụ cười âm hiểm.
“Tuy rằng tỷ đây không dám giết người ở đây, nhưng cướp đi vài món bảo bối của đám tiểu tử lông mọc chưa dài như các ngươi vẫn không thành vấn đề, tốt nhất là cướp luôn cả công pháp cũng được. Như vậy bọn nó có dám về trong tộc sợ là cũng không sống nổi…”
Sao Vân Đoá lại trở thành thế này, đây có phải là Vân Đoá hoạt bát đáng yêu hồi đó không? Bao nhiêu năm qua Ứng Thiên Thu đã dạy nàng như thế nào vậy…
Nghe được lời lẩm bẩm của nàng, Kỷ Ninh cảm thấy đau lòng, nếu không phải biết trước Ứng Thiên Thu là nhân vật chính của thế giới này, cậu cũng sắp cảm thấy Vân Đóa là nhân vật phản diện rồi. Mặc dù bản thân Ứng Thiên Thu cũng rất giống nhân vật phản diện.
Mấy thiếu niên vội vã đi ở phía trước rất nhanh ra khỏi Thiên Đô thành, thiếu nữ một đường đi theo, vì để nghe lén cuộc hội thoại của bọn họ để được nhiều tin tức hơn, nàng phóng một ngụm huyền khí, để âm thanh của bọn họ theo gió thổi tới bên tai nàng, Kỷ Ninh cũng mơ hồ có thể nghe thấy.
“Thất Lang, lần này ngươi muốn tìm thi thể của ai? Lúc trước giấu giấu diếm diếm không chịu nói, giờ cũng nên nói cho chúng ta đi chứ?”
Tên + lang (郎): Mĩ xưng dùng cho đàn ông
Từ Lang này có rất nhiều nghĩa như nói về chức quan, tiếng phụ nữ gọi chồng hoặc tình nhân (Lang quân), hoặc là tôi tớ nói với chủ,…. Ý ở đây là ý đầu tiên á nhe, có sai cứ góp ý~~
“Ta nghe nói Tiếu gia các ngươi luyện thi, nếu niên đại thi thể càng cao, thân phận khi còn sống càng hiển hách thì lúc luyện thi xong uy lực lại càng lợi hại. Nghĩ tới Thất Lang vẫn một mực giấu diếm, lần này nhất định là tìm được mộ lớn cực kỳ lợi hại.”
“Đúng là như vậy, về ngôi mộ ta tìm thấy lần này… Nhìn thử khối ngân bài này xem.”
“Cái này… Ở trên viết cái gì vậy? Bọn ta cũng không phải người Tiếu gia các ngươi, không có học văn tự cổ, xem cũng không hiểu.”
“Đây là văn tự của Đại Hạ Quốc, cách đây hơn hai ngàn năm, trên này viết là “Tần Hạ, thành, Như Vọng.”
“Đại Hạ Quốc? Chẳng lẽ chính là Đại Hạ Quốc từng thống nhất thiên hạ được nhắc đến trong lịch sử!?”
“Không sai, chính là Đại Hạ Quốc đó, khối ngân bài này được đào ra gần đây, nên ngôi mộ này rất có thể là có mộ của một vị quốc chủ, Hạ thành Đế, Tần Như Vọng.”
Đại Hạ Quốc? Tần Như Vọng?
Nghe được hai cái tên này, Kỷ Ninh lập tức ngẩng đầu lên, ánh mắt trợn to lộ ra vẻ khó tin.
Tuy các thế giới tiểu thuyết đang hợp nhất với nhau, xuất hiện tin tức của bất kỳ vị nam chính nào cũng không kỳ lạ, nhưng cậu vẫn không nghĩ tới mình sẽ nghe được cái tên này dưới tình huống này.
Nhân vật chính của tiểu thuyết Cổ đại cung đình《 Thành Đế 》, Tần Như Vọng.