Sau Khi Bỏ Rơi Mười Vị Nam Chính, Tôi Chạy Trốn Thất Bại

chương 22

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Edit by Lune

Beta by Tô

______________________________

Tần Như Vọng nhỏ tuổi từng hỏi Kỷ Ninh vì sao lại đối xử tốt với hắn, Kỷ Ninh không giải thích nguyên nhân thật sự, chỉ nói bởi vì tương lai Tần Như Vọng sẽ trở thành hoàng đế Đại Hạ mà không phải là cậu thật tâm đối xử tốt với hắn.

Tuy rằng sự thật không hẳn là vậy, cậu giữ Tần Như Vọng ở bên người là đau lòng hắn bơ vơ một mình, nhưng đó không phải là tất cả, quan trọng hơn nếu cậu muốn Tần Như Vọng yêu mình để hoàn thành nhiệm vụ, thì hai người bọn họ nhất định phải có cơ hội để gần gũi thân mật với nhau hơn.

Nhưng mà ngay từ đầu đã định trước đây sẽ không phải là một tình yêu thuần khiết không tì vết. Mẫu thân Tần Như Vọng vì Thần nữ mà chết, nỗi căm hận mà hắn dành cho hoàng đế, Vu Thần quốc và Thần sứ sẽ vĩnh viễn không biến mất. Cho nên dù có yêu Kỷ Ninh thì cũng sẽ là yêu hận đan xen.

Thật ra Kỷ Ninh cũng không muốn hận ý của Tần Như Vọng biến mất. Chính vì có phần hận ý này mà ngày sau Tần Như Vọng mới có thể âm mưu hạ độc Thái tử cùng tâm phúc của y. Sau đó lại trong đợt săn bắn mùa thu đã tự tay bắn chết hoàng đế Đại Hạ, nhốt đông đảo quyền thần quý thích, dùng thủ đoạn lôi đình tàn nhẫn chấn nhiếp triều đình, lên ngôi xưng đế.

Cho dù là tàn bạo hay hiền minh, Tần Như Vọng chắc chắn sẽ trở thành vị hoàng đế đời kế tiếp của Đại Hạ Quốc, Kỷ Ninh không thể để bản thân trở thành vật cản đường của hắn.

Hiền minh: tài đức và sáng suốt

Cậu không thể để cho sự quan tâm cùng lòng yêu thương của mình làm tiêu tan dã tâm của Tần Như Vọng, mà phải khiến cho Tần Như Vọng đối với mình vừa yêu vừa hận.

☼☼☼

Sau khi tỉnh giấc, Kỷ Ninh mơ màng mở mắt ra. Điều đầu tiên cậu nhìn thấy chính là khuôn mặt tái nhợt của Tần Như Vọng.

Khuôn mặt kia tương tự với thiếu niên tuấn tú phong nhã năm xưa biết bao, nhưng mà bây giờ chỉ thêm mấy phần trưởng thành cộng với khí chất ác liệt, còn có hơi thở tử vong lạnh lẽo u sầu khiến cho người ta không dám nhìn thẳng vào.

Hắn ngồi xếp bằng trên mặt đất, vỏ kiếm để ngang trên đầu gối, đôi mắt đen nhánh chăm chú nhìn về phía Kỷ Ninh, thấy cậu tỉnh lại thì lập tức trầm giọng gọi: “Chủ nhân.”

Vừa rồi là mơ à….

Kỷ Ninh nhìn hắn vài giây rồi mới buồn bã ý thức được những chuyện trong quá khứ giờ chỉ có thể xuất hiện trong mộng. Bọn họ của hôm nay đã không còn là dáng vẻ năm đó, Đại Hạ cũng đã sớm bị chôn vùi trong dòng sông lịch sử, không còn tồn tại nữa.

Cậu chớp mắt, dùng móng vuốt chống đỡ thân thể mình đứng dậy, lông trên người khẽ giật, phát hiện dưới thân mình là một lớp chăn gấm mềm mại, chắc là đang nằm trên giường rồi, chỉ không biết là giường nào.

Kỷ Ninh còn nhớ trước khi mình ngủ thì đang ở trong kiệu của Ứng Thiên Thu, giờ nhìn xung quanh thì biết mình vẫn còn ở trong kiệu của hắn.

Cách một màn lụa trắng, Ma Quân tóc bạc đang ngồi trước bàn dài cầm bút viết gì đó. Nghe thấy âm thanh của Tần Như Vọng, hắn ngẩng đầu lên nhìn sang, thấy Kỷ Ninh đã tỉnh lại, động tác viết lập tức dừng lại, ngay sau đó đặt bút xuống đứng dậy đi về phía Kỷ Ninh.

Xem ra hôm qua cậu đã ngủ lại ở chỗ Ứng Thiên Thu, cũng may trong lúc cậu ngủ hai người kia không lao vào đánh nhau.

Kỷ Ninh thầm cảm thấy may mắn, vẫy đuôi gọi “Thiên Thu”, đang định đứng lên thì thân thể bỗng nghiêng ngả trên giường, chỉ cảm thấy cả người mình nặng như chì, khắp người chỗ nào cũng đau nhức, ngay cả đầu cũng bắt đầu choáng váng.

Sao lại khó chịu như vậy……

Cậu bơ phờ nằm lại trên giường, cả đuôi cũng rủ xuống.

Nhìn thấy bộ dáng ốm yếu thoi thóp của cậu, Ứng Thiên Thu hơi cau mày lại. Nhưng lúc này giọng nói nhẹ nhàng của thiếu nữ đột nhiên vang lên ngoài xe: “Thiên Thu, mau để cho ta vào. Bọn họ mang Hóa Hình Đan về rồi này!”

Sau khi được cho phép, thiếu nữ hưng phấn xông vào phi kiệu, lấy ra một chiếc túi trữ vật tinh xảo, giống như đang trưng bày bảo vật mà đặt từng cái hộp nhỏ có chứa Hóa Hình Đan lên bàn, vui vẻ nói: “Ánh Tuyết đâu rồi? Đến đây nuốt Hóa Hình Đan đi.”

“Tỷ tỷ…”

Giọng nói của ấu thú yếu ớt không thôi, nhìn như đang chịu ấm ức gì đó: “Ta khó chịu lắm.”

“Ngươi làm sao vậy?” Thiếu nữ hốt hoảng vội vàng chạy đến cạnh giường, thấy dáng vẻ đáng thương của ấu thú đang cuộn tròn thành quả cầu, nhất thời luống cuống tay chân, nói: “Cái này… Ánh Tuyết còn có thể nuốt đan được sao? Không được, giờ ta sẽ đi tìm Trần Sinh!”

Thế lực của Ứng Thiên Thu khổng lồ, tùy tùng đông đảo, việc chinh chiến ở khắp các nơi trên đại lục với mười hai thế tộc đều cần yêu thú tiến lên phía trước, yêu thú cũng không phải là không bệnh tật không bị thương, đều sẽ cần có thầy lang chữa trị, Trần Sinh chính là y quan đặc biệt chuyên chữa bệnh cho yêu thú.

Thiếu nữ gọi không bao lâu thì Trần Sinh đã tới. Trần Sinh khám bệnh cho ấu thú xong mặt mày lập tức lộ ra ý cười, không nhịn được buồn cười mà bảo: “Ánh Tuyết không sao, chỉ là đêm qua ăn nhiều quá, tiêu hoá không tốt, uống ít thuốc bột là được.”

“Hể……”

Thiếu nữ vô thức đỏ mặt, trong lòng thầm tự trách bản thân, đều là do hôm qua nàng ép tiểu tử kia ăn quá nhiều, nên giờ mới làm cho hắn bị khó chịu như vậy.

Trần Sinh lấy gói thuốc bột trong túi trữ vật ra, để một thị nữ bưng nước ấm đến rồi pha vào, cho ấu thú uống xong rồi nói: “Khoảng một canh giờ sau sẽ chuyển biến tốt hơn.”

“Vậy hôm nay Ánh Tuyết còn có thể dùng Hóa Hình Đan không?” Thiếu nữ hỏi.

Trần Sinh lắc đầu: “Dược tính của Hóa Hình Đan quá mạnh, thân thể hắn bây giờ đang suy yếu nên không thể uống những đan dược khác. Sau khi ngày mai hoàn toàn khỏe lại rồi uống Hóa Hình Đan cũng chưa muộn.”

“Thật xin lỗi, Ánh Tuyết…” Thiếu nữ xấu hổ ngồi xổm trước giường nhỏ, nói với ấu thú: “Đều là lỗi của tỷ tỷ.”

“Không sao đâu tỷ, cái này không thể trách tỷ được.”

Tuy rằng thân thể Kỷ Ninh không thoải mái, nhưng trong lòng thật ra đang vui như nở hoa rồi. Cậu làm sao có thể trách Vân Đóa được, muốn cảm ơn còn không kịp ấy chứ. Đều nhờ nàng nên tối qua cậu mới không cần phải ăn những trái linh quả kia, hôm nay lại còn né được Hóa Hình Đan. Đợi đến ngày mai thì cậu liền có thể trở lại một thế giới khác cho đến khi giải trừ phong ấn rồi

“Nếu ngón tay vận huyền khí rồi vuốt lông cho Ánh Tuyết thì hắn sẽ nhanh khoẻ hơn.” Trần Sinh nói.

“Để ta, để ta!”

Thiếu nữ tích cực đáp lại, muốn lấy công chuộc tội nhưng lại bị một bàn tay ngăn cản. Sau đó nam nhân tóc bạc ngồi xuống giường, ngón tay vận lên một chút huyền khí, mềm mại dịu dàng ve lông của ấu thú.

Điều này quả nhiên làm cho Kỷ Ninh cảm thấy thoải mái hơn nhiều. Cậu lắc lư cái đuôi thích ý hưởng thụ Ứng Thiên Thu vuốt lông cho mình. Thân thể ngày càng ấm áp, càng ngày càng nóng, còn xuất hiện một loại xúc động muốn giãn thân thể ra —

Không đúng!

Kỷ Ninh đột nhiên cảm giác cái này giống với cảm giác trước khi biến thành người lần trước, cậu lập tức hoảng hốt vội vàng chui xuống gầm giường núp. Gần như cùng lúc đó cơ thể cậu phát sinh biến hoá, bỗng nhiên trở thành hình người.

Đang xảy ra chuyện gì thế này?

Nhìn thấy móng vuốt trước của mình hóa thành hai bàn tay nho nhỏ, cả thân thể cũng biến thành dáng vẻ trẻ con, Kỷ Ninh khiếp sợ không nói nên lời, chuông báo động reo ầm ĩ trong lòng, hoàn toàn không hiểu vì sao mình lại đột nhiên biến thành người.

[Sau khi kiểm tra, là do dược hiệu của Hóa Hình Đan vẫn còn lưu lại dược tính trong cơ thể cậu, hiện tại bị huyền khí thích gây ra.] Tương Lai kết nối với ý thức của Kỷ Ninh, nói.

[Mẹ nó cũng quá hố người rồi!] Kỷ Ninh kinh hãi: [Thế rốt cuộc khi nào mới có thể khôi phục?]

[Không tìm ra kết quả, thời gian cũng không xác định.] Tương Lai nói.

Chẳng lẽ cậu phải trốn dưới gầm giường cho đến khi quay trở lại như cũ? Không có khả năng, không bao lâu nữa bọn Vân Đóa chắc chắn sẽ nghi ngờ vì sao cậu đột nhiên lại trốn xuống đây, nhất định sẽ túm cậu ra thì đến lúc đó là xong đời.

Giờ Kỷ Ninh không thể nghĩ ra được cách nào cả, mà thiếu nữ thấy cậu đột nhiên chui xuống gầm giường thì vô cùng khó hiểu, hỏi: “Ánh Tuyết, ngươi sao thế? Sao lại không ra?”

Nàng lúc này muốn nằm sấp xuống mặt đất để kiểm tra tình hình của ấu thú qua khe hở, thì bên ngoài kiệu bỗng truyền đến giọng nói của thị nữ: “Bẩm tôn chủ, có sứ giả của Thiên Đô thành đến cầu kiến.”

“Mời hắn vào.”

Ứng Thiên Thu nhìn gầm giường thật lâu rồi phất tay áo đi ra ngoài. Thiếu nữ do dự một chút, vì bận tâm đến hình tượng của bản thân mình trước mặt người ngoài nên cuối cùng cũng không nằm sấp xuống nữa, chỉ khom lưng nhỏ giọng hỏi: “Cầu Tuyết, ngươi không sao chứ?”

“Ta không sao, tỷ tỷ. “Dưới gầm giường truyền đến tiếng trẻ con mềm mại: “Mặt đất mát mẻ lắm, nằm rất thoải mái nên ta muốn ở lại đây một lúc.”

“Được rồi, lát nữa ngươi phải nhớ ra đó, giờ tỷ phải đi tiếp khách.”

Thiếu nữ lấy một chiếc mạng che mặt màu đen từ trong túi trữ vật ra, che lên nửa khuôn mặt dưới, chỉ để lộ ra một đôi mắt trong trẻo, đội một chiếc mũ lụa màu đen lên đầu, sửa sang lại váy lụa một chút, điều chỉnh lại phong thái đi theo Ứng Thiên Thu ra ngoài.

Sau khi bọn họ rời đi, Tần Như Vọng nghiêng người nằm trên mặt đất, vươn tay vào trong gầm giường, gọi: “Chủ nhân?”

“Ta không sao, Như Vọng, chỉ là ta muốn ở dưới này một lúc thôi… ” Kỷ Ninh ngập ngừng nói.

“Vâng.”

Nghe Kỷ Ninh nói không có việc gì, Tần Như Vọng cũng không có bất kỳ nghi vấn nào. Hắn đứng dậy rồi đứng yên bất động bên cạnh mép giường, chuyên tâm canh giữ bảo vệ chủ nhân của mình.

Tại sao vẫn chưa biến lại như cũ….

Kỷ Ninh bẻ ngón tay mềm mại của mình, hơi lo lắng chờ đợi, đồng thời tiếng nói chuyện ở bên ngoài truyền vào trong lỗ tai, là Thiên Đô thành biết Ứng Thiên Thu đã đi tới phụ cận Thiên Đô thành nên đặc biệt mời hắn cùng thiếu nữ đến Thiên Đô thành làm khách, Thành chủ sẽ tự mình tiếp đãi bọn họ.

“Nếu thành chủ đã mời, bổn tọa hiển nhiên sẽ đến.” Ứng Thiên Thu đáp lời.

Sứ giả cười nói: “Như vậy tại hạ liền ở bên ngoài cung kính chờ Tôn chủ cùng Thánh nữ đại giá.”

Ứng Thiên Thu khẽ gật đầu, sứ giả cung kính hành lễ sau đó nhanh chóng cáo lui. Một đám thị nữ hầu hạ Ứng Thiên Thu thay xong lễ phục, chuẩn bị đầy dủ danh sách lễ vật, một số lượng lớn hộ vệ và lính canh cùng đồ nghị trượng cũng được kiểm kê xong rồi xuất phát đi theo Ứng Thiên Thu cùng thiếu nữ.

Đồ nghi trượng: vũ khí, quạt, dù, cờ… mà đội hộ vệ mang theo khi vua, quan lại đi tuần hành thời xưa.

Thiếu nữ vốn định mang theo ấu thú, nhưng nếu vậy thì chắc chắn Tần Như Vọng cũng sẽ đi theo. Dẫn theo hung thi tới bái phỏng thành chủ của Thiên Đô thành thì không ổn cho lắm nên nàng đành từ bỏ suy nghĩ này, để cho ấu thú cùng với Tần Như Vọng ở lại trong phi kiệu của Ứng Thiên Thu.

“Ngoan ngoãn chờ chúng ta trở về nha Cầu Tuyết.”

Sau khi dặn dò một hồi, thiếu nữ để lại một đống đồ ăn cho Kỷ Ninh rồi rời đi cùng Ứng Thiên Thu. Trái tim Kỷ Ninh đang treo cao cuối cùng cũng buông xuống, chậm rãi bò ra khỏi gầm giường nhỏ.

Cậu đi đến trước gương đồng nhìn mặt mình, quả nhiên chính là dáng vẻ khi còn bé của cậu, hơn nữa bởi dược lực không đủ nên trên người cậu vẫn còn tai thú cùng cái đuôi. Dáng vẻ trắng tuyết đáng yêu lại vừa ngộ nghĩnh làm Kỷ Ninh hết sức phiền não.

Cậu căn bản không trốn khỏi đây được, bởi vì chiếc phi kiệu này chỉ có Ứng Thiên Thu mới có thể tự do ra vào. Nếu không được hắn cho phép, trừ phi thực lực phải cao hơn hắn thì mới có thể phá được kết giới trên kiệu.

Dựa vào Kỷ Ninh bây giờ thì căn bản không cần suy nghĩ, còn Tần Như Vọng tuy rằng rất lợi hại nhưng thời gian hắn được luyện hóa chưa lâu nên không thể bằng Ứng Thiên Thu được, chứ đừng nói là mạnh hơn Ứng Thiên Thu.

Nói tóm lại là Kỷ Ninh thật sự bó tay không có cách nào cả, giờ cậu chỉ có thể làm được hai việc: Cầu nguyện cho mình biến về hình thú trước khi hai người kia quay lại, hai là cầu nguyện có một thiên thạch rơi xuống trúng chiếc kiệu này, đủ để cho cậu cùng với Tần Như Vọng trốn đi được.

Cậu ngồi ngẩn ngơ trước gương, giống như đang tự kỷ thương xót với chiếc gương, hoàn toàn không nghe thấy một tiếng động đang truyền từ xa đến, nhưng chỉ trong nháy mắt người tạo ra tiếng động đó đã xuất hiện ngay trước xe.

“Tệ rồi, quên chưa cất Hóa Hình Đan trên bàn, nếu Cầu Tuyết tham ăn không nhịn được thì làm sao….”

Thiếu nữ cầm lấy lệnh bài có chứa huyền khí của Ứng Thiên Thu có tác dụng được ra vào phi kiệu một lần. Nàng vén rèm lên bước vào trong kiệu, bỗng dưng nhìn thấy bóng lưng của một đứa bé trai, đứa bé đó còn có tai thú cùng chiếc đuôi xù, giống như là—

“Cầu Tuyết?” Thiếu nữ sợ hết hồn: “Ngươi mới vừa nuốt Hoá Hình Đan sao?”

Sao nàng quay lại rồi!!

Đuôi của cậu thẳng đơ, thiếu nữ vừa vui vẻ vừa lo lắng bước nhanh đến hỏi: “Thân thể ngươi có thấy không thoải mái ở đâu không? Tới, để ta nhìn mặt ngươi xem nào.”

“Không được!”

Thiếu niên đột nhiên giơ cánh tay lên che đầu, lấy tay áo gắt gao che mặt lại, ngồi xổm dưới đất hét lớn: “Tỷ đừng nhìn ta!”

“Sao lại không cho ta nhìn?” Thiếu nữ ngạc nhiên hỏi: “Chẳng lẽ ngươi lại muốn cho Thiên Thu nhìn đầu tiên à?”

“Không phải, là ta, là ta…” Giọng nói mềm mại của thiếu niên nhanh chóng xen lẫn với tiếng khóc, nghẹn ngào nói: “Là bộ dáng biến thành người của ta quá xấu xí nên ta không thể gặp người khác được…”

“Sẽ không, làm sao xấu xí được chứ, Cầu Tuyết vốn rất đẹp nhất mà.” Thiếu nữ kiên nhẫn dụ dỗ: “Tới đây, để tỷ nhìn ngươi nào.”

“Không muốn, không muốn, không muốn… Huhu, ta thật sự rất xấu…”

Tiếng khóc của thiếu niên càng lúc càng lớn, thậm chí dần biến thành gào khóc, khóc đến mức cực kỳ thương tâm, thiếu nữ nghe mà thấy đau lòng không chịu nổi, luôn miệng dỗ dành cậu: “Được được được, tỷ không nhìn là được, ngươi đừng khóc nữa.”

“Ta-ta sẽ lấy đồ che mặt lại, ta sẽ không bao giờ gặp ai nữa.” Thiếu niên khóc nức nở.

“Được rồi, ngươi muốn gì tỷ cũng cho hết.”

Để dỗ dành cậu, thiếu nữ đem mũ cùng mạng che mặt của mình tháo xuống, dùng huyền khí thổi rơi vào trong ngực thiếu niên.

Thiếu niên nhanh chóng gập mạng che mặt lại thành hình tam giác rồi buộc vào nửa mặt dưới. Mũ đội đầu cũng quấn kín cả đầu rồi buộc lại phía sau, hai tai thú đẩy tấm lụa ra ngoài như hai chiếc sừng nhỏ, nhìn vừa đáng yêu vừa buồn cười.

“Cảm-cảm ơn tỷ tỷ….”

Cuối cùng thiếu niên mới chịu quay người lại, cậu che nửa khuôn mặt mình, dùng đôi mắt ửng đỏ nín khóc nhìn về phía thiếu nữ. Vẻ mặt giống như vì mình vừa rồi khóc ác quá nên bây giờ mới cảm thấy hơi xấu hổ vậy.

“Đôi mắt của ngươi thật đẹp….”

Nhìn đôi mắt đen láy xinh đẹp của bé trai, không hiểu sao thiếu nữ lại cảm thấy chút quen thuộc, nhưng trong giây lát lại không nhớ ra được mình đã nhìn thấy ở đâu: “Ngươi có đôi mắt đẹp như thế, làm sao có thể xấu xí được?”

“Ta xấu lắm……”

Thiếu niên ngập ngừng nói, đầu vai cũng khẽ run theo, lại có hơi hướng muốn khóc tiếp. Thiếu nữ không có thời gian tiếp tục suy nghĩ của mình đành phải vội vàng dỗ dành cậu một lúc. Sau khi xác nhận thân thể cậu nhóc không có chỗ nào không thoải mái thì mới cất Hóa Hình Đan lại, dặn dò cậu vài câu rồi vội vã rời đi.

Cuối cùng cũng qua, không uổng phí cậu ném hết cả mặt mũi đi.

Kỷ Ninh lau sạch mồ hôi trên trán, kéo màn vải dùng để che mặt xuống quai hàm, trong lòng hậm hực nghĩ.

Thiếu nữ thay một chiếc mạng che mặt cùng mũ đội đầu mới rồi vội vàng trở lại, ngồi vào chiếc xe kéo của mình.

Ứng Thiên Thu và sứ giả Thiên Đô thành ngồi trên hai chiếc xe kéo khác nhau. Ứng Thiên Thu thấy nàng đi hồi lâu mới trở về, hắn khẽ gật đầu với sứ giả rồi quay qua hỏi nàng: “Sao lại trễ nãi lâu như vậy?”

“Ta để quên Hóa Hình Đan ở chỗ Tôn chủ, sợ Ánh Tuyết ăn nhầm nên mới vội vàng chạy về.”

Trước mặt người ngoài, thiếu nữ luôn nói khẽ nhỏ nhẹ, dịu dàng uyển chuyển đáp: “Sau khi ta chạy về, Ánh Tuyết đã ăn mất Hóa Hình Đan rồi. Là lỗi của ta, xin Tôn chủ trách phạt, nhưng may mắn Ánh Tuyết bình an vô sự, bây giờ đã hoá thành người….”

Ứng Thiên Thu cắt ngang, hỏi: “Bộ dáng của hắn như thế nào?”

“Ta còn chưa biết, Ánh Tuyết không chịu lộ mặt ra.” Thiếu nữ trả lời.

Không khí đột nhiên đông cứng lại.

Không biết vì sao sứ giả Thiên Đô lại có cảm giác sợ hãi kinh động tâm chấn, mà gã nhanh chóng cảm giác được nguồn áp lực này đến từ vị Ma Quân tóc bạch kim ở bên cạnh gã. Nếu không phải lo lắng mất mặt mũi Thiên Đô thì bây giờ gã đã tránh xa mấy trăm trượng rồi.

“Xin sứ giả đợi một lát, bổn tọa sẽ nhanh chóng quay lại.”

Chưa đợi sứ giả trả lời, Ứng Thiên Thu đã đứng dậy bay lên không trung. Thiếu nữ không hiểu gì cả nhưng vẫn theo sát phía sau, để lại sứ giả lau đi một đầu mồ hôi lạnh, thở phào nhẹ nhõm.

Thiếu nữ đột nhiên quay về làm Kỷ Ninh cảnh giác hơn hẳn. Cậu không tháo hẳn mạng che mặt xuống, cũng liên tục lưu ý động tĩnh bên ngoài.

Lúc này cậu phát hiện thiếu nữ lại quay về, thảm hơn nữa là còn có cả Ứng Thiên Thu đi theo. Cậu lập tức kéo mạng che mặt lên rồi nhanh chóng trốn ra sau lưng Tần Như Vọng, đề phòng bị Ứng Thiên Thu kéo mạng che mặt ra.

Ứng Thiên Thu mặc y phục màu đen, tóc bạc xõa tung ra, khí thế toả ra lạnh thấu xương, nhấc rèm lụa ra sải bước vào trong phi kiệu. Hai mắt hắn thâm thuý nhìn thẳng vào bên trong, thấy thiếu niên đang trốn phía sau Tần Như Vọng, hắn lập tức nói với Tần Như Vọng: “Tránh ra.”

Tần Như Vọng đặt tay lên chuôi kiếm, đứng yên không nhúc nhích nhìn Ứng Thiên Thu.

Thiếu nữ hơi sốt ruột, nói với Ứng Thiên Thu: “Thiên Thu, ngươi làm sao thế? Chẳng lẽ ngươi sốt ruột muốn nhìn dáng vẻ biến thành người của Ánh Tuyết? Hay là đừng ép hắn, hắn nói bản thân hắn khó coi, ngươi như vậy….”

“Ánh Tuyết.” Ứng Thiên Thu thờ ơ: “Đi ra.”

“Ta xấu lắm, Thiên Thu, ngươi đừng nhìn….”

Phía sau Tần Như Vọng truyền đến giọng nói nghẹn ngào của bé trai.

“Nếu ngươi không ra” Khí tức bố trên người Ứng Thiên Thu bỗng sôi lên, đồ đạc trong kiệu không chịu nổi bắt đầu lại rối rít bể tan tành, bị ép mỏng như tờ giấy: “Ta liền phá huy hung thi này.”

“Thiên Thu!”

Thiếu nữ bị kinh hãi kéo ống tay áo Ứng Thiên Thu nhưng lại bị hắn hất mạnh ra. Nàng không chịu được lập tức ngã ra đất, đến nửa ngày cũng chưa đứng dậy được.

Ánh mắt nàng hiện lên vẻ khó tin, nàng không hiểu tại sao Ứng Thiên Thu đột nhiên lại tức giận như vậy, thậm chí với nàng cũng làm như không nghe thấy, như thể nhất định phải nhìn thấy được dung mạo thật của đứa bé trai mới chịu dừng tay vậy.

“Đừng!”

Đứa bé trai bỗng dưng hoảng hốt, đi ra từ phía sau lưng hung thi.

Hung thi giơ tay bảo vệ cậu nhưng cậu lại lắc đầu, nhẹ nhàng đè tay hung thi xuống. Trên mặt vẫn còn che mạng, chỉ lộ ra một đôi mắt đỏ bừng.

Cậu dùng ánh mắt này nhìn về phía Ứng Thiên Thu, nhỏ giọng cầu xin:

“Xin ngươi, đừng nhìn.…”

Phi kiệu chấn động bỗng nhiên dừng lại.

Trong nháy mắt, Ứng Thiên Thu đã thu lại huyền khí đáng sợ tràn ngập khắp nơi. Hắn đứng yên một chỗ giống như một bức tượng điêu khắc, không nhúc nhích nhìn chằm chằm vào đứa bé trai.

Hồi lâu sau, hắn bỗng nhiên xoay người lại, đưa lưng về phía thiếu niên, từng bước một đi về phía ngoài kiệu.

“Vậy thì không nhìn.”

“Chuyện này…” Thiếu nữ vừa kinh hãi vừa hoang mang, nhìn Tần Như Vọng với thiếu niên, rồi lại nhìn bóng lưng của Ứng Thiên Thu, nàng luống cuống do dự một lát, cuối cùng vẫn cắn răng đuổi theo Ứng Thiên Thu nhưng cũng không quên quay lại nhìn thiếu niên, nói: “Ngươi đừng sợ, ta nhất định sẽ hỏi hắn cho rõ ràng!”

Nàng đuổi theo nam nhân tóc bạc, trong lòng oán giận không hiểu vì sao Ứng Thiên Thu lại phản ứng kịch liệt như thế, sau lại đột nhiên buông tha không nhìn mặt thiếu niên nữa. Cuối cùng thì hắn muốn làm cái gì?

Thiếu nữ cau có đi vòng ra trước mặt Ứng Thiên Thu, nhưng cơ thể nàng bỗng nhiên cứng đờ.

Bởi vì nàng nhìn thấy đôi mắt đỏ bừng của Ứng Thiên Thu.

“…Là y.”

Hắn thấp giọng nói.

“Là y.”

☼☼☼

Đêm nay, Ứng Thiên Thu và thiếu nữ không trở về.

Thiếu nữ sai thị vệ quay về bên Kỷ Ninh, ở ngoài kiệu thông báo cho Kỷ Ninh rằng Tôn chủ cùng Thánh nữ được Thành chủ của Thiên Đô Thành chiêu đãi nhiệt tình, tối nay sẽ ở lại trong Thiên Đô Thành, ngày mai mới có thể trở về.

Kỷ Ninh đợi ở trong chiếc phi kiệu hỗn độn, không yên lòng ăn đồ ăn thiếu nữ để lại cho mình.

Nhớ lại cảnh tượng Ứng Thiên Thu rời đi, trong lòng cậu cảm thấy bất an vô cùng, không rõ Ứng Thiên Thu có phải đã nhận ra mình hay không.

Không sao, chỉ cần lấy lại được sức mạnh của cậu bị phong ấn thì sẽ có cơ hội để cứu vãn….

Tần Như Vọng vì cậu ôm lấy chăn gấm bị rách trên giường đi, dọn dẹp một chỗ thật sạch sẽ cho Kỷ Ninh nghỉ ngơi. Kỷ Ninh dùng chăn quấn cơ thể mình lại, dựa vào bả vai của Tần Như Vọng mơ màng thiếp đi. Đến khi tỉnh lại thì cậu đã trở về một thế giới khác.

Trong thế giới của《 Ảnh đế tinh tế trùng sinh 》, biệt thự của cậu bị phá hủy nên đành phải quay về biệt thự của nhà họ Kỷ ở tạm vài ngày. Lúc cậu tỉnh dậy đã là buổi trưa, do ngủ quá lâu nên đầu cảm thấy hơi đau nhức.

Sau khi rửa mặt một phen, cậu đi xuống tầng một. Một tay gãi tóc, uể oải lên tiếng chào ba mẹ ở phòng khách: “Ba, mẹ, buổi trưa tốt lành…..”

“Buổi trưa tốt lành, Tiểu Ninh.”

Ba mẹ cười đáp lại, không hề trách móc thời gian làm việc và nghỉ ngơi lộn xộn của con trai mà ngược lại còn cảm thấy đau lòng trước đây cậu làm việc mệt nhọc, bây giờ cần ngủ một giấc dài như vậy để bù lại.

“Ba mẹ đang xem gì thế?”

Kỷ Ninh nhìn vào màn hình ánh sáng khổng lồ trên bức tường, tiện tay cầm lên một quả trái cây bỏ vào miệng hỏi. Ở đây cậu không cần phải duy trì thiết lập tính cách lạnh lùng kiêu ngạo của mình nữa, bởi vì trong nguyên tác cậu sẽ thoải mái trước những người thân thiết của mình.

“Tin tức Liên bang.” Ba Kỷ mỉm cười: “Chắc con không hứng thú lắm đâu.”

Thực ra thì cũng tạm. Kỷ Ninh vừa ăn hoa quả vừa lẩm bẩm trong lòng, tuỳ ý nhìn tin tức được phát trên màn hình lớn, là tin tức có liên quan đến việc mở một tuyến đường mới giữa các hành tinh.

“Những ngày gần đây, chủ tịch Liên bang của nước ta đã có một cuộc gặp gỡ với Quốc vương Auzers của Mạc Linh đế quốc, trong cuộc gặp gỡ song phương đã thảo luận về vấn đề phát triển các tuyến đường giữa hành tinh của hai nước…..”

Cùng với các tin tức, hình ảnh của các cuộc họp có liên quan được chiếu lên màn hình lớn, chủ tịch Liên bang và quốc vương Auzers ngồi ở trung tâm phòng hội nghị vừa cười vừa trao đổi với nhau.

“Quốc vương của Mạc Linh đế quốc trẻ thật đấy.” Mẹ Kỷ nói: “Nhìn ngài ấy giống như chỉ mới hơn hai mươi thôi nhỉ?”

“Mới vừa tròn hai lăm tuổi.” Ba Kỷ liếc nhìn thông tin hiển thị trên thiết bị kết nối nói.

“Ngài ấy giỏi thật đấy, chẳng qua đáng tiếc….”

Mẹ Kỷ có hơi tiếc nuối nhìn vị quốc vương trên màn hình lớn, rõ ràng là một chàng trai tuấn tú như vậy, mặc quân phục màu trắng phẳng phiu, khí chất cao quý lại tao nhã lịch sự, đôi mắt màu xanh lục cùng mái tóc màu vàng kim thể hiện huyết thống hoàng gia vô cùng thuần khiết.

Nhưng đồng thời, nước da của hắn lại tái nhợt lạ thường, mà bản thân hắn thì ngồi ở trên xe lăn. Ngay cả khi chụp ảnh chung, hắn cũng không thể đứng dậy được mà chỉ ngồi thẳng người mỉm cười nhìn về phía máy ảnh.

“Đáng tiếc là với trình độ y học hiện tại vẫn không thể chữa khỏi hai chân của ngài ấy.” Ba Kỷ thở dài, nói.

“Bộp.”

Trái cây trong tay Kỷ Ninh lập tức rơi xuống đất.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio