Sau Khi Bỏ Rơi Mười Vị Nam Chính, Tôi Chạy Trốn Thất Bại

chương 53

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Edit by Tô

Beta by Tô

______________________________

Bị Hoắc Vô Linh hỏi nguyên nhân bắt đầu làm nhiệm vụ, Kỷ Ninh trong nháy mắt có chút phức tạp.

Nghĩ lại thì không phải cậu có lý do oán hận to lớn sâu sắc gì, mà là do cậu đã lâu không nhớ về chuyện quá khứ của mình, nếu không phải nhờ hệ thống “Tương Lai” lưu giữ ký ức cho cậu, biến những ký ức ấy trở nên sống động tươi sáng như mới xảy qua ngày hôm qua thì có lẽ sau khi trải qua nhiều thế giới như vậy cậu đã sớm đánh mất bản ngã, thậm chí còn không nhớ bản thân mình là ai.

“Thật ra thì lý do cũng rất tầm thường.”

Cậu trả lời vấn đề của Hoắc Vô Linh: “Tôi gặp tai nạn xe cộ, đang trong trạng thái sắp chết thì bị đưa đến các thế giới làm nhiệm vụ, chỉ khi nào toàn bộ các nhiệm vụ hoàn thành thì tôi mới có thể sống sót, sẽ trở về thế giới gốc của tôi.”

Tuy là nói vậy, nhưng bản thân Kỷ Ninh cũng không biết mình có bao nhiêu nhiệm vụ, cần phải làm cho bao nhiêu nam chính yêu cậu thì mới có thể quay về. Cậu đã từng hỏi qua Tương Lai, nhưng câu trả lời cậu nhận được chỉ là sự im lặng. Cậu ôm lấy ấp ủ hy vọng mịt mờ nhỏ nhoi, kiên trì cố gắng đến ngày hôm nay để có thể trở về bên gia đình.

Thật ra về sau này cậu cũng không phân biệt được là tình cảm với gia đình của mình quá sâu đậm, hay là chỉ vì tìm cho bản thân một cái lý do để kiên trì. Nhưng điều ấy không quan trọng, bởi vì vốn cũng không cần thiết phải rạch ròi rõ ràng hai lý do này, chúng có thể cộng sinh cùng tồn tại.

“Tai nạn xe?” Hoắc Vô Linh khẽ lặp lại một lần nữa, rồi hỏi: “Em phải làm nhiệm vụ gì ở các thế giới? Bản chất có giống với của tôi không?”

Không đợi Kỷ Ninh trả lời, hắn liền nhún vai một cái, cười bảo: “Có lẽ là em cần phải giữ bí mật đúng chứ? Vậy thì không nói.”

Kỷ Ninh gật đầu, cậu dĩ nhiên không thể nói cho Hoắc Vô Linh nghe, nếu Hoắc Vô Linh biết nhiệm vụ của cậu chính là khiến người khác yêu mình thì đoán chắc Hoắc Vô Linh sẽ thật sự muốn đồng quy vu tận với cậu, nói không chừng còn mỹ miều gọi đó là “Chết vì tình”.

“Tạm thời tôi không nghĩ ra muốn hỏi cái gì nữa.”

Người đàn ông tóc đen đổi tư thế ngồi, nhất quyết muốn chen chúc ngồi chung với Kỷ Ninh trên một chiếc ghế sô pha đơn. Hoắc Vô Linh lười biếng nằm lên đùi cậu, nói: “Không bằng em tự mình nói tiếp đi.”

“Tôi phải nói gì?”

“Nói điều gì cũng được, cái gì tôi cũng sẵn lòng nghe hết.” Hoắc Vô Linh cười nhìn cậu: “Ai mà không muốn biết thêm về người mình thích chứ? Ừm, em cũng có thể nói cho tôi nghe về sở thích dục của mình cũng được…”

Kỷ Ninh nhịn xuống kích động muốn phủi hắn xuống khỏi người, yên lặng suy tư một lúc, dứt khoát nói về chuyện thời thơ ấu của mình.

Cậu nói lung tung không có trình tự gì, hoàn toàn là nghĩ tới gì thì nói cái đó, nhưng mà Hoắc Vô Linh lại nghe vô cùng hăng say, còn không ngừng thỉnh thoảng xen vào mấy câu. Nhưng cứ mỗi lần hắn mở miệng đều càng làm cho Kỷ Ninh muốn đánh hắn hơn.

“Hóa ra em còn có một người bạn từ bé chơi rất thân nữa.”

Nghe được trong lời kể của Kỷ Ninh thường xuyên có một bạn từ bé xuất hiện, còn cực kỳ quan tâm Kỷ Ninh, tình cảm với cậu cũng rất tốt, Hoắc Vô Linh cười hỏi: “Chẳng lẽ bọn em không có nảy sinh hay phát triển quan hệ gì à?”

“Bọn tôi chỉ là anh em thuần túy thôi, không phải loại quan hệ đó.” Kỷ Ninh lắc đầu, chậm rãi thở ra một hơi, rồi nói: “Vả lại anh ấy đã qua đời ba năm trước rồi.”

“Hắn ta mất như thế nào?”

“Cũng là tai nạn xe cộ.”

Kỷ Ninh nói, đồng thời cúi đầu nhìn xuống Hoắc Vô Linh. Cậu đang nghĩ nếu Hoắc Vô Linh mang thái độ chế nhạo sự trùng hợp này thì cậu sẽ lập tức đánh hắn một trận. Nhưng hiển nhiên Hoắc Vô Linh hiểu rất rõ tính tình của Kỷ Ninh, thay vào đó hắn thu lại nụ cười thản nhiên, giơ tay lên xoa xoa mái tóc Kỷ Ninh, nói: “Tôi vô cùng lấy làm tiếc.”

“….” Kỷ Ninh khẽ chớp chớp mắt, im lặng một chốc, sau đó lên tiếng: “Bởi vì chuyện của anh ấy, tôi biết rất rõ những thứ biến cố đột ngột xuất hiện sẽ ảnh hưởng đến người xung quanh đến nhường nào. Tôi không muốn người nhà tôi đau lòng như vậy vì tôi. Cho nên dù như thế nào tôi cũng muốn trở về.”

“Em nói đúng.”

Hoắc Vô Linh ngước mắt nhìn về màn đêm đen mờ mịt ngoài cửa kính cửa sổ, giọng thả nhẹ khẽ khàng lẩm bẩm: “Gia đình rất quan trọng…”

“Vậy… Còn anh thì sao?”

Có lẽ là bị dáng vẻ nghiêm túc hiếm thấy của Hoắc Vô Linh chạm đến, Kỷ Ninh đột nhiên có chút tò mò: “Gia đình anh bây giờ thế nào?”

Không biết vì lý do gì, trong nguyên tác《 Sát Thần 》hoàn toàn không đề cập đến quá khứ của Hoắc Vô Linh, với lại trong thời gian ba năm Kỷ Ninh chung sống với Hoắc Vô Linh cũng chưa từng nghe hắn nói về chuyện hồi bé. Có thể nói cậu hoàn toàn chẳng biết một chút gì về những chuyện Hoắc Vô Linh từng trải qua ngày trước.

Thân thế của hắn với Kỷ Ninh mà nói vẫn là một bí ẩn. Trừ Hoắc Vô Linh ra, quá khứ của tất cả nam chính Kỷ Ninh đều biết, thậm chí như Phó Khinh Hàn với Tần Như Vọng là cậu nhìn bọn họ lớn lên.

Cơ mà Kỷ Ninh phát giác được, thời điểm nhắc đến gia đình mới vừa rồi giọng điệu Hoắc Vô Linh dường như chút khác thường, cậu đoán nhất định Hoắc Vô Linh đã từng xảy ra chuyện gì đó.

Còn có tiệm tạp hóa này, Hoắc Vô Linh tuyên bố đây là hình dạng thế giới tinh thần của hắn, nhưng tại sao thế giới tinh thần của hắn lại ở tình trạng này, đây nhất định cũng có nguyên do gì đó.

Hơn nữa cậu còn nhớ lần trước cậu có hỏi Hoắc Vô Linh tại sao lại để cửa tiệm tạp hóa mở, Hoắc Vô Linh trả lời rằng hắn đang đợi người nào đó đến thăm nơi đây.

Càng nghĩ về những vấn đề này, Kỷ Ninh càng cảm thấy tò mò hơn. Mà nghe được câu hỏi của cậu, Hoắc Vô Linh khẽ cười, trả lời.

“Tôi chưa từng nhìn thấy bọn họ, theo lời cha nuôi của tôi nói là chết rồi, nửa tháng sau khi tôi ra đời thì trong nhà xảy ra một trận hỏa hoạn. Trong cả một tòa nhà ấy ngoại trừ tôi ra thì tất cả đều chết sạch, cũng bao gồm cả cha mẹ tôi bên trong.”

“Một tòa nhà?” Kỷ Ninh không khỏi kinh ngạc: “Thật xin lỗi, có lẽ tôi hỏi phải chuyện thương tâm của anh rồi, nhưng mà…”

“Tôi không buồn đâu, bởi vì tôi không có bất kỳ ấn tượng nào, vả lại cha nuôi của tôi đối xử với tôi cũng rất tốt.”

Hoắc Vô Linh cười: “Có phải em cảm thấy kỳ quái không, rõ ràng cả tòa nhà đều chết hết, mà tại sao chỉ tôi sống sót? Tôi cũng không biết nữa. Nói trắng ra tôi chính là một thiên sát cô tinh, tất cả mọi người xung quanh tôi đều sẽ chết, chỉ có mỗi tôi là có thể sống sót.”

Thiên sát cô tinh: là sao chiếu mệnh của một người. Số mệnh cô độc, tất cả những người thân xung quanh người đó sẽ gặp tai hoạ, bị hại chết

“Sau đó tôi bị đưa đến cô nhi viện, nhưng người trong cô nhi viện lần lượt từng người một chết đi. Tất cả bọn họ đều rất sợ tôi, nên liền ném tôi đi. Là cha nuôi tôi nhặt được tôi, mang tôi về.”

“Ông ấy mở một tiệm tạp hóa, cũng chính là cửa tiệm được hiện diện ở nơi này. Nó chứa đựng rất nhiều hồi ức của tôi trong đó.”

“Hẳn là những hồi ức vô cùng vui vẻ nhỉ?” Kỷ Ninh nhỏ giọng hỏi.

Hoắc Vô Linh cong khóe môi: “Không sai, là có rất nhiều hồi ức vui vẻ, nhưng sau này tôi cũng chứng kiến cha nuôi tôi chết ở chính nơi này. Có người vào cướp bóc, cha nuôi vì bảo vệ tôi bị tên kia . Chỉ là tên kia cũng bị thương không nhẹ, bị tôi đâm chết. Hắn ta chết trên chết ghế sô pha này nè, bị tôi đâm lòi ruột ra.”

“…”

Kỷ Ninh không biết phải nói gì, muốn an ủi Hoắc Vô Linh mà thấy hình như không đúng lắm, nhưng khen hắn thì lại thấy càng không đúng hơn. Cậu chỉ có thể duy trì sự im lặng.

Nhưng Hoắc Vô Linh thờ ơ, vẫn tiếp tục nói: “Những người thân cận với tôi sẽ chết, tên ức hiếp tôi cũng sẽ chết, kẻ nói xấu tôi cũng sẽ chết hết, không một ai có thể sống sót. Tôi không thể nhìn thấy dáng vẻ mái tóc bạc phơ hoa râm của bọn họ, thậm chí ngay cả chính tôi——”

Đang nói đến đây hắn bỗng im bặt, ngồi dậy từ trên ghế sô pha đi đến cửa của cửa tiệm, ngắm nhìn đường phố mưa đêm thê lương bên ngoài.

Kỷ Ninh không biết hắn muốn làm gì, nhưng lại phát hiện trên khuôn mặt của Hoắc Vô Linh không hề có nụ cười. Mà không chỉ vậy, gương mặt hắn ngay lúc này lại toát ra vẻ nghiêm trọng, điều này hết sức hiếm thấy ở hắn khiến Kỷ Ninh cũng lập tức đứng dậy, nhìn theo ánh mắt hắn về phía bên ngoài.

“Có người tới.”

Hoắc Vô Linh lạnh giọng vừa nói vừa đi ra ngoài tiệm, đóng chặt cửa lại: “Ninh Ninh, đừng đi ra.”

Kỷ Ninh đứng ở cửa sổ nhoài người về phía trước nhìn ra ngoài. Đèn đường trên phố chợt từng cái từng cái bật sáng lên, hai bên cửa tiệm tràn ra vô số bóng đen, chen chúc nhau ở hai bên đường cùng nhìn về một phương hướng.

Một bóng người mặc một bộ đồ tu đạo màu trắng dần dần tiến đến gần, mái tóc dài đen nhánh bị ánh đèn chiếu rọi lên ánh lên một vầng sáng mông lung mờ ảo. Trên bầu trời mưa rơi dày đặc, hắn không có che dù, nhưng lại chẳng có một giọt nước nào rơi vào trên người hắn.

Bóng đen cũng lay động vọt qua, vươn bàn tay dài đen đúa ra. Nhưng mà người nọ chỉ nhẹ nhàng quét mắt qua thôi mà đã khiến cho bóng đen hét lên chói tai bỏ chạy, trốn trở về bên trong cửa hàng.

Cuối cùng hắn quyết định dừng lại và để lộ rõ ràng dáng vẻ của mình. Dưới ánh đèn mờ ảo, dung mạo của hắn vẫn tuấn mỹ tuyệt trần như vậy, đôi mắt hoa đào trông về phía cửa sổ thủy tinh, đột nhiên cùng mắt chạm mắt với Kỷ Ninh ở bên trong nhà, nở nụ cười nhạt, nói.

“Đến cả nơi này cũng dính đến nhân quả của ngươi? Kỷ Ninh, rốt cuộc ngươi còn muốn trêu chọc bao nhiêu người nữa mới chịu thôi?”

Là Vân Uyên!

Kỷ Ninh cả kinh ngã ngồi về ghế sô pha, sắc mặt lập tức tái đi vì sợ hãi.

Nơi này rõ ràng là thế giới tinh thần của Hoắc Vô Linh mà, tại sao Vân Uyên lại tìm đến được nơi này!?

“Rào rào… Rào Rào… Oành!”

Đúng lúc này, mặt đất bỗng chấn động kịch liệt, ngay cả những bình thủy tinh để trên kệ cũng rung rung không ngừng, lần lượt ngã chạm xuống đất vang lên tiếng vỡ vụn.

“Két choang——”

Tủ kiếng hai bên đường đồng loạt vỡ tan tành, luồng khí tức cuồng bạo trong nháy mắt ập ngược về, bóng đen phát ra tiếng hét thảm thiết, phần lớn đều bị luồng khí đánh tan rã.

Đèn điện chập chờn chớp tắt liên tục, trong khoảnh khắc sắp tắt cuối cùng, Hoắc Vô Linh quay đầu nhìn Kỷ Ninh bên trong tiệm tạp hóa, ở xa xa duỗi tay ra làm một động tác tay đẩy ra. Trong bóng tối, Kỷ Ninh có một cảm giác bị ngã hụt mãnh liệt, sau đó cậu bỗng nhiên tỉnh dậy, mở mắt ra phát hiện mình đã trở lại khoang ngủ.

Kỷ Ninh bị Hoắc Vô Linh đẩy ra khỏi vùng ảo ảnh kia đầu đầy mồ hôi lạnh, lo lắng hắn sẽ xảy ra chuyện liền vội vã đẩy cửa khoang ngủ xoay người lại, cúi xuống chạm lên cái bóng của mình ở dưới đất, sốt ruột gọi: “Hoắc Vô Linh? Hoắc Vô Linh!”

“Chuyện gì xảy ra thế?”

Arques với tóc đỏ vẫn chưa đi vào khoang ngủ, thấy cậu mặt mũi trắng bệch tóc đỏ liền vội vàng hỏi han. Arques cũng đi tới trước mặt Kỷ Ninh, nắm lấy tay cậu, dùng ánh mắt lo lắng nhìn cậu.

“Hoắc Vô Linh anh ấy…”

Kỷ Ninh không biết mình phải giải thích như thế nào, cũng không biết bản thân có cách nào giúp được cho Hoắc Vô Linh hay không. Nhưng cũng may là không lâu sau đó bóng dáng của Hoắc Vô Linh xuất hiện ở trong phòng, chẳng qua là còn mờ nhạt trong suốt hơn trước kia.

“Anh không sao chứ?” Kỷ Ninh đột nhiên đứng dậy, ngẩng đầu lên nhìn hắn.

Thấy dáng vẻ sốt ruột của cậu, thần sắc Hoắc Vô Linh vốn có chút lạnh băng thì giờ đây lại nở một nụ cười khẽ, nhếch khoé môi nói: “Có, tôi sắp chết, cần em hôn hôn tôi mới tốt hơn được.”

“….” Tim Kỷ Ninh trong nháy mắt trôi tuột từ cổ họng về, liếc Hoắc Vô Linh một cái. Nếu hắn còn có tâm trạng đùa giỡn thì có nghĩa vấn đề hẳn không lớn.

“Nhưng mà tên đàn ông kia quả thật lợi hại, trong tình huống bình thường tôi không phải đối thủ của hắn.” Hoắc Vô Linh híp mắt, nói: “Tôi xuyên qua liên tiếp mấy thế giới liền mới miễn cưỡng bỏ rơi được hắn. Nếu như tôi không có loại năng lực này thì vừa rồi sợ rằng đã gặp nguy rồi.”

“Xuyên qua… thế giới?”

Tóc đỏ nghe có chút mông lung, không hiểu hắn đang nói cái gì, cũng không biết Hoắc Vô Linh giao chiến với ai lúc nào, nhưng anh biết Hoắc Vô Linh đã gặp phải một đối thủ vô cùng mạnh, nên rất ngưng trọng hỏi: “Là người của đế quốc Mạc Linh?”

Hoắc Vô Linh lắc đầu không giải thích gì thêm, mà chỉ nhìn về Kỷ Ninh, nhướng mày nói: “Hắn ta tới là vì em, tại sao em luôn trêu chọc đến người lợi hại như vậy?”

“Lại là bé người cá…” Lại là người yêu của bé người cá hả?

Người đàn ông tóc đỏ suýt nữa bật thốt nên lời, nhưng nhìn Arques, anh kịp thời nuốt lại nửa câu sau, trong nháy mắt lại nghĩ ra một chủ ý có phần nham hiểm: “Nếu người này cũng nhằm vào bé người cá mà tới, vậy sao chúng ta không nghĩ cách dẫn hắn đi va chạm với vị hoàng đế Mạc Linh kia, tốt nhất để bọn họ lưỡng bại câu thương?”

两败俱伤 – Lưỡng bại câu thương: cả hai cùng bị thua thiệt, hai hổ cắn nhau, con què con bị thương

Kỷ Ninh nghe vậy thì im lặng, cậu biết chân thân thực sự của Vân Uyên đang trải qua độ kiếp trong hư không, thứ mới xuất hiện chắc chỉ là thần thức của hắn mà không biết sức mạnh cao bao nhiêu, nhưng nếu là Vân Uyên bản gốc tới thì chỉ sợ sẽ làm nổ tung cả cái tinh cầu mới có thể hắn.

Hạm đội vũ trụ của Mạc Linh đế quốc thật sự có quy mô hủy diệt như thế, có khả năng phá hủy cả tinh cầu, nhưng với tiền đề phải là Vân Uyên đứng yên nơi đó mặc cho bọn họ đánh. Nhưng vừa nghĩ cũng biết đây căn bản là chuyện viển vông, trước khi làm được điều đó thì Vân Uyên đã có vô số thủ đoạn để các đòn công kích của bọn họ triệt để không thể thành hình.

Mà lần này bị Vân Uyên lần theo nhân quả tìm được cái thế giới này thực sự dọa Kỷ Ninh sợ không nhẹ. Bây giờ Vân Uyên tìm được thế giới tinh thần của Hoắc Vô Linh, thế thì hắn cũng cách thế giới này không xa lắm. Nếu hai bên thế giới hoàn toàn hợp nhất với nhau, và những nam chính này tất cả đều tập trung lại một chỗ….

Nghĩ đến giấc mơ trước kia của mình, tim Kỷ Ninh run rẩy không thôi.

Cậu đã nhiều ngày chưa đi đến cái thế giới còn lại rồi, lần trước biết được Vân Uyên với Phó Khinh Hàn lại trở thành sư đồ cậu bị sốc quá thể, không chịu nổi mà chạy về.

Nhưng mà cậu cũng biết trốn tránh mãi không phải là biện pháp, cậu còn phải giúp Tần Như Vọng khôi phục trí nhớ, còn phải giúp Ứng Thiên Thu cởi cấm trận. Cậu vốn định kết thúc mọi chuyện bên này xong xuôi ở đây rồi quay trở về bên kia, nhưng giờ Vân Uyên đột nhiên xuất hiện làm cậu sợ chết khiếp, cậu thật sự không dám quay lại.

Bây giờ Vân Uyên chỉ thấy nhân quả của cậu cùng Hoắc Vô Linh, nếu để cho Vân Uyên phát hiện thêm sự tồn tại của những người khác nữa thì cậu không cần sống nữa, dứt khoát tự sát luôn cho rồi…. Nhưng cho dù tự sát thì cũng không có nghĩa nhân quả bị cắt đứt, chắc chắn Vân Uyên vẫn sẽ tìm được cậu.

Chỉ tưởng tượng đến cảnh tượng đó thôi đã khiến Kỷ Ninh không rét mà run. Cậu biết mình bây giờ nên lập tức quay lại giải thích với Vân Uyên, nhưng cậu vẫn chưa hoàn hồn lại sau cú sốc chấn động vừa rồi, cuối cùng quyết định cho bản thân nghỉ ngơi một ngày trước, rồi sau đó quay về thế giới kia.

Bởi vì sự xuất hiện của Vân Uyên, Hoắc Vô Linh khó lắm có chút kiên nhẫn hơn, ngồi xuống trò chuyện cùng với hai người Arques, nhưng mà phong cách của bọn họ thực sự không hợp nhau, nói chưa được mấy câu là lại có khuynh hướng muốn động thủ.

Kỷ Ninh vội vàng níu Hoắc Vô Linh lại, để hắn quay về trong bóng mình nghỉ ngơi, rồi vuốt lông Arques, ổn định hai người lại rồi mọi người về khoang ngủ riêng của mình, đêm nay chính thức nghỉ ngơi.

Trước khi ngủ Kỷ Ninh không quên liên lạc với Herinos, báo cho hắn biết cậu đã rời khỏi Mạc Linh đế quốc, cũng hỏi Herinos rời đi rốt cuộc là vì chuyện gì, có cần sự trợ giúp hay không.

“Cảm ơn sự quan tâm của em, nhưng mà ta không gặp phiền toái.”

Herinos cười khẽ, giọng nói trầm thấp từ tính, nghe vô cùng dễ chịu: “Là Nữ vương Huyết tộc mới sắp ra đời, những quý tộc bọn ta bắt buộc phải có mặt, hơn nữa còn phải chuẩn bị một chút.”

Hắn dừng một chút, rồi lại cười lên: “Nữ vương điện hạ mới là hậu duệ của Flora, em còn nhớ Flora không?”

“Dĩ nhiên là nhớ.”

Kỷ Ninh đáp như vậy, cậu dĩ nhiên không thể nào quên Flora, nàng là nữ chính trong cuốn tiểu thuyết huyết tộc, cũng là mục tiêu đầu tiên mà Kỷ Ninh phải công lược. Nhưng tiếc rằng trời xui đất khiến làm sao, Flora yêu nam hai, mà cậu không thể không đổi đối tượng công lược thành Herinos. Bắt đầu từ đây đi lên con đường công lược nam chính không đường về…

Nếu đối tượng công lược của cậu đều là cô gái dễ thương đáng yêu, thì có phải hôm nay sẽ không rơi vào tình cảnh đáng sợ như này không? Mấy tên nam chính này nói thật tên sau chỉ có bố hơn tên trước, và ghen tuông chỉ có hơn chứ không kém…

Nghĩ đến cơ hội mà cậu đã bỏ lỡ Kỷ Ninh sầu não không thôi, tiếp tục trò chuyện với Herinos, nhưng mà không có nói tới chuyện của Vân Uyên.

Nghe tới bọn họ sắp đi khu vui chơi tinh tế, Herinos cười bảo: “Chờ ta xử lý xong chuyện bên này, ta cũng sẽ đi.”

“Anh cũng muốn đi công viên à?”

Kỷ Ninh ngẫm nghĩ lại vị Huyết tộc Thân vương khí chất tao nhã lại thần bí, nhìn kiểu gì cũng thấy không hề hợp với cái địa phương như khu vui chơi này cả.

“Ta không có hứng thú với khu vui chơi.” Herinos dịu dàng nói: “Nhưng ta đã từng nói, ta muốn theo đuổi em, đương nhiên là không muốn em cùng người đàn ông khác đơn độc dạo chơi ở nơi mập mờ như này.”

Kỷ Ninh ho khan một tiếng: “Cũng không có đơn độc một mình mà, không phải còn Foggy đó sao…” Cùng với Hoắc Vô Linh, người này có thể sẽ xuất quỷ nhập thần chui ra từ hư không lúc nào chẳng ai biết.

“Anh ta?” Herinos cười: “Ta nghĩ anh ta nhất định sẽ tìm cớ rời đi, để lại bạn của anh ta một mình với em.”

….

“Cho nên là hai người các cậu đi chơi với nhau đi, tôi nhận một nhiệm vụ trong khu vui chơi rồi, mấy ngày nay tiêu quá nhiều tiền, nếu không kiếm về chút tiền hồi máu thì tôi sẽ nhảy phi thuyền mất.”

Như kiểu “tao nhảy lầu chết cho mày dừa lòng” ấy, thay thành phi thuyền =)))))))))))

Qua sáng ngày hôm sau, khi phi thuyền đang sắp hạ cánh xuống khu tiếp đón của khu vui chơi trên tinh cầu thì người đàn ông tóc đỏ đang duy trì hình dạng sinh vật thân mềm nói như vậy: “Tôi biến thành cái bộ dạng này chính là vì hoàn thành nhiệm vụ kia đó, nên là một lát nữa tôi đi một mình, hai người các cậu cứ chơi đi, nhất định phải chơi cho đủ vốn tiền vé đó!”

“Được.”

Kỷ Ninh còn chưa kịp phản ứng thì thiên sứ tóc trắng đã nhanh chóng gật đầu, tựa như đã biết sớm từ trước.

Hắn còn len lén muốn nắm lấy tay Kỷ Ninh, nhưng bởi vì quá xấu hổ mà cuối cùng chỉ nắm lấy một ngón tay của cậu, nhẹ nhàng nói: “Tôi rất vui, khi có thể cùng em đến nơi này.”

“Tôi cũng rất vui.” Kỷ Ninh cười, tâm tình có chút vi diệu. Cậu cũng không có suy nghĩ nhiều gì, kết quả lại bị Herinos nói trúng phóc.

Cậu công lược qua nhiều nam chính như thế rồi, nhưng bây giờ mới thực sự cảm nhận rõ ràng người khác đang cố gắng theo đuổi mình, hơn nữa còn là thủ đoạn rất trẻ con trong suy nghĩ của cậu.

Chỉ là nó cũng đáng yêu quá chừng.

Kỷ Ninh cười một tiếng, chủ động nắm lấy tay của Arques. Cánh chim của thiên sứ khẽ giật một cái, mặt có hơi hồng hồng, nhưng ngay sau đó lập tức nắm chặt lấy tay Kỷ Ninh.

Tóc đỏ cười “khà khà” một tiếng, âm thầm giơ ngón tay cái chúc hắn thành công mỹ mãn. Sau khi phi thuyền đáp đất, anh nhanh chóng hòa vào dòng du khách đông đúc biến mất, tạo cơ hội cho hai người kia ở một mình.

Kỷ Ninh với Arques đi xuống phi thuyền, chào đón bọn họ là một màn sương trắng bao la, một vài tinh linh nhỏ dễ thương bay ra, dùng giọng điệu ngọt ngào thông báo cho bọn họ biết họ có thể tự do thay đổi chỉnh sửa dáng vẻ của mình.

Khu vui chơi Tinh tế này là một khu vui chơi theo chủ đề ngoại cỡ, trước khi bắt đầu vui chơi quý du khách có thể thay đổi diện mạo theo ý muốn của mình, là được mô phỏng bằng hình ảnh D.

Arques bởi vì sinh ra đã có cánh nên không có chỉnh sửa gì nhiều, chỉ chọn diện mạo của thiên sứ, mặc trên người áo choàng dài màu trắng thánh khiết trang nghiêm, trên đỉnh đầu có thêm một vầng hào quang, mái tóc trắng dài buông xõa xuống, hệt như một thiên sứ chân chính giáng lâm xuống nhân gian.

Thấy sự lựa chọn của hắn, trong lòng Kỷ Ninh cũng có ý tưởng, hóa trang bản thân thành dáng vẻ của một tiểu ác ma, trên đỉnh đầu mọc ra hai cái sừng xinh xắn, sau lưng cái đuôi nhỏ dài nhẹ nhàng đung đưa, trong tay còn có thêm một cái một cây đinh ba.

Vốn dĩ đổi thành hình tượng tiểu ác ma thì lẽ ra phải mặc quần da đen rất ngắn, để lộ bắp đùi. Nhưng Kỷ Ninh cảm thấy loại trang phục này thật sự quá xấu hổ, cuối cùng lại chọn một bộ đồ cha xứ quấn bản thân thật kín kẽ. Dù sao tiểu ác ma với cha xứ cũng rất có ý tứ.

Xác nhận xong hình tượng, sương mù xung quanh tản đi, đập vào mắt Kỷ Ninh là một bầu trời trong xanh, không gian bốn phía vô cùng rộng lớn, khắp nơi đều là du khách nhộn nhịp cùng với nhân viên làm việc. Những lối đi khổng lồ trong suốt khép kín kéo dài hướng đi khắp nơi, bên trong có vô số phi hành khí bay vùn vụt tới những tinh cầu khác bên trong khu vui chơi.

Trước khi đến đây, Kỷ Ninh không có tìm hiểu xem qua, không biết nơi này có những hạng mục nào. Arques tuy có chuẩn bị kỹ càng trước đó, nhưng hắn bằng lòng tôn trọng lựa chọn của cậu, để cho Kỷ Ninh chọn trước là đi tinh cầu nào chơi. Thế là hai người đi đến trung tâm du khách, định xem trước phần hình chiếu D giới thiệu trước thử.

Sự tương phản giữa hai lối ăn mặc thiên sứ và ác ma đã thu hút ánh nhìn của một vài du khách gần đó, có người tiến tới lễ phép hỏi có thể chụp hình hay không thì bị Kỷ Ninh lịch sự cười từ chối. Ngay cả khi cậu với Arques bây giờ đều không phải mang hình dạng vốn có, nhưng cậu không muốn lưu lại chứng cứ có thể tiết lộ hành tung của bọn họ.

“Ngài Chu, mời ngài qua bên này, hiện tại ngài thấy ở đây chính là bảng hiệu liệt kê các hạng mục của khu vui chơi chúng tôi, tính đến hôm nay đã có hơn mấy trăm tỉ lượt du khách tới đây…”

Một giọng nói nhã nhặn giới thiệu các hạng mục của khu vui chơi, Kỷ Ninh nghe thấy tiếng thì quay đầu lại, muốn tham gia náo nhiệt sẵn tiện nghe một chút, nhưng lại ngoài ý muốn nhìn thấy được một người không ngờ tới.

Một người đàn ông trẻ tuổi trong bộ vest giày da, ăn mặc vô cùng chỉnh tề, hắn đang bị một đám người vây quanh, nghe người phụ nữ giới thiệu thì hơi cau mày nhìn vào hình chiếu ba chiều đang phát, mà những người khác cũng đang nhỏ giọng thảo luận cái gì đó. Đoàn người này hiển nhiên không phải tới để vui chơi, mà là đang khảo sát công vụ.

Kỷ Ninh hơi trợn tròn hai mắt.

Là Chu Lẫm.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio