Edit by Mint
Beta by Tô
______________________________
Hoắc Vô Linh lại có thể thoát khỏi ảo cảnh?
Kỷ Ninh kinh ngạc nhìn người đàn ông tóc đen đi ra khỏi ảo trận, Hoắc Vô Linh cũng vừa lúc nhìn qua, khẽ mỉm cười với cậu.
Mái tóc đen của hắn như được màn đêm phủ lên, đôi môi đỏ thẫm như máu, làn da nhợt nhạt càng trở nên nổi bật trong đám quỷ hồn hung tợn, nét yêu dị càng thêm hiện rõ, thấm đầy thứ hơi thở không thuộc về con người.
Kỷ Ninh chợt phát hiện cơ thể vốn nửa trong suốt của hắn đang dần ngưng tụ lại, mà ảo cảnh đang mở sau lưng hắn dần trở nên thiếm khuyết không thể chịu nổi. Khắp nơi ở bên trong đều rướm từng vũng máu lớn, xác chết khắp nơi, còn có quỷ hồn đang nằm rạp xuống cắn nuốt máu thịt trên thi thể, một lát sau mới thỏa mãn bay ra ảo trận, gào thét lao về phía Phó Khinh Hàn.
Sẽ không phải là hắn thao túng quỷ hồn ở trong ảo cảnh ăn thịt người khắp nơi nên mới khôi phục lại sức mạnh đó nha…
Vẻ mặt Kỷ Ninh có hơi rối rắm khó mà diễn tả được. Trong ảo cảnh chứa một lượng lớn linh cơ có thể bồi dưỡng linh hồn, mặc dù cậu không biết vì sao Hoắc Vô Linh lại không rơi vào ảo cảnh, nhưng cơ bản có thể khẳng định được ảo trận này trái lại đã trở thành cơ hội cho hắn khôi phục sức mạnh của mình.
Một lương lớn quỷ hồn ồ ạt lao về phía Phó Khinh Hàn, nhưng trên người Phó Khinh Hàn có linh cơ hộ thể, những quỷ hồn đó còn chưa đến gần hắn thì đã rít lên rồi tan biến, căn bản chẳng thể nào đả thương được hắn.
Phó Khinh Hàn thấy Hoắc Vô Linh đi ra, trong mắt cũng toát lên vẻ ngạc nhiên nhưng gương mặt vẫn bình tĩnh tựa dòng nước, hắn không ra sát chiêu, chỉ đưa ngón tay về phía ảo trận kia, màn sương mù trắng kia lại tràn đến bao lấy Hoắc Vô Linh.
Khóe môi Hoắc Vô Linh khẽ cong lên, cơ thể lập tức vỡ tan như mặt gương, khi xuất hiện một lần nữa thì hắn đã đứng xa xa phía sau Phó Khinh Hàn.
Trong tay hắn xuất hiện một quyển Kinh Thánh, từng trang giấy lật nhanh qua, sức mạnh âm tà thao túng quỷ hồn thoáng biến thành sức mạnh thần thánh thuần khiết, hai thiên sứ một nam một nữ đắm mình trong ánh sáng chiếu rọi mà xuất hiện, vô số lông chim trắng như tuyết rơi lả tả xuống.
Những lông chim đó chẳng có một chút lực sát thương nào, số lượng cũng rất nhiều, trong nháy mắt đã chất chồng bên chân Phó Khinh Hàn và Kỷ Ninh.
Động thiên vốn là một phần của trời đất, dưới chân chỉ là hư không, sẽ không có bất kỳ ánh sáng nào, nhưng khi được ánh sáng thần thánh của thiên sứ chiếu rọi, cái bóng đen đặc của Kỷ Ninh lập tức rọi lên đám lông chim màu trắng.
Ngay khoảnh khắc này, Kỷ Ninh đột nhiên cảm thấy một trận lạnh lẽo ập vào mình, cơ thể cậu bỗng dưng bị một đôi tay ôm lấy từ phía sau, thế mà lại xuyên qua cơ thể cậu, một nửa linh hồn cậu trong nháy mắt liền bị kéo ra.
“Linh hồn của em thuộc về tôi.”
Hoắc Vô Linh chui ra từ trong cái bóng của Kỷ Ninh, từ sau lưng ôm lấy linh hồn cậu, mỉm cười khẽ nói bên tai, giống hệt lời hắn đã nói trước đây vậy, hắn muốn đem linh hồn của Kỷ Ninh đến một thế giới khác.
Nhưng ngay đúng lúc này, một tia sáng sắc bén mạnh mẽ mang theo sát khí lạnh lẽo đột nhiên xuyên qua lồng Hoắc Vô Linh.
Động tác của Hoắc Vô Linh khựng lại, quay đầu nhìn qua, nhưng mà hắn còn chưa kịp xoay hết người thì cơ thể chợt tan biến, hóa thành từng làn khói rồi biến mất chẳng thấy đâu.
Ngay khoảnh khắc linh hồn Kỷ Ninh suýt bị rút ra, cậu chỉ cảm thấy cả người rét run từng đợt, mà bây giờ linh hồn đã quay về thân thể, cậu bỗng mềm nhũn ngã xuống, cũng may Phó Khinh Hàn kịp thời vươn tay ôm lấy.
“Khinh Hàn.”
Nam nhân tóc đen tuấn mỹ mặc bạch y từ phía xa đi đến trước mặt bọn họ, khuôn mặt lạnh lẽo như băng sương, trầm giọng gọi tên Phó Khinh Hàn, lạnh lùng nói: “Ngươi quá mềm lòng.”
“Xin lỗi sư tôn, là do đệ tử quá xem thường hắn.” Phó Khinh Hàn rũ mắt, thấp giọng nhận sai với Vân Uyên.
Vân Uyên lạnh lùng nói: “Nếu ngươi nhanh chóng đưa ra quyết định, lúc hắn xuất hiện thì ngay lập tức tiêu diệt hồn phách hắn thì cũng không đến mức phạm phải sai lầm ngớ ngẩn này, còn chắp tay nhường cơ hội cho kẻ khác.”
Phó Khinh Hàn khẽ mấp máy môi, chậm rãi đáp lời: “Chỉ là đệ tử… Không muốn làm Kỷ Ninh đau khổ.”
“Ta để y dùng cách này để kết thúc nhân quả là đã cho y cơ hội.” Vân Uyên nhìn về phía Kỷ Ninh, ánh mắt lạnh lẽo không chút hòa hoãn: “Nếu bọn họ lại ra tay thì đừng trách ta vô tình.”
Trong lòng Kỷ Ninh rét lạnh, giọng có hơi khô khốc, hỏi: “Hoắc Vô Linh anh ấy…”
Khi nãy nhìn thấy thân ảnh của Hoắc Vô Linh tan biến, giây phút đó cậu bị dọa đến nỗi tim suýt ngừng đập, mặc dù cậu tin rằng với năng lực quỷ quyệt của Hoắc Vô Linh sẽ không chết một cách dễ dàng. Nhưng thực lực của Vân Uyên cũng sâu không lường được, cậu thật sự không biết rốt cuộc kết quả vừa nãy là như thế nào.
“Ngươi yên tâm đi, hắn vẫn chưa chết đâu.”
Phó Khinh Hàn đưa mắt nhìn khắp động thiên: “Chỉ là đang nấp ở nơi nào đó thôi.”
Vân Uyên kéo dọc theo sợi dây nhân quả trên người Kỷ Ninh, thế nhưng sợi chỉ đỏ nhạt ấy lại tách ra thành vô số nhánh, kéo dài ra khắp nơi, chẳng biết Hoắc Vô Linh đã dùng thủ đoạn gì mà khi dùng thần thức để cảm ứng vẫn không thể phân biệt được thật giả.
Thấy tình huống này, Vân Uyên khẽ cau mày, tùy tiện kéo một sợi trong đó, sợi chỉ này dễ dàng tan biến đi, dĩ nhiên đây không phải là sợi dây nhân quả thật.
Mặc dù có cách giải quyết nhưng nếu cứ phân biệt như vậy thì tốn không ít thời gian.
Hắn điều động linh cơ, để cho Phó Khinh Hàn nhận ra có gì đó không đúng, thiếu niên áo xanh hơi ngớ ra, cất lời dò hỏi: “Sư tôn, sao linh cơ người lại bị tổn hại?”
“Ngươi có biết người có quan hệ nhân quả với Kỷ Ninh vẫn chưa có mặt đủ ở đây không?”
Vân Uyên chậm rãi nói khiến trong lòng Kỷ Ninh giật thót, đột nhiên có hơi căng thẳng, vậy mà Vân Uyên lại phát hiện ra còn chưa đủ người, nhưng cậu không biết người Vân Uyên ám chỉ là Cố Sâm hay là Leigh.
Lúc này, Vân Uyên hơi đưa tay ra, linh cơ tụ lại thành một bóng người ở không trung, gương mặt tuấn tú mà Kỷ Ninh quen thuộc, là dáng vẻ của Leigh.
Nhưng mà khác với thiếu niên Leigh, Leigh mà Vân Uyên biến ra mang dung mạo sau khi trưởng thành, mái tóc vàng xinh đẹp kia đã biến thành mái tóc đen thuần, con ngươi xanh thẳm cũng lắng đọng u ám, hắn mặc áo bào đen, vẻ mặt lạnh lùng hờ hững, cao cao tại thượng, dường như vạn vật ở trong mắt hắn đều chỉ là con kiến hôi không hơn không kém.
Leigh ở trong tiểu thuyết, cuối cùng đã trở thành bán thần nắm giữ sức mạnh bóng tối và thời gian, đây chính là dáng vẻ khi đó của hắn sao? Trong lòng Kỷ Ninh chợt bật ra suy nghĩ ấy, cậu cũng xác định người Vân Uyên phát hiện là Leigh, nhưng mà sao hắn lại biết dáng vẻ này của Leigh chứ?
Nhớ đến khi nãy Phó Khinh Hàn có nói linh cơ của Vân Uyên bị tổn hại, Kỷ Ninh lập tức có một suy đoán: Chẳng lẽ Vân Uyên đã đi gặp Leigh trong lúc hắn rời khỏi đây?
Quả nhiên, Vân Uyên nói tiếp: “Kẻ này vẫn chưa được đưa vào động thiên, ta cảm ứng được nhân quả còn thiếu nên đã đi tìm hắn, nhưng thần thức này của ta trình độ có giới hạn, không thể mang hắn về đây được.”
“Người này lại lợi hại như thế sao?” Phó Khinh Hàn lộ ra vẻ ngạc nhiên.
Vân Uyên khẽ lắc đầu, chân thân của hắn còn ở trong hư không, thần thức được sai đến nơi này có Hóa Thần cảnh, so với Phó Khinh Hàn còn thấp hơn một bậc, nhưng cho dù là Hóa Thần cảnh, dựa vào thủ đoạn của hắn mà lại không ngờ tới vẫn không thể đưa người nọ về.
Hắn nói: “Khinh Hàn, ngươi đi tìm tên đó về đây, ta ở lại động thiên giúp Kỷ Ninh cắt đứt nhân quả.”
Không được, cậu không muốn ở một mình với Vân Uyên đâu!
Nghe thấy lời này, trong lòng Kỷ Ninh lập tức run lên, nhưng mà cậu lại không dám nói ra, huống hồ chi cậu biết Vân Uyên sẽ không để tâm đến lời cậu nói.
Phó Khinh Hàn hành lễ với Vân Uyên, cúi đầu đáp: “Vâng, thưa sư tôn.”
Nhìn thân ảnh Phó Khinh Hàn biến mất, Kỷ Ninh muốn bật khóc trong lòng, đúng lúc này ánh mắt lạnh lẽo của Vân Uyên quét qua cậu, lạnh lùng hỏi: “Ngươi muốn vào ảo trận nào trước?”
“Cái-cái này đi…”
Kỷ Ninh không dám đối mặt với Vân Uyên, lập tức quay đầu đi rồi chỉ vào ảo trận của Arques, đồng thời ánh mắt lướt qua ảo trận của Herinos. Sương mù tạo thành ảo trận vẫn chưa hoàn toàn giăng lại hết, không biết có phải ảo giác của cậu hay không mà hình như cậu thấy Herinos trong ảo trận đã nhìn thẳng vào mình.
Kỷ Ninh ngẩn người, vừa muốn nhìn kỹ lại thì Herinos đã nhìn đi nơi khác, vẫn như cũ nhàn nhã ngồi trên đỉnh tháp ngắm trăng. Cậu chỉ do dự một khoảnh khắc thì Vân Uyên đã đưa cậu vào ảo trận của Arques, trước mắt cậu lập tức tối đen.
(✿◡‿◡)
“Arques, Arques? Ê, ngươi ngẩn người gì vậy?”
Người đàn ông tóc đỏ vỗ mạnh lên vai Arques khiến hắn bừng tỉnh từ trong cơn hoảng hốt.
Con ngươi màu bạc lộ ra vẻ mờ mịt, ngẩng đầu nhìn người bạn trước mặt, không biết anh đang nói gì.
“Cậu đừng ngẩn người nữa, lúc nào cũng phải cảnh giác.”
Người đàn ông tóc đỏ lia mắt nhìn xung quanh, thấp giọng nói.
“Nơi này tuy là tinh hệ Titan nhưng đừng quên nước Titan vốn có đã bị diệt quốc, bây giờ chỗ này là địa bàn của tinh hệ Noah. Không giống với người của mấy quốc gia khác, người Noah tàn bạo lắm!”
“Chắc cậu cũng từng nghe qua cái tên nổi tiếng ‘Archangel’ rồi chứ, bọn họ đều thuộc quyền sở hữu của nước Noah hết đó. Tương truyền kể lại mấy cỗ máy giết chóc đó đi tới chiến trường nào thì chiến trường đó đều bị tàn sát không còn một mống. Năm đó chính là ‘Archangel’ đời đầu tiêu diệt nước Titan, kẻ đó cũng tên là Arques, chắc cậu biết hắn mà hả?”
“…”
Thiên sứ tóc bạch kim rũ mắt, vẻ mặt tĩnh lặng, không trả lời anh.
Đương nhiên hắn biết “Archangel”, cũng biết tinh hệ Noah, bởi vì mấy ngày trước hắn đã khôi phục lại ký ức, hắn chính là thiên sứ đời đầu tiên của tinh quốc.
Bởi vì phạm phải trọng tội, sau khi bỏ trốn thì hắn bị thiên sứ đời thứ hai đuổi giết, hơn phân nửa cơ thể bị phá hủy, mất đi ký ức, rơi xuống một tiểu hành tinh hoang vu, được lính đánh thuê là Foggy nhặt về.
Trong lúc cơ thể chậm rãi hồi phục, hắn bắt đầu làm các nhiệm vụ săn tiền thưởng cùng Foggy, bây giờ họ cũng vì nhiệm vụ mà đi đến tinh hệ Titan.
Titan là một tinh cầu rất giàu có trù phú, mặc dù đã bị tiêu diệt nhưng chiến trường chủ yếu ở tinh không, nơi Arques hủy diệt lúc đó cũng chỉ là vương cung, thành thị gần như vẫn giữ nguyên dáng vẻ vốn có, hiện giờ bọn họ đang ở trong thủ đô phồn hoa của Titan.
Bây giờ kẻ nắm quyền đã trở thành cấp cao của tinh hệ Noah, từng chiếc phi thuyền hoa lệ ùn ùn bay ngang qua bầu trời, kéo theo những tấm băng rôn thật lớn, trên đấy in dung mạo của các thiên sứ đời thứ hai.
Sau tác phẩm “Thất bại” Arques, cấp cao Noah vẫn không từ bỏ chính sách ban đầu của bọn chúng, vẫn muốn đưa “Archangel” trở thành biểu tượng đại diện quốc gia, thần thánh, mạnh mẽ, thuần khiết không thể xâm phạm, hệt như quốc gia Noah này vậy.
Arques vốn dĩ cũng trung thành với Noah, nhưng kể từ khi nhân ngư của hắn bị xử tử, trái tim hắn đã xuất hiện vết nứt.
Hắn không ngừng nghi ngờ sứ mệnh của mình, thậm chí là tổ quốc, thế nên sau khi bị tuyên án tử hình, hắn trốn khỏi Noah, bởi vì hắn chẳng thể nào thản nhiên chấp nhận vận mệnh của mình nữa.
Đứng giữa phố phường hoa lệ, nhưng trái tim Arques như rơi vào hầm băng, vô thức siết chặt mười ngón tay.
Nơi này là ác mộng của hắn, đồng thời cũng là cố hương của nhân ngư.
Nhân ngư của hắn vốn là hoàng tử của vương thất Titan, vì đất nước của mình mà gánh vác sứ mệnh nặng nề, trở thành gián điệp lẻn vào lãnh thổ Nọah, dùng thân phận sủng vật mà bị đưa cho Arques khi ấy vẫn còn là “Archangel”.
Cậu mê hoặc Arques, nhưng cuối cùng vẫn không thể ngăn cản quốc gia diệt vong, bây giờ thân là kẻ hủy diệt, Arques lại đặt chân lên mảnh đất này một lần nữa, nhưng không phải với thân phận “Archangel” mà chỉ là một tên lính đánh thuê hết sức bình thường, không chút tiếng tăm.
Hắn và Foggy nhận nhiệm vụ hạng nhất, tìm bảo vật nào đó trong vương cung Titan đã bị hủy diệt. Arques vốn không muốn trở lại nơi này, thế như vì một ý niệm nào đó mà thay đổi ý định.
Có lẽ mình sẽ tìm được di vật của nhân ngư. Hắn nghĩ.
Cho dù cung điện đã từng bị nổ tung nhưng bởi vì nguyên nhân đặc biệt mà rất nhiều đồ vật bên trong đều được bảo toàn—— Tập tục của vương thất Titan là kết hôn với người cá, vì để thuận tiện cho sinh hoạt của người cá mà cung điện được xây ở trên mặt biển, sau khi bị oanh tạc thì cũng chỉ chìm sâu xuống đáy biển chứ không bị hủy diệt hoàn toàn.
Ôm chút chờ mong này, Arques đi theo tóc đỏ đến bờ biển. Trước khi lặn xuống nước, tóc đỏ đưa cho hắn một viên thuốc, nói: “Uống cái này đi.”
Arques gật đầu nuốt viên thuốc xuống, dưới tác dụng của thuốc, đôi cánh hắn liền biến mất, hai chân biến thành đuôi cá màu bạc, trở thành hình thái người cá, mà người đàn ông tóc đỏ cũng giống vậy.
Đây là bí dược mà tóc đỏ cố ý bỏ số tiền lớn ra mua ở Titan, có thể làm cho bọn họ biến thành người cá trong một thời gian ngắn.
Vùng biển này còn có rất nhiều người cá sinh sống, sau khi cung điện bị hủy, họ không còn nơi che chở, rất nhiều kẻ muốn bắt nhân ngư quý giá xem họ như món hàng đem bán. Thế nhưng nhân ngư chiến đấu rất mạnh mẽ, tính cảnh giác lại cao, có sự bảo vệ của bọn họ, nhân loại chẳng thể nào đặt chân đến gần vùng biển này được.
Vì để có thể bắt được người cá, thợ săn tiền thưởng trên tinh cầu này liền nghiên cứu ra loại bí dược này, sau khi dùng thì biến thành hình thái nhân ngư, nên bọn chúng có thể lừa nhân ngư chiến đấu mà đi bắt những nhân ngư sủng vật yếu ớt kia.
Người cá tạm thời còn chưa phát hiện dạo gần đây đồng loại ít đi là do bí dược này, có điều tóc đỏ cũng không muốn gây chuyện, lần này anh không có ý định bắt nhân ngư mà chỉ đơn thuần muốn lẻn vào phế tích tìm bảo vật như lời chủ thuê đã nói.
Sau khi biến thành người cá, Arques và tóc đỏ lặn xuống sâu, do bọn họ đã thay đổi hình thái nên đáy biển tối tăm lại sáng như ban ngày, không ảnh hưởng gì đến thị giác của bọn họ, hai người nhanh chóng tìm được dãy kiến trúc đã hoang tàn to lớn kia.
Sinh vật dưới đáy biển sinh trưởng rất nhanh, chỉ mới một khoảng thời gian trôi qua mà vương cung đổ nát đã mọc đầy rong rêu, còn có đàn cá len lỏi trong ấy.
Trước khi xuất phát, tóc đỏ đã học thuộc lòng bố cục của hoàng cung, anh chỉ quan sát tình trạng của phế tích một lát thì đã quen đường thuộc lối tìm được một vết nứt chui vào, Arques đi theo sau anh ta.
“Cung điện của hoàng tử mà cậu muốn tìm chắc là tòa này.”
Bơi đến một nơi nào đó, tóc đỏ yên lặng làm khẩu hình với Arques. Trước khi lặn xuống biển, Arques đã nhờ anh chỉ cho mình chỗ cung điện của hoàng tử tên “Kỷ Ninh”.
Mặc dù không biết vì sao Arques lại có hứng thú với vị hoàng tử này nhưng tóc đỏ vẫn sảng khoái đồng ý. Anh chỉ đường cho Arques rồi vẫy đuôi bơi đi tìm bảo vật theo yêu cầu của chủ thuê.
Cung điện của Kỷ Ninh rất lớn, sau khi biến thành phế tích thì nơi này hệt như một tòa mê cung khổng lồ. Arques chậm rãi bơi vào, trên mặt đất vương đầy đá sỏi và các mảnh nhỏ, không ít rong rêu mọc lên, thỉnh thoảng còn có cá bơi qua, nhìn thấy Arques thì lập tức vọt nhanh ra ngoài, sợ mình biến thành bữa ăn.
Bỗng nhiên Arques nhìn thấy có gì đó lấp lóe trong đám rêu, hắn bơi qua nhặt món đồ ấy lên, phát hiện là một sợi dây chuyền. Trên mặt dây chuyền được khảm đá quý có thể mở ra, sau khi hắn mở ra thì thấy trong đó là hình của Kỷ Ninh.
“…”
Nhìn nhân ngư xinh đẹp trong tấm ảnh, đôi mắt hắn dần ửng đỏ, một chuỗi bọt khí phun ra từ miệng hắn, nhưng hắn chẳng phát ra bất cứ âm thanh nào, nước mắt cũng hòa tan vào dòng biển, chẳng để lại một chút dấu vết.
Hắn đeo dây chuyền lên cổ, tiếp tục tìm kiếm những món đồ khác nhưng không thu hoạch được gì.
Một lát sau tóc đỏ đã vòng trở về, anh thuận lợi tìm được bảo vật mà chủ thuê ký thác, còn lấy thêm vài món khác, mặt mày đang hớn hở thì nhìn thấy dây chuyền trên cổ Arques, mắt anh trợn tròn, chỉ vào dây chuyền rồi điên cuồng “Ưm ưm” ra tiếng.
“Sao thế?”
Arques làm khẩu hình.
“Đi lên rồi nói.” Tóc đỏ vẫn vô cùng kích động, cười đến suýt không làm được khẩu hình: “Cậu tìm được thứ đỉnh lắm đó!!”
Arques vô tức đưa tay che đi viên đá trên dây chuyền, bất luận sợi dây chuyền có quý giá bao nhiêu thì hắn cũng sẽ không bán, tuyệt đối không, đây là đồ của nhân ngư nhà hắn.
Sau khi lên bờ, thuốc vừa đúng lúc mất đi hiệu lực, hai người mặc lại quần áo rồi nhanh chóng đi đến nơi an toàn, người đàn ông tóc đỏ mừng rỡ nói: “Cậu có biết cậu tìm được cái gì không hả! Đây là trứng của người cá đó!”
Anh chỉ vào viên đá quý trên dây chuyền, gương mặt hưng phấn đến đỏ bừng, hồng hộc thở gấp, giọng nói cũng run rẩy theo.
“Tôi từng nghe nói rất hiếm người cá lúc sinh con thì sẽ sinh ra thêm một quả trứng, mà gen của trứng này hoàn toàn giống với người cá đó, nếu như đem đi ấp trứng thì sẽ ấp ra một người cá y hệt như vậy luôn.”
“Mà cái trứng này vẫn có hoạt tính, nó còn sống. Arques, cậu có hiểu không, đây sẽ là một nhân ngư do con người nuôi dưỡng ra!!” Nói rồi anh bổ sung thêm một cậu: “Còn là trứng của hoàng tử người cá, giá trị sẽ cao gấp mười lần.”
Tóc đỏ cười đến mỏi nhừ, nhưng con ngươi Arques chợt co lại, lập tức nắm chặt “viên đá” trên dây chuyền.
“…Foggy.”
Một lúc lâu sau, thiên sứ tóc bạch kim bỗng dưng thấp giọng nói.
“Hả? Sao đó?” Anh cười đủ rồi, rốt cuộc cũng chịu dừng lại, đưa mắt nhìn đồng đội của mình.
“Tôi sẽ không bán cái trứng này.” Thiên sứ nói: “Tôi muốn ấp nó.”
“…Hả? Cậu nói gì cơ?”
Người đàn ông hết sức kinh ngạc, tiếp đó ngoáy ngoáy lỗ tai mình, anh nghi ngờ tai mình bị nước lọt vào nên xảy ra vấn đề rồi.
Ánh mắt Arques lại vô cùng kiên định.
“Tôi nói là, tôi muốn ấp cái trứng này, tôi muốn nuôi nhân ngư này.”
“Đệt!!” Tóc đỏ lập tức phun ra một câu tục, khiếp sợ nhìn hắn: “Cậu điên rồi hả? Có phải cậu điên rồi không? Cậu không chỉ không muốn bán nó mà còn muốn nuôi người cá nữa sao? Cậu có biết muốn nuôi nhân ngư thì cần bao nhiêu tiền không hả?!”
“…”
Arques yên lặng nhìn anh.
…
Cuối cùng tóc đỏ vẫn phải thỏa hiệp.
Không còn cách nào khác, ai kêu Arques đánh đấm còn hơn gấp mười lần anh, có Arques, anh ta càng có thể đi đến nơi nguy hiểm kiếm nhiều tiền hơn, vì tương lai có đủ tiền an tâm dưỡng lão của anh, Foggy đành ngậm đắng nuốt cay đồng ý. Hết cách rồi, coi như là khoản đầu tư thiết yếu giai đoạn đầu đi.
Sau khi nghiên cứu tỉ mỉ, tóc đỏ đã bỏ số tiền lớn ra mua một cái máy ấp trứng, mỗi ngày còn phải mua nước tinh khiết để ngâm trứng—— Tinh cầu của bọn họ không có biển, nước tinh khiết thì vẫn có, nhưng chỉ riêng tiền để đổi nước cũng đủ khiến anh đau lòng, nhưng mà một khi đã bắt đầu thì anh đã chẳng còn cơ hội để đổi ý.
Cái trứng được ngâm trong nước chầm chậm lớn lên, lớp vỏ trong suốt bao bên ngoài dần đậm màu lại, cuối cùng trở thành một quả trứng trắng như tuyết. Mỗi ngày Arques đều ở bên cạnh cái máy, chuyên chú trông chừng quả trứng người cá này.
Một ngày nọ, trứng nhân ngư nằm trong máy khẽ rung lên, Arques không biết đã xảy ra chuyện gì, trong lòng hoảng hốt, hắn lập tức vớt quả trứng từ trong nước ra, nâng trong lòng bàn tay, cẩn thận quan sát quả trứng.
“Rắc…”
Vỏ trứng màu trắng bỗng nhiên chậm rãi nứt ra, từ bên trong vươn ra một cánh tay nhỏ xíu, tiếp theo là một cái đầu nho nhỏ ướt nhẹp từ vỏ trứng chui ra, đôi mắt nhạt màu chớp chớp, tò mò nhìn Arques trước mặt.
: