Edit by Lune
Beta by Tô
______________________________
Cậu thật sự vào thẳng bên trong trò chơi…
Nhìn thấy dòng chữ thể hoa xuất hiện trước mắt, cùng với căn phòng thay đổi cảnh tượng, trái tim Kỷ Ninh lập tức đập loạn xạ. Cậu cực kỳ không muốn tiếp tục trò chơi này, nhưng giờ bản thân đang bị kẹt bên trong hình ảnh ba chiều, ngay cả thiết bị kết nối trên cổ tay cũng biến mất, trừ phi trò chơi này tự động kết thúc, nếu không cậu chẳng có cách nào rời khỏi trò chơi.
Mà căn cứ vào tình huống lần trước, nếu muốn trò chơi kết thúc thì nhất định phải hoàn thành hết một chương này.
Kỷ Ninh đứng tại chỗ im lặng một lúc rồi thở dài cam chịu số phận, bắt đầu di chuyển. Dù biết rõ trò chơi này chắc chắn không bình thường nhưng bây giờ cậu nào có quyền lựa chọn.
Cậu nhìn bốn phía xung quanh, trước mắt là một căn nhà đơn sơ, vách tường được xếp chồng dựng lên từ đá, xung quanh bày đồ nội thất vỡ nát, cửa sổ bị gãy nửa cánh, có thể nhìn được cả bầu trời đêm lấp lánh ánh sao bên ngoài, gió lạnh cũng theo khe hở mà thổi ‘Ù ù’ vào bên trong.
Về phần bản thân, cậu mặc một áo choàng màu đen ma pháp, bên trên có những văn tự ma thuật mờ nhạt lưu động, bàn tay trắng nhợt cầm một cây trượng màu đen, dưới chân có một nửa pháp trận ma thuật còn đang đợi cậu hoàn thành.
Thân phận bây giờ của cậu là pháp sư Vong linh tiếng xấu vang xa, Dạ Linh.
「Ở lựa chọn lần trước, bạn đã lựa chọn tạo sự kiện để thu hút Leigh Sengues đến thị trấn Pedi điều tra. Chẳng bao lâu nữa, cậu ta sẽ đi cùng bạn đồng hành của mình điều tra căn nhà này. Xin hãy nhanh chóng hoàn thành truyền tống trận trước khi bọn họ tiến vào.」
Dòng chữ trong trò chơi chợt lóe lên trước mắt Kỷ Ninh, nhưng lại không hề đề cập đến cách để vẽ truyền tống trận. Chẳng qua bản thân Kỷ Ninh cũng biết vẽ trận pháp này như thế nào, bởi vì lúc còn ở thế giới Viễn tưởng phương Tây cậu đã từng vẽ qua một trận pháp giống hệt vậy.
Khi đó vì dựa theo cốt truyện gốc thu nhân vật chính Leigh Sengues làm đồ đệ, cậu ở thị trấn này giả thần giả quỷ gây chuyện, sử dụng vong linh để tạo ra một vài sự kiện kỳ bí, dụ dỗ Thần điện Ánh Sáng phái Leigh đi điều tra.
Leigh cùng bạn đồng hành tuần tra khắp nơi trong thị trấn, cuối cùng tiến vào căn nhà này, chân bước vào truyền tống trận, nguyên đoàn bọn họ bị truyền tống thẳng đến chỗ ở của Kỷ Ninh.
Mặc dù đã trôi qua rất lâu nhưng Kỷ Ninh vẫn còn có một hệ thống ‘Tương Lai’ như một kho dữ liệu khổng lồ. Cậu rất nhanh tìm trận đồ pháp trận trong đó, đợi một lúc để thích ứng dần với sức mạnh trên người mình, tiếp đó rót ma lực vào trong pháp trượng, hoàn thành phần còn lại của truyền tống trận.
Cảm giác tràn ngập sức mạnh này làm cho thể xác và tinh thần Kỷ Ninh cảm thấy vô cùng thoải mái. Cậu không khỏi nghĩ đến việc nếu ở ngoài trò chơi mà cậu vẫn còn sức mạnh thế này thì không cần phải lo lắng Hoắc Vô Linh nữa rồi. Cho dù không đánh lại thì ít nhất bỏ chạy cũng không thành vấn đề.
Chẳng qua cậu cũng chỉ nghĩ ngợi một chút chứ cậu vẫn hiểu rõ tất cả những thứ này đều là trò chơi dựng lên. Tiếp theo cậu dùng truyền tống trận dịch chuyển về chỗ ở, sử dụng quả cầu thuỷ tinh để quan sát tình trạng trong ngoài của căn nhà.
Khoảng chừng hai giờ sau, mấy thanh niên trẻ tuổi xuất hiện ở một đầu khác của con đường, dẫn đầu là một kỹ sĩ trẻ tuổi, khuôn mặt tuấn tú, sắc mặt bình tĩnh, mái tóc vàng gọn gàng toả sáng dưới ánh trăng, đôi mắt màu xanh trong veo đẹp đẽ khiến bất kỳ ai khi nhìn vào cũng đều nảy sinh thiện cảm.
Đi phía sau cậu ta là hai người mặc trang phục kỵ sĩ giống vậy cùng một nữ tu sĩ. Kỷ Ninh từng trải qua một lần nên vẫn lờ mờ nhớ rằng ba người này đều là đồng đội của Leigh Sengues, nhưng mà cũng không quan trọng lắm.
Bởi vì lúc Kỷ Ninh gây rối chỉ là để cho vong linh ẩn hiện trong thị trấn nhỏ, không phải vấn đề gì nghiêm trọng. Phía Thần điẹn cũng không quá coi trọng, chỉ để Leigh mang theo nhóm bạn đi ra ngoài rèn luyện. Nhưng mấy người trẻ tuổi này vẫn còn thiếu kinh nghiệm nên ngay sau đó không cẩn thận rơi vào cạm bẫy của pháp sư Vong linh.
Khoảnh khắc bọn họ đẩy cánh cửa ra, Kỷ Ninh cũng đã chuẩn bị kỹ lưỡng ở đầu kia của truyền tống trận, đợi bọn họ bị đưa đến trước mặt cậu.
Một luồng sáng hắc ám loé lên, một nhóm bốn người của Leigh lập tức bị dịch chuyển đến tháp Vong linh của Kỷ Ninh, mà cả bốn người đều bị nhốt lại bên trong truyền tống trận, không thể bước ra ngoài nửa bước.
Mấy thanh niên bất ngờ bị truyền tống, ban đầu là ngơ ngác trong giây lát, ngay sau đó bọn họ liền nhìn thấy khung cảnh xung quanh bị biến thành tòa tháp cao âm u.
Ánh nến bên trong tháp lập lòe mờ tối, trang trí u ám, giá sách chất đống cao ngất ngưởng, dụng cụ luyện kim phát ra từng tiếng xẹt xẹt, tản ra từng làn khí đen.
Bọn họ bị nhốt trong ma pháp trận, trước mặt là một pháp sư mặc áo bào đen ngồi ngay ngắn, y đội mũ trùm đầu lên nên không thể nhận ra được khuôn mặt, nhưng nhờ vào chiếc cằm thon gọn lộ ra ngoài thì có thể phần nào đoán được đây là một nam pháp sư còn trẻ.
“Hắn là pháp sư Vong linh!”
Thiếu nữ liếc mắt thấy được ở trong góc xó nhà có trưng bày cơ thể con người, phần lớn những cái xác ở đó đều đã bị mổ xẻ, máu thịt cùng nội tạng lộ ra ngoài làm cô nàng mặt mày tái mét. Bởi vì cô nàng biết số lượng pháp sư Vong linh cực ít, và cũng không ngoại lệ đều là nhân vật hết sức nguy hiểm.
“Chào buổi tối các vị, các ngươi có thể gọi ta là Dạ Linh.”
Pháp sư Vong linh tháo mũ đội đầu xuống, tự giới thiệu bản thân.
Khi gương mặt t lộ ra, cho dù biết y là một pháp sư Vong linh nguy hiểm nhưng ánh mắt của mọi người vẫn không thể khống chế được mà bị hấp dẫn.
Khuôn mặt y xanh xao ốm yếu nhưng lại vô cùng xinh đẹp, mái tóc đen nhánh, ánh mắt lạnh lẽo, con ngươi nhạt màu sáng lấp lánh như pha lê không chút sức sống, giống như một con búp bê được chế tác tinh xảo, toát ra khí chất quyến rũ lạ thường.
Nghe thấy y tự xưng là ‘Dạ Linh’, trong đầu mấy thanh niên lập tức vang lên tiếng ‘Ầm ầm’ và trở nên trống rỗng.
Bọn họ đều biết cái tên “Dạ Linh” này đại biểu cho vô số cơn ác mộng đẫm máu. Một khi rơi vào tay hắn thì kết cục còn đáng sợ hơn gấp nhiều lần so với xuống địa ngục, đến khi đó ngay cả việc chết cũng chỉ là một hy vọng xa vời.
“Yên tâm.”
Pháp sư Vong linh thản nhiên nói: “Ta không có hứng thú tra tấn các ngươi. Chỉ cần các ngươi ngoan ngoãn nghe lời, sau vài ngày nữa ta sẽ thả các ngươi đi.”
“Xin hỏi điều kiện của ngài là gì, ngài ‘Dạ Linh’?”
Người bình tĩnh nhất trong cả đám chính là Leigh, cậu ta dường như chẳng hề sợ hãi pháp sư, nhìn thẳng vào hai mắt đối phương, hỏi: “Phải làm gì thì ngài mới để chúng ta trở về?”
Pháp sư nhếch khóe môi, lộ ra ý cười rất nhạt nhưng vẫn ảm đạm u ám. Hai thiếu nữ xinh đẹp ăn mặc lộng lẫy đi ra từ cánh cửa nhỏ bên cạnh, hầu hạ y cởi áo choàng rộng ra thay thường phục. Sau đó mới chậm rãi nói:
“Điều kiện là ngươi nhất định phải trở thành đồ đệ của ta, Leigh Sengues.”
Nghe thấy yêu cầu của pháp sư, Leigh còn chưa kịp nói gì thì ba người còn lại đã bùng nổ trước rồi. Vẻ mặt lộ vẻ bị nhục nhã và phẫn nộ, cảm xúc khá kích động: “Không có khả năng, ngươi là Hắc pháp sư tà ác, ngươi đây là đang khinh nhờn thần Ánh Sáng, ngươi nhất định sẽ gặp báo ứng!”
“Không được sỉ nhục chúng ta, tốt hơn là ngươi cứ giết chúng ta luôn đi!” Nữ tu sĩ giận dữ nói.
“Ta sẽ không giết các ngươi.” Pháp sư nói: “Nhưng ngươi sẽ trở thành như thế này.”
Hắn vỗ bả vai thiếu nữ xinh đẹp, hai thiếu nữ kia lập tức cười khanh khách, sau đó lột da mặt cùng da đầu của mình xuống, đưa đầu lâu be bét máu đến trước mặt nữ tu sĩ, làm cô nàng cao giọng hét chói tai.
“Cho dù như vậy cũng không vấn đề sao?” Pháp sư Vong linh bình tĩnh hỏi.
Cả ba người sợ hãi tái mặt run rẩy cả người, lại nhìn cô gái đeo lớp da mặt lên thì đều trầm mặc, sau đó kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn về phía kỵ sĩ tóc vàng.
“Chỉ cần tôi trở thành đồ đệ của ngài, ngài sẽ lập tức thả bạn tôi ra?” Leigh hỏi.
“Bọn họ sẽ bị nhốt lại một thời gian, để tránh việc ngươi chạy trốn trước khi chuyển hóa thành pháp sư hắc ám.” Pháp sư Vong linh nói: “Thời gian bọn họ ở lại đương nhiên phụ thuộc vào tốc độ nhập môn của ngươi.”
“‘Dạ Linh’…. Ngươi thật bỉ ổi!”
Đối mặt với mấy lời cáo buộc kia, pháp sư tóc đen vẫn bất vi bất động. Leigh cúi đầu suy nghĩ một lúc, đột nhiên ngẩng đầu lên nói: “Được, tôi đồng ý.”
“Leigh, cậu không thể đồng ý yêu cầu của hắn được!”
Nhóm bạn lập tức nóng nảy, thay đổi tín ngưỡng là tội xúc phạm thần cực kỳ nặng nề, huống chi trở thành đồ đệ của ‘Dạ Linh’ chính là dấn thân vào ma pháp hắc ám, nó lại càng là sự phản bội không thể nào tha thứ. Sau này chắc chắn sẽ bị toàn bộ Thần điện truy nã, một khi bị bắt cũng sẽ bị trừng phạt bằng cách thiêu sống.
Nhưng bọn họ lại chẳng có cách nào để ngăn cản ‘Dạ Linh’, thậm chí đối với pháp trận này họ cũng bó tay chịu trói.
“Ngươi suy nghĩ kỹ rồi?” Pháp sư Vong linh hỏi.
Leigh gật đầu: “Vâng, tôi nguyện ý trở thành đồ đệ của ngài, xin ngài đừng làm hại bạn bè của tôi.”
“Tốt lắm, chúng ta bắt đầu lập khế ước.”
Pháp sư Vong linh nói như vậy, trong tay y tản ra ánh sáng màu đen, nhưng đúng lúc này động tác của y đột nhiên dừng lại. Một lúc lâu sau vẫn không nhúc nhích.
“Hắn sao vậy?”
Mấy người bị nhốt trong pháp trận trố mắt nhìn nhau, nhưng vẫn không dám buông lỏng cảnh giác, ai mà biết được pháp sư tà ác này lại có âm mưu quỷ kế gì cơ chứ.
“……”
Nhưng Kỷ Ninh thật sự không hề có âm mưu quỷ kế gì cả, cậu là thật sự cứng đờ bởi vì trước mắt cậu lại xuất hiện hai lựa chọn.
「Một: Trao nhẫn cho Leigh, trực tiếp lập khế ước đạo lữ, để cả đời này cậu ta không bao giờ phản bội bạn được.」
「Hai: Nhiệt tình hôn Leigh, sau đó lập khế ước sư đồ với cậu ta.」
……Cái quỷ gì đây?
Kỷ Ninh vốn đang cảm khái mình lại thu nhận Leigh làm đệ tử thì lập tức bị hai cái lựa chọn này tát vào mặt.
Tuy cái lựa chọn ép cưới đầu tiên kia khiến cậu thấy hơi sai sai, nhưng cậu không nghĩ tới phía sau lại có một cái lựa chọn đáng sợ như vậy đang chờ đón cậu.
Cậu công lược Leigh không tệ, nhưng đó là chú trọng chất lượng và chậm rãi, với tư cách đã từng là thầy của Leigh, cậu biết Leigh nhìn qua rất tốt tính nhưng trên thực tế không phải như vậy. Leigh thật sự vô cùng cố chấp với ý kiến của bản thân, hơn nữa ở một phương diện khác cậu ta thậm chí có thể được coi là vô cùng cực đoan.
Cho dù đồng ý với Kỷ Ninh nhưng Leigh vẫn có tính toán của mình. Ban đầu Kỷ Ninh đã phải dùng rất nhiều thời gian mới khiến cậu ta chấp nhận được người thầy này, càng không phải nói cậu lại phải tốn bao nhiêu công sức mới khiến Leigh thích cậu— Nói về độ khó công lược thì Leigh tuyệt đối là khó số một số hai.
Lúc đó bọn họ chỉ lập khế ước bình thường, trong lòng Leigh đã không thật sự chấp nhận rồi, nếu giờ mà còn hôn hắn thì… Sợ là bọn họ sẽ đấm nhau ngươi chết ta sống ngay tại chỗ.
「Khuyến khích chọn lựa chọn đầu tiên.」
Một dòng chữ nhanh chóng hiện lên trước mắt lại bị Kỷ Ninh trực tiếp bỏ qua. Lúc này cậu muốn dùng ma thuật để lập khế ước, nhưng mỗi lần ma pháp nhen nhóm toả ra thì đều bị một loại sức mạnh vô hình nào đó dập tắt.
「Nếu trong vòng một phút người chơi không đưa ra lựa chọn, trò chơi sẽ tự động mặc định thực hành lựa chọn đầu tiên.」
Chết tiệt!
Kỷ Ninh chửi thầm trong lòng, vẫy tay với thiếu niên tóc vàng trong pháp trận. Sau đó lập tức xoay người đi về phía cửa: “Ngươi đi theo ta.”
“Leigh, đừng để ý đến chúng tôi, cậu mau chạy trước đi!”
Thấy pháp sư Vong linh không nhìn bọn họ nữa, những đồng bạn nhỏ giọng thì thầm bên tai Leigh.
“Không sao, tin tôi đi.” Thiếu niên tóc vàng khẽ cười trấn an bọn họ một câu, sau đó có được quyền ra khỏi ma pháp trận đi theo pháp sư tóc đen đến cửa nhỏ, tiến vào phòng khách.
“Nhắm mắt lại.”
Đối mặt với ánh mắt nhã nhặn của thiếu niên, Kỷ Ninh bỗng cảm thấy có chút chua chát trong lòng, lại đang thêm một điều vào khế ước là đồ đệ tuyệt đối không được gây thương tổn cho sư phụ dưới mọi hình thức, kẻo lát nữa Leigh thật sự ra tay với cậu.
Leigh Sengues nghe lời nhắm mắt lại. Kỷ Ninh tiến về phía trước nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên môi Leigh.
「Hôn không đủ nhiệt tình, lập khế ước không thành công, vui lòng thử lại.」
Thời điểm dòng chữ hiện lên, Kỷ Ninh nhất thời tức ngực muốn tắt thở không thôi. Leigh thì mở mắt ra sờ lên môi mình, nhưng bất ngờ là không nổi giận mà chỉ hỏi: “…Ngài ‘Dạ Linh’, đây là?”
“…Là cách để lập khế ước.” Kỷ Ninh hít sâu mấy hơi, miễn cưỡng giữ bình tình nói: “Nhưng lần này chưa thành công, cho nên….”
“Thật sao? Thế thì chúng ta thử lại một lần nữa.”
Leigh không hề có bất kỳ nghi ngờ gì về cách lập khế ước này cả, thậm chí cậu ta còn chủ động tiến tới hôn Kỷ Ninh, còn nhiệt tình hơn Kỷ Ninh rất nhiều. Nụ hôn ngày càng trở nên nóng bỏng khiến Kỷ Ninh suýt chút nữa là không chống đỡ nổi.
Sau khi ánh sáng thực hiện thành công khế ước loé lên, thiếu niên tóc vàng mới từ từ lui ra. Cậu ta nhìn khuôn mặt tái nhợt có chút huyết sắc của pháp sư Vong linh thì khẽ cười, hành lễ với Kỷ Ninh một cái, cúi đầu nói: “Cảm ơn ngài rất nhiều, thầy của tôi.”
“……”
Trò chơi này về sau sẽ ra cái gì đây….
Đột nhiên Kỷ Ninh có linh cảm cực kỳ xấu.